Chương 15
Lãnh Nguyệt Dạ
23/10/2015
Tên áo đen thấy Đông Phương Thiên Diệp chần chừ liền vui vẻ, nhìn lại
Phương Trì vừa chạy tới bên cạnh, còn Đông Phương Thiên Diệp chỉ có thể
đứng ở bên đó bất lực nhìn về chỗ mình liền hả hê, lại giơ tay kề dao
vào cổ con tin trong ngực sát hơn, mạnh miệng hướng về phía Đông Phương
Thiên Diệp yêu cầu:
“Đông Phương Thiên Diệp, nếu ngươi biết điều một chút cho thuộc hạ thả hết người của ta ra, cho quân của ngươi rút ra khỏi thành năm mươi dặm, mở cổng thành, nhường đường cho bọn ta. Nếu làm theo ta trong lời nói, cái mạng nhỏ này của tiểu muội nhà ngươi còn có một cơ hội giữ lại. Nếu không làm đúng theo trên, đừng trách ta vô tình đem nàng ta sống không bằng chết, thử xem ngươi làm cách nào trở về ăn nói với liệt tổ liệt tông nhà ngươi.”
Tiểu cô nương Đông Phương Thiên Nhan bình thường mặc dù được cưng chiều có chút vô pháp vô thiên nhưng cũng không ngu ngốc, biết rõ lần này trốn ra ngoài chơi đã làm hỏng đại sự của Nhị ca mặt lạnh đáng sợ, da đầu liền run lên thậm chí không dám mở miệng kêu cứu, chỉ có thể im lặng mặc cho Nhị ca quyết định. Thấy Đông Phương Thiên Diệp im lặng không nói gì, tên áo đen liền có chút sốt ruột, lực tay cũng mạnh hơn vài phần, một giọt máu theo đường viền dao chảy xuống, Đông Phương Thiên Nhan vẫn cắn môi im lặng không dám nói gì.
Thấy vậy, Đông Phương Thiên Diệp chỉ đành thở dài, xem ra kế hoạch hôm nay chỉ vì một phút lơ là để sổng tiểu muội này liền đổ bể rồi. Tay phải giơ lên, lập tức có người xuất hiện bên cạnh, Đông Phương Thiên Diệp cắn răng, lạnh lùng hô một chữ: “Thả”.
Lập tức bóng người biến mất, trên bầu trời bỗng nở rộ một chùm yên hoa màu trắng, không lâu sau đó đám thủ hạ được thả ra đã nhanh chóng tụ tập bên cạnh tên áo đen. Thấy thủ hạ đã được thả, tên áo đen liền quay sang cười kiêu ngạo đối với Đông Phương Thiên Diệp:
“Tốt lắm, ngày hôm nay đã phiền ngươi phải chiêu đãi bọn ta rồi, tiểu công chúa này ta sẽ mang đi. Chừng nào an toàn của bọn ta được đảm bảo, ta sẽ thả nàng ta ra.” Nói rồi hắn ôm tiểu công chúa phi thân xuống xe ngựa Đông Phương Thiên Diệp đã chuẩn bị trước tính rời đi.
Lại không ngờ được con tin nhỏ nãy giờ luôn ngoan ngoãn không dám hé răng động đậy gì lại nhân lúc tên áo đen lơi lỏng sự chú ý dùng cây trâm cài đã nắm sẵn trong tay từ trước, đâm mạnh về phía bụng hắn. Tên áo đen vốn không kịp phòng bị gì liền bị cây trâm bén nhọn đâm trúng, theo phản xạ buông tay. Đông Phương Thiên Nhan cứ như vậy từ trên cao ngã xuống, đến lúc tên áo đen kịp phản ứng lại, Đông Phương Thiên Nhan đã bị thủ hạ của Đông Phương Thiên Diệp đã sớm chuẩn bị trước nhanh tay ôm về phía bên này. Đông Phương Thiên Diệp thấy muội muội đã được an toàn lại lập tức rút đao tấn công về phía đám người áo đen, tuy nhiên do nhân số chênh lệch không ít, lại có Phương Trì ở đó cho nên vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Cũng may đám người áo đen đã sớm nhận được lệnh cũng không dám giằng co lâu, chỉ chú ý tăng tốc độ chạy trốn, còn đối với công kích của Đông Phương Thiên Diệp chỉ là miễn cưỡng ứng phó. Tuy nhiên cũng không hẳn mọi người đều như vậy, tên áo đen lúc nãy sơ ý bị Đông Phương Thiên Nhan đâm bị thương bây giờ chỉ tập trung tấn công Đông Phương Thiên Diệp. Trong ánh mắt hắn lúc này toàn là oán độc, ra tay đều là sát chiêu, một lòng muốn dồn Đông Phương Thiên Diệp vào chỗ chết, lại nhân lúc Đông Phương Thiên Diệp đang bận tiếp chiêu của Phương Trì, liền không ngần ngại đâm lưỡi kiếm đã tẩm cực độc của mình về phía kẻ thù.
Đông Phương Thiên Diệp vốn chưa kịp phòng bị liền bị đâm trúng một nhát bên ngực phải, còn tên áo đen thấy mục đích của mình đã đạt được, lập tức buông kiếm bỏ chạy. Nhìn lưỡi kiếm ánh xanh còn có máu chảy ra đều là màu đen Đông Phương Thiên Diệp lập tức tái mặt, nhanh chóng điểm các huyệt đạo cầm máu ngăn chất độc khuếch tán trong cơ thể, lại nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng siết chặt vòng vây, tầm nã thủ phạm về, không cần quan tâm tới hắn. Nhìn theo bóng thủ hạ nhanh chóng biến mất, bên tai Đông Phương Thiên Diệp vẫn còn vang vọng tiếng cười âm lãnh của tên áo đen lúc đâm kiếm vào trong ngực mình:
“Hahaha, Đông Phương Thiên Diệp, mạng của ngươi tới đây xem ra đã tận, trúng độc của ta rồi cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi nữa đâu", mặc kệ tất cả Đông Phương Thiên Diệp bây giờ chỉ nghĩ cố gắng đứng dậy trở về vương phủ, ai ngờ vừa đứng dậy đã đầu váng mắt hoa tiếp tục ngã xuống, sau đó trước mắt nhanh chóng tối sầm, mất ý thức, thậm chí không biết mình đang ở đâu, chỉ lờ mờ nhìn thấy làn váy trắng xinh đẹp có chút quen thuộc kia lướt qua mà thôi.
“Đông Phương Thiên Diệp, nếu ngươi biết điều một chút cho thuộc hạ thả hết người của ta ra, cho quân của ngươi rút ra khỏi thành năm mươi dặm, mở cổng thành, nhường đường cho bọn ta. Nếu làm theo ta trong lời nói, cái mạng nhỏ này của tiểu muội nhà ngươi còn có một cơ hội giữ lại. Nếu không làm đúng theo trên, đừng trách ta vô tình đem nàng ta sống không bằng chết, thử xem ngươi làm cách nào trở về ăn nói với liệt tổ liệt tông nhà ngươi.”
Tiểu cô nương Đông Phương Thiên Nhan bình thường mặc dù được cưng chiều có chút vô pháp vô thiên nhưng cũng không ngu ngốc, biết rõ lần này trốn ra ngoài chơi đã làm hỏng đại sự của Nhị ca mặt lạnh đáng sợ, da đầu liền run lên thậm chí không dám mở miệng kêu cứu, chỉ có thể im lặng mặc cho Nhị ca quyết định. Thấy Đông Phương Thiên Diệp im lặng không nói gì, tên áo đen liền có chút sốt ruột, lực tay cũng mạnh hơn vài phần, một giọt máu theo đường viền dao chảy xuống, Đông Phương Thiên Nhan vẫn cắn môi im lặng không dám nói gì.
Thấy vậy, Đông Phương Thiên Diệp chỉ đành thở dài, xem ra kế hoạch hôm nay chỉ vì một phút lơ là để sổng tiểu muội này liền đổ bể rồi. Tay phải giơ lên, lập tức có người xuất hiện bên cạnh, Đông Phương Thiên Diệp cắn răng, lạnh lùng hô một chữ: “Thả”.
Lập tức bóng người biến mất, trên bầu trời bỗng nở rộ một chùm yên hoa màu trắng, không lâu sau đó đám thủ hạ được thả ra đã nhanh chóng tụ tập bên cạnh tên áo đen. Thấy thủ hạ đã được thả, tên áo đen liền quay sang cười kiêu ngạo đối với Đông Phương Thiên Diệp:
“Tốt lắm, ngày hôm nay đã phiền ngươi phải chiêu đãi bọn ta rồi, tiểu công chúa này ta sẽ mang đi. Chừng nào an toàn của bọn ta được đảm bảo, ta sẽ thả nàng ta ra.” Nói rồi hắn ôm tiểu công chúa phi thân xuống xe ngựa Đông Phương Thiên Diệp đã chuẩn bị trước tính rời đi.
Lại không ngờ được con tin nhỏ nãy giờ luôn ngoan ngoãn không dám hé răng động đậy gì lại nhân lúc tên áo đen lơi lỏng sự chú ý dùng cây trâm cài đã nắm sẵn trong tay từ trước, đâm mạnh về phía bụng hắn. Tên áo đen vốn không kịp phòng bị gì liền bị cây trâm bén nhọn đâm trúng, theo phản xạ buông tay. Đông Phương Thiên Nhan cứ như vậy từ trên cao ngã xuống, đến lúc tên áo đen kịp phản ứng lại, Đông Phương Thiên Nhan đã bị thủ hạ của Đông Phương Thiên Diệp đã sớm chuẩn bị trước nhanh tay ôm về phía bên này. Đông Phương Thiên Diệp thấy muội muội đã được an toàn lại lập tức rút đao tấn công về phía đám người áo đen, tuy nhiên do nhân số chênh lệch không ít, lại có Phương Trì ở đó cho nên vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Cũng may đám người áo đen đã sớm nhận được lệnh cũng không dám giằng co lâu, chỉ chú ý tăng tốc độ chạy trốn, còn đối với công kích của Đông Phương Thiên Diệp chỉ là miễn cưỡng ứng phó. Tuy nhiên cũng không hẳn mọi người đều như vậy, tên áo đen lúc nãy sơ ý bị Đông Phương Thiên Nhan đâm bị thương bây giờ chỉ tập trung tấn công Đông Phương Thiên Diệp. Trong ánh mắt hắn lúc này toàn là oán độc, ra tay đều là sát chiêu, một lòng muốn dồn Đông Phương Thiên Diệp vào chỗ chết, lại nhân lúc Đông Phương Thiên Diệp đang bận tiếp chiêu của Phương Trì, liền không ngần ngại đâm lưỡi kiếm đã tẩm cực độc của mình về phía kẻ thù.
Đông Phương Thiên Diệp vốn chưa kịp phòng bị liền bị đâm trúng một nhát bên ngực phải, còn tên áo đen thấy mục đích của mình đã đạt được, lập tức buông kiếm bỏ chạy. Nhìn lưỡi kiếm ánh xanh còn có máu chảy ra đều là màu đen Đông Phương Thiên Diệp lập tức tái mặt, nhanh chóng điểm các huyệt đạo cầm máu ngăn chất độc khuếch tán trong cơ thể, lại nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng siết chặt vòng vây, tầm nã thủ phạm về, không cần quan tâm tới hắn. Nhìn theo bóng thủ hạ nhanh chóng biến mất, bên tai Đông Phương Thiên Diệp vẫn còn vang vọng tiếng cười âm lãnh của tên áo đen lúc đâm kiếm vào trong ngực mình:
“Hahaha, Đông Phương Thiên Diệp, mạng của ngươi tới đây xem ra đã tận, trúng độc của ta rồi cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi nữa đâu", mặc kệ tất cả Đông Phương Thiên Diệp bây giờ chỉ nghĩ cố gắng đứng dậy trở về vương phủ, ai ngờ vừa đứng dậy đã đầu váng mắt hoa tiếp tục ngã xuống, sau đó trước mắt nhanh chóng tối sầm, mất ý thức, thậm chí không biết mình đang ở đâu, chỉ lờ mờ nhìn thấy làn váy trắng xinh đẹp có chút quen thuộc kia lướt qua mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.