Chương 43: Chuyên gia giám định trà xanh Lục Hoài Chuẩn
A Sấu A
29/09/2023
Lục Hoài Chuẩn cũng rất thích cảm giác bắn vào trong này, sau khi bắn vào thì không muốn đi ra, cảm giác đi vào quá sung sướng.
Chân Lục Lâm Vãn cũng đang run lên, cô cảm thấy thứ đồ chơi kia lại một lần nữa trở nên cương cứng, nhưng hai người đã không làm hai tháng rồi nên chắc chắn Lục Hoài Chuẩn sẽ không ngừng không nghỉ trong hai ngày này.
Lục Lâm Vãn biết ngay mà, cho nên quấn quýt hai ngày, cuối cùng ngày đèn đỏ của cô tới vào ngày thứ hai, cũng không biết có phải anh biết cô sẽ 'thấy' vào thứ hai hay không mà hai ngày này, anh đè cô làm khắp nơi trong phòng mỗi góc đều tới một lần.
Thứ hai Lục Lâm Vãn đi học mà vẫn còn run rẩy, cơ thể không thoải mái lắm.
Bởi vì đến tháng nên rất đau.
Lục Hoài Chuẩn biết cô sẽ 'thấy' vào hôm nay nên chuẩn bị bình giữ nhiệt, bên trong đựng nước đường đỏ ấm cho cô, bệnh này của cô đã bắt đầu có từ hồi học cấp ba, cho nên anh vẫn luôn nhớ rõ, lần nào cũng chuẩn bị nó cho cô.
Lục Lâm Vãn uể oải đi học, chờ đến buổi trưa tan học, Lục Hoài Chuẩn tới đón cô.
Khi hai người đến căng-tin, anh bảo Lục Lâm Vãn ngồi xuống, anh đi lấy cơm cho cô, Lục Hoài Chuẩn vừa mới lấy cơm tới đây, khi đang định ngồi xuống thì bạn cùng lớp của anh tới, không ngờ lại gặp được anh ở đây, cho nên vô cùng kích động đến gọi anh: "Lục Hoài Chuẩn, không ngờ lại gặp được cậu ở đây nha, tớ có thể ngồi ở đây không? Bởi vì tớ không tìm thấy chỗ khác, đôi bên tạm chấp nhận một chút nhé, có được không?"
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy những lời này thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô gái này một cái, có vẻ không quen biết cô ta, anh hỏi theo bản năng: "Cậu là ai?"
Lâm Manh Sanh nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt có chút sai sai, dùng giọng nũng nịu nói: "Tớ... hai chúng ta là bạn học đó, chúng ta học cùng một lớp nè, hai chúng ta học cùng nhau hai tháng. Vậy mà cậu không nhớ rõ tớ ư."
Lục Hoài Chuẩn lạnh mặt: "Không nhớ, cậu tìm chỗ khác đi, chỗ ngồi bên cạnh tôi phải để cho người yêu tôi để túi xách."
Lâm Manh Sanh cứ xấu hổ đứng ở chỗ này như vậy, sau khi bị anh từ chối, cô ta cũng rất ngại rời đi cùng bạn học.
Lục Lâm Vãn nhìn thấy tình huống này, cô nói với Lục Hoài Chuẩn: "Sao anh không nói với em trong lớp anh có bạn nữ xinh như vậy nha, bạn gái rất xinh này cũng học kinh tế à?"
Lục Hoài Chuẩn gắp cho cô một cái đùi gà rất to: "Xinh à? Không thấy thế. Không xinh bằng em."
Mặc dù bụng Lục Lâm Vãn rất đau nhưng khi nghe thấy lời này thì vẫn bị anh làm cho tức cười: "Anh còn rất tinh mắt đấy. Nhưng cô bạn cùng lớp này nói chuyện nũng nịu, dáng vẻ làm nũng này, không có người đàn ông nào không thích nha."
Lục Hoài Chuẩn giơ tay mình ra cho cô xem, "Vừa nãy anh bị dọa đến nỗi nổi cả da gà đây này."
Lục Lâm Vãn nhìn một cái thật đúng là nổi hết cả da gà lên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người được con gái làm nũng mà lại bị ghê tởm tới mức nổi hết cả da gà lên.
Lục Lâm Vãn cười chết mất, cảm thấy Lục Hoài Chuẩn thật sự có bản lĩnh của chuyên gia giám định trà xanh.
Nhưng nói đi nói lại, quả thật anh chính là chuyên gia giám định trà xanh, hơn nữa đã có từ hồi học cấp ba rồi.
Mặc dù hồi cấp hai Lục Lâm Vãn không quen anh nhưng vẫn nghe thấy rất nhiều về danh tiếng của anh, dù sao anh cũng có vẻ ngoài đẹp trai mà.
Cho nên có rất nhiều cô gái viết thư tình cho anh, không chỉ có người cùng khối, mà còn có các chị gái học lớp trên gửi thư tình cho anh.
Ngày nào anh cũng có thể nhận được lời tỏ tình của người khác với anh.
Nhưng cũng không biết đầu óc anh nghĩ như thế nào, chính là không thích người ta.
Người ta gửi thư tình cho anh, anh sẽ hỏi: "Cô không học hành gì ư? Bố mẹ cô cực khổ làm việc, cho cô tới trường chính là bảo cô tới yêu đương à? Chỉ cần là người có lòng tự trọng thì cũng sẽ không tới trường yêu đương mà không chăm chỉ học hành."
Nếu không thì còn có ác hơn.
Có cô gái tỏ tình với anh xong, anh trực tiếp ra một đề bài, bảo cô ta giải đề trong vòng ba phút.
Còn là ra đề toán Olympic ở mức độ biến thái, hoàn toàn không có ai có thể giải ra được.
Anh lại mắng: "Cô còn không giải ra được, vì sao không đọc sách nhiều hơn đi. Đề bài đơn giản như vậy mà nhỉ?"
Anh đã mấy lần mắng con gái nhà người ta tới phát khóc, vì thế, khi anh học cấp ba, chẳng có cô gái nào thích anh, anh cũng không hề yêu ai, hoàn toàn chính là ế bằng thực lực.
Con người của Lục Hoài Chuẩn chính là như vậy, nếu không muốn yêu đương với anh thì giọng điệu của anh vẫn rất lãnh đạm, nhưng một khi theo đuổi anh, chính là sắc mặt khác.
Lục Lâm Vãn đã nghe thấy các cô gái khác tỏ tình nói mấy lời này đó với anh rất nhiều lần rồi, khi đó bọn họ thật sự rủa anh cả đời này đều không thể có người yêu, hơn nữa cả đời này đều không có người con gái nào lấy anh.
Kết quả cho dù thế nào cũng không ngờ được, cô... chính là người yêu của anh, haizzz.
Nhưng Lục Lâm Vãn không biết chính là, sau khi Lục Hoài Chuẩn ở bên cô thì mới độc mồm độc miệng đuổi tất cả các cô gái tỏ tình với anh đi, bởi vì anh đã quyết định muốn ở bên ai thì sẽ dập tắt hi vọng của người khác.
...
Mỗi lần Lục Lâm Vãn đến ngày thì khổ sở nhất chính là ba ngày đầu tiên.
Đợi tới sau đó thì sẽ đỡ hơn rất nhiều, về sau là có thể đi học được.
Cô nghĩ Lục Hoài Chuẩn luôn tới đi học cùng cô, nhưng cô lại chưa từng đi học các môn ngành kinh tế cùng anh, vì thế hôm nay, Lục Lâm Vãn hỏi thời khóa biểu của anh, muốn đi học cùng anh, sáng sớm đã gặp ở cổng trường Bắc Đại.
Lục Hoài Chuẩn đưa cô tới phòng học, chiếm một chỗ.
Lục Lâm Vãn đi vệ sinh, Lục Hoài Chuẩn chờ cô ở phòng học.
Lâm Manh Sanh và bạn cùng phòng mới vừa đi vào chưa được bao lâu, đã lập tức nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn ngồi ở bên trong.
Bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh tò mò hỏi cô: "Này, Manh Sanh, kia không phải là Lục Hoài Chuẩn mà cậu thích à? Cậu đi qua đó đi, bên cạnh câu ta có chỗ trống kìa, cậu qua đó ngồi đi, tiết này đông lắm, chắc chắn một lát nữa sẽ ngồi kín luôn, cậu tìm một cơ hội ngồi ở bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nói gì đâu, sau đó cậu nhân cơ hội này hẹn cậu ta đi ăn cơm."
Lâm Manh Sanh nghe thấy ý kiến này thì còn hơi đỏ mặt, nói với vẻ hơi sợ sệt: "Không tốt lắm đâu. Lỡ đâu cậu ấy đang đợi ai đó rồi từ chối tớ thì có lẽ không tốt lắm đâu nhỉ? Tớ hơi sợ. Nếu gây rắc rối cho cậu ấy thì không tốt lắm đâu."
"Cái này thì có gì không tốt chứ, dù sao thì cậu cứ đi qua đi, cũng không tin cậu ta có thể từ chối cậu ngay trước mặt mọi người."
Khi Lâm Manh Sanh chuẩn bị đi qua kia thì Lục Lâm Vãn bước vào, vừa nãy cô ở bên ngoài có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn bọ một cách rõ ràng.
Lục Lâm Vãn ngồi xuống ở đằng trước bọn họ, ngồi ở bên cạnh Lục Hoài Chuẩn, Lâm Manh Sanh và bạn cùng phòng của cô ta đều... nhìn thấy.
Bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh hỏi: "Sao cậu ta lại có người yêu rồi, không phải lúc trước cậu nói cậu ta chưa có người yêu à?"
Lâm Manh Sanh nghe thấy lời này thì càng ngượng ngùng hơn duỗi tay vén tóc lên bên tai: "Tớ không biết đâu, người yêu của cậu ấy trông xinh như vậy, so ra thì tớ còn kém người yêu của cậu ấy, thôi, vẫn không nên đi qua đó, chúng ta đi chỗ khác đi."
Bạn cùng phòng thương cô ta nên nói: "Thế này cũng không tính là xinh mà nhỉ? Tớ thấy cũng không phải là gái đẹp gì đâu, trông cũng không xinh bằng cậu, cậu chính là hotgirl của trường chúng ta nha. Hơn nữa vừa nhìn đã thấy có vẻ người yêu của cậu ta không hợp đâu. Vì thế, nếu cậu muốn cướp thì cứ cướp đi."
Lâm Manh Sanh nghe thấy lời này thì giật giật mí mắt: "Vẫn là bỏ đi, đó là người thứ ba, tớ không làm loại chuyện này."
"Cái gì mà người thứ ba chứ, đây không phải là còn chưa kết hôn à, ai biết sau này hai người bọn họ có chia tay hay không, hơn nữa cô ta lại không phải là sinh viên của trường chúng ta, yêu xa thì sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Hai người bọn cậu học cùng lớp, sớm chiều ở chung, rất dễ cọ xát ra tình cảm, cậu và cậu ta đi nghiên cứu một chủ đề với nhau là ở chung ra tình cảm luôn."
Lâm Manh Sanh nhìn Lục Hoài Chuẩn cách đó không xa một cái, có chút không cam lòng nói: "Tớ đi thử xem sao."
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, giảng viên bước vào, bắt đầu dạy học.
Lục Lâm Vãn nhìn chằm chằm vào Lâm Manh Sanh, nếu cô nhớ không nhầm, người này chính là cô gái đến gần mà bọn họ gặp được ở trong căng-tin vào mấy ngày trước.
Cô biết ngay mà, chắc chắn cô gái này có ý với Lục Hoài Chuẩn, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là chuẩn xác như vậy đấy.
Hiện tại đã có thể khẳng định, chính là có thích.
Lục Hoài Chuẩn họa thủy* này.
*họa thủy trong hồng nhan họa thủy (người đẹp như mối họa).
Lục Lâm Vãn nghe giảng, cảm giác còn rất có ý nghĩa, giữa chừng giảng viên hỏi mọi người một câu hỏi.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh nói với giảng viên: "Thưa thầy, hôm nay có một bạn mới tới học, không phải người đăng kí môn của thầy, hơn nữa, cũng không phải là sinh viên của trường chúng ta, đặc biệt tới nghe thầy giảng bài, chắc hẳn là cảm thấy rất hứng thú, nếu không, bảo cậu ta trả lời đi ạ."
Cô ta nghĩ, vốn không phải sinh viên trong ngành này, chỉ tới đi học vì người yêu, có lẽ cũng không giỏi lắm, vì thế, cô ta tự mình báo thù giúp Lâm Manh Sanh, làm mất mặt cô.
Giảng viên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Lâm Vãn: "Bạn học này, bạn đứng lên trả lời một chút nhé?"
Chân Lục Lâm Vãn cũng đang run lên, cô cảm thấy thứ đồ chơi kia lại một lần nữa trở nên cương cứng, nhưng hai người đã không làm hai tháng rồi nên chắc chắn Lục Hoài Chuẩn sẽ không ngừng không nghỉ trong hai ngày này.
Lục Lâm Vãn biết ngay mà, cho nên quấn quýt hai ngày, cuối cùng ngày đèn đỏ của cô tới vào ngày thứ hai, cũng không biết có phải anh biết cô sẽ 'thấy' vào thứ hai hay không mà hai ngày này, anh đè cô làm khắp nơi trong phòng mỗi góc đều tới một lần.
Thứ hai Lục Lâm Vãn đi học mà vẫn còn run rẩy, cơ thể không thoải mái lắm.
Bởi vì đến tháng nên rất đau.
Lục Hoài Chuẩn biết cô sẽ 'thấy' vào hôm nay nên chuẩn bị bình giữ nhiệt, bên trong đựng nước đường đỏ ấm cho cô, bệnh này của cô đã bắt đầu có từ hồi học cấp ba, cho nên anh vẫn luôn nhớ rõ, lần nào cũng chuẩn bị nó cho cô.
Lục Lâm Vãn uể oải đi học, chờ đến buổi trưa tan học, Lục Hoài Chuẩn tới đón cô.
Khi hai người đến căng-tin, anh bảo Lục Lâm Vãn ngồi xuống, anh đi lấy cơm cho cô, Lục Hoài Chuẩn vừa mới lấy cơm tới đây, khi đang định ngồi xuống thì bạn cùng lớp của anh tới, không ngờ lại gặp được anh ở đây, cho nên vô cùng kích động đến gọi anh: "Lục Hoài Chuẩn, không ngờ lại gặp được cậu ở đây nha, tớ có thể ngồi ở đây không? Bởi vì tớ không tìm thấy chỗ khác, đôi bên tạm chấp nhận một chút nhé, có được không?"
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy những lời này thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô gái này một cái, có vẻ không quen biết cô ta, anh hỏi theo bản năng: "Cậu là ai?"
Lâm Manh Sanh nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt có chút sai sai, dùng giọng nũng nịu nói: "Tớ... hai chúng ta là bạn học đó, chúng ta học cùng một lớp nè, hai chúng ta học cùng nhau hai tháng. Vậy mà cậu không nhớ rõ tớ ư."
Lục Hoài Chuẩn lạnh mặt: "Không nhớ, cậu tìm chỗ khác đi, chỗ ngồi bên cạnh tôi phải để cho người yêu tôi để túi xách."
Lâm Manh Sanh cứ xấu hổ đứng ở chỗ này như vậy, sau khi bị anh từ chối, cô ta cũng rất ngại rời đi cùng bạn học.
Lục Lâm Vãn nhìn thấy tình huống này, cô nói với Lục Hoài Chuẩn: "Sao anh không nói với em trong lớp anh có bạn nữ xinh như vậy nha, bạn gái rất xinh này cũng học kinh tế à?"
Lục Hoài Chuẩn gắp cho cô một cái đùi gà rất to: "Xinh à? Không thấy thế. Không xinh bằng em."
Mặc dù bụng Lục Lâm Vãn rất đau nhưng khi nghe thấy lời này thì vẫn bị anh làm cho tức cười: "Anh còn rất tinh mắt đấy. Nhưng cô bạn cùng lớp này nói chuyện nũng nịu, dáng vẻ làm nũng này, không có người đàn ông nào không thích nha."
Lục Hoài Chuẩn giơ tay mình ra cho cô xem, "Vừa nãy anh bị dọa đến nỗi nổi cả da gà đây này."
Lục Lâm Vãn nhìn một cái thật đúng là nổi hết cả da gà lên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người được con gái làm nũng mà lại bị ghê tởm tới mức nổi hết cả da gà lên.
Lục Lâm Vãn cười chết mất, cảm thấy Lục Hoài Chuẩn thật sự có bản lĩnh của chuyên gia giám định trà xanh.
Nhưng nói đi nói lại, quả thật anh chính là chuyên gia giám định trà xanh, hơn nữa đã có từ hồi học cấp ba rồi.
Mặc dù hồi cấp hai Lục Lâm Vãn không quen anh nhưng vẫn nghe thấy rất nhiều về danh tiếng của anh, dù sao anh cũng có vẻ ngoài đẹp trai mà.
Cho nên có rất nhiều cô gái viết thư tình cho anh, không chỉ có người cùng khối, mà còn có các chị gái học lớp trên gửi thư tình cho anh.
Ngày nào anh cũng có thể nhận được lời tỏ tình của người khác với anh.
Nhưng cũng không biết đầu óc anh nghĩ như thế nào, chính là không thích người ta.
Người ta gửi thư tình cho anh, anh sẽ hỏi: "Cô không học hành gì ư? Bố mẹ cô cực khổ làm việc, cho cô tới trường chính là bảo cô tới yêu đương à? Chỉ cần là người có lòng tự trọng thì cũng sẽ không tới trường yêu đương mà không chăm chỉ học hành."
Nếu không thì còn có ác hơn.
Có cô gái tỏ tình với anh xong, anh trực tiếp ra một đề bài, bảo cô ta giải đề trong vòng ba phút.
Còn là ra đề toán Olympic ở mức độ biến thái, hoàn toàn không có ai có thể giải ra được.
Anh lại mắng: "Cô còn không giải ra được, vì sao không đọc sách nhiều hơn đi. Đề bài đơn giản như vậy mà nhỉ?"
Anh đã mấy lần mắng con gái nhà người ta tới phát khóc, vì thế, khi anh học cấp ba, chẳng có cô gái nào thích anh, anh cũng không hề yêu ai, hoàn toàn chính là ế bằng thực lực.
Con người của Lục Hoài Chuẩn chính là như vậy, nếu không muốn yêu đương với anh thì giọng điệu của anh vẫn rất lãnh đạm, nhưng một khi theo đuổi anh, chính là sắc mặt khác.
Lục Lâm Vãn đã nghe thấy các cô gái khác tỏ tình nói mấy lời này đó với anh rất nhiều lần rồi, khi đó bọn họ thật sự rủa anh cả đời này đều không thể có người yêu, hơn nữa cả đời này đều không có người con gái nào lấy anh.
Kết quả cho dù thế nào cũng không ngờ được, cô... chính là người yêu của anh, haizzz.
Nhưng Lục Lâm Vãn không biết chính là, sau khi Lục Hoài Chuẩn ở bên cô thì mới độc mồm độc miệng đuổi tất cả các cô gái tỏ tình với anh đi, bởi vì anh đã quyết định muốn ở bên ai thì sẽ dập tắt hi vọng của người khác.
...
Mỗi lần Lục Lâm Vãn đến ngày thì khổ sở nhất chính là ba ngày đầu tiên.
Đợi tới sau đó thì sẽ đỡ hơn rất nhiều, về sau là có thể đi học được.
Cô nghĩ Lục Hoài Chuẩn luôn tới đi học cùng cô, nhưng cô lại chưa từng đi học các môn ngành kinh tế cùng anh, vì thế hôm nay, Lục Lâm Vãn hỏi thời khóa biểu của anh, muốn đi học cùng anh, sáng sớm đã gặp ở cổng trường Bắc Đại.
Lục Hoài Chuẩn đưa cô tới phòng học, chiếm một chỗ.
Lục Lâm Vãn đi vệ sinh, Lục Hoài Chuẩn chờ cô ở phòng học.
Lâm Manh Sanh và bạn cùng phòng mới vừa đi vào chưa được bao lâu, đã lập tức nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn ngồi ở bên trong.
Bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh tò mò hỏi cô: "Này, Manh Sanh, kia không phải là Lục Hoài Chuẩn mà cậu thích à? Cậu đi qua đó đi, bên cạnh câu ta có chỗ trống kìa, cậu qua đó ngồi đi, tiết này đông lắm, chắc chắn một lát nữa sẽ ngồi kín luôn, cậu tìm một cơ hội ngồi ở bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nói gì đâu, sau đó cậu nhân cơ hội này hẹn cậu ta đi ăn cơm."
Lâm Manh Sanh nghe thấy ý kiến này thì còn hơi đỏ mặt, nói với vẻ hơi sợ sệt: "Không tốt lắm đâu. Lỡ đâu cậu ấy đang đợi ai đó rồi từ chối tớ thì có lẽ không tốt lắm đâu nhỉ? Tớ hơi sợ. Nếu gây rắc rối cho cậu ấy thì không tốt lắm đâu."
"Cái này thì có gì không tốt chứ, dù sao thì cậu cứ đi qua đi, cũng không tin cậu ta có thể từ chối cậu ngay trước mặt mọi người."
Khi Lâm Manh Sanh chuẩn bị đi qua kia thì Lục Lâm Vãn bước vào, vừa nãy cô ở bên ngoài có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn bọ một cách rõ ràng.
Lục Lâm Vãn ngồi xuống ở đằng trước bọn họ, ngồi ở bên cạnh Lục Hoài Chuẩn, Lâm Manh Sanh và bạn cùng phòng của cô ta đều... nhìn thấy.
Bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh hỏi: "Sao cậu ta lại có người yêu rồi, không phải lúc trước cậu nói cậu ta chưa có người yêu à?"
Lâm Manh Sanh nghe thấy lời này thì càng ngượng ngùng hơn duỗi tay vén tóc lên bên tai: "Tớ không biết đâu, người yêu của cậu ấy trông xinh như vậy, so ra thì tớ còn kém người yêu của cậu ấy, thôi, vẫn không nên đi qua đó, chúng ta đi chỗ khác đi."
Bạn cùng phòng thương cô ta nên nói: "Thế này cũng không tính là xinh mà nhỉ? Tớ thấy cũng không phải là gái đẹp gì đâu, trông cũng không xinh bằng cậu, cậu chính là hotgirl của trường chúng ta nha. Hơn nữa vừa nhìn đã thấy có vẻ người yêu của cậu ta không hợp đâu. Vì thế, nếu cậu muốn cướp thì cứ cướp đi."
Lâm Manh Sanh nghe thấy lời này thì giật giật mí mắt: "Vẫn là bỏ đi, đó là người thứ ba, tớ không làm loại chuyện này."
"Cái gì mà người thứ ba chứ, đây không phải là còn chưa kết hôn à, ai biết sau này hai người bọn họ có chia tay hay không, hơn nữa cô ta lại không phải là sinh viên của trường chúng ta, yêu xa thì sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Hai người bọn cậu học cùng lớp, sớm chiều ở chung, rất dễ cọ xát ra tình cảm, cậu và cậu ta đi nghiên cứu một chủ đề với nhau là ở chung ra tình cảm luôn."
Lâm Manh Sanh nhìn Lục Hoài Chuẩn cách đó không xa một cái, có chút không cam lòng nói: "Tớ đi thử xem sao."
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, giảng viên bước vào, bắt đầu dạy học.
Lục Lâm Vãn nhìn chằm chằm vào Lâm Manh Sanh, nếu cô nhớ không nhầm, người này chính là cô gái đến gần mà bọn họ gặp được ở trong căng-tin vào mấy ngày trước.
Cô biết ngay mà, chắc chắn cô gái này có ý với Lục Hoài Chuẩn, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là chuẩn xác như vậy đấy.
Hiện tại đã có thể khẳng định, chính là có thích.
Lục Hoài Chuẩn họa thủy* này.
*họa thủy trong hồng nhan họa thủy (người đẹp như mối họa).
Lục Lâm Vãn nghe giảng, cảm giác còn rất có ý nghĩa, giữa chừng giảng viên hỏi mọi người một câu hỏi.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh nói với giảng viên: "Thưa thầy, hôm nay có một bạn mới tới học, không phải người đăng kí môn của thầy, hơn nữa, cũng không phải là sinh viên của trường chúng ta, đặc biệt tới nghe thầy giảng bài, chắc hẳn là cảm thấy rất hứng thú, nếu không, bảo cậu ta trả lời đi ạ."
Cô ta nghĩ, vốn không phải sinh viên trong ngành này, chỉ tới đi học vì người yêu, có lẽ cũng không giỏi lắm, vì thế, cô ta tự mình báo thù giúp Lâm Manh Sanh, làm mất mặt cô.
Giảng viên liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Lâm Vãn: "Bạn học này, bạn đứng lên trả lời một chút nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.