Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục
Chương 46: Thuốc Kích Dục
Công Tử Như Tuyết
31/08/2021
Thật trùng hợp, đầu của Hoàng Phủ Diệu Dương rơi vào hõm vai cô, môi hắn cũng thuận thế chạm vào làn da mẫn cảm dưới gáy cô.
Cơ thể đã mất ý thức của hắn nặng nề, trên người có vị mồ hôi nhàn nhạt, nhưng mái tóc vẫn tỏa ra mùi hương như có như không, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, hàng cúc áo của hắn cộm đau da thịt mịn màng trước ngực cô, một bàn tay còn đang đặt trên đùi cô……
Đem người đàn ông đè trên người mình đẩy ra, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng sửa sang quần áo thật tốt, tên khốn này đúng là biết thừa cơ hội mà, nếu động tác của cô chậm chút nữa, có thể sẽ bị hắn ăn sạch!
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, mở ra chiếc còng mà hắn dùng để khống chế ra, còng lên cổ tay hắn. Lãnh Tiểu Dã lưu loát thay đổi mật khẩu, sau đó khóa lại cẩn thận, rồi xoay người lấy ra ba sợi xích sắt từ trong ngăn tủ ở đầu giường, vẫn không yên tâm mà khóa chặt Hoàng Phủ Diệu Dương đang hôn mê lại.
Vỗ vỗ tay, đứng ở mép giường nhìn tác phẩm của chính mình, Lãnh Tiểu Dã hài lòng gật gật cái đầu.
Lòng bàn chân bị thứ gì đó cộm cộm, cô ngồi xuống, lúc đứng lên trong tay đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Đây đúng là chiếc nhẫn Hoàng Phủ Diệu Dương làm rơi trước khi hắn nổi giận.
Nhìn nhìn chiếc nhẫn, cô duỗi tay trái ra, thử đeo vào, vậy mà kích thước lại vô cùng phù hợp.
Ngón tay thon dài như ngọc, kết hợp với chiếc nhẫn kim cương giá trị xa xỉ kia, đeo lên thật sự rất xinh đẹp.
“Nhẫn rất đẹp, cũng rất hợp với tôi, đáng tiếc, anh không phải là người thích hợp!”
Lãnh Tiểu Dã tiện tay tháo nhẫn ra đặt xuống bàn, xoay người đi đến tủ quần áo, lấy đồ lót và lựa một cái áo thể thao kiểu nữ để thay, sau đó cô lại lấy thêm một chiếc quần bông rộng xùng xình và một đôi giày thể thao.
Tên nam nhân này phối đồ cho cô đến kín như bưng!
Đi vào phòng tắm rửa mặt thật sạch, nâng mắt nhìn gương mặt hồng nhuận của mình trong gương, Lãnh Tiểu Dã chỉ nhẹ nhàng bĩu môi.
“Quả nhiên, mỹ nhân kế vẫn là lợi hại nhất.”
Trở lại phòng ngủ, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường, cô âm thầm nghiến răng.
Chỉ như thế liền bỏ qua à? Vậy quá tiện nghi cho hắn!
Nhìn người đàn ông đang mất hình tượng nằm theo hình chữ đại (大), khóe môi Lãnh Tiểu Dã giương lên một nụ cười tà ác.
Tiện tay dùng chiếc váy lúc nãy bị hắn cởi ra nhét vào miệng hắn, cô liền gọi vào điện thoại nội bộ đặt trên tủ đầu giường.
“Quản gia, ông ở dưới lầu sao?”
“Tiểu thư có gì phân phó?”
“Làm ơn chuẩn bị cho tiên sinh nhà ông một chút thuốc kia, ý của tôi chắc ông hiểu mà nhỉ?”
Lão quản gia ở đầu dây giật mình, một lát sau mới phản ứng lại, “Được được, tiểu thư, tôi lập tức mang lên.”
Một lát sau, cửa đã bị gõ vang.
Kéo chăn qua phủ kín cả người Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, nhưng mới đi được hai bước đã quay trở lại, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn đeo vào tay mình.
Đưa một bàn tay ra, cô cực kỳ cố ý mà chỉ hé một khe cửa nhỏ, thò cái tay đang đeo nhẫn ra để lấy đồ vật quản gia mang đến.
“Đưa tôi là được!”
Lão quản gia đứng ở bên ngoài, chỉ thấy một bàn tay nhỏ xíu thò ra, trên tay còn đang đeo nhẫn…
Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay cô, ông khẽ nhíu mày.
Tiên sinh nhà ông, đã thành công rồi?!
“Tiên sinh, ngài ấy……”
“Anh ấy đang tắm.” Lãnh Tiểu Dã rút tay lại, “Nếu không, tôi kêu anh ấy ra lấy nhé?”
“Không, không cần……” Lão quản gia làm sao dám để Hoàng Phủ Diệu Dương ra lấy mấy thứ này, vội đem hộp thuốc đưa cho cô, “Mỗi ngày chỉ có thể uống một viên, dùng nhiều không tốt cho cơ thể. Làm phiền tiểu thư chuyển lời cho tiên sinh.”
Cơ thể đã mất ý thức của hắn nặng nề, trên người có vị mồ hôi nhàn nhạt, nhưng mái tóc vẫn tỏa ra mùi hương như có như không, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, hàng cúc áo của hắn cộm đau da thịt mịn màng trước ngực cô, một bàn tay còn đang đặt trên đùi cô……
Đem người đàn ông đè trên người mình đẩy ra, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng sửa sang quần áo thật tốt, tên khốn này đúng là biết thừa cơ hội mà, nếu động tác của cô chậm chút nữa, có thể sẽ bị hắn ăn sạch!
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, mở ra chiếc còng mà hắn dùng để khống chế ra, còng lên cổ tay hắn. Lãnh Tiểu Dã lưu loát thay đổi mật khẩu, sau đó khóa lại cẩn thận, rồi xoay người lấy ra ba sợi xích sắt từ trong ngăn tủ ở đầu giường, vẫn không yên tâm mà khóa chặt Hoàng Phủ Diệu Dương đang hôn mê lại.
Vỗ vỗ tay, đứng ở mép giường nhìn tác phẩm của chính mình, Lãnh Tiểu Dã hài lòng gật gật cái đầu.
Lòng bàn chân bị thứ gì đó cộm cộm, cô ngồi xuống, lúc đứng lên trong tay đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Đây đúng là chiếc nhẫn Hoàng Phủ Diệu Dương làm rơi trước khi hắn nổi giận.
Nhìn nhìn chiếc nhẫn, cô duỗi tay trái ra, thử đeo vào, vậy mà kích thước lại vô cùng phù hợp.
Ngón tay thon dài như ngọc, kết hợp với chiếc nhẫn kim cương giá trị xa xỉ kia, đeo lên thật sự rất xinh đẹp.
“Nhẫn rất đẹp, cũng rất hợp với tôi, đáng tiếc, anh không phải là người thích hợp!”
Lãnh Tiểu Dã tiện tay tháo nhẫn ra đặt xuống bàn, xoay người đi đến tủ quần áo, lấy đồ lót và lựa một cái áo thể thao kiểu nữ để thay, sau đó cô lại lấy thêm một chiếc quần bông rộng xùng xình và một đôi giày thể thao.
Tên nam nhân này phối đồ cho cô đến kín như bưng!
Đi vào phòng tắm rửa mặt thật sạch, nâng mắt nhìn gương mặt hồng nhuận của mình trong gương, Lãnh Tiểu Dã chỉ nhẹ nhàng bĩu môi.
“Quả nhiên, mỹ nhân kế vẫn là lợi hại nhất.”
Trở lại phòng ngủ, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường, cô âm thầm nghiến răng.
Chỉ như thế liền bỏ qua à? Vậy quá tiện nghi cho hắn!
Nhìn người đàn ông đang mất hình tượng nằm theo hình chữ đại (大), khóe môi Lãnh Tiểu Dã giương lên một nụ cười tà ác.
Tiện tay dùng chiếc váy lúc nãy bị hắn cởi ra nhét vào miệng hắn, cô liền gọi vào điện thoại nội bộ đặt trên tủ đầu giường.
“Quản gia, ông ở dưới lầu sao?”
“Tiểu thư có gì phân phó?”
“Làm ơn chuẩn bị cho tiên sinh nhà ông một chút thuốc kia, ý của tôi chắc ông hiểu mà nhỉ?”
Lão quản gia ở đầu dây giật mình, một lát sau mới phản ứng lại, “Được được, tiểu thư, tôi lập tức mang lên.”
Một lát sau, cửa đã bị gõ vang.
Kéo chăn qua phủ kín cả người Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, nhưng mới đi được hai bước đã quay trở lại, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn đeo vào tay mình.
Đưa một bàn tay ra, cô cực kỳ cố ý mà chỉ hé một khe cửa nhỏ, thò cái tay đang đeo nhẫn ra để lấy đồ vật quản gia mang đến.
“Đưa tôi là được!”
Lão quản gia đứng ở bên ngoài, chỉ thấy một bàn tay nhỏ xíu thò ra, trên tay còn đang đeo nhẫn…
Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay cô, ông khẽ nhíu mày.
Tiên sinh nhà ông, đã thành công rồi?!
“Tiên sinh, ngài ấy……”
“Anh ấy đang tắm.” Lãnh Tiểu Dã rút tay lại, “Nếu không, tôi kêu anh ấy ra lấy nhé?”
“Không, không cần……” Lão quản gia làm sao dám để Hoàng Phủ Diệu Dương ra lấy mấy thứ này, vội đem hộp thuốc đưa cho cô, “Mỗi ngày chỉ có thể uống một viên, dùng nhiều không tốt cho cơ thể. Làm phiền tiểu thư chuyển lời cho tiên sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.