Chương 104: Diệp Hiểu Tư tức giận
Bằng Y Úy Ngã
19/11/2020
Beta: Utano_Yuuki
"BA!" Lại thêm một tiếng giòn vang, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nhàn Ninh đã tát thêm một cái vào má bên kia của Diệp Định.
Diệp Hiểu Tư mở to mắt và miệng ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình.
Đúng là... Quá dữ...
Lúc này Diệp Định mới lấy lại tinh thần, quay qua nhìn Tiêu Nhàn Ninh, hét lên, "Bà làm gì vậy."
"Ai cho ông đánh con gái tôi!" Tiêu Nhàn Ninh không hề sợ hãi, hét lên, "Con gái của tôi mà ông cũng dám đánh à?"
"Bà!" Diệp Định tức giận đến run cả người, tay chỉ vào Tiêu Nhàn Ninh một hồi lâu cũng không nói ra lời.
"Mẹ, sao mẹ về sớm vậy?" Diệp Hiểu Tư nhìn thấy cảnh này, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên từng màn bọn họ cãi nhau khi cô còn bé, hơi nhíu mày lại, đi tới bên cạnh Tiêu Nhàn Ninh.
Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày, nhìn dấu tay trên mặt Diệp Hiểu Tư, cắn răng, hung tợn trừng Diệp Định, "Ông nói nhanh, rốt cuộc ông đã đánh con gái của tôi bao nhiêu lần rồi?"
Ông ta đánh bao nhiêu lần, bà nhất định phải đánh lại bấy nhiêu!
Diệp Định thở phì phò, ngực lúc lên lúc xuống cho thấy ông đang tức giận tới cực điểm, "Đó là con gái của một mình bà à? Nó cũng là con gái của tôi! Mà bà trở về đây để làm gì!"
Khó trách Diệp Hiểu Tư lại hỏi ông vấn đề kia, thì ra là do mụ đàn bà này.
"Là con gái của ông à?" Tiêu Nhàn Ninh nở nụ cười châm chọc, "Có người ba nào mà lại đi đánh con gái của mình không? Hả? Ông còn dám nói con bé là con gái của ông nữa à?"
Nếu không phải bà đã về, Hiểu Tư nhà bà còn phải chịu bao nhiêu khổ nữa đây?
"Tôi..." Diệp Định lập tức á khẩu không trả lời được, liền quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy một tờ giấy dán ở trên tường, "Hừ! Tôi dĩ nhiên là phải đánh nó rồi, bà nhìn cái tờ giấy kia xem!"
Vừa nói xong, liền đi tới muốn xé tờ giấy đó xuống, thì bị Diệp Hiểu Tư chặn lại.
"Tránh ra!" Diệp Định đỏ mắt nhìn cô, "Mày làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn dám ngăn tao lại nữa à?"
Diệp Hiểu Tư không hề né tránh, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông, "Dù sao đi nữa, ông cũng không được chạm vào tờ giấy đó."
Mấy tờ giấy ở trong tay, cô không thể làm nhăn được, chết tiệt, chờ lão già nhàm chán này với Diệp Hiểu Hà cút đi, cô phải dán lại từng tờ một mới được.
Lúc này, Diệp Hiểu Hà thừa dịp Diệp Định dạy dỗ Diệp Hiểu Tư liền chạy vào thư phòng, khi nhìn thấy bạch y thư sinh với bích y nữ hiệp ở trong hai cái laptop, thì liền kinh ngạc.
Thì ra hai cái người đáng ghét này, lại là Diệp Hiểu Tư với bạn gái của cô?
Thảo nào hai người đó đê tiện tới vậy!
Cười nham hiểm, cũng không chú ý người ở trong phòng khách còn đang cãi vã, liền đi ra khỏi thư phòng, khi Diệp Hiểu Hà nhìn thấy Tiêu Nhàn Ninh thì sửng sốt, sau đó khinh thường liếc bà, rồi đi tới trước mặt Diệp Hiểu Tư.
"Chậc chậc, Chính là tiểu bạch kiểm?" Diệp Hiểu Hà đi vòng quanh cô, "Sương Nguyệt Dạ? Mày là cái đứa nào? Là con đàn bà dâm đãng đã lên giường với người khác? Hay là cái đứa trẻ trâu được con đàn bà dâm đãng đó nhặt được?"
"BA!" Diệp Hiểu Tư không chút do dự tát thẳng vào mặt nàng, cái tát này cô dùng hết tất cả sức lực của mình, làm Diệp Hiểu Hà phải lùi lại mấy bước, sau đó Diệp Hiểu Tư nhanh chóng tiến lên đạp nàng một cái, trong lúc Diệp Định còn đang kinh ngạc, liền đạp Diệp Hiểu Hà té xuống, hai bàn tay nắm chặt lại, lạnh lùng nói, "Mày thử lặp lại một lần nữa."
Diệp Hiểu Hà che cái bụng đau đớn lại, sợ đến nỗi không thể nói được một lời.
Nàng chưa từng nghĩ tới con nhỏ Diệp Hiểu Tư yếu đuối lúc nào cũng để cho người khác khi dễ, vào lúc này lại bộc phát ra sức mạnh kinh khủng và khí tràng lạnh lẽo tới như vậy.
Diệp Định cũng kinh ngạc nhìn Diệp Hiểu Tư, còn chưa kịp tức giận, thì thấy Diệp Hiểu Tư chỉ vào cửa, trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hà, "Cút ra ngoài!"
Chuyện gì cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng cô không thể chịu đựng được khi nghe thấy nương tử nhà cô bị Diệp Hiểu Hà nói như vậy.
"Mày lại dám đánh tao!" Diệp Hiểu Hà nằm ở trên mặt đất giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cảm giác đau đớn ở bụng làm nàng phải ngồi bệt xuống đất, sau đó nước mắt nước mũi liền chảy xuống, nhìn Diệp Định khóc lên, "Ba, nó dám đánh con, nó lại dám đánh con, cẩu tạp chủng này đánh con..."
"Câm miệng!" Diệp Định đang muốn mắng Diệp Hiểu Tư, vừa nghe vậy thì hung hăng trừng nàng một cái, liền thầm mắng ở trong lòng.
Cái con đầu heo này, Diệp Hiểu Tư là cẩu tạp chủng, vậy ông là cái gì? Sao ông lại sinh ra đứa con gái ngu như heo vậy trời...
Lại tức giận trừng Diệp Hiểu Hà thêm một cái, "Khóc cái gì mà khóc, đứng qua một bên cho ba."
Nếu không phải nàng không biết cố gắng, ông cũng không đến nỗi phải cần Diệp Hiểu Tư.
Diệp Hiểu Tư liếc ông, rồi lại nhìn Diệp Hiểu Hà đang cố gắng đứng dậy, thản nhiên nói, "Cút ra ngoài!"
"Diệp Hiểu Tư!" Diệp Định vừa nghe cô nói vậy thì càng giận sôi, "Mày đừng tưởng có Tiêu Nhàn Ninh che chở là mày có thể láo xược!"
"Con bé có thể láo xược đó thì sao, có ý kiến thì tới tìm tôi này." Không đợi Diệp Hiểu Tư nói, Tiêu Nhàn Ninh đã giành nói trước, sau đó tán thưởng nhìn Diệp Hiểu Tư, rồi quay đầu lạnh lùng nói với Diệp Định, "Không nghe Hiểu Tư nói gì sao? Cút ra ngoài!"
"Bà..." Diệp Định trừng mắt nhìn Tiêu Nhàn Ninh, thấy bà cũng đang trừng lại mình, bỗng dưng có hơi chột dạ, nâng tay lên nhìn đồng hồ nói, "Đã muộn rồi, tôi không muốn cãi vã với mấy người nữa."
Rồi lại nhìn Diệp Hiểu Tư, "Con lập tức đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái kia cho ba, nghe không?"
Diệp Hiểu Tư liếc ông, đi vào thư phòng kiếm băng keo trong suốt, rồi trở lại phòng khách chuyên tâm dán mấy tờ giấy bị xé xuống lại chỗ cũ.
Diệp Định thấy hành động này của cô, tức giận đè ngay chỗ trái tim, Diệp Hiểu Hà vội vàng đỡ ông lại, rồi nhỏ giọng nói với Diệp Hiểu Tư, "Cô xem ba cô đã tức giận thành cái dạng gì rồi? Đúng là cái đồ không có lương tâm, uổng công Diệp gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy!"
Động tác trong tay Diệp Hiểu Tư hơi dừng lại, không nói gì, rồi lại tiếp tục dán mấy tờ giấy, còn Tiêu Nhàn Ninh thì lại tức giận lần nữa.
"Diệp gia mấy người nuôi à? Hừ, mấy người ngoại trừ cho con bé phòng ở với tiền, còn cho con bé cái gì nữa?"
Vừa nói xong, Tiêu Nhàn Ninh liền xoay người nói với Diệp Hiểu Tư, "Hiểu Tư, mấy năm nay bọn họ cho con bao nhiêu tiền, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trả lại hết cho ổng."
Nghiêm túc cầm tờ giấy lên canh ở vị trí cũ, sau khi thấy không có bị sai lệch gì thì chuẩn bị dán tờ giấy lên, Diệp Hiểu Tư vừa nghe vậy thì dừng động tác lại, ngữ khí vân đạm phong khinh giống hệt Nhan Mộ Sương, "Tiền của bọn họ cho, con để ở trong cùng một thẻ, ngân hàng có ghi lại giao dịch, ngày mai con sẽ tới đó in giấy ra cho mẹ coi."
"Ừ." Tiêu Nhàn Ninh gật đầu, giễu cợt nhìn Diệp Định, "Lúc trước ông nói tôi không thể chăm sóc tốt cho Hiểu Tư được mà ông thì có thể... À... Chính là chăm sóc như vậy? Muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, mặc cho Miêu Vân Vân với cái người không có giáo dục này bắt nạt con bé..."
Càng nói càng đau lòng, con ngươi Tiêu Nhàn Ninh có hơi u ám, "Diệp Định, ông biết thủ đoạn của tôi mà."
Ngữ khí như vậy, thật sự là đang uy hiếp, khiến Diệp Định và Diệp Hiểu Hà phải hoảng sợ.
"Mẹ." Diệp Hiểu Tư khẽ kêu bà.
Hơi thở lạnh lẽo lập tức tan đi, Tiêu Nhàn Ninh ôn nhu hỏi, "Sao vậy con?"
"Quên đi, để bọn họ rời khỏi đây là được."
"..." Tiêu Nhàn Ninh sửng sốt, sau đó thì hiểu ý cô, chỉ có thể thở dài, "Được rồi."
Cái câu 'quên đi' kia, không chỉ nói chuyện tối nay, mà còn có tất cả chuyện ở trước đây nữa.
Thật ra bà cũng không muốn 'quên đi' như vậy, nhưng mà Diệp Hiểu Tư đã nói như vậy rồi...
Nhớ tới Nhan Mộ Sương có nói với mình, Diệp Hiểu Tư là một người lương thiện tới mức ngu ngốc, lúc trước Vũ Văn Phỉ lấy dao làm cánh tay của cô bị thương, mà cô cũng không có bất kỳ oán hận nào, trái lại còn cảm thấy Vũ Văn Phỉ có thể làm cho người ta thông cảm được....
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhàn Ninh không khỏi lắc đầu.
Đứa trẻ lương thiện như vậy, thật lo lắng cô sẽ bị người khác bắt nạt a...
May là còn có bà che chở, nếu bà có mất, thì cũng còn Nhan Mộ Sương che chở.
Đứa con dâu Nhan Mộ Sương kia, bao che khuyết điểm với lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối không hề kém bà chút nào.
Diệp Định trầm mặt nhìn Tiêu Nhàn Ninh với Diệp Hiểu Tư nói chuyện với nhau, tức giận nói, "Diệp Hiểu Tư, con muốn rời khỏi Diệp gia sao?"
Diệp Hiểu Tư lúc này đã dán xong tờ giấy, si ngốc nhìn chữ viết của Nhan Mộ Sương trên đó, không thèm để ý tới Diệp Định.
"Mấy người đi đi, tôi sẽ mang Hiểu Tư qua Đức." Tiêu Nhàn Ninh mở miệng nói.
"Không được!" Điều Diệp Định sợ nhất cũng đã xảy ra, ông kiên quyết nói, "Bà không được mang nó đi!"
"Tại sao"
"Nó là người thừa kế của Diệp gia, phải kế thừa công ty!"
"Cái gì?" Diệp Hiểu Hà bật thốt lên, vô cùng kinh ngạc.
Diệp Định cũng không thèm nhìn nàng, quay sang nhìn cô nói "Hiểu Tư, có nghe thấy không, ngày mai lập tức về công ty làm cho ba!"
Diệp Hiểu Tư vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào khác.
"Diệp Hiểu Tư!" Diệp Định thấy cô như vậy, lại muốn đi tới đánh cô, nhưng thấy Tiêu Nhàn Ninh còn đang ở đây, cố gắng áp chế cơn tức giận xuống, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Nhàn Ninh nhìn bọn họ rời khỏi, đi đóng cửa, sau đó mới tới bên cạnh Diệp Hiểu Tư nói, "Hiểu Tư, bọn họ đi rồi, để mẹ xem mặt của con có bị sao không."
"Dạ." Diệp Hiểu Tư trả lời lí nhí, nhưng không có quay đầu lại.
"Hiểu Tư?" Tiêu Nhàn Ninh có hơi lo lắng.
Trong tiếng 'dạ' kia, hình như còn có thêm tiếng nức nở nữa.
"Con... Con không sao..." Diệp Hiểu Tư há miệng thở dốc nói, giọng có hơi khàn khàn, còn có nồng đậm giọng mũi, từ đầu đến cuối cũng không có quay đầu nhìn Tiêu Nhàn Ninh.
"Hiểu Tư..." Tiêu Nhàn Ninh nhìn cô, qua một lúc lâu mới nói, "Ừ, vậy mẹ đi về phòng."
Quật cường như Hiểu Tư, chắc chắn là không muốn bà nhìn thấy con bé đang khóc...
Cho dù bà là mẹ của cô.
Tiêu Nhàn Ninh vừa đi vào phòng vừa thở dài ở trong lòng, xem ra, Diệp Hiểu Tư vẫn chưa thật sự tiếp nhận người mẹ này rồi.
Có đứa con gái nào khóc, mà lại sợ bị mẹ nhìn thấy chứ?
Cho đến khi Tiêu Nhàn Ninh đi vào trong phòng, hai hàng nước mắt mà Diệp Hiểu Tư vẫn cố nén lại rốt cuộc cũng chảy xuống.
Một màn vừa rồi, giống hệt như cảnh tượng vào mười mấy năm trước.
Nhà của cô, đã tan vỡ vào mười mấy năm trước, vào lúc đó, cô... đã không còn nhà nữa rồi.
Hít hít mũi, cố gắng ngừng nước mắt lại, Diệp Hiểu Tư quay về thư phòng, mở video của Nhan Mộ Sương ra, gục xuống bàn nhìn cảnh vật ở bên trong video, nghe giọng nói của Nhan Mộ Sương, từ từ thiếp đi.
Tiêu Nhàn Ninh sau khi quay về phòng thì rất cẩn thận nghe động tĩnh ở ngoài phòng khách, nhưng vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, rốt cuộc cũng không nhẫn nại được, liền rón ra rón rén đi ra xem tình hình của Diệp Hiểu Tư.
Lúc đi vào thư phòng, nhìn thấy Diệp Hiểu Tư đã ngủ, trong laptop vẫn còn mở video của Nhan Mộ Sương, giọng nói dịu dàng mang theo một chút nghịch ngợm và tràn đầy tình cảm của nàng khiến Tiêu Nhàn Ninh có hơi hâm mộ.
Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn cô độc ở một mình.
Trở về phòng tìm một tấm chăn mỏng đắp lên người Diệp Hiểu Tư, Tiêu Nhàn Ninh ngồi vào bên cạnh, nhìn Diệp Hiểu Tư đang ngủ say, bởi vì nghe được giọng nói của Nhan Mộ Sương nên khóe miệng của cô hơi nhếch lên, trong lòng đều là hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.
Có lẽ, ngày mai bà nên đi qua nhà thông gia một chút.
"BA!" Lại thêm một tiếng giòn vang, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nhàn Ninh đã tát thêm một cái vào má bên kia của Diệp Định.
Diệp Hiểu Tư mở to mắt và miệng ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình.
Đúng là... Quá dữ...
Lúc này Diệp Định mới lấy lại tinh thần, quay qua nhìn Tiêu Nhàn Ninh, hét lên, "Bà làm gì vậy."
"Ai cho ông đánh con gái tôi!" Tiêu Nhàn Ninh không hề sợ hãi, hét lên, "Con gái của tôi mà ông cũng dám đánh à?"
"Bà!" Diệp Định tức giận đến run cả người, tay chỉ vào Tiêu Nhàn Ninh một hồi lâu cũng không nói ra lời.
"Mẹ, sao mẹ về sớm vậy?" Diệp Hiểu Tư nhìn thấy cảnh này, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên từng màn bọn họ cãi nhau khi cô còn bé, hơi nhíu mày lại, đi tới bên cạnh Tiêu Nhàn Ninh.
Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày, nhìn dấu tay trên mặt Diệp Hiểu Tư, cắn răng, hung tợn trừng Diệp Định, "Ông nói nhanh, rốt cuộc ông đã đánh con gái của tôi bao nhiêu lần rồi?"
Ông ta đánh bao nhiêu lần, bà nhất định phải đánh lại bấy nhiêu!
Diệp Định thở phì phò, ngực lúc lên lúc xuống cho thấy ông đang tức giận tới cực điểm, "Đó là con gái của một mình bà à? Nó cũng là con gái của tôi! Mà bà trở về đây để làm gì!"
Khó trách Diệp Hiểu Tư lại hỏi ông vấn đề kia, thì ra là do mụ đàn bà này.
"Là con gái của ông à?" Tiêu Nhàn Ninh nở nụ cười châm chọc, "Có người ba nào mà lại đi đánh con gái của mình không? Hả? Ông còn dám nói con bé là con gái của ông nữa à?"
Nếu không phải bà đã về, Hiểu Tư nhà bà còn phải chịu bao nhiêu khổ nữa đây?
"Tôi..." Diệp Định lập tức á khẩu không trả lời được, liền quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy một tờ giấy dán ở trên tường, "Hừ! Tôi dĩ nhiên là phải đánh nó rồi, bà nhìn cái tờ giấy kia xem!"
Vừa nói xong, liền đi tới muốn xé tờ giấy đó xuống, thì bị Diệp Hiểu Tư chặn lại.
"Tránh ra!" Diệp Định đỏ mắt nhìn cô, "Mày làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn dám ngăn tao lại nữa à?"
Diệp Hiểu Tư không hề né tránh, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông, "Dù sao đi nữa, ông cũng không được chạm vào tờ giấy đó."
Mấy tờ giấy ở trong tay, cô không thể làm nhăn được, chết tiệt, chờ lão già nhàm chán này với Diệp Hiểu Hà cút đi, cô phải dán lại từng tờ một mới được.
Lúc này, Diệp Hiểu Hà thừa dịp Diệp Định dạy dỗ Diệp Hiểu Tư liền chạy vào thư phòng, khi nhìn thấy bạch y thư sinh với bích y nữ hiệp ở trong hai cái laptop, thì liền kinh ngạc.
Thì ra hai cái người đáng ghét này, lại là Diệp Hiểu Tư với bạn gái của cô?
Thảo nào hai người đó đê tiện tới vậy!
Cười nham hiểm, cũng không chú ý người ở trong phòng khách còn đang cãi vã, liền đi ra khỏi thư phòng, khi Diệp Hiểu Hà nhìn thấy Tiêu Nhàn Ninh thì sửng sốt, sau đó khinh thường liếc bà, rồi đi tới trước mặt Diệp Hiểu Tư.
"Chậc chậc, Chính là tiểu bạch kiểm?" Diệp Hiểu Hà đi vòng quanh cô, "Sương Nguyệt Dạ? Mày là cái đứa nào? Là con đàn bà dâm đãng đã lên giường với người khác? Hay là cái đứa trẻ trâu được con đàn bà dâm đãng đó nhặt được?"
"BA!" Diệp Hiểu Tư không chút do dự tát thẳng vào mặt nàng, cái tát này cô dùng hết tất cả sức lực của mình, làm Diệp Hiểu Hà phải lùi lại mấy bước, sau đó Diệp Hiểu Tư nhanh chóng tiến lên đạp nàng một cái, trong lúc Diệp Định còn đang kinh ngạc, liền đạp Diệp Hiểu Hà té xuống, hai bàn tay nắm chặt lại, lạnh lùng nói, "Mày thử lặp lại một lần nữa."
Diệp Hiểu Hà che cái bụng đau đớn lại, sợ đến nỗi không thể nói được một lời.
Nàng chưa từng nghĩ tới con nhỏ Diệp Hiểu Tư yếu đuối lúc nào cũng để cho người khác khi dễ, vào lúc này lại bộc phát ra sức mạnh kinh khủng và khí tràng lạnh lẽo tới như vậy.
Diệp Định cũng kinh ngạc nhìn Diệp Hiểu Tư, còn chưa kịp tức giận, thì thấy Diệp Hiểu Tư chỉ vào cửa, trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hà, "Cút ra ngoài!"
Chuyện gì cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng cô không thể chịu đựng được khi nghe thấy nương tử nhà cô bị Diệp Hiểu Hà nói như vậy.
"Mày lại dám đánh tao!" Diệp Hiểu Hà nằm ở trên mặt đất giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cảm giác đau đớn ở bụng làm nàng phải ngồi bệt xuống đất, sau đó nước mắt nước mũi liền chảy xuống, nhìn Diệp Định khóc lên, "Ba, nó dám đánh con, nó lại dám đánh con, cẩu tạp chủng này đánh con..."
"Câm miệng!" Diệp Định đang muốn mắng Diệp Hiểu Tư, vừa nghe vậy thì hung hăng trừng nàng một cái, liền thầm mắng ở trong lòng.
Cái con đầu heo này, Diệp Hiểu Tư là cẩu tạp chủng, vậy ông là cái gì? Sao ông lại sinh ra đứa con gái ngu như heo vậy trời...
Lại tức giận trừng Diệp Hiểu Hà thêm một cái, "Khóc cái gì mà khóc, đứng qua một bên cho ba."
Nếu không phải nàng không biết cố gắng, ông cũng không đến nỗi phải cần Diệp Hiểu Tư.
Diệp Hiểu Tư liếc ông, rồi lại nhìn Diệp Hiểu Hà đang cố gắng đứng dậy, thản nhiên nói, "Cút ra ngoài!"
"Diệp Hiểu Tư!" Diệp Định vừa nghe cô nói vậy thì càng giận sôi, "Mày đừng tưởng có Tiêu Nhàn Ninh che chở là mày có thể láo xược!"
"Con bé có thể láo xược đó thì sao, có ý kiến thì tới tìm tôi này." Không đợi Diệp Hiểu Tư nói, Tiêu Nhàn Ninh đã giành nói trước, sau đó tán thưởng nhìn Diệp Hiểu Tư, rồi quay đầu lạnh lùng nói với Diệp Định, "Không nghe Hiểu Tư nói gì sao? Cút ra ngoài!"
"Bà..." Diệp Định trừng mắt nhìn Tiêu Nhàn Ninh, thấy bà cũng đang trừng lại mình, bỗng dưng có hơi chột dạ, nâng tay lên nhìn đồng hồ nói, "Đã muộn rồi, tôi không muốn cãi vã với mấy người nữa."
Rồi lại nhìn Diệp Hiểu Tư, "Con lập tức đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái kia cho ba, nghe không?"
Diệp Hiểu Tư liếc ông, đi vào thư phòng kiếm băng keo trong suốt, rồi trở lại phòng khách chuyên tâm dán mấy tờ giấy bị xé xuống lại chỗ cũ.
Diệp Định thấy hành động này của cô, tức giận đè ngay chỗ trái tim, Diệp Hiểu Hà vội vàng đỡ ông lại, rồi nhỏ giọng nói với Diệp Hiểu Tư, "Cô xem ba cô đã tức giận thành cái dạng gì rồi? Đúng là cái đồ không có lương tâm, uổng công Diệp gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy!"
Động tác trong tay Diệp Hiểu Tư hơi dừng lại, không nói gì, rồi lại tiếp tục dán mấy tờ giấy, còn Tiêu Nhàn Ninh thì lại tức giận lần nữa.
"Diệp gia mấy người nuôi à? Hừ, mấy người ngoại trừ cho con bé phòng ở với tiền, còn cho con bé cái gì nữa?"
Vừa nói xong, Tiêu Nhàn Ninh liền xoay người nói với Diệp Hiểu Tư, "Hiểu Tư, mấy năm nay bọn họ cho con bao nhiêu tiền, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trả lại hết cho ổng."
Nghiêm túc cầm tờ giấy lên canh ở vị trí cũ, sau khi thấy không có bị sai lệch gì thì chuẩn bị dán tờ giấy lên, Diệp Hiểu Tư vừa nghe vậy thì dừng động tác lại, ngữ khí vân đạm phong khinh giống hệt Nhan Mộ Sương, "Tiền của bọn họ cho, con để ở trong cùng một thẻ, ngân hàng có ghi lại giao dịch, ngày mai con sẽ tới đó in giấy ra cho mẹ coi."
"Ừ." Tiêu Nhàn Ninh gật đầu, giễu cợt nhìn Diệp Định, "Lúc trước ông nói tôi không thể chăm sóc tốt cho Hiểu Tư được mà ông thì có thể... À... Chính là chăm sóc như vậy? Muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, mặc cho Miêu Vân Vân với cái người không có giáo dục này bắt nạt con bé..."
Càng nói càng đau lòng, con ngươi Tiêu Nhàn Ninh có hơi u ám, "Diệp Định, ông biết thủ đoạn của tôi mà."
Ngữ khí như vậy, thật sự là đang uy hiếp, khiến Diệp Định và Diệp Hiểu Hà phải hoảng sợ.
"Mẹ." Diệp Hiểu Tư khẽ kêu bà.
Hơi thở lạnh lẽo lập tức tan đi, Tiêu Nhàn Ninh ôn nhu hỏi, "Sao vậy con?"
"Quên đi, để bọn họ rời khỏi đây là được."
"..." Tiêu Nhàn Ninh sửng sốt, sau đó thì hiểu ý cô, chỉ có thể thở dài, "Được rồi."
Cái câu 'quên đi' kia, không chỉ nói chuyện tối nay, mà còn có tất cả chuyện ở trước đây nữa.
Thật ra bà cũng không muốn 'quên đi' như vậy, nhưng mà Diệp Hiểu Tư đã nói như vậy rồi...
Nhớ tới Nhan Mộ Sương có nói với mình, Diệp Hiểu Tư là một người lương thiện tới mức ngu ngốc, lúc trước Vũ Văn Phỉ lấy dao làm cánh tay của cô bị thương, mà cô cũng không có bất kỳ oán hận nào, trái lại còn cảm thấy Vũ Văn Phỉ có thể làm cho người ta thông cảm được....
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhàn Ninh không khỏi lắc đầu.
Đứa trẻ lương thiện như vậy, thật lo lắng cô sẽ bị người khác bắt nạt a...
May là còn có bà che chở, nếu bà có mất, thì cũng còn Nhan Mộ Sương che chở.
Đứa con dâu Nhan Mộ Sương kia, bao che khuyết điểm với lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối không hề kém bà chút nào.
Diệp Định trầm mặt nhìn Tiêu Nhàn Ninh với Diệp Hiểu Tư nói chuyện với nhau, tức giận nói, "Diệp Hiểu Tư, con muốn rời khỏi Diệp gia sao?"
Diệp Hiểu Tư lúc này đã dán xong tờ giấy, si ngốc nhìn chữ viết của Nhan Mộ Sương trên đó, không thèm để ý tới Diệp Định.
"Mấy người đi đi, tôi sẽ mang Hiểu Tư qua Đức." Tiêu Nhàn Ninh mở miệng nói.
"Không được!" Điều Diệp Định sợ nhất cũng đã xảy ra, ông kiên quyết nói, "Bà không được mang nó đi!"
"Tại sao"
"Nó là người thừa kế của Diệp gia, phải kế thừa công ty!"
"Cái gì?" Diệp Hiểu Hà bật thốt lên, vô cùng kinh ngạc.
Diệp Định cũng không thèm nhìn nàng, quay sang nhìn cô nói "Hiểu Tư, có nghe thấy không, ngày mai lập tức về công ty làm cho ba!"
Diệp Hiểu Tư vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào khác.
"Diệp Hiểu Tư!" Diệp Định thấy cô như vậy, lại muốn đi tới đánh cô, nhưng thấy Tiêu Nhàn Ninh còn đang ở đây, cố gắng áp chế cơn tức giận xuống, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Nhàn Ninh nhìn bọn họ rời khỏi, đi đóng cửa, sau đó mới tới bên cạnh Diệp Hiểu Tư nói, "Hiểu Tư, bọn họ đi rồi, để mẹ xem mặt của con có bị sao không."
"Dạ." Diệp Hiểu Tư trả lời lí nhí, nhưng không có quay đầu lại.
"Hiểu Tư?" Tiêu Nhàn Ninh có hơi lo lắng.
Trong tiếng 'dạ' kia, hình như còn có thêm tiếng nức nở nữa.
"Con... Con không sao..." Diệp Hiểu Tư há miệng thở dốc nói, giọng có hơi khàn khàn, còn có nồng đậm giọng mũi, từ đầu đến cuối cũng không có quay đầu nhìn Tiêu Nhàn Ninh.
"Hiểu Tư..." Tiêu Nhàn Ninh nhìn cô, qua một lúc lâu mới nói, "Ừ, vậy mẹ đi về phòng."
Quật cường như Hiểu Tư, chắc chắn là không muốn bà nhìn thấy con bé đang khóc...
Cho dù bà là mẹ của cô.
Tiêu Nhàn Ninh vừa đi vào phòng vừa thở dài ở trong lòng, xem ra, Diệp Hiểu Tư vẫn chưa thật sự tiếp nhận người mẹ này rồi.
Có đứa con gái nào khóc, mà lại sợ bị mẹ nhìn thấy chứ?
Cho đến khi Tiêu Nhàn Ninh đi vào trong phòng, hai hàng nước mắt mà Diệp Hiểu Tư vẫn cố nén lại rốt cuộc cũng chảy xuống.
Một màn vừa rồi, giống hệt như cảnh tượng vào mười mấy năm trước.
Nhà của cô, đã tan vỡ vào mười mấy năm trước, vào lúc đó, cô... đã không còn nhà nữa rồi.
Hít hít mũi, cố gắng ngừng nước mắt lại, Diệp Hiểu Tư quay về thư phòng, mở video của Nhan Mộ Sương ra, gục xuống bàn nhìn cảnh vật ở bên trong video, nghe giọng nói của Nhan Mộ Sương, từ từ thiếp đi.
Tiêu Nhàn Ninh sau khi quay về phòng thì rất cẩn thận nghe động tĩnh ở ngoài phòng khách, nhưng vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, rốt cuộc cũng không nhẫn nại được, liền rón ra rón rén đi ra xem tình hình của Diệp Hiểu Tư.
Lúc đi vào thư phòng, nhìn thấy Diệp Hiểu Tư đã ngủ, trong laptop vẫn còn mở video của Nhan Mộ Sương, giọng nói dịu dàng mang theo một chút nghịch ngợm và tràn đầy tình cảm của nàng khiến Tiêu Nhàn Ninh có hơi hâm mộ.
Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn cô độc ở một mình.
Trở về phòng tìm một tấm chăn mỏng đắp lên người Diệp Hiểu Tư, Tiêu Nhàn Ninh ngồi vào bên cạnh, nhìn Diệp Hiểu Tư đang ngủ say, bởi vì nghe được giọng nói của Nhan Mộ Sương nên khóe miệng của cô hơi nhếch lên, trong lòng đều là hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.
Có lẽ, ngày mai bà nên đi qua nhà thông gia một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.