Chương 51
Lãnh Nguyệt Dạ
20/02/2016
Sau khi suy tính kỹ càng, Mạc Tử Liên liền quyết định không tiến sâu
thêm vào trong thung lũng nữa mà quay ngược lại men theo dòng chảy tìm
đường ra để tránh đụng phải một tai họa nào khác.
Lại nhìn vật nhỏ đang thẹn thùng trước mặt có chút tiếc nuối, không khỏi vươn tay ra ôm lấy vật nhỏ lên, lại có chút ngoài ý muốn vì vật nhỏ hoàn toàn không có bất kì phản kháng nào, ngoan ngoãn để nàng bế lên cao. Vật nhỏ ở trên tay nàng cũng không dùng mấy cái đuôi linh đẹp che giấu nữa mà ngoan ngoãn để chúng ra đằng sau, chín cái đuôi ăn nhịp vẫy vẫy trông đẹp mắt vô cùng. Lại dùng đôi mắt xinh đẹp như hắc bảo thạch chăm chú nhìn mình, nàng mỉm cười nhẹ nhàng hôn vào mắt vật nhỏ:
“Vật nhỏ, ta rất vui vì đã có thể gặp được một sinh vật xinh đẹp như mi ở chỗ này, nhưng mà ta k có nhiều thời gian, cũng không muốn đụng phải chủ nhân chỗ này cho nên ta phải đi thôi, tạm biệt mi nhé.”
Nói xong Mạc Tử Liên lại hôn vật nhỏ một cái nữa rồi mới định thả xuống đất lại, ai ngờ vật nhỏ nghe nàng nói xong dường như suy nghĩ nhìn nàng một lát sau đó ngay khi nàng chưa kịp định thần cắn một phát vào tay nàng,… Chưa kịp xác định xảy ra chuyện gì nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Trong vô thức, Mạc Tử Liên phát hiện bản thân đang đứng giữa một rừng hoa đào, sương khói cùng tiên khí không ngừng lượn lờ xung quanh tạo nên một khung cảnh mộng ảo, vô thực. Nàng nhìn xung quanh, cả một rừng hoa đào ẩn hiện trong sương khói chỉ có duy nhất một con đường mòn rải đá cuội mà mình đang đứng, không còn lựa chọn nào khác, Mạc Tử Liên đành men theo đường mòn tiến về phía trước.
Đi không lâu lắm, tầm hai chung trà sau, nàng đã tìm thấy lối ra, phía bên ngoài rừng đào này lại là một hoa viên hết sức thanh nhã, có suối nước, vườn hoa, rất nhiều loại hoa lạ, chỉ là không biết vì sao, càng nhìn Mạc Tử Liên càng có cảm giác quen thuộc lạ kì, có lẽ vì nàng đã sống lâu lắm, rất nhiều sự tình không thể một khắc mà nhớ ra được, chỉ đành quan sát tiếp rồi tính thôi.
Hoa viên không rộng lắm, đi được mấy bước nàng đã nhìn thấy bóng một nữ tử, không nên nói là một thanh y tiên tử mới đúng đang đứng pha trà bên dưới gốc bồ đề. Mạc Tử Liên vẫn không ngừng tiến tới, chỉ là tới lúc thấy được mặt của vì tiên tử đang chuyên chú pha trà kia, nàng không thể không dừng lại.
Cuối cùng thì Mạc Tử Liên cũng biết vì sao mình vẫn luôn có cảm giác quen thuộc với cảnh vật ở đây rồi, bởi vì tất cả những thứ này, đều nằm trong kiếp trọng sinh thứ 2 của nàng, kiếp tu tiên, cúng chính là kiếp sống dài nhất của nàng trong mười kiếp, kiếp đó nàng đã sống tổng cộng hơn hai trăm năm, đã làm rất nhiều việc, gập rất nhiều người cho nên mới nhất thời không nhớ ra, tuy nhiên, gương mặt của vị tiên tử đứng trước mặt kia, cho dù có thành tro nàng cũng nhận ra, tỷ muội tốt duy nhất của nàng, Lệ Thanh.
Vị tiên tử mặc một bộ thanh y thắt lưng bạch la, viền áo và chân váy thêu chỉ bạc, trên đầu chỉ búi một cái vân kế đơn giản, trên đó cài duy nhất hai đóa bạch trà. Gương mặt nàng ấy không phải quá tuyệt sắc, chỉ rất thanh tú, tuy nhiên phía đuôi mắt trái lại có một vết xăm hình đuôi phượng màu đỏ hoàn toàn không phù hợp với khí chất thanh lệ thoát tục trên thân nàng ấy. Vừa nhìn thấy gương mặt thân thuộc kia, trái tim vốn bình tĩnh của Mạc Tử Liên cũng không khỏi gợn sóng, hốc mắt nóng lên, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Tiểu Lệ Lệ”
Lại nhìn vật nhỏ đang thẹn thùng trước mặt có chút tiếc nuối, không khỏi vươn tay ra ôm lấy vật nhỏ lên, lại có chút ngoài ý muốn vì vật nhỏ hoàn toàn không có bất kì phản kháng nào, ngoan ngoãn để nàng bế lên cao. Vật nhỏ ở trên tay nàng cũng không dùng mấy cái đuôi linh đẹp che giấu nữa mà ngoan ngoãn để chúng ra đằng sau, chín cái đuôi ăn nhịp vẫy vẫy trông đẹp mắt vô cùng. Lại dùng đôi mắt xinh đẹp như hắc bảo thạch chăm chú nhìn mình, nàng mỉm cười nhẹ nhàng hôn vào mắt vật nhỏ:
“Vật nhỏ, ta rất vui vì đã có thể gặp được một sinh vật xinh đẹp như mi ở chỗ này, nhưng mà ta k có nhiều thời gian, cũng không muốn đụng phải chủ nhân chỗ này cho nên ta phải đi thôi, tạm biệt mi nhé.”
Nói xong Mạc Tử Liên lại hôn vật nhỏ một cái nữa rồi mới định thả xuống đất lại, ai ngờ vật nhỏ nghe nàng nói xong dường như suy nghĩ nhìn nàng một lát sau đó ngay khi nàng chưa kịp định thần cắn một phát vào tay nàng,… Chưa kịp xác định xảy ra chuyện gì nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Trong vô thức, Mạc Tử Liên phát hiện bản thân đang đứng giữa một rừng hoa đào, sương khói cùng tiên khí không ngừng lượn lờ xung quanh tạo nên một khung cảnh mộng ảo, vô thực. Nàng nhìn xung quanh, cả một rừng hoa đào ẩn hiện trong sương khói chỉ có duy nhất một con đường mòn rải đá cuội mà mình đang đứng, không còn lựa chọn nào khác, Mạc Tử Liên đành men theo đường mòn tiến về phía trước.
Đi không lâu lắm, tầm hai chung trà sau, nàng đã tìm thấy lối ra, phía bên ngoài rừng đào này lại là một hoa viên hết sức thanh nhã, có suối nước, vườn hoa, rất nhiều loại hoa lạ, chỉ là không biết vì sao, càng nhìn Mạc Tử Liên càng có cảm giác quen thuộc lạ kì, có lẽ vì nàng đã sống lâu lắm, rất nhiều sự tình không thể một khắc mà nhớ ra được, chỉ đành quan sát tiếp rồi tính thôi.
Hoa viên không rộng lắm, đi được mấy bước nàng đã nhìn thấy bóng một nữ tử, không nên nói là một thanh y tiên tử mới đúng đang đứng pha trà bên dưới gốc bồ đề. Mạc Tử Liên vẫn không ngừng tiến tới, chỉ là tới lúc thấy được mặt của vì tiên tử đang chuyên chú pha trà kia, nàng không thể không dừng lại.
Cuối cùng thì Mạc Tử Liên cũng biết vì sao mình vẫn luôn có cảm giác quen thuộc với cảnh vật ở đây rồi, bởi vì tất cả những thứ này, đều nằm trong kiếp trọng sinh thứ 2 của nàng, kiếp tu tiên, cúng chính là kiếp sống dài nhất của nàng trong mười kiếp, kiếp đó nàng đã sống tổng cộng hơn hai trăm năm, đã làm rất nhiều việc, gập rất nhiều người cho nên mới nhất thời không nhớ ra, tuy nhiên, gương mặt của vị tiên tử đứng trước mặt kia, cho dù có thành tro nàng cũng nhận ra, tỷ muội tốt duy nhất của nàng, Lệ Thanh.
Vị tiên tử mặc một bộ thanh y thắt lưng bạch la, viền áo và chân váy thêu chỉ bạc, trên đầu chỉ búi một cái vân kế đơn giản, trên đó cài duy nhất hai đóa bạch trà. Gương mặt nàng ấy không phải quá tuyệt sắc, chỉ rất thanh tú, tuy nhiên phía đuôi mắt trái lại có một vết xăm hình đuôi phượng màu đỏ hoàn toàn không phù hợp với khí chất thanh lệ thoát tục trên thân nàng ấy. Vừa nhìn thấy gương mặt thân thuộc kia, trái tim vốn bình tĩnh của Mạc Tử Liên cũng không khỏi gợn sóng, hốc mắt nóng lên, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Tiểu Lệ Lệ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.