Chương 27
Lãnh Nguyệt Dạ
27/10/2015
Ba ngày sau, Đông Phương Thiên Trạch quả nhiên giữ lời hứa cho người đón
Mạc Tử Liên trở về Mạc gia, dĩ nhiên còn có thư giải thích rõ nguyên
nhân nói rằng Mạc Tử Liên trong vương phủ vốn chỉ là làm khách, bầu bạn
với Thủy Nhược Ly hoàn toàn không có danh phận gì trong Tịnh Khiêm vương phủ cả.
Mạc Viễn Thành chiều hôm đó trở về thấy bảo bối muội muội nhà mình bỗng dưng xuất hiện ở nhà thì cực kỳ kinh ngạc, sau đó là kinh hỷ. Hắn đã sớm muốn đưa muội muội ra khỏi chốn đó rồi, chỉ là muội muội cứng đầu kiên quyết không chịu làm hắn đau đầu vô cùng, lần này thì tốt rồi, muội muội cuối cùng cũng chịu thông suốt, hắn dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, thận chí đem những đồ đạc của Mạc Tử Liên khi dùng ở vương phủ cho bỏ hết nói là để tránh xui xẻo, làm nàng không nói được gì.
Hậu quả là toàn bộ mấy ngày sau đó của nàng đều phải dùng để đi mua đồ bổ sung, dù sao đồ là đại ca vứt, tiền cũng là đại ca ra, nàng chỉ bỏ công thôi, dù sao nàng cũng rảnh không có việc gì làm, coi như là đi dạo phố giải khuây cũng được.
Phụ thân của Mạc Tử Liên chính là điển hình của phụ thân nhị thập tứ hiếu, trong mắt chính là nữ nhi là nhất, nữ nhi nói gì được nấy, nữ nhi nói một không hai, làm cho nàng cũng không khỏi thổn thức làm sao ngày xưa bản thân có thể bỏ mặc người phụ thân tuyệt vời này để chạy theo Đông Phương Thiên Trạch chịu khổ cơ chứ, quả nhiên tâm tình thiếu nữ chính là không thể sử dụng lẽ thường để lý giải mà…
Đại ca nàng thấy cảnh này cũng chỉ lắc đầu, lâu lâu ai oán một câu phụ thân thấy nữ nhi tử liền quên nhi tử sau đó bị phụ thân đại nhân hùng hồn mắng trả: dĩ nhiên rồi, đám đầu gỗ các ngươi có thể dỗ cho phụ thân vui vẻ, có thể ở bên phụng dưỡng chăm sóc lão già ta hay sao, một đám không mê võ công chạy đi ngao du giang hồ thì cũng là suốt ngày lang thang ngoài cửa hàng, không ai ngó ngàng tới lão già như ta…
Quả thật oán khí không phải nhỏ khiến Mạc Viễn Thành cũng phải câm miệng luôn, chỉ có Mạc Tử Liên ở bên cạnh xem trò vui cười hì hì bị hắn hung hăng trừng mắt.
Mạc Tử Liên thương tiếc xoa bóp bả vai cho phụ thân, nhìn mái tóc lấm tấm bạc vì đau thương khi nàng đi năm ngoái mà hết sức đau lòng, âm thầm truyền một ít linh khí vào trong cơ thể phụ thân khiến mái tóc người đen đi không ít.
Từ ngày Mạc Tử Liên trở về, tâm trạng Mạc lão gia hết sức vui vẻ, cả ngày nụ cười đều ở trên môi, mấy chứng bệnh thường ngày cũng không thấy xuất hiện nữa khiến người trong phủ thở nhẹ không ít, càng chắc chắn quả nhiên tiểu thư là đầu quả tim của lão gia, hầu hạ nàng ngày càng dụng tâm.
Mạc Tử Liên quyết tâm lần này trở về đều dùng để bồi phụ thân, đại ca cho nên suốt ngày đều ở bên cạnh bồi lão nhân gia vui vẻ, khi Mạc lão hỏi tới hôn sự nàng cũng điềm nhiên bỏ qua, nói là muốn dùng thêm thời gian ở bên cạnh tận hiếu cho lão nhân gia.
Mạc lão nghe vậy dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ, lập tức thỏa mãn nữ nhi, mấy mối tới cửa đều cho người từ chối hết, nữ nhi bảo bối của hắn chỉ nên để ở nhà cho hắn cưng chiều là tốt rồi, mới không cần gả đi cho chúng chà đạp hừ…
Hôm nay trời trong gió mát, Mạc Tử Liên đang thoải mái nằm đọc sách dưới bóng trúc thì bị nha đầu Linh Nhi hớt hải chạy từ xa tới làm giật mình:
“Tiểu thư nhanh lên,..xảy …xảy ra đại sự rồi,…nhị thiếu gia đang bị ..bị lão gia đánh trên… đại sảnh…”
Mạc Tử Liên nghe vậy cũng không khỏi giật mình:
“Nhị ca về rồi? không phải hai năm trước huynh ấy trốn nhà đi nói là không thành đại sự không trở về sao? Sao sớm như vậy đã trở về rồi, không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Nha đầu Linh Nhi thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn đang tự hỏi không nhúc nhích không khỏi nóng nảy:
“Tiểu thư của em ơi, giờ không phải là lúc tự hỏi đâu, lão gia đang phát hỏa rất lớn, người nhanh đi ngăn lại đi nếu không sợ là sẽ phát sinh sự cố đó…”
Mạc Tử Liên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nóng nảy của Linh Nhi mỉm cười:
“Linh Nhi a, người nào không biết còn tưởng người bị đánh là tướng công muội đó a…”
Linh Nhi nghe vậy khuôn mặt càng đỏ, gấp đến nỗi lắp bắp:
“Tiểu thư, em..em không có…không phải, người…” làm mấy người đứng xung quanh đều mỉm cười.
Mạc Tử Liên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng ấy nữa, đứng dậy đi về phía đại sảnh, nàng cũng rất muốn biết nhị ca đi hai năm trở về sẽ thành dạng gì?
Mạc Viễn Thành chiều hôm đó trở về thấy bảo bối muội muội nhà mình bỗng dưng xuất hiện ở nhà thì cực kỳ kinh ngạc, sau đó là kinh hỷ. Hắn đã sớm muốn đưa muội muội ra khỏi chốn đó rồi, chỉ là muội muội cứng đầu kiên quyết không chịu làm hắn đau đầu vô cùng, lần này thì tốt rồi, muội muội cuối cùng cũng chịu thông suốt, hắn dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, thận chí đem những đồ đạc của Mạc Tử Liên khi dùng ở vương phủ cho bỏ hết nói là để tránh xui xẻo, làm nàng không nói được gì.
Hậu quả là toàn bộ mấy ngày sau đó của nàng đều phải dùng để đi mua đồ bổ sung, dù sao đồ là đại ca vứt, tiền cũng là đại ca ra, nàng chỉ bỏ công thôi, dù sao nàng cũng rảnh không có việc gì làm, coi như là đi dạo phố giải khuây cũng được.
Phụ thân của Mạc Tử Liên chính là điển hình của phụ thân nhị thập tứ hiếu, trong mắt chính là nữ nhi là nhất, nữ nhi nói gì được nấy, nữ nhi nói một không hai, làm cho nàng cũng không khỏi thổn thức làm sao ngày xưa bản thân có thể bỏ mặc người phụ thân tuyệt vời này để chạy theo Đông Phương Thiên Trạch chịu khổ cơ chứ, quả nhiên tâm tình thiếu nữ chính là không thể sử dụng lẽ thường để lý giải mà…
Đại ca nàng thấy cảnh này cũng chỉ lắc đầu, lâu lâu ai oán một câu phụ thân thấy nữ nhi tử liền quên nhi tử sau đó bị phụ thân đại nhân hùng hồn mắng trả: dĩ nhiên rồi, đám đầu gỗ các ngươi có thể dỗ cho phụ thân vui vẻ, có thể ở bên phụng dưỡng chăm sóc lão già ta hay sao, một đám không mê võ công chạy đi ngao du giang hồ thì cũng là suốt ngày lang thang ngoài cửa hàng, không ai ngó ngàng tới lão già như ta…
Quả thật oán khí không phải nhỏ khiến Mạc Viễn Thành cũng phải câm miệng luôn, chỉ có Mạc Tử Liên ở bên cạnh xem trò vui cười hì hì bị hắn hung hăng trừng mắt.
Mạc Tử Liên thương tiếc xoa bóp bả vai cho phụ thân, nhìn mái tóc lấm tấm bạc vì đau thương khi nàng đi năm ngoái mà hết sức đau lòng, âm thầm truyền một ít linh khí vào trong cơ thể phụ thân khiến mái tóc người đen đi không ít.
Từ ngày Mạc Tử Liên trở về, tâm trạng Mạc lão gia hết sức vui vẻ, cả ngày nụ cười đều ở trên môi, mấy chứng bệnh thường ngày cũng không thấy xuất hiện nữa khiến người trong phủ thở nhẹ không ít, càng chắc chắn quả nhiên tiểu thư là đầu quả tim của lão gia, hầu hạ nàng ngày càng dụng tâm.
Mạc Tử Liên quyết tâm lần này trở về đều dùng để bồi phụ thân, đại ca cho nên suốt ngày đều ở bên cạnh bồi lão nhân gia vui vẻ, khi Mạc lão hỏi tới hôn sự nàng cũng điềm nhiên bỏ qua, nói là muốn dùng thêm thời gian ở bên cạnh tận hiếu cho lão nhân gia.
Mạc lão nghe vậy dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ, lập tức thỏa mãn nữ nhi, mấy mối tới cửa đều cho người từ chối hết, nữ nhi bảo bối của hắn chỉ nên để ở nhà cho hắn cưng chiều là tốt rồi, mới không cần gả đi cho chúng chà đạp hừ…
Hôm nay trời trong gió mát, Mạc Tử Liên đang thoải mái nằm đọc sách dưới bóng trúc thì bị nha đầu Linh Nhi hớt hải chạy từ xa tới làm giật mình:
“Tiểu thư nhanh lên,..xảy …xảy ra đại sự rồi,…nhị thiếu gia đang bị ..bị lão gia đánh trên… đại sảnh…”
Mạc Tử Liên nghe vậy cũng không khỏi giật mình:
“Nhị ca về rồi? không phải hai năm trước huynh ấy trốn nhà đi nói là không thành đại sự không trở về sao? Sao sớm như vậy đã trở về rồi, không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Nha đầu Linh Nhi thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn đang tự hỏi không nhúc nhích không khỏi nóng nảy:
“Tiểu thư của em ơi, giờ không phải là lúc tự hỏi đâu, lão gia đang phát hỏa rất lớn, người nhanh đi ngăn lại đi nếu không sợ là sẽ phát sinh sự cố đó…”
Mạc Tử Liên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nóng nảy của Linh Nhi mỉm cười:
“Linh Nhi a, người nào không biết còn tưởng người bị đánh là tướng công muội đó a…”
Linh Nhi nghe vậy khuôn mặt càng đỏ, gấp đến nỗi lắp bắp:
“Tiểu thư, em..em không có…không phải, người…” làm mấy người đứng xung quanh đều mỉm cười.
Mạc Tử Liên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng ấy nữa, đứng dậy đi về phía đại sảnh, nàng cũng rất muốn biết nhị ca đi hai năm trở về sẽ thành dạng gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.