Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Chương 27
Thư Ca
15/08/2016
"Vậy trước tiên ngươi nói cho ta biết, trừ ngươi ra còn có ai đã từng chạm qua bức họa này, hoặc có ai biết ngươi muốn dâng bức họa này cho bản Vương phi?" Mộ Dung Thư thấp giọng hỏi.
Tam phu nhân lúc này tạm yên lòng, nghe Mộ Dung Thư hỏi, tròng mắt liền bắt đầu chuyển động không ngừng, cố nắm bắt từng chi tiết nhỏ nhất để cứu mạng, cuối cùng hai mắt tỏa sáng, vội vàng trả lời: "Bức tranh này vẫn luôn được cất giữ trong rương, chưa bao giờ lấy ra, hai ngày trước mới lấy từ trong rương ra. Thấy được bức họa này chỉ có Nhị đẳng nha hoàn - Ngọc Nhuận… trong hai ngày này còn có hai bà tử vào phòng nô tỳ để…" Câu cuối cùng Tam phu nhân có chút lắp bắp, dường như có điều khó nói.
Mộ Dung Thư âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết, nói tiếp!"
Giọng nói lạnh lẽo tuyệt tình, thân thể Tam phu nhân lại run rẩy, môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, đầu cúi xuống, cuối cùng lên tiếng, giọng nói vì sợ hãi mà khàn khàn: "Hai người bà tử đến để nô tì phái ra ngoài mua xuân dược..."
Xuân dược? Mộ Dung Thư lại cười lạnh, hơi quay đầu nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc. Lúc hắn nhìn Tam phu nhân, ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.
Ở trong nhà cao cửa rộng, nữ nhân vì được nam nhân sủng ái có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đây là luật lệ ai ai cũng biết nhưng nói ra miệng lại là một chuyện khác. Chẳng trách Vũ Văn Mặc lại tỏ ra chán ghét.
Thẩm trắc phi bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thư, tuy nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió, nếu Mộ Dung Thư có thể giải quyết chuyện này, nàng ta chắc chắn có thể tham gia vào việc quản sự.
Đại phu nhân và Tứ phu nhân cúi đầu, Tam phu nhân lúc này đã là xấu hổ không còn cách nào ngẩng đầu đối mặt với mọi người, hai người các nàng tuy vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn lo sợ sẽ rước họa vào thân, dù sao phương pháp tặng lễ vật này là do ba người các nàng cùng nghĩ ra.
Mộ Dung Thư thoáng trầm tư một lát, sau đó bảo Hồng Lăng: "Cho gọi Ngọc Nhuận và hai bà tử kia tới đây."
Hơn một khắc sau, Ngọc Nhuận cùng hai bà tử cúi đầu tiến vào.
Vừa đến, cả ba liền “phịch” một tiếng đồng loạt quỳ xuống.
"Các ngươi có biết bản Vương phi cho gọi các ngươi đến là vì chuyện gì không?" Mộ Dung Thư nhìn lướt qua các nàng rồi trầm giọng hỏi.
Ba người nhìn nhau, trong lòng run sợ. Ngọc Nhuận hướng về phía Mộ Dung Thư dập đầu một cái, nhỏ giọng trả lời: "Việc này thật sự là không liên quan đến nô tì, đồ vật của chủ tử nô tì đụng vào còn không dám, huống gì nói đến vu oan hãm hại. Hi vọng Vương phi minh giám."
"Nô tì cũng không biết gì, bọn nô tì chỉ mang thuốc đến cho Tam phu nhân thôi, bọn nô tì không biết phu nhân muốn dâng bức họa đó cho Vương phi." Một trong hai bà tử run rẩy nói.
Đầu tiên Mộ Dung Thư nhìn về phía Ngọc Nhuận. Nha đầu này lớn lên như hoa như ngọc, mông lớn eo nhỏ, đuôi lông mày ẩn ẩn phong tình, một nhị đẳng nha hoàn có dung mạo xinh đẹp có rất nhiều cơ hội trở thành nha đầu thông phòng, nếu được sủng ái có thể được nhấc lên làm thiếp. Thế nhưng, trong tình huống hiện nay, chủ tử gặp nạn, nàng lại là người bị nghi ngờ nhiều nhất nhưng tinh thần lại rất trấn định, biết cách tránh nặng tìm nhẹ, trốn tránh trách nhiệm. Lại nhìn hai bà tử, thân mặc vải thô áo gai, thân thể gầy yếu, da dẻ vàng như nến, ngày thường nhất định làm việc nặng, cho nên mới phải xuất phủ để tìm mua loại thuốc như vậy thì mới không để người khác nhận ra.
Trong lòng nàng cân nhắc một phen, sau đó, dừng trên người Ngọc Nhuận, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi nói cho bản Vương phi, không phải ngươi, vậy ai ra tay?"
Tam phu nhân môi trắng bệch, hận đến nghiến răng, ngẩng đầu ngoan độc nhìn Ngọc Nhuận nói: "Chính là ngươi! Chính là ngươi! Tiện tì này ngày thường không an phận, nhất định là do ngươi, nghĩ cách hãm hại ta chết để ngươi có cơ hội làm nha hoàn thông phòng! Tại sao ta lại không để tâm đề phòng ngươi chứ? Ta nên sớm đoán được ngươi là đồ ăn cháo đá bát!" Bây giờ nghĩ lại, hai ba ngày nay Ngọc Nhuận có chút bất thường, gương mặt lúc nào tươi cười.
Ngọc Nhuận mấp máy miệng định phản đối, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn nhịn xuống, đôi mắt linh động tràn đầy mị khí lại ngân ngấn nước mắt: "Xin Vương phi minh giám."
"Tam phu nhân, bản Vương phi hỏi ngươi một câu, bức họa này được đặt ở đâu? Ngươi gặp hai bà tử ở phòng trong hay phòng ngoài?" Mộ Dung Thư khóe miệng giật giật, không ngờ ngày thường Tam phu nhân trọng sĩ diện đến lúc gặp chuyện liên quan đến tánh mạng thì lại chửi ầm lên, hoàn toàn đánh mất đi lý trí, như người đàn bà chanh chua vậy.
"Dĩ nhiên là đặt ở phòng trong. Hai bà tử thân phận đê hèn nên không được vào phòng trong. Hai ngày này, chỉ có nha hoàn hầu hạ bên người nô tì là Ngọc Nhuận mới có thể đặt chân vào phòng trong." Tuy Tam phu nhân vẫn còn muốn mắng thêm một trận cho hả giận nhưng khi nhìn đến sắc mặt Vũ Văn Mặc liền biết vừa rồi mình đã luống cuống, lúc này không nên nói nhiều, dù sao nàng cũng chưa từng làm gì.
Ngọc Nhuận kinh hãi, sắc mặt đại biến, thấy Mộ Dung Thư không phải là người dễ gạt liền quay sang người luôn nhân từ với hạ nhân là Thẩm trắc phi nói: "Xin Thẩm trắc phi cho nô tì một cái công đạo! Tuy rằng nô tì là hạ nhân, nhưng từ khi bốn tuổi đã làm việc trong vương phủ, nô tì làm việc cẩn trọng, cũng không dám nửa phần gian dối, tuy Tam phu nhân là chủ của nô tì nhưng cũng không thể tùy ý vu oan nô tì ! Thẩm trắc phi…"
Thẩm trắc phi vốn không muốn nhúng tay đến việc này nhưng khi nghe lời Ngọc Nhuận, đôi mày lá liễu cực đẹp cau chặt, dịu dàng trả lời: "Việc này Vương gia đã giao cho Vương phi xử lý, ta tin tưởng Vương phi tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ ai, chắc chắn trả lại công bằng cho người bị hãm hại, ngươi không nên nóng lòng, nếu việc này không liên quan gì đến ngươi, Vương phi nhất định sẽ không để ngươi bị oan ức."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lại một lần cười lạnh trong lòng, ý của Thẩm trắc phi muốn nhắn cho nàng biết việc này khó giải quyết, nếu như không cẩn thận, sẽ bị người gièm pha, hơn nữa tuyệt đối không thể xử lí qua loa, bằng không nói xấu ai, oan uổng ai, cũng mang đến phiền toái!
Mắt cười sáng ngời, Mộ Dung Thư đi đến trước mặt Ngọc Nhuận, từ trên cao nhìn xuống dùng giọng nói mềm mại hơn cả gòn hỏi: "Nếu vậy ngươi nói cho bản Vương phi biết, việc này là ai làm? Ngươi đi theo bên người Tam phu nhân, dĩ nhiên phải rõ ràng hơn ai hết, không phải sao?"
Ngọc Nhuận trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra: "Nhất định là do Tam phu nhân gây ra."
"À?" Ý cười trong mắt Mộ Dung Thư càng đậm hơn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tam phu nhân đang phẫn hận hỏi: "Tam phu nhân thì sao?"
"Nhất định là do nha đầu này gây ra!" Tam phu nhân giận dữ hét lên.
Ngọc Nhuận lo lắng không thôi, không suy nghĩ nhiều lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: "Tam phu nhân chớ vu oan cho nô tỳ, chính miệng người đã nói tốt nhất là Vương phi nên chết đi, khỏi gây loạn trong phủ! Hiện thời không phải cơ hội đã đến sao? Tam phu nhân đừng có vừa ăn cướp vừa la làng."
Tam phu nhân bị nói, trừng mắt với Ngọc Nhuận. "Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, lời nói kia chẳng qua chỉ là nói nhảm, làm sao có thể coi như thật được! Ngươi có dám nói ngươi không từng vì ta bày mưu tính kế đối phó với Vương phi?"
Chỉ trong nửa giây, trên đại sảnh liền trình diễn vở kịch chó cắn chó. Nét châm chọc trên mặt của Mộ Dung Thư càng đậm hơn, nàng thương hại nhìn Tam phu nhân và Ngọc Nhuận, cho dù các nàng không liên quan đến sự việc ngày hôm nay nhưng cả hai đừng hòng yên ổn mà thoát khỏi vụ này! Dù sao… Không có lửa làm sao có khói, nếu truy cứu việc này tới cùng sẽ liên lụy đến rất nhiều người, huống hồ việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng nếu bị người khác cố tình lợi dụng chỉ sợ phủ Nam Dương Vương sẽ tai hoạ ngập đầu, bây giờ nàng còn chưa muốn chết! Dù sao mục đích nàng cũng đã đạt được rồi.
Dù sao hai người trước mắt này… Trừng phạt rất đúng tội, không trách được nàng ra tay độc ác!
"Câm!" Vũ Văn Mặc cau mày giận dữ quát lên một tiếng.
Thẩm trắc phi lập tức ôn nhu nói: "Vương gia đừng nên tức giận, các nàng đều là nói nhảm, không thể coi như thật."
Lúc này, Mộ Dung Thư xoay người đối mặt Vũ Văn Mặc, khom mình hành lễ nói: "Hồi gia, thần thiếp đã biết rõ chuyện gì xảy ra."
Vũ Văn Mặc nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Thẩm trắc phi cũng nhíu mày kinh ngạc.
Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân trợn mắt há mồm, không dám tin.
Vừa rồi trong lúc Tam phu nhân và Ngọc Nhuận tranh cãi cũng không lộ ra điểm nào đáng nghi vấn, làm sao Vương phi có thể biết rõ là ai có tội?
Mộ Dung Thư hờ hững, quay đầu thấp giọng phân phó Hồng Lăng một câu, vẻ mặt Hồng Lăng có chút mờ mịch rời đi.
Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Mộ Dung Thư cũng lười giải thích, nói nhiều như vậy cổ họng cũng đã khô rát rồi,vì vậy, nàng bèn trở về chỗ ngồi, nhấp vài ngụm trà.
Mọi người đều thấp thỏm không yên. Một lát sau, Hồng Lăng cầm bút mực tiến vào. Thấy vậy, mọi người trong phòng càng thêm khó hiểu.
Hồng Lăng đặt bút mực xuống sau đó trải bức họa mang đến thị phi kia trên bàn. Mộ Dung Thư cầm lấy bút chấm mực, nhẹ nhàng phác thảo vài nét trên bức tranh.
"Tỷ tỷ làm gì vậy?" Thẩm trắc phi cau mày hỏi.
Ánh sáng trong mắt Vũ Văn Mặc không hiểu vì sao càng thêm rạng rỡ.
Vẽ xong, Mộ Dung Thư thổi thổi nét mực trên bức họa cho khô rồi quay đầu cười nhìn mọi người. Sau đó ra lệnh cho Hồng Lăng mở tranh cho mọi người quan sát. Mộ Dung Thư tin tưởng, những người ở chỗ này tuyệt đối đều là người thông minh, trò chơi này bọn họ sẽ không dám nhúng tay vào!
Nguyên bản mấy hàng chữ phía dưới bức tranh đã bị vài đóa mẫu đơn nở rộ che phủ! Căn bản không nhìn thấy một chữ! Trong lúc kinh nghi, ánh mắt vốn lạnh như băng của Vũ Văn Mặc chợt loé, khóe môi lại nhuộm vẻ tươi cười: "Xem ra chỉ là một chút nhầm lẫn, trên bức tranh chỉ là mấy đóa mẫu đơn, làm gì có mấy hàng chữ mưu phản?"
"Tiện thiếp đã nhìn qua, bức họa này thật sự chỉ có vẽ mẫu đơn. Không hiểu tại sao lại bị người khác nhìn thành cấm họa." Thẩm trắc phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tuy không cam lòng nhưng vẫn phụ họa, có điều câu nói sau cùng lại kéo Mộ Dung Thư vào cuộc. Nàng không thể nào nghĩ ra, Mộ Dung Thư lại có tài cán thần kì như vậy! Mấy đóa hoa mẫu đơn vẽ trông rất sống động. Thế nhưng, nếu nàng ta đã có thể dễ dàng giải quyết việc này như vậy, sao còn muốn đẩy qua cho nàng? Lẽ nào nàng ta có chủ ý khác? Muốn nhân cơ hội đoạt lại quyền hành?
Tam phu nhân cực kì kinh ngạc, suy nghĩ dại ra, trong chốc lát trên mặt liền có tia huyết sắc, đây là Vương phi đang giúp nàng!
Đại phu nhân, Tứ phu nhân không dám nói bừa, Vương gia và Thẩm trắc phi đều nói như vậy, các nàng còn dám nói cái gì! Ai cũng đều chính mắt nhìn thấy là Vương phi tự tiện sửa lại bức họa này. Thế nhưng, ai có thể chứng minh trước đó trên bức họa đã từng viết hay vẽ cái gì? Cho dù có người nói thì đã sao? Dù gì trên bức họa chỉ vẽ hai tướng quân đối mặt trên sa trường mà thôi, thứ duy nhất biến bức họa này thành cấm họa là mấy hàng chữ bên dưới, nhưng hiện thời mấy hàng chữ trên đã không còn vết tích gì, cho dù có người muốn nói, cũng không cách nào chứng minh được.
Nhưng càng làm người ta chấn động hơn là Mộ Dung Thư có thể nhẹ nhàng giải quyết việc này!
"Tam phu nhân, trên bức tranh này vốn không có lạc khoản, là ngươi không cẩn thận vẩy mực lên phải không? Không may lại bị người khác hoa mắt nhìn lầm. Chỉ là tiếc cho một bức họa đẹp, bản Vương phi đành bêu xấu vẽ thêm vài đóa Mẫu Đơn che giấu nét mực." Mộ Dung Thư lơ đãng nói.
"Một khi đã như vậy, việc này chấm dứt tại đây. Bất quá chuyện hôm nay nếu có ai dám truyền ra, nếu để bản Vương biết, toàn bộ đánh chết!" Nhẫn nại của Vũ Văn Mặc đã đến cực hạn, hắn đứng dậy lạnh giọng nói.
"Không… Việc này vẫn chưa xong." Mộ Dung Thư xoay người đối với hắn cười nói, nhìn tiếp Tam phu nhân cùng Ngọc Nhuận trên mặt đã có chút huyết sắc, quỳ trên mặt đất, nói: "Hạ nhân dám nguyền rủa chủ tử chết không được tử tế trăm triệu lần không thể bỏ qua. Thế nhưng, bản Vương phi chưa bao giờ xử lý loại chuyện tình như thế này, vẫn là giao cho Thẩm trắc phi giải quyết đi."
Nàng cũng không có lòng dạ Bồ Tát, Tam phu nhân và Ngọc Nhuận phải trả giá đắt cho sự độc ác của họ!
Mà Thẩm trắc phi vốn ngồi không coi diễn kịch lâu như như vậy cũng nên góp một tay đi! Một chút huyết sắc trên mặt Tam phu nhân và Ngọc Nhuận vừa mới có lại biến mất.
Tam phu nhân lúc này tạm yên lòng, nghe Mộ Dung Thư hỏi, tròng mắt liền bắt đầu chuyển động không ngừng, cố nắm bắt từng chi tiết nhỏ nhất để cứu mạng, cuối cùng hai mắt tỏa sáng, vội vàng trả lời: "Bức tranh này vẫn luôn được cất giữ trong rương, chưa bao giờ lấy ra, hai ngày trước mới lấy từ trong rương ra. Thấy được bức họa này chỉ có Nhị đẳng nha hoàn - Ngọc Nhuận… trong hai ngày này còn có hai bà tử vào phòng nô tỳ để…" Câu cuối cùng Tam phu nhân có chút lắp bắp, dường như có điều khó nói.
Mộ Dung Thư âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết, nói tiếp!"
Giọng nói lạnh lẽo tuyệt tình, thân thể Tam phu nhân lại run rẩy, môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, đầu cúi xuống, cuối cùng lên tiếng, giọng nói vì sợ hãi mà khàn khàn: "Hai người bà tử đến để nô tì phái ra ngoài mua xuân dược..."
Xuân dược? Mộ Dung Thư lại cười lạnh, hơi quay đầu nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc. Lúc hắn nhìn Tam phu nhân, ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.
Ở trong nhà cao cửa rộng, nữ nhân vì được nam nhân sủng ái có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đây là luật lệ ai ai cũng biết nhưng nói ra miệng lại là một chuyện khác. Chẳng trách Vũ Văn Mặc lại tỏ ra chán ghét.
Thẩm trắc phi bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thư, tuy nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió, nếu Mộ Dung Thư có thể giải quyết chuyện này, nàng ta chắc chắn có thể tham gia vào việc quản sự.
Đại phu nhân và Tứ phu nhân cúi đầu, Tam phu nhân lúc này đã là xấu hổ không còn cách nào ngẩng đầu đối mặt với mọi người, hai người các nàng tuy vui sướng khi người gặp họa, nhưng vẫn lo sợ sẽ rước họa vào thân, dù sao phương pháp tặng lễ vật này là do ba người các nàng cùng nghĩ ra.
Mộ Dung Thư thoáng trầm tư một lát, sau đó bảo Hồng Lăng: "Cho gọi Ngọc Nhuận và hai bà tử kia tới đây."
Hơn một khắc sau, Ngọc Nhuận cùng hai bà tử cúi đầu tiến vào.
Vừa đến, cả ba liền “phịch” một tiếng đồng loạt quỳ xuống.
"Các ngươi có biết bản Vương phi cho gọi các ngươi đến là vì chuyện gì không?" Mộ Dung Thư nhìn lướt qua các nàng rồi trầm giọng hỏi.
Ba người nhìn nhau, trong lòng run sợ. Ngọc Nhuận hướng về phía Mộ Dung Thư dập đầu một cái, nhỏ giọng trả lời: "Việc này thật sự là không liên quan đến nô tì, đồ vật của chủ tử nô tì đụng vào còn không dám, huống gì nói đến vu oan hãm hại. Hi vọng Vương phi minh giám."
"Nô tì cũng không biết gì, bọn nô tì chỉ mang thuốc đến cho Tam phu nhân thôi, bọn nô tì không biết phu nhân muốn dâng bức họa đó cho Vương phi." Một trong hai bà tử run rẩy nói.
Đầu tiên Mộ Dung Thư nhìn về phía Ngọc Nhuận. Nha đầu này lớn lên như hoa như ngọc, mông lớn eo nhỏ, đuôi lông mày ẩn ẩn phong tình, một nhị đẳng nha hoàn có dung mạo xinh đẹp có rất nhiều cơ hội trở thành nha đầu thông phòng, nếu được sủng ái có thể được nhấc lên làm thiếp. Thế nhưng, trong tình huống hiện nay, chủ tử gặp nạn, nàng lại là người bị nghi ngờ nhiều nhất nhưng tinh thần lại rất trấn định, biết cách tránh nặng tìm nhẹ, trốn tránh trách nhiệm. Lại nhìn hai bà tử, thân mặc vải thô áo gai, thân thể gầy yếu, da dẻ vàng như nến, ngày thường nhất định làm việc nặng, cho nên mới phải xuất phủ để tìm mua loại thuốc như vậy thì mới không để người khác nhận ra.
Trong lòng nàng cân nhắc một phen, sau đó, dừng trên người Ngọc Nhuận, trầm giọng hỏi: "Vậy ngươi nói cho bản Vương phi, không phải ngươi, vậy ai ra tay?"
Tam phu nhân môi trắng bệch, hận đến nghiến răng, ngẩng đầu ngoan độc nhìn Ngọc Nhuận nói: "Chính là ngươi! Chính là ngươi! Tiện tì này ngày thường không an phận, nhất định là do ngươi, nghĩ cách hãm hại ta chết để ngươi có cơ hội làm nha hoàn thông phòng! Tại sao ta lại không để tâm đề phòng ngươi chứ? Ta nên sớm đoán được ngươi là đồ ăn cháo đá bát!" Bây giờ nghĩ lại, hai ba ngày nay Ngọc Nhuận có chút bất thường, gương mặt lúc nào tươi cười.
Ngọc Nhuận mấp máy miệng định phản đối, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn nhịn xuống, đôi mắt linh động tràn đầy mị khí lại ngân ngấn nước mắt: "Xin Vương phi minh giám."
"Tam phu nhân, bản Vương phi hỏi ngươi một câu, bức họa này được đặt ở đâu? Ngươi gặp hai bà tử ở phòng trong hay phòng ngoài?" Mộ Dung Thư khóe miệng giật giật, không ngờ ngày thường Tam phu nhân trọng sĩ diện đến lúc gặp chuyện liên quan đến tánh mạng thì lại chửi ầm lên, hoàn toàn đánh mất đi lý trí, như người đàn bà chanh chua vậy.
"Dĩ nhiên là đặt ở phòng trong. Hai bà tử thân phận đê hèn nên không được vào phòng trong. Hai ngày này, chỉ có nha hoàn hầu hạ bên người nô tì là Ngọc Nhuận mới có thể đặt chân vào phòng trong." Tuy Tam phu nhân vẫn còn muốn mắng thêm một trận cho hả giận nhưng khi nhìn đến sắc mặt Vũ Văn Mặc liền biết vừa rồi mình đã luống cuống, lúc này không nên nói nhiều, dù sao nàng cũng chưa từng làm gì.
Ngọc Nhuận kinh hãi, sắc mặt đại biến, thấy Mộ Dung Thư không phải là người dễ gạt liền quay sang người luôn nhân từ với hạ nhân là Thẩm trắc phi nói: "Xin Thẩm trắc phi cho nô tì một cái công đạo! Tuy rằng nô tì là hạ nhân, nhưng từ khi bốn tuổi đã làm việc trong vương phủ, nô tì làm việc cẩn trọng, cũng không dám nửa phần gian dối, tuy Tam phu nhân là chủ của nô tì nhưng cũng không thể tùy ý vu oan nô tì ! Thẩm trắc phi…"
Thẩm trắc phi vốn không muốn nhúng tay đến việc này nhưng khi nghe lời Ngọc Nhuận, đôi mày lá liễu cực đẹp cau chặt, dịu dàng trả lời: "Việc này Vương gia đã giao cho Vương phi xử lý, ta tin tưởng Vương phi tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ ai, chắc chắn trả lại công bằng cho người bị hãm hại, ngươi không nên nóng lòng, nếu việc này không liên quan gì đến ngươi, Vương phi nhất định sẽ không để ngươi bị oan ức."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lại một lần cười lạnh trong lòng, ý của Thẩm trắc phi muốn nhắn cho nàng biết việc này khó giải quyết, nếu như không cẩn thận, sẽ bị người gièm pha, hơn nữa tuyệt đối không thể xử lí qua loa, bằng không nói xấu ai, oan uổng ai, cũng mang đến phiền toái!
Mắt cười sáng ngời, Mộ Dung Thư đi đến trước mặt Ngọc Nhuận, từ trên cao nhìn xuống dùng giọng nói mềm mại hơn cả gòn hỏi: "Nếu vậy ngươi nói cho bản Vương phi biết, việc này là ai làm? Ngươi đi theo bên người Tam phu nhân, dĩ nhiên phải rõ ràng hơn ai hết, không phải sao?"
Ngọc Nhuận trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra: "Nhất định là do Tam phu nhân gây ra."
"À?" Ý cười trong mắt Mộ Dung Thư càng đậm hơn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tam phu nhân đang phẫn hận hỏi: "Tam phu nhân thì sao?"
"Nhất định là do nha đầu này gây ra!" Tam phu nhân giận dữ hét lên.
Ngọc Nhuận lo lắng không thôi, không suy nghĩ nhiều lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: "Tam phu nhân chớ vu oan cho nô tỳ, chính miệng người đã nói tốt nhất là Vương phi nên chết đi, khỏi gây loạn trong phủ! Hiện thời không phải cơ hội đã đến sao? Tam phu nhân đừng có vừa ăn cướp vừa la làng."
Tam phu nhân bị nói, trừng mắt với Ngọc Nhuận. "Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, lời nói kia chẳng qua chỉ là nói nhảm, làm sao có thể coi như thật được! Ngươi có dám nói ngươi không từng vì ta bày mưu tính kế đối phó với Vương phi?"
Chỉ trong nửa giây, trên đại sảnh liền trình diễn vở kịch chó cắn chó. Nét châm chọc trên mặt của Mộ Dung Thư càng đậm hơn, nàng thương hại nhìn Tam phu nhân và Ngọc Nhuận, cho dù các nàng không liên quan đến sự việc ngày hôm nay nhưng cả hai đừng hòng yên ổn mà thoát khỏi vụ này! Dù sao… Không có lửa làm sao có khói, nếu truy cứu việc này tới cùng sẽ liên lụy đến rất nhiều người, huống hồ việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng nếu bị người khác cố tình lợi dụng chỉ sợ phủ Nam Dương Vương sẽ tai hoạ ngập đầu, bây giờ nàng còn chưa muốn chết! Dù sao mục đích nàng cũng đã đạt được rồi.
Dù sao hai người trước mắt này… Trừng phạt rất đúng tội, không trách được nàng ra tay độc ác!
"Câm!" Vũ Văn Mặc cau mày giận dữ quát lên một tiếng.
Thẩm trắc phi lập tức ôn nhu nói: "Vương gia đừng nên tức giận, các nàng đều là nói nhảm, không thể coi như thật."
Lúc này, Mộ Dung Thư xoay người đối mặt Vũ Văn Mặc, khom mình hành lễ nói: "Hồi gia, thần thiếp đã biết rõ chuyện gì xảy ra."
Vũ Văn Mặc nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Thẩm trắc phi cũng nhíu mày kinh ngạc.
Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân trợn mắt há mồm, không dám tin.
Vừa rồi trong lúc Tam phu nhân và Ngọc Nhuận tranh cãi cũng không lộ ra điểm nào đáng nghi vấn, làm sao Vương phi có thể biết rõ là ai có tội?
Mộ Dung Thư hờ hững, quay đầu thấp giọng phân phó Hồng Lăng một câu, vẻ mặt Hồng Lăng có chút mờ mịch rời đi.
Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Mộ Dung Thư cũng lười giải thích, nói nhiều như vậy cổ họng cũng đã khô rát rồi,vì vậy, nàng bèn trở về chỗ ngồi, nhấp vài ngụm trà.
Mọi người đều thấp thỏm không yên. Một lát sau, Hồng Lăng cầm bút mực tiến vào. Thấy vậy, mọi người trong phòng càng thêm khó hiểu.
Hồng Lăng đặt bút mực xuống sau đó trải bức họa mang đến thị phi kia trên bàn. Mộ Dung Thư cầm lấy bút chấm mực, nhẹ nhàng phác thảo vài nét trên bức tranh.
"Tỷ tỷ làm gì vậy?" Thẩm trắc phi cau mày hỏi.
Ánh sáng trong mắt Vũ Văn Mặc không hiểu vì sao càng thêm rạng rỡ.
Vẽ xong, Mộ Dung Thư thổi thổi nét mực trên bức họa cho khô rồi quay đầu cười nhìn mọi người. Sau đó ra lệnh cho Hồng Lăng mở tranh cho mọi người quan sát. Mộ Dung Thư tin tưởng, những người ở chỗ này tuyệt đối đều là người thông minh, trò chơi này bọn họ sẽ không dám nhúng tay vào!
Nguyên bản mấy hàng chữ phía dưới bức tranh đã bị vài đóa mẫu đơn nở rộ che phủ! Căn bản không nhìn thấy một chữ! Trong lúc kinh nghi, ánh mắt vốn lạnh như băng của Vũ Văn Mặc chợt loé, khóe môi lại nhuộm vẻ tươi cười: "Xem ra chỉ là một chút nhầm lẫn, trên bức tranh chỉ là mấy đóa mẫu đơn, làm gì có mấy hàng chữ mưu phản?"
"Tiện thiếp đã nhìn qua, bức họa này thật sự chỉ có vẽ mẫu đơn. Không hiểu tại sao lại bị người khác nhìn thành cấm họa." Thẩm trắc phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tuy không cam lòng nhưng vẫn phụ họa, có điều câu nói sau cùng lại kéo Mộ Dung Thư vào cuộc. Nàng không thể nào nghĩ ra, Mộ Dung Thư lại có tài cán thần kì như vậy! Mấy đóa hoa mẫu đơn vẽ trông rất sống động. Thế nhưng, nếu nàng ta đã có thể dễ dàng giải quyết việc này như vậy, sao còn muốn đẩy qua cho nàng? Lẽ nào nàng ta có chủ ý khác? Muốn nhân cơ hội đoạt lại quyền hành?
Tam phu nhân cực kì kinh ngạc, suy nghĩ dại ra, trong chốc lát trên mặt liền có tia huyết sắc, đây là Vương phi đang giúp nàng!
Đại phu nhân, Tứ phu nhân không dám nói bừa, Vương gia và Thẩm trắc phi đều nói như vậy, các nàng còn dám nói cái gì! Ai cũng đều chính mắt nhìn thấy là Vương phi tự tiện sửa lại bức họa này. Thế nhưng, ai có thể chứng minh trước đó trên bức họa đã từng viết hay vẽ cái gì? Cho dù có người nói thì đã sao? Dù gì trên bức họa chỉ vẽ hai tướng quân đối mặt trên sa trường mà thôi, thứ duy nhất biến bức họa này thành cấm họa là mấy hàng chữ bên dưới, nhưng hiện thời mấy hàng chữ trên đã không còn vết tích gì, cho dù có người muốn nói, cũng không cách nào chứng minh được.
Nhưng càng làm người ta chấn động hơn là Mộ Dung Thư có thể nhẹ nhàng giải quyết việc này!
"Tam phu nhân, trên bức tranh này vốn không có lạc khoản, là ngươi không cẩn thận vẩy mực lên phải không? Không may lại bị người khác hoa mắt nhìn lầm. Chỉ là tiếc cho một bức họa đẹp, bản Vương phi đành bêu xấu vẽ thêm vài đóa Mẫu Đơn che giấu nét mực." Mộ Dung Thư lơ đãng nói.
"Một khi đã như vậy, việc này chấm dứt tại đây. Bất quá chuyện hôm nay nếu có ai dám truyền ra, nếu để bản Vương biết, toàn bộ đánh chết!" Nhẫn nại của Vũ Văn Mặc đã đến cực hạn, hắn đứng dậy lạnh giọng nói.
"Không… Việc này vẫn chưa xong." Mộ Dung Thư xoay người đối với hắn cười nói, nhìn tiếp Tam phu nhân cùng Ngọc Nhuận trên mặt đã có chút huyết sắc, quỳ trên mặt đất, nói: "Hạ nhân dám nguyền rủa chủ tử chết không được tử tế trăm triệu lần không thể bỏ qua. Thế nhưng, bản Vương phi chưa bao giờ xử lý loại chuyện tình như thế này, vẫn là giao cho Thẩm trắc phi giải quyết đi."
Nàng cũng không có lòng dạ Bồ Tát, Tam phu nhân và Ngọc Nhuận phải trả giá đắt cho sự độc ác của họ!
Mà Thẩm trắc phi vốn ngồi không coi diễn kịch lâu như như vậy cũng nên góp một tay đi! Một chút huyết sắc trên mặt Tam phu nhân và Ngọc Nhuận vừa mới có lại biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.