Chương 7
Lãnh Nguyệt Dạ
23/10/2015
Chẳng mấy chốc đã tới nguyên tiêu, khắp nơi trong phủ nô nức tiếng nói cười, đua nhau bàn tán thảo luận về ngày lễ nguyên tiêu, các sự kiện, mỹ nam nổi tiếng của
Kinh đô - Thiên thành. Thiên hạ vốn chia thành tứ quốc theo thứ tự bốn
hướng Đông Lăng - Tây Lạc - Nam Hạ - Bắc Thần. Các nước đều có thực lực
tương đương như nhau cho nên từ xưa đến nay thiên hạ luôn trong trạng
thái giằng co - cân bằng.
Ngày lễ nguyên tiêu ở Đông Lăng quốc cũng đồng thời là một ngày trọng đại - sinh thần Hoàng đế Đông Phương Thiên Tường. Vì vậy ngày này luôn là ngày náo nhiệt nhất trong năm của Đông Lăng quốc và cũng là ngày tràn đầy khói thuốc súng, tranh đấu, tính kế, thăm dò... đủ mọi hình thức giữa các sứ thần tứ quốc trong đại tiệc mừng sinh thần Hoàng đế Đông Lăng quốc.
Mấy ngày nay các đoàn sứ giả tam quốc đều lần lượt kéo đến Thiên thành, ngoài đường đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt, cống phẩm, tặng lễ từ khắp nơi ùa về. Ngay cả thương nhân cũng tấp nập bôn ba từ bốn phương tới khiến cho ngày lễ nguyên tiêu hằng năm trở thành đại lễ tập hợp tứ quốc của Đông Lăng.
Từ xưa tới nay, nước có Vua giỏi, nhiều nhân tài thường được chú ý, huống hồ Đông Lăng quốc không những có nền chính trị, triều đình đoàn kết vững mạnh hơn nữa nhân tài trẻ tuổi vô số, chính sách của Vua cũng khá khoan hồng, không có nhiều khuôn khổ bắt buộc như các nước khác. Vì vậy trình độ phát triển của Đông Lăng quốc càng khó lường. Ngoài ra công tác bảo vệ rất chặt chẽ cho nên việc xâm nhập do thám từ bên ngoài không hề dễ dàng. Vì lẽ đó, nguyên tiêu trở thành cơ hội tốt nhất nhằm thâm nhập do thám nội bộ Đông Lăng quốc vì đây là thời gian duy nhất trong năm việc bảo vệ được nới lỏng, tinh anh từ tam quốc cũng tụ họp về.
Trong Tịnh Khiêm Vương phủ, các nữ nhân hậu viện cũng ngày càng gấp gáp. Một mặt tìm mọi cách tranh thủ, ám chiêu hòng giành lấy cơ hội cùng Vương gia đến yến tiệc, một mặt lo quần áo, trang sức làm sao cho bản thân nổi trội nhất trong yến tiệc, cả Vương phủ đều trở nên náo loạn. Nơi yên tĩnh duy nhất chính là Thính Vũ Hiên nằm cô độc ở phía nam Vương phủ.
Lúc này dưới tàng cây lê cổ thụ bên bìa rừng cạnh Thính Vũ Hiên, dưới tàng lá xanh điểm từng đốm lê hoa trắng muốt, Mạc Tử Liên đang nhàn nhã nằm đọc sách trên ghế tre, một bên nghe Linh Nhi hưng phấn kể về những chuyện bát quái trong phủ. Nào là hôm qua Tô phu nhân đẩy Bạch phu nhân rơi xuống nước, Lâm sườn phi chèn ép vũ cơ mới vào phủ, Hà phu nhân và Tịch phu nhân đánh nhau tới chảy máu... càng nói càng hưng phấn.
Nghe Linh Nhi hưng phấn kể, Mạc Tử Liên lại loáng thoáng nhớ lại về ngày này ở kiếp trước, hình như mình cũng bận rộn chuẩn bị, còn suýt trúng chiêu mấy lần, tranh đấu liên tục một tháng sứt đầu mẻ trán tới cuối cùng không phải vẫn là Lâm vũ y - Lâm sườn phi đi cùng với Đông Phương Thiên Trạch sao?
Thực ra sống trọn một kiếp đấu tranh đó không phải nàng không học được gì. Ít nhất thì nàng cũng biết trân trọng bản thân và biết rằng mình tranh đoạt bao năm hoàn toàn là vô nghĩa. Đang xuất thần thì bị tiếng la của Linh Nhi làm bừng tỉnh.
Ngày lễ nguyên tiêu ở Đông Lăng quốc cũng đồng thời là một ngày trọng đại - sinh thần Hoàng đế Đông Phương Thiên Tường. Vì vậy ngày này luôn là ngày náo nhiệt nhất trong năm của Đông Lăng quốc và cũng là ngày tràn đầy khói thuốc súng, tranh đấu, tính kế, thăm dò... đủ mọi hình thức giữa các sứ thần tứ quốc trong đại tiệc mừng sinh thần Hoàng đế Đông Lăng quốc.
Mấy ngày nay các đoàn sứ giả tam quốc đều lần lượt kéo đến Thiên thành, ngoài đường đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt, cống phẩm, tặng lễ từ khắp nơi ùa về. Ngay cả thương nhân cũng tấp nập bôn ba từ bốn phương tới khiến cho ngày lễ nguyên tiêu hằng năm trở thành đại lễ tập hợp tứ quốc của Đông Lăng.
Từ xưa tới nay, nước có Vua giỏi, nhiều nhân tài thường được chú ý, huống hồ Đông Lăng quốc không những có nền chính trị, triều đình đoàn kết vững mạnh hơn nữa nhân tài trẻ tuổi vô số, chính sách của Vua cũng khá khoan hồng, không có nhiều khuôn khổ bắt buộc như các nước khác. Vì vậy trình độ phát triển của Đông Lăng quốc càng khó lường. Ngoài ra công tác bảo vệ rất chặt chẽ cho nên việc xâm nhập do thám từ bên ngoài không hề dễ dàng. Vì lẽ đó, nguyên tiêu trở thành cơ hội tốt nhất nhằm thâm nhập do thám nội bộ Đông Lăng quốc vì đây là thời gian duy nhất trong năm việc bảo vệ được nới lỏng, tinh anh từ tam quốc cũng tụ họp về.
Trong Tịnh Khiêm Vương phủ, các nữ nhân hậu viện cũng ngày càng gấp gáp. Một mặt tìm mọi cách tranh thủ, ám chiêu hòng giành lấy cơ hội cùng Vương gia đến yến tiệc, một mặt lo quần áo, trang sức làm sao cho bản thân nổi trội nhất trong yến tiệc, cả Vương phủ đều trở nên náo loạn. Nơi yên tĩnh duy nhất chính là Thính Vũ Hiên nằm cô độc ở phía nam Vương phủ.
Lúc này dưới tàng cây lê cổ thụ bên bìa rừng cạnh Thính Vũ Hiên, dưới tàng lá xanh điểm từng đốm lê hoa trắng muốt, Mạc Tử Liên đang nhàn nhã nằm đọc sách trên ghế tre, một bên nghe Linh Nhi hưng phấn kể về những chuyện bát quái trong phủ. Nào là hôm qua Tô phu nhân đẩy Bạch phu nhân rơi xuống nước, Lâm sườn phi chèn ép vũ cơ mới vào phủ, Hà phu nhân và Tịch phu nhân đánh nhau tới chảy máu... càng nói càng hưng phấn.
Nghe Linh Nhi hưng phấn kể, Mạc Tử Liên lại loáng thoáng nhớ lại về ngày này ở kiếp trước, hình như mình cũng bận rộn chuẩn bị, còn suýt trúng chiêu mấy lần, tranh đấu liên tục một tháng sứt đầu mẻ trán tới cuối cùng không phải vẫn là Lâm vũ y - Lâm sườn phi đi cùng với Đông Phương Thiên Trạch sao?
Thực ra sống trọn một kiếp đấu tranh đó không phải nàng không học được gì. Ít nhất thì nàng cũng biết trân trọng bản thân và biết rằng mình tranh đoạt bao năm hoàn toàn là vô nghĩa. Đang xuất thần thì bị tiếng la của Linh Nhi làm bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.