Chương 29
Lãnh Nguyệt Dạ
02/11/2015
Mạc Tử Liên bị nhị ca đùa giỡn cũng không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn hắn, nhìn đến nỗi da mặt dày của Mạc Viễn Phong cũng bị mài mất, đành không thú vị nói
với Mạc Tử Liên:
"Muội muội có gì thì mau hỏi đi, muội cứ nhìn hoài như vậy cái mặt mo này của ta cũng có chút không chịu nổi rồi đây này."
Lúc này Mạc Tử Liên mới nghiêm túc nhìn hắn:
"Nhị ca, vì sao huynh lại về? Không phải lúc trước huynh nói với muội muốn gây dựng sự nghiệp thành công rồi mới trở về hay sao? Không lẽ chỉ mới ra đi có hai năm mà sự nghiệp của huynh đã thành công rồi sao?"
Một loạt câu hỏi của Mạc Tử Liên khiến cho Mạc Viễn Phong không khỏi có chút ngượng ngùng:
"Huynh trở về lần này không phải là vì muội hay sao? Vừa nghe tin tức muội vào Tịnh Khiêm vương phủ làm thiếp, huynh liền gấp rút quay trở về giúp muội. Nhưng mà Liên Nhi, làm sao muội lại trở về được vậy, không lẽ muội bị hắn làm gì ủy khuất muội rồi đuổi muội ra khỏi phủ đấy chứ? Muội có gì ủy khuất nhớ nói cho nhị ca biết, ta lập tức giúp muội hả giận, thế nào."
Mạc Tử Liên nghe nhị ca mình nói sẽ bênh vực mình không khỏi ấm áp nhưng ngay sau đó lại là trùng trùng nghi hoặc:
"Muội đã vào vương phủ một năm, vì sao bây giờ huynh mới biết? Không lẽ trước giờ huynh không nghe được chút tin tức nào của muội hay sao? Nếu không ít ra huynh cũng nên biết muội vốn chỉ vào vương phủ làm khách, mấy ngày trước Tịnh Khiêm vương đã cho người đưa muội trở về phủ, còn gửi thêm thư giải thích nữa, huynh hoàn toàn không biết chút gì sao?"
Lại nói tiếp: "Huynh nói gấp rút trở về, vậy không lẽ huynh còn định đi tiếp hay sao, huynh không sợ phụ thân tức giận sinh bệnh à?"
Mạc Viễn Phong bị muội muội hỏi có chút khó xử, công việc của hắn quả thực là chưa xong, cần phải trở về hoàn thành, hắn đã hứa với huynh đệ mình nhất định phải hoàn thành, không thể thất hứa.
Nhưng muội muội nói cũng không sai, nếu lần này còn tiếp tục chọc giận phụ thân không chừng người sẽ tức quá hoá giận, hắn cũng không muốn chuyện này xảy ra đâu, xem ra lần này muốn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa để tiếp tục ra đi là không dễ dàng rồi, thực nhức đầu a...
Sau ngày hôm đó Mạc lão gia nhìn thấy Mạc Viễn Phong cũng tức giận làm như không thấy, mọi người thấy thế cũng chỉ cười cười, để mặc cho tên đầu gỗ nào đó tự giải quyết, không hề có ý định nói giúp hắn.
Mạc Viễn Phong thấy thế cũng chỉ có thể cười khổ, đành dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ phụ thân bớt giận. Tình hình như vậy tiếp diễn hơn nữa tháng mới kết thúc, trong nửa tháng này, Mạc Viễn Phong gần như tiêu hao hết bảy phần tinh lực, làm đủ mọi việc để làm Mạc lão gia vui lòng, cứ thế giày vò cho tới khi Mạc lão gia hết giận thì Mạc Viễn Phong đã trông như một cái cây khô mất hết sức sống ỉu xìu trông vô cùng tội nghiệp.
Lúc bấy giờ Mạc Tử Liên mới chịu rủ lòng thương nấu chút thức ăn ngon an ủi tinh thần hắn một chút.
"Muội muội có gì thì mau hỏi đi, muội cứ nhìn hoài như vậy cái mặt mo này của ta cũng có chút không chịu nổi rồi đây này."
Lúc này Mạc Tử Liên mới nghiêm túc nhìn hắn:
"Nhị ca, vì sao huynh lại về? Không phải lúc trước huynh nói với muội muốn gây dựng sự nghiệp thành công rồi mới trở về hay sao? Không lẽ chỉ mới ra đi có hai năm mà sự nghiệp của huynh đã thành công rồi sao?"
Một loạt câu hỏi của Mạc Tử Liên khiến cho Mạc Viễn Phong không khỏi có chút ngượng ngùng:
"Huynh trở về lần này không phải là vì muội hay sao? Vừa nghe tin tức muội vào Tịnh Khiêm vương phủ làm thiếp, huynh liền gấp rút quay trở về giúp muội. Nhưng mà Liên Nhi, làm sao muội lại trở về được vậy, không lẽ muội bị hắn làm gì ủy khuất muội rồi đuổi muội ra khỏi phủ đấy chứ? Muội có gì ủy khuất nhớ nói cho nhị ca biết, ta lập tức giúp muội hả giận, thế nào."
Mạc Tử Liên nghe nhị ca mình nói sẽ bênh vực mình không khỏi ấm áp nhưng ngay sau đó lại là trùng trùng nghi hoặc:
"Muội đã vào vương phủ một năm, vì sao bây giờ huynh mới biết? Không lẽ trước giờ huynh không nghe được chút tin tức nào của muội hay sao? Nếu không ít ra huynh cũng nên biết muội vốn chỉ vào vương phủ làm khách, mấy ngày trước Tịnh Khiêm vương đã cho người đưa muội trở về phủ, còn gửi thêm thư giải thích nữa, huynh hoàn toàn không biết chút gì sao?"
Lại nói tiếp: "Huynh nói gấp rút trở về, vậy không lẽ huynh còn định đi tiếp hay sao, huynh không sợ phụ thân tức giận sinh bệnh à?"
Mạc Viễn Phong bị muội muội hỏi có chút khó xử, công việc của hắn quả thực là chưa xong, cần phải trở về hoàn thành, hắn đã hứa với huynh đệ mình nhất định phải hoàn thành, không thể thất hứa.
Nhưng muội muội nói cũng không sai, nếu lần này còn tiếp tục chọc giận phụ thân không chừng người sẽ tức quá hoá giận, hắn cũng không muốn chuyện này xảy ra đâu, xem ra lần này muốn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa để tiếp tục ra đi là không dễ dàng rồi, thực nhức đầu a...
Sau ngày hôm đó Mạc lão gia nhìn thấy Mạc Viễn Phong cũng tức giận làm như không thấy, mọi người thấy thế cũng chỉ cười cười, để mặc cho tên đầu gỗ nào đó tự giải quyết, không hề có ý định nói giúp hắn.
Mạc Viễn Phong thấy thế cũng chỉ có thể cười khổ, đành dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ phụ thân bớt giận. Tình hình như vậy tiếp diễn hơn nữa tháng mới kết thúc, trong nửa tháng này, Mạc Viễn Phong gần như tiêu hao hết bảy phần tinh lực, làm đủ mọi việc để làm Mạc lão gia vui lòng, cứ thế giày vò cho tới khi Mạc lão gia hết giận thì Mạc Viễn Phong đã trông như một cái cây khô mất hết sức sống ỉu xìu trông vô cùng tội nghiệp.
Lúc bấy giờ Mạc Tử Liên mới chịu rủ lòng thương nấu chút thức ăn ngon an ủi tinh thần hắn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.