Chương 57: Ly biệt
Bằng Y Úy Ngã
18/11/2020
"Sao
nè, lần này mỗi môn em đều đã qua tốt, có thưởng gì cho em không?" Lúc
nhận được kết quả, Diệp Hiểu Tư kéo tay Nhan Mộ Sương, một bộ dáng chờ
mong.
Liếc Diệp Hiểu Tư một cái, thản nhiên nói, "Khi nào thì môn nào cũng tốt thì lại nói với chị."
"Ngô... Chị không thể như vậy nha..." Mếu máo, Diệp thị bắt đầu dùng phương pháp làm nũng, bộ dạng này của Diệp Hiểu Tư, làm cho Nhan Mộ Sương chợt nhớ tới...
Dường như đã lâu rồi không có hôn môi.
"Vậy, em muốn được thưởng gì?" Mân mê miệng cười cười, Nhan Mộ Sương tao nhã mở miệng, trong mắt là một mảnh sâu lắng làm cho người ta nhìn không rõ.
"Ngô..." Bị hỏi như vậy, Diệp Hiểu Tư trái lại có chút không biết muốn thưởng gì, thật ra cô chỉ là thích cảm giác làm nũng với Nhan Mộ Sương mà thôi, làm cho cô rất có cảm giác an toàn.
Nhan Mộ Sương nhìn cô một cái, kéo cô đi về phía cầu thang ký túc xá, sau đó đi thẳng lên sân thượng.
"A? Lên đây để làm gì đây?" Một đường ngoan ngoãn đi theo tới chỗ này, sau đó nghi ngờ nhìn nữ nhân xoay người cười nhẹ với mình.
"Ha ha..." Khẽ cười một tiếng, Nhan Mộ Sương đem thiên hạ đang nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy vào bên tường, cảnh tượng hôn môi giống như lần trước xuất hiện.
"A?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt một chút, tiếp đó tim đập loạn lên, chẳng lẽ...
"Không phải em muốn được thưởng sao?" Âm thanh êm dịu thấp giọng nỉ non bên môi Diệp Hiểu Tư, tiếp theo thì ấn môi vào.
Trên khóe miệng được Nhan Mộ Sương hôn lên, Diệp Hiểu Tư ôm eo của nàng, kịch liệt đáp lại nàng, sau đó hơi dùng lực xoay mình lại đem thiên hạ đang tựa vào trên người mình đè ở trên tường, rời khỏi môi của nàng, lộ ra nụ cười rực rỡ, "Hôm nay không đeo mắt kính à?"
"Em..." Trong nhất thời bởi vì câu nói này mà có chút xấu hổ, Nhan Mộ Sương hơi hơi trừng mắt nhìn cô một cái rồi muốn nói gì đó, thì lại bị bao phủ trong nụ hôn kích thích lần nữa.
Hai tay vòng lên cổ Diệp Hiểu Tư, lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Bất tri bất giác tay từ vạt áo sơ mi tiến vào vuốt lên da thịt bóng loáng, Diệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương bị chính mình hôn đến mặt đỏ tai hồng bộ dáng thì yểu điệu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước bị mấy hình ảnh trong máy tính của Khang Quả Duy tra tấn.
Cảm giác được Nhan Mộ Sương dường như đã sắp hết hơi, lúc này mới hơi hơi buông môi nàng ra, sau đó không thuận theo nói, "Cái này vốn là chuyện đương nhiên, nên không được tính là phần thưởng." (Quân khốn nạn :))))) )
Kiều mỵ trừng cô một cái, tay vẫn như cũ ôm cổ của nàng, Nhan Mộ Sương cảm nhận được bàn tay kia đang còn vuốt ve eo của mình, ngữ khí mang chút nguy hiểm nói, "Tay em... Rất biết tìm chỗ để ha."
"Ách?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì liền bị Nhan Mộ Sương mới bình phục hô hấp hôn lần nữa, tiếp đó...
Bỗng nhiên cảm giác được bàn tay hơi lạnh xâm nhập vào bên trong áo so với mình thì càng tùy ý chạy loạn hơn.
Nữ nhân này...
Đột nhiên cảm thấy Nhan Mộ Sương như vậy thật là tiểu nữ nhân khả ái, Diệp Hiểu Tư khẽ cười, mặc cho nàng vuốt ve lưng của mình, tầm mắt rơi vào trên vành tai tinh xảo thì chợt nhớ tới từng động tác trong bức ảnh nào đó, vì vậy không chút do dự đến gần hôn nhẹ một cái sau đó thì ngậm rồi mút vào.
"A..." Chợt bắt lấy Diệp Hiểu Tư đích lưng, Nhan Mộ Sương phát ra tiếng kêu rất quyến rũ, hô hấp ngày càng dồn dập, tay cũng càng thêm dùng sức, "Em... Không thể như vậy."
"Thật đáng yêu..." Lời nói cùng giọng điệu nào đó y hệt một nhân vật xấu, hai mắt Diệp Hiểu Tư sáng lên nhìn Nhan Mộ Sương, "Chúng ta trở về ký túc xá đi."
Hả?
Lúc này cái người nào đó bị làm cho ý loạn tình mê thanh tỉnh lại, giương lên nụ cười tuyệt sắc, tiếp đó thì đem tay mình từ trong nội y của cô rút ra, hung hăng nắm cái mũi của cô, "Trở về ký túc xá?"
"Ô ô ô..." Thấy trong mắt nàng không còn hiền lành nữa, Diệp Hiểu Tư vội vàng dùng sức lắc đầu một cái, "Không có không có."
Đổ mồ hôi, nếu hôm nay trong tình huống này mà thật sự trở về ký túc xá, nói không chừng người bị đè chính là cô.
Kiên quyết không thể là vạn năm thụ!
"Hừ hừ..." Trăm năm khó gặp nhún nhún chóp mũi hừ mấy tiếng, Nhan Mộ Sương lúc này mới buông cái tay đang nắm lỗ mũi của cô ra, tiếp đó giống như là nhớ tới cái gì đó, mang theo điểm ngập ngừng nói, "Ngày mấy em trở về?"
"A?" Diệp Hiểu Tư ngẩn ngơ, tiếp đó ôm lấy nàng, bỉu môi nói, "Em không muốn về."
"Ân?" Nhan Mộ Sương hơi hơi kéo khoảng cách ra nhìn cô nói, "Có thể không?
"..." Trầm mặc trong chốc lát, chớp chớp mắt, dùng sức gật đầu, "Có thể."
"Ngoan, trở về đi." Sờ sờ đầu trấn an cô, Nhan Mộ Sương mỉm cười một cái, "Cú điện thoại ngày hôm đó chị nghe được."
"A?" Sửng sốt, tiếp đó hiểu được ý tứ của nàng, Diệp Hiểu Tư giận dỗi nói, "Ông ấy bị bệnh thì liên quan gì tới em a."
"Đứa ngốc, người đó dù sao cũng là ba ba của em, ngoan, nghe lời."
"Nhưng mà ông ấy có vợ con của mình, dựa vào cái gì muốn em trở về a, em trở về cũng sẽ không đi chiếu cố ông ấy." Tiếp tục giận dỗi, hơn nữa lại hết sức bất mãn.
Đúng vậy, cô chính là rất bất mãn.
Mấy ngày hôm trước Diệp Định gọi điện thoại tới nói mình bị bệnh, muốn cô khi nghỉ hè có thể trở về đi bồi hắn.
Diệp Hiểu Tư tiếp xong cú điện thoại này thì đủ loại buồn bực.
Không sai mặc dù đó là ba ba của cô, nhưng mà hắn đã có vợ con rồi a, qua nhiều năm như vậy đều là vợ con bồi hắn, bây giờ muốn cô trở về để làm gì?
"Ngoan đi ngoan đi ~" Ngữ khí Nhan Mộ Sương nhu hòa như đang dỗ dành hài tử, xoa xoa hai má của cô an ủi, "Đến lúc đó chị đến thăm em được không?"
"..." Diệp Hiểu Tư quật cường nhìn nàng, muốn mở miệng nói tiếp để thuyết phục nàng kêu mình lưu lại, nhưng phát hiện trong mắt nàng tràn đầy kiên định, "Được rồi..."
Vì vậy, Diệp Hiểu Tư yếu ớt ủy khuất đáp ứng.
Nhà Nhan Mộ Sương cách đại học Z không tới một giờ đi xe, mặc dù rất thuận tiện có thể thường xuyên về nhà, nhưng mà nàng là người luôn độc lập nên không có làm vậy.
Diệp Hiểu Tư vốn là rất vui vẻ mà nghĩ nghỉ hè sẽ ở lại trường học, như vậy thì có thể thường xuyên chạy đi tìm Nhan Mộ Sương, cho nên ở trên QQ cũng đã nói với Nghiêm Thiều Nguyệt là sẽ không trở về, Nghiêm Thiều Nguyệt mặc dù tỏ vẻ khinh bỉ cô một phen, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.
Diệp Hiểu Tư ngay cả xin ở lại trường cũng đã viết xong, lại nhận được điện thoại của Diệp Định, trong lời nói lại là giả vờ đáng thương với cưỡng bức.
Còn cố tình để cho cô nghe được lão bà đương nhiệm của Diệp Định ở bên cạnh nói một câu.
Muốn nó trở về để làm gì? Hai mẹ con tôi có thể chiếu cố ông được mà.
Đây là một nữ nhân cực kỳ không hiểu chuyện, thật không rõ lúc trước Diệp Định làm sao lại vừa ý cái bình hoa như vậy đây.
Nói đến vấn đề này, Diệp Hiểu Tư đương nhiên là càng nghiêng về phía Tiêu Nhàn Trữ
Mặc dù đều là đối tượng ngoại tình, chính là chồng đương nhiệm của Tiêu Nhàn Trữ, lúc trước là bạn học hệ tiếng Đức của Tiêu Nhàn Trữ cùng nhau tốt nghiệp, rất có phong độ của nam nhân.
Hơn nữa, quả thật so với Diệp Định thì thích hợp với Tiêu Nhàn Trữ hơn.
Nhớ tới cái người mình gọi là mẹ kia, trong mắt Diệp Hiểu Tư hiện lên một tia ảm đạm.
Đêm giao thừa ngày hôm đó không phải là nói sẽ trở về thăm cô sao?
Nhưng mà bây giờ, cũng đã nghỉ hè rồi, cũng đã qua một học kỳ rồi, cũng không có thấy bà ấy trở về.
Kẻ bịp bợm, lần nào cũng đều như vậy!
Lúc trước cũng nói một tuần nữa sẽ trở về thăm cô một lần, kết quả thì sao?L
Nhan Mộ Sương nhìn thấy người yêu lộ ra hơi thở bi quan thì đau lòng không thôi, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói, "Chị sẽ thường xuyên đi thăm em có được không?"
"Ân."
So với Diệp Hiểu Tư cùng Nhan Mộ Sương, Khang Quả Duy cùng Trần Úc hiển nhiên là tốt hơn nhiều.
"Úc Úc, em nói với mẹ em là em muốn ở lại trường đọc sách." Khang Quả Duy cười hì hì nhìn Trần Úc nói.
"Ân? Em sẽ nghiêm túc đọc sách sao?" Trần Úc thật sự không tin liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí cực kỳ không tín nhiệm.
"Ai nha, người ta ở lại là vì chị nha."
Trong mắt hàm chứa ý cười, Trần Úc cũng rất đứng đắn nói "Nhưng chị không có ở lại trường nha."
"Ngô..." Khang Quả Duy nhất thời nghẹn lời, tiếp theo rất không biết xấu hổ nói, "Mặc kệ, ta muốn đi qua nhà chị, em muốn ở trong phòng chị, em muốn ở trên giường chị..."
"Khang Quả Duy!" Lúc này mỹ nhân đã giận, nhẹ dậm chân, "Em cút về 302 cho chị."
"Không muốn!" Người bị xua đuổi không chút do dự cự tuyệt, tiếp theo thì vô lại ở trên giường Trần Úc lăn lộn lên, "Mặc kệ mặc kệ, em muốn ngủ ở trên giường chị."
"Em..." Trần Úc bất đắc dĩ , đè lại gia hỏa đang lăn làm giường cô bừa bộn lên, "Được rồi được rồi."
Thật ra thì cô cũng không muốn cùng đứa ngốc này tách ra, hai tháng, cô không chịu nổi.
"Yeah, Úc Úc là tốt nhất." Bật người lên, ôm Trần Úc lại, Khang Quả Duy cười híp mắt bộ dáng giống như con mèo trộm thịt sống thành công vậy.
Vì vậy, lúc Diệp Hiểu Tư phải rời khỏi, trong lòng đủ loại ai oán.
Vì sao chỉ có một mình cô cần phải đi?
Buồn bực liếc nhìn ba người đưa mình đến trạm xe, có xúc động muốn đem vé xe đang nắm chặt trong tay ném vào thùng rác.
"Hắc hắc, chúng tớ sẽ đi thăm cậu." Khang Quả Duy tự hồ là rất chân thành nói, trên mặt lại là biểu tình vui sướng khi người gặp họa, sau khi bị Trần Úc hung hăng nhéo một cái thì mới thu hồi vẻ mặt muốn ăn đòn kia.
Cái gì đây, làm gì mà Úc Úc luôn tốt với cái tên ngu ngốc kia quá vậy.
Khinh thường liếc nàng một cái, Diệp Hiểu Tư âm thầm ở trong lòng nguyền rủa Khang Quả Duy hè này bị Trần Úc áp thành vạn năm thụ.
"Được rồi, không được buồn bã như vậy." Nhan Mộ Sương tiến lên một bước vuốt vuốt lỗ mũi cô, ngữ khí lạnh như băng lúc trước không còn nữa, chỉ còn lại mỗi ôn nhu, "Xuống xe nhớ gọi điện thoại cho chị."
"Ân." Ngoan ngoãn gật gật đầu, Diệp Hiểu Tư cùng nàng đối mặt, đủ loại thần sắc phức tạp trong mắt cùng xuất hiện.
Cô không muốn trở về a, đặc biệt nghĩ đến việc phải rời khỏi học tỷ xinh đẹp, trở về còn phải đối mặt với bình hoa thiếu não kia, cô càng không muốn về.
"Mời hành khách ngồi chuyến đến thành phố Y lúc mười bảy giờ bốn mươi lăm xin chú ý, hiện tại bắt đầu xét vé, xin mang hành lý đến cửa xét vé số 1 để xét vé. Mời hành khách ngồi chuyến đến thành phố Y lúc mười bảy giờ bốn mươi lăm xin chú ý..."
Loa thông báo vào giờ khắc này vang lên, Diệp Hiểu Tư không nhúc nhích giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, làm cho Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Được rồi, nhanh đi xét vé đi, cũng không phải là sẽ không được gặp lại mà."
"Ngô..."
"Nhanh đi, ngoan."
"..."
Diệp Hiểu Tư càng thêm ai oán .
Vì sao mà cảm thấy học tỷ xinh đẹp không có cảm giác không bỏ được cô a?
Lề mà lề mề đi đến cửa xét vé, dọc theo đường đi còn không ngừng quay đầu lại nhìn Nhan Mộ Sương, sau khi nhìn đến vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng kia thì bỗng nhiên có chút ủy khuất.
Cảm xúc ủy khuất như vậy, mãi cho đến khi ngồi vào trên xe thì càng lan tràn thêm.
Mà lúc này, Nhan Mộ Sương đang đi ra khỏi nhà ga, vẻ mặt lạnh như băng.
"Úc Úc, sao em cảm thấy học tỷ Mộ Sương không bỏ được Diệp Hiểu Tư a, chị nhìn biểu cảm kia của Hiểu Tư đi, cũng muốn khóc rồi." Khang Quả Duy hạ thấp giọng hỏi Trần Úc đang đi bên cạnh, nhưng nhận được lại là một cái liếc mắt.
Nhìn bằng hữu ở phía trước đang tăng nhanh nhịp bước, Trần Úc nhịn không được thở dài một cái.
Như thế nào sẽ bỏ được đây?
Mộ Sương tối hôm qua một đêm không ngủ, chỉ nhìn mỗi ảnh chụp Diệp Hiểu Tư mà ngẩn người.
Làm sao mà cam lòng được đây?
Liếc Diệp Hiểu Tư một cái, thản nhiên nói, "Khi nào thì môn nào cũng tốt thì lại nói với chị."
"Ngô... Chị không thể như vậy nha..." Mếu máo, Diệp thị bắt đầu dùng phương pháp làm nũng, bộ dạng này của Diệp Hiểu Tư, làm cho Nhan Mộ Sương chợt nhớ tới...
Dường như đã lâu rồi không có hôn môi.
"Vậy, em muốn được thưởng gì?" Mân mê miệng cười cười, Nhan Mộ Sương tao nhã mở miệng, trong mắt là một mảnh sâu lắng làm cho người ta nhìn không rõ.
"Ngô..." Bị hỏi như vậy, Diệp Hiểu Tư trái lại có chút không biết muốn thưởng gì, thật ra cô chỉ là thích cảm giác làm nũng với Nhan Mộ Sương mà thôi, làm cho cô rất có cảm giác an toàn.
Nhan Mộ Sương nhìn cô một cái, kéo cô đi về phía cầu thang ký túc xá, sau đó đi thẳng lên sân thượng.
"A? Lên đây để làm gì đây?" Một đường ngoan ngoãn đi theo tới chỗ này, sau đó nghi ngờ nhìn nữ nhân xoay người cười nhẹ với mình.
"Ha ha..." Khẽ cười một tiếng, Nhan Mộ Sương đem thiên hạ đang nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy vào bên tường, cảnh tượng hôn môi giống như lần trước xuất hiện.
"A?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt một chút, tiếp đó tim đập loạn lên, chẳng lẽ...
"Không phải em muốn được thưởng sao?" Âm thanh êm dịu thấp giọng nỉ non bên môi Diệp Hiểu Tư, tiếp theo thì ấn môi vào.
Trên khóe miệng được Nhan Mộ Sương hôn lên, Diệp Hiểu Tư ôm eo của nàng, kịch liệt đáp lại nàng, sau đó hơi dùng lực xoay mình lại đem thiên hạ đang tựa vào trên người mình đè ở trên tường, rời khỏi môi của nàng, lộ ra nụ cười rực rỡ, "Hôm nay không đeo mắt kính à?"
"Em..." Trong nhất thời bởi vì câu nói này mà có chút xấu hổ, Nhan Mộ Sương hơi hơi trừng mắt nhìn cô một cái rồi muốn nói gì đó, thì lại bị bao phủ trong nụ hôn kích thích lần nữa.
Hai tay vòng lên cổ Diệp Hiểu Tư, lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Bất tri bất giác tay từ vạt áo sơ mi tiến vào vuốt lên da thịt bóng loáng, Diệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương bị chính mình hôn đến mặt đỏ tai hồng bộ dáng thì yểu điệu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước bị mấy hình ảnh trong máy tính của Khang Quả Duy tra tấn.
Cảm giác được Nhan Mộ Sương dường như đã sắp hết hơi, lúc này mới hơi hơi buông môi nàng ra, sau đó không thuận theo nói, "Cái này vốn là chuyện đương nhiên, nên không được tính là phần thưởng." (Quân khốn nạn :))))) )
Kiều mỵ trừng cô một cái, tay vẫn như cũ ôm cổ của nàng, Nhan Mộ Sương cảm nhận được bàn tay kia đang còn vuốt ve eo của mình, ngữ khí mang chút nguy hiểm nói, "Tay em... Rất biết tìm chỗ để ha."
"Ách?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì liền bị Nhan Mộ Sương mới bình phục hô hấp hôn lần nữa, tiếp đó...
Bỗng nhiên cảm giác được bàn tay hơi lạnh xâm nhập vào bên trong áo so với mình thì càng tùy ý chạy loạn hơn.
Nữ nhân này...
Đột nhiên cảm thấy Nhan Mộ Sương như vậy thật là tiểu nữ nhân khả ái, Diệp Hiểu Tư khẽ cười, mặc cho nàng vuốt ve lưng của mình, tầm mắt rơi vào trên vành tai tinh xảo thì chợt nhớ tới từng động tác trong bức ảnh nào đó, vì vậy không chút do dự đến gần hôn nhẹ một cái sau đó thì ngậm rồi mút vào.
"A..." Chợt bắt lấy Diệp Hiểu Tư đích lưng, Nhan Mộ Sương phát ra tiếng kêu rất quyến rũ, hô hấp ngày càng dồn dập, tay cũng càng thêm dùng sức, "Em... Không thể như vậy."
"Thật đáng yêu..." Lời nói cùng giọng điệu nào đó y hệt một nhân vật xấu, hai mắt Diệp Hiểu Tư sáng lên nhìn Nhan Mộ Sương, "Chúng ta trở về ký túc xá đi."
Hả?
Lúc này cái người nào đó bị làm cho ý loạn tình mê thanh tỉnh lại, giương lên nụ cười tuyệt sắc, tiếp đó thì đem tay mình từ trong nội y của cô rút ra, hung hăng nắm cái mũi của cô, "Trở về ký túc xá?"
"Ô ô ô..." Thấy trong mắt nàng không còn hiền lành nữa, Diệp Hiểu Tư vội vàng dùng sức lắc đầu một cái, "Không có không có."
Đổ mồ hôi, nếu hôm nay trong tình huống này mà thật sự trở về ký túc xá, nói không chừng người bị đè chính là cô.
Kiên quyết không thể là vạn năm thụ!
"Hừ hừ..." Trăm năm khó gặp nhún nhún chóp mũi hừ mấy tiếng, Nhan Mộ Sương lúc này mới buông cái tay đang nắm lỗ mũi của cô ra, tiếp đó giống như là nhớ tới cái gì đó, mang theo điểm ngập ngừng nói, "Ngày mấy em trở về?"
"A?" Diệp Hiểu Tư ngẩn ngơ, tiếp đó ôm lấy nàng, bỉu môi nói, "Em không muốn về."
"Ân?" Nhan Mộ Sương hơi hơi kéo khoảng cách ra nhìn cô nói, "Có thể không?
"..." Trầm mặc trong chốc lát, chớp chớp mắt, dùng sức gật đầu, "Có thể."
"Ngoan, trở về đi." Sờ sờ đầu trấn an cô, Nhan Mộ Sương mỉm cười một cái, "Cú điện thoại ngày hôm đó chị nghe được."
"A?" Sửng sốt, tiếp đó hiểu được ý tứ của nàng, Diệp Hiểu Tư giận dỗi nói, "Ông ấy bị bệnh thì liên quan gì tới em a."
"Đứa ngốc, người đó dù sao cũng là ba ba của em, ngoan, nghe lời."
"Nhưng mà ông ấy có vợ con của mình, dựa vào cái gì muốn em trở về a, em trở về cũng sẽ không đi chiếu cố ông ấy." Tiếp tục giận dỗi, hơn nữa lại hết sức bất mãn.
Đúng vậy, cô chính là rất bất mãn.
Mấy ngày hôm trước Diệp Định gọi điện thoại tới nói mình bị bệnh, muốn cô khi nghỉ hè có thể trở về đi bồi hắn.
Diệp Hiểu Tư tiếp xong cú điện thoại này thì đủ loại buồn bực.
Không sai mặc dù đó là ba ba của cô, nhưng mà hắn đã có vợ con rồi a, qua nhiều năm như vậy đều là vợ con bồi hắn, bây giờ muốn cô trở về để làm gì?
"Ngoan đi ngoan đi ~" Ngữ khí Nhan Mộ Sương nhu hòa như đang dỗ dành hài tử, xoa xoa hai má của cô an ủi, "Đến lúc đó chị đến thăm em được không?"
"..." Diệp Hiểu Tư quật cường nhìn nàng, muốn mở miệng nói tiếp để thuyết phục nàng kêu mình lưu lại, nhưng phát hiện trong mắt nàng tràn đầy kiên định, "Được rồi..."
Vì vậy, Diệp Hiểu Tư yếu ớt ủy khuất đáp ứng.
Nhà Nhan Mộ Sương cách đại học Z không tới một giờ đi xe, mặc dù rất thuận tiện có thể thường xuyên về nhà, nhưng mà nàng là người luôn độc lập nên không có làm vậy.
Diệp Hiểu Tư vốn là rất vui vẻ mà nghĩ nghỉ hè sẽ ở lại trường học, như vậy thì có thể thường xuyên chạy đi tìm Nhan Mộ Sương, cho nên ở trên QQ cũng đã nói với Nghiêm Thiều Nguyệt là sẽ không trở về, Nghiêm Thiều Nguyệt mặc dù tỏ vẻ khinh bỉ cô một phen, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.
Diệp Hiểu Tư ngay cả xin ở lại trường cũng đã viết xong, lại nhận được điện thoại của Diệp Định, trong lời nói lại là giả vờ đáng thương với cưỡng bức.
Còn cố tình để cho cô nghe được lão bà đương nhiệm của Diệp Định ở bên cạnh nói một câu.
Muốn nó trở về để làm gì? Hai mẹ con tôi có thể chiếu cố ông được mà.
Đây là một nữ nhân cực kỳ không hiểu chuyện, thật không rõ lúc trước Diệp Định làm sao lại vừa ý cái bình hoa như vậy đây.
Nói đến vấn đề này, Diệp Hiểu Tư đương nhiên là càng nghiêng về phía Tiêu Nhàn Trữ
Mặc dù đều là đối tượng ngoại tình, chính là chồng đương nhiệm của Tiêu Nhàn Trữ, lúc trước là bạn học hệ tiếng Đức của Tiêu Nhàn Trữ cùng nhau tốt nghiệp, rất có phong độ của nam nhân.
Hơn nữa, quả thật so với Diệp Định thì thích hợp với Tiêu Nhàn Trữ hơn.
Nhớ tới cái người mình gọi là mẹ kia, trong mắt Diệp Hiểu Tư hiện lên một tia ảm đạm.
Đêm giao thừa ngày hôm đó không phải là nói sẽ trở về thăm cô sao?
Nhưng mà bây giờ, cũng đã nghỉ hè rồi, cũng đã qua một học kỳ rồi, cũng không có thấy bà ấy trở về.
Kẻ bịp bợm, lần nào cũng đều như vậy!
Lúc trước cũng nói một tuần nữa sẽ trở về thăm cô một lần, kết quả thì sao?L
Nhan Mộ Sương nhìn thấy người yêu lộ ra hơi thở bi quan thì đau lòng không thôi, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói, "Chị sẽ thường xuyên đi thăm em có được không?"
"Ân."
So với Diệp Hiểu Tư cùng Nhan Mộ Sương, Khang Quả Duy cùng Trần Úc hiển nhiên là tốt hơn nhiều.
"Úc Úc, em nói với mẹ em là em muốn ở lại trường đọc sách." Khang Quả Duy cười hì hì nhìn Trần Úc nói.
"Ân? Em sẽ nghiêm túc đọc sách sao?" Trần Úc thật sự không tin liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí cực kỳ không tín nhiệm.
"Ai nha, người ta ở lại là vì chị nha."
Trong mắt hàm chứa ý cười, Trần Úc cũng rất đứng đắn nói "Nhưng chị không có ở lại trường nha."
"Ngô..." Khang Quả Duy nhất thời nghẹn lời, tiếp theo rất không biết xấu hổ nói, "Mặc kệ, ta muốn đi qua nhà chị, em muốn ở trong phòng chị, em muốn ở trên giường chị..."
"Khang Quả Duy!" Lúc này mỹ nhân đã giận, nhẹ dậm chân, "Em cút về 302 cho chị."
"Không muốn!" Người bị xua đuổi không chút do dự cự tuyệt, tiếp theo thì vô lại ở trên giường Trần Úc lăn lộn lên, "Mặc kệ mặc kệ, em muốn ngủ ở trên giường chị."
"Em..." Trần Úc bất đắc dĩ , đè lại gia hỏa đang lăn làm giường cô bừa bộn lên, "Được rồi được rồi."
Thật ra thì cô cũng không muốn cùng đứa ngốc này tách ra, hai tháng, cô không chịu nổi.
"Yeah, Úc Úc là tốt nhất." Bật người lên, ôm Trần Úc lại, Khang Quả Duy cười híp mắt bộ dáng giống như con mèo trộm thịt sống thành công vậy.
Vì vậy, lúc Diệp Hiểu Tư phải rời khỏi, trong lòng đủ loại ai oán.
Vì sao chỉ có một mình cô cần phải đi?
Buồn bực liếc nhìn ba người đưa mình đến trạm xe, có xúc động muốn đem vé xe đang nắm chặt trong tay ném vào thùng rác.
"Hắc hắc, chúng tớ sẽ đi thăm cậu." Khang Quả Duy tự hồ là rất chân thành nói, trên mặt lại là biểu tình vui sướng khi người gặp họa, sau khi bị Trần Úc hung hăng nhéo một cái thì mới thu hồi vẻ mặt muốn ăn đòn kia.
Cái gì đây, làm gì mà Úc Úc luôn tốt với cái tên ngu ngốc kia quá vậy.
Khinh thường liếc nàng một cái, Diệp Hiểu Tư âm thầm ở trong lòng nguyền rủa Khang Quả Duy hè này bị Trần Úc áp thành vạn năm thụ.
"Được rồi, không được buồn bã như vậy." Nhan Mộ Sương tiến lên một bước vuốt vuốt lỗ mũi cô, ngữ khí lạnh như băng lúc trước không còn nữa, chỉ còn lại mỗi ôn nhu, "Xuống xe nhớ gọi điện thoại cho chị."
"Ân." Ngoan ngoãn gật gật đầu, Diệp Hiểu Tư cùng nàng đối mặt, đủ loại thần sắc phức tạp trong mắt cùng xuất hiện.
Cô không muốn trở về a, đặc biệt nghĩ đến việc phải rời khỏi học tỷ xinh đẹp, trở về còn phải đối mặt với bình hoa thiếu não kia, cô càng không muốn về.
"Mời hành khách ngồi chuyến đến thành phố Y lúc mười bảy giờ bốn mươi lăm xin chú ý, hiện tại bắt đầu xét vé, xin mang hành lý đến cửa xét vé số 1 để xét vé. Mời hành khách ngồi chuyến đến thành phố Y lúc mười bảy giờ bốn mươi lăm xin chú ý..."
Loa thông báo vào giờ khắc này vang lên, Diệp Hiểu Tư không nhúc nhích giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, làm cho Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Được rồi, nhanh đi xét vé đi, cũng không phải là sẽ không được gặp lại mà."
"Ngô..."
"Nhanh đi, ngoan."
"..."
Diệp Hiểu Tư càng thêm ai oán .
Vì sao mà cảm thấy học tỷ xinh đẹp không có cảm giác không bỏ được cô a?
Lề mà lề mề đi đến cửa xét vé, dọc theo đường đi còn không ngừng quay đầu lại nhìn Nhan Mộ Sương, sau khi nhìn đến vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng kia thì bỗng nhiên có chút ủy khuất.
Cảm xúc ủy khuất như vậy, mãi cho đến khi ngồi vào trên xe thì càng lan tràn thêm.
Mà lúc này, Nhan Mộ Sương đang đi ra khỏi nhà ga, vẻ mặt lạnh như băng.
"Úc Úc, sao em cảm thấy học tỷ Mộ Sương không bỏ được Diệp Hiểu Tư a, chị nhìn biểu cảm kia của Hiểu Tư đi, cũng muốn khóc rồi." Khang Quả Duy hạ thấp giọng hỏi Trần Úc đang đi bên cạnh, nhưng nhận được lại là một cái liếc mắt.
Nhìn bằng hữu ở phía trước đang tăng nhanh nhịp bước, Trần Úc nhịn không được thở dài một cái.
Như thế nào sẽ bỏ được đây?
Mộ Sương tối hôm qua một đêm không ngủ, chỉ nhìn mỗi ảnh chụp Diệp Hiểu Tư mà ngẩn người.
Làm sao mà cam lòng được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.