Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 39: Hằng Thời, em nhớ anh
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/06/2024
Nghe hắn hỏi thì cô đáp: “Không biết nữa. Dù sao nhà cũng mua rồi, nếu muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Bởi vì cô nghĩ có thể cô sẽ ở lại Nội Kinh một thời gian, xem như thỏa mãn sự dính người của người đàn ông kia.
“Vậy nhà của cậu để tôi lo cho, lâu lâu tôi sẽ dặn người qua quét tước, đảm bảo lúc cậu về là có thể vào ở, không cần lo vệ sinh.”
Hắn chỉ có thể làm được như vậy.
“Lần này cậu về sẽ tuyên bố tin tức rời khỏi giới chứ?”
“Ừm.”
Hạ Quý Linh gật đầu: “Lúc tuyên truyền phim sẽ nói luôn.”
Theo cách nói của Mặc Khiêm là, làm như vậy có thể khiến cho rating ngày đầu cao hơn. Mà sau khi tuyên bố cô không cần phải tham gia thêm cái gì nữa. Từ giờ có thể lui ra sau màn được rồi.
“Cũng tốt.”
Tống Bách vô thức bật thốt một câu. Không biết tốt cái gì, hắn chỉ muốn nói vậy thôi.
Hạ Quý Linh lại không chút nghĩ ngợi lập lại: “Tốt thật.”
Giới giải trí đối với cô thật sự là quá nhộn nhịp.
Cô đã rất nhiều lần hối hận mỗi khi tỉnh lại sau mỗi giấc ngủ, nghĩ đến ngày mai phải tiếp tục đeo bộ mặt giả tạo lên để ứng phó với những giả dối trong giới giải trí là cô lại mệt mỏi.
Thời gian đó thứ khiến cô thả lỏng một chút là thời điểm ở bên cạnh người đàn ông kia. Cô cũng không rõ nguyên nhân vì sao, rõ ràng hai người chỉ là vì nhu cầu mới hợp lại, nhưng anh là thứ duy nhất khiến cô có cảm giác sống chân thật. Là do Hằng Thời cho cô cảm giác anh không giống một kim chủ hợp cách đi.
Việc Hạ Quý Linh phải về Nội Kinh Hằng Thời là người đầu tiên có phản ứng. Trước đó mấy ngày anh đã chuẩn bị đầy đủ công tác tiếp cô về bên này. Mua vé máy bay, sắp xếp công việc không đụng trúng thời gian cô xuống sân bay mà bản thân có thể tự mình đưa đón, dọn nhà sạch sẽ để cô vào ở, so với cô còn để ý hơn.
Trong lúc đó Hạ Quý Linh chẳng hề biết gì, chỉ có trợ lý vẫn luôn giúp anh xử lý mọi việc lại không nhịn được phun tào trong lòng. Sếp hắn cứ như rớt trúng hầm ngục tình yêu vậy, chắc có chết bên trong sếp cũng vui lòng. Thật là không có nhân tính, yêu đương cũng muốn ngược đãi chó độc thân là hắn. Mỗi lần hắn thấy đều không khỏi oán hận một lần trong lòng.
Cứ như vậy, ngày Hạ Quý Linh về Nội Kinh đúng hẹn mà tới.
Ở vịnh đảo đã quen bung xỏa, vừa về Nội Kinh Hạ Quý Linh đã cảm thấy gò bó. Cô bịt kín mít theo dòng người tràn ra ngoài, trong lòng không ngừng mặc niệm mình là một người hành khách không khác gì mọi người. Hi vọng sẽ không có người nhận ra mình các kiểu.
Trong suy nghĩ quay cuồng đó, Hạ Quý Linh còn chưa nhìn thấy cửa sân bay đâu, vừa ra khỏi cổng an ninh đã bị người kéo cánh tay. Cô giật cả mình theo bản năng muốn giãy giụa, bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc của người đàn ông: “Là tôi.”
Âm thanh của hắn quanh quẩn bên vành tai cô, ở trong không khí nhộn nhịp sô bồ của đại sảnh lại vẫn rõ ràng, trầm thấp quyến rũ quyến luyến câu nhân như vậy.
Cô vô thức thở lỏng thân hình mặc cho người đàn ông kéo vào trong ngực, che chở cô đi ra ngoài.
Trong lúc đó cô chỉ có thể làm một việc duy nhất là ngước mắt lên, xuyên qua kính mát nhìn cái cằm cương nghị của anh. Tự nhiên có ảo giác đã rất lâu rồi không gặp, đặc biệt nhớ, muốn hôn một cái.
Thật ra họ chỉ mới không gặp nhau cách đây một tháng.
Không nghĩ tới bản thân cũng lưu luyến anh như vậy. Cho nên chưa đợi tách khỏi dòng người nhộn nhịp cô đã vươn tay nắm cà vạt của người đàn ông đem cổ anh kéo xuống, khi anh nương theo lực khéo bất thình lình của cô cúi đầu liền thì thầm vào tai anh: “Hằng Thời, em nhớ anh.”
Người đàn ông khẽ giật mình, không nói gì tiếp tục mang cô ra ngoài, nhưng khéo môi lại vô thức nhếch lên một cách thỏa mãn không thèm che giấu.
Hạ Quý Linh buồn cười. Người đàn ông này chính là thẳng thắn như vậy. Thẳng thắn một cách đáng yêu.
Chẳng biết có người nào hay cánh nhà báo nào có hỏa nhãn kim tinh đánh hơi được dị động hay không, nhưng tóm lại là Hạ Quý Lính dưới sự hộ tống của Hằng Thời thành công leo được lên xe, rời đi sân bay mà không xảy ra sự cố.
Xe một đường chạy thẳng đến cửa nhà riêng của Hằng Thời ở Nội Kinh. Thật ra đó cũng là nơi Hạ Quý Linh vô cùng quen thuộc. Bởi vì suốt mấy năm cô làm tình nhân cho anh cô là ở nơi này, nhà do công ty cung cấp cũng mấy khi về.
Ngựa quen đường cũ, Hạ Quý Linh đi thẳng vào phòng ngủ của chủ nhân căn nhà, đến nhà vệ sinh tắm táp một cái cho thoải mái đả rồi tính sau.
Bởi vì cô nghĩ có thể cô sẽ ở lại Nội Kinh một thời gian, xem như thỏa mãn sự dính người của người đàn ông kia.
“Vậy nhà của cậu để tôi lo cho, lâu lâu tôi sẽ dặn người qua quét tước, đảm bảo lúc cậu về là có thể vào ở, không cần lo vệ sinh.”
Hắn chỉ có thể làm được như vậy.
“Lần này cậu về sẽ tuyên bố tin tức rời khỏi giới chứ?”
“Ừm.”
Hạ Quý Linh gật đầu: “Lúc tuyên truyền phim sẽ nói luôn.”
Theo cách nói của Mặc Khiêm là, làm như vậy có thể khiến cho rating ngày đầu cao hơn. Mà sau khi tuyên bố cô không cần phải tham gia thêm cái gì nữa. Từ giờ có thể lui ra sau màn được rồi.
“Cũng tốt.”
Tống Bách vô thức bật thốt một câu. Không biết tốt cái gì, hắn chỉ muốn nói vậy thôi.
Hạ Quý Linh lại không chút nghĩ ngợi lập lại: “Tốt thật.”
Giới giải trí đối với cô thật sự là quá nhộn nhịp.
Cô đã rất nhiều lần hối hận mỗi khi tỉnh lại sau mỗi giấc ngủ, nghĩ đến ngày mai phải tiếp tục đeo bộ mặt giả tạo lên để ứng phó với những giả dối trong giới giải trí là cô lại mệt mỏi.
Thời gian đó thứ khiến cô thả lỏng một chút là thời điểm ở bên cạnh người đàn ông kia. Cô cũng không rõ nguyên nhân vì sao, rõ ràng hai người chỉ là vì nhu cầu mới hợp lại, nhưng anh là thứ duy nhất khiến cô có cảm giác sống chân thật. Là do Hằng Thời cho cô cảm giác anh không giống một kim chủ hợp cách đi.
Việc Hạ Quý Linh phải về Nội Kinh Hằng Thời là người đầu tiên có phản ứng. Trước đó mấy ngày anh đã chuẩn bị đầy đủ công tác tiếp cô về bên này. Mua vé máy bay, sắp xếp công việc không đụng trúng thời gian cô xuống sân bay mà bản thân có thể tự mình đưa đón, dọn nhà sạch sẽ để cô vào ở, so với cô còn để ý hơn.
Trong lúc đó Hạ Quý Linh chẳng hề biết gì, chỉ có trợ lý vẫn luôn giúp anh xử lý mọi việc lại không nhịn được phun tào trong lòng. Sếp hắn cứ như rớt trúng hầm ngục tình yêu vậy, chắc có chết bên trong sếp cũng vui lòng. Thật là không có nhân tính, yêu đương cũng muốn ngược đãi chó độc thân là hắn. Mỗi lần hắn thấy đều không khỏi oán hận một lần trong lòng.
Cứ như vậy, ngày Hạ Quý Linh về Nội Kinh đúng hẹn mà tới.
Ở vịnh đảo đã quen bung xỏa, vừa về Nội Kinh Hạ Quý Linh đã cảm thấy gò bó. Cô bịt kín mít theo dòng người tràn ra ngoài, trong lòng không ngừng mặc niệm mình là một người hành khách không khác gì mọi người. Hi vọng sẽ không có người nhận ra mình các kiểu.
Trong suy nghĩ quay cuồng đó, Hạ Quý Linh còn chưa nhìn thấy cửa sân bay đâu, vừa ra khỏi cổng an ninh đã bị người kéo cánh tay. Cô giật cả mình theo bản năng muốn giãy giụa, bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc của người đàn ông: “Là tôi.”
Âm thanh của hắn quanh quẩn bên vành tai cô, ở trong không khí nhộn nhịp sô bồ của đại sảnh lại vẫn rõ ràng, trầm thấp quyến rũ quyến luyến câu nhân như vậy.
Cô vô thức thở lỏng thân hình mặc cho người đàn ông kéo vào trong ngực, che chở cô đi ra ngoài.
Trong lúc đó cô chỉ có thể làm một việc duy nhất là ngước mắt lên, xuyên qua kính mát nhìn cái cằm cương nghị của anh. Tự nhiên có ảo giác đã rất lâu rồi không gặp, đặc biệt nhớ, muốn hôn một cái.
Thật ra họ chỉ mới không gặp nhau cách đây một tháng.
Không nghĩ tới bản thân cũng lưu luyến anh như vậy. Cho nên chưa đợi tách khỏi dòng người nhộn nhịp cô đã vươn tay nắm cà vạt của người đàn ông đem cổ anh kéo xuống, khi anh nương theo lực khéo bất thình lình của cô cúi đầu liền thì thầm vào tai anh: “Hằng Thời, em nhớ anh.”
Người đàn ông khẽ giật mình, không nói gì tiếp tục mang cô ra ngoài, nhưng khéo môi lại vô thức nhếch lên một cách thỏa mãn không thèm che giấu.
Hạ Quý Linh buồn cười. Người đàn ông này chính là thẳng thắn như vậy. Thẳng thắn một cách đáng yêu.
Chẳng biết có người nào hay cánh nhà báo nào có hỏa nhãn kim tinh đánh hơi được dị động hay không, nhưng tóm lại là Hạ Quý Lính dưới sự hộ tống của Hằng Thời thành công leo được lên xe, rời đi sân bay mà không xảy ra sự cố.
Xe một đường chạy thẳng đến cửa nhà riêng của Hằng Thời ở Nội Kinh. Thật ra đó cũng là nơi Hạ Quý Linh vô cùng quen thuộc. Bởi vì suốt mấy năm cô làm tình nhân cho anh cô là ở nơi này, nhà do công ty cung cấp cũng mấy khi về.
Ngựa quen đường cũ, Hạ Quý Linh đi thẳng vào phòng ngủ của chủ nhân căn nhà, đến nhà vệ sinh tắm táp một cái cho thoải mái đả rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.