Chương 11: Thật ra...
Shantran
29/07/2017
Và cứ thế, Lương Vỹ bị Mạc Chính Phong cưỡng chế đưa về nhà.
Anh thật sự không muốn nhìn cảnh cậu bị cả đám con gái hám
giai vây quanh tíu ta tíu tít. Cậu ngốc như vậy, làm sao biết
cách đối phó bọn họ chứ.
Thực ra anh quá coi thường cậu rồi. Lương Vỹ căn bản không hề ngốc, đó chỉ là vẻ ngoài thôi. Cậu là người rất thông minh, có thể nhìn thấu tâm tư người khác, dĩ nhiên ngoại trừ anh ra. Nhưng vì sống chung với cậu mợ tâm địa hẹp hòi vụ lợi ích kỷ, cậu buộc phải giả vờ, nếu không sớm đã không còn chốn dung thân.
Mà giả vờ cũng nào đã yên, hiện tại cậu không phải cũng không chốn dung thân đấy thôi...
Về tới nhà, mới là hơn mười giờ trưa. Giờ cơm chưa đến, cả hai cũng không biết làm gì, ngồi trên sofa đối diện nhau, chơi trò đọ mắt. -_-
Mạc Chính Phong nhìn cậu chằm chằm, càng nhìn càng thấy nội tâm như có ngọn lửa thiêu đốt. Cậu tại sao đẹp như thế? Đám nữ sinh kia vì sao lại thích cậu như thế? Trước kia khi cậu chỉ là một học sinh tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nào có ai thèm ngó ngàng đến cậu đâu? Anh có thể an tâm cho dù anh chưa bày tỏ với cậu, cậu cũng sẽ không chạy mất. Nhưng hiện tại thì sao? Cậu nổi tiếng rồi, so với anh không hề kém cạnh. Là người từng trải, anh hiểu làm một hotboy học đường có bao nhiêu phiền toái. Mỗi ngày đều có một đống người nhìn mình trầm trồ xuýt xoa. Sinh nhật, valentine, giáng sinh, thậm chí cả trung thu cũng đều có người gửi quà gửi thư tình. Chuyện đặt trên người anh, không sao, anh thấy bình thường, có chút kiêu ngạo nữa. Nhưng nếu đổi lại là cậu, anh lập tức thấy khó chịu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt không thể kìm nén.
Bị anh nhìn đến xấu hổ, Lương Vỹ rất bối rối. Cậu không biết vì sao chỉ vì chuyện fangirl mà anh lại giận đến mức này.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Lương Vỹ chịu không nổi phải mở miệng trước:
- Học trưởng, thực ra anh không cần bực bội. Nếu anh muốn, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện với bộ dạng này nữa. Bọn họ cũng sẽ không để ý tôi nữa đâu.
- Căn bản không phải cách giải quyết tôi muốn. - Mạc Chính Phong âm trầm dọa người.
- Vậy... vậy anh nói tôi phải làm sao?
Lương Vỹ rối rắm nhìn anh, cậu thật sự không muốn anh cứ đen mặt thế này. Anh muốn cậu làm gì đều có thể mà, chỉ cần đừng giận cậu.
Mạc Chính Phong cũng không xác định được mình nên nói thế nào. Nếu bảo để cậu quay lại bộ dáng trước kia, chính bản thân anh còn không chấp nhận nổi. Như kiểu đã ngắm cảnh thiên đàng rồi sẽ không muốn nhìn lại trần gian nữa. Nhưng nếu không thế thì làm thế nào ngăn đám nữ sinh kia vây lấy cậu? Nghĩ đến một ngày cậu yêu người khác, trong lòng anh liền khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ... phải tỏ tình trước thật sao?
- Học trưởng, sao anh không nói gì? - Lương Vỹ nghiêng đầu nhìn anh.
- Vỹ Vỹ, tôi hỏi cậu một câu. Cậu coi tôi là gì? - Nghĩ một hồi, vẫn là nên đi đường vòng thì hợp hơn.
- Hả? Sao... sao lại hỏi cái này? - Hình như không liên quan mà nhỉ.
- Hỏi thì cứ trả lời đi, lắm lời làm gì? - Chính Phong hơi cáu.
- Tôi... tôi... - Lương Vỹ ấp úng không thốt nên lời - Đối với tôi... Anh... anh là... học trưởng của tôi a!
Mạc Chính Phong cau mày. Quả nhiên không nói.
- Nhưng tôi không coi cậu là học đệ thì sao? - Mạc Chính Phong bắt đầu gợi từng chút một. Đợi tên nhóc này á? Có khi đến già vẫn một câu anh là học trưởng của tôi mất.
- Hả? Vậy... vậy ư? - Lương Vỹ có chút chua xót. Thì ra thực sự là cậu trèo cao à? Người ta căn bản không coi cậu là gì. Đến làm một học đệ còn không được thì nói gì đến chuyện yêu. Nếu để anh biết cậu ôm loại tâm tư bất chính với anh, chắc chắn sẽ khinh thường cậu.... Đã sớm nói rồi, anh và cậu không cùng đẳng cấp, trên thực tế không thể chung đường...
- Vỹ Vỹ!
- A... sao?
- Thực ra... Thực ra tôi... - Là một soái ca đào hoa bậc nhất mà sao lúc tỏ tình lại lúng túng thế này. Con người anh đúng là không thích hợp chủ động mở lời. Bất quá giờ không nói, dây dưa thêm nữa chắc chắn có chuyện.
- Anh muốn nói gì? - Lương Vỹ cúi đầu, chuẩn bị sẵn tâm lý nghe lời cay đắng, thầm nhủ dù anh nói gì cũng không được buồn, hay ít ra không để anh thấy rằng cậu buồn.
- Tôi... - Mạc Chính Phong cố gắng bình ổn cảm xúc, sắp xếp từ ngữ cho đúng - Thực ra thì đối với tôi, cậu...
"Reng reng reng"
Chuông điện thoại của Chính Phong vang lên.
Trong đầu anh thầm chửi một nghìn lần cái tên phá đám kia. Mà đó, là Mạc Chính Thuần chứ ai.
- Phong tử, đang ở trường hay ở nhà?
Chính Phong nghiến răng trả lời:
- Nhà!
- Ồ tốt quá! Dương Dương nói em ấy để quên cuốn sách trong phòng, chiều nay lại cần gấp. Anh bận quá, cậu mang đến cho em ấy được không? Cuốn màu xanh để ngay trên tủ đầu giường ấy.
Mạc Chính Phong thấy như có một đàn thảo nê mã điên cuồng phi trước mắt.
- Anh đi chết đi! Biết rồi!
Cúp máy. Chính Thuần bên kia nhíu mày, làm sao thế nhỉ? Mình có chọc giận nó đâu ta?
Gã không biết mình đang bị em trai yêu quý của mình đem ra phanh thây vạn mảnh trong tưởng tượng...
- Học trưởng! - Thấy anh nghe điện thoại xong vẫn luôn im lặng không nói tiếp, Lương Vỹ sốt ruột giục.
- Thôi, không có gì, để nói sau đi. Giờ tôi có việc, đi trước.
Vẫn là tạm gác lại đi. Dũng khí nãy giờ thu gom được tan sạch rồi còn đâu.
- Ừm, vậy thôi...
Thực ra anh quá coi thường cậu rồi. Lương Vỹ căn bản không hề ngốc, đó chỉ là vẻ ngoài thôi. Cậu là người rất thông minh, có thể nhìn thấu tâm tư người khác, dĩ nhiên ngoại trừ anh ra. Nhưng vì sống chung với cậu mợ tâm địa hẹp hòi vụ lợi ích kỷ, cậu buộc phải giả vờ, nếu không sớm đã không còn chốn dung thân.
Mà giả vờ cũng nào đã yên, hiện tại cậu không phải cũng không chốn dung thân đấy thôi...
Về tới nhà, mới là hơn mười giờ trưa. Giờ cơm chưa đến, cả hai cũng không biết làm gì, ngồi trên sofa đối diện nhau, chơi trò đọ mắt. -_-
Mạc Chính Phong nhìn cậu chằm chằm, càng nhìn càng thấy nội tâm như có ngọn lửa thiêu đốt. Cậu tại sao đẹp như thế? Đám nữ sinh kia vì sao lại thích cậu như thế? Trước kia khi cậu chỉ là một học sinh tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nào có ai thèm ngó ngàng đến cậu đâu? Anh có thể an tâm cho dù anh chưa bày tỏ với cậu, cậu cũng sẽ không chạy mất. Nhưng hiện tại thì sao? Cậu nổi tiếng rồi, so với anh không hề kém cạnh. Là người từng trải, anh hiểu làm một hotboy học đường có bao nhiêu phiền toái. Mỗi ngày đều có một đống người nhìn mình trầm trồ xuýt xoa. Sinh nhật, valentine, giáng sinh, thậm chí cả trung thu cũng đều có người gửi quà gửi thư tình. Chuyện đặt trên người anh, không sao, anh thấy bình thường, có chút kiêu ngạo nữa. Nhưng nếu đổi lại là cậu, anh lập tức thấy khó chịu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt không thể kìm nén.
Bị anh nhìn đến xấu hổ, Lương Vỹ rất bối rối. Cậu không biết vì sao chỉ vì chuyện fangirl mà anh lại giận đến mức này.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Lương Vỹ chịu không nổi phải mở miệng trước:
- Học trưởng, thực ra anh không cần bực bội. Nếu anh muốn, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện với bộ dạng này nữa. Bọn họ cũng sẽ không để ý tôi nữa đâu.
- Căn bản không phải cách giải quyết tôi muốn. - Mạc Chính Phong âm trầm dọa người.
- Vậy... vậy anh nói tôi phải làm sao?
Lương Vỹ rối rắm nhìn anh, cậu thật sự không muốn anh cứ đen mặt thế này. Anh muốn cậu làm gì đều có thể mà, chỉ cần đừng giận cậu.
Mạc Chính Phong cũng không xác định được mình nên nói thế nào. Nếu bảo để cậu quay lại bộ dáng trước kia, chính bản thân anh còn không chấp nhận nổi. Như kiểu đã ngắm cảnh thiên đàng rồi sẽ không muốn nhìn lại trần gian nữa. Nhưng nếu không thế thì làm thế nào ngăn đám nữ sinh kia vây lấy cậu? Nghĩ đến một ngày cậu yêu người khác, trong lòng anh liền khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ... phải tỏ tình trước thật sao?
- Học trưởng, sao anh không nói gì? - Lương Vỹ nghiêng đầu nhìn anh.
- Vỹ Vỹ, tôi hỏi cậu một câu. Cậu coi tôi là gì? - Nghĩ một hồi, vẫn là nên đi đường vòng thì hợp hơn.
- Hả? Sao... sao lại hỏi cái này? - Hình như không liên quan mà nhỉ.
- Hỏi thì cứ trả lời đi, lắm lời làm gì? - Chính Phong hơi cáu.
- Tôi... tôi... - Lương Vỹ ấp úng không thốt nên lời - Đối với tôi... Anh... anh là... học trưởng của tôi a!
Mạc Chính Phong cau mày. Quả nhiên không nói.
- Nhưng tôi không coi cậu là học đệ thì sao? - Mạc Chính Phong bắt đầu gợi từng chút một. Đợi tên nhóc này á? Có khi đến già vẫn một câu anh là học trưởng của tôi mất.
- Hả? Vậy... vậy ư? - Lương Vỹ có chút chua xót. Thì ra thực sự là cậu trèo cao à? Người ta căn bản không coi cậu là gì. Đến làm một học đệ còn không được thì nói gì đến chuyện yêu. Nếu để anh biết cậu ôm loại tâm tư bất chính với anh, chắc chắn sẽ khinh thường cậu.... Đã sớm nói rồi, anh và cậu không cùng đẳng cấp, trên thực tế không thể chung đường...
- Vỹ Vỹ!
- A... sao?
- Thực ra... Thực ra tôi... - Là một soái ca đào hoa bậc nhất mà sao lúc tỏ tình lại lúng túng thế này. Con người anh đúng là không thích hợp chủ động mở lời. Bất quá giờ không nói, dây dưa thêm nữa chắc chắn có chuyện.
- Anh muốn nói gì? - Lương Vỹ cúi đầu, chuẩn bị sẵn tâm lý nghe lời cay đắng, thầm nhủ dù anh nói gì cũng không được buồn, hay ít ra không để anh thấy rằng cậu buồn.
- Tôi... - Mạc Chính Phong cố gắng bình ổn cảm xúc, sắp xếp từ ngữ cho đúng - Thực ra thì đối với tôi, cậu...
"Reng reng reng"
Chuông điện thoại của Chính Phong vang lên.
Trong đầu anh thầm chửi một nghìn lần cái tên phá đám kia. Mà đó, là Mạc Chính Thuần chứ ai.
- Phong tử, đang ở trường hay ở nhà?
Chính Phong nghiến răng trả lời:
- Nhà!
- Ồ tốt quá! Dương Dương nói em ấy để quên cuốn sách trong phòng, chiều nay lại cần gấp. Anh bận quá, cậu mang đến cho em ấy được không? Cuốn màu xanh để ngay trên tủ đầu giường ấy.
Mạc Chính Phong thấy như có một đàn thảo nê mã điên cuồng phi trước mắt.
- Anh đi chết đi! Biết rồi!
Cúp máy. Chính Thuần bên kia nhíu mày, làm sao thế nhỉ? Mình có chọc giận nó đâu ta?
Gã không biết mình đang bị em trai yêu quý của mình đem ra phanh thây vạn mảnh trong tưởng tượng...
- Học trưởng! - Thấy anh nghe điện thoại xong vẫn luôn im lặng không nói tiếp, Lương Vỹ sốt ruột giục.
- Thôi, không có gì, để nói sau đi. Giờ tôi có việc, đi trước.
Vẫn là tạm gác lại đi. Dũng khí nãy giờ thu gom được tan sạch rồi còn đâu.
- Ừm, vậy thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.