Chính Là Không Ly Hôn

Chương 87: Phần 1

Tố Nhục Bô

24/10/2020

Buồng tắm ký túc xá tập thể nằm ở cùng tầng, từ phòng 7712 đi vài bước là có thể đến.

Tuy rằng bên trong túc xá đều có hệ thống vòi hoa sen đơn độc, thế nhưng dù sao khí trới nóng bức, vào lúc này trong phòng tắm công cộng chỉ sợ cũng không thể thiếu người, nghĩ đến loại khả năng này, da đầu của Yến Thù Thanh tê dại một hồi, hối hận vừa nãy vì quá hám sắc cho nên mới nghe lời Cận Hằng.

Lúc đi tới cửa phòng tắm công cộng, bên trong truyền tới tiếng ồn ào, Yến Thù Thanh nuốt một ngụm nước bọt, vừa muốn tùy tiện tìm lý do kéo Cận Hằng lại, không nghĩ tới tên này dĩ nhiên trực tiếp đi qua, cũng không quay đầu lại vẫn cứ tiến thẳng về phía trước.

Yến Thù Thanh không biết trong hồ lô của hăn bán thuốc gì, không thể làm gì khác hơn là đầu óc mơ hồ đi cùng hắn, đi tới sân huấn luyện.

Giờ khắc này sắc trời đã tối hẳn xuống, toàn bộ bên trong sân huấn luyện yên tĩnh không nhìn thấy một bóng người, Yến Thù Thanh nhìn lướt qua xung quanh, không nhịn được hỏi, "Không phải nói tắm rửa sao, tại sao lại chạy đến chỗ này, ban ngày anh ở đây còn chưa chán à?"

Cận Hằng "Ừ" một tiếng không lên tiếng, trực tiếp lôi kéo anh xuyên qua hành lang tối tăm không người, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, còn không đợi Yến Thù Thanh phản ứng lại, trước tiên đã bị hắn lập tức đẩy vào.

Trong nháy mắt cửa lớn mở ra, đèn bên trong nháy mắt sáng lên, một buồng tắm nhỏ xuất hiện ở trước mắt.

Tuy rằng vẫn là thiết kế buồng tắm công cộng, thế nhưng là so với thiết bị trong ký túc xá, xa hoa không biết bao nhiêu lần, vừa nhìn cũng biết là chỗ huấn luyện viên tắm rửa, nhất thời Yến Thù Thanh kinh ngạc trừng mắt nhìn, "... Chỗ này anh làm sao tìm được?"

Cái tên này là người máy sao, làm sao biết tất cả mọi chuyện?

"Lúc huấn luyện phát hiện."

"Tại sao em lại không phát hiện..."

"Bởi vì em dốt nát."

Cận Hằng tiện tay khóa lại cửa lớn, ngón tay ở trên mặt tường hơi điểm nhẹ, đèn lớn trong buồng tắm nhiên tắt, toàn bộ buồng tắm lâm vào một mảnh tối tăm, sau đó còn không đợi Yến Thù Thanh phản ứng lại, một cái tay đột nhiên đem anh nhẹ nhàng đẩy về phía trước, trong nháy mắt vòi hoa sen cảm ứng trên đỉnh đầu phun nước ra.

Dòng nước ấm áp lập tức dội ở trên người, Yến Thù Thanh run lên một cái, lui về sau một bước, "Cái tên nhà anh làm sao..."

Kết quả anh vừa mới hơi nhúc nhích, phía sau lưng liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của Cận Hằng, hai tay hắn ôm eo anh, đem người đẩy về phía trước, hai người đồng thời đứng ở dưới vòi hoa sen, trong nháy mắt nước nóng rơi xuống, khiến hai người cùng nhau bị ướt.

"Không phải em muốn đến tắm rửa, hiện tại tắm đi."

Âm thanh của Cận Hằng xuyên thấu qua hơi nước ướt nhẹp tiến vào lỗ tai Yến Thù Thanh, trong bóng tối, dòng nước ấm áp khiến Yến Thù Thanh cảm thấy có chút khó thở, nửa gương mặt cũng có chút toả nhiệt, "... Em nhìn ra rồi, anh mang em tới đây, đã sớm có dự mưu."

Ngay cả chỗ này cái tên này cũng tìm được, còn quen cửa quen nẻo tiến vào cửa lớn, vừa nhìn không biết đã luyện tập bao lâu, quả thực là bụng dạ khó lường.

Ai biết nghe lời này Cận Hằng hoàn toàn không xấu hổ, trái lại coi như chuyện đương nhiên hôn lên cái cổ Yến Thù Thanh, "Kế hoạch của chúng ta gian khổ như thế, anh đương nhiên phải chuẩn bị tốt một chút, nếu như em cảm thấy buồng tắm công cộng tốt hơn, chúng ta ngày mai lại đi."

Hắn dùng một bộ dạng thản nhiên giống như nói quán cơm này ăn ngon ngày chúng ta trở lại, hai cái tay lại càng ngày càng được voi đòi tiên.

Yến Thù Thanh đè lại tay hắn làm loạn, một gương mặt triệt để đỏ bừng lên, "Em một chút cũng không cảm thấy buồng tắm công cộng so với nơi này tốt hơn!"

Cận Hằng liếm liếm lỗ tai của Yến Thù Thanh, cười nhẹ một tiếng, "Tật xấu của em vẫn nhiều như thế, mau cởi quần áo, để anh sờ một chút."

Khẩu khí của hắn rất nghiêm túc, bên trong tia sáng mờ tối ở trên vách tường phản chiếu gương mặt anh tuấn bức người của hắn, nhưng lúc này hành động của hắn lại như lão sắc quỷ.

Đầu lưỡi của Cận Hằng vẫn xuyên vào lỗ tai của Yến Thù Thanh, anh rụt cổ một cái, toàn thân không khống chế được run rẩy, cắn răng nói, "Cái tên nhà anh... Tê... Có cần vội vã như thế không..."

"Anh có thể không vội vã sao, hai ta mỗi ngày từ sớm đến tối huấn luyện, chỉ có ngần ấy thời gian nghỉ ngơi, còn phải hoàn thành nhiệm vụ bốn lần một ngày, gấp gáp như thế, em nói xem anh có nên vội vã không?"



Lúc nói lời này trên mặt Cận Hằng lộ ra một vệt biểu tình gần như oan ức lên án, ngón tay xoa mặt Yến Thù Thanh, mạnh mẽ hôn lên, tức giận nói, "Anh mỗi ngày sắp sầu chết rồi, em lại còn cùng người khác đầu mày cuối mắt khiến anh tức giận, không một chút nào thông cảm cho anh mỗi ngày ở trên thân thể em làm nhiều việc chân tay như vậy."

"Dừng một chút, anh.. Câm miệng!"

Yến Thù Thanh bị lời này kích thích khiến đầu sắp nổ tung, anh thực sự không chịu được cái tên này có thể dùng gương mặt nghiêm túc nói ra những lời như thế, "... Ai, ai đáp ứng với anh một ngày bốn lần, em lại không ép anh làm chuyện đó, anh không dằn vặt em, em đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi."

"Em không muốn anh "làm" em, vậy tại sao lại cùng anh đi ra ngoài? Buổi trưa anh đã sớm nói cho em, em đừng nói không biết anh có ý gì."

"Em..." Một câu nói của Cận Hằng khiến

Yến Thù Thanh nhất thời á khẩu không trả lời được, anh biết rõ cái tên này có ý định gì, còn hám sắc làm lu mờ ý nghĩ đi theo hắn ra ngoài.

Dưới vòi hoa sen nước xối xả, lông mi Yến Thù đều bị dính ướt, áo may ô màu trắng áp sát vào trên người, lộ ra màu da bên trong, Cận Hằng cười nhẹ một tiếng, cắn lỗ tai của anh thì thầm, "Đừng chống cự, anh còn không biết ý đồ của em sao, em chính là yêu thích chơi trò dục cầm cố túng này, kỳ thực em nhớ anh muốn chết đưng không, đừng tưởng rằng vừa nãy ở ký túc xá anh không thấy thấy ánh mắt thèm thuồng của em nhìn anh."

Lời của hắn càng nói càng thô tục, từng chữ từng câu tiến vào lỗ tai Yến Thù Thanh, nhiệt khí xung quanh bao vây lấy hai người, trước mắt tầm mắt hoàn toàn trở nên mơ hồ, ngay cả đầu cũng bắt đầu mộng mị.

Nhưng anh còn nhớ bây giờ đang ở phòng tắm trong sân huấn luyện, may mắn là chỗ này an toàn hơn so với phòng tắm công cộng, sợ hãi cùng xấu hổ đan xen vào nhau, ngón tay của anh thật chặt bám vào trên tường, thở hổn hển dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, "... Đừng, đừng nói... Nếu không hai ta ngày hôm nay chỉ đơn thuần tắm được không, nơi này... Không thích hợp, giả sử huấn luyện viên lúc này đi vào thì làm sao bây giờ..."

"Vậy chỗ nào mới coi như thích hợp? Ở cái nơi chim không thèm ị này, em nghĩ có chỗ nào thích hợp không?"

Cận Hằng nói xong cúi đầu liếm tai anh, "Yên tâm, vào lúc này huấn luyện viên đã sớm về nghỉ ngơi, không ai sẽ chạy đến nơi đây đến tắm rửa, huống hồ, ngày hôm nay anh rất bẩn thỉu, em cũng không muốn tiêu độc cho anh sao?"

Toàn thân giống như bị điện giật run một cái, Yến Thù Thanh cắn môi quay đầu lại, "Cái...cái gì?"

Đối diện đôi mắt hiện ra sương mù của đối phương, đôi mắt Cận Hằng chìm xuống, hầu kết nhúc nhích một chút, giơ tay đem Yến Thù Thanh ôm thật chặt vào trong lồng ngực, cả người đều dính sát, quả thực giống như làm nũng đem cằm đặt ở bả vai của đối phương cà cà, ủy khuất nói, "Ngày hôm nay em và Hàn Minh đánh nhau, trên người đều dính mùi vị của cậu ta, anh cũng đụng phải cánh tay của cậu ta, hiện tại nhớ tới liền buồn nôn chết rồi, anh không quản, em phải giúp anh dọn dẹp sạch sẽ."

Yến Thù Thanh bị dáng dấp giống như con khuyển to lớn của hắn chọc cho phát cười, "Em còn cùng anh ta đánh nhau một trận, theo lời của anh, chẳng lẽ em cũng phải tiêu độc."

"Lúc ở sân huấn luyện anh đã giúp em làm sạch, hiện tại nên đến phiên em."

"Dựa vào cái gì em phải tiêu độc cho anh, không phải anh tiêu độc cho em?"

"Bởi vì khi đó em không hôn anh."

Cận Hằng đàng hoàng trịnh trọng nói ra lời như vậy, ngăn chặn âm thanh bật cười trong miệng Yến Thù Thanh, tiếng nước róc rách hòa lẫn âm thanh ướt át giữa đôi môi của hai người, vang vọng trong phòng tắm ngập tràn hơi nước.

Yến Thù Thanh bị hôn không có cách nào hô hấp, thở hổn hển nghiêng đầu, "Không được... Em không thở nổi..."

"Trong lúc tiêu độc em có thể chuyên tâm một chút hay không." Cận Hằng nắm lấy cằm Yến Thù Thanh, không cho đối phương né tránh, đầu lưỡi dò vào bên trong, liếm láp cằm trên của đối phương, một cái tay dùng sức đẩy một cái, đem Yến Thù Thanh đặt ở trên tường đối diện.

Vai nóng bỏng chỉ một thoáng tiếp xúc gạch sứ lạnh lẽo, Yến Thù Thanh tỉnh táo thêm một chút, vừa ngẩng đầu đối diện ánh mắt như lửa nóng của Cận Hằng, anh quẫn bách giơ tay che mắt, ai biết Cận Hằng lập tức đè lại cánh tay của Yến Thù Thanh, dưới đôi mắt của Yến Thù Thanh, cúi người xuống quỳ ở trước mặt đối phương.

Yến Thù Thanh chỉ một thoáng bị doạ, vội vàng lấy tay chặn lại đầu của hắn, "Cận Hằng anh muốn làm gì!"

Trong lớp sương mù, Cận Hằng không lên tiếng, chỉ là nhìn anh nhíu mày nở nụ cười, đối với bụng của anh, tự mình nói, "Bảo bảo, một hồi cha sẽ nhẹ nhàng, con ngoan ngoãn một chút."

Lời này giống như một tia chớp trực tiếp bổ xuống, trực tiếp đánh Yến Thù Thanh cháy xém, sau đó cả khuôn mặt của anh tức giận đến đỏ bừng, "Anh nói hưu nói vượn cái gì vậy! Đừng nói lung ta lung tung mau đi sang một bên đi."



Cận Hằng không để ý tới anh, nói tiếp, "Con xem ba ba con hung ác chưa kìa, chỉ biết bắt nạt cha con, con giúp cha đá ba ba con một cái có được hay không?"

Hắn càng nói Yến Thù Thanh càng tức giận, không nhịn được đạp hắn một cước, "Cận Hằng anh thực sự là điên đủ rồi, phát bệnh tâm thần gì vậy, em đã nói rồi... Em không thể mang thai!"

Nghẹn ra mấy chữ cuối cùng, Yến Thù Thanh xấu hổ hận không thể đập đầu chết, anh thực sự không biết tại sao Cận Hằng chấp nhất với bụng của anh như vậy, cái tên này vẫn làm như có thật cùng bụng anh nói lung ta lung tung, làm cho anh cũng giống như bị tẩy não, luôn cảm giác trong bụng thật sự có gì đó đang chuyển động.

Có lẽ là anh nói quá mau, mới vừa nói xong lời này anh liền nấc một cái, sau đó trong dạ dày không bị khống chế co rụt lại một hồi, Yến Thù Thanh theo bản năng khom người, trong lúc nhất thời xanh mặt.

Động tác khom lưng cau mày của Yến Thù Thanh, không tránh được đôi mắt Cận Hằng, ánh mắt của hắn sáng lên, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, "Xem đi, con đá em rồi đúng không."

Hắn nói xong có chút hả hê cúi đầu hôn bụng Yến Thù Thanh một cái, làm như có thật khích lệ, "Bảo bảo giỏi quá."

"Cận Hằng con mẹ nó anh..."

Yến Thù Thanh không kịp nói xong câu kế tiếp, Cận Hằng liền khiến anh không cách nào bình thường phát ra tiếng.

Giống như bị dùng roi quất một cái, Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, đầu trong nháy mắt nổ tung.

"...Anh đừng như vậy, mau đứng lên..." Anh xấu hổ đến mức ngón chân cũng cuộn mình vào, giơ tay dùng sức cầm lấy tóc Cận Hằng, muốn đem hắn đẩy ra, thế nhưng Cận Hằng hoàn toàn không hề bị lay động.

Hắn trước đây chưa từng làm chuyện như vậy, cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm, động tác vừa ngốc nghếch lại chầm chậm, thế nhưng người đàn ông này chỉ là quỳ ở trước mặt anh như vậy, cũng đã khiến Yến Thù Thanh hưng phấn không có cách nào tự tin.

Đây là một Cận Hằng ngạo mạn lạnh lùng luôn khiến người khác tránh xa, người kia chính là Cận đại thiếu gia đã cùng anh như nước với lửa, đè ép bắt nạt anh gần nửa đời, bây giờ lại nhân nhượng thần phục ở dưới chân của anh.

Là đàn ông đều bị cảm quan thị giác động vật khống chế, Yến Thù Thanh cũng không ngoại lệ, chỉ là nghĩ như vậy, lại như bị dòng điện cực liệt đánh trúng.

Sóng lớn đem anh nhấn chìm trong nháy mắt, trước mắt Yến Thù Thanh hiện ra ánh sáng trắng, giống như là con rối bị đứt dây, lập tức ngã dựa vào trên tường, kịch liệt thở hổn hển, cả người đều có chút hoảng hốt.

Lúc này Cận Hằng đứng lên hướng anh nhíu mày nở nụ cười, "Hiện tại rốt cục cảm giác mình sạch sẽ không ít."

Yến Thù Thanh nhắm mắt lại, không nhịn được ai oán một tiếng, "Anh cũng không ngại bẩn."

"Có bẩn gì đâu, đây rõ ràng chính là dịch tiêu độc." Cận Hằng câu lên đôi môi, thừa dịp Yến Thù Thanh còn đang trố mắt, hắn đã kề sát tới sau lưng của anh, nghẹn ngào nói, "Lại nói đồ vật bẩn đến mấy, chỉ cần có em làm dịch tiêu độc cái gì cũng trở nên sạch sẽ."

Yến Thù Thanh quay đầu lại, đối mặt ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong nháy mắt da đầu tê rần, nghĩ đến bộ dạng Cận Hằng vừa nãy quỳ một chân trên đất, hô hấp lập tức dồn dập.

Lúc này Cận Hằng còn không quên trêu đùa, đối với bụng của Yến Thù Thanh nói, "Bảo bảo bé ngoan ngủ, không được mở mắt ra."

Sau đó hắn không chờ Yến Thù Thanh mở miệng mắng to, trực tiếp bỏ đi quần áo của hắn.

Yến Thù Thanh xấu hổ cả gương mặt đều đỏ rần, nhưng anh không nghĩ đẩy Cận Hằng ra, hơi nước cực nóng ở trong phòng tắm lan tràn, đối diện hai người chính là cửa lớn, nếu như lúc này chỉ cần người có quyền hạn tiến vào, thân phận của hai người bọn họ e sợ sẽ bị lộ ra.

Có thể càng là căng thẳng sợ hãi, hai người cố chấp hôn nhau, Yến Thù Thanh thậm chí sản sinh một loại cảm giác làm chuyện xấu hổ, biết rõ ràng cần phải lập tức dừng lại, nhưng vẫn là càng thêm mất khống chế trầm luân bên trong sóng lớn mãnh liệt...

Chờ hai người hồ đồ xong, đã tới gần giờ tắt đèn, từ buồng tắm đi ra, hai người "Cấu kết với nhau làm việc xấu" liền khôi phục dáng dấp áo mũ chỉnh tề, một bộ dạng chuyện gì cũng không phát sinh, một trước một sau đi ra sân huấn luyện, ai cũng không có chú ý tới nơi sâu xa trên hàng lang, lúc nào thì đi ra một bóng người.

Ánh trăng di động, chiếu sáng đôi mắt hẹp dài của Hàn Minh, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đi xa cùng Yến Thù Thanh thoáng run chân, gã quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn buồng tắm tràn ngập hơi nước, một đôi mắt nguy hiểm híp lại.

Hết chương 57-phần 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Là Không Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook