Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 26: "Thảm kịch " do lông mi gây ra

Bằng Y Úy Ngã

17/11/2020

Edit: xuanruan

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

"Cảm giác ở lễ nghi bộ thế nào?" Nhan Mộ Sương nhìn vẻ mặt của người đang ngồi ở một bên, tựa tiếu phi tiếu nói.

Diệp Hiểu Tư vẫn đang rối rắm vì buổi tối tám giờ không có cách nào để chơi game đợi Sương Nguyệt Dạ, nghe vậy sửng sốt, tiếp theo nét mặt sa sầm, "Vì sao phải luyện cách đi và đứng thẳng a?"

Cách đi và đứng thẳng gì đó ai mà chẳng biết. Việc nhàm chán như vậy, "Tỷ sắc bén" kia thực làm cho người khác không thể nào hiểu nổi.

"Ách..."

Nhan Mộ Sương vẫn luôn bình tĩnh không nghĩ tới Diệp Hiểu Tư vừa mở miệng lại hỏi đến vấn đề này. Thoáng dừng lại ngồi thẳng người lên "Đây là khóa huấn luyện trụ cột bắt buộc của lễ nghi bộ a."

"Thế nhưng... thế nhưng, em căn bản là không muốn tham gia cái đội lễ nghi gì đó kia, có thể không tham gia huấn luyện được không?" Mang theo ngữ khí có điểm ủy khuất, Diệp Hiểu Tư lúc này vẻ mặt cực kỳ giống một con cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

Cô hiện tại chỉ có thể nghĩ đến một câu.

Trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Thật không hay ho gì, đã không thể "gần quan được ban lộc" mỗi ngày kề cận học tỷ xinh đẹp thì thôi. Lại còn bị "Tỷ sắc bén" giống như Diệt Tuyệt sư thái kia hủy hoại, có nên sống nữa hay không đây.

Thất thần trong vài giây,sau đó Nhan Mộ Sương quay đầu nhìn người có vẻ thập phần giống trẻ con này, mềm lòng, "Vì sao không muốn tham gia đội lễ nghi?"

Cái gì nha, đây là cái vấn đề gì a?

Diệp Hiểu Tư mặt nhăn nhíu mày, miệng dùng sức bĩu bĩu, "Đội lễ nghi không phải đều mặc mấy cái váy sườn xám linh tinh gì đó sao?"

Ách...

Nhan Mộ Sương không khỏi xoa bóp trán, trong mắt hiện lên tia hối hận.

Nàng thế nào lại không nghĩ tới mấy vấn đề này?

Ánh mắt vốn dĩ vẫn đang ở trên mặt người ở bên cạnh liền chậm rãi quét từ trên xuống dưới. Sau khi nhìn thấy 1 thân áo phông, quần đùi thậm chí còn đi giày thể thao đầy nam tính, thu hồi tầm mắt, trong lòng thở dài.

Người này, hẳn là sẽ không nguyện ý mặc váy a.

Chính là...

Vũ Văn Phỉ vốn dĩ đã không thích mình, nếu mình lại can thiệp vào chuyện của đứa nhóc trước mặt này...

Nhớ lại Vũ Văn Phỉ mỗi lần nhìn thấy mình, đều sẽ lộ ra vẻ mặt xem thường, trong lời nói cũng châm chọc không ngừng. Nhan Mộ Sương chỉnh lý lại suy nghĩ có chút hỗn độn, một lúc lâu sau đều không nói gì.

Nàng không muốn làm cho Vũ Văn Phỉ đối với mình càng thêm bất mãn, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng đứa nhóc bên cạnh này làm việc cô không muốn.

Không nhận được câu trả lời, Diệp Hiểu Tư có chút kỳ quái nhìn sang Nhan Mộ Sương, lại trông thấy Nhan Mộ Sương lông mày nhíu chặt vẻ mặt thập phần rối rắm, không khỏi sửng sốt.

Trời... Người lợi hại như thế cũng có lúc rối rắm sao?

Nghĩ như vậy, tầm mắt dừng ở trên mặt Nhan Mộ Sương không muốn rời đi, ý niệm trong đầu dần dần trở nên không nghiêm chỉnh.



Ừm!

Hình như, đây là lần đầu tiên mình nhìn kỹ học tỷ xinh đẹp ở khoảng cách gần như vậy.

Làn da trắng mịn, cái mũi cao thẳng, vành tai nhỏ nhắn...

Diệp Hiểu Tư trong lòng cố gắng muốn tìm từ ngữ ca ngợi để hình dung miêu tả, lại phát hiện chính mình lúc này lại không thể nghĩ ra từ nào.

Trong óc trống rỗng, Diệp Hiểu Tư không khỏi có chút ngây ngốc, ánh mắt càng ngày càng trở nên nóng rực.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực đến từ người bên cạnh, Nhan Mộ Sương nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cái người không hề che dấu nhìn mình chằm chằm kia.

Mà Diệp Hiểu Tư, vốn dĩ trong đầu trống rỗng, lại đến khi nhìn thấy lông mi dai nhỏ của Nhan Mộ Sương, chìm vào trong chuyện cũ.

Kỷ Ngưng hàng lông mi cũng rất dài và dày, hơn nữa có vẻ đẹp trời ban. Khi đứng với những người bạn cùng lứa tuổi thì luôn có loại cảm giác giống như cây cao hơn rừng. Nhưng cây to thì luôn thu hút gió, lúc mới vừa lên trung học, liền có rất nhiều người ở sau lưng nói nàng mang lông mi giả, dung mạo đều là trang điểm mà ra gì gì đó.

Cũng không biết tại sao, rõ ràng Kỷ Ngưng cũng không lớn hơn mình nhiều lắm, lại so với chính mình lão luyện bình tĩnh hơn.

Mỗi khi nghe thấy người khác chê trách, Kỷ Ngưng đều là cười trừ, không có nửa điểm để trong lòng, ngược lại là mình...

"Ôi chao, các cậu có nhìn thấy Kỷ Ngưng lớp số năm kia không?"

Một ngày nào đó hồi năm nhất cao trung,Diệp Hiểu Tư bị Kỷ Ngưng lôi kéo đi WC.

Bởi vì cách ăn mặc trung tính, hồi học tiểu học cô từng bị người đuổi khỏi nhà vệ sinh nữ. Cho nên về sau khi ở trường học khi đều cố gắng uống thật ít nước, trừ phi vạn bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không đến nhà vệ sinh công cộng giải quyết vấn đề.

Thế nhưng bắt đầu từ sơ trung, mỗi lần Kỷ Ngưng cần đi WC, đều sẽ kéo cô đi theo. Lúc mới bắt đầu cô còn giãy dụa, nhưng về sau không chống lại được bộ dáng đáng yêu của Kỷ Ngưng. Mỗi lần đến cuối cũng đều là cô đầu hàng.

Vì thế, cho đến tốt nghiệp trung học, Diệp Hiểu Tư lần nào cũng bồi Kỷ Ngưng cùng đi WC. Sau đó chính mình không đi vào trong mà đứng ở bên ngoài đợi nàng.

Ngày đó, cô như cũ không có đi vào, trước sau như một đứng ở cửa chờ cái người luôn làm mình mềm lòng kia, lại nghe thấy mấy lời khiến cô thực không thoải mái.

"Có nha, Kỷ Ngưng kia, bán phong tao cái gì đó a, còn mang lông mi giả."

"Đúng rồi đúng rồi, một con hồ ly tinh."

"Cũng không biết là cần câu dẫn ai."

"Bọn nam sinh đó, đầu óc cũng thật là có bệnh, vừa nhìn cái loại nữ nhân đó là biết đã tùy tiện cùng rất nhiều nam nhân xằng bậy."

Thời sơ trung , tuy nói là đơn thuần, nhưng vẫn sẽ có một số người, bởi vì ghen tị, thích nói xấu sau lưng người khác.

Diệp Hiểu Tư thật ra là một người rất hẹp hòi, khi nghe thấy mấy câu nói này nói, tự nhiên không vui, nghe đến câu cuối cùng thì càng tức giận đến phát run, bước tới phía trước vài bước muốn cùng mấy nữ sinh kia tranh luận.

Tay phải đang nắm thành quyền lại bị người khác giữ chặt, quay đầu lại, Kỷ Ngưng đang chăm chú nhìn nhìn cô, trong mắt là ôn nhu.

Kỷ Ngưng vừa rửa tay xong đi ra liền chứng kiến người từ trước tới nay đều rất lãnh đạm, mặt không không rõ vì sao đỏ bừng, hai tay lại nắm thành quyền. Nhìn theo hướng tầm mắt của người kia, lại cẩn thận nghe ngóng cuộc đối thoại, trong lòng cũng không khỏi giận dữ, nhưng ngay sau đó hóa thành nhu tình.

Nàng mới mặc kệ những người đó nói xấu sau lưng mình như thế nào. Nàng chỉ để ý đến cái người bất luận gặp chuyện gì cũng có thể bảo trì lãnh đạm kia, lại sẽ bởi vì người khác nói xấu mình vài câu liền tức giận.

Diệp Hiểu Tư thân thể đang căng lên lập tức thả lỏng ra, tiếp theo nhíu mày, nhìn Kỷ Ngưng. Lại quay đầu nhìn mấy nữ sinh vẫn còn đang nói bậy kia, vẻ mặt không vui.



Kỷ Ngưng khóe miệng độ cong càng lớn, ý cười đầy mặt, lắc đầu, lôi kéo tay Diệp Hiểu Tư hướng đi đến phòng học.

"Ngưng..." Diệp Hiểu Tư phùng miệng, thực không vui kêu tên người bên cạnh.

"Ngoan, trở về phòng học nói sau." Ngữ khí thản nhiên, che giấu sự ôn nhu vô hạn. Khóe miệng cong lên khiến Diệp Hiểu Tư biết tâm trạng nàng đang vui vẻ.

Bĩu môi, không rõ Kỷ Ngưng vì sao không tức giận, ngược lại còn vui vẻ như vậy, Diệp Hiểu Tư thuận theo để nàng tùy ý lôi kéo trở lại phòng học, đi trở về chỗ ngồi.

"Cậu chẳng lẽ không tức giận sao?" Rất không rõ ràng nhìn thấy Kỷ Ngưng, ngữ khí có vẻ thập phần nghi hoặc.

"Cậu nghĩ như vậy sao?" Người trước mặt không trả lời vấn đề của Diệp Hiểu Tư, ngược lại có chút hăng hái chống hai má nhìn cái người vẫn còn đang tức giận.

Ân, bộ dáng tức giận của Hiểu cũng thật đáng yêu.

Nghĩ như vậy, nhịn không được giơ tay nắm lấy hai má đang đỏ bừng của người kia.

Diệp Hiểu Tư nghe vậy trừng to mắt, không thèm để ý đến cái tay đang ở trên mặt mình làm việc xấu kia, như đinh đóng cột trả lời, "Đương nhiên sẽ không!"

Kỷ Ngưng trên mặt ý cười càng đậm , "Vậy tớ vì sao phải tức giận?"

"A?"

Diệp Hiểu Tư ngơ ngác nhìn người trước mặt nét mặt tươi cười như hoa, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, chính là trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng.

Nhan Mộ Sương nhìn thẳng vào đôi mắt rõ ràng là đang thất thần, lông mày vốn dĩ đang nhíu chặt kia cũng không giãn chút nào.

Đối cho tướng mạo của mình nàng luôn đều thực tự tin. Cho nên, nếu người bên cạnh vì nhìn mình mà thất thần thì nàng tuy rằng sẽ có chút bất mãn nhưng cũng sẽ không có ý tức giận. Thế nhưng bây giờ...

Diệp Hiểu Tưrõ ràng đang nhìn mình mà lại nghĩ đến việc khác hoặc nghĩ đến người khác. Khiến nàng có cảm giác đặc biệt bị coi thường.

"Ân hừ!" Dùng sức hắng giọng một cái, Nhan Mộ Sương rất bất mãn chờ Diệp Hiểu Tư hoàn hồn.

Bởi vì một tiếng hắng giọng này, Diệp Hiểu Tư rất nhanh liền trở lại với thực tại , đối mặt với ánh mắt của Nhan Mộ Sương, không khỏi một trận xấu hổ, cuống quít quay đầu tránh đi.

"Em đang suy nghĩ gì?" Áp chế sự bất mãn, ngữ khí bình tĩnh như trước, lại có chút tò mò.

Nàng muốn biết, rốt cuộc người này đang suy nghĩ gì, lại dám coi thường mình như vậy.

A?

Diệp Hiểu Tư quay đầu, có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu, không nói gì.

Diệp Hiểu Tư làm sao mở miệng được, làm sao có thể nói là bởi vì nhìn thấy lông mi của nàng liền nhớ tới bạn gái trước kia của mình a.

Nhan Mộ Sương đôi mắt trầm xuống, ngay sau đó, trên mặt lại dâng lên ý cười, có vẻ như ôn nhu vô hại nhưng trong lời nói nói ra....

"Được rồi, chị đã nghĩ rồi, em vẫn là nên cùng bộ trưởng Vũ Văn học tập đi, nàng chính là người ưu tú nhất đội lễ nghi."

Kỳ thật nàng vốn định kiếm cớ khiến người này đi theo mình làm việc trốn tránh huấn luyện, nhưng bây giờ... hừ hừ!

Bạn học Diệp Hiểu Tư, bởi vì chính mình gây ra "sự kiện lông mi ", thảm hại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook