Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục
Chương 9: Nữ Nhân Đầu Tiên Coi Thiếu Gia Không Ra Gì
Công Tử Như Tuyết
29/07/2021
Thiếu gia có nói qua, phải chăm sóc cô như chăm sóc hắn, hầu gái cũng không dám có một chút vi phạm.
Chỉ sợ Lãnh Tiểu Dã muốn giết cô, cô cũng không có nửa điểm chống cự, bởi vì cô rất rõ, nếu cô dám phản kháng, kết quả chờ cô ở cuối so với chết còn đáng sợ hơn.
Lãnh Tiểu Dã bên cạnh đi qua, hầu gái cong người, làm tư thế mời, đi ở phía trước bên cạnh dẫn đường cho cô.
Ngoài cửa, là một hành lang dài rất sáng.
Hành lang dài, có vài tên vệ sĩ đứng thẳng tắp, đều hờ nắm đôi tay thành một đấm.
Tuy là ban ngày nhưng mỗi người đều mang kính râm.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã đi tới, trên mặt bọn họ vốn không có chút biểu cảm, đều không kiềm chế được mà hơi đổi.
Nữ nhân muốn lấy lòng thiếu gia của bọn họ, bọn họ thấy rất nhiều.
Không trang điểm tỉ mỉ, nữ nhân này, cứ như vậy mà đi gặp thiếu gia sao?
Cô ta điên rồi sao!?
Đi qua hành lang, hầu gái ở cuối hành lang màu trắng khắc hoa gỗ dừng lại, nâng tay lên hướng Lãnh Tiểu Dã làm động tác mời.
Đứng ở hai bên cửa, vệ sĩ liền đồng thời đẩy mở cửa ra.
Gió biển mềm nhẹ, thổi đến trước mặt.
Bên ngoài cửa gỗ, là một cái sân thượng mở rất rộng.
Một nam nhân mang áo sơ mi trắng đưa lưng về phía cô, hơi hướng người về lan can.
Chỉ việc nhìn cái bóng dáng này, Lãnh Tiểu Dã nháy mắt đã xác định, người kia là Hoàng Phủ Diệu Dương.
Cái loại khí chất này, là khí chất độc nhất vô nhị, cô không có khả năng nhận nhầm.
Bên cạnh nam nhân mang áo sơ mi trắng, một người trung niên mang áo bành tô của quản gia đang đứng trang nghiêm bên cạnh, một người đàn ông mang tây trang màu trắng, một tay bê máy tính, một tay dùng tiếng anh báo cáo số liệu với hắn.
Lãnh Tiểu Dã hít nhẹ một cái, nhấc chân đi vào.
Nghe được âm thanh mở cửa, vài người đồng thời quay lại, đương nhiên cũng bao gồm cả người đang dựa trên lan can - Hoàng Phủ Diệu Dương.
Ánh mắt đều tập trung lên người của Lãnh Tiểu Dã, nhìn đến Lãnh Tiểu Dã trước mặt, đừng nói là quản gia, ngay cả trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng hiện lên một ánh mắt khác lạ.
Đứng ở trước mặt mọi người, mái tóc màu đen của Lãnh Tiểu Dã hơi xoăn tự nhiên có màu đen tùy ý thả trên vai, tóc không được sấy khô, có mấy lọn tóc còn đang nhỏ nước.
Nửa người trên được bọc lại trong một áo sơ mi nam rộng lớn, áo sơ mi hạ xuống lộ ra một đoạn váy lụa màu đen.
Vốn dĩ một bộ lễ phục cao quý sang trọng này vạt váy đã bị xé rách, hai bên còn rủ xuống hai đoạn chỉ.
Bị gió thổi qua, lộ ra hai đầu gối xinh đẹp trắng tinh, bên dưới đi một đôi dép lê nam.
Kiểu áo sơ mi nam, lễ phục rách, dép lê nam…
Mỗi một thứ đồ trên người cô, đều là không thể hòa hợp, mà mang lên người cô, lại cảm thấy không có gì không ổn.
Như là, những thứ này nên kết hợp như vậy.
Cô đứng ở đó, vẻ mặt tự tin dưới ánh mặt trời, ở giữa ánh nhìn của mọi người, trong ánh mắt lại không có bất cứ ai.
Như thể, nơi này không phải du thuyền xa lạ, mà là phòng khách nhà cô vậy.
Ánh mắt nhìn qua Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đạp dép lê đi qua, ngồi vào bàn ăn có bố trí hoa ở trên.
“Bữa sáng.”
Hai chữ, nhưng khẩu khí lại như ở nhà ăn ra lệnh người hầu.
Quản gia cùng vệ sĩ ở phía sau anh phát ra hàn khí.
Nữ nhân này, dám đối với thiếu gia nhà mình làm như không thấy?
Không hành lễ, không chào hỏi, không cúi người, lại còn dám ở trước mặt hắn ngồi xuống trước, lại còn chủ động gọi cơm!
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy... thật đáng tiếc.
* Ái chà chà các tỷ muội xinh đẹp à, có phải truyện rất hay không, nhớ tặng muội ta cái đánh giá 10 sao muội ta sẽ 1 lúc ra 2 chương cho mà đọc
Chỉ sợ Lãnh Tiểu Dã muốn giết cô, cô cũng không có nửa điểm chống cự, bởi vì cô rất rõ, nếu cô dám phản kháng, kết quả chờ cô ở cuối so với chết còn đáng sợ hơn.
Lãnh Tiểu Dã bên cạnh đi qua, hầu gái cong người, làm tư thế mời, đi ở phía trước bên cạnh dẫn đường cho cô.
Ngoài cửa, là một hành lang dài rất sáng.
Hành lang dài, có vài tên vệ sĩ đứng thẳng tắp, đều hờ nắm đôi tay thành một đấm.
Tuy là ban ngày nhưng mỗi người đều mang kính râm.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã đi tới, trên mặt bọn họ vốn không có chút biểu cảm, đều không kiềm chế được mà hơi đổi.
Nữ nhân muốn lấy lòng thiếu gia của bọn họ, bọn họ thấy rất nhiều.
Không trang điểm tỉ mỉ, nữ nhân này, cứ như vậy mà đi gặp thiếu gia sao?
Cô ta điên rồi sao!?
Đi qua hành lang, hầu gái ở cuối hành lang màu trắng khắc hoa gỗ dừng lại, nâng tay lên hướng Lãnh Tiểu Dã làm động tác mời.
Đứng ở hai bên cửa, vệ sĩ liền đồng thời đẩy mở cửa ra.
Gió biển mềm nhẹ, thổi đến trước mặt.
Bên ngoài cửa gỗ, là một cái sân thượng mở rất rộng.
Một nam nhân mang áo sơ mi trắng đưa lưng về phía cô, hơi hướng người về lan can.
Chỉ việc nhìn cái bóng dáng này, Lãnh Tiểu Dã nháy mắt đã xác định, người kia là Hoàng Phủ Diệu Dương.
Cái loại khí chất này, là khí chất độc nhất vô nhị, cô không có khả năng nhận nhầm.
Bên cạnh nam nhân mang áo sơ mi trắng, một người trung niên mang áo bành tô của quản gia đang đứng trang nghiêm bên cạnh, một người đàn ông mang tây trang màu trắng, một tay bê máy tính, một tay dùng tiếng anh báo cáo số liệu với hắn.
Lãnh Tiểu Dã hít nhẹ một cái, nhấc chân đi vào.
Nghe được âm thanh mở cửa, vài người đồng thời quay lại, đương nhiên cũng bao gồm cả người đang dựa trên lan can - Hoàng Phủ Diệu Dương.
Ánh mắt đều tập trung lên người của Lãnh Tiểu Dã, nhìn đến Lãnh Tiểu Dã trước mặt, đừng nói là quản gia, ngay cả trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng hiện lên một ánh mắt khác lạ.
Đứng ở trước mặt mọi người, mái tóc màu đen của Lãnh Tiểu Dã hơi xoăn tự nhiên có màu đen tùy ý thả trên vai, tóc không được sấy khô, có mấy lọn tóc còn đang nhỏ nước.
Nửa người trên được bọc lại trong một áo sơ mi nam rộng lớn, áo sơ mi hạ xuống lộ ra một đoạn váy lụa màu đen.
Vốn dĩ một bộ lễ phục cao quý sang trọng này vạt váy đã bị xé rách, hai bên còn rủ xuống hai đoạn chỉ.
Bị gió thổi qua, lộ ra hai đầu gối xinh đẹp trắng tinh, bên dưới đi một đôi dép lê nam.
Kiểu áo sơ mi nam, lễ phục rách, dép lê nam…
Mỗi một thứ đồ trên người cô, đều là không thể hòa hợp, mà mang lên người cô, lại cảm thấy không có gì không ổn.
Như là, những thứ này nên kết hợp như vậy.
Cô đứng ở đó, vẻ mặt tự tin dưới ánh mặt trời, ở giữa ánh nhìn của mọi người, trong ánh mắt lại không có bất cứ ai.
Như thể, nơi này không phải du thuyền xa lạ, mà là phòng khách nhà cô vậy.
Ánh mắt nhìn qua Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đạp dép lê đi qua, ngồi vào bàn ăn có bố trí hoa ở trên.
“Bữa sáng.”
Hai chữ, nhưng khẩu khí lại như ở nhà ăn ra lệnh người hầu.
Quản gia cùng vệ sĩ ở phía sau anh phát ra hàn khí.
Nữ nhân này, dám đối với thiếu gia nhà mình làm như không thấy?
Không hành lễ, không chào hỏi, không cúi người, lại còn dám ở trước mặt hắn ngồi xuống trước, lại còn chủ động gọi cơm!
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy... thật đáng tiếc.
* Ái chà chà các tỷ muội xinh đẹp à, có phải truyện rất hay không, nhớ tặng muội ta cái đánh giá 10 sao muội ta sẽ 1 lúc ra 2 chương cho mà đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.