Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!
Chương 77: Ngoại truyện 1
An Ngọc
07/05/2023
Lập Khang Dụ ôm cô trong lòng rồi hôn đắm đuối. Hai người môi lưỡi không rời, chỉ muốn thời gian ngừng trôi để được mãi tận hưởng khoảnh khắc
này. Lập Khang Dụ càng ngày càng thích hôn, tay vẫn giữ chặt sau gáy cô. Vân Thường Hi nhiều lần vì hô hấp khó khăn mà vỗ tay trước ngực anh, ý
muốn ngừng lại, nhưng Lập Khang Dụ chỉ cho cô khoảng trống trong vài
giây, sau đó lại tiếp tục hôn nồng nhiệt.
Trời đã về khuya, gió thổi ngày càng mạnh cho nên Lập Khang Dụ không muốn Vân Thường Hi ngồi bên ngoài nữa, sợ cô cảm lạnh. Hai người hôn xong thì dắt tay nhau vào lều. Căn lều được chiếu sáng bởi một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng vàng dịu làm không khí dường như cũng trở nên ấm cúng hơn.
Lập Khang Dụ kéo chăn đắp kín người cô, sau đó nằm xuống ngay bên cạnh. Bàn tay trong chăn của Vân Thường Hi khẽ siết lại, cô giả vờ mình chỉ đang quan tâm anh một cách chính đáng, hỏi:
- Anh nằm đó không lạnh à? Hay là… vào đắp chung chăn với em đi.
Anh chưa ngủ, hai mắt vẫn đang nhìn lên trời. Đây là lần đầu anh ngủ cùng với cô cho nên không thể tránh khỏi chút căng thẳng.
- Không lạnh, em, em cứ nằm đi.
Vân Thường Hi không nói thêm gì, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng vì mùi hương nam tính của anh cứ quẩn quanh trong lều, thêm cả tiếng hít thở đều đều ở bên cạnh khiến cô không tài nào yên giấc.
Trong lều kín gió, anh lại còn đặt thêm hai máy sưởi cầm tay ở hai góc nên bây giờ cô thấy hơi nóng. Vân Thường Hi giở chăn, để lộ một chân ra ngoài. Lập Khang Dụ liếc mắt thấy, yết hầu không tự chủ được mà lên xuống mấy cái. Cô gái bên cạnh anh lúc ngủ lại trông càng đáng yêu, hàng mi dài, môi đỏ hồng, cả đôi má trắng mịn chẳng hiểu sao lại làm cho anh thấy hơi khát nước.
Lập Khang Dụ bật dậy, tìm chai nước suối trong balo uống ực một hơi. Hình như càng ngày càng nóng. Trong không khí cứ thoang thoảng mùi sữa và mùi nước hoa, trộn lẫn vào nhau khiến cho đầu óc anh có chút mơ hồ.
Đúng lúc anh kéo khóa lều để ra ngoài thì cánh tay đã bị bàn tay mát lạnh của cô nắm lấy. Vân Thường Hi ngồi dậy, mái tóc dài hơi rối, nhưng trông không hề lôi thôi, ngược lại còn có vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cô nhỏ giọng nói:
- Em cũng khát nước nữa.
Bởi vì đã khuya, trong lều chỉ có hai người nên cô không nói to làm gì. Nhưng âm thanh nhỏ như mèo kêu ấy lại khiến lòng anh ngứa ngáy đến không chịu được. Lập Khang Dụ mím chặt môi, đưa cho cô một chai nước suối đã được vặn nắp sẵn.
Vân Thường Hi đưa chai lên miệng rồi từ tốn uống nước. Sống mũi cao, thẳng. Đôi môi nhỏ nhắn, khép mở theo động tác uống nước. Cần cổ trắng nõn, mịn màng. Lúc cô đưa lại chai cho anh, ánh mắt hơi mơ màng, khóe miệng dính chút nước, hơi ánh lên. Lập Khang Dụ dán mắt vào cô, một khắc cũng không rời, chỉ thầm nghĩ trong lòng: chuyến này mình tiêu rồi.
Nghĩ đến nụ hôn khi nãy, thằng em nhỏ của anh lại bắt đầu giương cờ khởi nghĩa.
- Chết tiệt!
Anh gầm nhẹ trong cuống họng. Vân Thường Hi nghiêng đầu sang, ngơ ngác hỏi:
- Anh nói gì vậy? Anh không định ngủ nữa à?
- Có chứ, em nằm xuống trước đi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nằm xuống. Nhưng lưng chỉ vừa đặt lên nệm, cô lại ngồi dậy, kéo kéo áo anh. Vân Thường Hi chớp mắt, bộ dạng vừa thuần khiết vừa đáng yêu.
- Anh ôm em một lát được không? Ở đây lạ chỗ, em hơi khó ngủ.
Thật ra cô không có ý định xấu xa gì khác, chỉ là muốn ôm anh ngủ. Lúc nãy ở trong vòng tay anh ấm áp như vậy, cô không nỡ rời xa.
Lập Khang Dụ cố nén cơn nóng đang dâng lên tới cổ họng, dịu dàng dỗ dành cô. Anh nằm xuống cạnh, lấy chăn đắp lên người mình sau đó ôm Vân Thường Hi vào lòng, để cô gối đầu lên tay mình. Vân Thường Hi cọ đầu vào người anh, khóe miệng nhẹ cong lên.
- Này Khang Dụ, em hỏi anh. Tại sao anh lại thích em?
Cô chưa muốn ngủ, đột nhiên lại nảy ra câu hỏi để trò chuyện cùng anh. Con gái ấy mà, luôn luôn đặt cho người yêu mình những câu hỏi mà đến chính bản thân cô ấy cũng không trả lời được. Lập Khang Dụ im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới đáp lại:
- Nếu như anh nói anh không có câu trả lời cụ thể thì em có giận không?
Cô ngẩng đầu lên, chờ đợi anh nói tiếp:
- Thực ra anh cũng không biết anh thích em từ bao giờ. Cho đến một ngày… thấy em đi cùng người khác, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ muốn chạy đến ôm em về.
- Người khác mà anh nói… là Quang Châu Tự à?
Nghe đến cái tên này, đáy mắt của anh ngay lập tức xẹt qua một tia lạnh, vòng tay đang ôm cô lại siết chặt thêm. Lập Khang Dụ nhíu mày, trong lòng có chút bực bội.
- Lần trước anh nhìn thấy cậu ta bế em, em còn… vòng tay qua cổ ôm lại.
Từ trong giọng anh có thể nghe ra được sự ghen tị lẫn tủi hờn. Vân Thường Hi còn đang cố nhớ lại xem lần trước mà anh nói là lần nào, bởi vì rất lâu rồi cô không gặp mặt Quang Châu Tự. Nhưng chưa cần vội nghĩ, cô phải dỗ dành anh trước đã.
- Lúc đó chắc chắn em không tỉnh táo. Làm sao mà em lại ôm cậu ta được? Từ sau khi thích anh, em không hề có hứng thú với bất kì người nào khác hết. Khang Dụ, anh phải tin em.
Lập Khang Dụ vì được cô xoa dịu nên khóe môi khẽ cong lên. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, giọng trầm ổn:
- Anh tin em mà. Em ôm cậu ta vì lúc đó em say rồi.
Đến lúc này cô vỡ lẽ. Vân Thường Hi chồm người dậy, đánh vào vai anh rồi hỏi:
- Hóa ra lần đó anh có đến. Vậy tại sao anh không đến bế em rồi chở em về? Anh định bỏ em cho người khác luôn à? Lỡ như cậu ta làm gì em thì sao? Anh… anh…
Thấy Vân Thường Hi mặt đỏ bừng bừng, giọng nói cũng có chút uất nghẹn, Lập Khang Dụ ngay lập tức trở thành kẻ yếu. Lúc nãy rõ ràng anh là người được dỗ dành, bây giờ đã trở thành người đi dỗ dành.
Cô rời khỏi người anh, nằm quay lưng lại. Lập Khang Dụ lúng túng, tay chân luống cuống hết cả. Anh áp sát người cô, giọng điệu nỉ non:
- Bé con, em đừng giận anh mà. Là do lúc đó anh thấy hai người quá xứng đôi, anh không muốn cản trở em đến với người tốt hơn. Bé con, xin em đấy, quay lại ôm anh đi mà.
Vân Thường Hi ngoái cổ nhìn anh, phồng má nói:
- Hứ, nếu biết trước như vậy thì em lúc đó em sẽ hôn cậu ta, cho anh tức chết luôn.
Lập Khang Dụ bắt được trọng điểm trong câu nói của cô, hàng mày sắc bén liền nhếch lên. Anh đưa tay bóp má cô, đôi mắt sáng quắc như diều hâu.
- Không cho em hôn người khác. Em đã nói chỉ có hứng thú với một mình anh mà.
Vừa nói dứt câu, Lập Khang Dụ đã cúi đầu hôn cô. Vân Thường Hi không kịp phản ứng lại, bị anh đè xuống dưới thân. Cô nhanh chóng nhận ra điều bất thường trên cơ thể anh. Vật kia đang cấn lên bụng nhỏ của cô!!!
Trời đã về khuya, gió thổi ngày càng mạnh cho nên Lập Khang Dụ không muốn Vân Thường Hi ngồi bên ngoài nữa, sợ cô cảm lạnh. Hai người hôn xong thì dắt tay nhau vào lều. Căn lều được chiếu sáng bởi một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng vàng dịu làm không khí dường như cũng trở nên ấm cúng hơn.
Lập Khang Dụ kéo chăn đắp kín người cô, sau đó nằm xuống ngay bên cạnh. Bàn tay trong chăn của Vân Thường Hi khẽ siết lại, cô giả vờ mình chỉ đang quan tâm anh một cách chính đáng, hỏi:
- Anh nằm đó không lạnh à? Hay là… vào đắp chung chăn với em đi.
Anh chưa ngủ, hai mắt vẫn đang nhìn lên trời. Đây là lần đầu anh ngủ cùng với cô cho nên không thể tránh khỏi chút căng thẳng.
- Không lạnh, em, em cứ nằm đi.
Vân Thường Hi không nói thêm gì, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng vì mùi hương nam tính của anh cứ quẩn quanh trong lều, thêm cả tiếng hít thở đều đều ở bên cạnh khiến cô không tài nào yên giấc.
Trong lều kín gió, anh lại còn đặt thêm hai máy sưởi cầm tay ở hai góc nên bây giờ cô thấy hơi nóng. Vân Thường Hi giở chăn, để lộ một chân ra ngoài. Lập Khang Dụ liếc mắt thấy, yết hầu không tự chủ được mà lên xuống mấy cái. Cô gái bên cạnh anh lúc ngủ lại trông càng đáng yêu, hàng mi dài, môi đỏ hồng, cả đôi má trắng mịn chẳng hiểu sao lại làm cho anh thấy hơi khát nước.
Lập Khang Dụ bật dậy, tìm chai nước suối trong balo uống ực một hơi. Hình như càng ngày càng nóng. Trong không khí cứ thoang thoảng mùi sữa và mùi nước hoa, trộn lẫn vào nhau khiến cho đầu óc anh có chút mơ hồ.
Đúng lúc anh kéo khóa lều để ra ngoài thì cánh tay đã bị bàn tay mát lạnh của cô nắm lấy. Vân Thường Hi ngồi dậy, mái tóc dài hơi rối, nhưng trông không hề lôi thôi, ngược lại còn có vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cô nhỏ giọng nói:
- Em cũng khát nước nữa.
Bởi vì đã khuya, trong lều chỉ có hai người nên cô không nói to làm gì. Nhưng âm thanh nhỏ như mèo kêu ấy lại khiến lòng anh ngứa ngáy đến không chịu được. Lập Khang Dụ mím chặt môi, đưa cho cô một chai nước suối đã được vặn nắp sẵn.
Vân Thường Hi đưa chai lên miệng rồi từ tốn uống nước. Sống mũi cao, thẳng. Đôi môi nhỏ nhắn, khép mở theo động tác uống nước. Cần cổ trắng nõn, mịn màng. Lúc cô đưa lại chai cho anh, ánh mắt hơi mơ màng, khóe miệng dính chút nước, hơi ánh lên. Lập Khang Dụ dán mắt vào cô, một khắc cũng không rời, chỉ thầm nghĩ trong lòng: chuyến này mình tiêu rồi.
Nghĩ đến nụ hôn khi nãy, thằng em nhỏ của anh lại bắt đầu giương cờ khởi nghĩa.
- Chết tiệt!
Anh gầm nhẹ trong cuống họng. Vân Thường Hi nghiêng đầu sang, ngơ ngác hỏi:
- Anh nói gì vậy? Anh không định ngủ nữa à?
- Có chứ, em nằm xuống trước đi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nằm xuống. Nhưng lưng chỉ vừa đặt lên nệm, cô lại ngồi dậy, kéo kéo áo anh. Vân Thường Hi chớp mắt, bộ dạng vừa thuần khiết vừa đáng yêu.
- Anh ôm em một lát được không? Ở đây lạ chỗ, em hơi khó ngủ.
Thật ra cô không có ý định xấu xa gì khác, chỉ là muốn ôm anh ngủ. Lúc nãy ở trong vòng tay anh ấm áp như vậy, cô không nỡ rời xa.
Lập Khang Dụ cố nén cơn nóng đang dâng lên tới cổ họng, dịu dàng dỗ dành cô. Anh nằm xuống cạnh, lấy chăn đắp lên người mình sau đó ôm Vân Thường Hi vào lòng, để cô gối đầu lên tay mình. Vân Thường Hi cọ đầu vào người anh, khóe miệng nhẹ cong lên.
- Này Khang Dụ, em hỏi anh. Tại sao anh lại thích em?
Cô chưa muốn ngủ, đột nhiên lại nảy ra câu hỏi để trò chuyện cùng anh. Con gái ấy mà, luôn luôn đặt cho người yêu mình những câu hỏi mà đến chính bản thân cô ấy cũng không trả lời được. Lập Khang Dụ im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới đáp lại:
- Nếu như anh nói anh không có câu trả lời cụ thể thì em có giận không?
Cô ngẩng đầu lên, chờ đợi anh nói tiếp:
- Thực ra anh cũng không biết anh thích em từ bao giờ. Cho đến một ngày… thấy em đi cùng người khác, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ muốn chạy đến ôm em về.
- Người khác mà anh nói… là Quang Châu Tự à?
Nghe đến cái tên này, đáy mắt của anh ngay lập tức xẹt qua một tia lạnh, vòng tay đang ôm cô lại siết chặt thêm. Lập Khang Dụ nhíu mày, trong lòng có chút bực bội.
- Lần trước anh nhìn thấy cậu ta bế em, em còn… vòng tay qua cổ ôm lại.
Từ trong giọng anh có thể nghe ra được sự ghen tị lẫn tủi hờn. Vân Thường Hi còn đang cố nhớ lại xem lần trước mà anh nói là lần nào, bởi vì rất lâu rồi cô không gặp mặt Quang Châu Tự. Nhưng chưa cần vội nghĩ, cô phải dỗ dành anh trước đã.
- Lúc đó chắc chắn em không tỉnh táo. Làm sao mà em lại ôm cậu ta được? Từ sau khi thích anh, em không hề có hứng thú với bất kì người nào khác hết. Khang Dụ, anh phải tin em.
Lập Khang Dụ vì được cô xoa dịu nên khóe môi khẽ cong lên. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, giọng trầm ổn:
- Anh tin em mà. Em ôm cậu ta vì lúc đó em say rồi.
Đến lúc này cô vỡ lẽ. Vân Thường Hi chồm người dậy, đánh vào vai anh rồi hỏi:
- Hóa ra lần đó anh có đến. Vậy tại sao anh không đến bế em rồi chở em về? Anh định bỏ em cho người khác luôn à? Lỡ như cậu ta làm gì em thì sao? Anh… anh…
Thấy Vân Thường Hi mặt đỏ bừng bừng, giọng nói cũng có chút uất nghẹn, Lập Khang Dụ ngay lập tức trở thành kẻ yếu. Lúc nãy rõ ràng anh là người được dỗ dành, bây giờ đã trở thành người đi dỗ dành.
Cô rời khỏi người anh, nằm quay lưng lại. Lập Khang Dụ lúng túng, tay chân luống cuống hết cả. Anh áp sát người cô, giọng điệu nỉ non:
- Bé con, em đừng giận anh mà. Là do lúc đó anh thấy hai người quá xứng đôi, anh không muốn cản trở em đến với người tốt hơn. Bé con, xin em đấy, quay lại ôm anh đi mà.
Vân Thường Hi ngoái cổ nhìn anh, phồng má nói:
- Hứ, nếu biết trước như vậy thì em lúc đó em sẽ hôn cậu ta, cho anh tức chết luôn.
Lập Khang Dụ bắt được trọng điểm trong câu nói của cô, hàng mày sắc bén liền nhếch lên. Anh đưa tay bóp má cô, đôi mắt sáng quắc như diều hâu.
- Không cho em hôn người khác. Em đã nói chỉ có hứng thú với một mình anh mà.
Vừa nói dứt câu, Lập Khang Dụ đã cúi đầu hôn cô. Vân Thường Hi không kịp phản ứng lại, bị anh đè xuống dưới thân. Cô nhanh chóng nhận ra điều bất thường trên cơ thể anh. Vật kia đang cấn lên bụng nhỏ của cô!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.