Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục
Chương 17: Trên 16 Tủi Mới Cho Vô Đọc
Công Tử Như Tuyết
29/07/2021
“Chết tiệt!!!”
Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa tức giận quát lớn.
Kể từ khi cô tới, không biết hắn đã tức giận biết bao nhiêu lần rồi.
Không giống hắn bình thường chút nào.
Lão quản gia nhìn ra hắn buồn rầu, khẽ cười cười, ôn tồn mà nhắc nhở :
“Thiếu gia, ngài có thể dùng tay đặt lên tay tiểu thư, động tác nên nhẹ nhàng mềm mại chút.
Hắn cau mày, thở sâu, nhưng vẫn nghe lời lão quản gia mà tiến hành.
Mới đầu, cô không quá phối hợp, sau cùng, hắn thử điều chỉnh lực độ, động tác tận cùng mềm mại.
Lãnh Tiểu Dã rụt rè thu tay lại, rút cục cũng phải duỗi tay ra cho hắn băng bó.
Hắn lúc này lần nữa kẹp bông băng, thật cẩn thận mà giúp cô sát trùng.
Mới đầu, động tác lúng túng và vụng về, dần dần mà quen thuộc, tuy rằng chưa thể nói là thuần thục, nhìn qua cũng thấy sự thông thạo mà tận tâm.
Giúp cô lau sạch vết máu khô trên miệng vết thương, hai cái mảnh sứ thật nhỏ cũng dùng cái nhíp gắp đi, cuối cùng hắn lại giúp cô trải lên gạc y tế rồi lấy dùng băng buộc lại.
Một lớp, một lớp lại một lớp nữa đè lên nhau,... hắn từ từ nhẹ nhàng băng kín lại.
Mắt thấy tay Tiểu Dã bị hắn gói như cái bánh chưng lão quản gia lại vội vàng lần nữa nhắc nhở:
“Thiếu gia, có thể dùng băng keo cố định bông gạc lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lại tác phẩm thất bại của mình khẽ nhíu mày.
Lần đầu tiên làm công việc hắn chưa từng phải làm bao giờ tất nhiên khó lòng đạt được sự hoàn mỹ.
Băng gạc không đều nhau, chỗ nhiều chỗ ít, lại dày chút, đôi tay nhỏ nhắn bị hắn ta làm cho thật thảm hại.
Lão quản gia máy môi chần chừ, ngữ khí như trưởng bối ôn tồn: “Ngài làm được vậy thực đã cố gắng không ít rồi.”
Hoàng Phủ Diệu Dương tận tâm mà đem bàn tay Lãnh Tiểu Dã băng bó thành cái bánh chưng mini, hắn đi tới bên giường, “Lấy dây xích tới.”
Lão quản gia khẽ nhíu mày, “Thiếu gia,con người khác con vật, cẩn trọng……”
“Lấy dây xích tới.” Hoàng Phủ Diệu Dương lặp lại, trong giọng nói rõ ràng giận tái đi.
Lão quản gia đành phải đáp ứng.
……
……
Lãnh Tiểu Dã bước vào giấc mơ.
Trong mộng, cô bị nam nhân mân mê bầu ngực, cuồng nhiệt hôn khắp từ cổ tới sau tai, cả người cô đều trở nên rạo rực, người cô lấm tấm mồ hôi.
Mơ hồ, cô còn nghe được có thanh âm văng vẳng bên tai, lúc ôn nhu khi lại bá đạo.
“Em là của tôi, của tôi……”
Thân thể bị lấp đầy, sau đó đã bị một cảm giác kì lạ bao vây.
Cảm giác mơ hồ, vừa đau đớn, lại vừa vui thích khác thường.
Phảng phất, ngất ngây đến cùng cực giữa mơn trớn và đau buốt như ở giữa thiên đường cùng địa ngục ……
“Vĩnh viễn cũng đừng mong trốn thoát!”
Giọng nam nhân bá đạo cất lên, tai cô truyền tới cảm giác đau nhức.
Đau đớn rất chân thật, chân thật chứ không giống như là cảnh trong mơ.
Lãnh Tiểu Dã mở choàng mắt bừng tỉnh.
Chỉ thấy một người đàn ông nhìn chằm chằm từ cổ lên mặt cô. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng le lói hắt vào, chiếu lên một gương mặt kì lạ.
Ánh sáng le lói, đôi mắt cô dần dần thích ứng trong căn phòng tối tăm, lập tức cô liền nhận ra khuôn mặt thân thuộc, còn có ánh mắt xanh kia.
Chẳng qua, giờ này khắc này, bốn mắt nhìn nhau, cô lại không thấy sự thân thuộc.
Ánh mắt kia, có một chút…… Ôn nhu.
“Hoàng Phủ Diệu Dương?”
“Tôi làm em thức dậy à ?”
Hắn lớn giọng, thế nhưng là cực kỳ ôn hòa.
Lãnh Tiểu Dã tức giận đến muốn giết người.
Thực sự, vừa rồi hết thảy vốn là không phải mộng cảnh.
Hắn vừa rồi thực sự làm vậy với cô, thế nhưng còn hỏi cô một cách tỉnh bơ.
Gã này đầu bị lừa đá sao?!! Cô tức giận tự hỏi
Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa tức giận quát lớn.
Kể từ khi cô tới, không biết hắn đã tức giận biết bao nhiêu lần rồi.
Không giống hắn bình thường chút nào.
Lão quản gia nhìn ra hắn buồn rầu, khẽ cười cười, ôn tồn mà nhắc nhở :
“Thiếu gia, ngài có thể dùng tay đặt lên tay tiểu thư, động tác nên nhẹ nhàng mềm mại chút.
Hắn cau mày, thở sâu, nhưng vẫn nghe lời lão quản gia mà tiến hành.
Mới đầu, cô không quá phối hợp, sau cùng, hắn thử điều chỉnh lực độ, động tác tận cùng mềm mại.
Lãnh Tiểu Dã rụt rè thu tay lại, rút cục cũng phải duỗi tay ra cho hắn băng bó.
Hắn lúc này lần nữa kẹp bông băng, thật cẩn thận mà giúp cô sát trùng.
Mới đầu, động tác lúng túng và vụng về, dần dần mà quen thuộc, tuy rằng chưa thể nói là thuần thục, nhìn qua cũng thấy sự thông thạo mà tận tâm.
Giúp cô lau sạch vết máu khô trên miệng vết thương, hai cái mảnh sứ thật nhỏ cũng dùng cái nhíp gắp đi, cuối cùng hắn lại giúp cô trải lên gạc y tế rồi lấy dùng băng buộc lại.
Một lớp, một lớp lại một lớp nữa đè lên nhau,... hắn từ từ nhẹ nhàng băng kín lại.
Mắt thấy tay Tiểu Dã bị hắn gói như cái bánh chưng lão quản gia lại vội vàng lần nữa nhắc nhở:
“Thiếu gia, có thể dùng băng keo cố định bông gạc lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lại tác phẩm thất bại của mình khẽ nhíu mày.
Lần đầu tiên làm công việc hắn chưa từng phải làm bao giờ tất nhiên khó lòng đạt được sự hoàn mỹ.
Băng gạc không đều nhau, chỗ nhiều chỗ ít, lại dày chút, đôi tay nhỏ nhắn bị hắn ta làm cho thật thảm hại.
Lão quản gia máy môi chần chừ, ngữ khí như trưởng bối ôn tồn: “Ngài làm được vậy thực đã cố gắng không ít rồi.”
Hoàng Phủ Diệu Dương tận tâm mà đem bàn tay Lãnh Tiểu Dã băng bó thành cái bánh chưng mini, hắn đi tới bên giường, “Lấy dây xích tới.”
Lão quản gia khẽ nhíu mày, “Thiếu gia,con người khác con vật, cẩn trọng……”
“Lấy dây xích tới.” Hoàng Phủ Diệu Dương lặp lại, trong giọng nói rõ ràng giận tái đi.
Lão quản gia đành phải đáp ứng.
……
……
Lãnh Tiểu Dã bước vào giấc mơ.
Trong mộng, cô bị nam nhân mân mê bầu ngực, cuồng nhiệt hôn khắp từ cổ tới sau tai, cả người cô đều trở nên rạo rực, người cô lấm tấm mồ hôi.
Mơ hồ, cô còn nghe được có thanh âm văng vẳng bên tai, lúc ôn nhu khi lại bá đạo.
“Em là của tôi, của tôi……”
Thân thể bị lấp đầy, sau đó đã bị một cảm giác kì lạ bao vây.
Cảm giác mơ hồ, vừa đau đớn, lại vừa vui thích khác thường.
Phảng phất, ngất ngây đến cùng cực giữa mơn trớn và đau buốt như ở giữa thiên đường cùng địa ngục ……
“Vĩnh viễn cũng đừng mong trốn thoát!”
Giọng nam nhân bá đạo cất lên, tai cô truyền tới cảm giác đau nhức.
Đau đớn rất chân thật, chân thật chứ không giống như là cảnh trong mơ.
Lãnh Tiểu Dã mở choàng mắt bừng tỉnh.
Chỉ thấy một người đàn ông nhìn chằm chằm từ cổ lên mặt cô. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng le lói hắt vào, chiếu lên một gương mặt kì lạ.
Ánh sáng le lói, đôi mắt cô dần dần thích ứng trong căn phòng tối tăm, lập tức cô liền nhận ra khuôn mặt thân thuộc, còn có ánh mắt xanh kia.
Chẳng qua, giờ này khắc này, bốn mắt nhìn nhau, cô lại không thấy sự thân thuộc.
Ánh mắt kia, có một chút…… Ôn nhu.
“Hoàng Phủ Diệu Dương?”
“Tôi làm em thức dậy à ?”
Hắn lớn giọng, thế nhưng là cực kỳ ôn hòa.
Lãnh Tiểu Dã tức giận đến muốn giết người.
Thực sự, vừa rồi hết thảy vốn là không phải mộng cảnh.
Hắn vừa rồi thực sự làm vậy với cô, thế nhưng còn hỏi cô một cách tỉnh bơ.
Gã này đầu bị lừa đá sao?!! Cô tức giận tự hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.