Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 53

Thư Ca

15/09/2016

Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, trong lòng có hơi lo lắng, Thiến Như thì lo sợ. Đại phu nhân tự nhiên lại nhắc đến Hồng Lăng, đây không phải là bình thường!

"Vâng, Vương phi." Thanh Bình đáp.

Sau khi Thanh Bình rời khỏi, Vân Mai và Thu Cúc liền bưng một mâm hoa quả cùng điểm tâm đi tới.

"Vương phi, hoa quả đều rất tươi, cũng đã rửa sạch sẽ, điểm tâm thì nhà bếp vừa mới làm còn nóng hổi ạ." Thu Cúc đi về phía Mộ Dung Thư, vừa cười tươi vừa nói.

"Để xuống đi."

"Vừa nãy, nô tì có thấy Thanh Bình vội vã chạy đến phòng bếp, nô tì có hỏi chuyện gì xảy ra thì Thanh Bình nói là người cho nàng đi tìm Hồng Lăng nhưng mà Hồng Lăng tỷ đâu có ở trong phòng bếp." Thu Cúc đặt mâm trái cây xuống, nói với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Thu Cúc, "Hồng Lăng không có ở phòng bếp?" Nếu Hồng Lăng không ở phòng bếp, vậy thì đã trở lại hầu hạ nàng mới đúng, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng nàng?

"Vâng, là Dương mụ kêu Hồng Lăng tỷ đến phòng bà ta, hình như là xem mẫu hoa gì đó." Vân Mai nhanh miệng trả lời.

Thấy sắc mặt kỳ quái của Mộ Dung Thư, Thu Cúc vốn rất giỏi nhìn nét mặt liền thu lại nét tươi cười hỏi: "Vương phi, có phải Hồng Lăng tỷ đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe Thu Cúc hỏi, Mộ Dung Thư nhíu mày, mắt khép hờ, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, "Tốt nhất là nàng đừng có việc gì!" Hi vọng là nàng chỉ suy nghĩ lung tung, không phải sự thật.

Thu Cúc và Vân Mai nhìn nhau, Hồng Lăng xảy ra chuyện gì? Tại sao nét mặt của Vương phi lại nghiêm trọng như vậy?

Khoảng hai ba khắc sau, Hồng Lăng cùng với Thanh Bình liền trở về.

Mộ Dung Thư nhìn thì bình tĩnh đọc sách chờ, nhưng trong lòng thì lo lắng không thôi. Từ khi nàng xuyên qua đến giờ, Hồng Lăng luôn là người ở bên cạnh nàng, lúc nào cũng tận tâm chăm sóc nàng vì vậy nàng đã xem Hồng Lăng như bạn tốt, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không để Hồng Lăng gặp bất kỳ phiền phức nào, nhưng cũng có thể là do nàng nghĩ lung tung.

"Vương phi, nô tì và Hồng Lăng tỷ đã trở lại." Thanh Bình nhẹ giọng báo cáo, theo sau nàng là Hồng Lăng.

Mộ Dung Thư lập tức buông sách, ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng.

Chỉ thấy Hồng Lăng cúi thấp đầu, hình như có điều khó nghĩ. Nàng nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư liền ngẩng đầu, cung kính nói: "Vừa rồi nô tỳ từ phòng bếp trở về hơi muộn nên làm trễ thời gian hầu hạ Vương phi, mong Vương phi thứ lỗi."

Thanh Bình thấy sắc mặt lạnh lùng của Mộ Dung Thư, tưởng là Vương phi tức giận, liền mở miệng giải vây cho Hồng Lăng: "Hồi Vương phi, nô tì đi được nửa đường thì gặp Hồng Lăng tỷ, nhất định không phải là tỷ ấy cố ý về trễ, xin Vương phi đừng trách cứ Hồng Lăng tỷ."

Hồng Lăng càng cúi thấp đầu.

"Hồng Lăng ở lại, Thanh Bình ngươi lui xuống đi." Mộ Dung Thư trầm giọng nói.

Thanh Bình còn định mở miệng nói giúp cho Hồng Lăng nhưng khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Thư thì liền nuốt xuống, yên lặng lui ra.

Trong phòng chỉ còn Mộ Dung Thư và Hồng Lăng, Mộ Dung Thư khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp lại hết sức ôn nhu hỏi: "Hồng Lăng, có tâm sự gì thì cứ nói ra đi."

Lúc quay về vương phủ, Hồng Lăng vẫn rất vui vẻ, nói chuyện với nàng cũng nhưng ngày thường nhưng vừa mới đi ra ngoài có một lát thì thái độ đã thay đổi như vậy, cứ dấu diếm gì đó, hình như nàng có tâm sự nặng nề.

Hồng Lăng im lặng nửa ngày, nhưng hai vai lại bắt đầu run lên, nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc cố nén lại.

Lúc này Hồng Lăng không nói gì chỉ biết lắc đầu, tiếng khóc cũng ngày càng lớn. Mộ Dung Thư lại thở dài một lần nữa, bước đến ôm lấy Hồng Lăng, giọng nói cực kỳ ôn nhu, giống như một người tỷ tỷ đang an ủi muội muội của mình: "Có gì thì cứ nói với ta, trong lòng ta, ngươi là một người muội muội, đáng để cho ta bảo vệ! Nói đi, đến phòng bếp, gặp Dương mụ, sau đó xảy ra chuyện gì?"

"Vương phi!" Hồng Lăng cũng không nhịn được nữa, liền òa khóc, trút ra tất cả ủy khuất cùng sợ hãi.

Bàn tay ấm áp của Mộ Dung Thư nhẹ nhàng vuốt sau lưng Hồng Lăng, nhẫn nại chờ Hồng Lăng nói.

"Vương phi, thân phận nô tì thấp kém nên từ trước đến nay đều luôn cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận, từ trước đến giờ vẫn luôn nghĩ là nếu đời này không thể gả cho một người trong sạch thì sẽ hầu hạ cho Vương phi cả đời, nô tì không dám mơ xa, có thể hầu hạ cho một chủ tử như người là phúc mấy đời của nô tì! Nhưng… nô tì thật sự không muốn gả cho cái tên ăn hại, chỉ biết ăn rồi nằm như vậy, nếu gả cho hắn thì cuộc sống của nô tì coi như bỏ đi! Nô tì có chết cũng không gả cho hắn!"

Lời nói đứt quãng của Hồng Lăng lại có thêm tiếng khóc khiến người ta đau lòng. Đôi mày Mộ Dung Thư cau chặt, Hồng Lăng nói quá mức mơ hồ, làm nàng không thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời tiếp theo của Hồng Lăng lại làm cho Mộ Dung Thư nổi lên sát tâm, "Nô tì đến phòng bếp để chuẩn bị điểm tâm và hoa quả cho Vương phi, khi nô tì chuẩn bị xong thì Dương mụ đến nhờ nô tì đến xem vài mẫu thêu của bà ta, nô tì nghĩ là cả ngày nay Vương phi đã rất mệt chắc là cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, cũng không chịu nổi kì kèo của Dương mụ nên mới đồng ý đến phòng bà ta, không ngờ là trong phòng Dương mụ lại có rất nhiều mẫu thêu, khoảng hơn ba mươi bức nên nô tì liền chăm chú nhìn mà không để ý Dương mụ đã rời đi. Lúc nô tì xem xong, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một nam nhân, người này là con trai trưởng của Dương mụ, hắn ta là người ăn chơi, kỹ viện, cờ bạc, cái gì hắn cũng biết nên đến hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa có thê thất, nô tì nhìn thấy hắn thì liền muốn bỏ đi nhưng không ngờ hắn lại chặn đường nô tì lại còn nói…"

Nói đến đây, Hồng Lăng hơi kích động, gương mặt đỏ bừng, mất tự nhiên. "Hắn nói là hắn rất vừa lòng với nô tì nên đồng ý hôn sự này! Sau đó hắn định ôm nô tì, nhưng đời nào mà nô tì chấp nhận, sự trong sạch của nô tì không thể bị hủy trong tay hắn! Vì thế, nô tì lập tức tránh né, giãy giụa, còn không cẩn thận cào vài đường trên mặt hắn, lúc chạy ra ngoài còn nhìn thấy Dương mụ đang đứng trước cửa, bà ta nói là muốn thay con bà ta cầu hôn nô tì! Lúc đó còn có mấy nha hoàn đi qua nhìn thấy tên kia từ trong phòng chạy ra và cũng nghe lời cầu hôn của Dương mụ, trong sạch của nô tì bị hủy rồi!"

"Dương mụ làm việc trong phủ cũng hơn hai mươi mấy năm, cũng có thể coi là một lão nhân trong phủ, chắc chắn nói được thì làm được, bà ta sẽ hướng Vương phi mà cầu hôn để người gả nô tì cho tên khốn kia! Nhưng… Vương phi, nô tì bị mẹ con Dương mụ cài bẫy, nô tì không có tình cảm với hắn, làm sao mà nô tì có thể gả cho hắn được chứ! Nhưng… Sự trong sạch của nô tì đã mất, nô tì nên làm thế nào đây, nô tì không muốn làm cho Vương phi khó xử." Nước mắt Hồng Lăng rơi như mưa, vừa khóc vừa khàn giọng nói. Trong sạch bị hủy lại còn có nhiều người thấy. Nàng muốn giải thích cũng không được, Dương mụ cũng có nhiều tay chân trong phủ lại được Thẩm trắc phi coi trọng, cũng có quan hệ rất tốt với vài vị Phu nhân, cho nên nếu Dương mụ cầu hôn một nô tì như nàng thì làm sao Vương phi có thể cự tuyệt?

Nếu là chủ tử khác, biết được hạ nhân của mình dính vào sự việc như thế này, chắc chắn sẽ quở trách thậm chí đuổi ra phủ, cho nên vừa nãy, khi trở về nàng định giấu chuyện này đi, một mình chịu đựng cũng không muốn làm phiền Vương phi. Nhưng Vương phi thật tâm lo lắng cho nàng mà nàng lại không muốn cả đời bị tên cặn bã này hủy hoại. Một khi không có cách nào nữa thì nàng chỉ có thể ôm hận mà gả đi.

Mộ Dung Thư nghe Hồng Lăng nói xong, trong lòng rất tức giận! Mới ngày thứ nhất hồi phủ, lại có người dám xuống tay tàn độc với người của nàng!

Hủy đi trong sạch của Hồng Lăng cũng giống như hủy đi cả đời của nàng ấy!

Dương mụ? Chỉ một quản sự phòng bếp mà to gan lớn mật như vậy, dám tính kế như vậy với nàng!

Mộ Dung Thư hai mắt phát hàn quang, bóng dáng Đại phu nhân và Thiến Như hiện lên trước mắt. Biểu hiện của hai người này hôm nay có vẻ kỳ lạ, việc này nhất định có liên quan đến Đại phu nhân.

Nếu quả thật lần này là do Đại phu nhân ra tay thì không thể phủ nhận nàng ta thật sự là một nữ nhân âm độc! Đánh vào điểm yếu nhất của nữ tử thời này chính là sự trong sạch! Bị đánh vào điểm yếu này thì còn chuyện gì mà nàng ta không nắm được trong tay!

Nhìn qua thì mục tiêu là Hồng Lăng, nhưng thực chất là nhằm vào nàng! Muốn loại bỏ phụ tá đắc lực của nàng! Lần này tính kế Hồng Lăng, sợ rằng lần sau người bị tính kế chính là nàng!

Nghĩ đến điều này, đôi mắt đang khép hờ của Mộ Dung Thư hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Hồng Lăng, kiên cường lên, ngươi nói lại một lần cho ta nghe, ngươi có muốn gả cho con trai Dương mụ không?" Mộ Dung Thư buông Hồng Lăng ra, để cho nàng đối mặt với mình, vô cùng thận trọng hỏi.

Hồng Lăng ngẩng đầu, dùng tay áo lau khô nước mắt, tuy mắt vẫn rưng rưng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định, "Vương phi, dù phải chết nô tì cũng không gả!"

"Lau nước mắt đi, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi!" Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nói.

Hồng Lăng gật đầu như giã tỏi, "Nô tì tin tưởng Vương phi, nô tì rất tin tưởng Vương phi."

Mộ Dung Thư ôn nhu cười, "Cứ coi như chuyện hôm nay là một cơn ác mộng, ngủ một giấc nữa thì sẽ quên hết đi! Bản Vương phi cũng muốn nhìn xem Dương mụ đến cầu hôn như thế nào."

"Vương phi?" Hồng Lăng vẻ mặt không hiểu hỏi.

Mộ Dung Thư cũng không giải thích nhiều chỉ cười nói: "Mau rửa mặt, chải đầu lại, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt! Sáng mai nhớ trang điểm, mặc quần áo đẹp nhất cho ta!"

Hồng Lăng nghe vậy, vẫn là không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, Vương phi nói như vậy là đã có chủ ý. Lúc rời đi, Hồng Lăng âm thầm quyết định, nếu như ngày mai Dương mụ đến cầu hôn, Vương phi cự tuyệt không được thì nàng sẽ đáp ứng việc hôn sự này, đợi đến đêm tân hôn thì nàng sẽ...! ( thắt cổ )

Tuy nhìn qua là Dương mụ ra tay nhưng Hồng Lăng lại không khỏi nghi hoặc, hôm nay Dương mụ vô cùng kỳ quái, việc này không đơn giản như nàng đã nghĩ. Chẳng lẽ có người muốn thông qua nàng để tính kế Vương phi?

Sau bữa cơm trưa, Mộ Dung Thư liền gọi ba người là Thanh Bình, Vân Mai và Thu Cúc đến.

"Ba người các ngươi tìm vài bà tử to con còn có sức khỏe trong viện mang theo dây thừng cùng tất thối đến chuồng ngựa bắt con lớn của Dương mụ cho ta! Nhớ rõ, không được kinh động đến Dương mụ. Nếu quản sự chuồng ngựa có hỏi, cho hắn chút bạc chặn miệng lại." Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó nói.

"Bắt Dương Trụ? Vì sao?" Thu Cúc vội hỏi.

Mộ Dung Thư âm thanh lạnh lùng nói: "Dám làm bậy với Hồng Lăng, bắt lại để phòng ngừa bỏ trốn, ngày mai thẩm vấn."

"Cái gì? Tên khốn hắn dám có ý đồ xằng bậy với Hồng Lăng tỷ?" Vân Mai cùng Thanh Bình đồng thời kinh hô, hận không thể lập tức bắt trói tên khốn khiếp kia lại để ngày mai thẩm vấn, trả lại công bằng cho Hồng Lăng.

"Vậy Hồng Lăng có sao không?" Thu Cúc vội hỏi.

"Mới có ý đồ nhưng chưa thực hiện được nhưng cũng đã bị một phen kinh hãi, bây giờ đã về phòng nghỉ ngơi. Các ngươi không cần lo lắng, mau đi đi." Mộ Dung Thư cố ý nói to hơn để nhiều người nghe thấy, đây cũng là cách để bảo toàn sự trong sạch cho Hồng Lăng.

Ba người bọn Thu Cúc hiểu ý, liền vội vàng lui ra, đến khi ba người chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa thì Thu Cúc vẻ mặt khó hiểu quay lại hỏi: "Vương phi, nô tì không hiểu đi bắt người thì mang theo tất thối này làm gì?" Dây thừng dùng để trói người, còn tất thối thì làm gì?"

"Bịt miệng! Mộ Dung Thư xoay người đi về giường, cười đáp lại.

Cả ba người đều sửng sốt. Dùng tất thối bịt miệng? Sau khi hết ngạc nhiên, cả ba liền chạy về lục tung mọi ngóc ngách trong phòng để tìm tất dơ vài ngày chưa giặt, Vân Mai vốn tinh quái nên đã nảy ra ý nghĩ nhét thêm cứt gà vào =.=, sau nửa canh giờ, ba nha đầu hổn hển trở về.

"Vương phi, thật mệt chết đi được. Nhìn Dương Trụ gầy gò ốm yếu như vậy nhưng ba đứa nô tì với mấy người bà tử phải mất rất nhiều mới bắt được, bây giờ thì đang trói giam ở phòng chứa củi. Nô tì đã ra lệnh cho người trong viện không được để lộ chuyện này ra ngoài." Thanh Bình sau khi bước vào liền vội nói với Mộ Dung Thư.

"Vương phi yên tâm, miệng hắn bị bịt rất chặt, có la hét cũng chẳng ai nghe." Vân Mai cười gian rồi mới nói với Mộ Dung Thư.

Thu Cúc lắc đầu, hơi bất an nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, Dương Trụ là con trưởng của Dương mụ, ngày thường dựa hơi Dương mụ nên rất hống hách, hơn nữa Thẩm trắc phi cũng cực kì coi trọng Dương mụ, chúng ta cứ bắt Dương Trụ như vậy liệu có gặp rắc rối?"

Mộ Dung Thư còn chưa trả lời đã nghe Vân Mai liền kinh hô một tiếng, "Rắc rối? Vậy làm sao đây? Nô tì thật không có nghĩ đến chuyện này nên đã đem cứt gà nhét vào miệng Dương Trụ rồi!"

"Cứt gà ở đâu?" Thanh Bình kinh ngạc hỏi.

Vân Mai cúi đầu không dám nhìn mọi người, nhu thuận trả lời: "Lấy ở phòng bếp nhỏ, hai ngày nay phòng bếp nhỏ vừa mua mấy con gà già."

“Đừng lo, việc này bản Vương phi đã có tính toán! Vân Mai, ngươi làm tốt lắm." Mộ Dung Thư không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, mặc dù Vân Mai là nha hoàn nhỏ tuổi nhất nhưng quỷ tính cũng không ít, làm như vậy coi như cũng xả giận được phần nào.

Bắc uyển

"Đáng chết. Sao Dương mụ lại thiếu kiên nhẫn như thế?" Đại phu nhân vừa ăn được vài đũa thì không nuốt nổi nữa, rất tức giận, làm thế nào cũng không nguôi được, liền quăng mạnh chén cơm xuống đất.

Thiến Như lập tức xoay người, vội vàng thu dọn cái chén bị vỡ, vừa định mở miệng khuyên nhủ nhưng nhớ lại thái độ tuyệt tình của phu nhân hồi sáng liền nuốt ngược lại vào trong.

Đại phu nhân cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt hoàn mĩ của Thiến Như, da thịt trắng nõn, bên tai liền văng vẳng lời nói của Mộ Dung Thư sáng nay, trong lòng liền hoàn toàn mất đi tín nhiệm với Thiến Như. Sắc mặt nàng tối lại, lạnh lùng nói: "Là ngươi khích cho Dương mụ làm chuyện đó?"

Tay cầm chén của Thiến Như run lên, lập tức vội vàng lắc đầu: "Đại phu nhân, không phải nô tì! Nô tì sao dám làm như thế, nô tì đã nói với với Dương mụ là Đại phu nhân đã phân phó chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ hơn, có lẽ Dương mụ sợ Vương phi đã định một hôn sự khác cho Hồng Lăng nên nhịn không được, hôm nay liền ra tay."

"Đúng như thế sao?" Đại phu nhân vẫn còn nghi ngờ.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán Thiến Như, nàng biết Đại phu nhân không còn tin tưởng nàng, nhưng trong vương phủ này, Đại phu nhân là người duy nhất nàng có thể dựa vào liền lập tức quỳ sụp xuống tỏ rõ lòng trung thành: "Đại phu nhân, nô tì đã hầu hạ bên cạnh người hai năm, luôn cúc cung tận tụy, sao dám làm ra chuyện hại đến người? Rõ ràng hôm nay Vương phi là định ly gián quan hệ chủ tớ chúng ta, hai năm qua chẳng lẽ người còn không hiểu lòng trung thành của nô tì sao, người cũng rõ nô tì là người tự biết thân biết phận, tuyệt đối không dám trèo cao."



Lời của Thiến Như như một cảnh tỉnh Đại phu nhân, làm nàng hiểu rõ rất nhiều chuyện, lòng ghen tị lập tức không biến mất không thấy tăm hơi, nàng dịu dàng nói với Thiến Như: "Là ta hồ đồ, suýt nữa rơi vào bẫy của Vương phi, ngươi đứng lên đi."

Thiến Như nghe Đại phu nhân nói vậy liền biết Đại phu nhân đã tin nàng, sau đó vội đứng lên nói: "Tạ đại phu nhân."

"Như vậy xem ra Dương mụ quá vội vàng rồi, ra tay mà không bọc trước lót sau như vậy rất dễ khiến người khác hoài nghi, may mà lúc Hồng Lăng chạy ra khỏi phòng bị nhiều người nhìn thấy, Hồng Lăng mất danh dự cũng chỉ có một con đường duy nhất là gả cho Dương Trụ thôi." Đại phu nhân buông lỏng cảnh giác với Thiến Như liền rơi vào trầm tư.

Thiến Như cúi đầu, tim đập thình thịch như trống, may mà lấy lại được lòng tin của phu nhân "Vậy có khi nào Vương phi sẽ ra mặt bảo vệ Hồng Lăng hay không? Không đồng ý gả Hồng Lăng cho Dương Trụ?"

"Cho dù Vương phi không muốn, nhưng nàng cũng không có lý do gì chính đáng, ngày mai ngươi báo cho Dương mụ, bảo bà ta đi cầu Thẩm trắc phi cùng đến Mai viên cầu hôn, ta tin rằng trong lòng Vương phi cũng biết phân nặng nhẹ." Đại phu nhân cười khẩy nói.

Trong lúc mọi người đã âm thầm tính kế xong đều đã đi vào giấc ngủ thì đèn bên trong Trúc viên vẫn sáng trưng.

Tú Ngọc xách đèn về đến trước viện, thấy đèn trong phòng Thẩm trắc phi vẫn sáng, liền lập tức tiến đến bẩm báo: "Trắc phi, chỉ sợ đêm nay Vương gia sẽ không đến đây, nô tì nghe được, bây giờ vương gia vẫn còn đang ở thư phòng! Theo lời quản gia, hôm nay trong triều có chuyện khó giải quyết, vùng Giang Bắc liên tục thất mùa trong năm năm nay, nạn dân khắp nơi, dù triều đình đã xuất kho cứu trợ trong mấy năm nhưng chỉ trị được phần ngọn, không giải quyết được phần gốc! Hiện nay vấn đề này đã giao cho Vương gia, sợ rằng lúc này Vương gia đang đau đầu tìm cách xử lý. Chủ tử cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Thẩm trắc phi đang ngồi thêu áo choàng nghe vậy tay cầm kim thêu khựng lại một chút cười nói, "Thì ra là chuyện trong triều làm khó chàng, những chuyện này nữ nhân như chúng ta không giúp được gì! Ngươi dặn dò nhà bếp hầm chút canh gà cho Vương gia, đừng để chàng bụng đói đi ngủ, ban đêm gió rất lạnh, nói nha hoàn hầu hạ trong phòng Vương gia đốt lò than sưởi ấm."

"Vâng, nô tì đi ngay!" Tú Ngọc lập tức nhận mệnh, trong lòng thầm thở dài, không giờ nào phút nào mà Trắc phi không nghĩ cho Vương gia. Chỉ đáng tiếc, người lại không phải là chính phi. Trước khi rời đi, Tú Ngọc có chút bất mãn nói: "Vương phi chưa từng lo lắng cho Vương gia như người, mấy tháng trước thì ngày nào cũng đòi gặp Vương gia, ngày ngày dây dưa, nhưng gần đây lại im hơi lặng tiếng, không hề quan tâm đến Vương gia."

Tú Ngọc lẩm bẩm rời đi, Thẩm trắc phi cúi đầu thất thần, "a" một tiếng, thấy kim thêu đã đâm vào tay, không ngừng nhỏ máu, nàng đưa tay vào miệng mút để cầm máu, ngẩng đầu nhìn ánh nến lay động thì thầm tự hỏi: Mộ Dung Thư thật đã buông tay hay là lạt mềm buộc chặt?

Hôm sau

Sáng sớm, Mộ Dung Thư vừa mới rời giường thì mấy chưởng quầy đã đến cầu kiến. Hồng Lăng nghe lời Mộ Dung Thư nên đã vận một bộ y phục màu tím bó sát người, những đường cong đều được phô bày trọn vẹn, đăc biệt là chiếc eo nhỏ nhắn dường như có thể dùng một bàn tay đã có thể nắm trọn, màu tím càng tôn lên nước da trắng nõn của nàng, hơn nữa nàng còn cố tình trang điểm thật tỉ mỉ, nhìn Hồng Lăng của hôm nay với Hồng Lăng của hôm qua giống như hai người khác nhau! Sáng sớm nàng đã đến hầu hạ Mộ Dung Thư, ba nha hoàn kia thấy nàng không có gì khác lạ mới yên lòng.

Quả nhiên, tin đồn về Hồng Lăng và Dương Trụ lan bốn phía nhưng ngại thân phận nàng là nha hoàn thân cận của Vương phi nên không ai dám lớn tiếng. Thấy vậy, Hồng Lăng cũng giả ngơ mà Mộ Dung Thư lại làm như không nghe thấy.

Trắc phòng

Mười vị chưởng quầy đều ngồi ngay ngắn chờ Mộ Dung Thư, trong tay đầu cầm sổ sách, vẻ mặt cũng có chút căng thẳng, không yên, khi nhìn thấy Mộ Dung Thư đến, tất cả đầu đứng lên nói: "Nô tài tham kiến Vương phi."

Mộ Dung Thư mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống hết đi."

Mười người chưởng quỹ bối rối nhìn nhau, tại sao hôm nay Mộ Dung Thư lại nhu hòa như thế? Họ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt sắc bén của nàng lần trước ép người ta phải hiện nguyên hình.

Sau khi Mộ Dung Thư ngồi xuống, các chưởng ào ào mang sổ sách giao cho Hồng Lăng.

Hồng Lăng đem sổ sách đưa cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư xem sổ sách cực nhanh, chỉ trong khoảng nửa canh giờ đã xem hết, cơ bản đã nắm được tình hình buôn bán, sổ sách cũng không sai sót, chỉ vỏn vẹn một tháng, lợi nhuận bằng với cả nửa năm trước, xem ra bọn họ đã biết sợ, không dám giở thủ đoạn lừa gạt nữa còn chuyên chú vào việc kinh doanh, chỉ trong một tháng, lợi nhuận tăng rất nhanh. "Bây giờ việc mua bán rất tốt. Các ngươi làm tốt lắm." Mộ Dung Thư cười tán dương.

Nhóm chưởng quầy nghe vậy, tinh thần đang căng thẳng cũng thả lỏng và yên tâm.

"Tiếp tục cố gắng, đôi khi cũng nên áp dụng vài biện pháp makerting. Mấy ngày nay, bản Vương phi cũng đã nghe qua không ít về tình hình các cửa hàng. Hôm qua đã viết xong một phương án khuyến mãi nhằm thúc đẩy việc buôn bán của cửa hàng, nhưng không biết có thích hợp không? Các ngươi xem thử, nếu có gì không thỏa đáng, cứ nói để bản Vương phi sửa lại." Mộ Dung Thư nhấp một ngụm trà rồi nói.

Do nàng không thể đích thân đến các cửa hàng để xem xét tình hình cụ thể nên cũng chỉ có cách sai Hồng Lăng dùng mọi biện pháp hỏi thăm tình hình hoạt động của các cửa hàng kia sau đó ghi nhớ lại hoạt động của các cửa hàng, sau đó báo cho nàng để nàng vạch ra phương án này. Tuy nàng là cường nhân trong thương trường hiện đại nhưng lại chưa từng áp dụng vào thời cổ đại này. Bây giờ nếu có gì không hiểu, trước tiên phải hỏi những người thường xuyên lăn lộn mua bán trước mặt này, bất quá cũng là kinh doanh, phương thức chắc cũng không khác biệt lắm.

"Phương án khuyến mãi?" Mọi người đều ngơ ngác, từ ngữ này rất mới mẻ độc đáo, chưa ai trong số bọn họ từng nghe qua.

"Chẳng qua là cách chào mời mua bán thôi." Mộ Dung Thư cười nhạt giải thích.

Hồng Lăng đem mấy tờ giấy đầy chữ đưa cho từng người, họ lập tức cúi đầu xem, tuy trong đó có một số từ hiện đại mà họ không hiểu nhưng phương pháp tiếp thị ghi trong giấy này cực kỳ mới lạ, bao nhiêu năm buôn bán thì họ chưa từng thấy qua có ai làm như vậy.

Những người ngồi đây đều là lão luyện trong kinh doanh, sống lâu năm trong thương trường nhưng sau khi xem xong, trong lòng ai cũng rất kinh ngạc, một Vương phi sống sung sướng trong nhà cao cửa rộng sao lại có thể suy nghĩ được đến như vậy, tuy phương pháp này có mới lạ, cũng chưa có ai dùng qua nhưng một khi đã thực hiện thì chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền lời.

Một người trong nhóm đứng dậy cung kính nói với Mộ Dung Thư: "Nô tài cho rằng có thể làm theo phương pháp của Vương phi, nhưng nếu muốn giảm giá hàng hóa hoặc có chính sách ưu đãi khách hàng lâu năm thì tình trạng hàng hóa của chúng ta phải thật dồi dào, do vậy phải cần một lượng tiền lớn để bổ sung kho hàng."

"Nô tài cho rằng biện pháp tốt nhất là bán hết hàng tồn kho để lấy phí tổn nhập hàng mới, nếu khách hàng nào mua hàng tồn kho sẽ được ưu đãi khi mua hàng mới. Biện pháp này vừa giúp ta đẩy hết hàng tồn kho lại có thể thu hút khách hàng mới và giữ lại khách hàng cũ."

"Mọi người nói rất đúng, ta có thể thử qua vài phương pháp nhưng phải chấp nhận mạo hiểm! Nô tài cho rằng mấy phương án này chỉ nên thực hiện mỗi năm một lần mới phát huy tác dụng tối đa."

Nghe bọn họ nói ra toàn bộ ý tưởng, Mộ Dung Thư hết sức hài lòng, trong lòng lại nảy ra những ý tưởng mới, "Muốn đạt được mục đích nhất định phải mạo hiểm. Các ngươi cứ yên tâm làm đi. Phương này án chẳng qua chỉ là các ý cơ bản còn thực tế phải làm như thế nào thì các ngươi tự tính toán! Còn về phần tiền bạc, các ngươi không cần lo, bản Vương phi sẽ cấp cho các ngươi một vạn lượng, nếu đã quyết định thì bắt tay vào chuẩn bị ngay đi. Nếu lỗ lã thì bản Vương phi sẽ gánh nhưng nếu lời, ta sẽ chia các ngươi ba phần lãi."

Mấy người nghe vậy Mộ Dung Thư quyết định làm, hai mắt đều tỏa sáng, còn nghe thêm mình được chia ba phần lãi thì phấn khích đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài! Lợi thật lớn! Nếu nỗ lực làm tốt, không chừng có thể nhân cơ hội này kiếm một khoản thật lớn cho bõ công cả đời làm việc vất vả! Bọn họ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự vui mừng, liền khó nén kích động cam kết với Mộ Dung Thư: "Nô tài nhất định sẽ tận dụng hết khả năng."

"Như vậy thì tốt. Nhưng nếu muốn nhân cơ hội này mà lừa gạt bản Vương phi, khi bị ta phát hiện, nhất định sẽ truy cứu tới cùng!" Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu, câu cuối cùng chính là cảnh cáo. Nàng không chấp nhận được có người dám ở dưới mắt nàng mà làm bậy!

"Vâng ạ." Hơn phân nửa trong số mười người này đều biết thủ đoạn của Mộ Dung Thư, lúc này làm gì dám có tâm tư nào khác, huống hồ Mộ Dung Thư lại cho bọn hắn lợi ích lớn như thế!

Sau khi bọn họ rời đi. Mộ Dung Thư liền hỏi Hồng Lăng, "Ngươi có biết bán cửa hàng thì có phiền toái gì không?"

"Vương phi muốn bán cửa hàng?"

"Chỉ là thuận miệng hỏi."

"Nếu Vương phi muốn bán, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn mua, đến lúc đó chắc chắn sẽ bán được với giá tốt." Hồng Lăng cười nói.

Mộ Dung Thư chỉ im lặng cười, ánh mắt dừng ở trên người Hồng Lăng, thấy dáng nàng yểu điệu liền cười nói: "Ngươi là người thông minh, chút nữa cứ tùy cơ ứng biến, nhìn theo ánh mắt bản Vương phi mà hành sự."

"Nô tì tin tưởng Vương phi, cho dù Vương phi làm gì, nô tì đều không có nghi ngờ." Hồng Lăng lập tức nói.

Lúc này, Vân Mai cau mày đi tới, có chút tức giận nói: "Cái tên Dương Trụ này thật là không biết yên thân! Nô tì đến xem hắn có lén chạy trốn hay không, ai ngờ hắn đã lấy đầu gỗ cứa gần đứt dây thừng trên tay, may là nô tì lo xa, trói tay rồi còn quấn dây thừng trên đùi, trên người hắn nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng."

Nghe vậy, Hồng Lăng đang buồn bực trong lòng cũng giảm bớt vài phần, không nhịn được cười nói: "Vậy chẳng phải hắn giống y như khoanh giò chả sao?"

"Đúng vậy! Nhìn rất buồn cười! Vậy là Vân Mai đã xả giận thay cho Hồng Lăng tỷ rồi!" Vân Mai chớp chớp mắt to, cực kì đáng yêu nói, sau đó lại tươi cười nói với Mộ Dung Thư: "Nô tì làm tốt như vậy, Vương phi không thưởng cho nô tì sao?"

Mộ Dung Thư nghe vậy, liền bật cười, có một tiểu nha đầu như vậy hầu hạ bên cạnh thì thật vui vẻ, mâu quang vừa chuyển, cười nói: "Thưởng chứ, nên thưởng, tối nay nói phòng bếp nhỏ cho ngươi thêm hai chén cơm đi."

Sau khi Vân Mai tạ ơn xong mới hiểu liền cười héo queo, bĩu môi nói với Hồng Lăng: "Hồng Lăng tỷ, Vương phi định nhét hai chén cơm này vào miệng Vân Mai mà!"

"Ha ha..." Mộ Dung Thư lắc đầu, vẫn nhịn cười không được, nha đầu này thật đáng yêu.

Ba người vừa dứt tiếng cười thì Thanh Bình mang đệm chăn vừa phơi nắng vào phòng liền đến đứng giữa ba người, thấp giọng nói: "Vương phi, tối hôm qua Vương gia nghỉ ngơi ở thư phòng, nghe nói Thẩm trắc phi chờ đến tận nửa đêm."

Mộ Dung Thư mỉm cười. Chẳng lẽ Vũ Văn Mặc chán ghét Thẩm trắc phi?

Khi nàng đang nghi ngờ, Thanh Bình lại nói tiếp: "Nghe nói trong triều gặp vấn đề khó giải quyết, Hoàng Thượng đem toàn bộ vấn đề của vùng Giang Bắc gặp nạn giao cho Vương gia xử lý! Đây chính là củ khoai lang phỏng tay, năm năm nay, quan viên địa lý vùng Giang Bắc đều đã nghĩ hết các loại biện pháp, nhưng vẫn không có cách, bây giờ việc này lại rơi vào tay Vương gia, sợ rằng đến ngay cả Vương gia cũng không nghĩ ra biện pháp nào."

"Tình hình nạn tai ở Giang Bắc ra sao?” Trong mắt Mộ Dung Thư thoáng hiện dị quang, nàng khép hờ mắt, trầm giọng hỏi.

"Nghe nói rất nghiêm trọng, đã có gần bốn vạn người chết, hơn mười vạn dân chạy nạn! Triều đình tuy có phát lương thực giúp nạn thiên tai, nhưng nhiều người như vậy, triều đình cũng không có cách nào chu toàn được." Thanh Bình thở dài nói.

Mộ Dung Thư trầm mặc không nói, tâm khẽ chuyển động, trong đầu linh quang hiện ra.

Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư không nói, liền hơi giận, tái mặt nói với Thanh Bình và Vân Mai: "Sau này không được nói những chuyện như thế này nữa."

"Vâng." Thanh Bình và Vân Mai vội vàng trả lời.

Lúc này, tại thư phòng, Vũ Văn Mặc đang cau chặt đôi mày, đang chăm chú nghiên cứu một bản đồ hoàn chỉnh và vài tờ giấy nhỏ về tình hình nạn tai vùng Giang Bắc.

Năm năm nay sản lượng nông nghiệp liên tục giảm, đến năm nay thì đến một hạt thóc cũng không thu được, không những thế còn gặp phải nạn châu chấu. Tuy triều đình hàng năm đều có cứu trợ thiên tai chỉ đáng tiếc như muối bỏ vào biển. Cuộc sống dân chúng lâm vào lầm than, số người chết ngày càng tăng, vấn đề này thật vô cùng khó giải quyết.

Nhìn chằm chằm bản đồ, Vũ Văn Mặc xoa nhẹ huyệt Thái Dương, tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Trúc viên

Mới sáng sớm, Đại phu nhân đã đến thỉnh an Thẩm trắc phi, hai người cùng ngồi tán gẫu rất vui vẻ. Không lâu sau, Dương mụ đến Trúc viên cầu kiến.

Ban đầu Thẩm trắc phi tưởng Dương mụ tìm nàng là vì phòng bếp đã xảy ra chuyện, nên lập tức cho vào gặp mặt.

Dương mụ quỳ giữa phòng, bất an chà xát hai tay, quỳ nửa ngày mới mở miệng cầu xin: "Con lớn của nô tỳ cùng Hồng Lăng cô nương tình đầu ý hợp, hai người đã sớm tư định chung thân, hạ nhân trong phủ ai cũng biết, nhưng Hồng Lăng cô nương là người bên cạnh Vương phi, nô tì không dám đến cầu Vương phi đáp ứng việc hôn nhân! Cho nên bất đắc dĩ mới đến tìm Thẩm trắc phi giúp đỡ, xin Thẩm trắc phi ban ân, giúp nô tì lần này."

Dương mụ vừa nói xong, mọi người trong phòng đều kinh ngạc, dĩ nhiên là ngoại trừ hai người đã biết trước việc này là Đại phu nhân và Thiến Như.

Thẩm trắc phi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Dương mụ, nàng đã từng nghe nói về Dương Trụ nên dĩ nhiên cũng biết trong phủ không có ai nào nguyện ý gả cho hắn. Mà nha hoàn Hồng Lăng bên cạnh Mộ Dung Thư là người thông minh làm sao có thể coi trọng Dương Trụ? Lại nghĩ tới lời đồn trong phủ sáng nay, ánh mắt nhìn Dương mụ càng phức tạp.

Đại phu nhân không dám nhiều lời, lúc này chỉ sợ nói ra một câu, sẽ khiến cho Thẩm trắc phi nghi ngờ.

"Những năm gần đây, nô tì luôn tận tâm tận lực vì vương phủ, không dám có chút lười nhác cẩu thả cũng chưa bao giờ dám yêu cầu điều gì... bây giờ con trai nô tì cùng Hồng Lăng cô nương tình đầu ý hợp, tuy cấp bậc lễ nghĩa không tương xứng nhưng cái gì cũng có ngoại lệ! Thẩm trắc phi vốn là người nhân từ, hy vọng người có thể giúp nô tì lần này, chỉ cần Thẩm trắc phi và nô tì cùng đến gặp Vương phi, nô tì tin chắc là Vương phi sẽ đáp ứng việc hôn sự này, cũng coi như là thành toàn cho con của nô tì cùng Hồng Lăng cô nương." Dương mụ thấy Thẩm trắc phi không nói, liếc Đại phu nhân một cái, liền đập đầu lia lịa.

"Hồng Lăng là tâm phúc của Vương phi, hôm qua nô tì muốn lấy Thiến Như đổi mà Vương phi còn không cam lòng chứ đừng nói mang nàng gả đi." Đại phu nhân dùng khăn gấm màu trắng che miệng, cười nói.

Nghe vậy, khóe môi Thẩm trắc phi khẽ nhếch, sâu trong mắt đã thấu hiểu mọi chuyện, nhìn lướt qua Dương mụ và Đại phu nhân một lần nữa.

Trong lòng Dương mụ rất lo lắng, nếu hôn sự này thành công, bà ta sẽ nhanh chóng có cháu để ẵm bồng, hơn nữa nhìn Hồng Lăng là biết đây là người thông minh, rất thích hợp làm con dâu của bà! Có Hồng Lăng làm thê, không chừng Trụ nhi cũng sẽ không còn lầm đường lạc lối.

Đại phu nhân làm như chuyện này không liên quan đến nàng, tỏ vẻ thản nhiên nhưng bàn tay hơi run của nàng ta lại tiết lộ tâm tư của nàng.

Lúc này, hạ nhân của Mai viên đã đem chuyện Dương mụ đi gặp Thẩm trắc phi báo cho Mộ Dung Thư.



Sau nửa canh giờ.

Mai viên

"Vương phi, có Thẩm trắc phi cùng Đại phu nhân đến." Một tiểu nha hoàn báo lại.

Lúc này, Mộ Dung Thư đang nghiên cứu bản đồ của vùng Giang Bắc do Hồng Lăng lấy ra từ trong tàng thư lâu của phủ cùng với vài quyển tạp thư nghiên cứu của dân gian, nàng đang xem đến nhập thần thì nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo.

"Thanh Bình, mang cất mấy thứ này cho kỹ." Mộ Dung Thư ngẩng đầu lên, phân phó cho Thanh Bình.

"Vâng."

Nàng quay đầu nhìn Hồng Lăng đang lo lắng nói: "Đi thôi." Đại phu nhân giúp Dương mụ quả nhiên là có ý khác, biết rõ nếu một mình Dương mụ đến đây nàng sẽ dễ dàng giải quyết nên mới cùng Thẩm trắc phi đến.

Tuy có hơi bất ngờ, dù sao Thẩm trắc phi không phải là người sẽ vì Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân mà làm việc không có lợi cho mình, lần này nàng ta lại tham dự vào, chỉ sợ là đã nghĩ xong kế sách ứng đối. Mộ Dung Thư âm thầm nhíu mày.

Hồng Lăng nghe thấy Thẩm trắc phi cũng tới, càng lo lắng hơn, xem ra Dương mụ nhất quyết ép nàng thành thân với Dương Trụ!

Sương phòng

Thẩm trắc phi và Đại phu nhân đã chờ sẵn.

"Sao hôm nay Thẩm trắc phi và Đại phu nhân lại cùng tới gặp bản Vương phi?" Mộ Dung Thư vừa vào trong phòng, thấy hai người thì liền tươi cười như hoa như ngọc hỏi.

"Hôm qua Vương phi hồi phủ, một đường ngựa xe sẽ rất mệt nhọc, nên muội không dám quấy rầy, hôm nay muội cũng có vài việc nên đến tìm Vương phi thương lượng rồi tranh thủ uống ké trà của Vương phi." Thẩm trắc phi cùng Đại phu nhân đứng dậy hành lễ với Mộ Dung Thư, sau đó Thẩm trắc phi cười nói.

Đại phu nhân cũng cười tươi nói: "Nô tì tình cờ gặp Thẩm trắc phi nên cũng muốn thêm một chân uống trà ké của Vương phi đó."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cười nói: "Thì ra là muốn đến đây uống trà, nơi của ta có rất nhiều trà, bảo đảm cho các ngươi uống đến no thì thôi."

"Ha ha..."

Ba người vừa gặp mặt, sau vài lời nói dí dỏm, không khí liền rất vui vẻ. Tuy ngoài miệng cười nhưng ánh mắt Thẩm trắc phi và Đại phu nhân đều lẳng lặng đánh giá Hồng Lăng đi theo sau Mộ Dung Thư.

Mắt hai người đều sáng rỡ, không ngờ nha đầu này lại là một mỹ nhân, cũng khó trách Dương mụ lại nóng lòng như vậy. Nhưng tại sao nét mặt của Hồng Lăng lại không thấy chút buồn bã hay bất an nào?

Hồng Lăng cúi đầu, bình tĩnh đi sau Mộ Dung Thư, rồi đứng sau lưng nàng, trên mặt không cũng không có biểu hiện dư thừa.

Thu Cúc cùng Vân Mai liền dâng trà.

"Không biết Thẩm trắc phi tìm đến bản Vương phi là vì chuyện gì?" Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Thư liền cầm ly trà, thổi nhẹ vài hơi rồi nhấp một ngụm nhỏ, nhẹ giọng hỏi.

Đại phu nhân lập tức nhìn Thẩm trắc phi.

"Bây giờ Vương gia bận rộn công vụ, bên cạnh lại có ít người hầu hạ, tính ra thì chỉ có Vương phi, muội và ba vị phu nhân, trong đó có nhị phu nhân do phạm sai NÊN vẫn còn bị cấm túc! Tỷ muội chúng ta ít người như vậy chỉ sợ không thể hầu hạ vương gia chu đáo, bốn phu nhân bây giờ chỉ còn ba, nên muội định thương lượng với vương phi có nên tìm một người nữa không?" Thẩm trắc phi nhìn về phía Mộ Dung Thư, sâu trong mắt lóe lên dị quang nhưng mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, từng câu nói đều là suy nghĩ cho Vương gia.

Nghe vậy Mộ Dung Thư liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thẩm trắc phi một cái, thấy thần sắc nàng ta vẫn như thường, quả nhiên là một hiền thê khiến người người bội phục! Nhưng trong lời này, còn có mục đích gì khác thì chính nàng ta là người hiểu rõ nhất, Mộ Dung Thư mỉm cười, chăm chú nhìn lá trà đang chậm chầm xoay tròn trong chén, Thẩm trắc phi thấy vậy, âm thầm khinh thường, xem ra Mộ Dung Thư quả thật đang sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt!

Đại phu nhân vô cùng kinh ngạc, nàng và Thẩm trắc phi vốn đến đây vì chuyện Hồng Lăng và Dương Trụ nhưng sao bây giờ lại có thêm chuyện nạp thiếp cho Vương gia?

"Vương phi sao lại chần chừ?" Đợi nửa ngày mà vẫn không thấy Mộ Dung Thư trả lời, Thẩm trắc phi liền lên tiếng hỏi.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu, vẫn cười tươi như trước "Bản Vương phi nghỉ ngơi không đủ nên hơi mệt mỏi, ngồi một lát lại ngủ quên mất, chuyện nạp thiếp cho Vương gia... cứ theo ý Thẩm trắc phi đi! Dù sao bản Vương phi cũng vừa mới quản sự, ta nghĩ dạng nữ tử Vương gia ưa thích chắc là Thẩm trắc phi hiểu biết nhất."

Đồng tử Thẩm trắc phi co rụt, ý của Mộ Dung Thư là gì?

"Nếu tỷ tỷ không có ý kiến, muội liền chuẩn bị." Thẩm trắc phi cười nói.

Đại phu nhân nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi đau, Vương gia vốn rất ít khi đến chỗ nàng, nay nếu có thêm người mới, Vương gia sẽ càng hiếm đến phòng nàng hơn nữa. Dĩ nhiên Thẩm trắc phi không cần phải lo rồi, một tháng thì đã có hơn nửa tháng Vương gia qua đêm tại phòng nàng ta rồi.

"Ừ, muội cứ chuẩn bị đi." Mộ Dung Thư gật đầu, lại cúi đầu nhìn tách trà.

"Mấy ngày nay, muội luôn để tâm để tìm một nữ tử vừa có sắc mà tính tình lại tốt, nhưng nữ tử tốt thật khó tìm, nhưng may mà trời không phụ người có lòng, cuối cùng muội cũng đã tìm được nữ tử như vậy! Nhưng mà không biết tỷ có cam lòng không?" Thẩm trắc phi nói dứt câu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn từng biểu tình trên mặt của Mộ Dung Thư, sau đó ánh mắt lại dời đến Hồng Lăng đang cung kính hầu hạ cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư mở bừng mắt, "Hả?"

Thái độ thờ ơ của nàng làm Thẩm trắc phi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Giai nhân này ở ngay bên cạnh Vương phi chứ chẳng đâu xa! Mấy ngày nay, muội thấy đứa nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ vừa chu đáo lại vừa trung thành, đúng là người thích hợp nhất, hơn nữa nhan sắc lại xinh đẹp hơn người mà quan trọng nhất tính tình lại nhu hòa, cẩn trọng."

"Là ai vậy?" Mộ Dung Thư ngắt lời khen của Thẩm trắc phi, nhẹ nhàng hỏi bâng quơ.

Đại phu nhân hơi nghiêng người về phía trước, có chút tò mò nên chờ nghe. Thật ra tò mò là phụ, tâm trạng vui vẻ khi người gặp nạn mới là chính, nếu người bên cạnh Mộ Dung Thư thật sự là người như vậy thì đây đúng là một chuyện cười lớn! Bên người lại có một đứa nha hoàn lẳng lơ, lén lút thông đồng với nam nhân, đến lúc tin này truyền ra không biết sẽ bị người ta chê cười đến mức nào đây!

Thẩm trắc phi đưa khăn lên miệng, khẽ cười, sau đó chỉ vào Hồng Lăng đang đứng sau Mộ Dung Thư, "Chính là nha đầu phía sau tỷ tỷ!"

"Cái gì?" Đại phu nhân kinh hô. Làm sao có thể?

Hồng Lăng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm trắc phi.

Mộ Dung Thư vẫn đang cúi đầu, trên mặt vẫn tươi cười như hoa, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm trắc phi nói: "Hả? Thì ra là nha đầu này, đúng là người làm cho người ta ưa thích mà. Bất quá…"

"Chẳng lẽ tỷ tỷ luyến tiếc? Hay còn có nguyên nhân nào khác?" Thẩm trắc phi lo lắng hỏi.

Mộ Dung Thư im lặng cười nhạt, tay nàng chợt run lên, ly trà rơi xuống đất: "Ya.. a..a..! Trà nóng quá."

Hồng Lăng vội vàng thu dọn.

Thẩm trắc phi không khỏi nhíu mày.

"Thẩm trắc phi mới vừa nói cái gì? Vừa rồi bản Vương phi nghe không rõ lắm." Mộ Dung Thư nhìn chăm chăm bàn tay mình một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Thẩm trắc phi, cười hỏi.

"Muội muốn hỏi tỷ tỷ, có luyến tiếc nha đầu Hồng Lăng này không?" Thẩm trắc phi không chút tức giận, nhếch môi cười nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, nhìn như rất khó xử nói, "Hồng Lăng là nhà đầu hồi môn của bản Vương phi, đã hầu hạ ta từ hồi ở nương, vô cùng hiểu ý ta, cũng rất được ta yêu thích! Nếu không có Hồng Lăng ở bên cạnh hầu hạ, ta cũng không thoải mái, huống chi nha đầu này cũng không phải như bề ngoài của nàng đâu, chỉ sợ sau này sẽ vô ý làm phiền lòng Vương gia."

"Ha ha, xem ra tỷ tỷ rất là luyến tiếc! Điều này cũng không thể trách tỷ, nếu bên cạnh muội cũng có một người thông minh như vậy thì muội cũng không muốn buông ra! Nhưng tỷ tỷ đừng quá lo lắng, theo muội, Hồng Lăng tuyệt đối sẽ hầu hạ Vương gia thật chu đáo, đến lúc đó không phải tỷ muội ta chính là người vui mừng nhất sao?" Thẩm trắc phi cười nói nhưng bên trong lại âm thầm cười lạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng!

Mộ Dung Thư đang muốn đáp lại, thì Vân Mai đã ở trước cửa cung kính nói: "Hồi Vương phi, Quản sự phòng bếp - Dương mụ cầu kiến."

"Dương mụ? Có nói tìm bản Vương phi vì chuyện gì không? Nếu không quan trọng thì cứ chờ ở ngoài." Mộ Dung Thư trả lời.

"Dương mụ nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp Vương phi."

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn Thẩm trắc phi và Đại phu nhân.

Đại phu nhân lập tức nói: "Nếu Dương mụ có chuyện quan trọng muốn gặp Vương phi thì sao người không gặp bà ta một lần? Nếu thật sự là có chuyện quan trọng, thì giải quyết cho nhanh."

"Được, cho Dương mụ vào đi." Mộ Dung Thư gật đầu, phân phó Vân Mai.

Lát sau, một phụ nhân hơi béo cúi đầu bước vào, vào tới giữa phòng thì dừng bước. "Nô tì gặp qua Vương phi, Vương phi vạn phúc kim an."

"Đến tìm bản Vương phi vì chuyện gì?" Mộ Dung Thư đi thẳng vào vấn đề, quanh co với Thẩm trắc phi và Đại phu nhân cả nửa ngày thế nên sự nhẫn nại của nàng đã sớm biến mất rồi, nên khi nói chuyện với Dương mụ, giọng nói có chút lười nhác. Huống hồ mọi người đã đến đông đủ, có tiết mục gì hay thì cứ trình diễn đi.

Dương mụ quỳ bịch xuống đất, "Hồi Vương phi, hôm nay nô tì đến đây để cầu Vương phi một chuyện."

"Chuyện gì?" Mộ Dung Thư hỏi.

Đại phu nhân như nín thở nhìn Dương mụ, hi vọng Dương mụ giữ bình tĩnh, lúc này ngàn vạn lần đừng để xuất hiện lỗ hổng nào.

Thẩm trắc phi hiển nhiên so với Đại phu nhân bình thản hơn rất nhiều, trên mặt không lộ bất cứ điểm nào bất thường ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Rầm, rầm, rầm ba tiếng, Dương mẹ dập đầu liên tiếp: "Xin Vương phi thành toàn cho con trai lớn của nô tì là Dương Trụ và Hồng Lăng, hai người bọn họ tình đầu ý hợp, sớm tư định chung thân, xin Vương phi thành toàn!"

"A" Đại phu nhân cũng phối hợp kinh hô một tiếng.

Lúc này dù Hồng Lăng có cứng cỏi thế nào cũng không có cách nào khống chế sự sợ hãi đang lan tràn, tình hình hôm qua lại hiện ra rõ trong tâm trí nàng, một câu tư định chung thân của Dương mụ đã dễ dàng phá hủy hoàn toàn sự trong sạch của nàng rồi!

Dương mụ cũng toát mồ hôi lạnh, lời này nói ra mang theo chút chột dạ nhưng bà ta nghĩ Hồng Lăng chắc chắn không dám kể lại sự việc hôm qua cho Vương phi nghe, dù sao chủ tử nào mà chẳng coi trọng mặt mũi, ai mà chịu được nha hoàn bên người lại làm ra hành vi mất thể diện như vậy!

"Hằng ngày, Hồng Lăng đều hầu hạ bên cạnh bản Vương phi, khi nào lại có tư tình với Dương Trụ? Chuyện này là lần đầu tiên bản Vương phi nghe đến nha." Mộ Dung Thư không hề tức giận mà còn có ý cười đầy mặt.

"Thật ra thì có rất nhiều hạ nhân trong phủ biết rõ quan hệ của Hồng Lăng và con trai nô tì." Dương mụ dùng giọng như muỗi kêu giải thích.

Mộ Dung Thư gật gật, khóe môi khẽ cong lên nhìn Thẩm trắc phi, "Xem ra nha đầu bên cạnh ta không có phúc khí làm người bên cạnh Vương gia rồi! Muội vẫn đi tìm người khác là hơn."

"Đây chỉ là đề nghị của muội còn quyền quyết định là ở tỷ tỷ." Thẩm trắc phi gật đầu trả lời, mục đích của nàng chính là muốn thử Mộ Dung Thư, nếu Mộ Dung Thư đồng ý thì nàng cũng sẽ có cách loại trừ Hồng Lăng.

Mộ Dung Thư thu hết biểu tình của Thẩm trắc phi vào mắt, sau đó thu hồi ánh mắt, như có như không đảo qua Đại phu nhân, rồi nhìn Dương mụ nói, "Xem ra chuyện Dương mụ nói là sự thật, nói gì đây cũng là một chuyện tốt, bản Vương phi cũng nên đáp ứng, hơn nữa còn phải chuẩn bị đồ cưới thật nhiều cho Hồng Lăng…"

Dương mụ rất nhanh liền ngẩng đầu, không ngờ Mộ Dung Thư sẽ đồng ý, nhất thời kinh hỉ vô cùng nhưng câu sau của Mộ Dung Thư lại khiến bà ta càng thêm lo lắng, đến thở mạnh cũng không dám.

"Bất quá... Việc này có chút không giống như Dương mụ nói!" Nụ cười trên môi Mộ Dung Thư đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh mắt vô cùng sắc bén, hướng ra ngoài cửa hô to: "Dẫn người vào đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook