Chương 25
Lãnh Nguyệt Dạ
23/10/2015
Hiệu suất làm việc
của thuộc hạ Đông Phương Thiên Trạch đúng là không thể coi thường, mới
hơn một ngày bọn họ đã điều tra hết ra đầu đuôi ngọn nguồn chất độc mà
Thủy Nhược Ly trúng, thậm chí còn lôi ra được cả kẻ đầu sỏ đứng sau -
Phương Vũ. Không những thế có lẽ ngay cả Mạc Tử Liên hắn cũng đã cho
người điều tra rõ ràng, cho nên lúc hắn tìm tới, nàng mới có vẻ mặt phức tạp như thế.
Nàng cũng không để ý tới vẻ mặt đó của hắn, chỉ bình tĩnh ngồi xuống mời hắn uống trà. Trong những kiếp luân hồi trước kia, một trong những bản lĩnh của nàng chính là pha trà.
Đông Phương Thiên Trạch cầm trên tay cốc trà còn bốc khói, đưa lên mũi ngửi sau đó lại uống một ngụm, vẻ mặt kinh ngạc tán thưởng:
"Trà ngon, ngay cả ta cũng chưa được mấy dịp nếm thử thứ trà ngon như thế này."
Nói xong vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, từ khi hồ ly lão đại lôi hắn ra khỏi cuộc sống lãng tử, ép hắn vào khuôn khổ làm trâu làm ngựa, mọi thú vui tao nhã của hắn cũng không cánh mà bay, ngay cả muốn gần gũi với người yêu cũng chẳng mấy khi rãnh rỗi, quả thực làm Vương gia như hắn quá uất ức mà...
Lại đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đối diện, nét nghi hoặc trong mắt hắn lại càng sâu. Thiếu nữ trước mặt toàn thân bạch y, chỉ có viền áo và thắt lưng tím nhạt, tạo cho nàng cảm giác thanh cao, thần bí khó tả. Gương mặt chỉ có thể coi là rất thanh tú so với đám mĩ nhân trong hậu viện của hắn còn kém xa, tuy nhiên cái khí chất nhàn nhạt, tinh khiết trên người nàng lại không ai bì được.
Đó chính là lý do lần thứ hai gặp nàng sau khi nghe thuộc hạ báo cáo lại những thông tin hắn lại có vẻ mặt rối rắm như thế, bởi vì những gì hắn nhìn thấy và những gì nghe báo lại về nàng căn bản giống như hai người khác nhau.
Hắn thực sự không thể tưởng tượng được nữ nhân lạnh nhạt, cao quý trước mắt này lại là một nữ nhân điêu ngoa thành tính, thủy tính dương hoa. Tuy nhiên nếu không phải là như vậy lại không thể giải thích được nguyên nhân nàng xuất hiện ở trong này, hậu viện của hắn.
Lại nói nếu như giải thích được nguyên nhân gì khiến nàng vào Tịnh Khiêm Vương phủ này vậy thì vì sao nàng lại không tiếp tục ở bên trong Ngạc Xuân Viện đấu đá tranh sủng mà lại một mình trốn tới chỗ hoang vắng này, lại còn lý do vì sao nàng lại cứu Ly Nhi, hắn quả thực muốn biết, hiện tại, cuối cùng là nàng muốn điều gì ở hắn?
Đông Phương Thiên Trạch sẽ không ngây thơ cho rằng nàng muốn trở thành chính phi hay muốn gần gũi với hắn. Hắn tuy đã từng là hoa hoa công tử, lãng tử đệ nhất Thiên Thành, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ vì ngưỡng mộ hắn mà tư xuân.
Hậu viện Vương phủ này cũng vì vậy mà ngày càng đông đúc. Hắn không ngăn cản nếu nàng muốn vào, tương tự nếu như nàng vì lý do nào khác mà ở đây hắn cũng muốn biết.
Đông Phương Thiên Trạch có thể nhìn rõ ràng trong ánh mắt trong trẻo, lạnh nhạt của nàng hoàn toàn không có hắn, cũng không vương chút dục vọng si mê gì, tất cả chỉ có trong trẻo, sạch sẽ.
Mặc dù không biết vì lý do gì nàng ở đây, lại dường như hiểu rất rõ bí mật của hắn và Ly Nhi trong hậu viện này. Tuy nhiên việc nàng cứu Ly Nhi đối với hắn đã là một ân huệ. Nếu nàng có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần không thương hại tới lợi ích quốc gia hay đại nghịch bất đạo, hắn đều sẽ cố hết sức giúp nàng.
Nàng cũng không để ý tới vẻ mặt đó của hắn, chỉ bình tĩnh ngồi xuống mời hắn uống trà. Trong những kiếp luân hồi trước kia, một trong những bản lĩnh của nàng chính là pha trà.
Đông Phương Thiên Trạch cầm trên tay cốc trà còn bốc khói, đưa lên mũi ngửi sau đó lại uống một ngụm, vẻ mặt kinh ngạc tán thưởng:
"Trà ngon, ngay cả ta cũng chưa được mấy dịp nếm thử thứ trà ngon như thế này."
Nói xong vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, từ khi hồ ly lão đại lôi hắn ra khỏi cuộc sống lãng tử, ép hắn vào khuôn khổ làm trâu làm ngựa, mọi thú vui tao nhã của hắn cũng không cánh mà bay, ngay cả muốn gần gũi với người yêu cũng chẳng mấy khi rãnh rỗi, quả thực làm Vương gia như hắn quá uất ức mà...
Lại đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đối diện, nét nghi hoặc trong mắt hắn lại càng sâu. Thiếu nữ trước mặt toàn thân bạch y, chỉ có viền áo và thắt lưng tím nhạt, tạo cho nàng cảm giác thanh cao, thần bí khó tả. Gương mặt chỉ có thể coi là rất thanh tú so với đám mĩ nhân trong hậu viện của hắn còn kém xa, tuy nhiên cái khí chất nhàn nhạt, tinh khiết trên người nàng lại không ai bì được.
Đó chính là lý do lần thứ hai gặp nàng sau khi nghe thuộc hạ báo cáo lại những thông tin hắn lại có vẻ mặt rối rắm như thế, bởi vì những gì hắn nhìn thấy và những gì nghe báo lại về nàng căn bản giống như hai người khác nhau.
Hắn thực sự không thể tưởng tượng được nữ nhân lạnh nhạt, cao quý trước mắt này lại là một nữ nhân điêu ngoa thành tính, thủy tính dương hoa. Tuy nhiên nếu không phải là như vậy lại không thể giải thích được nguyên nhân nàng xuất hiện ở trong này, hậu viện của hắn.
Lại nói nếu như giải thích được nguyên nhân gì khiến nàng vào Tịnh Khiêm Vương phủ này vậy thì vì sao nàng lại không tiếp tục ở bên trong Ngạc Xuân Viện đấu đá tranh sủng mà lại một mình trốn tới chỗ hoang vắng này, lại còn lý do vì sao nàng lại cứu Ly Nhi, hắn quả thực muốn biết, hiện tại, cuối cùng là nàng muốn điều gì ở hắn?
Đông Phương Thiên Trạch sẽ không ngây thơ cho rằng nàng muốn trở thành chính phi hay muốn gần gũi với hắn. Hắn tuy đã từng là hoa hoa công tử, lãng tử đệ nhất Thiên Thành, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ vì ngưỡng mộ hắn mà tư xuân.
Hậu viện Vương phủ này cũng vì vậy mà ngày càng đông đúc. Hắn không ngăn cản nếu nàng muốn vào, tương tự nếu như nàng vì lý do nào khác mà ở đây hắn cũng muốn biết.
Đông Phương Thiên Trạch có thể nhìn rõ ràng trong ánh mắt trong trẻo, lạnh nhạt của nàng hoàn toàn không có hắn, cũng không vương chút dục vọng si mê gì, tất cả chỉ có trong trẻo, sạch sẽ.
Mặc dù không biết vì lý do gì nàng ở đây, lại dường như hiểu rất rõ bí mật của hắn và Ly Nhi trong hậu viện này. Tuy nhiên việc nàng cứu Ly Nhi đối với hắn đã là một ân huệ. Nếu nàng có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần không thương hại tới lợi ích quốc gia hay đại nghịch bất đạo, hắn đều sẽ cố hết sức giúp nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.