Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 112: Tiểu lâu chủ làm quảng cáo

Bằng Y Úy Ngã

19/11/2020

Beta: Utano_Yuuki

"Tướng công, chị xuống máy bay.... Em sao vậy?" Sau khi máy bay hạ cánh, Nhan Mộ Sương đổi sim điện thoại rồi gọi cho Diệp Hiểu Tư, thì lại nghe được vài tiếng nức nở, liền lo lắng hỏi cô.

"Nương tử, em thấy mình thật vô dụng." Diệp Hiểu Tư cầm điện thoại, đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn Diệp Định còn đang hôn mê, lỗ mũi chua xót, nước mắt liền trượt xuống.

"Tướng công ngoan, làm sao vậy?" Đau lòng, ôn nhu nói với cô, Nhan Mộ Sương không khỏi thầm thở dài.

Nếu như nàng không tới Munich học thì tốt biết bao.

"Ba em... Ông ấy bị trúng gió, mới phẫu thuật ngày hôm qua, bây giờ còn chưa có tỉnh..." Nghe giọng nói quen thuộc kia của nàng, những cảm xúc vẫn luôn hoảng loạn trong lòng, rốt cuộc cũng được bình tĩnh lại, Diệp Hiểu Tư nghẹn ngào nói, "Có phải là do em quá bất hiếu, nên ông ấy..."

"Em đã đồng ý với chị là sẽ không tự trách bản thân mình nữa." Nhan Mộ Sương nhẹ giọng nói, "Ngoan, trước tiên đừng suy nghĩ nhiều nữa, chờ ba em tỉnh lại rồi hãy nói, được không?"

"...Dạ." Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, dựa vào tường rồi lau nước mắt, "Chị đi nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như vậy, rất mệt."

"Ừm, chị không mệt, để chị nói chuyện với em một chút." Nhan Mộ Sương vừa nói, vừa chặn một chiếc taxi, nói địa chỉ, rồi lại tiếp tục nói với Hiểu Tư, "Tướng công, chị không ở bên cạnh em, em phải chiếu cố mình thật tốt, biết không?"

"Dạ." Ngoan ngoãn đồng ý, Diệp Hiểu Tư nói, "Chị cũng vậy."

"Được."

"Em nhớ chị." Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên nói ra, bĩu môi, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

"Bây giờ tướng công đang ở đâu?" Nhan Mộ Sương nở một nụ cười động lòng người, làm cho tài xế đang nhìn lén nàng qua kính chiếu hậu phải đỏ mặt.

Diệp Hiểu Tư nhìn xung quanh, ngoan ngoãn đáp, "Đang ở ngoài cửa phòng bệnh của ba."

Nhan Mộ Sương nghe vậy thì nhẹ nhàng nói, "Vậy em không được bĩu môi, chị không muốn bộ dáng đáng yêu của em bị người khác thấy đâu ~~"

"Hì hì..." Diệp Hiểu Tư gãi gãi đầu, nở nụ cười ngốc nghếch, "Được."

"Ngoan, đi vào phòng bệnh ngồi đi, đừng có đứng ở ngoài nữa." Nghe tiếng cười của cô, Nhan Mộ Sương lúc này mới thoáng yên tâm, nhẹ giọng dỗ dành cô.

"Ô, nhưng mà..." Diệp Hiểu Tư hơi do dự nhìn Miêu Vân Vân đang ngồi sửa móng tay với Diệp Hiểu Hà đang nhìn vào gương, bôi phấn ở trong phòng bệnh, ấp úng một hồi lâu, vẫn không nói với Nhan Mộ Sương.

"Đứa ngốc, có phải hai người đó đang ở trong phòng bệnh đúng không?" Nhan Mộ Sương lập tức biết cô đang chần chờ cái gì, liền hỏi.

"Dạ."

"Ngốc, em cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, nghe lời chị."

Diệp Hiểu Tư lại liếc nhìn người ở bên trong, suy nghĩ một chút, mới cảm thấy là mình cũng không cần phải trốn tránh các nàng, vì vậy cô có hơi thấp thỏm đi vào.

"Mày vào đây làm gì?" Diệp Hiểu Hà vừa thấy cô thì liền hét lên, ngay cả Nhan Mộ Sương ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được.

"Tôi tới thăm ba tôi không được à?" Diệp Hiểu Tư lạnh lùng nói, đi tới trước giường bệnh nhìn Diệp Định nhắm mắt nằm ở trên giường, thở dài, trong lòng càng thêm áy náy.

"Ba em sẽ tỉnh lại." Nhan Mộ Sương nói, "Con nhỏ Diệp Hiểu Hà kia, tướng công không muốn phản ứng thì cũng đừng phản ứng, nếu con nhóc ấy muốn bắt nạt em, thì em cũng không thể để bị bắt nạt được."

"Dạ, được." Diệp Hiểu Tư đáp ứng, nhìn thời gian, rồi nói, "Chắc chị cũng tới nơi rồi, chị đi nghỉ ngơi đi, em không làm phiền chị nữa."

Ở một bên, Diệp Hiểu Hà với Miêu Vân Vân nghe giọng nói ôn nhu của cô, ánh mắt càng thêm khinh bỉ.

"Ồ, thì ra là đang nói chuyện với con đàn bà dâm đãng kia." Diệp Hiểu Hà giễu cợt nói, còn cố ý nói với Miêu Vân Vân, "Mẹ, người nhìn kìa, có vài người đê tiện giống nó vậy đó, con đàn bà dâm đãng kia chỉ là một đôi dép rách bị người khác vứt đi, mà nó còn coi như bảo bối nữa kìa."



Lúc này, Nhan Mộ Sương ở đầu bên kia điện thoại cũng nổi giận, trên người nàng liền tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người qua đường theo bản năng phải tránh đi.

"Diệp Hiểu Hà, tôi đã nói qua, nếu cô còn dám nói nương tử của tôi một câu nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ đánh cô một trận." Con ngươi Diệp Hiểu Tư u ám, điện thoại đổi qua tay trái, tay phải thì nắm thành quyền đi tới chỗ Diệp Hiểu Hà.

"Mày.... Ở đây là bệnh viện, tao nói cho mày biết, mày tốt nhất đừng có xằng bậy..." Diệp Hiểu Hà bị cô dọa mấy lần nên có hơi sợ hãi rụt rụt người, Diệp Hiểu Tư tức giận trừng nàng một cái, lại bước tới chỗ nàng một bước, thì đột nhiên nghe được tiếng khóc long trời lở đất giống như giết heo của Miêu Vân Vân.

"Ông ơi là ông, ông mở mắt ra mà xem, ông vẫn còn đang hôn mê, mà đứa con gái bất hiếu kia của ông liền đánh hai mẹ con tôi, nếu mà ông đi, thì tương lai của hai mẹ con tôi sẽ ra sao đây..."

Tiếng khóc kia lớn đến nỗi làm cho mấy người đi ở bên ngoài nhìn vào trong, y tá cũng lại nhắc nhở hai người yên tĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Tư cũng có chút khinh thường.

"Bà..." Gương mặt Diệp HIểu Tư lập tức đỏ lên, ngón tay chỉ Miêu Vân Vân nửa ngày cũng không thể nói nên lời.

Nhan Mộ Sương vẫn không có cúp điện thoại nên đã nghe được hết, nàng vừa thấy bất đắc dĩ vừa yêu thương tướng công nhà mình.

Hai người kia, lại dám bắt nạt tướng công nhà nàng.

Diệp Hiểu Tư tức giận đi ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới nhớ tới điện thoại còn chưa có cúp, vội vàng nói với Nhan Mộ Sương, "Nương tử... À... Chị không có nghe được chứ?"

"Em nói xem?" Nghe cô hỏi như vậy, Nhan Mộ Sương dở khóc dở cười, "Âm thanh lớn như vậy, sao chị có thể không nghe được chứ."

"Ô..."

"Em nha..." Bất đắc dĩ thở dài, Nhan Mộ Sương cũng không nói tới chuyện này nữa, mà chỉ nói, "Tướng công ngốc của chị, chị phải sắp xếp lại hành lý, em nha, đừng có lúc nào cũng để cho người ta bắt nạt nữa, biết không?"

"Dạ..."

"Chị cúp nha?"

"Dạ..." Diệp Hiểu Tư miễn cưỡng nói.

"Ngoan ~~" Cưng chiều dỗ cô, Nhan Mộ Sương nói tiếp, "Em về tới nhà rồi thì nói với chị, chị sẽ cố gắng nghĩ cách để video với em."

"Dạ." Lúc này Diệp Hiểu Tư cũng không lề mà lề mề nữa, mà dùng sức gật gật đầu.

"Ừ, vậy, bye bye em."

"Dạ, tạm biệt nương tử."

Cúp máy, Nhan Mộ Sương ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, rồi gọi một cú điện thoại qua cho Trần Úc.

"Sương Sương à, tới rồi sao?" Trần Úc đang ở trong văn phòng xử lý văn kiện thì thấy cuộc gọi tới, thấy trên điện thoại hiện tên Nhan Mộ Sương, liền bắt máy.

"Đúng vậy, vừa tới chỗ ở." Nhan Mộ Sương nói, sau đó suy nghĩ một chút, đứng lên đi xung quanh phòng, "Úc Úc, tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?"

"Ha ha, đương nhiên là được, lại có liên quan tới Hiểu Tư sao?"

"Ừ."

Trần Úc cười cười, "Có thể làm cho cậu nhờ vả tới, mãi mãi chỉ có chuyện của tiểu tử ngốc kia."

Nghe được một chút trêu chọc trong lời nói của Trần Úc, Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ nói, "Em ấy, lúc nào cũng không làm tớ bớt lo được."

"?" Lúc này, Trần Úc có hơi khó hiểu, "Làm gì có, tớ thấy Hiểu Tư làm việc rất tốt, bình thường xử sự cũng tốt, cũng không có tệ mà."

"Nếu như cậu nói thì không sai." Nhan Mộ Sương khẽ thở dài rồi nói, "Nhưng mà cậu không thấy em ấy quá mềm lòng, quá lương thiện sao?"



Trần Úc trầm mặc trong chốc lát, mới nói, "Từ trước đến nay Hiểu Tư đều như vậy, chẳng lẽ cậu không thích sao?"

So với những người sành sỏi* có tâm tư, thì nàng lại tương đối thích bộ dáng đơn thuần của Diệp Hiểu Tư hơn, cho dù đã lên thương trường được một khoảng thời gian, nhưng cô vẫn giữ lại được bộ dáng đó, nàng vẫn luôn cho là Nhan Mộ Sương cũng sẽ thích.

[* Thành thạo, nhiều kinh nghiệm, biết nhiều mánh khoé]

"Đúng, tớ thích em ấy như vậy... Nhưng mà tớ lại lo lắng." Nhan Mộ Sương sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nói, "Ba của Hiểu Tư trúng gió, bây giờ đang nằm ở bệnh viện còn chưa có tỉnh, mà em ấy lúc nào cũng mềm lòng như vậy, em ấy cũng hầu như nhún nhường Miêu Vân Vân với Diệp Hiểu Hà ba phần, tớ lại không có ở bên cạnh em ấy, nên tớ sợ em ấy..."

"Sợ em ấy bị bắt nạt rồi thua thiệt sao?" Trần Úc cười ha ha rồi nói tiếp, "Sẽ không có đâu, trước đó không phải cậu đã dặn em ấy là không được để người khác bắt nạt rồi sao? Em ấy nghe lời cậu như vậy, nhất định sẽ phản kháng."

"Không phải vấn đề này." Nhan Mộ Sương nhíu mày nói, "Tớ sợ hai người kia chó cùng rứt giậu, mà Hiểu Tư lại không có phòng bị..."

"Là vậy sao..." Trần Úc suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói, "Vậy, tớ giúp em ấy tìm vài vệ sĩ là được."

"Ừ, cũng chỉ có thể làm vậy." Nhan Mộ Sương thở dài, "Đứa ngốc kia a..."

"Được rồi, Sương Sương cậu lo mà học đi, tớ với Khang Quả Duy sẽ giúp cậu chăm sóc cho Hiểu Tư."

"Ừ, làm phiền cậu rồi."

"A, cậu đừng nói vậy..."

Sau khi nói chuyện xong với Nhan Mộ Sương, Trần Úc lập tức gọi đội trưởng đội vệ sĩ, bảo hắn tìm mấy người thân thủ không tệ làm vệ sĩ cho Diệp Hiểu Tư.

Đội trưởng đội vệ sĩ làm việc rất nhanh, chưa tới mấy ngày cũng đã tìm được một người là "Cao thủ mới nổi" trong nghề.

Lúc Trần Úc nhìn thấy Hách Liên Tiểu Bạch thì vô cùng kinh ngạc.

Mái tóc đen được xõa ra sau, chỉ tùy tiện buộc bằng dải lụa màu trắng, gương mặt thì như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, làn da mới nhìn vào thì thấy vô cùng trắng nõn và non mềm, trên người chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản, làm cho người khác cảm thấy người đó chỉ là một đứa trẻ non nớt.

"Đội trưởng Triệu, anh có chắc là cô ấy có thể làm được không?" Trần Úc ngượng ngùng hỏi trước mặt, nên nàng kéo đội trưởng qua một bên thấp giọng hỏi.

"Tiểu thư yên tâm, cô ấy tuyệt đối có thể làm được." Đội trưởng Triệu tràn đầy tự tin nói, "Mấy huynh đệ chúng tôi liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của cô ấy."

Trần Úc trợn mắt há mồm quay đầu qua nhìn nàng, vẫn cảm thấy không thể tin được.

Đội trưởng Triệu thấy nàng như vậy, cũng hiểu rõ gật gật đầu, "Tiểu thư không tin cũng bình thường, lúc trước chúng tôi cũng không tin, nhưng mà lại không nghĩ tới..."

Lắc đầu, đội trưởng Triệu nói, "Tiểu thư biết chuyện lăng mộ Thanh Đông không?

"Là lăng mộ trước kia mới vừa khai quật ra một ít đồ cổ sao?"

"Đúng vậy, nghe nói trong lăng mộ Thanh Đông có chôn mấy vị hoàng đế, lần khai quật này người trong nghề chúng tôi cũng biết, chuyện khai quật lăng mộ này, phải cần tới mấy người có thân thủ tốt tham gia... Lần đi đó, nghe nói có vài cao thủ được công nhận ở trong nghề, nhưng mà..." Sắc mặt Đội trưởng Triệu nghiêm túc nói, "Đều không có trở về."

Trần Úc có chút kinh ngạc nói, "Đều không có trở về?"

"Đúng." Triệu đội trưởng gật gật đầu nói, "Thật ra lần khai quật này, có mấy đội khảo cổ học đi vào khảo sát, lúc sau, ba người còn sống sót đi báo cáo phát hiện của họ cho chính phủ...."

"Vậy sao?" Trần Úc suy nghĩ một chút, rồi hỏi, "Chẳng lẽ, cô ấy là một trong số ba người còn sống sót trong lần khảo sát đó à?"

"Đúng."

"Tên là gì? "Trần Úc tò mò hỏi.

"Hách Liên Tiểu Bạch. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook