Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 32: Không muốn cúi đầu vẫn phải cúi đầu.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
13/06/2024
Đó là ước mơ của Lục Tư Nhiên mong muốn mãi mà không có được. Người đàn ông kia lại không chút do dự đáp ứng cô ta, sao có thể nói là không yêu được.
Cho dù trong lòng dần dần bất an nhưng Lục Tư Nhiên vẫn không muốn thừa nhận.
Bộ dáng điên cuồng kia Hà Phỉ nhìn mà thương hại: "Dù sao hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho cô biết, Hằng tổng đã muốn để cô sống chết mặc bây."
Lục Tư Nhiên trừng lớn hay mắt không thể tin được nhìn chị ta.
"Nguyên văn lời của anh ta là, trước đây là anh ta nhầm lẫn, cho nên mới tạo nên hết thảy hiểu lầm. Nhưng chuyện đã rồi, rút lại thì phiền. Cho nên nếu cô thông minh thì nắm chắc cơ hội đang có, cho dù sao này không có sự chống đỡ của anh ta thì nên hồng vẫn sẽ hồng. Cô vẫn có khả năng đạt được điều mình muốn."
Hà Phỉ không nhìn cô ta, không quan tâm cô ta có chấp nhận được không, nên nói thì nói cho hết: "Còn nếu cô không muốn, hắn có thể giúp cô hủy hợp đồng với Sao Kim, từ đây muốn đi đầu tùy cô."
"Cá nhân tồi cũng có lời muốn nói với cô. Không cần cô nói, tôi biết đáp án của cô là gì. Chúng ta cũng không cần huych toẹt ra, biết trong lòng là được."
Hà Phỉ liếc Lục Tư Nhiên, cũng chặn ngang những lời vô nghĩa của cô ta: "Người đàn ông đó cô lợi dụng được thì lợi dụng. Không lợi dụng được cũng đừng nghĩ xào xáo lên, đối với cô không chỉ không có lợi, mà còn tiền mất tật mang."
"Đàn ông chính là như vậy, nhưng phụ nữ chúng ta cũng chẳng thiếu đàn ông để chọn. Cô có thể tìm thấy một người..."
"Không ai tốt hơn anh ta!"
Lục Tư Nhiên hét ẩm lên, viền mắt đỏ ngầu nhưng lại mang đến vẻ điểm đạm khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Sắc mặt Hà Phỉ lại lạnh lùng không chút thương tiếc: "Vậy tại sao lúc trước cô lại bỏ rơi anh ta?"
"Tôi.."
Lục Tư Nhiên đầy mặt hoảng hốt, há miệng liền muốn chối nhưng lại nói không ta lời.
"Vậy sự lựa chọn của cô là gì?"
Hà Phỉ cảm thấy mình đã lãng phí thời gian quá nhiều, không muốn tiếp tục day dưa nữa.
Hai mắt Lục Tư Nhiên trợn lớn lên, mí mắt như muốn rách toát ra tới nơi.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hà Phỉ, âm thanh như được nghiến ra từ trong cuốn họng mang theo uất ức cùng không cam lòng ngập trời của Lục Tư Nhiên nghẹn ngào vang lên: "Tôi ở lại... Hu hu hu!"
Nói đến cuối cô ta khóc òa lên như đã chịu phải nổi oan ức cực lớn.
Hà Phỉ lại không thèm nghe một chút, lạnh lùng đẩy cửa phòng đi thẳng.
Rầm.
Cửa phòng khép lại, cũng nhốt chặt âm thanh khiến người ta phiền lòng kia lại.
Cho nên Hà Phỉ cũng không nhìn thấy khoảnh khắc chị ta quay đi, nét mặt của người đang ngồi khóc trên đất ánh mắt hừng hực oán hận cùng không cam lòng buông tha như vậy.
Thật ra cũng không cần nhìn Hà Phỉ vẫn có thể đoán được. Ngay từ đầu chị ta đã nhìn ra được Lục Tư Nhiên là người có dã tâm cũng có ngạo khí cùng sự đảm đương. Người như cô ta sống trong giới giải trí vô cùng thích hợp.
Nhưng mỗi năm người gia nhập giới có bao nhiêu người? Nhân tài xuất chúng nhiều không đếm được, lại có bao nhiêu người đăng được đỉnh vinh quang mà không phải chết yểu giữa đường? Làm một người đại diện có dã tâm, nếu Lục Tư Nhiên thông minh thì Hà Phì ái tài nhìn thấy được tương lai của cô ta vẫn sẽ dốc lòng bồi tài.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Hà Phỉ không định nói cho Lục Tư Nhiên biết. Một người đại diện tài ba chính là phải biết vách ra giá trị thặng dư lớn nhất của một minh tinh.
Thời điểm Hà Phỉ đang nói chuyện với Lục Tư Nhiên, ở một nơi khác mẹ Hằng cũng thành công "tình cờ" gặp được Hạ Quý Linh.
"Cô gái, cháu là người ở đây à?"
Mẹ Hằng đóng vai người đến vịnh đảo du lịch, khuôn mặt được bảo dưỡng khiến người ta không nhìn ra được tuổi thực của bà. Trông bà chỉ cỡ ba mươi mấy bốn mươi, biểu tình thành thật khiến người không thể nghi ngờ. Quần áo trên người nửa thật nửa giả, nhãn hiệu thời thượng nhưng kiểu dáng đơn giản, nhìn như quý bà dạng trung lưu, dễ tiếp cận. Hạ Quý Linh khó được tách khỏi người đàn ông nào đó cứ bám dính như sam vừa tự do dạo mát trên con đường khá nổi tiếng ở vịnh dạo bỗng nhiên bị bà bắt chuyện cũng không nghĩ gì nhiều.
"Không phải ạ. Nhưng dì muốn tìm gì sao? Con có thể thử xem có giúp được gì cho dì không?"
Từng câu từng biểu tình của cô lễ phép đúng mục, vô cùng kiên nhẫn khiến người ta tán thưởng. So với đại đa số thiếu nữ bây giờ vô cùng thiếu kiên nhẫn với người lớn, tính tình còn lớn, thích khinh người thì kiểu cách của cô đúng là kiểu người những bà dì thích nhất, bắt được là muốn làm mai cho con cháu mình.
Mẹ Hằng cũng không ngoại lệ, hai mắt đúng thời phát sáng, diễn y như mấy bà dì đang hối hả vì thằng con không nên thân, đúng tuổi lại không chịu tìm con dâu, cái gì cũng quên mất lôi kéo tay Hạ Quý Linh bắt đầu ai da:
"Cô bé, năm nay bao tuổi, đã có người yêu chưa?
Cho dù trong lòng dần dần bất an nhưng Lục Tư Nhiên vẫn không muốn thừa nhận.
Bộ dáng điên cuồng kia Hà Phỉ nhìn mà thương hại: "Dù sao hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho cô biết, Hằng tổng đã muốn để cô sống chết mặc bây."
Lục Tư Nhiên trừng lớn hay mắt không thể tin được nhìn chị ta.
"Nguyên văn lời của anh ta là, trước đây là anh ta nhầm lẫn, cho nên mới tạo nên hết thảy hiểu lầm. Nhưng chuyện đã rồi, rút lại thì phiền. Cho nên nếu cô thông minh thì nắm chắc cơ hội đang có, cho dù sao này không có sự chống đỡ của anh ta thì nên hồng vẫn sẽ hồng. Cô vẫn có khả năng đạt được điều mình muốn."
Hà Phỉ không nhìn cô ta, không quan tâm cô ta có chấp nhận được không, nên nói thì nói cho hết: "Còn nếu cô không muốn, hắn có thể giúp cô hủy hợp đồng với Sao Kim, từ đây muốn đi đầu tùy cô."
"Cá nhân tồi cũng có lời muốn nói với cô. Không cần cô nói, tôi biết đáp án của cô là gì. Chúng ta cũng không cần huych toẹt ra, biết trong lòng là được."
Hà Phỉ liếc Lục Tư Nhiên, cũng chặn ngang những lời vô nghĩa của cô ta: "Người đàn ông đó cô lợi dụng được thì lợi dụng. Không lợi dụng được cũng đừng nghĩ xào xáo lên, đối với cô không chỉ không có lợi, mà còn tiền mất tật mang."
"Đàn ông chính là như vậy, nhưng phụ nữ chúng ta cũng chẳng thiếu đàn ông để chọn. Cô có thể tìm thấy một người..."
"Không ai tốt hơn anh ta!"
Lục Tư Nhiên hét ẩm lên, viền mắt đỏ ngầu nhưng lại mang đến vẻ điểm đạm khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Sắc mặt Hà Phỉ lại lạnh lùng không chút thương tiếc: "Vậy tại sao lúc trước cô lại bỏ rơi anh ta?"
"Tôi.."
Lục Tư Nhiên đầy mặt hoảng hốt, há miệng liền muốn chối nhưng lại nói không ta lời.
"Vậy sự lựa chọn của cô là gì?"
Hà Phỉ cảm thấy mình đã lãng phí thời gian quá nhiều, không muốn tiếp tục day dưa nữa.
Hai mắt Lục Tư Nhiên trợn lớn lên, mí mắt như muốn rách toát ra tới nơi.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Hà Phỉ, âm thanh như được nghiến ra từ trong cuốn họng mang theo uất ức cùng không cam lòng ngập trời của Lục Tư Nhiên nghẹn ngào vang lên: "Tôi ở lại... Hu hu hu!"
Nói đến cuối cô ta khóc òa lên như đã chịu phải nổi oan ức cực lớn.
Hà Phỉ lại không thèm nghe một chút, lạnh lùng đẩy cửa phòng đi thẳng.
Rầm.
Cửa phòng khép lại, cũng nhốt chặt âm thanh khiến người ta phiền lòng kia lại.
Cho nên Hà Phỉ cũng không nhìn thấy khoảnh khắc chị ta quay đi, nét mặt của người đang ngồi khóc trên đất ánh mắt hừng hực oán hận cùng không cam lòng buông tha như vậy.
Thật ra cũng không cần nhìn Hà Phỉ vẫn có thể đoán được. Ngay từ đầu chị ta đã nhìn ra được Lục Tư Nhiên là người có dã tâm cũng có ngạo khí cùng sự đảm đương. Người như cô ta sống trong giới giải trí vô cùng thích hợp.
Nhưng mỗi năm người gia nhập giới có bao nhiêu người? Nhân tài xuất chúng nhiều không đếm được, lại có bao nhiêu người đăng được đỉnh vinh quang mà không phải chết yểu giữa đường? Làm một người đại diện có dã tâm, nếu Lục Tư Nhiên thông minh thì Hà Phì ái tài nhìn thấy được tương lai của cô ta vẫn sẽ dốc lòng bồi tài.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Hà Phỉ không định nói cho Lục Tư Nhiên biết. Một người đại diện tài ba chính là phải biết vách ra giá trị thặng dư lớn nhất của một minh tinh.
Thời điểm Hà Phỉ đang nói chuyện với Lục Tư Nhiên, ở một nơi khác mẹ Hằng cũng thành công "tình cờ" gặp được Hạ Quý Linh.
"Cô gái, cháu là người ở đây à?"
Mẹ Hằng đóng vai người đến vịnh đảo du lịch, khuôn mặt được bảo dưỡng khiến người ta không nhìn ra được tuổi thực của bà. Trông bà chỉ cỡ ba mươi mấy bốn mươi, biểu tình thành thật khiến người không thể nghi ngờ. Quần áo trên người nửa thật nửa giả, nhãn hiệu thời thượng nhưng kiểu dáng đơn giản, nhìn như quý bà dạng trung lưu, dễ tiếp cận. Hạ Quý Linh khó được tách khỏi người đàn ông nào đó cứ bám dính như sam vừa tự do dạo mát trên con đường khá nổi tiếng ở vịnh dạo bỗng nhiên bị bà bắt chuyện cũng không nghĩ gì nhiều.
"Không phải ạ. Nhưng dì muốn tìm gì sao? Con có thể thử xem có giúp được gì cho dì không?"
Từng câu từng biểu tình của cô lễ phép đúng mục, vô cùng kiên nhẫn khiến người ta tán thưởng. So với đại đa số thiếu nữ bây giờ vô cùng thiếu kiên nhẫn với người lớn, tính tình còn lớn, thích khinh người thì kiểu cách của cô đúng là kiểu người những bà dì thích nhất, bắt được là muốn làm mai cho con cháu mình.
Mẹ Hằng cũng không ngoại lệ, hai mắt đúng thời phát sáng, diễn y như mấy bà dì đang hối hả vì thằng con không nên thân, đúng tuổi lại không chịu tìm con dâu, cái gì cũng quên mất lôi kéo tay Hạ Quý Linh bắt đầu ai da:
"Cô bé, năm nay bao tuổi, đã có người yêu chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.