Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục
Chương 14: Fu*k
Công Tử Như Tuyết
31/07/2021
Trong đầu hoảng loạn, Lãnh Tiểu Dã cũng không rảnh rang đến mức nghĩ xem cô đã cắn phải cái gì, chỉ là hướng vào chỗ đó, dùng hết sức cắn mạnh.
Bịt mắt bằng dải lụa quả thực không hề ăn thua gì, vô cùng chắc chắn. Nhưng là cô ở trong tình cảnh đó, bị lôi lên kéo xuống, cũng là khống chế không được.
Hoàng Phủ Diệu Dương trên mặt hiện lên dị sắc, theo bản năng thu lại một bàn tay, che lại mắt trái sắp lộ ra tới.
Hắn hai tay, đang giữ chặt hai tay thủ đoạn của Lãnh Tiểu Dã. Hiện tại thu lại một tay, Lãnh Tiểu Dã lập tức có được tự do.
Thu tay nắm chặt lại thành quyền, Lãnh Tiểu Dã tùy ý vung tay một chưởng, đem khối thủy tinh cách đó không xa mà hướng vào khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng mình, lăn từ trên người cô xuống.
Mảnh thủy tinh nhỏ bay ra, cắt xoẹt qua tóc hai người, một sợi tóc rơi xuống.
Lãnh Tiểu Dã một kích chưa tung, lần nữa phất tay, đem mảnh thủy tinh đó qua đây.
Hoàng Phủ Diệu Dương hướng về một phía mà lăn, mảnh thủy tinh đánh xuống, vỡ vụn thành từng miếng.
Lãnh Tiểu Dã chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhói, biết là bị mảnh thủy tinh đâm phải. Cô nhanh chóng ném mảnh thủy tinh ấy đi, phủi tay sạch sẽ. Toàn thân nhảy dựng lên, chạy một mạch đến bên lan can.
Thời điểm ngồi vào bàn ăn vừa rồi, cô sớm đã xem xét hết địa hình, khung cảnh bài trí ở đây. Nơi này nghiêng về phía boong tàu, dưới đó là hai con motor thuyền.
Lấy không được phi cơ trực thăng, cô ít nhất có thể từ nơi này đào tẩu.
Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này đã đuổi kịp tới, tháo bỏ hoàn toàn bịt mắt, duỗi tay bắt lấy cô.
Tay trái của Lãnh Tiểu Dã vừa mới đỡ được lan can, bàn tay to của hắn đã duỗi ra, bắt lấy được cổ áo sơ mi trắng của cô.
"Còn muốn chạy trốn?"
Hoàng Phủ Diệu Dương phía dưới cứ dùng sức lôi lôi kéo kéo.
Lãnh Tiểu Dã hai tay cùng trượt, đem hai tay, tuột mình ra khỏi áo sơ mi.
Trong tay một lực đạo nhẹ, Hoàng Phủ Diệu Dương bước lùi ba bước, từ từ lôi cô thụt lùi.
Lúc này nàng đã cử động tốt hơn, từ trên lan can, cô vọt người ngã ra khỏi.
Tay cầm áo sơ mi, nhìn cô từ lan can nhảy xuống phía dưới, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cảm thấy tâm mình đột nhiên căng thẳng.
Đó là một loại cảm giác khác thường, giống như việc một loài thú vật lạnh băng yêu thích cái lạnh bất ngờ bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, lồng ngực khó chịu, trái tim mơ hồ mà buồn đau.
Du thuyền có tổng cộng 4 tầng, đây là tầng cao nhất của du thuyền. Từ chỗ này xuống đến boong tàu cũng phải tầm 10m, cô có thể ngã chết đó!
"Hỗn đản!"
Hắn bất ngờ mắng ra tiếng, đi nhanh ra phía lan can, nhìn xuống dưới. Trong lòng hắn, tràn đầy đều là khẩn trương.
Tầm mắt của hắn nhìn, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã đang ở lan can tầng thứ ba chuẩn bị nhảy xuống. Cô lao mình, thân thể trong không trung rung động, liền lưu loát mà bắt lấy tầng lan can thứ hai.
Từng tầng lần lượt lao xuống, động tác của nàng lưu loát như mèo nhỏ trong rừng.
Mái tóc đen dài óng ánh bay bay trong gió, dưới ánh mặt trời tạo nên một vầng sáng vàng chói.
Váy lễ phục hơi hơi bay lên, cũng may là làn váy không quá rộng.
Xem cô bình an nhảy xuống đến boong tàu, lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thân hình của Lãnh Tiểu Dã đã rơi xuống chỗ boong tàu. Cô ngước mặt lên nhìn hắn, giơ ngón giữa ra. Rồi cứ thế, cô xoay người chạy về hướng của motor thuyền.
"Có người tới!"
Hoàng Phủ Diệu Dương hét lớn.
Bịt mắt bằng dải lụa quả thực không hề ăn thua gì, vô cùng chắc chắn. Nhưng là cô ở trong tình cảnh đó, bị lôi lên kéo xuống, cũng là khống chế không được.
Hoàng Phủ Diệu Dương trên mặt hiện lên dị sắc, theo bản năng thu lại một bàn tay, che lại mắt trái sắp lộ ra tới.
Hắn hai tay, đang giữ chặt hai tay thủ đoạn của Lãnh Tiểu Dã. Hiện tại thu lại một tay, Lãnh Tiểu Dã lập tức có được tự do.
Thu tay nắm chặt lại thành quyền, Lãnh Tiểu Dã tùy ý vung tay một chưởng, đem khối thủy tinh cách đó không xa mà hướng vào khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng mình, lăn từ trên người cô xuống.
Mảnh thủy tinh nhỏ bay ra, cắt xoẹt qua tóc hai người, một sợi tóc rơi xuống.
Lãnh Tiểu Dã một kích chưa tung, lần nữa phất tay, đem mảnh thủy tinh đó qua đây.
Hoàng Phủ Diệu Dương hướng về một phía mà lăn, mảnh thủy tinh đánh xuống, vỡ vụn thành từng miếng.
Lãnh Tiểu Dã chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đau nhói, biết là bị mảnh thủy tinh đâm phải. Cô nhanh chóng ném mảnh thủy tinh ấy đi, phủi tay sạch sẽ. Toàn thân nhảy dựng lên, chạy một mạch đến bên lan can.
Thời điểm ngồi vào bàn ăn vừa rồi, cô sớm đã xem xét hết địa hình, khung cảnh bài trí ở đây. Nơi này nghiêng về phía boong tàu, dưới đó là hai con motor thuyền.
Lấy không được phi cơ trực thăng, cô ít nhất có thể từ nơi này đào tẩu.
Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này đã đuổi kịp tới, tháo bỏ hoàn toàn bịt mắt, duỗi tay bắt lấy cô.
Tay trái của Lãnh Tiểu Dã vừa mới đỡ được lan can, bàn tay to của hắn đã duỗi ra, bắt lấy được cổ áo sơ mi trắng của cô.
"Còn muốn chạy trốn?"
Hoàng Phủ Diệu Dương phía dưới cứ dùng sức lôi lôi kéo kéo.
Lãnh Tiểu Dã hai tay cùng trượt, đem hai tay, tuột mình ra khỏi áo sơ mi.
Trong tay một lực đạo nhẹ, Hoàng Phủ Diệu Dương bước lùi ba bước, từ từ lôi cô thụt lùi.
Lúc này nàng đã cử động tốt hơn, từ trên lan can, cô vọt người ngã ra khỏi.
Tay cầm áo sơ mi, nhìn cô từ lan can nhảy xuống phía dưới, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cảm thấy tâm mình đột nhiên căng thẳng.
Đó là một loại cảm giác khác thường, giống như việc một loài thú vật lạnh băng yêu thích cái lạnh bất ngờ bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, lồng ngực khó chịu, trái tim mơ hồ mà buồn đau.
Du thuyền có tổng cộng 4 tầng, đây là tầng cao nhất của du thuyền. Từ chỗ này xuống đến boong tàu cũng phải tầm 10m, cô có thể ngã chết đó!
"Hỗn đản!"
Hắn bất ngờ mắng ra tiếng, đi nhanh ra phía lan can, nhìn xuống dưới. Trong lòng hắn, tràn đầy đều là khẩn trương.
Tầm mắt của hắn nhìn, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã đang ở lan can tầng thứ ba chuẩn bị nhảy xuống. Cô lao mình, thân thể trong không trung rung động, liền lưu loát mà bắt lấy tầng lan can thứ hai.
Từng tầng lần lượt lao xuống, động tác của nàng lưu loát như mèo nhỏ trong rừng.
Mái tóc đen dài óng ánh bay bay trong gió, dưới ánh mặt trời tạo nên một vầng sáng vàng chói.
Váy lễ phục hơi hơi bay lên, cũng may là làn váy không quá rộng.
Xem cô bình an nhảy xuống đến boong tàu, lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thân hình của Lãnh Tiểu Dã đã rơi xuống chỗ boong tàu. Cô ngước mặt lên nhìn hắn, giơ ngón giữa ra. Rồi cứ thế, cô xoay người chạy về hướng của motor thuyền.
"Có người tới!"
Hoàng Phủ Diệu Dương hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.