Chương 150: Phần 2
Tố Nhục Bô
24/10/2020
Một tháng sau, để ăn mừng chiến dịch núi Thương Lan thắng lợi, quân bộ sắp cử hành điển lễ chúc mừng, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng làm sĩ quan chỉ huy, tự nhiên được mời tới.
Yến Thù Thanh từ trước đến giờ không thích tham gia loại náo nhiệt này, đối với hoạt động này cũng không có nghiên cứu gì nhiều, mỗi lần đi cũng là vì ăn một bữa no nê, cho nên tự nhiên cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, thế nhưng Cận Hằng làm Cận gia Đại thiếu gia, từ nhỏ tiếp thu giáo dục quý tộc, đối với trường hợp này vốn là chú ý rất nhiều, hơn nữa cái tên này bản thân lại là người cuồng xoi mói, sau khi nhận đến tin tức dĩ nhiên so với Yến Thù Thanh làm thống lĩnh còn sốt sắng hơn, thậm chí trước nửa tháng điển lễ bắt đầu đã bắt tay vào chuẩn bị.
Yến Thù Thanh cực kỳ không hiểu suy nghĩ của những người có tiền, một lần nhìn chằm chằm Cận Hằng nghiên cứu hai viên cúc tay áo sau một tiếng, thực sự không nhịn được hỏi hắn, "Không phải chỉ là hai cúc tay áo thôi sao, có khác nhau gì đâu, chọn cái nào cũng được mà."
Ai nghĩ đến đổi lấy Cận Hằng khinh thường một cái, "Em thì biết cái gì, cúc tay áo chính là mắt rồng của đàn ông, giơ tay nhấc chân đều thể hiện thân phận, nếu như mặc tây trang màu đen lại đeo cúc tay áo phỉ thuý, vậy thì thật là tai nạn nhân gian, anh từ chối cùng loại nhà quê như em nói chuyện này."
"Tây trang màu đen phối hợp với cúc áo xanh biếc, em cảm thấy thật đẹp mắt a..."
"..." Cận Hằng hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng.
"Em không giống Đại thiếu gia ngài nhiều chú ý như vậy, đến lúc đó mặc quân trang cũng được mà."
"Đây là lần thứ nhất em làm Tổng tư lệnh, còn đánh thắng trận, mặc quân trang rách rưới ai nhận ra em là lão bà của anh, lão bà của Cận Hằng nhất định phải đẹp mắt."
Yến Thù Thanh dở khóc dở cười lườm một cái, "Thứ nhất, em là người đàn ông của anh, không phải lão bà của anh, thứ hai, quân trang không hề rách rưới, anh đừng xài tiền bậy bạ."
Cận Hằng co quắp nghiêm mặt, không thể nghi ngờ nói, "Dù sao cũng đã mua, em không mặc cũng phải mặc."
Nói xong hắn vỗ tay cái độp, ba người máy cầm theo một cái khay đựng quần áo thậm chí còn cao hơn chúng nó đi tới,
Yến Thù Thanh tùy tiện nhìn qua có ít nhất năm, sáu bộ, cái này cũng chưa tính, còn có các loại ca-ra-vat, cúc tay áo, thắt lưng cùng đồ kẹp Cà- vạt...
Yến Thù Thanh hơi hút một ngụm khí lạnh, "Những thứ này... Bao nhiêu tiền?"
"Không thêm linh kiện đại khái mười vạn đi." Cận Hằng thuận miệng nói, thần sắc ung dung như đang nói một đồng tiền.
Mười vạn!?
Yến Thù Thanh có chút choáng váng, yên lặng mà đem áo ngủ cởi ra, phi thường tích cực chủ động đổi lại lễ phục, đây chính là mười vạn đây, không mặc anh sẽ nhức nhối lắm.
Cận Hằng yên lặng mà nhìn anh, cảm thấy được bản thân không có nói cho thê tử kỳ thực hắn đã bỏ ra hơn một triệu thiết kế mấy bộ tây trang này, thật sự là đặc biệt thông minh, hắn thật sự là người chồng tốt biết lo nghĩ cho vợ mình mà.
Một tuần lễ sau, điển lễ chúc mừng đúng hạn cử hành.
Yến Thù Thanh ở trong mấy bộ lễ phục Cận Hằng chuẩn bị lúc trước, chọn một bộ âu phục mày trắng đơn giản nhất, phối hợp nút tay áo mày đen, đứng ở phía trước gương, sửa sang lại ca-ra-vat cùng màu, ngày hôm nay mái tóc lúc trước phủ xuống lúc này lại chải hất lên, lộ ra cái trán trơn bóng cùng một đôi mắt màu đen láy, hiện ra vừa lịch sự vừa nhã nhặn, giống như công tử thư hương thế gia, ôn nhuận đoan chính.
Cận Hằng đứng ở sau lưng anh, xuyên thấu qua gương liếc mắt nhìn, làm sao cũng không thể dịch đi mở mắt.
Đây là người đàn ông hắn ở trong lòng cất giấu mười mấy năm, rõ ràng nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả bộ dạng của đối phương, nhưng một giây này vẫn để cho hắn tim đập thình thịch, trong lúc nhất thời trong lòng hắn lần thứ hai sinh ra chút khủng hoảng, hắn muốn làm cho tất cả mọi người đều biết Yến Thù Thanh tốt, lại sợ người khác biết đến, muốn cướp Yến Thù Thanh khỏi tay hắn.
Hắn thường xuyên rơi vào vòng lẩn quẩn như vậy, cho nên thường thường cùng bản thân tức giận, lúc này Yến Thù Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn, không nhịn được cười vỗ hắn một chút, "Làm gì, nhìn em đến sững sờ như vậy?"
Cận Hằng phục hồi tinh thần lại, lỗ tai hơi đỏ lên, cứng rắn đạo, "Em đừng tự luyến."
"Vậy anh nhìn xem bộ âu phục này có được hay không?" Yến Thù Thanh rất ít khi mặc âu phục, vào lúc này trong lòng có chút thấp thỏm.
"Không dễ nhìn, em mặc quân trang đi." Cận Hằng từ trong gương nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Yến Thù Thanh, nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn đổi ý.
"Vậy cũng không được, mười vạn đồng tiền đấy."
Yến Thù Thanh vuốt ve ống tay áo Cận Hằng, hơi ngửa đầu cởi ra nút buộc trên cổ.
Nhìn chằm chằm cái cổ thon dài lộ ra bên ngoài của Yến Thù Thanh, Cận Hằng hé mắt, không chút do dự đến gần cắn một cái, sau đó thuận thế đem Yến Thù Thanh đẩy lên trên mặt gương, chuẩn xác ngăn chặn miệng của anh.
Yến Thù Thanh đầu tiên là sững sờ, đối diện ánh mắt thâm thuý của hắn, nhịn không được bật cười, ôm lấy cổ hắn tiến lên nghênh tiếp.
Hai người dựa vào nhau trao đổi nụ hôn nhiệt liệt, hôn đến cuối cùng đều có chút thở hồng hộc, rõ ràng còn có một giờ sau điển lễ sẽ bắt đầu, bọn họ vẫn còn có chút khó khăn chia lìa.
Đến khi đôi môi tách ra lôi ra một sợi chỉ bạc mập mờ, Cận Hằng lần thứ hai đến gần vuốt ve bờ môi Yến Thù Thanh, chóp mũi hai người giằng co, hô hấp quẩn quanh, lúc này Yến Thù Thanh nhẹ giọng mở miệng, "Cuối tháng này chính là sinh nhật của anh đúng không?"
Đôi môi hai người như có như không dính vào nhau, lúc nói chuyện còn có thể ma sát đến đối phương, Cận Hằng "Ừ" một tiếng, chuyên chú dùng đầu lưỡi liếm vào trong miệng Yến Thù Thanh.
"Anh muốn quà sinh nhật gì không?"
"Em có tính hay không?" Cận Hằng hướng phía trước đỉnh một cái, một cái tay từ phía sau lưng sờ vào cái mông Yến Thù Thanh, khóe miệng ý cười nhiễm phải mấy phần tà ác.
Yến Thù Thanh khẽ cười nhẹ, cắn chóp mũi của hắn một cái, ý vị thâm trường nói, "Vậy thì như anh mong muốn."
Cận Hằng đang muốn truy hỏi, cửa phòng răng rắc một tiếng mở ra, Quyển Quyển giống như quả bóng chạy vào, nhìn thấy ba ba cùng Hằng Hằng ôm nhau, vội vàng nhấc lên móng vuốt nhỏ che mắt, ngu ngốc quay người liền đi ra ngoài, kết quả va đầu vào trên ghế salông, té phịch một cái.
Thằng nhóc té cũng không khóc, tiếp tục ngượng ngùng che mắt, trong miệng còn không quên nhắc tới, "Ba ba thật đẹp trai, chỉ tiện nghi cho Hằng Hằng!"
"Thằng nhóc con, ngày mai còn muốn ăn vặt không hả?"
Bị cắt đứt chuyện tốt Cận Hằng tiến lên muốn đánh cái mông của đửa nhỏ, Quyển Quyển tựa như con thỏ ngốc chạy trốn khắp nơi, trong miệng còn lầu bầu "Hằng Hằng đầu đất" "Ba ba cứu mạng".
Yến Thù Thanh nhịn không được, khom lưng bế nó lên, "Tiểu bàn tử, con đến cùng chạy vào làm chi?"
"A... Đúng rồi, Quyển Quyển chạy vào làm chi nha?"
Thằng nhóc bị hỏi lập tức quên mất, ngồi ở trong lồng ngực ba ba suy tư rất lâu cũng không nhớ ra được, nhào tới trực tiếp hôn Yến Thù Thanh một cái, "Quyển Quyển không nhớ ra được, có thể là ba ba quá đẹp trai, Quyển Quyển mới muốn đến hôn nhẹ."
Yến Thù Thanh xì một tiếng nở nụ cười, đến gần mạnh mẽ mà hôn thằng nhóc một cái.
"Chỉ biết nịnh nọt." Cận Hằng bĩu môi, lộ ra một mặt thần sắc bất mãn, thế nhưng thần sắc nhìn hai cha con vẫn là ôn nhu trước nay chưa từng có.
Thời gian hoạt động sắp đến rồi, hai người không trì hoãn nữa, ngồi phi hành khí trực tiếp đi hiện trường.
Đến địa phương, hai người còn không đợi xuống phi cơ, liền bị đèn chớp phía ngoài làm cho mù mắt, không khí của hiện trường so với tưởng tượng của hai người trang trọng hơn nhiều, vô số phóng viên mang theo camera ngồi xổm canh giữ hai bên thảm đỏ, người hâm mộ cùng quần chúng chen chúc ở bên cạnh, trong miệng điên cuồng kêu tên mỗi một sĩ quan, trong đó vang dội nhất chính là Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng.
Không biết là ai tiết lộ hành tung của hai người, vào lúc này phi hành khí vừa hạ xuống, rất nhiều ký giả truyền thông trong nháy mắt chen chúc mà tới, hoàn toàn vây quanh hai người.
"Yến thiếu tá, xin hỏi ngài lần này đối với chiến dịch ở núi Thương Lan thắng lợi có cảm tưởng gì hay không?"
"Ngài là người đầu tiên là cầm kiếm giả biến dị thành phục tùng giả, ngài cảm thấy biến cố này có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp cùng sinh hoạt của anh không?"
"Yến thiếu tá ngài và Cận thượng tá lần đầu nắm tay nhau, xin hỏi hai người lấy thân phận chiến hữu hay là người yêu?"
...
Vô số vấn đề như thủy triều phả vào mặt, Yến Thù Thanh trước sau mỉm cười đối đáp, chỉ đến khi nghe được một vấn đề cuối cùng, anh liếc mắt nhìn Cận Hằng bên cạnh, khóe miệng không khống chế được ngẩng đầu lên, trong lúc Cận Hằng chuẩn bị thay anh trả lời, anh lại đột nhiên mở miệng cười, "Chúng tôi ở trong lòng mọi người là thân phận gì, lần này chúng tôi dùng thân phận đấy để tới đây."
Nói xong lời này anh xoay người rời đi, lưu lại phóng viên đầu óc mơ hồ không hiểu ra sao.
Sau khi tiến vào đại sảnh yến hội, điển lễ đã gần bắt đầu, trong phòng yến hội to lớn không thiếu người, Hoàng đế cùng các vị sĩ quan cao cấp đã trình diện từ lâu, vô số anh em đã từng kề vai chiến đấu đều có mặt tại hiện trường, có huynh đệ đã từng chiến đấu ở núi Thương Lan, cũng có các chiến hữu chiến đội Liệp Ưng đồng thời trải qua gian nan vạn hiểm, đương nhiên còn có những vị đồng nghiệp trong quân bộ, nhìn thấy hai người bọn họ trong lòng trăm mối ngổn ngang, mà các anh em trong lúc nhìn thấy bọn họ đồng thời nhiệt tình phất tay, thúc đẩy bầu không khí của hiện trường lên cao trào.
Sau khi người ngồi xuống, lễ mừng rốt cục bắt đầu, mà lúc này Cận Hằng vẫn còn nhớ tới chuyện ở trên thảm đỏ, tức giận truy hỏi, "Vừa nãy tại sao em không nói cho giới truyền thông chúng ta là người yêu?"
Yến Thù Thanh lén lút ở trong tay áo nắm lấy đầu ngón tay của hắn, ngoắc ngoắc lòng bàn tay của hắn, cười không đáp.
Mặt Cận Hằng trong nháy mắt liền đen, tức giận hừ lạnh một tiếng, lúc này gạt tay Yến Thù Thanh, kết quả bị đối phương siết thật chặt lập tức không bỏ qua, vì vậy chỉ có thể đặc biệt không tình nguyện mặc Yến Thù Thanh tiếp tục nắm tay hắn.
Hoàng đế sau khi đọc diễn văn khai mạc, hiện trường bắt đầu náo nhiệt ca vũ biểu diễn, điển lễ chúc mừng này tất cả giới truyền thông của đế quốc đều có mặt, cho nên toàn bộ dân chúng ở trong cùng một lúc đều sẽ thấy được phát sóng trực tiếp.
Một trận chiến thắng lợi sắp được viết vào sử sách, hoạt động chúc mừng tự nhiên được tổ chức đặc biệt long trọng, không khí của hiện trường lần lượt đẩy hướng cao trào.
Sau khi Hoàng đế kết thúc bài diễn văn bế mạc, Yến Thù Thanh cho là lễ mừng chấm dứt ở đây, Hoàng đế lại đột nhiên kể một câu chuyện, "... Trăm năm trước, trải qua tai ương tận thế của địa cầu cổ đại, bộ tộc Thương Kiếm lang bạt đến quê hương mẫu tinh bây giờ, vì tiếp tục sinh tồn, cũng vì sinh sôi đời sau, tổ tiên chúng ta không ngừng tiến hóa, bộ tộc Thương Kiếm chúng ta ngoại trừ đàn ông cùng phụ nữ, còn có một nhân chủng đặc thù chính là —— phục tùng giả "
"Thân là phục tùng giả không chỉ có gánh vác toàn bộ trọng trách sinh sôi nảy nở của đế quốc, còn phải chịu đựng phiến diện cùng kỳ thị đến từ xã hội, bọn họ là đồng bạn của chúng ta, nhưng không cách nào được tôn trọng như cầm kiếm giả, bọn họ là người nhà của chúng ta, nhưng không cách nào giống như phụ nữ được đến bảo vệ, hơn trăm năm qua, loại phiến diện này kéo dài tồn tại, càng lúc càng kịch liệt, cho nên chúng ta đã quên đi, phục tùng giả cũng không phải quần thể yếu thế trong xã hội này."
"Trận chiến này không dễ thắng lợi, khiến chúng ta nghĩ tới, là do Yến thiếu tá vô tư trả giá tính mạng của mình, chứng minh giá trị cùng năng lực của phục tùng giả, thắng lợi dĩ nhiên cần phải chúc mừng, anh hùng cần phải tôn trọng cùng tán thành!"
Nói xong lời này, Hoàng đế mở ra một cái hộp màu đỏ, lấy ra một viên huy chương thượng tá chói mắt, ánh mắt rơi vào trên người Yến Thù Thanh dưới đài, cười nói, "Cho nên hiện tại mời tân nhậm thượng tá quân bộ của chúng ta —— Yến Thù Thanh tiên sinh, lên đài nhận phần thưởng."
Vừa dứt lời, toàn bộ phòng yến hội bùng nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng hoan hô, từ không một phục tùng giả có thể ngồi vào quân hàm thượng tá, Yến Thù Thanh là người thứ nhất từ trước đế nay.
Tựa hồ tất cả mọi người biết có phân đoạn nhận thưởng này, chỉ có Yến Thù Thanh lại chẳng hay biết gì, anh trố mắt ngồi tại chỗ, nhất thời mất đi phản ứng, mãi đến tận bị một đám người cười đẩy tới mới ngây ngốc từng bước một đi lên đài.
Ánh đèn chói mắt đưa tới, anh đứng ở bên trong vạn ngàn ánh sao, lúc này Hoàng đế đem quân hàm thượng tá huân chương treo ở bả vai của anh, hướng anh chào một cái, "Yến thượng tá, hi vọng cậu tiếp tục cống hiến cho nhân dân cho đất nước."
Yến Thù Thanh dùng nghi lễ quân đội chào một cái, viền mắt toả nhiệt từng trận, đầu cũng cùng choáng váng, vừa mở miệng âm thanh cũng trở nên kiên nghị, "Tôi nguyện thề cống hiến, cúc cung tận tụy vì nhân dân vì đất nước!"
Thời khắc này, toàn bộ ánh mắt dân chúng đều rơi vào trên người Yến Thù Thanh, hiện trường lần thứ hai nhấc lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thời khắc này, sân khấu này, khoảnh khắc này, thuộc về Yến Thù Thanh.
Microphone truyền đến tạp âm, Yến Thù Thanh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nở nụ cười, "... Xin lỗi, tôi hiện tại có chút không bình tĩnh nổi, cũng không biết mình đang nói cái gì, nếu như lời đầu không khớp lời sau, mong mọi người bỏ qua..."
Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, không khí sốt sắng trong nháy mắt giảm bớt, Cận Hằng ngồi dưới đài nhìn Yến Thù Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nắm nắm huy chương thượng tá trước ngực nhẹ giọng nói, "Một ngày kia biến thành phục tùng giả, tôi có hỏi qua chính mình, Yến Thù Thanh, mày có nguyện ý làm một binh lính ra chiến trường chiến đấu không quan tâm đến sống chết của mình nữa hay không, tôi tự nói với mình tôi nguyện ý, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cắn răng kiên trì, đây là giấc mộng của tôi, cũng là nguyện vọng suốt đời của tôi. Thế nhưng khi đó bởi vì thân phận phục tùng giả, có nhiều người chất vấn tôi như vậy, thậm chí bản thân tôi cũng bắt đầu dao động, có phải là tôi thật sự không làm được. Cho nên tôi ôm một loại chấp niệm muốn chứng tỏ dù cho có là phục tùng giả tôi cũng có thể đi lên chiến trường, vì vậy tôi đi đến chiến đội Liệp Ưng, phá huỷ căn cứ Á Hi, đi đến chiến trường Thương Lan... Quãng thời gian trải qua sinh tử này, bên cạnh tôi vẫn luôn có người không rời không bỏ ủng hộ tôi."
"Cảm ơn mọi người đã giúp tôi, cảm ơn huynh đệ tốt ở Thương Lan, cảm ơn thành viên chiến đội Liệp Ưng, đương nhiên còn có cảm ơn trượng phu của tôi, Cận Hằng."
Hai chữ cuối cùng nói xong, toàn trường trong nháy mắt một yên tĩnh, đây là lần thứ nhất Yến Thù Thanh công khai nói tới Cận Hằng, hơn nữa còn dùng hai chữ "Trượng phu" này.
"Có kẻ ngốc, biết đến tôi biến thành phục tùng giả, trong lúc tôi sắp bị toàn bộ xã hội vứt bỏ, anh ấy lại nói cho tôi anh ấy cần tôi, kẻ ngốc này ngốc đến mức biết được đi đến chiến đội Liệp Ưng trải qua sát hạch chính là cửu tử nhất sinh, còn tự nguyện cùng tôi đồng thời mạo hiểm, núi Thương Lan sơn chúng tôi bị quân địch phục kích, anh ấy cõng lấy tôi, bản thân gần như sắp đông chết, lại chưa từng nghĩa tới bỏ mặc tôi, cuối cùng thậm chí suýt chút nữa vì tôi đánh đổi mạng sống."
"Tôi không biết ái tình là cái gì, mà tôi rất vui mừng khi đã gặp được anh ấy, cuối tháng này chính là sinh nhật của anh ấy, tôi vốn định lễ mừng kết thúc về nhà cho anh ấy niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ tựa hồ không cần."
Nói xong Yến Thù Thanh từ trong túi tiền lấy ra một chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm đôi mắt màu mực sâu thẳm dưới đài, cười nói, "Hai chúng tôi kết hôn vội vàng, ngay cả tín vật đính ước tôi cũng không mua, thật vất vả tích góp được tiền lấy vợ, mua chiếc nhẫn này, Cận Hằng tiên sinh, hiện tại em muốn đem nửa cuộc đời sau của mình tặng cho anh làm quà sinh nhật, không biết anh có chấp nhận hay không?"
Sau khi yên lặng ngắn ngủi, tất cả mọi người ở trong hội trường cùng người bên ngoài sân xem phát sóng trực tiếp đều điên rồi, tiếng hoan hô, tiếng khen suýt chút nữa lật tung nóc nhà, ngay cả Hoàng đế cũng cười đến không ngậm mồm vào được, đứng lên đồng thời vỗ tay.
Cận Hằng ở dưới ngàn vạn ánh mắt, nhìn Yến Thù Thanh trên đài, đối phương giống như là cùng hắn cách nhau thiên sơn vạn thủy, hắn ngơ ngơ ngác ngác không kịp chờ đợi đi lên đài, ánh mắt của hai người đụng vào nhau, tựa hồ đã vượt qua hồng trần cuồn cuộn.
Tiến lên một bước nắm lấy tay Yến Thù Thanh, hắn cuối cùng đã rõ ràng rồi Yến Thù Thanh tại sao trong lúc đối mặt với phóng viên đối với quan hệ của hai người lại tránh không đáp, bởi vì đối phương đã sớm nghĩ kỹ muốn dùng thân phận phối ngẫu chiêu cáo toàn thiên hạ.
Yến Thù Thanh muốn đem nhẫn cho hắn, lại lập tức bị hắn kéo vào cái ôm ấm áp.
Hiện trường tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, nhưng không có đinh tai nhức óc bằng tiếng hai trái tim đập mạnh hoà lẫn vào nhau.
Hết chương 85-phần 2.
Yến Thù Thanh từ trước đến giờ không thích tham gia loại náo nhiệt này, đối với hoạt động này cũng không có nghiên cứu gì nhiều, mỗi lần đi cũng là vì ăn một bữa no nê, cho nên tự nhiên cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, thế nhưng Cận Hằng làm Cận gia Đại thiếu gia, từ nhỏ tiếp thu giáo dục quý tộc, đối với trường hợp này vốn là chú ý rất nhiều, hơn nữa cái tên này bản thân lại là người cuồng xoi mói, sau khi nhận đến tin tức dĩ nhiên so với Yến Thù Thanh làm thống lĩnh còn sốt sắng hơn, thậm chí trước nửa tháng điển lễ bắt đầu đã bắt tay vào chuẩn bị.
Yến Thù Thanh cực kỳ không hiểu suy nghĩ của những người có tiền, một lần nhìn chằm chằm Cận Hằng nghiên cứu hai viên cúc tay áo sau một tiếng, thực sự không nhịn được hỏi hắn, "Không phải chỉ là hai cúc tay áo thôi sao, có khác nhau gì đâu, chọn cái nào cũng được mà."
Ai nghĩ đến đổi lấy Cận Hằng khinh thường một cái, "Em thì biết cái gì, cúc tay áo chính là mắt rồng của đàn ông, giơ tay nhấc chân đều thể hiện thân phận, nếu như mặc tây trang màu đen lại đeo cúc tay áo phỉ thuý, vậy thì thật là tai nạn nhân gian, anh từ chối cùng loại nhà quê như em nói chuyện này."
"Tây trang màu đen phối hợp với cúc áo xanh biếc, em cảm thấy thật đẹp mắt a..."
"..." Cận Hằng hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng.
"Em không giống Đại thiếu gia ngài nhiều chú ý như vậy, đến lúc đó mặc quân trang cũng được mà."
"Đây là lần thứ nhất em làm Tổng tư lệnh, còn đánh thắng trận, mặc quân trang rách rưới ai nhận ra em là lão bà của anh, lão bà của Cận Hằng nhất định phải đẹp mắt."
Yến Thù Thanh dở khóc dở cười lườm một cái, "Thứ nhất, em là người đàn ông của anh, không phải lão bà của anh, thứ hai, quân trang không hề rách rưới, anh đừng xài tiền bậy bạ."
Cận Hằng co quắp nghiêm mặt, không thể nghi ngờ nói, "Dù sao cũng đã mua, em không mặc cũng phải mặc."
Nói xong hắn vỗ tay cái độp, ba người máy cầm theo một cái khay đựng quần áo thậm chí còn cao hơn chúng nó đi tới,
Yến Thù Thanh tùy tiện nhìn qua có ít nhất năm, sáu bộ, cái này cũng chưa tính, còn có các loại ca-ra-vat, cúc tay áo, thắt lưng cùng đồ kẹp Cà- vạt...
Yến Thù Thanh hơi hút một ngụm khí lạnh, "Những thứ này... Bao nhiêu tiền?"
"Không thêm linh kiện đại khái mười vạn đi." Cận Hằng thuận miệng nói, thần sắc ung dung như đang nói một đồng tiền.
Mười vạn!?
Yến Thù Thanh có chút choáng váng, yên lặng mà đem áo ngủ cởi ra, phi thường tích cực chủ động đổi lại lễ phục, đây chính là mười vạn đây, không mặc anh sẽ nhức nhối lắm.
Cận Hằng yên lặng mà nhìn anh, cảm thấy được bản thân không có nói cho thê tử kỳ thực hắn đã bỏ ra hơn một triệu thiết kế mấy bộ tây trang này, thật sự là đặc biệt thông minh, hắn thật sự là người chồng tốt biết lo nghĩ cho vợ mình mà.
Một tuần lễ sau, điển lễ chúc mừng đúng hạn cử hành.
Yến Thù Thanh ở trong mấy bộ lễ phục Cận Hằng chuẩn bị lúc trước, chọn một bộ âu phục mày trắng đơn giản nhất, phối hợp nút tay áo mày đen, đứng ở phía trước gương, sửa sang lại ca-ra-vat cùng màu, ngày hôm nay mái tóc lúc trước phủ xuống lúc này lại chải hất lên, lộ ra cái trán trơn bóng cùng một đôi mắt màu đen láy, hiện ra vừa lịch sự vừa nhã nhặn, giống như công tử thư hương thế gia, ôn nhuận đoan chính.
Cận Hằng đứng ở sau lưng anh, xuyên thấu qua gương liếc mắt nhìn, làm sao cũng không thể dịch đi mở mắt.
Đây là người đàn ông hắn ở trong lòng cất giấu mười mấy năm, rõ ràng nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả bộ dạng của đối phương, nhưng một giây này vẫn để cho hắn tim đập thình thịch, trong lúc nhất thời trong lòng hắn lần thứ hai sinh ra chút khủng hoảng, hắn muốn làm cho tất cả mọi người đều biết Yến Thù Thanh tốt, lại sợ người khác biết đến, muốn cướp Yến Thù Thanh khỏi tay hắn.
Hắn thường xuyên rơi vào vòng lẩn quẩn như vậy, cho nên thường thường cùng bản thân tức giận, lúc này Yến Thù Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn, không nhịn được cười vỗ hắn một chút, "Làm gì, nhìn em đến sững sờ như vậy?"
Cận Hằng phục hồi tinh thần lại, lỗ tai hơi đỏ lên, cứng rắn đạo, "Em đừng tự luyến."
"Vậy anh nhìn xem bộ âu phục này có được hay không?" Yến Thù Thanh rất ít khi mặc âu phục, vào lúc này trong lòng có chút thấp thỏm.
"Không dễ nhìn, em mặc quân trang đi." Cận Hằng từ trong gương nhìn vòng eo nhỏ nhắn của Yến Thù Thanh, nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn đổi ý.
"Vậy cũng không được, mười vạn đồng tiền đấy."
Yến Thù Thanh vuốt ve ống tay áo Cận Hằng, hơi ngửa đầu cởi ra nút buộc trên cổ.
Nhìn chằm chằm cái cổ thon dài lộ ra bên ngoài của Yến Thù Thanh, Cận Hằng hé mắt, không chút do dự đến gần cắn một cái, sau đó thuận thế đem Yến Thù Thanh đẩy lên trên mặt gương, chuẩn xác ngăn chặn miệng của anh.
Yến Thù Thanh đầu tiên là sững sờ, đối diện ánh mắt thâm thuý của hắn, nhịn không được bật cười, ôm lấy cổ hắn tiến lên nghênh tiếp.
Hai người dựa vào nhau trao đổi nụ hôn nhiệt liệt, hôn đến cuối cùng đều có chút thở hồng hộc, rõ ràng còn có một giờ sau điển lễ sẽ bắt đầu, bọn họ vẫn còn có chút khó khăn chia lìa.
Đến khi đôi môi tách ra lôi ra một sợi chỉ bạc mập mờ, Cận Hằng lần thứ hai đến gần vuốt ve bờ môi Yến Thù Thanh, chóp mũi hai người giằng co, hô hấp quẩn quanh, lúc này Yến Thù Thanh nhẹ giọng mở miệng, "Cuối tháng này chính là sinh nhật của anh đúng không?"
Đôi môi hai người như có như không dính vào nhau, lúc nói chuyện còn có thể ma sát đến đối phương, Cận Hằng "Ừ" một tiếng, chuyên chú dùng đầu lưỡi liếm vào trong miệng Yến Thù Thanh.
"Anh muốn quà sinh nhật gì không?"
"Em có tính hay không?" Cận Hằng hướng phía trước đỉnh một cái, một cái tay từ phía sau lưng sờ vào cái mông Yến Thù Thanh, khóe miệng ý cười nhiễm phải mấy phần tà ác.
Yến Thù Thanh khẽ cười nhẹ, cắn chóp mũi của hắn một cái, ý vị thâm trường nói, "Vậy thì như anh mong muốn."
Cận Hằng đang muốn truy hỏi, cửa phòng răng rắc một tiếng mở ra, Quyển Quyển giống như quả bóng chạy vào, nhìn thấy ba ba cùng Hằng Hằng ôm nhau, vội vàng nhấc lên móng vuốt nhỏ che mắt, ngu ngốc quay người liền đi ra ngoài, kết quả va đầu vào trên ghế salông, té phịch một cái.
Thằng nhóc té cũng không khóc, tiếp tục ngượng ngùng che mắt, trong miệng còn không quên nhắc tới, "Ba ba thật đẹp trai, chỉ tiện nghi cho Hằng Hằng!"
"Thằng nhóc con, ngày mai còn muốn ăn vặt không hả?"
Bị cắt đứt chuyện tốt Cận Hằng tiến lên muốn đánh cái mông của đửa nhỏ, Quyển Quyển tựa như con thỏ ngốc chạy trốn khắp nơi, trong miệng còn lầu bầu "Hằng Hằng đầu đất" "Ba ba cứu mạng".
Yến Thù Thanh nhịn không được, khom lưng bế nó lên, "Tiểu bàn tử, con đến cùng chạy vào làm chi?"
"A... Đúng rồi, Quyển Quyển chạy vào làm chi nha?"
Thằng nhóc bị hỏi lập tức quên mất, ngồi ở trong lồng ngực ba ba suy tư rất lâu cũng không nhớ ra được, nhào tới trực tiếp hôn Yến Thù Thanh một cái, "Quyển Quyển không nhớ ra được, có thể là ba ba quá đẹp trai, Quyển Quyển mới muốn đến hôn nhẹ."
Yến Thù Thanh xì một tiếng nở nụ cười, đến gần mạnh mẽ mà hôn thằng nhóc một cái.
"Chỉ biết nịnh nọt." Cận Hằng bĩu môi, lộ ra một mặt thần sắc bất mãn, thế nhưng thần sắc nhìn hai cha con vẫn là ôn nhu trước nay chưa từng có.
Thời gian hoạt động sắp đến rồi, hai người không trì hoãn nữa, ngồi phi hành khí trực tiếp đi hiện trường.
Đến địa phương, hai người còn không đợi xuống phi cơ, liền bị đèn chớp phía ngoài làm cho mù mắt, không khí của hiện trường so với tưởng tượng của hai người trang trọng hơn nhiều, vô số phóng viên mang theo camera ngồi xổm canh giữ hai bên thảm đỏ, người hâm mộ cùng quần chúng chen chúc ở bên cạnh, trong miệng điên cuồng kêu tên mỗi một sĩ quan, trong đó vang dội nhất chính là Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng.
Không biết là ai tiết lộ hành tung của hai người, vào lúc này phi hành khí vừa hạ xuống, rất nhiều ký giả truyền thông trong nháy mắt chen chúc mà tới, hoàn toàn vây quanh hai người.
"Yến thiếu tá, xin hỏi ngài lần này đối với chiến dịch ở núi Thương Lan thắng lợi có cảm tưởng gì hay không?"
"Ngài là người đầu tiên là cầm kiếm giả biến dị thành phục tùng giả, ngài cảm thấy biến cố này có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp cùng sinh hoạt của anh không?"
"Yến thiếu tá ngài và Cận thượng tá lần đầu nắm tay nhau, xin hỏi hai người lấy thân phận chiến hữu hay là người yêu?"
...
Vô số vấn đề như thủy triều phả vào mặt, Yến Thù Thanh trước sau mỉm cười đối đáp, chỉ đến khi nghe được một vấn đề cuối cùng, anh liếc mắt nhìn Cận Hằng bên cạnh, khóe miệng không khống chế được ngẩng đầu lên, trong lúc Cận Hằng chuẩn bị thay anh trả lời, anh lại đột nhiên mở miệng cười, "Chúng tôi ở trong lòng mọi người là thân phận gì, lần này chúng tôi dùng thân phận đấy để tới đây."
Nói xong lời này anh xoay người rời đi, lưu lại phóng viên đầu óc mơ hồ không hiểu ra sao.
Sau khi tiến vào đại sảnh yến hội, điển lễ đã gần bắt đầu, trong phòng yến hội to lớn không thiếu người, Hoàng đế cùng các vị sĩ quan cao cấp đã trình diện từ lâu, vô số anh em đã từng kề vai chiến đấu đều có mặt tại hiện trường, có huynh đệ đã từng chiến đấu ở núi Thương Lan, cũng có các chiến hữu chiến đội Liệp Ưng đồng thời trải qua gian nan vạn hiểm, đương nhiên còn có những vị đồng nghiệp trong quân bộ, nhìn thấy hai người bọn họ trong lòng trăm mối ngổn ngang, mà các anh em trong lúc nhìn thấy bọn họ đồng thời nhiệt tình phất tay, thúc đẩy bầu không khí của hiện trường lên cao trào.
Sau khi người ngồi xuống, lễ mừng rốt cục bắt đầu, mà lúc này Cận Hằng vẫn còn nhớ tới chuyện ở trên thảm đỏ, tức giận truy hỏi, "Vừa nãy tại sao em không nói cho giới truyền thông chúng ta là người yêu?"
Yến Thù Thanh lén lút ở trong tay áo nắm lấy đầu ngón tay của hắn, ngoắc ngoắc lòng bàn tay của hắn, cười không đáp.
Mặt Cận Hằng trong nháy mắt liền đen, tức giận hừ lạnh một tiếng, lúc này gạt tay Yến Thù Thanh, kết quả bị đối phương siết thật chặt lập tức không bỏ qua, vì vậy chỉ có thể đặc biệt không tình nguyện mặc Yến Thù Thanh tiếp tục nắm tay hắn.
Hoàng đế sau khi đọc diễn văn khai mạc, hiện trường bắt đầu náo nhiệt ca vũ biểu diễn, điển lễ chúc mừng này tất cả giới truyền thông của đế quốc đều có mặt, cho nên toàn bộ dân chúng ở trong cùng một lúc đều sẽ thấy được phát sóng trực tiếp.
Một trận chiến thắng lợi sắp được viết vào sử sách, hoạt động chúc mừng tự nhiên được tổ chức đặc biệt long trọng, không khí của hiện trường lần lượt đẩy hướng cao trào.
Sau khi Hoàng đế kết thúc bài diễn văn bế mạc, Yến Thù Thanh cho là lễ mừng chấm dứt ở đây, Hoàng đế lại đột nhiên kể một câu chuyện, "... Trăm năm trước, trải qua tai ương tận thế của địa cầu cổ đại, bộ tộc Thương Kiếm lang bạt đến quê hương mẫu tinh bây giờ, vì tiếp tục sinh tồn, cũng vì sinh sôi đời sau, tổ tiên chúng ta không ngừng tiến hóa, bộ tộc Thương Kiếm chúng ta ngoại trừ đàn ông cùng phụ nữ, còn có một nhân chủng đặc thù chính là —— phục tùng giả "
"Thân là phục tùng giả không chỉ có gánh vác toàn bộ trọng trách sinh sôi nảy nở của đế quốc, còn phải chịu đựng phiến diện cùng kỳ thị đến từ xã hội, bọn họ là đồng bạn của chúng ta, nhưng không cách nào được tôn trọng như cầm kiếm giả, bọn họ là người nhà của chúng ta, nhưng không cách nào giống như phụ nữ được đến bảo vệ, hơn trăm năm qua, loại phiến diện này kéo dài tồn tại, càng lúc càng kịch liệt, cho nên chúng ta đã quên đi, phục tùng giả cũng không phải quần thể yếu thế trong xã hội này."
"Trận chiến này không dễ thắng lợi, khiến chúng ta nghĩ tới, là do Yến thiếu tá vô tư trả giá tính mạng của mình, chứng minh giá trị cùng năng lực của phục tùng giả, thắng lợi dĩ nhiên cần phải chúc mừng, anh hùng cần phải tôn trọng cùng tán thành!"
Nói xong lời này, Hoàng đế mở ra một cái hộp màu đỏ, lấy ra một viên huy chương thượng tá chói mắt, ánh mắt rơi vào trên người Yến Thù Thanh dưới đài, cười nói, "Cho nên hiện tại mời tân nhậm thượng tá quân bộ của chúng ta —— Yến Thù Thanh tiên sinh, lên đài nhận phần thưởng."
Vừa dứt lời, toàn bộ phòng yến hội bùng nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng hoan hô, từ không một phục tùng giả có thể ngồi vào quân hàm thượng tá, Yến Thù Thanh là người thứ nhất từ trước đế nay.
Tựa hồ tất cả mọi người biết có phân đoạn nhận thưởng này, chỉ có Yến Thù Thanh lại chẳng hay biết gì, anh trố mắt ngồi tại chỗ, nhất thời mất đi phản ứng, mãi đến tận bị một đám người cười đẩy tới mới ngây ngốc từng bước một đi lên đài.
Ánh đèn chói mắt đưa tới, anh đứng ở bên trong vạn ngàn ánh sao, lúc này Hoàng đế đem quân hàm thượng tá huân chương treo ở bả vai của anh, hướng anh chào một cái, "Yến thượng tá, hi vọng cậu tiếp tục cống hiến cho nhân dân cho đất nước."
Yến Thù Thanh dùng nghi lễ quân đội chào một cái, viền mắt toả nhiệt từng trận, đầu cũng cùng choáng váng, vừa mở miệng âm thanh cũng trở nên kiên nghị, "Tôi nguyện thề cống hiến, cúc cung tận tụy vì nhân dân vì đất nước!"
Thời khắc này, toàn bộ ánh mắt dân chúng đều rơi vào trên người Yến Thù Thanh, hiện trường lần thứ hai nhấc lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thời khắc này, sân khấu này, khoảnh khắc này, thuộc về Yến Thù Thanh.
Microphone truyền đến tạp âm, Yến Thù Thanh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nở nụ cười, "... Xin lỗi, tôi hiện tại có chút không bình tĩnh nổi, cũng không biết mình đang nói cái gì, nếu như lời đầu không khớp lời sau, mong mọi người bỏ qua..."
Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, không khí sốt sắng trong nháy mắt giảm bớt, Cận Hằng ngồi dưới đài nhìn Yến Thù Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nắm nắm huy chương thượng tá trước ngực nhẹ giọng nói, "Một ngày kia biến thành phục tùng giả, tôi có hỏi qua chính mình, Yến Thù Thanh, mày có nguyện ý làm một binh lính ra chiến trường chiến đấu không quan tâm đến sống chết của mình nữa hay không, tôi tự nói với mình tôi nguyện ý, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cắn răng kiên trì, đây là giấc mộng của tôi, cũng là nguyện vọng suốt đời của tôi. Thế nhưng khi đó bởi vì thân phận phục tùng giả, có nhiều người chất vấn tôi như vậy, thậm chí bản thân tôi cũng bắt đầu dao động, có phải là tôi thật sự không làm được. Cho nên tôi ôm một loại chấp niệm muốn chứng tỏ dù cho có là phục tùng giả tôi cũng có thể đi lên chiến trường, vì vậy tôi đi đến chiến đội Liệp Ưng, phá huỷ căn cứ Á Hi, đi đến chiến trường Thương Lan... Quãng thời gian trải qua sinh tử này, bên cạnh tôi vẫn luôn có người không rời không bỏ ủng hộ tôi."
"Cảm ơn mọi người đã giúp tôi, cảm ơn huynh đệ tốt ở Thương Lan, cảm ơn thành viên chiến đội Liệp Ưng, đương nhiên còn có cảm ơn trượng phu của tôi, Cận Hằng."
Hai chữ cuối cùng nói xong, toàn trường trong nháy mắt một yên tĩnh, đây là lần thứ nhất Yến Thù Thanh công khai nói tới Cận Hằng, hơn nữa còn dùng hai chữ "Trượng phu" này.
"Có kẻ ngốc, biết đến tôi biến thành phục tùng giả, trong lúc tôi sắp bị toàn bộ xã hội vứt bỏ, anh ấy lại nói cho tôi anh ấy cần tôi, kẻ ngốc này ngốc đến mức biết được đi đến chiến đội Liệp Ưng trải qua sát hạch chính là cửu tử nhất sinh, còn tự nguyện cùng tôi đồng thời mạo hiểm, núi Thương Lan sơn chúng tôi bị quân địch phục kích, anh ấy cõng lấy tôi, bản thân gần như sắp đông chết, lại chưa từng nghĩa tới bỏ mặc tôi, cuối cùng thậm chí suýt chút nữa vì tôi đánh đổi mạng sống."
"Tôi không biết ái tình là cái gì, mà tôi rất vui mừng khi đã gặp được anh ấy, cuối tháng này chính là sinh nhật của anh ấy, tôi vốn định lễ mừng kết thúc về nhà cho anh ấy niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ tựa hồ không cần."
Nói xong Yến Thù Thanh từ trong túi tiền lấy ra một chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm đôi mắt màu mực sâu thẳm dưới đài, cười nói, "Hai chúng tôi kết hôn vội vàng, ngay cả tín vật đính ước tôi cũng không mua, thật vất vả tích góp được tiền lấy vợ, mua chiếc nhẫn này, Cận Hằng tiên sinh, hiện tại em muốn đem nửa cuộc đời sau của mình tặng cho anh làm quà sinh nhật, không biết anh có chấp nhận hay không?"
Sau khi yên lặng ngắn ngủi, tất cả mọi người ở trong hội trường cùng người bên ngoài sân xem phát sóng trực tiếp đều điên rồi, tiếng hoan hô, tiếng khen suýt chút nữa lật tung nóc nhà, ngay cả Hoàng đế cũng cười đến không ngậm mồm vào được, đứng lên đồng thời vỗ tay.
Cận Hằng ở dưới ngàn vạn ánh mắt, nhìn Yến Thù Thanh trên đài, đối phương giống như là cùng hắn cách nhau thiên sơn vạn thủy, hắn ngơ ngơ ngác ngác không kịp chờ đợi đi lên đài, ánh mắt của hai người đụng vào nhau, tựa hồ đã vượt qua hồng trần cuồn cuộn.
Tiến lên một bước nắm lấy tay Yến Thù Thanh, hắn cuối cùng đã rõ ràng rồi Yến Thù Thanh tại sao trong lúc đối mặt với phóng viên đối với quan hệ của hai người lại tránh không đáp, bởi vì đối phương đã sớm nghĩ kỹ muốn dùng thân phận phối ngẫu chiêu cáo toàn thiên hạ.
Yến Thù Thanh muốn đem nhẫn cho hắn, lại lập tức bị hắn kéo vào cái ôm ấm áp.
Hiện trường tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, nhưng không có đinh tai nhức óc bằng tiếng hai trái tim đập mạnh hoà lẫn vào nhau.
Hết chương 85-phần 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.