Chương 92: Cuối cùng Tiêu Nhàn Ninh cũng có đất diễn
Bằng Y Úy Ngã
19/11/2020
Diệp Hiểu Tư nhìn bóng người Nhan Mộ Sương rời khỏi tầm mắt của mình, hai
tay nắm chặt thành quyền, mới không để cho mình mất khống chế mà khóc
lớn ở chỗ này.
Trần Úc với Khang Quả Duy nhìn Diệp Hiểu Tư, lắc đầu một cái, hai người biết lúc này nên để cho chính cô yên tĩnh một chút, chỉ đi tới vỗ vỗ bả vai cô, không có nói gì thêm, liền rời đi.
Nhan Hữu Sơn dìu Đinh Hinh Trúc xoay người định về nhà, đúng lúc thấy bộ dáng ẩn nhẫn lại đau khổ kia của Diệp Hiểu Tư, không khỏi thở dài một cái.
Lúc đi qua bên người cô, Đinh Hinh Trúc mở miệng nói, "Hiểu Tư, đi về thôi."
"Dạ." Nghe được âm thanh của bà, Diệp Hiểu Tư cố nở nụ cười, "Để con đưa chú với dì về."
Nhan Hữu Sơn muốn từ chối, nhưng khi ông nhìn thấy gò má tái nhợt không có chút huyết sắc nào của cô, hơn nữa ánh mắt có thần giờ đây cũng ảm đạm không chút ánh sáng, tâm ông mềm lại, gật đầu một cái, đỡ Đinh Hinh Trúc đi về phía trước.
Nương tử, chị ở Đức học tập cho tốt đi, em ở đây sẽ đánh hạ ba vợ mẹ vợ.
Diệp Hiểu Tư quay đầu nhìn cửa kiểm tra an ninh, lúc quay đầu lại lần nữa, ánh mắt cô lúc này vô cùng kiên định, nhanh chóng đuổi theo hai người đang đi ở phía trước.
Đưa Nhan Hữu Sơn và Đinh Hinh Trúc về nhà xong, Diệp Hiểu Tư liền quay về ký túc xá, ngẩn người nhìn bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình.
Mấy ngày trước khi Nhan Mộ Sương đi, Diệp Hiểu Tư ở trong siêu thị nhìn nàng điên cuồng lấy một đống bàn chải đánh răng và khăn mặt, làm cô phải trợn mắt há mồm.
"Tỉ như ba tháng đổi một cái bàn chải, nửa năm đổi một cái khăn mặt, như vậy trong hai năm, một người phải dùng tới tám cái bàn chải và bốn cái khăn mặt..." Nhan Mộ Sương rất nghiêm túc tính toán.
"Nương tử à..."
Ở Đức cũng có bán khăn mặt với bàn chải đánh răng...
"Hai người cộng lại là mười sáu cái bàn chải đánh răng và tám khăn mặt... Rồi, lúc chị về chị sẽ đánh số cho chúng nó, sẽ bắt đầu tính thời gian khi chị lên máy bay, em phải dùng khăn mặt với bàn chải đánh răng giống chị."
"... Được."
"Ha..." Diệp Hiểu Tư cầm bàn chải đánh răng lên, nhìn số một được ghi ở phía trên bàn chải, rồi lại nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc của Nhan Mộ Sương khi tính toán số lượng bàn chải đánh răng và khăn mặt kia, trên mặt cô đều là nụ cười ấm áp.
Chờ ngày cô dùng hết khăn mặt và bàn chải đánh răng, là nương tử có thể trở về rồi.
Để bàn chải đánh răng vào trong ly, treo khăn mặt lên, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một chút, lại mở tủ quần áo ra, nhìn áo sơ mi, áo thun, quần jean được chất đầy tủ, thâm tình trong mắt cô dường như muốn tràn ra.
"Nương tử... Mấy cái áo sơ mi lần trước chị mua em còn chưa có mặc nữa mà..."
Ở trong cửa hàng quần áo nào đó, Nhan Mộ Sương cầm vài cái áo sơ mi so lên người Diệp Hiểu Tư, làm cho Diệp Hiểu Tư không ngừng thử quần áo không biết phải làm sao.
"Hai năm tiếp theo chị không thể mua quần áo cho em, đương nhiên lúc này chị phải mua đủ chứ." Nhan Mộ Sương một bên sửa vạt áo sơ mi cho Diệp Hiểu Tư, một bên nói.
"Nhưng mà... Đã nhiều lắm rồi..."
"Em có ý kiến à?" Nhan Mộ Sương đang giúp cô cài nút ống tay áo nghe vậy thì liền ngẩng đầu mỉm cười, ngữ khí có chút nguy hiểm.
"Không... Không ý kiến..."
Nhớ lại chuyện này, Diệp Hiểu Tư không khỏi bật cười, ánh mắt rơi vào hành lý để ở trên tủ quần áo, lại thở dài.
Trong khoảng thời gian này Nhan Mộ Sương mua quần áo cho cô, nhiều đến nỗi tủ quần áo cũng không chứa nổi, chỉ có thể đi mua một rương hành lý để đồ vào.
"Chị muốn trong cuộc sống của em, khắp nơi đều là dấu vết của chị."
Câu nói mang theo chút bá đạo và nũng nịu của Nhan Mộ Sương vọng lại ở trong đầu cô, Diệp Hiểu Tư cúi đầu, giơ tay phải lên vuốt ve vòng tay ở trên cổ tay trái, không biết tại sao, khóe miệng đang nhếch lên nụ cười ấm áp, nhưng nước mắt lại rơi lên chuỗi vòng tay kia.
"Nương tử à..." Cảm xúc vẫn luôn cố gắng kiềm chế rốt cuộc cũng bùng nổ, nước mắt của Diệp Hiểu Tư nhanh chóng làm mờ đi tầm mắt của cô, khóc lớn, trong tiếng khóc còn xen lẫn với âm thanh kêu Nhan Mộ Sương.
Từ nay về sau, cô lại phải sống đơn độc một mình nữa sao?
Chỉ mới xa nhau một chút thôi là đã khó chịu tới như vậy rồi, vậy hai năm thì cô phải làm sao bây giờ?
"Hiểu Tư..." Khang Quả Duy đứng ở ngoài cửa ký túc xá, nhìn bộ dáng này của Diệp Hiểu Tư, lỗ mũi đau xót, xoay người ôm Trần Úc, "Úc Úc à, Hiểu Tư thật đáng thương."
Trần Úc hơi tránh khỏi cái ôm của Khang Quả Duy, đi vào trong, đứng ở sau lưng Diệp Hiểu Tư, giọng nói bình thản, "Nếu Sương Sương ở đây, khẳng định sẽ bị em làm tức chết."
Trên mặt Diệp Hiểu Tư đầy nước mắt, quay đầu nhìn Trần Úc, hít hít mũi, vẻ mặt mờ mịt.
"Lấy tính cách của Sương Sương, hai năm sau cậu ấy nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn bây giờ, còn em thì sao?" Trần Úc ngồi xổm người xuống, đối mặt với Diệp Hiểu Tư, "Hay là em muốn giống như lúc này, chỉ biết chờ đợi ở trong ký túc xá rồi khóc rống lên sao?"
"Em..." Lại hít hít mũi, nước mắt rốt cuộc cũng dừng lại, Diệp Hiểu Tư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Úc, rồi chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ý của nàng là gì.
"Có lẽ, em có cơ hội để rút ngắn đi thời gian hai năm."
"Em?" Diệp Hiểu Tư nhìn Trần Úc đứng lên đi ra ngoài, khó hiểu lặp lại lời này của nàng, sau đó dường như là nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, gọi tới một số điện thoại.
"A lô? Hiểu Tư sao?" Ở bên đầu điện thoại kia, giọng nói của Tiêu Nhàn Ninh vang lên, mang theo kinh ngạc vui mừng, thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh*.
[*Được sủng ái mà lo sợ]
"Mẹ..." Diệp Hiểu Tư chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Trần Úc đã đi ra tới cửa, vừa nghe một từ này, liền hài lòng cười, lúc này mới kéo Khang Quả Duy rời đi.
Sương Sương, Hiểu Tư của cậu quả thật rất thông minh, em ấy rất nhanh là có thể trưởng thành rồi.
"Ừm..." Tiêu Nhàn Ninh nghe được một từ này thì càng thêm phấn khích, chỉ là sau khi phấn khích xong, thì có hơi rõ ràng nói, "Hiểu Tư tìm ma ma, là có chuyện gì sao?"
"Con..." Diệp Hiểu Tư do dự một hồi, cảm thấy xấu hổ, ấp úng cả nửa ngày, vẫn không có nói ra.
Tiêu Nhàn Ninh cầm điện thoại, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Khoảng cách giữa bà với con gái của bà thật sự quá xa.
"Hiểu Tư, mẹ là ma ma của con, có chuyện gì cũng có thể nói với mẹ." Tiêu Nhàn Ninh nhẹ nhàng nói, cố gắng phá vỡ cảm giác xa lạ giữa mình với Diệp HIểu Tư.
"..." Diệp Hiểu Tư do dự một hồi lâu, nghĩ tới Nhan Mộ Sương, lúc này mới nói, "Con... Con có một người bạn đi du học ở Munich, mẹ có thể giúp con chiếu cố cho bạn ấy được không..."
Tiêu Nhàn Ninh nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng hỏi, "Nam sao?"
"Là nữ..."
"..." Tiêu Nhàn Ninh ậm ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác kỳ quái.
Người bạn kia, xem ra rất là quan trọng đây. Lại có thể để cho Diệp Hiểu Tư chủ động gọi điện thoại cho bà.
"Chị ấy... Chị ấy tên là Nhan Mộ Sương, là du học sinh được đại học Z cử đi vào năm nay..."
"Được, ma ma sẽ chiếu cố tốt bạn con."
"Dạ."
"Vậy... Con còn có chuyện gì nữa không?" Bỗng nhiên hai người đều trầm mặc, cuối cùng Tiêu Nhàn Ninh mở miệng hỏi trước.
"Hả?" Diệp Hiểu Tư theo bản năng phát ra một từ đơn, sau đó mới kịp phản ứng, "Dạ... Không có..."
"Vậy sao..." Có chút thất vọng nói, bất quá vẫn nằm ở trong dự liệu của bà, Tiêu Nhàn Ninh suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp, "Vậy... Con gần đây có khỏe không?"
"Dạ, con khỏe." Câu nệ trả lời, Diệp Hiểu Tư phát hiện từ đầu đến cuối mình không có cách nào tự nhiên gần gũi với mẹ mình được.
"Học kỳ sau là con lên năm tư rồi đi, con dự định thế nào?"
"Con ở chỗ này thực tập, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ đi tìm việc làm." Diệp Hiểu Tư thành thật trả lời.
Cô dự định sẽ ở thành phố Z đợi Nhan Mộ Sương trở về, trong hai năm này cô cũng phải thường xuyên đi thăm Nhan Hữu Sơn và Đinh Hinh Trúc.
"Con không về thành phố Y sao?" Tiêu Nhàn Ninh có hơi khó hiểu hỏi.
Diệp Định không có chăm sóc tốt con gái của bọn họ sao?
"Dạ, con không về."
"Ba ba con không có nói gì hết sao?"
Lời nói của Tiêu Nhàn Ninh làm Diệp Hiểu Tư phải nhíu mày lại, nhớ tới lần trước ở Diệp gia bị làm nhục, khinh thường bĩu môi một cái, "Mặc kệ ổng."
Hả?
Tiêu Nhàn Ninh thông minh như vậy lập tức cảm thấy trong lời nói này có điều gì đó không đúng.
"Có phải ba ba con đối xử không tốt với con không? Hay là nữ nhân đó ức hiếp con?" Nghiêm khắc hỏi, Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày thật chặt, đang suy nghĩ tới nếu con mình của mình thật sự bị ức hiếp thì phải xử lí như thế nào.
"Không có." Diệp Hiểu Tư cố tình dùng giọng điệu như không có chuyện gì xảy ra nói, "Làm sao mà có được... Chỉ là con không muốn nghe theo ba mà thôi."
"Ừ... Nếu con bị ức hiếp, nhất định phải nói với ma ma." Tiêu Nhàn Ninh vẫn không yên lòng lặp lại lời này.
Cho đến ngày hôm nay, bà mới chợt nhận ra được một vấn đề.
Diệp Định nóng nảy như vậy, không giống như người có thể chăm sóc tốt con gái.
Mà Miêu Vân Vân...
Nghĩ tới bộ dáng chanh chua khắt khe của nữ nhân đó, chân mày của Tiêu Nhàn Ninh càng nhíu chặt hơn nữa.
"Được." Diệp Hiểu Tư thờ ơ đáp lời, thấy thời gian nói chuyện cũng dài, liền nói, "Vậy con không quấy rầy mẹ làm việc nữa, cứ như vậy đi."
Thật ra Tiêu Nhàn Ninh cũng không muốn cúp điện thoại, nhưng mà nghe Diệp Hiểu Tư nói như vậy, hơn nữa trong tay mình quả thật có công việc, mới bất đắc dĩ nói, "Vậy con bên kia chắc cũng sắp tới giờ ăn tối rồi đi? Con đi ăn cơm đi, nếu có chuyện gì con phải nhớ nói với mẹ."
"Ừm." Diệp Hiểu Tư lại nói ra một từ đơn.
"Cứ như vậy đi, bye bye."
"Chờ một chút." Không biết tại sao, cô rất muốn cúp điện thoại, nhưng mà khi sắp cúp điện thoại thì lại cảm thấy hơi buồn, bỗng nhiên Diệp Hiểu Tư la lên.
Tiêu Nhàn Ninh đang muốn cúp điện thoại liền vội vàng dừng động tác lại, "Sao vậy?"
"A..." Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, suy nghĩ một hồi lâu, mới xấu hổ nói, "Mẹ... Mẹ nhớ chú ý thân thể, chỉ vậy thôi. Bye bye."
Vừa nói xong câu này, liền cúp điện thoại thật nhanh, Diệp Hiểu Tư quay đầu nhìn vào gương, thì thấy gương mặt của người ở trong gương kia đỏ bừng cả lên.
Tiêu Nhàn Ninh nghe âm thanh 'đô đô' ở trong điện thoại, sửng sốt vài giây, sau đó thì bật cười.
Con gái của bà, đúng là quá đáng yêu mà, ha ha.
Cất điện thoại, Tiêu Nhàn Ninh nghĩ, có lẽ... nên tìm thời gian tới Munich để nhìn xem cô gái tên Nhan Mộ Sương kia...
Người có thể làm cho Diệp Hiểu Tư để ý tới như vậy, hẳn là rất hiểu rõ Hiểu Tư đi.
Trần Úc với Khang Quả Duy nhìn Diệp Hiểu Tư, lắc đầu một cái, hai người biết lúc này nên để cho chính cô yên tĩnh một chút, chỉ đi tới vỗ vỗ bả vai cô, không có nói gì thêm, liền rời đi.
Nhan Hữu Sơn dìu Đinh Hinh Trúc xoay người định về nhà, đúng lúc thấy bộ dáng ẩn nhẫn lại đau khổ kia của Diệp Hiểu Tư, không khỏi thở dài một cái.
Lúc đi qua bên người cô, Đinh Hinh Trúc mở miệng nói, "Hiểu Tư, đi về thôi."
"Dạ." Nghe được âm thanh của bà, Diệp Hiểu Tư cố nở nụ cười, "Để con đưa chú với dì về."
Nhan Hữu Sơn muốn từ chối, nhưng khi ông nhìn thấy gò má tái nhợt không có chút huyết sắc nào của cô, hơn nữa ánh mắt có thần giờ đây cũng ảm đạm không chút ánh sáng, tâm ông mềm lại, gật đầu một cái, đỡ Đinh Hinh Trúc đi về phía trước.
Nương tử, chị ở Đức học tập cho tốt đi, em ở đây sẽ đánh hạ ba vợ mẹ vợ.
Diệp Hiểu Tư quay đầu nhìn cửa kiểm tra an ninh, lúc quay đầu lại lần nữa, ánh mắt cô lúc này vô cùng kiên định, nhanh chóng đuổi theo hai người đang đi ở phía trước.
Đưa Nhan Hữu Sơn và Đinh Hinh Trúc về nhà xong, Diệp Hiểu Tư liền quay về ký túc xá, ngẩn người nhìn bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình.
Mấy ngày trước khi Nhan Mộ Sương đi, Diệp Hiểu Tư ở trong siêu thị nhìn nàng điên cuồng lấy một đống bàn chải đánh răng và khăn mặt, làm cô phải trợn mắt há mồm.
"Tỉ như ba tháng đổi một cái bàn chải, nửa năm đổi một cái khăn mặt, như vậy trong hai năm, một người phải dùng tới tám cái bàn chải và bốn cái khăn mặt..." Nhan Mộ Sương rất nghiêm túc tính toán.
"Nương tử à..."
Ở Đức cũng có bán khăn mặt với bàn chải đánh răng...
"Hai người cộng lại là mười sáu cái bàn chải đánh răng và tám khăn mặt... Rồi, lúc chị về chị sẽ đánh số cho chúng nó, sẽ bắt đầu tính thời gian khi chị lên máy bay, em phải dùng khăn mặt với bàn chải đánh răng giống chị."
"... Được."
"Ha..." Diệp Hiểu Tư cầm bàn chải đánh răng lên, nhìn số một được ghi ở phía trên bàn chải, rồi lại nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc của Nhan Mộ Sương khi tính toán số lượng bàn chải đánh răng và khăn mặt kia, trên mặt cô đều là nụ cười ấm áp.
Chờ ngày cô dùng hết khăn mặt và bàn chải đánh răng, là nương tử có thể trở về rồi.
Để bàn chải đánh răng vào trong ly, treo khăn mặt lên, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một chút, lại mở tủ quần áo ra, nhìn áo sơ mi, áo thun, quần jean được chất đầy tủ, thâm tình trong mắt cô dường như muốn tràn ra.
"Nương tử... Mấy cái áo sơ mi lần trước chị mua em còn chưa có mặc nữa mà..."
Ở trong cửa hàng quần áo nào đó, Nhan Mộ Sương cầm vài cái áo sơ mi so lên người Diệp Hiểu Tư, làm cho Diệp Hiểu Tư không ngừng thử quần áo không biết phải làm sao.
"Hai năm tiếp theo chị không thể mua quần áo cho em, đương nhiên lúc này chị phải mua đủ chứ." Nhan Mộ Sương một bên sửa vạt áo sơ mi cho Diệp Hiểu Tư, một bên nói.
"Nhưng mà... Đã nhiều lắm rồi..."
"Em có ý kiến à?" Nhan Mộ Sương đang giúp cô cài nút ống tay áo nghe vậy thì liền ngẩng đầu mỉm cười, ngữ khí có chút nguy hiểm.
"Không... Không ý kiến..."
Nhớ lại chuyện này, Diệp Hiểu Tư không khỏi bật cười, ánh mắt rơi vào hành lý để ở trên tủ quần áo, lại thở dài.
Trong khoảng thời gian này Nhan Mộ Sương mua quần áo cho cô, nhiều đến nỗi tủ quần áo cũng không chứa nổi, chỉ có thể đi mua một rương hành lý để đồ vào.
"Chị muốn trong cuộc sống của em, khắp nơi đều là dấu vết của chị."
Câu nói mang theo chút bá đạo và nũng nịu của Nhan Mộ Sương vọng lại ở trong đầu cô, Diệp Hiểu Tư cúi đầu, giơ tay phải lên vuốt ve vòng tay ở trên cổ tay trái, không biết tại sao, khóe miệng đang nhếch lên nụ cười ấm áp, nhưng nước mắt lại rơi lên chuỗi vòng tay kia.
"Nương tử à..." Cảm xúc vẫn luôn cố gắng kiềm chế rốt cuộc cũng bùng nổ, nước mắt của Diệp Hiểu Tư nhanh chóng làm mờ đi tầm mắt của cô, khóc lớn, trong tiếng khóc còn xen lẫn với âm thanh kêu Nhan Mộ Sương.
Từ nay về sau, cô lại phải sống đơn độc một mình nữa sao?
Chỉ mới xa nhau một chút thôi là đã khó chịu tới như vậy rồi, vậy hai năm thì cô phải làm sao bây giờ?
"Hiểu Tư..." Khang Quả Duy đứng ở ngoài cửa ký túc xá, nhìn bộ dáng này của Diệp Hiểu Tư, lỗ mũi đau xót, xoay người ôm Trần Úc, "Úc Úc à, Hiểu Tư thật đáng thương."
Trần Úc hơi tránh khỏi cái ôm của Khang Quả Duy, đi vào trong, đứng ở sau lưng Diệp Hiểu Tư, giọng nói bình thản, "Nếu Sương Sương ở đây, khẳng định sẽ bị em làm tức chết."
Trên mặt Diệp Hiểu Tư đầy nước mắt, quay đầu nhìn Trần Úc, hít hít mũi, vẻ mặt mờ mịt.
"Lấy tính cách của Sương Sương, hai năm sau cậu ấy nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn bây giờ, còn em thì sao?" Trần Úc ngồi xổm người xuống, đối mặt với Diệp Hiểu Tư, "Hay là em muốn giống như lúc này, chỉ biết chờ đợi ở trong ký túc xá rồi khóc rống lên sao?"
"Em..." Lại hít hít mũi, nước mắt rốt cuộc cũng dừng lại, Diệp Hiểu Tư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Úc, rồi chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ý của nàng là gì.
"Có lẽ, em có cơ hội để rút ngắn đi thời gian hai năm."
"Em?" Diệp Hiểu Tư nhìn Trần Úc đứng lên đi ra ngoài, khó hiểu lặp lại lời này của nàng, sau đó dường như là nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, gọi tới một số điện thoại.
"A lô? Hiểu Tư sao?" Ở bên đầu điện thoại kia, giọng nói của Tiêu Nhàn Ninh vang lên, mang theo kinh ngạc vui mừng, thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh*.
[*Được sủng ái mà lo sợ]
"Mẹ..." Diệp Hiểu Tư chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Trần Úc đã đi ra tới cửa, vừa nghe một từ này, liền hài lòng cười, lúc này mới kéo Khang Quả Duy rời đi.
Sương Sương, Hiểu Tư của cậu quả thật rất thông minh, em ấy rất nhanh là có thể trưởng thành rồi.
"Ừm..." Tiêu Nhàn Ninh nghe được một từ này thì càng thêm phấn khích, chỉ là sau khi phấn khích xong, thì có hơi rõ ràng nói, "Hiểu Tư tìm ma ma, là có chuyện gì sao?"
"Con..." Diệp Hiểu Tư do dự một hồi, cảm thấy xấu hổ, ấp úng cả nửa ngày, vẫn không có nói ra.
Tiêu Nhàn Ninh cầm điện thoại, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Khoảng cách giữa bà với con gái của bà thật sự quá xa.
"Hiểu Tư, mẹ là ma ma của con, có chuyện gì cũng có thể nói với mẹ." Tiêu Nhàn Ninh nhẹ nhàng nói, cố gắng phá vỡ cảm giác xa lạ giữa mình với Diệp HIểu Tư.
"..." Diệp Hiểu Tư do dự một hồi lâu, nghĩ tới Nhan Mộ Sương, lúc này mới nói, "Con... Con có một người bạn đi du học ở Munich, mẹ có thể giúp con chiếu cố cho bạn ấy được không..."
Tiêu Nhàn Ninh nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng hỏi, "Nam sao?"
"Là nữ..."
"..." Tiêu Nhàn Ninh ậm ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác kỳ quái.
Người bạn kia, xem ra rất là quan trọng đây. Lại có thể để cho Diệp Hiểu Tư chủ động gọi điện thoại cho bà.
"Chị ấy... Chị ấy tên là Nhan Mộ Sương, là du học sinh được đại học Z cử đi vào năm nay..."
"Được, ma ma sẽ chiếu cố tốt bạn con."
"Dạ."
"Vậy... Con còn có chuyện gì nữa không?" Bỗng nhiên hai người đều trầm mặc, cuối cùng Tiêu Nhàn Ninh mở miệng hỏi trước.
"Hả?" Diệp Hiểu Tư theo bản năng phát ra một từ đơn, sau đó mới kịp phản ứng, "Dạ... Không có..."
"Vậy sao..." Có chút thất vọng nói, bất quá vẫn nằm ở trong dự liệu của bà, Tiêu Nhàn Ninh suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp, "Vậy... Con gần đây có khỏe không?"
"Dạ, con khỏe." Câu nệ trả lời, Diệp Hiểu Tư phát hiện từ đầu đến cuối mình không có cách nào tự nhiên gần gũi với mẹ mình được.
"Học kỳ sau là con lên năm tư rồi đi, con dự định thế nào?"
"Con ở chỗ này thực tập, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ đi tìm việc làm." Diệp Hiểu Tư thành thật trả lời.
Cô dự định sẽ ở thành phố Z đợi Nhan Mộ Sương trở về, trong hai năm này cô cũng phải thường xuyên đi thăm Nhan Hữu Sơn và Đinh Hinh Trúc.
"Con không về thành phố Y sao?" Tiêu Nhàn Ninh có hơi khó hiểu hỏi.
Diệp Định không có chăm sóc tốt con gái của bọn họ sao?
"Dạ, con không về."
"Ba ba con không có nói gì hết sao?"
Lời nói của Tiêu Nhàn Ninh làm Diệp Hiểu Tư phải nhíu mày lại, nhớ tới lần trước ở Diệp gia bị làm nhục, khinh thường bĩu môi một cái, "Mặc kệ ổng."
Hả?
Tiêu Nhàn Ninh thông minh như vậy lập tức cảm thấy trong lời nói này có điều gì đó không đúng.
"Có phải ba ba con đối xử không tốt với con không? Hay là nữ nhân đó ức hiếp con?" Nghiêm khắc hỏi, Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày thật chặt, đang suy nghĩ tới nếu con mình của mình thật sự bị ức hiếp thì phải xử lí như thế nào.
"Không có." Diệp Hiểu Tư cố tình dùng giọng điệu như không có chuyện gì xảy ra nói, "Làm sao mà có được... Chỉ là con không muốn nghe theo ba mà thôi."
"Ừ... Nếu con bị ức hiếp, nhất định phải nói với ma ma." Tiêu Nhàn Ninh vẫn không yên lòng lặp lại lời này.
Cho đến ngày hôm nay, bà mới chợt nhận ra được một vấn đề.
Diệp Định nóng nảy như vậy, không giống như người có thể chăm sóc tốt con gái.
Mà Miêu Vân Vân...
Nghĩ tới bộ dáng chanh chua khắt khe của nữ nhân đó, chân mày của Tiêu Nhàn Ninh càng nhíu chặt hơn nữa.
"Được." Diệp Hiểu Tư thờ ơ đáp lời, thấy thời gian nói chuyện cũng dài, liền nói, "Vậy con không quấy rầy mẹ làm việc nữa, cứ như vậy đi."
Thật ra Tiêu Nhàn Ninh cũng không muốn cúp điện thoại, nhưng mà nghe Diệp Hiểu Tư nói như vậy, hơn nữa trong tay mình quả thật có công việc, mới bất đắc dĩ nói, "Vậy con bên kia chắc cũng sắp tới giờ ăn tối rồi đi? Con đi ăn cơm đi, nếu có chuyện gì con phải nhớ nói với mẹ."
"Ừm." Diệp Hiểu Tư lại nói ra một từ đơn.
"Cứ như vậy đi, bye bye."
"Chờ một chút." Không biết tại sao, cô rất muốn cúp điện thoại, nhưng mà khi sắp cúp điện thoại thì lại cảm thấy hơi buồn, bỗng nhiên Diệp Hiểu Tư la lên.
Tiêu Nhàn Ninh đang muốn cúp điện thoại liền vội vàng dừng động tác lại, "Sao vậy?"
"A..." Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, suy nghĩ một hồi lâu, mới xấu hổ nói, "Mẹ... Mẹ nhớ chú ý thân thể, chỉ vậy thôi. Bye bye."
Vừa nói xong câu này, liền cúp điện thoại thật nhanh, Diệp Hiểu Tư quay đầu nhìn vào gương, thì thấy gương mặt của người ở trong gương kia đỏ bừng cả lên.
Tiêu Nhàn Ninh nghe âm thanh 'đô đô' ở trong điện thoại, sửng sốt vài giây, sau đó thì bật cười.
Con gái của bà, đúng là quá đáng yêu mà, ha ha.
Cất điện thoại, Tiêu Nhàn Ninh nghĩ, có lẽ... nên tìm thời gian tới Munich để nhìn xem cô gái tên Nhan Mộ Sương kia...
Người có thể làm cho Diệp Hiểu Tư để ý tới như vậy, hẳn là rất hiểu rõ Hiểu Tư đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.