Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
Chương 35: Nhẫn đôi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
14/06/2024
Cửa tiệm này tọa lạc một mình một góc, sinh ý cũng không phải rất tốt, trong tiệm ngoài họ cũng chỉ có một hai người khách ăn mặc sang trọng đang xem xét những mặc hàng được bày biện trong tủ bằng kính. Mỗi kiện trang sức đều lấp la lấp lánh, kiểu dáng hút mắt, cũng không giống hàng rẻ tiền.
Rất hiển nhiên, trang sức ở đây không phải dạng trung lưu có thể đủ sức mua. Đây cũng là một nguyên nhân lượng khách của nó không nhiều. Quý tinh chứ không quý đa, chính là đạo lý này.
Ngay khi Hạ Quý Linh nghi hoặc vì sao phải vào đây thì đã nghe thấy Hằng Thời nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi đến lấy đồ.”
“Anh là ngài Hằng?”
Nhân viên cửa hàng có lẽ đã được nhắc qua trước đó nên dù chưa từng gặp Hằng Thời cô ta vẫn đoán được chút chút mà đúng mực dò hỏi. Lúc Hằng Thời gật đầu thì để lại một câu “xin đợi một chút” rồi đi vào bên trong.
Một lát sau, khi Hạ Quý Linh thuận mắt nhìn xuống những món trang sức trong tủ kính để giết thời gian, đến việc Hằng Thời mua cái gì ở đây, mục đích là gì cô cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ cảm thấy trang sức ở đây đúng là đẹp, nhìn thôi cũng thấy đã mắt thì nhân viên cửa hàng đi ra, trên tay cầm một cái hộp nhung màu đen, loại nhỏ. Chính là cái loại người ta hay bảo quản nhẫn.
Sau khi nhận cái hộp, Hằng Thời cũng không tỏ vẻ thần bí nữa mà ngay tại chỗ mở cái hộp ra.
Chính giữa hộp nhỏ, kẹp giữa miếng lót mềm mại là hai chiếc nhẫn lớn nhỏ không giống nhau. Kiểu dáng đơn giản không hoa hòe lòe loẹt như nữ trang của nữ nhưng ở giữa lại khảm nạm một viên đá quý màu tím đen. Đá quý khảm sâu vào trong, chiếc nhẫn màu bạc, vừa hợp với nam vừa hợp với nữ.
Hằng Thời trực tiếp lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn, cầm tay Hạ Quý Linh, cứ thế đeo vào ngón áp út bên tay trái của cô trước ánh mắt dở khóc dở cười của cô. Người đàn ông này vẫn cứ thẳng như đuột ngựa vậy, không chút văn vẻ. Này nếu anh có bị ế thì cũng là ế do thực lực.
“Này là gì?”
Hạ Quý Linh không nhịn được trêu, vừa xèo bàn tay ra trước mặt xem vừa cười cười nhìn anh.
Thế mà người đàn ông kia vẫn trịnh trọng đáp: “Nhẫn.”
“Tôi thấy người yêu với nhau hay tặng nhẫn, không đúng ư?”
Hạ Quý Linh mém thì cười phun ra khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn đối lập với lời nói ngây thơ của anh. Nhưng sâu trong nội tâm lại không ngừng có mật ngọt tràn ra, cô híp mắt cười gật gù nhận đồng chứ không trêu anh nữa: “Đúng. Anh nói rất đúng.”
Nói rồi cô còn tự giác lấy chiếc nhẫn còn lại ra đeo lên ngón tay với ngón ngón như được chạm trỗ ra của anh. Cô cười trộm khi ở khóe mắt liếc thấy đôi mắt mang theo ánh sáng dù ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì khi cô đem nhẫn đeo vào tay anh. Nếu không phải đã phần nào lý giải được dáng vẻ trong ngoài bất nhất của anh thì sợ rằng chẳng ai nhận ra. Người đàn ông nhìn không có chút phong tình nào bên trong lại có một trái tim rất ngây thơ và đơn thuần, nghĩ gì nói nấy, không lời hoa mẽ nhưng lại ngọt như đường.
Đối với Hạ Quý Linh, cô đã thấy quá đủ.
Hằng Thời không biết cô đang nghĩ gì, nhẫn vừa được đeo xong liền thuận tiện nắm luôn tay cô, mười ngón đan xen, đến hộp đựng nhẫn cũng không thèm lấy kéo tay cô rời khỏi cửa hàng: “Về thôi.”
Thật khó thấy ở nơi khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ bé nhưng chân thực.
Hạ Quý Linh cũng không trêu cợt mà trịnh thượng đáp lại: “Về thôi.”
Trên đường về nhà được ánh hoàng hôn hộ tống, người con gái không ngừng líu ríu kể cho người đàn ông yên tĩnh bên cạnh nghe hôm nay cô đã gặp phải chuyện thú vị gì. Không khí yên bình ấm áp vờn quanh hai người.
Chỉ là lúc nghe thấy có người muốn làm mai cho cô, người đàn đó vô tình bị đào góc tường bất giác cảm thấy nguy cơ tràn ngập, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||
Hạ Quý Linh còn vô tâm vô phế cười đến đáng đánh vừa không có chút thành tâm nào trấn an: “Anh đừng để ý, đó chỉ là hành động xã giao bình thường thôi, không ai xem là chuyện nghiêm túc đâu.”
“Quan trọng nhất là người ta không đẹp trai bằng anh.”
Lời này vừa lên lông mày của người nào đó lập tức giản ra trông thấy.
Khi thấy anh còn thành thật gật đầu, Hạ Quý Linh cười ha hả.
Nhưng cô cũng thật sự không để chuyện đó trong lòng, chỉ xem như đó là một câu chuyện đùa thú vị.
Mãi cho đến lúc gặp lại mẹ Hằng lần nữa, còn nghe bà nhắc đến chuyện này cô mới dở khóc dở cười, lại vô cùng bất đắc dĩ thật nhiều lần tỏ vẻ mình thật sự không muốn đổi người yêu.
Thời điểm này lúc hai người đang vui vẻ nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện thì ở phía sau, cách một đoạn không dài không ngắn nhưng khoảng cách vô cùng xảo dịu, khiến cho người phía trước không thể nhận ra có một người lại đã đi theo hai người từ rất lâu. Lúc hai người ở trong cửa hàng trang sức anh anh em em thì hắn cũng đã núp lùm ở bên ngoài, trong lòng quay cuồng thật nhiều ý nghĩ cùng nội tâm kích động.
Rất hiển nhiên, trang sức ở đây không phải dạng trung lưu có thể đủ sức mua. Đây cũng là một nguyên nhân lượng khách của nó không nhiều. Quý tinh chứ không quý đa, chính là đạo lý này.
Ngay khi Hạ Quý Linh nghi hoặc vì sao phải vào đây thì đã nghe thấy Hằng Thời nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi đến lấy đồ.”
“Anh là ngài Hằng?”
Nhân viên cửa hàng có lẽ đã được nhắc qua trước đó nên dù chưa từng gặp Hằng Thời cô ta vẫn đoán được chút chút mà đúng mực dò hỏi. Lúc Hằng Thời gật đầu thì để lại một câu “xin đợi một chút” rồi đi vào bên trong.
Một lát sau, khi Hạ Quý Linh thuận mắt nhìn xuống những món trang sức trong tủ kính để giết thời gian, đến việc Hằng Thời mua cái gì ở đây, mục đích là gì cô cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ cảm thấy trang sức ở đây đúng là đẹp, nhìn thôi cũng thấy đã mắt thì nhân viên cửa hàng đi ra, trên tay cầm một cái hộp nhung màu đen, loại nhỏ. Chính là cái loại người ta hay bảo quản nhẫn.
Sau khi nhận cái hộp, Hằng Thời cũng không tỏ vẻ thần bí nữa mà ngay tại chỗ mở cái hộp ra.
Chính giữa hộp nhỏ, kẹp giữa miếng lót mềm mại là hai chiếc nhẫn lớn nhỏ không giống nhau. Kiểu dáng đơn giản không hoa hòe lòe loẹt như nữ trang của nữ nhưng ở giữa lại khảm nạm một viên đá quý màu tím đen. Đá quý khảm sâu vào trong, chiếc nhẫn màu bạc, vừa hợp với nam vừa hợp với nữ.
Hằng Thời trực tiếp lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn, cầm tay Hạ Quý Linh, cứ thế đeo vào ngón áp út bên tay trái của cô trước ánh mắt dở khóc dở cười của cô. Người đàn ông này vẫn cứ thẳng như đuột ngựa vậy, không chút văn vẻ. Này nếu anh có bị ế thì cũng là ế do thực lực.
“Này là gì?”
Hạ Quý Linh không nhịn được trêu, vừa xèo bàn tay ra trước mặt xem vừa cười cười nhìn anh.
Thế mà người đàn ông kia vẫn trịnh trọng đáp: “Nhẫn.”
“Tôi thấy người yêu với nhau hay tặng nhẫn, không đúng ư?”
Hạ Quý Linh mém thì cười phun ra khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn đối lập với lời nói ngây thơ của anh. Nhưng sâu trong nội tâm lại không ngừng có mật ngọt tràn ra, cô híp mắt cười gật gù nhận đồng chứ không trêu anh nữa: “Đúng. Anh nói rất đúng.”
Nói rồi cô còn tự giác lấy chiếc nhẫn còn lại ra đeo lên ngón tay với ngón ngón như được chạm trỗ ra của anh. Cô cười trộm khi ở khóe mắt liếc thấy đôi mắt mang theo ánh sáng dù ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì khi cô đem nhẫn đeo vào tay anh. Nếu không phải đã phần nào lý giải được dáng vẻ trong ngoài bất nhất của anh thì sợ rằng chẳng ai nhận ra. Người đàn ông nhìn không có chút phong tình nào bên trong lại có một trái tim rất ngây thơ và đơn thuần, nghĩ gì nói nấy, không lời hoa mẽ nhưng lại ngọt như đường.
Đối với Hạ Quý Linh, cô đã thấy quá đủ.
Hằng Thời không biết cô đang nghĩ gì, nhẫn vừa được đeo xong liền thuận tiện nắm luôn tay cô, mười ngón đan xen, đến hộp đựng nhẫn cũng không thèm lấy kéo tay cô rời khỏi cửa hàng: “Về thôi.”
Thật khó thấy ở nơi khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ bé nhưng chân thực.
Hạ Quý Linh cũng không trêu cợt mà trịnh thượng đáp lại: “Về thôi.”
Trên đường về nhà được ánh hoàng hôn hộ tống, người con gái không ngừng líu ríu kể cho người đàn ông yên tĩnh bên cạnh nghe hôm nay cô đã gặp phải chuyện thú vị gì. Không khí yên bình ấm áp vờn quanh hai người.
Chỉ là lúc nghe thấy có người muốn làm mai cho cô, người đàn đó vô tình bị đào góc tường bất giác cảm thấy nguy cơ tràn ngập, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||
Hạ Quý Linh còn vô tâm vô phế cười đến đáng đánh vừa không có chút thành tâm nào trấn an: “Anh đừng để ý, đó chỉ là hành động xã giao bình thường thôi, không ai xem là chuyện nghiêm túc đâu.”
“Quan trọng nhất là người ta không đẹp trai bằng anh.”
Lời này vừa lên lông mày của người nào đó lập tức giản ra trông thấy.
Khi thấy anh còn thành thật gật đầu, Hạ Quý Linh cười ha hả.
Nhưng cô cũng thật sự không để chuyện đó trong lòng, chỉ xem như đó là một câu chuyện đùa thú vị.
Mãi cho đến lúc gặp lại mẹ Hằng lần nữa, còn nghe bà nhắc đến chuyện này cô mới dở khóc dở cười, lại vô cùng bất đắc dĩ thật nhiều lần tỏ vẻ mình thật sự không muốn đổi người yêu.
Thời điểm này lúc hai người đang vui vẻ nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện thì ở phía sau, cách một đoạn không dài không ngắn nhưng khoảng cách vô cùng xảo dịu, khiến cho người phía trước không thể nhận ra có một người lại đã đi theo hai người từ rất lâu. Lúc hai người ở trong cửa hàng trang sức anh anh em em thì hắn cũng đã núp lùm ở bên ngoài, trong lòng quay cuồng thật nhiều ý nghĩ cùng nội tâm kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.