Chương 13
Lãnh Nguyệt Dạ
23/10/2015
Hôm nay rõ ràng là ngày sinh thần của đại ca, đại tiệc trong cung đều
đã chuẩn bị hoàn tất. Hắn cũng phải qua lại mấy lần kiểm tra thắt chặt
bảo vệ trong cung và ngoài thành. Dù sao địch ở trong tối ta ở ngoài
sáng, không thể chắc chắc chúng sẽ ra tay lúc nào, luôn phải bảo đảm an
toàn nắm chắc tất cả trong tầm tay. Ngay cả tam đệ (Đông Phương Thiên
Trạch) cũng bận tiếp đãi sứ thần, xắp xếp công việc tối mắt tối mũi. Chỉ có tên Hoàng đế vô lương này vẫn nhàn nhã đi tới đi lui không có việc
gì làm liền lôi hai huynh đệ bọn họ tới đây uống rượu, bỏ lại cả đống
công việc còn đang dang dở cho đám lão thần trong cung xử lí. Nhiều lúc
Đông Phương Thiên Diệp không hiểu nổi tên đại ca vô lương nhà mình làm
sao có thể trở thành đại minh quân trong miệng dân chúng, rõ ràng là hơn một nửa số tấu chương bá quan dâng lên mỗi ngày đều ở chỗ hắn và tam
đệ.
Nhìn xem, vị minh quân của Đông Lăng quốc hiện giờ đang thoải mái ôm ấp mỹ nhân, uống rượu, nghe đàn, vô cùng sung sướng tự tại, hoàn toàn không nhớ tới còn có một đoàn bá quan văn võ và sứ thần vẫn đang sốt ruột chờ hắn trở về chủ trì đại yến tiệc trong cung, hoàn toàn không có một phân ý thức trách nhiệm nào cả.
Trên thuyền lớn hiện giờ, Đông Phương Thiên Tường vẫn đang thoải mái hưởng thụ, Đông Phương Thiên Trạch cũng thoải mái để cho mỹ nhân phục vụ nhưng lại không dám thoải mái uống rượu, vẫn còn công việc sau khi cung yến kết thúc cần hắn ra mặt xử lí. Còn chỗ Đông Phương Thiên Diệp hoàn toàn trống rỗng, mỹ nhân đều bị hàn khí của hắn dọa sợ không dám tới gần nửa bước, chỉ có thể đứng đằng xa nhìn qua trông hết sức tội nghiệp. Đông Phương Thiên Tường thấy vậy liền không nhịn được thay mỹ nhân bất bình: “Lão nhị a, đệ cũng không cần bày ra bộ mặt lạnh đó dọa sợ mỹ nhân người ta đâu. Chỉ là chờ một lát mà thôi, cũng không phải việc gì lớn, chưa đến nỗi đám lão thần đó không ứng phó được, đêm nay không phải có rất nhiều tiết mục hay sao, chờ đến màn hấp dẫn rồi trở về cũng không muộn mà”. Hai người còn lại nghe hắn nói vậy cũng chỉ liếc nhau một cái sau đó tiếp tục uống rượu.
Bỗng một bóng dáng bất ngờ xuất hiện bên cạnh Đông Phương Thiên Diệp cúi đầu cung kính bẩm báo: “Gia, bọn chúng đã bắt đầu hành động”. Đông Phương Thiên Tường thấy vậy liền cười đứng dậy: “Xem ra tiết mục hay đã bắt đầu rồi, nên trở về đi thôi. Lão nhị a, nhớ thu lưới cho chặt đừng để sổng mất con mồi nào nha.” Sau đó liền quay lưng đi mất, Đông Phương Thiên Trạch cũng đứng dậy đi theo để lại một câu: “Nhị ca, nhớ cẩn thận.”
Chờ bọn họ đều đi mất, Đông Phương Thiên Diệp mới quay đầu sang hỏi Nhất Ảnh đang đứng phía sau: “Bắt đầu từ chỗ nào?”
“Bẩm gia, bắt đầu từ chỗ tể tướng”.
Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy liền cười lạnh: “Đúng là gãi đúng chỗ ngứa, vậy cứ để mặc chỗ tể tướng, những chỗ khác quét sạch cho ta, còn bố trí bên ngoài thành thế nào?”
“Bẩm gia, tất cả đều hoàn tất chỉ chờ pháo lệnh nữa mà thôi”. “Tốt, đi thôi”.
Bước ra khỏi khoang thuyền, Đông Phương Thiên Diệp theo thói quen quét mắt một vòng quan sát, bỗng tầm mắt của hắn quét qua bờ bên kia, bắt gặp một cảnh tượng kinh tâm động phách mà suốt cuộc đời sau này hắn cũng khó mà quên được. Một người con gái mặc bạch y phất phơ trong gió đang đứng bên cạnh bờ sông ngẩng đầu tĩnh lặng nhìn về phía mặt trăng, ánh trăng chiếu lên gương mặt hờ hững, ánh mắt lạnh nhạt của nàng tạo nên một vẻ đẹp kinh tâm động phách đánh sâu vào trái tim không kịp phòng bị của hắn.
Nàng giống như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần vô tình lạc xuống nhân gian, đóa bạch ngọc phù dung trên đầu nàng cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt càng tô thêm vẻ đẹp xuất trần của nàng. Hoàn toàn không giống như vẻ đoan trang, dịu dàng lúc hắn nhìn thấy nàng trong phủ tam đệ. Có lẽ đây mới là tính cách thực sự của nàng chăng, lạnh nhạt, hờ hững không màng nhân thế? Vậy vì sao nàng lại xuất hiện trong phủ tam đệ? Điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Đang thất thần liền bị giọng nói Nhất Ảnh đánh thức: “ Gia, nên đi thôi”. Đông Phương Thiên Diệp lưu luyến quay lại nhìn nàng lần nữa, sau đó quay đầu bước đi.
Nhận thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình Mạc Tử Liên quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng trắng thoáng qua rồi biến mất. Nàng cũng không quá để ý, tiếp tục việc tu luyện của mình, ánh trăng rằm nguyên tiêu đặc biệt chứa nhiều linh khí, nàng phải tranh thủ thời gian hấp thụ càng nhiều càng tốt, không thể lãng phí.
Nhìn xem, vị minh quân của Đông Lăng quốc hiện giờ đang thoải mái ôm ấp mỹ nhân, uống rượu, nghe đàn, vô cùng sung sướng tự tại, hoàn toàn không nhớ tới còn có một đoàn bá quan văn võ và sứ thần vẫn đang sốt ruột chờ hắn trở về chủ trì đại yến tiệc trong cung, hoàn toàn không có một phân ý thức trách nhiệm nào cả.
Trên thuyền lớn hiện giờ, Đông Phương Thiên Tường vẫn đang thoải mái hưởng thụ, Đông Phương Thiên Trạch cũng thoải mái để cho mỹ nhân phục vụ nhưng lại không dám thoải mái uống rượu, vẫn còn công việc sau khi cung yến kết thúc cần hắn ra mặt xử lí. Còn chỗ Đông Phương Thiên Diệp hoàn toàn trống rỗng, mỹ nhân đều bị hàn khí của hắn dọa sợ không dám tới gần nửa bước, chỉ có thể đứng đằng xa nhìn qua trông hết sức tội nghiệp. Đông Phương Thiên Tường thấy vậy liền không nhịn được thay mỹ nhân bất bình: “Lão nhị a, đệ cũng không cần bày ra bộ mặt lạnh đó dọa sợ mỹ nhân người ta đâu. Chỉ là chờ một lát mà thôi, cũng không phải việc gì lớn, chưa đến nỗi đám lão thần đó không ứng phó được, đêm nay không phải có rất nhiều tiết mục hay sao, chờ đến màn hấp dẫn rồi trở về cũng không muộn mà”. Hai người còn lại nghe hắn nói vậy cũng chỉ liếc nhau một cái sau đó tiếp tục uống rượu.
Bỗng một bóng dáng bất ngờ xuất hiện bên cạnh Đông Phương Thiên Diệp cúi đầu cung kính bẩm báo: “Gia, bọn chúng đã bắt đầu hành động”. Đông Phương Thiên Tường thấy vậy liền cười đứng dậy: “Xem ra tiết mục hay đã bắt đầu rồi, nên trở về đi thôi. Lão nhị a, nhớ thu lưới cho chặt đừng để sổng mất con mồi nào nha.” Sau đó liền quay lưng đi mất, Đông Phương Thiên Trạch cũng đứng dậy đi theo để lại một câu: “Nhị ca, nhớ cẩn thận.”
Chờ bọn họ đều đi mất, Đông Phương Thiên Diệp mới quay đầu sang hỏi Nhất Ảnh đang đứng phía sau: “Bắt đầu từ chỗ nào?”
“Bẩm gia, bắt đầu từ chỗ tể tướng”.
Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy liền cười lạnh: “Đúng là gãi đúng chỗ ngứa, vậy cứ để mặc chỗ tể tướng, những chỗ khác quét sạch cho ta, còn bố trí bên ngoài thành thế nào?”
“Bẩm gia, tất cả đều hoàn tất chỉ chờ pháo lệnh nữa mà thôi”. “Tốt, đi thôi”.
Bước ra khỏi khoang thuyền, Đông Phương Thiên Diệp theo thói quen quét mắt một vòng quan sát, bỗng tầm mắt của hắn quét qua bờ bên kia, bắt gặp một cảnh tượng kinh tâm động phách mà suốt cuộc đời sau này hắn cũng khó mà quên được. Một người con gái mặc bạch y phất phơ trong gió đang đứng bên cạnh bờ sông ngẩng đầu tĩnh lặng nhìn về phía mặt trăng, ánh trăng chiếu lên gương mặt hờ hững, ánh mắt lạnh nhạt của nàng tạo nên một vẻ đẹp kinh tâm động phách đánh sâu vào trái tim không kịp phòng bị của hắn.
Nàng giống như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần vô tình lạc xuống nhân gian, đóa bạch ngọc phù dung trên đầu nàng cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt càng tô thêm vẻ đẹp xuất trần của nàng. Hoàn toàn không giống như vẻ đoan trang, dịu dàng lúc hắn nhìn thấy nàng trong phủ tam đệ. Có lẽ đây mới là tính cách thực sự của nàng chăng, lạnh nhạt, hờ hững không màng nhân thế? Vậy vì sao nàng lại xuất hiện trong phủ tam đệ? Điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Đang thất thần liền bị giọng nói Nhất Ảnh đánh thức: “ Gia, nên đi thôi”. Đông Phương Thiên Diệp lưu luyến quay lại nhìn nàng lần nữa, sau đó quay đầu bước đi.
Nhận thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình Mạc Tử Liên quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng trắng thoáng qua rồi biến mất. Nàng cũng không quá để ý, tiếp tục việc tu luyện của mình, ánh trăng rằm nguyên tiêu đặc biệt chứa nhiều linh khí, nàng phải tranh thủ thời gian hấp thụ càng nhiều càng tốt, không thể lãng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.