Chương 65: Phiên ngoại 2 – LỄ VẬT MỪNG SINH NHẬT
Thảo Thảo
27/11/2020
Mở đầu
Đêm dài người vắng, côn trùng mùa hè khẽ phát ra tiếng kêu, hương thơm mát của cỏ cây nhẹ nhàng trong gió, ngẩn đầu nhìn ra xa, đêm dài nối đêm dài.
Dải ngân hà trong vắt, nhìn những ngôi sao lấp lánh ở xa xa, những con quạ bắc cầu đêm nay lại gặp nhau.
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố kiều quy lộ? Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.”
Nhất thời lại vô thức ngâm đoạn “Thước kiều tiên” (*)
“Lân ca, đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi sao?” Không cần quay đầu lại cũng biết người đang nói là ai, gọi ta “Lân ca” trong lúc riêng tư chỉ có mình Nguyệt Nhi — công chúa Hà Nguyệt.
“Mặc dù đang là giữa hè, nhưng đêm dài nhiều sương mù, cẩn thận cảm lạnh.” Nàng săn sóc, phủ thêm cho ta một cái áo khoác.
“Nguyệt Nhi, ngươi thế nào còn chưa đi ngủ?” Kỳ thật không cần hỏi, người thông minh như ngươi sao lại không biết chứ.
“Chưa hầu hạ hoàng thượng an nghỉ, thiếp thân sao lại có thể một mình yên giấc?”
Ta mặt nhăn nhíu mày, quay đầu lại đã thấy một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi càng ngày càng khó đoán. “Nguyệt Nhi, các con đều đã ngủ?” Đổi đề tài nói chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.
Không ngờ được Nguyệt Nhi lại phì cười, “Lân ca, không đùa với ngươi nữa. Các con đều có bà vú trông nom rồi, ngươi cũng đừng bận tâm. Nguyệt Nhi cũng đi ngủ bây giờ, Lân ca đừng thức quá khuya, long thể quan trọng hơn.” Nói xong cúi người hành lễ, lặng lẽ lui ra.
Nhìn bóng dáng tha thướt kia, Nguyệt Nhi a Nguyệt Nhi, ngươi vẫn là người am hiểu ý tứ, thanh lệ động lòng người, đáng tiếc là ngươi phải chịu ủy khuất trong hậu cung quạnh quẽ, không thể cùng Thương lang của ngươi được bách niên giai lão, đồng vợ đồng chồng, hai người thật giống Ngưu Lang Chức Nữ. Nhưng mà bọn họ còn có cầu Ô Thước, còn các ngươi thì không thể vượt qua cầu Nại Hà, chỉ có thể âm dương xa cách nhau. (cầu Nại Hà bắc qua âm phủ)
Bất đắc dĩ mà lắc đầu, ” Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.” Ta và Hiên Viên Dực không thể giống những người bình thường mà tự do tận hưởng hạnh phúc. Hắn có Hiên Viên vương triều của hắn, ta có Đại Á hưng thịnh của ta, làm sao chúng ta có thể vứt bỏ quốc gia đại sự qua một bên?
Gió hè phả nhè nhẹ qua mặt, mang đến một chút mát lạnh và một chút say mê lòng người. Nhưng mạch máu trên thái dương ta thì đang muốn nhảy lên — sự nhẫn nại của con người là có giới hạn!
“Hiên Viên Dực, đồ cẩu lớn mật, hôm nay dám cho ta leo cây!!!” Ta phẫn hận nghiến răng nghiến lợi nói.
Một đêm không ngủ.
Phần một
Chạng vạng ngày hôm sau.
“Hừ!” Ta liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, “Biết điều thì lăn ra đây cho ta!” Cái kẻ đang lén lút tránh tránh né né ngoài cửa sổ kia, ngoài Hiên Viên Dực thì còn ai.
“Lân Nhi” Tiếng gọi nhẹ nhàng tràn ngập nhu tình không gì sánh được, Hiên Viên Dực cười hì hì, phi thân ngoài cửa sổ vào.
“Ngươi bây giờ còn tới làm gì?” Nhìn cái mặt kia chỉ thấy muốn nổi giận, tiện tay đem nghiên mực chọi thẳng đầu hắn.
Hiên Viên Dực thoải mái bắt lấy nghiên, nhìn ta từ trên xuống dưới, cười như trộm mới khuân được đồ, “Lân Nhi, cả đêm qua đợi ta phải không?”
Bị ánh mắt của tên khốn nạn kia nhìn chằm chằm làm ta có chút tức giận, “Nhìn cái gì, bộ chưa bao giờ thấy ta sao!” Cúi đầu làm bộ xem tấu chương, tránh đi ánh mắt đầy lửa nóng kia.
“Ngắm Lân Nhi thì không bao giờ đủ cả.” Hiên Viên Dực vòng ra sau lưng ôm lấy ta, không cho tay chân ta vùng vẫy, rồi hôn nhẹ lên cổ, “Hôm qua có thích khách đột nhập vào cung, làm trong cung xảy ra hỗn loạn, ta liền lập tức đi giải quyết, rốt cuộc là muộn giao hẹn của chúng ta.”
“Thích khách?” Âm thầm cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ là người của Tần Liệt? Ta nhanh chóng tránh vòng tay ôm ấp của hắn, xoay người lại, nhìn thẳng vào con mắt trong suốt đang mang tiếu ý.
Dám đùa giỡn ta à? Long Duệ Lân ta là thứ để đùa giỡn như vậy sao! Mặt lập tức âm trầm xuống, “Da thịt nhà ngươi dày như da trâu, chắc không có chuyện gì nhỉ!”
Hiên Viên Dực khẽ chụt một cái trên môi ta, “Lân Nhi, ta sao dám lừa gạt ngươi? Thích khách là thật mà.”
“Là thật?” Ta chớp mắt lẳng lơ, kiểm tra Hiên Viên Dực từ trên xuống dưới, từ sau ra trước hết một lần, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện cho ta leo cây thì đừng hòng bỏ qua cho ngươi!
Nhận thấy thay đổi rất nhỏ trên mặt ta, Hiên Viên Dực ôm ta vào lòng, đầu nhẹ nhàng đặt trên bả vai ta, “Lân Nhi, đừng giận ta, được không?”
“Hừ!” Mặt đóng thành cục băng, cảm thấy phải đem Hiên Viên Dực ra giày vò một trận để hả giận.
“Lân Nhi, ngươi muốn ta làm gì bây giờ?” Hơi thở ấm áp phả vào cổ ta.
Người này chắc chắn là đang cố ý. Tăng khoảng cách giữa hai người lên một chút, “Vậy ta ra điều kiện gì ngươi cũng sẽ đáp ứng hết phải không?”
“Đúng, nhưng không thể dính đến quốc sự.” Quả nhiên vẫn là vị vua tên tuổi lừng lẫy, nhưng lời này đi vào tai có hơi chút chướng chướng.
“Hiên Viên Dực, ngươi nghi ngờ thái độ làm người của ta?” Ngữ khí càg thêm sắc bén, mặt càng thêm băng lãnh.
Hiên Viên Dực cũng ý thức được mình nói sai cái gì, “Lân Nhi, ngươi biết ý của ta không phải như thế.”
“Vậy ý ngươi là gì?” Sắt phải đập ngay lúc còn nóng.
“……”
Ha ha, xem bộ dáng bị ăn thịt rùa của hắn quả nhiên tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.
Hiên Viên Dực dường như hạ quyết tâm, “Lân Nhi, vậy ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ, ta sẽ đáp ứng ngươi hết.”
“Thượng ngươi thì sao?” Ta chớp chớp mắt, vẻ mặt trêu tức hắn.
“Ngoại trừ cái này!” Vẫn bá đạo như cũ, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, liền chuyển ngữ khí êm ái, úp úp mở mở, “Lân Nhi, có thể đổi một cái cá biệt không?”
“Ngươi nói cái gì cũng đáp ứng ta mà. Quân vô hí ngôn.” Đùa giỡn ngươi đã như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha, nhìn vẻ mặt chần chừ muốn đổi ý rồi lại không muốn đổi ý của Hiên Viên quốc chủ tôn quý, trong lòng tự nhiên sướng a!
“Thật sự không thể đổi?” Xem ra Hiên Viên Dực vẫn đang cật lực nghĩ cách cứu cái hậu đình đang bị nguy hiểm của hắn.
“Ân,” Ta làm bộ cau mặt suy nghĩ, linh cơ chợt lóe, nghĩ đến một trò khác, “Cũng không phải không được, chỉ sợ ngươi nghe lại muốn đổi ý.”
Hai mắt Hiên Viên Dực lập tức sáng lên, “Trừ bỏ cái trên, Hiên Viên Dực ta cái gì cũng đáp ứng Lân Nhi.” Thấy ta một bộ không tin hắn, Hiên Viên Dực khẽ cắn môi, “Lân Nhi nếu không tin, ta sẽ lấy danh Á Lạp Khế độc thệ.” Ha ha, con hồ ly Hiên Viên đã mắc câu.
Ta đè ngón tay lên môi hắn, “Không cần nghiêm trọng như vậy, mà có thật là ngươi sẽ đáp ứng, không hề đổi ý?”
“Chỉ cần Lân Nhi không giận, chỉ cần ta làm được, dù nước sôi lửa bỏng ta cũng vào. Hiên Viên nam nhi chúng ta đã nói là làm được!” Phép khích tướng quả nhiên vẫn dùng tốt.
“Mười sáu tháng sau là sinh nhật ta.” Ta nghĩ, nói chậm chậm.
“Ta biết, Lân Nhi muốn lễ vật gì? Hay là muốn ta ở cùng ngươi, lần này ta sẽ không lỡ ước hẹn của chúng ta nữa.” Hiên Viên Dực lại dính vào người.
“Sinh nhật tháng sau ta muốn có lễ vật.” Ta lo lắng tìm từ diễn đạt, để hắn nghe xong cũng đừng quá sức chấn động (shock~)
“Hảo!” Hiên Viên Dực nói chắc như đinh đóng cột, “Vậy Lân Nhi muốn cái gì?”
“Không cần gật đầu nhanh như vậy đâu, lễ vật này dễ cũng không dễ, mà khó cũng không khó, chỉ sợ Hiên Viên hoàng đế không kéo được mặt mũi lên.”
“Lân Nhi, Hiên Viên Dực ta là người như vậy sao? Á Lạp Khế ở trên, ta – Hiên Viên Dực – thề, bất cứ yêu cầu gì của Lân Nhi ngày hôm nay, Hiên Viên Dực ta cho dù…” Lời còn lại đã bị ta dùng môi chặn.
“Ta nói tiếp?” Ta dùng ánh mắt hỏi Hiên Viên Dực, hắn không ý kiến gì hết, chỉ gật đầu.
“Ta muốn ngươi và Thượng Quan Liên Phong vào ngày sinh nhật của ta, hiến cho ta một đoạn vũ, dĩ nhiên là phải mặc vũ y vào.” Ta nhẹ nhàng rót câu nói vào tai hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mặt Hiên Viên Dực đen lại, khóe miệng run rẩy, bao nhiêu mồ hôi trong người đều chảy hết ra. Hắn không thể nào đoán được lễ vật ta muốn chính là muốn hắn, muốn hắn cùng Thượng Quan Liên Phong hiến vũ?
“Lân Nhi~” Hiên Viên Dực mặt mày ủy khuất nhìn ta, múa đao lộng thương hắn còn có thể, chứ vũ đạo thì… Bất quá lúc nãy đã mạnh miệng nhận lời, bây giờ thì thế nào cũng không thể đổi ý được nữa. Ta thậm chí có thể thấy động tác múa như người máy của hai người.
Năm đó hắn may mắn được nhìn thấy dáng múa tuyệt mỹ của ta, lần này đến lượt hắn, như thế là công bằng còn gì. Về phần tại sao lại bắt cả Thượng Quan Liên Phong vào chịu tội cùng, hừ! Ai bảo lúc ta cần Vệ Tình nhất, hắn không nói không rằng bắt cóc Tiểu Tình của ta, chỉ lưu lại một tờ giấy rồi vỗ mông chạy lấy người. Thù này không trả không phải quân tử!
“Yên tâm, chỉ có ta và Tiểu Tình thưởng thức.” Ta vỗ nhẹ bả vai hắn, cho hắn chút an ủi.
“Lân Nhi, vì sao lại muốn cả Thượng Quan Liên Phong vào?” Hiên Viên Dực nghĩ không ra.
“Bời vì hắn đắc tội ta a!” Ta quăng một nụ cười chói lóa cho hắn. Tên hỗn đản này, trong lòng đang vui mừng vì có người chết cùng hắn thì có!
“Lân Nhi, ngươi thật là lòng dạ hẹp hòi a!” Hiên Viên Dực bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng thì, ha hả, kỳ thật người này cũng muốn thấy dáng múa “tha thướt” của vị ái khanh của hắn.
“Ngươi nói cái gì?!”
“Không……”
Trong Hiên Viên vương triều.
“Cái gì?!” Một tiếng rống to, thiếu chút nữa có thể thổi bay cả trần nhà lát ngói lưu ly của đại điện, Thượng Quan Liên Phong vẻ mặt kinh hoàng nhìn chủ tử của mình. “Hiến… hiến vũ?” Thanh âm cũng bắt đầu run run.
“Ái khanh, ta biết việc này cũng thật làm khó ngươi, nhưng mà…” Bộ dáng bên ngoài của Hiên Viên Dực như đang than thở, nhưng khóe miệng thì lại hơi hơi cười, tiết lộ trong bụng hắn thật ra đang nghĩ gì. Khó trách Lân Nhi sao lại thích chỉnh Thượng Quan Liên Phong như vậy, nhìn bộ dáng muốn nổi trận lôi đình của hắn, trong lòng thật là sung sướng a.
Thượng Quan Liên Phong dùng ánh mắt cực kỳ bi ai, u oán nhìn Hiên Viên Dực đang liếc mắt mình, “Bệ hạ, thứ cho thần vô năng.” Thượng Quan Liên Phong quỳ cả hai gối xuống.
“Liên Phong a, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ngươi sao lại không giúp ta?” Mắt Hiên Viên Dực giật giật.
“Bệ hạ, cái này, thật sự không hợp lễ!” Theo con mắt của Thượng Quan Liên Phong thì đây là việc cực mất mặt, “Thần tốt xấu gì cũng là Tể tướng Hiên Viên, làm như vậy, mặt mũi Hiên Viên Vương triều sẽ để vào đâu a?”
“Ngươi là Tể tướng Hiên Viên, còn ta sẽ không là hoàng đế Hiên Viên chắc?!” Hiên Viên Dực dùng sức vỗ long ỷ, mạnh đến mức làm chén rượu sánh ra ngoài.
“Thần không dám.” Thượng Quan Liên Phong nhanh chóng thỉnh tội, hắn xém chút nữa quên mất, màn hiến vũ này, Hiên Viên Dực cũng có một vai diễn trong đấy.
“Vậy ngươi còn không làm theo lời ta?” Hiên Viên Dực có vẻ giận dữ, Thượng Quan Liên Phong bóp bóp cái chân đau của hắn.
“Thần…” Thượng Quan Liên Phong do dự, chẳng có chút gì giống với vị Tể tướng ngày thường quyết đoán kiên nghị, dưới một người mà trên vạn người.
“Thượng Quan Liên Phong, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?!” Hiên Viên Dực quát to một tiếng.
“Thần khẩn cầu bệ hạ giáng tội, thần… thần không làm được, thần nguyện ý chịu phạt.” Thượng Quan Liên Phong khẽ cắn môi, bắt hắn đi múa cái vũ đạo dọa người kia, chẳng thà ăn khổ hình còn hơn.
“Ngươi thật không muốn?” Ngữ khí càng lúc càng hung hiểm, Hiên Viên Dực có lẽ giận thật sự rồi.
“Thần khẩn cầu bệ hạ giáng tội!” Thượng Quan Liên Phong lại thi lễ, cả người như muốn dính chặt xuống sàn đại điện.
“Thượng Quan Liên Phong, hóa ra ngươi không thật lòng yêu Vệ Tình.” Cơn cuồng phong tức giận của Hiên Viên đế không thấy tới.
“A?” Hai bán cầu não của Thượng Quan Liên Phong hoạt động, hiến vũ với Vệ Tình liên quan gì đến nhau? Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Hừ, Lân Nhi nói, hắn muốn xem ngươi có thật lòng với Vệ Tình hay không. Nếu như có thể thông qua lần khảo nghiệm này, hắn sẽ cân nhắc việc chính thức đem Vệ Tình gả cho ngươi!” Vừa dứt lời, lỗ tai tinh tường của Hiên Viên Dực nghe được một tiếng “phựt”, cái dây nào đó trong đầu Thượng Quan Liên Phong bị cắt đứt. Chỉ cần nói đến Vệ Tình, đầu óc người này sẽ không dùng lẽ thường để suy nghĩ nữa.
“Thần là thật lòng!”
“Vậy ngươi hãy dùng hành động để chứng minh đi!” Hiên Viên đế nói xong liền phất tay áo nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại một Thượng Quan Liên Phong đứng trợn mắt há mồm giữa đại điện.
Bệ hạ ơi là bệ hạ, họa của ngươi sao lại kéo ta vào chịu cùng a? Thượng Quan Liên Phong chỉ cảm thấy trước mắt một màn đen kéo đến, đầu óc choáng váng, hôm nay hắn mới biết được, thế nào là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Suốt một tháng, đại điện Hiên Viên hoàng triều mỗi đêm đều truyền đến tiếng đàn sáo như chuông ngân, Tể tướng Thượng Quan Liên Phong hàng đêm tiến cung gặp trực tiếp thánh thượng, người trong cung ai cũng kinh ngạc nhưng không dám hé miệng hỏi han.
Một tháng sau.
Trong Đại Á hoàng triều, khắp nơi vui mừng.
Sinh nhật lần thứ ba mươi của Long Thuận Đế, cùng lúc với đại lễ sắc phong Thái tử, sứ giả từ các quốc gia xếp hàng rồng rắn dâng lễ vật, còn có cả Hiên Viên hoàng đế tự mình dẫn đầu đoàn viếng thăm Đại Á, tể tướng Thượng Quan Liên Phong cũng đi theo. Mọi người ai nấy cũng bàn tán xôn xao về quy mô đội ngũ của Hiên Viên hoàng triều dẫn đến Đại Á.
Mười sáu tháng tám, ngày giáp mậu, trong Đại Á hoàng cung ai ai cũng bận rộn, giăng đèn kết hoa, người đông như trẩy hội, không khí tưng bừng khắp nơi.
Đèn điểm giờ Dậu, sứ giả các nước cùng các quan văn võ vào chỗ ngồi. Ta cùng Hà Nguyệt ngồi trên ngai vàng cao cao, bên trái là vị trí đặc biệt dành cho Hiên Viên hoàng đế và tể tướng đương triều “cực nhọc đường xa đến”, bên phải là thống lĩnh cấm vệ quân Vệ Tình. Hai sườn phía dưới, trái là sứ giả các nước khác, phải là Đại Á thần tử.
Qua ba tuần rượu, ca múa bắt đầu.
Một đoàn nữ linh thân mặc trang phục vàng nhạt rủ xuống, tay đeo đầy các vòng trang sức và cầm các loại nhạc cụ nhẹ nhàng bước vào đại điện, sa đội đầu của các nàng mỏng như cánh ve, mỗi lần đi lại sẽ nhẹ nhàng tung bay, trong không khí truyền đến mùi hương ẩn hiện, thấm đẫm lòng người.
Ngay sau đó, một đoàn vũ linh thân thể giống nhau, mặc trang phục phức tạp hơn các nữ linh phối nhạc tiến vào, diễn viên chính canh đúng thời gian thì ung dung lên đài.
Ta liếc mắt nhìn Hiên Viên Dực, vừa vặn ánh mắt hắn cũng phóng lại đây. Đương nhiên đây là đoạn vũ năm đó ta đã dâng lên hắn, chẳng qua, bây giờ người múa không phải là ta thôi. Hơn nữa, xét thấy dân phong bên này chất phác, nên vũ y cũng không chia thành hai mảnh nữa, ta không muốn trong yến hội lại nhìn thấy một đám sắc lang mắt sáng như sao, nước miếng chảy đầy đất, hiện tại cũng đã đủ làm bọn họ rung động. Tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt bên tai.
Bên này các nữ linh vừa thướt tha rời sân khấu thì bên kia đã có một đoàn vũ giả áo tím lướt tới. Áo hoa lệ, trang sức phức tạp, váy dài phiêu nhẹ nhàng, tay áo theo từng động tác vung lên hấp dẫn mọi ánh mắt. Phách nhạc bất ngờ rung lên, các tay áo dài nhất tề bay múa trong không trung, lúc như giao long, lúc như mây bay, phiêu dật, mềm nhẹ, xinh đẹp tuyệt trần. Bỗng nhiên âm nhạc nhanh lên, bước nhảy của các vũ giả cũng tăng tốc như bay, sương khói vấn vương, tay áo múa xoay tít, phảng phất thấy trong đó vô số những con bướm màu tím đang uyển chuyển bay lên.
Vũ giả chưa lui, người ca đã cất tiếng, uyển chuyển ngân nga, tựa như âm thanh của tự nhiên từ từ bay vào, làm say tất cả, bất kể anh hùng hào kiệt hay văn hào tiêu sái.
Vũ đạo đẹp đẽ cứ từng hồi từng hồi xuất hiện, tuyệt thế giai nhân cứ từng người từng người lên đài, khúc âm thanh đắm lòng người cứ vang lên vang lên, rượu không say người nhưng người lại tự say.
Trăng lên đến đỉnh, vũ và người đã tán, trò hay đã đến lúc gặt.
Các sứ giả và quan văn võ trong triều vẫn còn đắm chìm trong cảnh đẹp thật lâu, không thể tự thoát ra, cứ vừa cười ngơ ngẩn vừa đi ra ngoài. Ta cũng cho Nguyệt Nhi trở về nghỉ ngơi sớm. Chỉ còn lại Hiên Viên hoàng đế và Thượng Quan thừa tướng vẫn ngồi ngay ngắn không động đậy.
Người đi hết, ta cũng phất tay cho người hầu hai bên lui ra, chỉ còn lại Vệ Tình.
“Làm phiền Hiên Viên đế cùng Thượng Quan thừa tướng dâng tặng lễ vật.” Thấy bọn họ cả một lúc lâu vẫn không động đậy, ta vẻ mặt mỉm cười, thúc giục bọn họ.
“Lân Nhi, thật sự phải làm?” Hiên Viên Dực mặt mày đáng thương nhìn ta, hắn đang giãy giụa chống lại cái chết đây mà.
“Hiên Viên Dực, ngươi chớ quên đã thề cái gì trên danh Á Lạp Khế.” Ta hảo tâm nhắc nhở hắn, thấy hắn mặt mày đỏ bừng, cảnh đẹp khó được thấy a, ta đắc ý càng cười to.
“Chủ tử, người thật muốn…” Vệ Tình cả một đêm chưa hề mở miệng bỗng hỏi, ánh mắt ai oán của Thượng Quan Liên Phong làm hắn không có cách, hai chữ hiến vũ thế nào cũng không mở miệng nói được.
Thấy Vệ Tình ngày thường đầu gỗ lộ vẻ khó xử, lòng ta có hơi khó chịu một chút, nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu Tình, ta này cũng là vì tốt cho ngươi. Ta không nhớ là đã dạy ngươi theo người ngoài đi lừa gạt a.”
“Thuộc hạ không dám.” Vệ Tình nhanh chóng lủi tránh bộ mặt oán phu của Thượng Quan Liên Phong, quay sang ta hành lễ.
Ta hào sảng vỗ bả vai hắn, “Không cần hành lễ. Hảo hảo thưởng thức đi, đừng lãng phí tâm ý của chủ tử nhà ngươi a!”
Ta trưng bộ mặt mong đợi về phía hai người Hiên Viên Dực, cả hai rốt cuộc khẽ cắn môi, sắc mặt không tốt đi thay quần áo.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn nhạc công lên sân khấu, đặc biệt ở chỗ, tất cả mọi người đều bị bịt mắt bằng vải đen, lần mò xếp thành hàng, chắc chắn là đã được huấn luyện bịt mắt một thời gian.
Hiên Viên Dực này cũng thật khéo! Ta bắt đầu hưng trí với trò hay.
Âm thanh chói tai hỗn độn vang lên, phải chú ý kỹ mới nghe thấy tiếng tỳ bà đi trước, sau đó là đàn sáo rồi đến tiếng tiêu.
Hai góc sâu khấu hình như có bóng người chớp động, ta nâng chén rượu ủ lâu năm lên nhấp một ngụm, thơm, thật sự rất thơm. Rượu ngon cần mỹ nhân làm bạn a! Kia hai vị “mỹ nhân” đâu?
Hai vị diễn viên chính tư thế ngượng nghịu, nhăn nhó bước lên đài, cư nhiên… cư nhiên mặt còn quấn khăn lụa. Chẳng lẽ đây là “mang tấm khăn lụa che nửa mặt” lưu truyền trong dân gian đây sao? “Phụt” một tiếng, nhìn thấy bọt nước phun ra ngoài, ta trong lòng thầm than thật lãng phí một ngụm rượu ngon a.
Mắt liếc qua Vệ Tình một cái, đầu gỗ này cũng đang cằm rớt trên mặt mặt đất chưa kịp nhặt lên. Cảm giác kinh ngạc như vậy, hắn tám đời chắc chưa từng nếm qua.
Vũ y may bằng vải đẹp rộng thùng thình vẫn không che được dáng người cao lớn của hai người, tóc búi cao, trông không được tự nhiên, bước múa cứng ngắc; người tập võ nhiều năm cũng không đến nỗi cứng như thế a? Màn múa này thật quá sức tưởng tượng, ta phải dùng sức nín thở mới khống chế chính mình không ngửa mặt lên trời cười cho một tràng. Xem đi kìa, làm gì có ai xoay vòng eo như vậy, cứ uốn éo thế có ngày thắt lưng bị thương không chừng.
Sắc mặt hai người xanh xám, bảy phần xanh, ba phần trắng, cộng lại thành mười phần xấu hổ, mắt hạ xuống.
Tiếng nhạc nhanh dần, tiếng leng keng vang lên, báo hiệu vũ khúc đến đoạn cuối cao trào. Hai người cũng cố sức cất bước múa theo nhịp, tiếc rằng trong lúc vội vàng đã bước sai. Thượng Quan Liên Phong không cẩn thận, dẫm lên góc váy của chính mình, rồi loạn nhịp tự giẫm lên chân mình, trang sức ngọc cài trên tóc lệch quá nửa, lảo đảo ngã về hướng Hiên Viên Dực, trông rất chật vật. Vệ Tình ngồi bên cạnh đã sớm không kìm được, nhảy về phía trước, mà lúc này, Hiên Viên Dực cũng xoay tròn, phi thân rời khỏi trung tâm sân khấu.
Xoay một vòng thật đẹp, kéo ống tay áo dài cũng xoay theo như chim nhạn tung cánh. Nhạc kết thúc, Hiên Viên Dực cũng hảo hảo đáp xuống bên cạnh ta.
“Lân Nhi, ngươi vừa lòng rồi chứ? Hiên Viên Dực thở một hơi dài.
“Rất tốt.” Thấy Hiên Viên Dực mặt mày đầy mồ hôi, trong lòng vui đến không thể tả.
“Bây giờ thì đến lượt ngươi bồi thường ta.” Giây tiếp theo, ta đã rơi vào trong vòng tay ấm áp của hắn, hắn ôm ta nhảy khỏi ngai, chạy vào trong cung.
Bá chủ kiêu ngạo bằng lòng cho ta thấy bộ dạng hắn như vậy, kiếp này không còn gì hối tiếc nữa.
Kiều diễm cung trướng, dục hải trầm luân, xuân sắc vô biên…
Kết thúc
Đã đến lúc phải rời đi, Hiên Viên Dực không thể quăng vương triều của hắn qua môt bên được.
Ngày ấy, ta tự mình tiễn bọn họ đến bên ngoài Đại Á hoàng đô, tuy rằng là lúc biệt ly, nhưng lòng ta lại tràn ngập hạnh phúc thỏa mãn, bởi vì ta đọc được trong mắt hắn một tình yêu tràn đầy tha thiết cùng sâu sắc, và ta biết —
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.
Đêm dài người vắng, côn trùng mùa hè khẽ phát ra tiếng kêu, hương thơm mát của cỏ cây nhẹ nhàng trong gió, ngẩn đầu nhìn ra xa, đêm dài nối đêm dài.
Dải ngân hà trong vắt, nhìn những ngôi sao lấp lánh ở xa xa, những con quạ bắc cầu đêm nay lại gặp nhau.
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố kiều quy lộ? Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.”
Nhất thời lại vô thức ngâm đoạn “Thước kiều tiên” (*)
“Lân ca, đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi sao?” Không cần quay đầu lại cũng biết người đang nói là ai, gọi ta “Lân ca” trong lúc riêng tư chỉ có mình Nguyệt Nhi — công chúa Hà Nguyệt.
“Mặc dù đang là giữa hè, nhưng đêm dài nhiều sương mù, cẩn thận cảm lạnh.” Nàng săn sóc, phủ thêm cho ta một cái áo khoác.
“Nguyệt Nhi, ngươi thế nào còn chưa đi ngủ?” Kỳ thật không cần hỏi, người thông minh như ngươi sao lại không biết chứ.
“Chưa hầu hạ hoàng thượng an nghỉ, thiếp thân sao lại có thể một mình yên giấc?”
Ta mặt nhăn nhíu mày, quay đầu lại đã thấy một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi càng ngày càng khó đoán. “Nguyệt Nhi, các con đều đã ngủ?” Đổi đề tài nói chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.
Không ngờ được Nguyệt Nhi lại phì cười, “Lân ca, không đùa với ngươi nữa. Các con đều có bà vú trông nom rồi, ngươi cũng đừng bận tâm. Nguyệt Nhi cũng đi ngủ bây giờ, Lân ca đừng thức quá khuya, long thể quan trọng hơn.” Nói xong cúi người hành lễ, lặng lẽ lui ra.
Nhìn bóng dáng tha thướt kia, Nguyệt Nhi a Nguyệt Nhi, ngươi vẫn là người am hiểu ý tứ, thanh lệ động lòng người, đáng tiếc là ngươi phải chịu ủy khuất trong hậu cung quạnh quẽ, không thể cùng Thương lang của ngươi được bách niên giai lão, đồng vợ đồng chồng, hai người thật giống Ngưu Lang Chức Nữ. Nhưng mà bọn họ còn có cầu Ô Thước, còn các ngươi thì không thể vượt qua cầu Nại Hà, chỉ có thể âm dương xa cách nhau. (cầu Nại Hà bắc qua âm phủ)
Bất đắc dĩ mà lắc đầu, ” Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.” Ta và Hiên Viên Dực không thể giống những người bình thường mà tự do tận hưởng hạnh phúc. Hắn có Hiên Viên vương triều của hắn, ta có Đại Á hưng thịnh của ta, làm sao chúng ta có thể vứt bỏ quốc gia đại sự qua một bên?
Gió hè phả nhè nhẹ qua mặt, mang đến một chút mát lạnh và một chút say mê lòng người. Nhưng mạch máu trên thái dương ta thì đang muốn nhảy lên — sự nhẫn nại của con người là có giới hạn!
“Hiên Viên Dực, đồ cẩu lớn mật, hôm nay dám cho ta leo cây!!!” Ta phẫn hận nghiến răng nghiến lợi nói.
Một đêm không ngủ.
Phần một
Chạng vạng ngày hôm sau.
“Hừ!” Ta liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, “Biết điều thì lăn ra đây cho ta!” Cái kẻ đang lén lút tránh tránh né né ngoài cửa sổ kia, ngoài Hiên Viên Dực thì còn ai.
“Lân Nhi” Tiếng gọi nhẹ nhàng tràn ngập nhu tình không gì sánh được, Hiên Viên Dực cười hì hì, phi thân ngoài cửa sổ vào.
“Ngươi bây giờ còn tới làm gì?” Nhìn cái mặt kia chỉ thấy muốn nổi giận, tiện tay đem nghiên mực chọi thẳng đầu hắn.
Hiên Viên Dực thoải mái bắt lấy nghiên, nhìn ta từ trên xuống dưới, cười như trộm mới khuân được đồ, “Lân Nhi, cả đêm qua đợi ta phải không?”
Bị ánh mắt của tên khốn nạn kia nhìn chằm chằm làm ta có chút tức giận, “Nhìn cái gì, bộ chưa bao giờ thấy ta sao!” Cúi đầu làm bộ xem tấu chương, tránh đi ánh mắt đầy lửa nóng kia.
“Ngắm Lân Nhi thì không bao giờ đủ cả.” Hiên Viên Dực vòng ra sau lưng ôm lấy ta, không cho tay chân ta vùng vẫy, rồi hôn nhẹ lên cổ, “Hôm qua có thích khách đột nhập vào cung, làm trong cung xảy ra hỗn loạn, ta liền lập tức đi giải quyết, rốt cuộc là muộn giao hẹn của chúng ta.”
“Thích khách?” Âm thầm cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ là người của Tần Liệt? Ta nhanh chóng tránh vòng tay ôm ấp của hắn, xoay người lại, nhìn thẳng vào con mắt trong suốt đang mang tiếu ý.
Dám đùa giỡn ta à? Long Duệ Lân ta là thứ để đùa giỡn như vậy sao! Mặt lập tức âm trầm xuống, “Da thịt nhà ngươi dày như da trâu, chắc không có chuyện gì nhỉ!”
Hiên Viên Dực khẽ chụt một cái trên môi ta, “Lân Nhi, ta sao dám lừa gạt ngươi? Thích khách là thật mà.”
“Là thật?” Ta chớp mắt lẳng lơ, kiểm tra Hiên Viên Dực từ trên xuống dưới, từ sau ra trước hết một lần, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện cho ta leo cây thì đừng hòng bỏ qua cho ngươi!
Nhận thấy thay đổi rất nhỏ trên mặt ta, Hiên Viên Dực ôm ta vào lòng, đầu nhẹ nhàng đặt trên bả vai ta, “Lân Nhi, đừng giận ta, được không?”
“Hừ!” Mặt đóng thành cục băng, cảm thấy phải đem Hiên Viên Dực ra giày vò một trận để hả giận.
“Lân Nhi, ngươi muốn ta làm gì bây giờ?” Hơi thở ấm áp phả vào cổ ta.
Người này chắc chắn là đang cố ý. Tăng khoảng cách giữa hai người lên một chút, “Vậy ta ra điều kiện gì ngươi cũng sẽ đáp ứng hết phải không?”
“Đúng, nhưng không thể dính đến quốc sự.” Quả nhiên vẫn là vị vua tên tuổi lừng lẫy, nhưng lời này đi vào tai có hơi chút chướng chướng.
“Hiên Viên Dực, ngươi nghi ngờ thái độ làm người của ta?” Ngữ khí càg thêm sắc bén, mặt càng thêm băng lãnh.
Hiên Viên Dực cũng ý thức được mình nói sai cái gì, “Lân Nhi, ngươi biết ý của ta không phải như thế.”
“Vậy ý ngươi là gì?” Sắt phải đập ngay lúc còn nóng.
“……”
Ha ha, xem bộ dáng bị ăn thịt rùa của hắn quả nhiên tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.
Hiên Viên Dực dường như hạ quyết tâm, “Lân Nhi, vậy ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ, ta sẽ đáp ứng ngươi hết.”
“Thượng ngươi thì sao?” Ta chớp chớp mắt, vẻ mặt trêu tức hắn.
“Ngoại trừ cái này!” Vẫn bá đạo như cũ, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, liền chuyển ngữ khí êm ái, úp úp mở mở, “Lân Nhi, có thể đổi một cái cá biệt không?”
“Ngươi nói cái gì cũng đáp ứng ta mà. Quân vô hí ngôn.” Đùa giỡn ngươi đã như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha, nhìn vẻ mặt chần chừ muốn đổi ý rồi lại không muốn đổi ý của Hiên Viên quốc chủ tôn quý, trong lòng tự nhiên sướng a!
“Thật sự không thể đổi?” Xem ra Hiên Viên Dực vẫn đang cật lực nghĩ cách cứu cái hậu đình đang bị nguy hiểm của hắn.
“Ân,” Ta làm bộ cau mặt suy nghĩ, linh cơ chợt lóe, nghĩ đến một trò khác, “Cũng không phải không được, chỉ sợ ngươi nghe lại muốn đổi ý.”
Hai mắt Hiên Viên Dực lập tức sáng lên, “Trừ bỏ cái trên, Hiên Viên Dực ta cái gì cũng đáp ứng Lân Nhi.” Thấy ta một bộ không tin hắn, Hiên Viên Dực khẽ cắn môi, “Lân Nhi nếu không tin, ta sẽ lấy danh Á Lạp Khế độc thệ.” Ha ha, con hồ ly Hiên Viên đã mắc câu.
Ta đè ngón tay lên môi hắn, “Không cần nghiêm trọng như vậy, mà có thật là ngươi sẽ đáp ứng, không hề đổi ý?”
“Chỉ cần Lân Nhi không giận, chỉ cần ta làm được, dù nước sôi lửa bỏng ta cũng vào. Hiên Viên nam nhi chúng ta đã nói là làm được!” Phép khích tướng quả nhiên vẫn dùng tốt.
“Mười sáu tháng sau là sinh nhật ta.” Ta nghĩ, nói chậm chậm.
“Ta biết, Lân Nhi muốn lễ vật gì? Hay là muốn ta ở cùng ngươi, lần này ta sẽ không lỡ ước hẹn của chúng ta nữa.” Hiên Viên Dực lại dính vào người.
“Sinh nhật tháng sau ta muốn có lễ vật.” Ta lo lắng tìm từ diễn đạt, để hắn nghe xong cũng đừng quá sức chấn động (shock~)
“Hảo!” Hiên Viên Dực nói chắc như đinh đóng cột, “Vậy Lân Nhi muốn cái gì?”
“Không cần gật đầu nhanh như vậy đâu, lễ vật này dễ cũng không dễ, mà khó cũng không khó, chỉ sợ Hiên Viên hoàng đế không kéo được mặt mũi lên.”
“Lân Nhi, Hiên Viên Dực ta là người như vậy sao? Á Lạp Khế ở trên, ta – Hiên Viên Dực – thề, bất cứ yêu cầu gì của Lân Nhi ngày hôm nay, Hiên Viên Dực ta cho dù…” Lời còn lại đã bị ta dùng môi chặn.
“Ta nói tiếp?” Ta dùng ánh mắt hỏi Hiên Viên Dực, hắn không ý kiến gì hết, chỉ gật đầu.
“Ta muốn ngươi và Thượng Quan Liên Phong vào ngày sinh nhật của ta, hiến cho ta một đoạn vũ, dĩ nhiên là phải mặc vũ y vào.” Ta nhẹ nhàng rót câu nói vào tai hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mặt Hiên Viên Dực đen lại, khóe miệng run rẩy, bao nhiêu mồ hôi trong người đều chảy hết ra. Hắn không thể nào đoán được lễ vật ta muốn chính là muốn hắn, muốn hắn cùng Thượng Quan Liên Phong hiến vũ?
“Lân Nhi~” Hiên Viên Dực mặt mày ủy khuất nhìn ta, múa đao lộng thương hắn còn có thể, chứ vũ đạo thì… Bất quá lúc nãy đã mạnh miệng nhận lời, bây giờ thì thế nào cũng không thể đổi ý được nữa. Ta thậm chí có thể thấy động tác múa như người máy của hai người.
Năm đó hắn may mắn được nhìn thấy dáng múa tuyệt mỹ của ta, lần này đến lượt hắn, như thế là công bằng còn gì. Về phần tại sao lại bắt cả Thượng Quan Liên Phong vào chịu tội cùng, hừ! Ai bảo lúc ta cần Vệ Tình nhất, hắn không nói không rằng bắt cóc Tiểu Tình của ta, chỉ lưu lại một tờ giấy rồi vỗ mông chạy lấy người. Thù này không trả không phải quân tử!
“Yên tâm, chỉ có ta và Tiểu Tình thưởng thức.” Ta vỗ nhẹ bả vai hắn, cho hắn chút an ủi.
“Lân Nhi, vì sao lại muốn cả Thượng Quan Liên Phong vào?” Hiên Viên Dực nghĩ không ra.
“Bời vì hắn đắc tội ta a!” Ta quăng một nụ cười chói lóa cho hắn. Tên hỗn đản này, trong lòng đang vui mừng vì có người chết cùng hắn thì có!
“Lân Nhi, ngươi thật là lòng dạ hẹp hòi a!” Hiên Viên Dực bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng thì, ha hả, kỳ thật người này cũng muốn thấy dáng múa “tha thướt” của vị ái khanh của hắn.
“Ngươi nói cái gì?!”
“Không……”
Trong Hiên Viên vương triều.
“Cái gì?!” Một tiếng rống to, thiếu chút nữa có thể thổi bay cả trần nhà lát ngói lưu ly của đại điện, Thượng Quan Liên Phong vẻ mặt kinh hoàng nhìn chủ tử của mình. “Hiến… hiến vũ?” Thanh âm cũng bắt đầu run run.
“Ái khanh, ta biết việc này cũng thật làm khó ngươi, nhưng mà…” Bộ dáng bên ngoài của Hiên Viên Dực như đang than thở, nhưng khóe miệng thì lại hơi hơi cười, tiết lộ trong bụng hắn thật ra đang nghĩ gì. Khó trách Lân Nhi sao lại thích chỉnh Thượng Quan Liên Phong như vậy, nhìn bộ dáng muốn nổi trận lôi đình của hắn, trong lòng thật là sung sướng a.
Thượng Quan Liên Phong dùng ánh mắt cực kỳ bi ai, u oán nhìn Hiên Viên Dực đang liếc mắt mình, “Bệ hạ, thứ cho thần vô năng.” Thượng Quan Liên Phong quỳ cả hai gối xuống.
“Liên Phong a, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ngươi sao lại không giúp ta?” Mắt Hiên Viên Dực giật giật.
“Bệ hạ, cái này, thật sự không hợp lễ!” Theo con mắt của Thượng Quan Liên Phong thì đây là việc cực mất mặt, “Thần tốt xấu gì cũng là Tể tướng Hiên Viên, làm như vậy, mặt mũi Hiên Viên Vương triều sẽ để vào đâu a?”
“Ngươi là Tể tướng Hiên Viên, còn ta sẽ không là hoàng đế Hiên Viên chắc?!” Hiên Viên Dực dùng sức vỗ long ỷ, mạnh đến mức làm chén rượu sánh ra ngoài.
“Thần không dám.” Thượng Quan Liên Phong nhanh chóng thỉnh tội, hắn xém chút nữa quên mất, màn hiến vũ này, Hiên Viên Dực cũng có một vai diễn trong đấy.
“Vậy ngươi còn không làm theo lời ta?” Hiên Viên Dực có vẻ giận dữ, Thượng Quan Liên Phong bóp bóp cái chân đau của hắn.
“Thần…” Thượng Quan Liên Phong do dự, chẳng có chút gì giống với vị Tể tướng ngày thường quyết đoán kiên nghị, dưới một người mà trên vạn người.
“Thượng Quan Liên Phong, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?!” Hiên Viên Dực quát to một tiếng.
“Thần khẩn cầu bệ hạ giáng tội, thần… thần không làm được, thần nguyện ý chịu phạt.” Thượng Quan Liên Phong khẽ cắn môi, bắt hắn đi múa cái vũ đạo dọa người kia, chẳng thà ăn khổ hình còn hơn.
“Ngươi thật không muốn?” Ngữ khí càng lúc càng hung hiểm, Hiên Viên Dực có lẽ giận thật sự rồi.
“Thần khẩn cầu bệ hạ giáng tội!” Thượng Quan Liên Phong lại thi lễ, cả người như muốn dính chặt xuống sàn đại điện.
“Thượng Quan Liên Phong, hóa ra ngươi không thật lòng yêu Vệ Tình.” Cơn cuồng phong tức giận của Hiên Viên đế không thấy tới.
“A?” Hai bán cầu não của Thượng Quan Liên Phong hoạt động, hiến vũ với Vệ Tình liên quan gì đến nhau? Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Hừ, Lân Nhi nói, hắn muốn xem ngươi có thật lòng với Vệ Tình hay không. Nếu như có thể thông qua lần khảo nghiệm này, hắn sẽ cân nhắc việc chính thức đem Vệ Tình gả cho ngươi!” Vừa dứt lời, lỗ tai tinh tường của Hiên Viên Dực nghe được một tiếng “phựt”, cái dây nào đó trong đầu Thượng Quan Liên Phong bị cắt đứt. Chỉ cần nói đến Vệ Tình, đầu óc người này sẽ không dùng lẽ thường để suy nghĩ nữa.
“Thần là thật lòng!”
“Vậy ngươi hãy dùng hành động để chứng minh đi!” Hiên Viên đế nói xong liền phất tay áo nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại một Thượng Quan Liên Phong đứng trợn mắt há mồm giữa đại điện.
Bệ hạ ơi là bệ hạ, họa của ngươi sao lại kéo ta vào chịu cùng a? Thượng Quan Liên Phong chỉ cảm thấy trước mắt một màn đen kéo đến, đầu óc choáng váng, hôm nay hắn mới biết được, thế nào là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
Suốt một tháng, đại điện Hiên Viên hoàng triều mỗi đêm đều truyền đến tiếng đàn sáo như chuông ngân, Tể tướng Thượng Quan Liên Phong hàng đêm tiến cung gặp trực tiếp thánh thượng, người trong cung ai cũng kinh ngạc nhưng không dám hé miệng hỏi han.
Một tháng sau.
Trong Đại Á hoàng triều, khắp nơi vui mừng.
Sinh nhật lần thứ ba mươi của Long Thuận Đế, cùng lúc với đại lễ sắc phong Thái tử, sứ giả từ các quốc gia xếp hàng rồng rắn dâng lễ vật, còn có cả Hiên Viên hoàng đế tự mình dẫn đầu đoàn viếng thăm Đại Á, tể tướng Thượng Quan Liên Phong cũng đi theo. Mọi người ai nấy cũng bàn tán xôn xao về quy mô đội ngũ của Hiên Viên hoàng triều dẫn đến Đại Á.
Mười sáu tháng tám, ngày giáp mậu, trong Đại Á hoàng cung ai ai cũng bận rộn, giăng đèn kết hoa, người đông như trẩy hội, không khí tưng bừng khắp nơi.
Đèn điểm giờ Dậu, sứ giả các nước cùng các quan văn võ vào chỗ ngồi. Ta cùng Hà Nguyệt ngồi trên ngai vàng cao cao, bên trái là vị trí đặc biệt dành cho Hiên Viên hoàng đế và tể tướng đương triều “cực nhọc đường xa đến”, bên phải là thống lĩnh cấm vệ quân Vệ Tình. Hai sườn phía dưới, trái là sứ giả các nước khác, phải là Đại Á thần tử.
Qua ba tuần rượu, ca múa bắt đầu.
Một đoàn nữ linh thân mặc trang phục vàng nhạt rủ xuống, tay đeo đầy các vòng trang sức và cầm các loại nhạc cụ nhẹ nhàng bước vào đại điện, sa đội đầu của các nàng mỏng như cánh ve, mỗi lần đi lại sẽ nhẹ nhàng tung bay, trong không khí truyền đến mùi hương ẩn hiện, thấm đẫm lòng người.
Ngay sau đó, một đoàn vũ linh thân thể giống nhau, mặc trang phục phức tạp hơn các nữ linh phối nhạc tiến vào, diễn viên chính canh đúng thời gian thì ung dung lên đài.
Ta liếc mắt nhìn Hiên Viên Dực, vừa vặn ánh mắt hắn cũng phóng lại đây. Đương nhiên đây là đoạn vũ năm đó ta đã dâng lên hắn, chẳng qua, bây giờ người múa không phải là ta thôi. Hơn nữa, xét thấy dân phong bên này chất phác, nên vũ y cũng không chia thành hai mảnh nữa, ta không muốn trong yến hội lại nhìn thấy một đám sắc lang mắt sáng như sao, nước miếng chảy đầy đất, hiện tại cũng đã đủ làm bọn họ rung động. Tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt bên tai.
Bên này các nữ linh vừa thướt tha rời sân khấu thì bên kia đã có một đoàn vũ giả áo tím lướt tới. Áo hoa lệ, trang sức phức tạp, váy dài phiêu nhẹ nhàng, tay áo theo từng động tác vung lên hấp dẫn mọi ánh mắt. Phách nhạc bất ngờ rung lên, các tay áo dài nhất tề bay múa trong không trung, lúc như giao long, lúc như mây bay, phiêu dật, mềm nhẹ, xinh đẹp tuyệt trần. Bỗng nhiên âm nhạc nhanh lên, bước nhảy của các vũ giả cũng tăng tốc như bay, sương khói vấn vương, tay áo múa xoay tít, phảng phất thấy trong đó vô số những con bướm màu tím đang uyển chuyển bay lên.
Vũ giả chưa lui, người ca đã cất tiếng, uyển chuyển ngân nga, tựa như âm thanh của tự nhiên từ từ bay vào, làm say tất cả, bất kể anh hùng hào kiệt hay văn hào tiêu sái.
Vũ đạo đẹp đẽ cứ từng hồi từng hồi xuất hiện, tuyệt thế giai nhân cứ từng người từng người lên đài, khúc âm thanh đắm lòng người cứ vang lên vang lên, rượu không say người nhưng người lại tự say.
Trăng lên đến đỉnh, vũ và người đã tán, trò hay đã đến lúc gặt.
Các sứ giả và quan văn võ trong triều vẫn còn đắm chìm trong cảnh đẹp thật lâu, không thể tự thoát ra, cứ vừa cười ngơ ngẩn vừa đi ra ngoài. Ta cũng cho Nguyệt Nhi trở về nghỉ ngơi sớm. Chỉ còn lại Hiên Viên hoàng đế và Thượng Quan thừa tướng vẫn ngồi ngay ngắn không động đậy.
Người đi hết, ta cũng phất tay cho người hầu hai bên lui ra, chỉ còn lại Vệ Tình.
“Làm phiền Hiên Viên đế cùng Thượng Quan thừa tướng dâng tặng lễ vật.” Thấy bọn họ cả một lúc lâu vẫn không động đậy, ta vẻ mặt mỉm cười, thúc giục bọn họ.
“Lân Nhi, thật sự phải làm?” Hiên Viên Dực mặt mày đáng thương nhìn ta, hắn đang giãy giụa chống lại cái chết đây mà.
“Hiên Viên Dực, ngươi chớ quên đã thề cái gì trên danh Á Lạp Khế.” Ta hảo tâm nhắc nhở hắn, thấy hắn mặt mày đỏ bừng, cảnh đẹp khó được thấy a, ta đắc ý càng cười to.
“Chủ tử, người thật muốn…” Vệ Tình cả một đêm chưa hề mở miệng bỗng hỏi, ánh mắt ai oán của Thượng Quan Liên Phong làm hắn không có cách, hai chữ hiến vũ thế nào cũng không mở miệng nói được.
Thấy Vệ Tình ngày thường đầu gỗ lộ vẻ khó xử, lòng ta có hơi khó chịu một chút, nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu Tình, ta này cũng là vì tốt cho ngươi. Ta không nhớ là đã dạy ngươi theo người ngoài đi lừa gạt a.”
“Thuộc hạ không dám.” Vệ Tình nhanh chóng lủi tránh bộ mặt oán phu của Thượng Quan Liên Phong, quay sang ta hành lễ.
Ta hào sảng vỗ bả vai hắn, “Không cần hành lễ. Hảo hảo thưởng thức đi, đừng lãng phí tâm ý của chủ tử nhà ngươi a!”
Ta trưng bộ mặt mong đợi về phía hai người Hiên Viên Dực, cả hai rốt cuộc khẽ cắn môi, sắc mặt không tốt đi thay quần áo.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn nhạc công lên sân khấu, đặc biệt ở chỗ, tất cả mọi người đều bị bịt mắt bằng vải đen, lần mò xếp thành hàng, chắc chắn là đã được huấn luyện bịt mắt một thời gian.
Hiên Viên Dực này cũng thật khéo! Ta bắt đầu hưng trí với trò hay.
Âm thanh chói tai hỗn độn vang lên, phải chú ý kỹ mới nghe thấy tiếng tỳ bà đi trước, sau đó là đàn sáo rồi đến tiếng tiêu.
Hai góc sâu khấu hình như có bóng người chớp động, ta nâng chén rượu ủ lâu năm lên nhấp một ngụm, thơm, thật sự rất thơm. Rượu ngon cần mỹ nhân làm bạn a! Kia hai vị “mỹ nhân” đâu?
Hai vị diễn viên chính tư thế ngượng nghịu, nhăn nhó bước lên đài, cư nhiên… cư nhiên mặt còn quấn khăn lụa. Chẳng lẽ đây là “mang tấm khăn lụa che nửa mặt” lưu truyền trong dân gian đây sao? “Phụt” một tiếng, nhìn thấy bọt nước phun ra ngoài, ta trong lòng thầm than thật lãng phí một ngụm rượu ngon a.
Mắt liếc qua Vệ Tình một cái, đầu gỗ này cũng đang cằm rớt trên mặt mặt đất chưa kịp nhặt lên. Cảm giác kinh ngạc như vậy, hắn tám đời chắc chưa từng nếm qua.
Vũ y may bằng vải đẹp rộng thùng thình vẫn không che được dáng người cao lớn của hai người, tóc búi cao, trông không được tự nhiên, bước múa cứng ngắc; người tập võ nhiều năm cũng không đến nỗi cứng như thế a? Màn múa này thật quá sức tưởng tượng, ta phải dùng sức nín thở mới khống chế chính mình không ngửa mặt lên trời cười cho một tràng. Xem đi kìa, làm gì có ai xoay vòng eo như vậy, cứ uốn éo thế có ngày thắt lưng bị thương không chừng.
Sắc mặt hai người xanh xám, bảy phần xanh, ba phần trắng, cộng lại thành mười phần xấu hổ, mắt hạ xuống.
Tiếng nhạc nhanh dần, tiếng leng keng vang lên, báo hiệu vũ khúc đến đoạn cuối cao trào. Hai người cũng cố sức cất bước múa theo nhịp, tiếc rằng trong lúc vội vàng đã bước sai. Thượng Quan Liên Phong không cẩn thận, dẫm lên góc váy của chính mình, rồi loạn nhịp tự giẫm lên chân mình, trang sức ngọc cài trên tóc lệch quá nửa, lảo đảo ngã về hướng Hiên Viên Dực, trông rất chật vật. Vệ Tình ngồi bên cạnh đã sớm không kìm được, nhảy về phía trước, mà lúc này, Hiên Viên Dực cũng xoay tròn, phi thân rời khỏi trung tâm sân khấu.
Xoay một vòng thật đẹp, kéo ống tay áo dài cũng xoay theo như chim nhạn tung cánh. Nhạc kết thúc, Hiên Viên Dực cũng hảo hảo đáp xuống bên cạnh ta.
“Lân Nhi, ngươi vừa lòng rồi chứ? Hiên Viên Dực thở một hơi dài.
“Rất tốt.” Thấy Hiên Viên Dực mặt mày đầy mồ hôi, trong lòng vui đến không thể tả.
“Bây giờ thì đến lượt ngươi bồi thường ta.” Giây tiếp theo, ta đã rơi vào trong vòng tay ấm áp của hắn, hắn ôm ta nhảy khỏi ngai, chạy vào trong cung.
Bá chủ kiêu ngạo bằng lòng cho ta thấy bộ dạng hắn như vậy, kiếp này không còn gì hối tiếc nữa.
Kiều diễm cung trướng, dục hải trầm luân, xuân sắc vô biên…
Kết thúc
Đã đến lúc phải rời đi, Hiên Viên Dực không thể quăng vương triều của hắn qua môt bên được.
Ngày ấy, ta tự mình tiễn bọn họ đến bên ngoài Đại Á hoàng đô, tuy rằng là lúc biệt ly, nhưng lòng ta lại tràn ngập hạnh phúc thỏa mãn, bởi vì ta đọc được trong mắt hắn một tình yêu tràn đầy tha thiết cùng sâu sắc, và ta biết —
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.