Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 10: Đồ tư bản không có nhân tính
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
12/06/2024
Đối với quyết tâm có phần viễn
vong trong mắt ai đó của cô, Hằng Thời giống như không nhận ra. Nhưng
hắn lại mở miệng nói lời bá đạo tổng tài: "Em đuổi kim chủ của em?"
"..."
Khốn nạn!
Đồ đàn ông chết tiệt!
"Anh không sợ Lục Tư Nhiên biết được sẽ nổi điên à?"
Hạ Quý Linh hằn hộc nhìn hắn.
So với cô, người đàn ông kia vẫn ung dung từ tốn, duỗi đôi chân dài bộc trong chiếc quần tây được cắt may tinh tế bước vào phòng, thản nhiên ngồi lên mép giường, vươn tay sờ soạn đôi má cô thong thả nói: "Em chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được."
"..."
Hạ Quý Linh âm thầm nghiến răng, trở người né tránh cái đụng chạm của hắn, trong lòng lại không ngừng mắng: Đồ tư bản không có nhân tính!
"Vì sao không đóng phim tiếp?"
Hạ Quý Linh đang nổ lực mắng người trong lòng khẽ giật mình. Đợi phản ứng lại cô khẽ vùi đầu vào chăn, rầm rì cáu kỉnh nói: "Chán rồi, không muốn làm gì nữa."
Bởi vậy nên cô không có nhìn thấy một tia mềm mại lướt qua đôi mắt của người đàn ông mà chỉ nghe hắn nói: "Không diễn nữa thì thôi."
Cực độ dung túng.
Nhưng cứ nghĩ đến thái độ của hắn đối với Lục Tư Nhiên, cũng là vì một câu nói của cô ta mà giúp cô ta kí hợp đồng minh tinh với Sao Kim, chút rung động vừa mới lóe lên liền tắt ngúm.
Tư bản chết tiệt! Cho anh diễn tư bản đáng ghét!
Vì sao lúc đầu khi ký hợp đồng tình nhân cô không chịu suy xét kỹ chứ!!
Giờ thì hay rồi, người nắm quyền chủ động là hắn... Hạ Quý Linh tức giận đến vô thức gặm gặm chăn. Nhưng ở một góc nào đó trong nội tâm lại chợt lóe lên mong đợi vô cùng nguy hiểm, có khả năng khiến cô rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Bất kể là thế nào, trước mắt cô là không chạy được.
Ọc ọc...
Đúng lúc Hạ Quý Linh suýt đem chăn phá thành một cái động thì âm thanh đáng xấu hổ này bỗng vang lên.
Hạ Quý Linh lúng túng muốn đào cái lỗ chui vào.
Nhưng người đàn ông nào đó đã đem cô đào ra, không để cô kịp phản ứng mặc cho cô một chiếc áo sơ mi quá khổ vạt áo trực tiếp dài quá mông, sau đó bế cô đi ra khỏi phòng ngủ. Tiến vào phòng khách đơn giản mà thanh lịch, hắn đặt cô ngồi xuống sofa dạng bệt giữa phòng, nơi có một chồng gối nhỏ mềm mại khiến cô hiện tại chỉ muốn ngã lăn vào đó ngay lập tức.
Chỉ là so với ổ nhỏ mềm mại thì món ngon trước mặt có ma lực cực đại không thể bỏ qua.
Hạ Quý Linh không đợi ai cho phép đã cầm lấy dao và nĩa ăn, bắt đầu bữa sáng muộn của mình.
Bít tết tám phần chính hai phần sống cùng thìa là Ấn Độ và lá hương thảo cùng nước sốt chua ngọt. Súp khoai tây mềm mịn vào miệng là tan, salad rau củ trộn dấm cùng sốt trứng gà.
Bữa sáng theo phong cách Châu Âu nhưng quen thuộc với người Châu Á, miễn ngon là đều khơi dậy khẩu vị của một người đã bị bỏ đói từ chiều hôm qua đến giờ như Hạ Quý Linh.
Thời điểm còn là minh tinh đến khẩu phần ăn cũng không thể theo ý mình, từ lúc giải nghệ cô càng biết cách hưởng thụ cuộc sống, mỗi ngày sơn hào hải vị hơn quá, nhưng quả thật muốn đem tất cả khốn khổ trước đây bù lại.
Lúc cô ăn, người đàn ông nào đó ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô.
Chẳng lẽ trên mặt cô có hoa?
Hạ Quý Linh không thể không nghĩ như vậy.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng biến mất không thấy khi một tia ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Người đàn ông này không phải lại nhìn cô nhớ Lục Tư Nhiên đó chứ?
Hạ Quý Linh chưa đợi chứng thực suy nghĩ này đã muốn cầm dao ăn phóng thẳng vào khuôn mặt đẹp trai kia. Ngoại miệng không quên hằn hộc: "Nếu anh nhớ người ta thì trực tiếp trở về là được."
Cô thề, cô không có ý gì khác.
"Em ghen?"
"..."
Ghen? Nó có quan hệ họ hàng với nhà cô à?
Hạ Quý Linh cô mà biết ghen thì đã không xứng là tình nhân ngoan ngoãn nhất trong mắt trợ lý của Hằng Thời rồi.
Nhưng chắc gì không phải là do cô tự biến thân biết phận?
Ở trong mắt người khác cô chính là có muốn cũng không dám làm như vậy. Mà thay vì thế, ngoan ngoãn làm tốt phận sự của mình mới là điều đúng đắn nhất mà một thế thân như cô nên làm.
"Tại sao em lại nghĩ Lục Tư Nhiên trở về tôi liền từ bỏ em?"
"Bộ không phải à?"
Hạ Quý Linh bực bội ném nĩa ăn vào chiếc đĩa đã trống không.
Hằng Thời nhìn cô, không nói gì.
Cho dù trước đó hắn từng có ý nghĩ gì thì hắn cũng sẽ không nói ra.
Dù sao tất cả cũng chỉ là phỏng đoán của người khác, hắn chưa từng nói gì.
Nếu Hạ Quý Linh biết suy nghĩ trong lòng của cái tên tư bản mặt đẹp kia thì không biết cô sẽ nổi điên gì. Chắc cô sẽ trực tiếp cầm cái chổi lên đập bẹp cái mặt của hắn.
Này thì cho anh vô sĩ!
"..."
Khốn nạn!
Đồ đàn ông chết tiệt!
"Anh không sợ Lục Tư Nhiên biết được sẽ nổi điên à?"
Hạ Quý Linh hằn hộc nhìn hắn.
So với cô, người đàn ông kia vẫn ung dung từ tốn, duỗi đôi chân dài bộc trong chiếc quần tây được cắt may tinh tế bước vào phòng, thản nhiên ngồi lên mép giường, vươn tay sờ soạn đôi má cô thong thả nói: "Em chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được."
"..."
Hạ Quý Linh âm thầm nghiến răng, trở người né tránh cái đụng chạm của hắn, trong lòng lại không ngừng mắng: Đồ tư bản không có nhân tính!
"Vì sao không đóng phim tiếp?"
Hạ Quý Linh đang nổ lực mắng người trong lòng khẽ giật mình. Đợi phản ứng lại cô khẽ vùi đầu vào chăn, rầm rì cáu kỉnh nói: "Chán rồi, không muốn làm gì nữa."
Bởi vậy nên cô không có nhìn thấy một tia mềm mại lướt qua đôi mắt của người đàn ông mà chỉ nghe hắn nói: "Không diễn nữa thì thôi."
Cực độ dung túng.
Nhưng cứ nghĩ đến thái độ của hắn đối với Lục Tư Nhiên, cũng là vì một câu nói của cô ta mà giúp cô ta kí hợp đồng minh tinh với Sao Kim, chút rung động vừa mới lóe lên liền tắt ngúm.
Tư bản chết tiệt! Cho anh diễn tư bản đáng ghét!
Vì sao lúc đầu khi ký hợp đồng tình nhân cô không chịu suy xét kỹ chứ!!
Giờ thì hay rồi, người nắm quyền chủ động là hắn... Hạ Quý Linh tức giận đến vô thức gặm gặm chăn. Nhưng ở một góc nào đó trong nội tâm lại chợt lóe lên mong đợi vô cùng nguy hiểm, có khả năng khiến cô rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Bất kể là thế nào, trước mắt cô là không chạy được.
Ọc ọc...
Đúng lúc Hạ Quý Linh suýt đem chăn phá thành một cái động thì âm thanh đáng xấu hổ này bỗng vang lên.
Hạ Quý Linh lúng túng muốn đào cái lỗ chui vào.
Nhưng người đàn ông nào đó đã đem cô đào ra, không để cô kịp phản ứng mặc cho cô một chiếc áo sơ mi quá khổ vạt áo trực tiếp dài quá mông, sau đó bế cô đi ra khỏi phòng ngủ. Tiến vào phòng khách đơn giản mà thanh lịch, hắn đặt cô ngồi xuống sofa dạng bệt giữa phòng, nơi có một chồng gối nhỏ mềm mại khiến cô hiện tại chỉ muốn ngã lăn vào đó ngay lập tức.
Chỉ là so với ổ nhỏ mềm mại thì món ngon trước mặt có ma lực cực đại không thể bỏ qua.
Hạ Quý Linh không đợi ai cho phép đã cầm lấy dao và nĩa ăn, bắt đầu bữa sáng muộn của mình.
Bít tết tám phần chính hai phần sống cùng thìa là Ấn Độ và lá hương thảo cùng nước sốt chua ngọt. Súp khoai tây mềm mịn vào miệng là tan, salad rau củ trộn dấm cùng sốt trứng gà.
Bữa sáng theo phong cách Châu Âu nhưng quen thuộc với người Châu Á, miễn ngon là đều khơi dậy khẩu vị của một người đã bị bỏ đói từ chiều hôm qua đến giờ như Hạ Quý Linh.
Thời điểm còn là minh tinh đến khẩu phần ăn cũng không thể theo ý mình, từ lúc giải nghệ cô càng biết cách hưởng thụ cuộc sống, mỗi ngày sơn hào hải vị hơn quá, nhưng quả thật muốn đem tất cả khốn khổ trước đây bù lại.
Lúc cô ăn, người đàn ông nào đó ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô.
Chẳng lẽ trên mặt cô có hoa?
Hạ Quý Linh không thể không nghĩ như vậy.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng biến mất không thấy khi một tia ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Người đàn ông này không phải lại nhìn cô nhớ Lục Tư Nhiên đó chứ?
Hạ Quý Linh chưa đợi chứng thực suy nghĩ này đã muốn cầm dao ăn phóng thẳng vào khuôn mặt đẹp trai kia. Ngoại miệng không quên hằn hộc: "Nếu anh nhớ người ta thì trực tiếp trở về là được."
Cô thề, cô không có ý gì khác.
"Em ghen?"
"..."
Ghen? Nó có quan hệ họ hàng với nhà cô à?
Hạ Quý Linh cô mà biết ghen thì đã không xứng là tình nhân ngoan ngoãn nhất trong mắt trợ lý của Hằng Thời rồi.
Nhưng chắc gì không phải là do cô tự biến thân biết phận?
Ở trong mắt người khác cô chính là có muốn cũng không dám làm như vậy. Mà thay vì thế, ngoan ngoãn làm tốt phận sự của mình mới là điều đúng đắn nhất mà một thế thân như cô nên làm.
"Tại sao em lại nghĩ Lục Tư Nhiên trở về tôi liền từ bỏ em?"
"Bộ không phải à?"
Hạ Quý Linh bực bội ném nĩa ăn vào chiếc đĩa đã trống không.
Hằng Thời nhìn cô, không nói gì.
Cho dù trước đó hắn từng có ý nghĩ gì thì hắn cũng sẽ không nói ra.
Dù sao tất cả cũng chỉ là phỏng đoán của người khác, hắn chưa từng nói gì.
Nếu Hạ Quý Linh biết suy nghĩ trong lòng của cái tên tư bản mặt đẹp kia thì không biết cô sẽ nổi điên gì. Chắc cô sẽ trực tiếp cầm cái chổi lên đập bẹp cái mặt của hắn.
Này thì cho anh vô sĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.