Chương 108: Trở về
Bằng Y Úy Ngã
19/11/2020
Beta: Utano_Yuuki
"Hey, Nhan."
Sau khi tan học, Nhan Mộ Sương thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, thì bị một nam sinh cùng lớp gọi lại.
Nhan Mộ Sương xoay người nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng lại bắt đầu mất kiên nhẫn.
Có lẽ lúc trước nàng còn có kiên nhẫn kết giao với người khác, nhưng mà bây giờ nàng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với ai khác, chỉ muốn trở về với tướng công ngốc của nàng thôi.
"Người đẹp, tớ có thể vinh hạnh mời cậu đi ăn tối không?" Người ngoại quốc cao lớn nhìn như một quý ông, dùng tiếng Trung không được tự nhiên nói với Nhan Mộ Sương.
Nhan Mộ Sương nở nụ cười áy náy, nói tiếng Đức vô cùng lưu loát, "Tôi phải về nhà với người yêu của tôi."
Người yêu?
Người ngoại quốc đột nhiên trợn to mắt, sửng sốt một hồi lâu, "Người yêu?"
"Ừ, tôi đi trước." Nhan Mộ Sương gật đầu, nàng phất phất tay rồi rời khỏi phòng học, chỉ để lại một mình hắn ngơ ngác đứng đó.
Diệp Hiểu Tư vô cùng buồn chán nằm ở trên giường, hơn nữa còn không có hình tượng bắt chéo hai chân, vô tư huýt sáo.
"Tướng công ngốc, trưa mai chị có việc không thể về ăn cơm được, trong tủ lạnh có sữa bò với trứng gà, ừm, còn có một ít thịt bò với mì nữa, lúc em dậy rồi thì phải nhớ làm đồ ăn, ừm, còn phải ăn sớm nữa, nhất định phải ăn, biết không?"
Tối hôm qua trước khi ngủ, Nhan Mộ Sương đã dặn cô như vậy.
Ngáp một cái, Diệp Hiểu Tư nhìn đồng hồ, thì thấy cách thời gian Nhan Mộ Sương về vẫn còn sớm, liền thả chân xuống định ngủ tiếp.
Dù sao nương tử còn chưa có về, cô ngủ thêm một giấc nữa là được rồi.
Tính toán thời gian Nhan Mộ Sương về tới, sau đó lấy điện thoại đặt báo thức cách một tiếng nàng sẽ về, Diệp Hiểu Tư đắp mền nhắm mắt lại ngủ.
Chỉ cần mình rời giường rồi ăn sáng trước lúc nương tử về là được rồi.
Nhan Mộ Sương chạy về nhà, mở cửa ra, không có nghe bất kỳ âm thanh nào, đoán được chuyện gì đang xảy ra, liền híp mắt.
Người nọ, chắc chắn là vẫn còn đang nằm ngủ...
Nhan Mộ Sương đi thẳng vào phòng ngủ, thì không ngoài suy đoán nhìn thấy Diệp Hiểu Tư đang ngủ say như chết, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật không hiểu sao đứa ngốc này có thể ngủ nhiều tới như vậy.
Diệp Hiểu Tư tới đây cũng đã được một đoạn thời gian, mỗi ngày đều ở trong nhà chờ nàng tan học.
Bởi vì ở Munich không chơi Du kiếm giang hồ được, Diệp Hiểu Tư không có bất kỳ hứng thú nào với mấy chuyện khác, cho nên, ngủ là phương thức giết thời gian của cô.
Ngồi vào mép giường, nhìn bộ dáng đáng yêu của Diệp Hiểu Tư khi ngủ say miệng hơi chu ra, Nhan Mộ Sương cưng chìu chọt chọt sóng mũi hơi lạnh của Diệp Hiểu Tư.
Sáng sớm trước khi nàng đi học thì Diệp Hiểu Tư sẽ tỉnh lại quấn quít nàng muốn hôn mấy cái mới chịu ngủ tiếp, lúc nàng tan lớp trở về thì thường thấy cô vẫn còn đang ngủ say, có điều, cô vẫn ngoan ngoãn thức dậy ăn bữa sáng.
Nghĩ đến đây, Nhan Mộ Sương đứng dậy đi tới phòng bếp định thu dọn đồ thừa của bữa sáng với trưa Diệp Hiểu Tư ăn còn dư.
Hửm?
Thấy phòng bếp trống trơn, Nhan Mộ Sương liền nhíu mày, cũng vừa vặn nghe tiếng chuông báo thức trong điện thoại của Diệp Hiểu Tư vang lên.
Lập tức ngồi dậy, Diệp Hiểu Tư mơ mơ màng màng bước xuống giường, cả người có hơi dại ra, vẻ mặt thì đần độn, lại không chút do dự đi tới phòng bếp.
Nhan Mộ Sương nhướng mày, khoanh tay đứng nhìn cô đi vào phòng bếp, sau khi nhìn thấy nàng, thì vẻ mặt cô càng thêm dại ra.
Diệp Hiểu Tư qua hơn nửa ngày còn chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt, cười hề hề định ôm lấy nàng.
Nhan Mộ Sương hơi đẩy cô ra, "Tướng công vừa muốn làm gì vậy?"
"Hửm?" Dụi dụi mắt, cảm thấy bất mãn khi bị đẩy ra, Diệp Hiểu Tư lại muốn ôm nàng, lẩm bẩm nói, "Ăn sáng a."
"Ăn sáng?" Nhan Mộ Sương nở nụ cười, rất ôn nhu nói, "Lần nào tướng công cũng đặt báo thức dậy ăn sáng sao?"
"Ừm." Vô cùng bất mãn khi nàng vẫn không cho mình ôm, Diệp Hiểu Tư dứt khoát chui vào trong lòng nàng.
"Vậy... Báo thức em đặt lúc mấy giờ vậy?" Càng nói giọng điệu càng thêm nguy hiểm, Nhan Mộ Sương vuốt ve vành tai Diệp Hiểu Tư, chờ đáp án của cô.
"Ô... Một tiếng trước khi chị về..." Diệp Hiểu Tư mới vừa nói xong, lập tức tỉnh ngủ, ánh mắt cũng không còn mơ mơ màng màng nữa, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đã trầm mặt xuống, sau lưng phát lạnh, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, "Nương... Nương tử... Chuyện đó..." Diệp Hiểu Tư nhìn nàng cười cười, vẻ mặt lấy lòng, "Có phải là em chưa nói cái gì hết đúng không?"
"Hừ hừ..." Nhan Mộ Sương hừ hai tiếng, giọng nói lạnh lẽo, "Em ngon quá ha, một tiếng trước khi chị về... Em không biết bữa sáng quan trọng tới cỡ nào à?"
Đặc biệt là hôm nay, rõ ràng là nàng đã nói với cô là mình sẽ về muộn, bảo cô phải rời giường ăn bữa sáng với trưa, kết quả....
Diệp Hiểu Tư ngu ngốc, em ấy không biết làm vậy sẽ có hại cho cơ thể sao? Cũng đã đến xế chiều rồi mà vẫn chưa ăn cái gì hết.
"Nương tử nương tử, em sai rồi, chị đừng giận nữa mà..." Biết rõ trình độ làm nũng của mình có thể gây sát thương lớn với Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư ôm cánh tay của nàng lắc qua lắc lại, "Nương tử à..."
"Ít dùng chiêu này lại đi." Tức giận nói, Nhan Mộ Sương phát hiện mình vẫn mềm lòng, "Nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, rồi mình đi ra ngoài ăn cơm."
"Hì hì, tuân lệnh." Diệp Hiểu Tư nhận được mệnh lệnh, vô cùng ngoan ngoãn làm một tư thế nghiêm, chạy về phòng ngủ lấy quần áo rồi đi tắm.
Đứa ngốc...
Lẩm bẩm câu này, Nhan Mộ Sương xoay người đi vào thư phòng tùy tiện lấy một quyển sách ra xem.
"Reng reng reng.", Điện thoại vang lên, Nhan Mộ Sương trầm mê ở trong sách mò kiếm điện thoại rồi bắt máy.
"A lô, là dì ạ... Dạ, sao ạ? Dạ? .... Bảo Hiểu Tư về thành phố Y?... Con cũng đi luôn sao?...?..., Dạ được, dạ... Con biết... Dạ, được ạ... Tạm biệt dì."
Cúp máy, để điện thoại qua một bên, Nhan Mộ Sương nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi thở dài.
"Nương tử, có chuyện gì vậy?" Diệp Hiểu Tư vừa tắm rửa thay quần áo xong, đi vào thư phòng, thấy Nhan Mộ Sương như vậy, có hơi thắc mắc hỏi.
Một tay Nhan Mộ Sương chống cằm, lặng lẽ nhìn cô vài giây, nhếch miệng thản nhiên cười, còn tay kia thì nâng lên đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc bảo cô lại.
Hử?
Diệp Hiểu Tư ngoan ngoãn đi tới, thấy Nhan Mộ Sương đứng dậy bảo để cho mình ngồi lên ghế rồi nàng ngồi lên đùi của mình, hai tay ôm eo nàng, "Làm sao vậy?"
"Dì mới vừa gọi điện thoại tới đây." Ánh mắt Nhan Mộ Sương nhu hòa nói, "Bảo chúng ta về thành phố Y."
"Hả?" Diệp Hiểu Tư vừa nghe tới thành phố Y, liền xụ mặt xuống, giọng nói ai oán, "Tại sao vậy trời?"
"Công ty của em, không muốn sao?" Duỗi một ngón tay ra chọt chọt vào trán cô, Nhan Mộ Sương nhu mì nói.
"Hả?" Không thể nào hiểu được liền há to miệng nhìn nàng, Diệp Hiểu Tư qua một hồi lâu mới nói, "Em làm gì có công ty."
"Đứa ngốc, tập đoàn Viễn Hàng không phải là công ty của em sao?"
"Hể...?"
Tập đoàn Viễn Hàng mắc mớ gì tới cô?
Tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ gì, Nhan Mộ Sương bóp bóp gương mặt cô, "Tướng công ngốc của chị, em không muốn, nhưng chị thì muốn."
"Hả?" Trong lòng bỗng dưng có hơi khó chịu, Diệp Hiểu Tư cố đè cảm giác này xuống, "Nương tử muốn?"
"Đương nhiên." Nhan Mộ Sương nói như chuyện đương nhiên, "Vốn dĩ đó là đồ của tướng công nhà chị, dựa vào cái gì phải nhường cho người khác, huống chi, hai người đó lại bắt nạt em nhiều năm như vậy, chị không có khả năng buông tha cho hai người đó."
Ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt Nhan Mộ Sương không còn ôn nhu, nhìn thẳng vào mắt cô, "Chị biết em không thèm tranh giành với hai người đó, nhưng mà giọng điệu kia, chị không nuốt trôi được, em hiểu chưa tướng công?"
"Em..." Diệp Hiểu Tư nhìn nàng chằm chằm, một giây sau, chỉ có thể thở dài, "Nương tử nói cái gì thì là cái đấy."
Nương tử nhà cô, bao giờ cũng bao che khuyết điểm với lòng dạ hẹp hòi.
Trước đây Vũ Văn Phỉ làm cánh tay của cô bị thương, cô với nương tử nhà cô nói sẽ không tính toán, kết quả là nương tử nhà cô không có đi tìm Vũ Văn Phỉ phiền toái, ngược lại thì đá Bạch Mặc ra khỏi vị trí phó chủ tịch.
Nương tử nhỏ mọn...
"Tướng công có phải không thích chị như vậy không?" Nhan Mộ Sương thấy cô như vậy, có hơi thấp thỏm hỏi.
"Hả?" Diệp Hiểu Tư nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của nàng một hồi lâu, mới kịp phản ứng, cười cười nói, "Sẽ không, nương tử chỉ là muốn trút giận thay cho em thôi mà."
"Tướng công..." Hai tay Nhan Mộ Sương câu lấy cổ Diệp Hiểu Tư, xoa cằm lên vai cô, "Chị không muốn để mấy người đã bắt nạt em nhiều năm như vậy được tiện nghi... Chuyện này, không phải nói một hai câu là có thể quên đi được..."
Diệp Hiểu Tư ôn nhu cười, trong giọng nói đều là cưng chìu, "Nương tử có biết hai điều cơ bản nhất mà chúng ta phải nhớ không?"
"Hử?"
"Lấy mệnh lệnh của nương tử làm trung tâm, kiên trì tam tòng tứ đức, kiên trì quyền vợ tối cao."
"Phì..." Nhan Mộ Sương bật cười, "Em muốn làm tức chết lão sư Mao Đặng Tam à?"
"Hì hì..."
"Chị nhớ... Khi đó tướng công..." Nhan Mộ Sương kéo khoảng cách của hai người ra, giữa lông mày đều là ý cười, "Nghe nói tướng công làm lão sư Marx- lenin nổi giận muốn ngất đi luôn đúng không?"
"Đâu có..." Diệp Hiểu Tư bĩu môi, "Em làm gì có, em là bé ngoan mà."
"A... Liên hệ và điểm khác nhau giữa biện chứng duy vật với duy vật biện chứng là gì?"
"Hả..." Diệp Hiểu Tư sửng sốt, nhìn vào đôi mắt của nương tử đều là ý cười, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cưng chiều hôn hôn lên chóp mũi của nàng, kề sát vào gò má của nàng rồi nói, "Liên hệ là, hai từ này đều có bốn chữ duy vật biện chứng, khác nhau là... vị trí của bốn chữ này không giống nhau..."
"Ha ha..." Nghịch ngợm cười, Nhan Mộ Sương yêu chết vẻ mặt này của Diệp Hiểu Tư, "Tướng công, em thật đáng yêu..."
"Nương tử..."
Vì vậy, chuyện quay về thành phố Y, đã được quyết định như vậy.
Lúc Diệp Hiểu Tư bước xuống máy bay, đạp lên mảnh đất của thành phố Y, không khỏi thở dài.
"Tướng công, mấy ngày nữa chúng ta liền trở về, được không?" Nhan Mộ Sương ôm cô từ phía sau, nói khẽ bên tai cô.
"Được."
Nhan Mộ Sương nhìn gò má trắng nõn của cô, trong ánh mắt nàng đều là nhu tình, nhưng ngay sau đó liền lạnh xuống.
Nàng mới không có lương thiện giống tướng công nhà nàng, những người bắt nạt tướng công nhà nàng, nàng sẽ không bỏ qua.
Giống như bạch y thư sinh luôn phong độ ôn nhu nhuốm máu ngã vào bãi tha ma, phàm là những người gây tổn thương cho tướng công nhà nàng, nàng sẽ trả lại gấp nhiều lần.
Nhan Mộ Sương là người lòng dạ hẹp hòi.
Ôm Diệp Hiểu Tư thật chặt, Nhan Mộ Sương thấy chiếc xe ở đằng xa đang lái tới đón hai người, nở một nụ cười tự tin.
Công ty của Úc Úc với Quả Duy, thêm công ty của nhà nàng, còn có thân tín của Tiêu Nhàn Ninh ở Trung Quốc, công ty Viễn Hàng, sợ là đã đến lúc phải vào trong tay của tướng công nhà nàng rồi.
"Hey, Nhan."
Sau khi tan học, Nhan Mộ Sương thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, thì bị một nam sinh cùng lớp gọi lại.
Nhan Mộ Sương xoay người nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng lại bắt đầu mất kiên nhẫn.
Có lẽ lúc trước nàng còn có kiên nhẫn kết giao với người khác, nhưng mà bây giờ nàng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với ai khác, chỉ muốn trở về với tướng công ngốc của nàng thôi.
"Người đẹp, tớ có thể vinh hạnh mời cậu đi ăn tối không?" Người ngoại quốc cao lớn nhìn như một quý ông, dùng tiếng Trung không được tự nhiên nói với Nhan Mộ Sương.
Nhan Mộ Sương nở nụ cười áy náy, nói tiếng Đức vô cùng lưu loát, "Tôi phải về nhà với người yêu của tôi."
Người yêu?
Người ngoại quốc đột nhiên trợn to mắt, sửng sốt một hồi lâu, "Người yêu?"
"Ừ, tôi đi trước." Nhan Mộ Sương gật đầu, nàng phất phất tay rồi rời khỏi phòng học, chỉ để lại một mình hắn ngơ ngác đứng đó.
Diệp Hiểu Tư vô cùng buồn chán nằm ở trên giường, hơn nữa còn không có hình tượng bắt chéo hai chân, vô tư huýt sáo.
"Tướng công ngốc, trưa mai chị có việc không thể về ăn cơm được, trong tủ lạnh có sữa bò với trứng gà, ừm, còn có một ít thịt bò với mì nữa, lúc em dậy rồi thì phải nhớ làm đồ ăn, ừm, còn phải ăn sớm nữa, nhất định phải ăn, biết không?"
Tối hôm qua trước khi ngủ, Nhan Mộ Sương đã dặn cô như vậy.
Ngáp một cái, Diệp Hiểu Tư nhìn đồng hồ, thì thấy cách thời gian Nhan Mộ Sương về vẫn còn sớm, liền thả chân xuống định ngủ tiếp.
Dù sao nương tử còn chưa có về, cô ngủ thêm một giấc nữa là được rồi.
Tính toán thời gian Nhan Mộ Sương về tới, sau đó lấy điện thoại đặt báo thức cách một tiếng nàng sẽ về, Diệp Hiểu Tư đắp mền nhắm mắt lại ngủ.
Chỉ cần mình rời giường rồi ăn sáng trước lúc nương tử về là được rồi.
Nhan Mộ Sương chạy về nhà, mở cửa ra, không có nghe bất kỳ âm thanh nào, đoán được chuyện gì đang xảy ra, liền híp mắt.
Người nọ, chắc chắn là vẫn còn đang nằm ngủ...
Nhan Mộ Sương đi thẳng vào phòng ngủ, thì không ngoài suy đoán nhìn thấy Diệp Hiểu Tư đang ngủ say như chết, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật không hiểu sao đứa ngốc này có thể ngủ nhiều tới như vậy.
Diệp Hiểu Tư tới đây cũng đã được một đoạn thời gian, mỗi ngày đều ở trong nhà chờ nàng tan học.
Bởi vì ở Munich không chơi Du kiếm giang hồ được, Diệp Hiểu Tư không có bất kỳ hứng thú nào với mấy chuyện khác, cho nên, ngủ là phương thức giết thời gian của cô.
Ngồi vào mép giường, nhìn bộ dáng đáng yêu của Diệp Hiểu Tư khi ngủ say miệng hơi chu ra, Nhan Mộ Sương cưng chìu chọt chọt sóng mũi hơi lạnh của Diệp Hiểu Tư.
Sáng sớm trước khi nàng đi học thì Diệp Hiểu Tư sẽ tỉnh lại quấn quít nàng muốn hôn mấy cái mới chịu ngủ tiếp, lúc nàng tan lớp trở về thì thường thấy cô vẫn còn đang ngủ say, có điều, cô vẫn ngoan ngoãn thức dậy ăn bữa sáng.
Nghĩ đến đây, Nhan Mộ Sương đứng dậy đi tới phòng bếp định thu dọn đồ thừa của bữa sáng với trưa Diệp Hiểu Tư ăn còn dư.
Hửm?
Thấy phòng bếp trống trơn, Nhan Mộ Sương liền nhíu mày, cũng vừa vặn nghe tiếng chuông báo thức trong điện thoại của Diệp Hiểu Tư vang lên.
Lập tức ngồi dậy, Diệp Hiểu Tư mơ mơ màng màng bước xuống giường, cả người có hơi dại ra, vẻ mặt thì đần độn, lại không chút do dự đi tới phòng bếp.
Nhan Mộ Sương nhướng mày, khoanh tay đứng nhìn cô đi vào phòng bếp, sau khi nhìn thấy nàng, thì vẻ mặt cô càng thêm dại ra.
Diệp Hiểu Tư qua hơn nửa ngày còn chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt, cười hề hề định ôm lấy nàng.
Nhan Mộ Sương hơi đẩy cô ra, "Tướng công vừa muốn làm gì vậy?"
"Hửm?" Dụi dụi mắt, cảm thấy bất mãn khi bị đẩy ra, Diệp Hiểu Tư lại muốn ôm nàng, lẩm bẩm nói, "Ăn sáng a."
"Ăn sáng?" Nhan Mộ Sương nở nụ cười, rất ôn nhu nói, "Lần nào tướng công cũng đặt báo thức dậy ăn sáng sao?"
"Ừm." Vô cùng bất mãn khi nàng vẫn không cho mình ôm, Diệp Hiểu Tư dứt khoát chui vào trong lòng nàng.
"Vậy... Báo thức em đặt lúc mấy giờ vậy?" Càng nói giọng điệu càng thêm nguy hiểm, Nhan Mộ Sương vuốt ve vành tai Diệp Hiểu Tư, chờ đáp án của cô.
"Ô... Một tiếng trước khi chị về..." Diệp Hiểu Tư mới vừa nói xong, lập tức tỉnh ngủ, ánh mắt cũng không còn mơ mơ màng màng nữa, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đã trầm mặt xuống, sau lưng phát lạnh, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, "Nương... Nương tử... Chuyện đó..." Diệp Hiểu Tư nhìn nàng cười cười, vẻ mặt lấy lòng, "Có phải là em chưa nói cái gì hết đúng không?"
"Hừ hừ..." Nhan Mộ Sương hừ hai tiếng, giọng nói lạnh lẽo, "Em ngon quá ha, một tiếng trước khi chị về... Em không biết bữa sáng quan trọng tới cỡ nào à?"
Đặc biệt là hôm nay, rõ ràng là nàng đã nói với cô là mình sẽ về muộn, bảo cô phải rời giường ăn bữa sáng với trưa, kết quả....
Diệp Hiểu Tư ngu ngốc, em ấy không biết làm vậy sẽ có hại cho cơ thể sao? Cũng đã đến xế chiều rồi mà vẫn chưa ăn cái gì hết.
"Nương tử nương tử, em sai rồi, chị đừng giận nữa mà..." Biết rõ trình độ làm nũng của mình có thể gây sát thương lớn với Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư ôm cánh tay của nàng lắc qua lắc lại, "Nương tử à..."
"Ít dùng chiêu này lại đi." Tức giận nói, Nhan Mộ Sương phát hiện mình vẫn mềm lòng, "Nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, rồi mình đi ra ngoài ăn cơm."
"Hì hì, tuân lệnh." Diệp Hiểu Tư nhận được mệnh lệnh, vô cùng ngoan ngoãn làm một tư thế nghiêm, chạy về phòng ngủ lấy quần áo rồi đi tắm.
Đứa ngốc...
Lẩm bẩm câu này, Nhan Mộ Sương xoay người đi vào thư phòng tùy tiện lấy một quyển sách ra xem.
"Reng reng reng.", Điện thoại vang lên, Nhan Mộ Sương trầm mê ở trong sách mò kiếm điện thoại rồi bắt máy.
"A lô, là dì ạ... Dạ, sao ạ? Dạ? .... Bảo Hiểu Tư về thành phố Y?... Con cũng đi luôn sao?...?..., Dạ được, dạ... Con biết... Dạ, được ạ... Tạm biệt dì."
Cúp máy, để điện thoại qua một bên, Nhan Mộ Sương nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi thở dài.
"Nương tử, có chuyện gì vậy?" Diệp Hiểu Tư vừa tắm rửa thay quần áo xong, đi vào thư phòng, thấy Nhan Mộ Sương như vậy, có hơi thắc mắc hỏi.
Một tay Nhan Mộ Sương chống cằm, lặng lẽ nhìn cô vài giây, nhếch miệng thản nhiên cười, còn tay kia thì nâng lên đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc bảo cô lại.
Hử?
Diệp Hiểu Tư ngoan ngoãn đi tới, thấy Nhan Mộ Sương đứng dậy bảo để cho mình ngồi lên ghế rồi nàng ngồi lên đùi của mình, hai tay ôm eo nàng, "Làm sao vậy?"
"Dì mới vừa gọi điện thoại tới đây." Ánh mắt Nhan Mộ Sương nhu hòa nói, "Bảo chúng ta về thành phố Y."
"Hả?" Diệp Hiểu Tư vừa nghe tới thành phố Y, liền xụ mặt xuống, giọng nói ai oán, "Tại sao vậy trời?"
"Công ty của em, không muốn sao?" Duỗi một ngón tay ra chọt chọt vào trán cô, Nhan Mộ Sương nhu mì nói.
"Hả?" Không thể nào hiểu được liền há to miệng nhìn nàng, Diệp Hiểu Tư qua một hồi lâu mới nói, "Em làm gì có công ty."
"Đứa ngốc, tập đoàn Viễn Hàng không phải là công ty của em sao?"
"Hể...?"
Tập đoàn Viễn Hàng mắc mớ gì tới cô?
Tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ gì, Nhan Mộ Sương bóp bóp gương mặt cô, "Tướng công ngốc của chị, em không muốn, nhưng chị thì muốn."
"Hả?" Trong lòng bỗng dưng có hơi khó chịu, Diệp Hiểu Tư cố đè cảm giác này xuống, "Nương tử muốn?"
"Đương nhiên." Nhan Mộ Sương nói như chuyện đương nhiên, "Vốn dĩ đó là đồ của tướng công nhà chị, dựa vào cái gì phải nhường cho người khác, huống chi, hai người đó lại bắt nạt em nhiều năm như vậy, chị không có khả năng buông tha cho hai người đó."
Ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt Nhan Mộ Sương không còn ôn nhu, nhìn thẳng vào mắt cô, "Chị biết em không thèm tranh giành với hai người đó, nhưng mà giọng điệu kia, chị không nuốt trôi được, em hiểu chưa tướng công?"
"Em..." Diệp Hiểu Tư nhìn nàng chằm chằm, một giây sau, chỉ có thể thở dài, "Nương tử nói cái gì thì là cái đấy."
Nương tử nhà cô, bao giờ cũng bao che khuyết điểm với lòng dạ hẹp hòi.
Trước đây Vũ Văn Phỉ làm cánh tay của cô bị thương, cô với nương tử nhà cô nói sẽ không tính toán, kết quả là nương tử nhà cô không có đi tìm Vũ Văn Phỉ phiền toái, ngược lại thì đá Bạch Mặc ra khỏi vị trí phó chủ tịch.
Nương tử nhỏ mọn...
"Tướng công có phải không thích chị như vậy không?" Nhan Mộ Sương thấy cô như vậy, có hơi thấp thỏm hỏi.
"Hả?" Diệp Hiểu Tư nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của nàng một hồi lâu, mới kịp phản ứng, cười cười nói, "Sẽ không, nương tử chỉ là muốn trút giận thay cho em thôi mà."
"Tướng công..." Hai tay Nhan Mộ Sương câu lấy cổ Diệp Hiểu Tư, xoa cằm lên vai cô, "Chị không muốn để mấy người đã bắt nạt em nhiều năm như vậy được tiện nghi... Chuyện này, không phải nói một hai câu là có thể quên đi được..."
Diệp Hiểu Tư ôn nhu cười, trong giọng nói đều là cưng chìu, "Nương tử có biết hai điều cơ bản nhất mà chúng ta phải nhớ không?"
"Hử?"
"Lấy mệnh lệnh của nương tử làm trung tâm, kiên trì tam tòng tứ đức, kiên trì quyền vợ tối cao."
"Phì..." Nhan Mộ Sương bật cười, "Em muốn làm tức chết lão sư Mao Đặng Tam à?"
"Hì hì..."
"Chị nhớ... Khi đó tướng công..." Nhan Mộ Sương kéo khoảng cách của hai người ra, giữa lông mày đều là ý cười, "Nghe nói tướng công làm lão sư Marx- lenin nổi giận muốn ngất đi luôn đúng không?"
"Đâu có..." Diệp Hiểu Tư bĩu môi, "Em làm gì có, em là bé ngoan mà."
"A... Liên hệ và điểm khác nhau giữa biện chứng duy vật với duy vật biện chứng là gì?"
"Hả..." Diệp Hiểu Tư sửng sốt, nhìn vào đôi mắt của nương tử đều là ý cười, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cưng chiều hôn hôn lên chóp mũi của nàng, kề sát vào gò má của nàng rồi nói, "Liên hệ là, hai từ này đều có bốn chữ duy vật biện chứng, khác nhau là... vị trí của bốn chữ này không giống nhau..."
"Ha ha..." Nghịch ngợm cười, Nhan Mộ Sương yêu chết vẻ mặt này của Diệp Hiểu Tư, "Tướng công, em thật đáng yêu..."
"Nương tử..."
Vì vậy, chuyện quay về thành phố Y, đã được quyết định như vậy.
Lúc Diệp Hiểu Tư bước xuống máy bay, đạp lên mảnh đất của thành phố Y, không khỏi thở dài.
"Tướng công, mấy ngày nữa chúng ta liền trở về, được không?" Nhan Mộ Sương ôm cô từ phía sau, nói khẽ bên tai cô.
"Được."
Nhan Mộ Sương nhìn gò má trắng nõn của cô, trong ánh mắt nàng đều là nhu tình, nhưng ngay sau đó liền lạnh xuống.
Nàng mới không có lương thiện giống tướng công nhà nàng, những người bắt nạt tướng công nhà nàng, nàng sẽ không bỏ qua.
Giống như bạch y thư sinh luôn phong độ ôn nhu nhuốm máu ngã vào bãi tha ma, phàm là những người gây tổn thương cho tướng công nhà nàng, nàng sẽ trả lại gấp nhiều lần.
Nhan Mộ Sương là người lòng dạ hẹp hòi.
Ôm Diệp Hiểu Tư thật chặt, Nhan Mộ Sương thấy chiếc xe ở đằng xa đang lái tới đón hai người, nở một nụ cười tự tin.
Công ty của Úc Úc với Quả Duy, thêm công ty của nhà nàng, còn có thân tín của Tiêu Nhàn Ninh ở Trung Quốc, công ty Viễn Hàng, sợ là đã đến lúc phải vào trong tay của tướng công nhà nàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.