Chương 43
Thảo Thảo
27/11/2020
Ta gần đây trở nên ngoan ngoãn.
Ta vẫn chưa từ bỏ ý định rời khỏi nơi này, người ở đây, không khí ở đây, tất cả mọi thứ ở đây đều làm ta không thể thở nổi, nếu không rời khỏi đây, một ngày nào đó ta sẽ chết mất.
Yên ổn vượt qua nhiều ngày, vốn tưởng rằng Hiên Viên Dực sẽ lơi lỏng cảnh giác với ta, như vậy ta sẽ có cơ hội chạy trốn. Nhưng rốt cuộc lại không như mong muốn, thủ vệ giám thị không giảm chút nào, trái lại còn tăng nhiều hơn.
Ta cười khổ, Hiên Viên Dực quả nhiên không dễ lừa, ở chung với ta lâu như vậy, hắn hiểu tính nết cùng thủ đoạn của ta rõ như lòng bàn tay. Có lẽ hắn đã sớm biết biểu hiện ngoan ngoãn này của ta chỉ là tạm thời, cho nên ta càng ngoan thì hắn càng lo lắng.
Ta thật là đã đem đá đập vào chân.
Cuộc sống như tù phạm trôi qua mỗi ngày, cho dù có cơm ngon áo đẹp cũng không ngăn được nội tâm càng lúc càng hoang mang. Ta lần đầu tiên thống hận bản thân yếu đuối vô lực, tình cảnh ngày hôm nay có lẽ là do ta tự tay tạo thành.
Đã sớm biết rằng không nên tin tưởng vào thứ “tình yêu” hư vô mờ ảo.
Ta biết dùng đá chọi đá sẽ không có lợi gì cho ta, ta chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, tuy rằng cả quốc gia này đều nằm trong phạm vi thế lực của Hiên Viên Dực, nhưng chắc chắn là sẽ có sơ hở. Bị vây cho khốn cùng như thế này, ta chỉ có thể ngồi chờ, tìm cơ hội.
Quả nhiên trời không tuyệt lòng người, khoảng một tháng sau, cơ hội của ta xuất hiện.
Có một cung nữ phụ trách bưng cơm cho ta, nhân lúc ở trong phòng, nàng ta lén đưa cho ta một tờ giấy, ta cũng giả bộ như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục dùng cơm, nhưng thực tế thì trong lòng đang nổi sóng gió mãnh liệt. Bởi vì ta biết, nếu mất đi cơ hội tốt này, cả đời có lẽ đừng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Hiên Viên.
Hai tay ta run rẩy mở tờ giấy, mặt trên có viết “Quân gặp nạn, đương nhiên tương trợ, tùy ý hành động.”
Ngụ ý của người này là ta có thể tự do chọn thời gian đào tẩu.
Người này ở trong tối, còn ta ở ngoài sáng, hơn nữa chuyện ta bị giam lòng ở Hiên Viên chỉ có một vài người tâm phúc của Hiên Viên Dực biết, nên không có chuyện họ đến giúp ta. Nếu như người này không phải người bên cạnh Hiên Viên Dực, vậy chắc chắn là kẻ thù của Hiên Viên, thời gian ngắn thế này ta cũng không thể tra ra thân phận của người đưa tờ giấy. Tuy rằng ta muốn rời khỏi chỗ này, nhưng mù quáng tin vào một tờ giấy không phải phương pháp làm việc của ta, ngộ nhỡ cung nữ này là người Hiên Viên Dực phái đến thử ta thì sẽ rất phiền phức.
Tới giờ dùng cơm ngày thứ hai, người cung nữ đã đưa giấy cho ta ngày hôm qua xuất hiện, theo sau có hai người cung nữ hầu hạ khác.
Ta ung dung thản nhiên uống rượu, sau đó cố ý run tay, làm đổ đồ ăn trên bàn. Đồ ăn toàn bộ văng vào người ta.
Cung nữ bên cạnh vội vàng thu dọn.
Ta cởi y phục trên người xuống, ra lệnh cho hai cung nữ còn lại: “Y phục hoàng thượng ban riêng cho ta đã bị bẩn, mau đem đi giặt cho ta.”
Hai cung nữ kia hơi do dự, ta biết hai nàng là do Hiên Viên Dực phái đến giám sát ta dùng cơm, đề phòng ta đem đồ ăn đổ hết, nhịn đói tự hại mình.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đến lúc y phục của hoàng thượng ban không tẩy sạch, các ngươi gánh được trách nhiệm à?” Ta quát lớn, còn động tay cho cung nữ một bạt tai, “Nếu không gánh được thì mau đem đi”
Ta chỉ vào người cung nữ đưa giấy, “Ngươi lưu lại.”
Hai cung nữ kia vội vã cầm y phục chạy đi, ta quay lại nhìn cung nữ đang thu dọn đống bừa bộn trên mặt đất nói: “Ngươi trở lại nói với chủ tử nhà ngươi, ta tạm thời chưa muốn rời khỏi đây.”
Cung nữ kia nghe xong, không nói gì hết, chỉ với tay vào thắt lưng lấy ra một cái mặt dây chuyền nhỏ, đưa tới trước mặt ta.
Ta nhìn liền nhận ra ngay, mặt ngọc bích có hình hổ! Tây Tần! Tần Liệt!
Bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội, tại sao lại là hắn? Bất quá ngẫm lại, ngoại trừ Tần Liệt, còn ai đủ thông minh và có khả năng phái cung nữ thâm nhập vào sâu trong Hiên Viên vương cung tới hầu hạ ta.
Có thể thấy cung nữ này đã được sắp xếp vào đây từ lâu rồi, những kẻ được Hiên Viên Dực lựa chọn đến giám sát ta đều phải qua sàng lọc, ai mà biết được lại có thể sơ sót một người thế này.
Ta dùng mắt ra hiệu cho cung nữ cất mặt dây đi, rồi cho nàng lui ra ngoài.
Ta cố gắng đem những sự việc xảy ra mới đây xâu chuỗi lại, dường như tất cả mọi thứ bắt đầu từ lúc Ly Tuyết Trữ đột nhiên xuất hiện, còn có cả Tần Liệt đến Hiên Viên.
Một lát sau, ta bừng tỉnh. Hóa ra, hóa ra không chỉ có ta, cả Hiên Viên Dực đều trúng kế của Tần Liệt! Quả nhiên, quả nhiên Tần Liệt không hổ là kẻ không từ thủ đoạn để đoạt vương vị! Lúc tại khách ***, hắn không hề giấu diếm thân phận, làm cho ta nhớ kỹ hắn, ra cũng là một phần của cái bẫy. Có lẽ hắn và Ly Tuyết Trữ đã sớm thông đồng với nhau, làm cho Ly Tuyết Trữ trở lại bên cạnh Hiên Viên Dực, làm rạn nứt quan hệ của ta và hắn. Lúc ta và Hiên Viên Dực xuất cung, Tần Liệt đã tính kế để tách hai chúng ta ra, sau đó tung tin muốn ám sát “người quan trọng nhất của Hiên Viên Dực”, làm cả ta và Hiên Viên Dực đều chạy tới Ngưng Thúy các, kỳ thật ngay từ đầu đối tượng muốn ám sát của Tần Liệt chính là ta, nếu Hiên Viên Dực nhào vào cứu ta, một kiếm đấy có thể giết chết Hiên Viên Dực hoặc chí ít làm hắn bị thương nặng, nếu như Hiên Viên Dực cứu Ly Tuyết Trữ, như vậy quan hệ của hai ta sẽ vì chuyện này mà vỡ nát hoàn toàn, lúc đó tần Liệt sẽ đóng vai anh hùng cứu người xuất hiện, làm cho ta nợ ơn hắn. Do đó, hắn không tiếc chút sức nào để có được ta.
Thật là độc ác, nhiều cái tròng kế nhau như vậy! Liên hoàn kế!
Suy nghĩ của ta trở nên loạn, rời khỏi đây, ta cũng chẳng có được tự do, chỉ là thoát khỏi hang sói rồi vào hang hổ, nhưng nếu ở lại, ta sẽ sống không bằng chết.
“Nghĩ cái gì mà ngẩn người như vậy?”
Hiên Viên Dực từ phía sau ôm lấy ta, hôn nhẹ lên cổ ta.
“Ngày hôm nay đập phá đồ đạc có bị thương ở đâu không?” Hiên Viên Dực cầm hai tay ta kiểm tra.
Ta rút tay về, “Không có gì hết, ta không bị thương.”
“Sao tự nhiên lại để tâm tới y phục ta cho ngươi vậy? Cái này không phải là phong cách của ngươi, Lân Nhi.”
Cơ thể ta tự nhiên căng thẳng, quả là Hiên Viên Dực, chuyện nhỏ không đáng chú ý này hắn cũng để mắt tới.
“Đúng, ta không để ý đến mấy thứ y phục này.” Ta quay đầu nhìn thẳng Hiên Viên Dực, “Chả nhẽ lòng ta khó chịu muốn trút lên cung nữ cũng phải để ngươi quản?” Ta mạnh tay đập vỡ cái bình hoa bên cạnh, rồi cầm lấy mảnh vỡ tự cắt người mình, “Vậy ta tự lấy bản thân trút giận là được chứ gì!”
Mảnh vỡ chưa kịp đụng tới da thì hai tay bỗng nhiên bị bắt lại, mảnh vỡ rơi xuống đất.
Hiên Viên Dực ôm chặt ta, “Ngươi biết ta không có ý đó mà.”
“Lân Nhi, ngươi quá thông minh, thông minh đến nỗi làm ta sợ. Ta chỉ không muốn nghĩ, ngươi tựa như con chim bay đi mất, còn lại một mình ta phải làm sao đây?”
Ta quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, “Vì vậy ngươi không tiếc bẻ gẫy cánh của ta, tạo ra cái ***g bằng vàng này để nhốt ta? Hiên Viên Dực, ngươi là vậy sẽ chỉ khiến ta muốn rời khỏi ngươi, ngươi luôn miệng nói yêu ta, nhưng thật ra, người ngươi yêu nhất chính là bản thân ngươi! Ngươi là kẻ ích kỷ nhất trên thế gian này!”
Hiên Viên Dực cầm lấy tay của ta, “Có thể trước đây ta đối với ngươi có tâm tư lợi, nhưng lần này thì khác, lúc ngươi nói muốn rời xa ta, ta biết ta không có được ngươi. Đúng, ta là kẻ ích kỷ, ta thà rằng giết ngươi chứ không bao giờ thả ngươi đi, ngươi cho dù chết cũng chỉ có thể là người của ta.”
“Ngươi!” Ta tức giận, cho Hiên Viên Dực một bạt tai, hắn bị đánh, mặt lệch qua một bên.
“Ngươi căn bản không biết thứ gọi là ‘tôn trọng’!”
“Ta không biết tôn trọng? Vậy ngươi biết thế nào là tôn trọng thật sự sao? Ngươi nghĩ ta không biết, ngươi giả vờ ngoan ngoãn trong khoảng thời gian vừa rồi là muốn ta buông lỏng cảnh giác, tìm cơ hội chạy trốn chứ gì? Ta biết rõ suy nghĩ của ngươi nhưng không nhúng tay vào can thiệp, ta muốn dùng thời gian để thay đổi suy nghĩ của ngươi. Các nước bên cạnh Hiên Viên, làm gì có kẻ nào không muốn ngươi? Ta nếu như không tôn trọng ngươi, đã sớm nhốt ngươi tại nhà tù tăm tối, hủy dung mạo của ngươi, cho ngươi không nhìn được, không nghe được, không đi được, cái gì cũng không làm được, cho ngươi chỉ có thể có ta, làm cho ngươi chỉ có thể dựa vào hơi thở của ta mà sinh tồn! Đó mới chính là ‘không tôn trọng’!”
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hiên Viên Dực, ta biết hắn đang nghiêm túc, hắn thật sự đã từng nghĩ như vậy, ta không kìm được mà run rẩy.
“Lân Nhi, đừng sợ.” Hiên Viên Dực áp ta nằm xuống giường rồi hôn một cách cuồng bạo, “Ta thế nào lại làm vậy được, ta sẽ không thương tổn ngươi. Lân nhi, chỉ cần không rời khỏi ta, cái gì cũng tốt hết.”
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn cởi y phục của ta ra, chiếm lấy thân thể ta, ta đã không còn nước mắt để chảy nữa…
Ta vòng hai tay qua cổ hắn, Hiên Viên Dực kinh ngạc dừng động tác, nhìn ta.
“Ngươi nói yêu ta, vậy chứng minh cho ta xem đi.”
Từ trước tới nay đã lâu như vậy, ta lần đầu tiên chủ động, chúng ta điên cuồng tìm lấy thân thể nhau, như những con dã thú bị thương đang cuồng lên.
Lại đắm chìm vào ngươi! Hãy để ta đắm chìm một lần nữa, để cho ta cảm nhận thứ đau đớn đến tận cốt tủy này lần cuối cùng. Vì ta đã quyết định, phải rời khỏi ngươi…
Ta vẫn chưa từ bỏ ý định rời khỏi nơi này, người ở đây, không khí ở đây, tất cả mọi thứ ở đây đều làm ta không thể thở nổi, nếu không rời khỏi đây, một ngày nào đó ta sẽ chết mất.
Yên ổn vượt qua nhiều ngày, vốn tưởng rằng Hiên Viên Dực sẽ lơi lỏng cảnh giác với ta, như vậy ta sẽ có cơ hội chạy trốn. Nhưng rốt cuộc lại không như mong muốn, thủ vệ giám thị không giảm chút nào, trái lại còn tăng nhiều hơn.
Ta cười khổ, Hiên Viên Dực quả nhiên không dễ lừa, ở chung với ta lâu như vậy, hắn hiểu tính nết cùng thủ đoạn của ta rõ như lòng bàn tay. Có lẽ hắn đã sớm biết biểu hiện ngoan ngoãn này của ta chỉ là tạm thời, cho nên ta càng ngoan thì hắn càng lo lắng.
Ta thật là đã đem đá đập vào chân.
Cuộc sống như tù phạm trôi qua mỗi ngày, cho dù có cơm ngon áo đẹp cũng không ngăn được nội tâm càng lúc càng hoang mang. Ta lần đầu tiên thống hận bản thân yếu đuối vô lực, tình cảnh ngày hôm nay có lẽ là do ta tự tay tạo thành.
Đã sớm biết rằng không nên tin tưởng vào thứ “tình yêu” hư vô mờ ảo.
Ta biết dùng đá chọi đá sẽ không có lợi gì cho ta, ta chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, tuy rằng cả quốc gia này đều nằm trong phạm vi thế lực của Hiên Viên Dực, nhưng chắc chắn là sẽ có sơ hở. Bị vây cho khốn cùng như thế này, ta chỉ có thể ngồi chờ, tìm cơ hội.
Quả nhiên trời không tuyệt lòng người, khoảng một tháng sau, cơ hội của ta xuất hiện.
Có một cung nữ phụ trách bưng cơm cho ta, nhân lúc ở trong phòng, nàng ta lén đưa cho ta một tờ giấy, ta cũng giả bộ như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục dùng cơm, nhưng thực tế thì trong lòng đang nổi sóng gió mãnh liệt. Bởi vì ta biết, nếu mất đi cơ hội tốt này, cả đời có lẽ đừng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Hiên Viên.
Hai tay ta run rẩy mở tờ giấy, mặt trên có viết “Quân gặp nạn, đương nhiên tương trợ, tùy ý hành động.”
Ngụ ý của người này là ta có thể tự do chọn thời gian đào tẩu.
Người này ở trong tối, còn ta ở ngoài sáng, hơn nữa chuyện ta bị giam lòng ở Hiên Viên chỉ có một vài người tâm phúc của Hiên Viên Dực biết, nên không có chuyện họ đến giúp ta. Nếu như người này không phải người bên cạnh Hiên Viên Dực, vậy chắc chắn là kẻ thù của Hiên Viên, thời gian ngắn thế này ta cũng không thể tra ra thân phận của người đưa tờ giấy. Tuy rằng ta muốn rời khỏi chỗ này, nhưng mù quáng tin vào một tờ giấy không phải phương pháp làm việc của ta, ngộ nhỡ cung nữ này là người Hiên Viên Dực phái đến thử ta thì sẽ rất phiền phức.
Tới giờ dùng cơm ngày thứ hai, người cung nữ đã đưa giấy cho ta ngày hôm qua xuất hiện, theo sau có hai người cung nữ hầu hạ khác.
Ta ung dung thản nhiên uống rượu, sau đó cố ý run tay, làm đổ đồ ăn trên bàn. Đồ ăn toàn bộ văng vào người ta.
Cung nữ bên cạnh vội vàng thu dọn.
Ta cởi y phục trên người xuống, ra lệnh cho hai cung nữ còn lại: “Y phục hoàng thượng ban riêng cho ta đã bị bẩn, mau đem đi giặt cho ta.”
Hai cung nữ kia hơi do dự, ta biết hai nàng là do Hiên Viên Dực phái đến giám sát ta dùng cơm, đề phòng ta đem đồ ăn đổ hết, nhịn đói tự hại mình.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đến lúc y phục của hoàng thượng ban không tẩy sạch, các ngươi gánh được trách nhiệm à?” Ta quát lớn, còn động tay cho cung nữ một bạt tai, “Nếu không gánh được thì mau đem đi”
Ta chỉ vào người cung nữ đưa giấy, “Ngươi lưu lại.”
Hai cung nữ kia vội vã cầm y phục chạy đi, ta quay lại nhìn cung nữ đang thu dọn đống bừa bộn trên mặt đất nói: “Ngươi trở lại nói với chủ tử nhà ngươi, ta tạm thời chưa muốn rời khỏi đây.”
Cung nữ kia nghe xong, không nói gì hết, chỉ với tay vào thắt lưng lấy ra một cái mặt dây chuyền nhỏ, đưa tới trước mặt ta.
Ta nhìn liền nhận ra ngay, mặt ngọc bích có hình hổ! Tây Tần! Tần Liệt!
Bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội, tại sao lại là hắn? Bất quá ngẫm lại, ngoại trừ Tần Liệt, còn ai đủ thông minh và có khả năng phái cung nữ thâm nhập vào sâu trong Hiên Viên vương cung tới hầu hạ ta.
Có thể thấy cung nữ này đã được sắp xếp vào đây từ lâu rồi, những kẻ được Hiên Viên Dực lựa chọn đến giám sát ta đều phải qua sàng lọc, ai mà biết được lại có thể sơ sót một người thế này.
Ta dùng mắt ra hiệu cho cung nữ cất mặt dây đi, rồi cho nàng lui ra ngoài.
Ta cố gắng đem những sự việc xảy ra mới đây xâu chuỗi lại, dường như tất cả mọi thứ bắt đầu từ lúc Ly Tuyết Trữ đột nhiên xuất hiện, còn có cả Tần Liệt đến Hiên Viên.
Một lát sau, ta bừng tỉnh. Hóa ra, hóa ra không chỉ có ta, cả Hiên Viên Dực đều trúng kế của Tần Liệt! Quả nhiên, quả nhiên Tần Liệt không hổ là kẻ không từ thủ đoạn để đoạt vương vị! Lúc tại khách ***, hắn không hề giấu diếm thân phận, làm cho ta nhớ kỹ hắn, ra cũng là một phần của cái bẫy. Có lẽ hắn và Ly Tuyết Trữ đã sớm thông đồng với nhau, làm cho Ly Tuyết Trữ trở lại bên cạnh Hiên Viên Dực, làm rạn nứt quan hệ của ta và hắn. Lúc ta và Hiên Viên Dực xuất cung, Tần Liệt đã tính kế để tách hai chúng ta ra, sau đó tung tin muốn ám sát “người quan trọng nhất của Hiên Viên Dực”, làm cả ta và Hiên Viên Dực đều chạy tới Ngưng Thúy các, kỳ thật ngay từ đầu đối tượng muốn ám sát của Tần Liệt chính là ta, nếu Hiên Viên Dực nhào vào cứu ta, một kiếm đấy có thể giết chết Hiên Viên Dực hoặc chí ít làm hắn bị thương nặng, nếu như Hiên Viên Dực cứu Ly Tuyết Trữ, như vậy quan hệ của hai ta sẽ vì chuyện này mà vỡ nát hoàn toàn, lúc đó tần Liệt sẽ đóng vai anh hùng cứu người xuất hiện, làm cho ta nợ ơn hắn. Do đó, hắn không tiếc chút sức nào để có được ta.
Thật là độc ác, nhiều cái tròng kế nhau như vậy! Liên hoàn kế!
Suy nghĩ của ta trở nên loạn, rời khỏi đây, ta cũng chẳng có được tự do, chỉ là thoát khỏi hang sói rồi vào hang hổ, nhưng nếu ở lại, ta sẽ sống không bằng chết.
“Nghĩ cái gì mà ngẩn người như vậy?”
Hiên Viên Dực từ phía sau ôm lấy ta, hôn nhẹ lên cổ ta.
“Ngày hôm nay đập phá đồ đạc có bị thương ở đâu không?” Hiên Viên Dực cầm hai tay ta kiểm tra.
Ta rút tay về, “Không có gì hết, ta không bị thương.”
“Sao tự nhiên lại để tâm tới y phục ta cho ngươi vậy? Cái này không phải là phong cách của ngươi, Lân Nhi.”
Cơ thể ta tự nhiên căng thẳng, quả là Hiên Viên Dực, chuyện nhỏ không đáng chú ý này hắn cũng để mắt tới.
“Đúng, ta không để ý đến mấy thứ y phục này.” Ta quay đầu nhìn thẳng Hiên Viên Dực, “Chả nhẽ lòng ta khó chịu muốn trút lên cung nữ cũng phải để ngươi quản?” Ta mạnh tay đập vỡ cái bình hoa bên cạnh, rồi cầm lấy mảnh vỡ tự cắt người mình, “Vậy ta tự lấy bản thân trút giận là được chứ gì!”
Mảnh vỡ chưa kịp đụng tới da thì hai tay bỗng nhiên bị bắt lại, mảnh vỡ rơi xuống đất.
Hiên Viên Dực ôm chặt ta, “Ngươi biết ta không có ý đó mà.”
“Lân Nhi, ngươi quá thông minh, thông minh đến nỗi làm ta sợ. Ta chỉ không muốn nghĩ, ngươi tựa như con chim bay đi mất, còn lại một mình ta phải làm sao đây?”
Ta quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, “Vì vậy ngươi không tiếc bẻ gẫy cánh của ta, tạo ra cái ***g bằng vàng này để nhốt ta? Hiên Viên Dực, ngươi là vậy sẽ chỉ khiến ta muốn rời khỏi ngươi, ngươi luôn miệng nói yêu ta, nhưng thật ra, người ngươi yêu nhất chính là bản thân ngươi! Ngươi là kẻ ích kỷ nhất trên thế gian này!”
Hiên Viên Dực cầm lấy tay của ta, “Có thể trước đây ta đối với ngươi có tâm tư lợi, nhưng lần này thì khác, lúc ngươi nói muốn rời xa ta, ta biết ta không có được ngươi. Đúng, ta là kẻ ích kỷ, ta thà rằng giết ngươi chứ không bao giờ thả ngươi đi, ngươi cho dù chết cũng chỉ có thể là người của ta.”
“Ngươi!” Ta tức giận, cho Hiên Viên Dực một bạt tai, hắn bị đánh, mặt lệch qua một bên.
“Ngươi căn bản không biết thứ gọi là ‘tôn trọng’!”
“Ta không biết tôn trọng? Vậy ngươi biết thế nào là tôn trọng thật sự sao? Ngươi nghĩ ta không biết, ngươi giả vờ ngoan ngoãn trong khoảng thời gian vừa rồi là muốn ta buông lỏng cảnh giác, tìm cơ hội chạy trốn chứ gì? Ta biết rõ suy nghĩ của ngươi nhưng không nhúng tay vào can thiệp, ta muốn dùng thời gian để thay đổi suy nghĩ của ngươi. Các nước bên cạnh Hiên Viên, làm gì có kẻ nào không muốn ngươi? Ta nếu như không tôn trọng ngươi, đã sớm nhốt ngươi tại nhà tù tăm tối, hủy dung mạo của ngươi, cho ngươi không nhìn được, không nghe được, không đi được, cái gì cũng không làm được, cho ngươi chỉ có thể có ta, làm cho ngươi chỉ có thể dựa vào hơi thở của ta mà sinh tồn! Đó mới chính là ‘không tôn trọng’!”
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hiên Viên Dực, ta biết hắn đang nghiêm túc, hắn thật sự đã từng nghĩ như vậy, ta không kìm được mà run rẩy.
“Lân Nhi, đừng sợ.” Hiên Viên Dực áp ta nằm xuống giường rồi hôn một cách cuồng bạo, “Ta thế nào lại làm vậy được, ta sẽ không thương tổn ngươi. Lân nhi, chỉ cần không rời khỏi ta, cái gì cũng tốt hết.”
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn cởi y phục của ta ra, chiếm lấy thân thể ta, ta đã không còn nước mắt để chảy nữa…
Ta vòng hai tay qua cổ hắn, Hiên Viên Dực kinh ngạc dừng động tác, nhìn ta.
“Ngươi nói yêu ta, vậy chứng minh cho ta xem đi.”
Từ trước tới nay đã lâu như vậy, ta lần đầu tiên chủ động, chúng ta điên cuồng tìm lấy thân thể nhau, như những con dã thú bị thương đang cuồng lên.
Lại đắm chìm vào ngươi! Hãy để ta đắm chìm một lần nữa, để cho ta cảm nhận thứ đau đớn đến tận cốt tủy này lần cuối cùng. Vì ta đã quyết định, phải rời khỏi ngươi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.