Chính Là Không Ly Hôn

Chương 167: Chương 95-2

Tố Nhục Bô

24/10/2020

Nhưng anh thế nào lại ngủ ở trong lồng ngực Lý Sùng, tối hôm qua rõ ràng anh ghé vào một bên giường ngủ, như thế nào vừa mở mắt liền chạy tới trên giường, động tĩnh lớn như vậy sao anh lại không thể cảm giác được!

Suy nghĩ lung tung rối loạn giống như tắc đường ngăn chặn đầu anh, Trần Lâm ngồi ở nơi đó, hoàn toàn quên mất phản ứng, mà lúc này thiết bị truyền tin còn vang lên, anh thở hắt ra, lặng lẽ dịch khỏi cánh tay Lý Sùng trên người mình, giống như trộm chạy xuống giường, cầm thiết bị truyền tin chạy khỏi ban công.

Dãy số biểu hiện chính là Yến Thù Thanh, nhưng người gọi lại là Cận Hằng, sáng sớm nhận được điện thoại của "Diêm Vương gia", Trần Lâm có chút run sợ.

"Một giờ sau tôi sẽ mang Thù Thanh đến phòng khám của cậu kiểm tra, chuẩn bị sẵn sàng."

Một câu ngắn gọn giống như muốn xé xác điện thoại, khóe miệng Trần Lâm run rẩy vài cái, nhịn không được hỏi, "Tôi nói Cận thượng tá, anh nói phong chính là vũ, cũng không hỏi hôm nay tôi có khách hẹn trước hay không, giả sử hôm nay tôi không kiểm tra được cho Thù Thanh thì làm sao bây giờ?"

"Nga, vậy cậu hôm nay có hẹn trước sao."

Trần Lâm nhịn không được nhìn trời trợn trắng mắt, "Không có......"

"Vậy cậu còn hỏi cái gì?" Âm thanh lạnh lùng của Cận Hằng từ ống nghe truyền đến, Trần Lâm cảm thấy bản thân không thể nói chuyện với vị Diêm vương gia này đang muốn mở miệng, ống nghe đột nhiên truyền đến âm thanh Yến Thù Thanh, "Cận Hằng anh lén lút trốn ban công làm gì đấy, anh đã mua táo chưa?"

"Quyển Quyển thích ăn quả táo hình con thỏ nha."

Thanh âm Quyển Quyển cũng từ bên trong truyền đến, Cận Hằng lập tức trả lời, "Mua rồi, em đừng nhúc nhích, để anh bổ táo giúp em, đừng để tay bị thương, thằng nhãi ranh con ăn làm cái gì, quả táo là mua cho ba ba con ăn, con không được ăn vụng."

Giọng điệu thê nô của Cận thượng giáo trong điện thoại khiến người ta không dám nhìn thẳng, thế nhưng nói chuyện cùng Trần Lâm lại là bộ dạng hung thần ác sát, "Được rồi không cùng anh nhiều lời, Thù Thanh muốn ăn táo, nhớ rõ chuẩn bị dụng cụ."

Nói xong không đợi Trần Trừng mở miệng, Cận Hằng "Bang" một tiếng liền cắt đứt điện thoại.

"Thê nô thành như vậy, không cứu được!"

Trần Lâm mắt trợn trắng, cảm thấy bản thân đã chịu một vạn điểm thương tổn, thở ngắn than dài đi vào phòng ngủ, Lý Sùng còn nặng nề ngủ.

Cái tên này mở mắt ra là ác ma, nhắm mắt lại rất đẹp có vài phần tiên khí không dính khói lửa phàm tục, đây là đánh giá của người hâm mộ, Trần Lâm không biết như thế nào nghĩ tới từ này, nháy mắt cảm thấy bản thân ghê tởm quá sức, còn là nhịn không được nhìn chằm chằm gương mặt này của hắn.

Nghĩ đến đêm qua tên kia gục ở trên người anh, trên mặt Trần Lâm lại có chút nóng lên, giơ tay sờ sờ cái trán của hắn, xác nhận không nóng, liền lặng yên không một tiếng động mặc xong quần áo chạy đến phòng khám.

Cửa phòng "Răng rắc" một tiếng đóng lại, lúc này Lý Sùng chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Trần Lâm, trong đôi mắt màu xanh xám hiện lên thần sắc sâu thẳm.

***

Trần Lâm cơ hồ chạy trốn rời khỏi nhà, căn bản không dám nhớ đến chuyện hôm qua, lúc này tới phòng khám rồi, cảm giác bình tĩnh trở lại mới cảm giác được khốn đốn mỏi mệt.

Đêm qua bận rộn chiếu cố Lý Sùng, anh ngủ thật sự quá muộn, lúc này mắt thấy chưa đến thời gian hai vợ chồng Yến Thù Thanh hẹn trước, liền thừa dịp sáng sớm cơ hồ không có chuyện gì, chui vào phòng khám bên cạnh.

Lúc này hộ sĩ đều ở phía trước đài trực ban, toàn bộ khu trị liệu một người đều không có, Trần Lâm nhìn ghế sô pha trong phòng khám, chạy đến nằm xuống, bất tri bất giác liền ngủ.

Mơ mơ màng màng, anh như là về tới năm ấy mười bảy tuổi, mặt trời chiều lặn về phía tây, ánh nắng chiếu đầy trời, anh cùng Lý Sùng nắm tay sóng vai đi ở trên đường về nhà, lúc này Lý Sùng dừng lại bước chân, hôn lên bờ môi của anh.

Hết thảy đều tốt đẹp giống như trong trí nhớ, nhưng em gái Sùng Sùng tóc dài phiêu phiêu, lại biến thành Lý Sùng cao lớn đĩnh đạc, đôi mắt màu xanh xám sâu thẳm tựa như biển khơi, thẳng tắp đâm vào đôi mắt của anh, một đôi cánh tay tinh tráng ôm lấy cổ anh, hai mảnh đôi môi cực nóng ý đồ xâm lược mười phần gắt gao cắn bờ môi của anh.

Hết thảy đều rất thật như vậy, ngay cả hô hấp cực nóng phun ở chóp mũi đều chân thật đáng sợ.

Lúc này một cái đầu lưỡi bướng bỉnh lại cường thế cạy ra đôi môi của anh, xúc cảm đôi môi ma sát cùng lực đạo bám vào trên cổ, làm Trần Lâm lập tức mở hai mắt, tiếp theo bỗng nhiên đối diện một đôi đồng tử xanh xám, giống y như đúc trong mộng!

"!"

Trần Lâm đột nhiên mở to hai mắt, Lý Sùng thấy anh tỉnh rồi, hơi hơi câu lên khóe miệng, đem anh ấn ở trên ghế sô pha hôn càng thêm dùng sức.



"Ngô!" Trần Lâm kêu lên một tiếng, trố mắt một hồi lâu mới đột nhiên giơ tay đẩy hắn ra, "...... Lý, Lý Sùng!? Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

"Anh ở đâu đương nhiên em sẽ ở đó."

Lý Sùng cười cười, tiếp tục cúi đầu hôn tới, Trần Lâm quay đầu đi, lập tức phản ứng lại đây, "...... Cậu nghe lén điện thoại của tôi?"

"Sao có thể nói là nghe lén, anh cùng em ở chung một phòng, em lại không phải kẻ điếc đương nhiên có thể nghe thấy."

Lý Sùng gắt gao ôm anh, đầu ở trên mặt Trần Lâm cọ cọ, cắn lỗ tai của anh nghẹn ngào nói, "Chuyện hôm qua anh không quên đi? Em cũng không quên, chuyện của chúng ta chưa được giải quyết, sáng sớm anh liền đi rồi, em cũng chỉ có thể đuổi tới nơi này tới."

Nhắc tới chuyện ngày hôm qua trong phòng tắm, còn có Lý Sùng mơ mơ màng màng nói những lời đó, trên mặt Trần Lâm có chút đỏ lên, tránh đi đôi mắt của hắn nói, "Chuyện ngày hôm qua làm sao? Tôi không nhớ rõ."

"Anh lại khẩu thị tâm phi." Lý Sùng một tay giữ cằm Trần Lâm, cưỡng bức đối diện tầm mắt của hắn, "Ngày hôm qua em uống nhiều quá, nhưng ký ức vẫn còn, em nói rồi nói cái gì em còn nhớ rõ rõ ràng, tin tưởng anh cũng không quên, nếu anh thật sự không thích em, ngày hôm qua căn bản không cần chiếu cố em như vậy, rõ ràng anh đối với em còn có cảm giác."

Trần Lâm miễn cưỡng cười nhạo một tiếng, "Tôi là bác sĩ, đổi là bất luận một người khác tôi đều sẽ chiếu cố như vậy, cậu có thể đừng tự mình đa tình được không?"

"Nếu như cậu đã biết hôm qua những lời cậu nói ra đều là mê sảng, cũng nên biết hai chúng ta đã tách ra mười hai năm, cũng đã thành người lớn rồi, huống chi lúc trước hai chúng ta đều nhỏ, cũng chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi? Cậu hiện tại là đại minh tinh, tôi cũng có sinh hoạt của mình, hai ta bất quá là người xưa gặp lại, nhắc lại chuyện trẻ con trước kia không chừng còn cảm thấy buồn cười."

Lời này làm cho đồng tử Lý Sùng chợt co rụt lại, hắn không thể tin được Trần Lâm

trước mắt cùng người ngày hôm qua cẩn thận chiếu cố hắn chính là một người, hắn nuốnt một ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lâm nói, "Anh nói với em đây là chuyện trẻ con không cần để tâm? Anh không để tâm vậy vừa rồi vì cái gì đáp lại em, lúc em hôn anh, anh có cảm giác."

"Trần Lâm, năm đó là em sai rồi, không nên dối gạt anh, em là người nhu nhược, nhưng giống như anh nói, hai ta lúc trước vẫn chưa thành thục, em không nên vẫn luôn trốn tránh vấn đề, lập tức chậm trễ nhiều năm như vậy, trước kia em không thể xác định trái tim của mình, cũng căn bản không dám xuất hiện khiến cho anh phiền chán, nhưng hiện tại em xác định, anh lại vì cái gì muốn trốn tránh? Anh hỏi một chút trái tim mình đi có phải anh còn thích em hay không?"

Lý Sùng từ khi bắt đầu xuất hiện chưa từng gọi anh là Trần Lâm, hắn vẫn luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, nhưng hiện tại biểu tình lại là nghiêm túc cùng chấp nhất xưa nay chưa từng có.

Trần Lâm không khỏi cảm thấy hoảng hốt, đứa nhỏ mình nuôi từ nhỏ đến lớn đã như vậy, thíchcó ích lợi gì đâu, thương tổn đã tạo thành, bọn họ là đồng loại, hai cái cầm kiếm giả lúc trước cũng không thể ở bên nhau, hiện tại đã trải qua mười hai năm, từng người đã có cuộc sống tự lập, lại sao có thể có giao thoa gì.

Trừ bỏ là huynh đệ, bọn họ còn có thể thế nào đâu?

Trần Lâm gắt gao nhấp môi, một lát sau mới thấp giọng mở miệng, "Đúng vậy, cậu nói không sai, trò chơi này tôi đích xác nghiêm túc, nhưng tôi nghiêm túc thích chính là em gái Sùng Sùng, không phải cậu, tôi thích chính là nữ sinh, cậu hiểu hay không?"

Một câu làm Lý Sùng đứng im tại chỗ, gắt gao nắm chặt nắm tay, qua đã lâu mới đột nhiên bật cười một tiếng, lau mặt nghẹn giọng nói, "...... Anh có phải còn đang trách em lúc trước vì trốn anh, không nói một tiếng liền rời đi nhiều năm như vậy?"

Trần Lâm nhìn đôi mắt xinh đẹp của hắn, trong lòng kỳ thật sợ hãi, Lý Sùng luôn là một bộ dạng phúc hậu, trên thực tế trong lòng lại có vô số tính toán, anh đã bị "Thiên chân thiện lương" này lừa nhiều năm như vậy, thật sự không biết lời hắn nói là thật hay là giả.

"Tôi tin cậu lúc trước rời đi là có nguyên nhân, nhưng cậu đi luôn thật sự chỉ là vì tôi sao? Cậu rời bỏ nhà, rốt cuộc là vì thoát khỏi gia đình trói buộc, bước lên con đường minh tinh, hay là đơn thuần không dám đối mặt với tôi, trong lòng cậu rõ ràng nhất."

Một câu tựa như lưỡi đao, lập tức phá tan quan hệ của hai người, Lý Sùng đứng ở tại chỗ nửa ngày không nói gì, mà cuốn lên sóng to gió lớn cuối cùng lại một chút quy về bình ổn.

"...... Anh chính là xem em là người như vậy sao?"

Qua hồi lâu Lý Sùng mới nhẹ giọng nói ra lời này, ánh mắt của hắn làm Trần Lâm sợ hãi lại chua xót, nhưng một câu anh cũng nói không nên lời.

"Em hiểu được." Lý Sùng gật gật đầu, thậm chí lộ ra một mặt so với khóc còn khó coi hơn cười, nhìn chằm chằm gương mặt căng thẳng của Trần Lâm, đột nhiên tiến lên hung hăng hôn lấy bờ môi của hắn, tiếp theo cái gì cũng chưa nói xoay người biến mất ở ngoài cửa.

Đại môn "Phanh" một tiếng khép lại, phát ra một tiếng vang lớn, Trần Lâm sờ môi, dùng sức gãi đầu tóc hỗn độn, đem chính mình chôn ở gối đầu, che đi biểu tình trên mặt mình.

Một hồi náo loạn làm cho quan hệ của hai người phá tan tành, nhưng tới buổi tối, hai người lại không có bởi vậy mà để tâm, Lý Sùng cũng cứ mang theo bộ dạng cười ha ha không hề đứng đắn, tựa hồ phía trước ở phòng khám hết thảy đều là một hồi ảo giác.

Mỗi ngày tựa hồ về tới trước kia, Trần Lâm không có đuổi Lý Sùng đi, Lý Sùng cũng không đưa ra ý kiến rời đi, đối với chuyện ngày đó hai người im bặt không nhắc tới, hắn lại khôi phục thần sắc ngày thường, há mồm ngậm miệng đều là "Lâm Lâm ca ca", không còn có thẳng hô tên Trần Lâm, đây là đoạn thời gian bình tĩnh nhất từ khi hai người gặp lại sau mười hai năm.



Nhưng hết thảy lại giống biển rộng bình tĩnh phía dưới sóng ngầm mãnh liệt, mặc dù hai người ai cũng không nói, trong lòng đều rất rõ ràng có thứ gì đó bọn họ khả năng rốt cuộc trở về không được.

Trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường, đi phía trước một bước là nắm tay, phía sau chính là vực sâu, không ai nguyện ý lui về phía sau, cũng không ai nguyện ý lại lần nữa buông tự tôn thăm dò cảm tình của đối phương, cho nên bọn họ chỉ có thể giằng co như vậy, vẫn luôn không có kết quả......

Trần Lâm mấy ngày nay tâm tình không được tốt, không chỉ là bởi vì cùng Lý Sùng giằng co, càng bởi vì phòng thí nghiệm bồi dưỡng kháng thể xuất hiện vấn đề rất lớn, nếu như việc này tiếp tục phát triển, toàn bộ phòng thí nghiệm gần một năm trả giá rất có thể sẽ dã tràng xe cát.

Đối với chuyện này quân bộ cao tầng cực kỳ coi trọng, lâu lâu liền tới thị sát, Trần Lâm làm người tổng phụ trách, gánh vác áp lực so bất luận người nào cũng lớn hơn, nhưng mặc dù là như vậy, anh hoàn toàn có thể về nhà, bởi vì vì rất nhiều chuyện đều là người phía dưới thao túng, căn bản không cần anh tự mình nhúng tay.

Nhưng tưởng tượng đến về nhà lại cùng Lý Sùng giả bộ huynh hữu đệ cung, anh càng thêm mỏi mệt, thậm chí giống như trốn tránh, mỗi ngày buồn rầu phòng thí nghiệm, mặc dù có thời gian cũng không trở về nhà, cùng Lý Sùng càng là hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ.

Vì không cho bản thân tại thời khắc mấu chốt phân tâm, cũng vì làm chính mình hoàn toàn bình tĩnh, anh đã nửa tháng không có cùng Lý Sùng nói qua một câu, gửi qua một tin tức, Lý Sùng ngay từ đầu còn sẽ chủ động liên hệ anh, sau lại dứt khoát không hề liên hệ, bọn họ thành người xa lạ mặc dù ở chung một máu nhà.

Hôm nay, tế bào tới giai đoạn kiểm tra mấu chốt, chỉ cần thông qua cuộc kiểm tra này, vấn đề phía sau cơ hồ giải quyết dễ dàng, toàn bộ phòng thí nghiệm tựa như đại chiến, đều gắt gao mà ngồi xổm trước hạng mục thí nghiệm, căn bản không dám rời đi.

Tới thời gian ăn cơm, Trần Lâm cầm một phần bữa tối một bên nhìn chằm chằm động tĩnh khay nuôi cấy dụng cụ, một bên rót dịch dinh dưỡng vào miệng mình..

Lúc này không khí không có khẩn trương như vậy, mấy bác sĩ trẻ tuổi nhịn không được ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm, trong lúc bát quái, trong đó một cô gái đột nhiên la lên một tiếng, khiến mọi người xung quanh giật nảy mình.

"Lúc này rống lên làm gì vậy, hù chết mọi người rồi."

"Các anh mau xem tin tức a, vừa rồi ở khu thành bắc đã xảy ra một vụ án vào nhà đả thương người, có bệnh nhân tâm thần chạy khỏi bệnh viện, đến khu dân cư, đả thương người."

"Khu thành bắc?" Nghe thế ba chữ Trần Trừng lập tức ngẩng đầu lên.

Xung quanh mọi người lập tức nhớ tới, "Đúng vậy, Trần ca không phải anh sống ở thành bắc sao, má ơi, nơi đó nhiều dân cư như vậy, đừng nói anh sống ở nơi đó."

Trần Lâm trong lòng nhảy dựng, nắm chặt thiết bị truyền tin trong tay vuốt ve vài cái, do dự có nên gửi tin tức cho Lý Sùng hay không.

Đang do dự, thiết bị truyền tin của mọi người đều vang lên, tin tức mới đưa tới, cô y tá vừa rồi la lên lần này trực tiếp hô lên, "Không phải đâu! Lần này vào bệnh nhan tâm thần thế nhưng là fan cuồng."

Nói xong cô click mở tin tức video hiện trường hiện ra.

"...... Theo tin tức của cảnh sát, lần này vào nhà đả thương người án khả năng vì một ngôi sao họ L, hiềm nghi người này mang theo ba quả lựu đạn tự chế, trước mắt đã tạo thành năm người bị thương, hiện nay đã ẩn núp đến trong nhà cư dân, đang ở cùng cảnh sát tiến hành giằng co, tạm thời không thể xác định mục đích của người này rốy cục là gì?"

Cảnh sắc quen thuộc lập tức đâm vào đôi mắt Trần Lâm, "Nam tinh họ L" bốn chữ càng là làm cả người anh run lên, đầu thoáng chốc trống rỗng, không hề nghĩ ngợi trực tiếp chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.

"Trần ca anh đi đâu vậy?"

Vài người vội vàng đuổi theo, thế nhưng đảo mắt đã nhìn không thấy bóng dáng Trần Lâm.

Lúc này đang là giờ tan tầm, hạn chế phương tiện giao thông, phi hành khí của Trần Lâm bị hạn chế hai giờ sau mới có thể sử dụng, nhưng giờ phút này lòng anh nóng như lửa đốt, một giây đồng hồ đều không muốn chờ đợi, trực tiếp chạy đến trên đường cái, ngăn lại một chiếc xe huyền phù, lập tức chui vào.

Tốc độ của xe huyền phù không thể so với phi hành khí, Trần Lâm lẫn ở đám người bên trong không ngừng gửi tin cho Lý Sùng

【 thành bắc khu đã xảy ra chuyện, cậu có sao không? 】

【 có fan cuồng đột nhập, cậu nhất định phải khóa kỹ cửa sổ ngàn vạn lần đừng ra ngoài 】

【 Lý Sùng cậu hiện tại rốt cuộc thế nào, mau trả lời tin tức của tôi! 】

......

Hết chương 95-phần 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Là Không Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook