Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Chương 2
Cherry
30/12/2015
Nhỏ thở hồng hộc bước vào lớp với tâm trạng ũ rũ, còn đúng 5p nữa là vào học may là vừa kịp. Chả là nhỏ thức dậy cũng khá sớm 6h30 nhưng vì mãi loay hoay tìm đường đến trường. Nhóm bạn của nhỏ đang bàn tán gì đó thấy nhỏ là lôi lại, lay lay hai vai không kịp để cho nhỏ về chỗ
- Mày định ở đó thật à?_ Thằng Hung cứ lay nhỏ như thế khiến đầu óc nhỏ chao đảo chóng mặt
- Thì sao?_ Nhỏ khẽ chau mày khó chịu
- Mày không biết ở đó có ma à?_ Thằng Hùng gần như hét lên quay sang Bảo Bình nó trách - Bộ mày không nói rõ nguồn gốc của ngôi biệt thự đó à? Thường thì mày nhiều chuyện lắm mà!
- Tao có nói rồi nhưng nó đâu có nghe!_ Bảo Bình nhún vai
- Vớ vẩn! Toàn là ba lời đồn!_ Nhỏ gạt tay Hùng ra
- Không phải là đồn đâu, tụi tao đã tận mắt chứng kiến đó!_ Hùng nói với vẻ mặt nghiêm trọng
- Đêm hôm đó tao với thằng Hùng béo đi chơi khuya về thì đi ngang ngôi biệt thự đó, tự dưng thấy lạnh bất thường…_ Bảo Bình kể lại thì bị Chuyên ngắt ngang
- Thì đó là chuyện bình thường mà, đêm đến kéo theo nhiệt độ xuống thấp thôi.
- Còn vài con chim kêu quang quác nữa. Và trên cánh cửa sổ ở phòng trên xuất hiện vài ánh sáng lập lòe như đom đóm thằng Hùng bảo đó là Ma Trơi._ Bảo Bình kể tiếp
- Ma Trơi là một hiện tượng các hợp chất Photphor hình thành do vi khuẩn hoạt động sống dưới nền đất…_ Chuyên đẩy gọng kính lý giải hiện tượng theo góc nhìn của Khoa Học
- Nhưng nó chỉ hình thành dưới đất của phần mộ thôi mà… với lại ánh sáng đó đâu có màu xanh nhạt như ma trơi đâu!_ Bảo Bình cãi lại
- Chẳng nhẽ ở trong biệt thự đó có một ngôi mộ nào sao?_ Hùng tái mét mặt mày
- Là những đóm sáng màu đỏ sao? Lơ lửng giữa không trung như đang bay vậy phải không?_ Nhỏ nghiêng đầu hỏi
- Ơ… ờ… sao mày biết? Không lẽ mày thấy rồi à?
- Ừm đêm hôm qua. Tao còn nghĩ đó là do đèn laze của mấy đứa con nít nữa chứ!
- Ở đó làm gì có con nít nào đâu, con điên này!_ Hùng cốc vào đầu nhỏ một cái đau điếng. Bị đánh oan uổng nhỏ không thể nhịn được cũng đứng phắt dậy nhéo lấy tai của Hùng mà xoay mà xoắn, nó la oai oái xin tha
- Thế mày chả sợ à?_ Bảo Bình ngạc nhiên
- Không, có thể nó cũng là một hiện tượng khoa học nào đấy như lời thằng Chuyên nói.
- Ui trời hơi đâu mà mày tin mớ lý thuyết vớ vẩn không có đủ bằng chứng xác thực đó chứ!
- thế mày nghĩ cái chuyện có ma đồ này nọ của mày với thằng Hùng là không vớ vẩn à?_ Chuyên gào lên
- Dù sao thì nó cũng hay hơn của mày, khi nào mày giải đáp hết thắc mắc của tao đi rồi hẳn nói!_ Bảo Bình cũng gào lại chẳng kém.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học, khiến cho "cuộc chiến" giữa Khoa Học và Mê Tín được tạm dừng. Nhỏ thở dài mệt mỏi, khoác balo lên vai tiến về chỗ ngồi. Không biết tự bao giờ Thần Hy đã có mặt trong lớp, không một lời nói được phát ra từ miệng cậu ta, không ai thèm nói thì đến như một linh hồn chưa từng tồn tại vậy. Cậu cứ ngồi đó ánh mắt nhìn mông lung xa xăm ra phía bầu trời cao vời vợi kia, vẻ đẹp lãng tử này đúng là chết người thật, điển hình là tim nhỏ đập lạc nhịp rồi đây này.
- Xin chào!_ Nhỏ nhoẻn miệng cười. Thần Hy chả thèm đoáy hoày gì đến nhỏ, một cái liếc nhìn trả lời cũng không, thật khiến cho người khác dễ quê mà.
- Đẹp thì đẹp thật nhưng sao kiêu ngạo dữ vậy anh bạn?
Nhỏ nói không lớn lắm nhưng vẫn đủ để người ngồi cạnh có thể nghe trọn từng câu từng chữ.
- Học bài chưa?_ Thùy Chi từ bàn bên cạnh chồm tới hỏi nhỏ
- Học bài gì cơ?_ Nhỏ ngây ngốc
- Thì học bài kiểm tra Vật Lý, hôm qua cô có dặn rồi mà.
- Caí gì? Mới dặn hôm qua mà giờ kiểm tra à? Bà ta tưởng mình là thánh chắc!_ Nhỏ gần như hét lên bực tức
- Bài cũng không nhiều gộp lại thì chỉ cỡ 2 trang cộng thêm 4 điểm bài tập nữa.
- Thôi kệ, thêm một cái 0 nữa cũng chả sao!_ Nhỏ lầm bầm tự an ủi mình. Rồi chợt hình ảnh mẹ nhỏ ầng ậng nước mắt, dịu dàng nói với nhỏ lại hiện lên trong tâm trí:
"- con cố gắng học chăm ngoan nhé!
- Mẹ biết con học dở đó giờ mà...
- Mẹ biết con gái mẹ rất giỏi mà, con có thể làm ơn hoàn thành ý nguyện của ba con được không? Ba con không còn sống được nữa, ba đã căn dặn rằng con phải cố gắng học giỏi cơ mà…"_ Rồi bà òa khóc, đó là cuộc nói chuyện đầu tiên sau đám ma của ba nhỏ
- Nhưng mà… con lỡ không học bài rồi!_ Nhỏ thở dài nằm ườn ra bàn. Lớp học ồn ào như mọi ngày, có người thì tranh thủ dò lại bài trước khi cô Vật Lý vào lớp, có người thì chép "phao" lia lịa hay bàn tán gì đó xôn xao. Nhỏ bất giác quay sang nhìn người ngồi cạnh, một ý nghĩ điên rồ chạy xoẹt qua đầu nhỏ: "cậu ta học giỏi đến như vậy thì chắc cũng sẽ chỉ bài mình phần lý thuyết, chỉ cần năn nỉ chút thôi". Nhỏ đập đập bàn thu hút sự chú ý, Thần Hy quay sang nhìn nhỏ, cặp chân mày khẽ chau lại. Nhỏ chồm tới ghé sát khuôn mặt mình vào mặt cậu, dùng đôi mắt long lanh mà nài nỉ van xin
- Mày làm ơn có thể chỉ tao bài KT 1 tiết Lý này được không? Xin đấy, tao lỡ không học bài rồi!
Thoáng trên gương mặt tuấn tú đó có một chút ngượng ngùng nhẹ rồi vụt tắt. Cậu quay sang chỗ khác né tránh gương mặt nhỏ
- Nè, năn nỉ đấy! Chỉ xong rồi muốn gì cũng được! Hay là tao bao mày ăn nhé?_ Nhỏ nhoẻn miệng cười thân mật một cách giả tạo. Cậu cũng không đáp trả, khuôn mặt không một chút biểu cảm chẳng biết có chịu giúp không?
10p đầu giờ trôi qua nhanh chóng, bà cô bước vào lớp phát đề rồi bấm giờ. Nhỏ lướt mắt nhìn sơ trên đề, phần Bài tập có thể giải được coi như nắm chắc 4 điểm trong lòng bàn tay còn mỗi phần lý thuyết câu 1, câu 2 câu 3 và cả câu 4 nhỏ cũng chẳng biết làm. Nhỏ khép nép liếc sang Thần Hy, cậu đang làm bài một cách chăm chú, tờ giấy kiểm tra đươc đặt ở chính giữa bàn, khác với mọi hôm khi cậu viết bài. Cậu tuy không nói gì nhưng nhỏ vẫn có thể mường tượng ra rằng hình như cậu không có ý gì là không cho nhỏ chép, "nguời ta đã có lòng như vậy, tội tình gì mà phải phụ lòng người ta!"_ Nhỏ nghĩ bụng rồi hí hửng chép lia lịa vào không thèm mảy may đến chủ nhân của bài làm nhỏ đang chép
- 2 em kia, làm bài chung à?_ Tiếng bà cô vang lên giữa tiết học, nhỏ không biết là đang nói mình và Thần Hy cho nên vẫn thản nhiên chép mặc kệ trời đất có sập xuống. Đến khi ngẩng lên thì mấy chục con mắt đã dồn về phía mình
- Sao?_ Nhỏ ngây ngốc ra đó. Mặt bà cô hầm hầm tiến tới và kết quả là…
- Tôi đã dặn từ đầu là không được làm bài chung mà sao mấy em coi lời nói của tôi là gió thoảng ngang tay à?_ Bà cô nói, rồi khom người lấy ra cây viết bi mực đỏ đánh dấu x to đùng vào bài làm.
- Em ( chỉ Thần Hy) bị trừ 2 điểm vì tội cho bạn xem bài, còn em (chỉ nhỏ) bị trừ 1 điểm. Coi như đây là cảnh cáo!
Nhỏ cúi đầu tay vân vê vạt áo, lâu lâu lại liếc nhìn cậu bằng ánh mắt hối lỗi. "Tệ thật, đã người ta giúp mình mà lại để người ta bị trừ điểm gấp đôi mình!"
…
3 tiết trôi qua trong yên lặng đến lúc ra chơi thì nhỏ mới dám hé lời
- mày tha lỗi cho tao nhé? Lúc ấy tao không biết bả để ý mình! Tao xin lỗi!_ Nhỏ chấp hai tay lại như niệm phật, đầu cúi gầm miệng lí nhí. Cậu không trả lời, mặt không chút cam xúc làm nhỏ không biết cậu có chịu tha thứ cho nhỏ không
- Này, xin lỗi thật đấy!_ Nhỏ giật giật gấu áo của cậu.
- Nè!_ Nhỏ vỗ bàn một cái lớn
Bảo Bình lập tức lôi nhỏ ra khỏi lớp, không để nhỏ ú ớ thêm gì.
- Này mày đúng là ngoại lệ đấy từ trước tới giờ thằng cha Thần Hy có chỉ ai bao giờ!_ Bảo Bình làm ra vẻ quan trọng
- Tại tụi bây có ngồi gần hắn đâu, xem ra hơi bị ít nói nhưng không đến nỗi quá đáng ghét như tao nghĩ!
- Ít nói cái gì mà là không nói luôn ấy chứ!_ Chuyên nói
- Chả nhẽ nó bị câm hả bây?_ Thằng Hùng nghi hoặc
- Không đâu._ Thùy Chi nãy giờ im lặng mới lên tiếng giọng nó có vẻ buồn buồn lạ thường
- Sao mày chắc vậy? Nghe nó nói bao giờ rồi à?_ Thằng Hùng buâng quơ nói, nhưng không ngờ con Chi lại phản ứng hơi mạnh mẽ
- Làm gì có! Thôi tớ vào lớp đây!_ Rồi nó cũng đi khuất sau bóng cây bằng lăng
- Kì lạ quá!_ Chuyên lắc đầu…
…
----
20h30p…
Nhỏ đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cũ được trải nệm, đọc truyện lại những tập truyện Conan cũ mà nhỏ đã đọc qua. Cũng thú vị phết!
- Nhật Hạ, có bạn tìm cháu này._ Giọng ông cụ chủ nhà trọ
- Hả?_ Nhỏ ngạc nhiên, vào giờ này rồi còn ai kiếm nhỏ được cơ chứ
Nhỏ nhảy phóng xuống giường, lấy tay cào lại mái tóc rối thay cho việc chải đầu rồi phóng xuống gác. Tưởng ai thì ra là đám bạn của nhỏ, nhưng sao lại đến giờ này nhỉ?
- Tụi bây đến đây làm gì vậy?
- Hôm hay Halloween đến rủ mày đi chơi chứ làm gì?_ Bảo Bình trả lời
- Thùy Chi đâu?_ Nhỏ thắc mắc
- Nó mắc phụ mẹ bán cafe rồi, không đi được.
- Ờm vậy tụi bây đi đi, tao làm biếng quá!_ Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, từ chối cuộc đi chơi này
- Ơ sao vậy được tụi tao đã dũng cảm đến đây rủ mày đi chơi giờ lại từ chối là sao?_ Con Bình tiu nghỉu
- Hôm nay tao xui quá chả muốn đi đâu cả nằm ở nhà thì sướng hơn cả!
- Chán quá~~~_ Thằng Hùng than vãn, đặt cái mông của nó xuống ghế. Có ai mời nó ngồi đâu cơ chứ?
- Giờ làm gì đây bây?_ Con Bình hỏi
Chợt một ý tưởng xoẹt qua đầu nhỏ
- Đêm nay là Halloween mà phải không? Sao ta không làm trò gì đó ghê ghê đi!_ Nhỏ đề nghị
- Làm gì mới được chứ?
- Khám phá căn nhà ma chẳng hạn!
- Ở đâu?_ Thằng Hùng gót nước vào ly, hỏi lại buâng quơ như không mấy quan tâm
- Ngôi biệt thự đối diện kìa, quá hoàn hảo rồi!_ Nhỏ nhoẻn miệng cười. Thằng Chuyên với con Bình thì há hốc mồm trước lời nhỏ nói, còn thằng Hùng thì ho sù sụ do sặc nước. - Sao thế?_ Nhỏ nghiêng đầu thắc mắc
- Thôi bỏ qua cái ý nghĩ điên rồ của mày đi!_ Thằng Hùng bảo nhỏ
- Nó là nơi cấm địa, tốt nhất là không nên đến! Sợ lắm!_ Con Bình nói giọng pha chút sợ sệt
- Tại vì chúng ta sợ nên mới đi khám phá thử xem, biết đâu không đáng sợ như tụi bây nghĩ mà còn thú vị nữa thì sao?
- Phải đấy, sao không thử đi vào ngôi biệt thự ấy một lần, trên đời này làm gì có ma chứ!_ Chuyên ủng hộ ý kiến của nhỏ, lập tức 4 con mắt kia đổ dồn về phía 2 bọn nó như muốn nói rằng: "Không có ma thì tụi bây vào ấy một mình đi!"
Mãi một lúc lâu, sau khi con Bình ngẫm nghĩ rồi nó cũng quyết định
- Con Hạ nói cũng đúng sao không đi thử xem, thật ra tao cũng hơi tò mò
- Cái gì bây giờ mày cũng ủng hộ bọn nó à? Mày điên rồi!_ Hùng gần như hét toáng lên
- Mày là con trai mà sợ ma à? Chỉ được cái to con thôi sao?_ Bảo Bình nói bằng giọng khinh khỉnh
- Sợ cái đầu mày, đi thì đi ai sợ ma cơ chứ!_ Bị con Bình nói khích rốt cuộc thằng Hùng cũng đồng ý.
- Vậy để tao chuẩn bị đồ cái!
Nói là chuẩn bị chứ thực ra nhỏ chỉ mặc thêm cái quần thể dục để tránh rắn rết, mượn thêm cái đèn pin nữa là mọi "hành trang" đã hoàn tất, đã có thể lên đường.
Sau một hồi đùn đẩy, thằng Chuyên là người tuyên phong vì nó đã hùng hồn tuyên bố rằng làm gì có ma trên đời, còn nhỏ thì đã may mắn thoát nạn "lãnh đạo". Sau Chuyên là nhỏ và cuối cùng là thằng Hùng béo và con Bình, hai đứa nó lo sợ cứ dính lại như sam trông rất buồn cười.
Trời, khung cảnh thật nháo nhác! Bầu trời không có trăng, ánh đèn từ khu tập thể đối diện cũng bị ông cụ tắt đi, thứ ánh sáng duy nhất còn lại là từ chiếc đèn pin lập lòe mờ nhạt do không sạc đủ.
Bỗng một bóng đen vụt xuống... tiếp sau đó là tiếng hét thất thanh của con Bình, con mắt nó mở to hết cỡ chắc là đã đạt đến đỉnh điểm của sự sợ hãi và nó đã... hóa đá. Tiếng thét của con Bình dẫn đến thằng Hùng cũng muốn bất động theo, còn nhỏ thì được phen hú vía tim thi nhau đập loạn xạ.
- Trời ạ, Chỉ là con mèo thôi mà, bọn nhát chết!_ Thằng Chuyên kêu lên. Câu nói đã trấn an 2 đứa nó ghê lắm, 2 đứa lấy tay vuốt ngực để lấy lại sự bình tĩnh rồi lại lê bước tiến vào.
Chẳng mấy chốc trước mắt bọn nó là ngôi biệt thự Máu, tiếng kêu quang quác từ những loài chim không biết tên cùng không khí u ám đủ để con Bình và thằng Hùng rùng mình. Bọn nó im bặt không một tiếng động, chỉ còn lại âm thanh từ loài chim kì lạ. Nhỏ dẫm lên bãi cỏ theo sau Chuyên, cỏ vừa dày vừa cao dẫm lên nghe sột soạt. Chuyên dùng hết sức đẩy cánh cửa to đùng ra, bên trong hoang vu không kém bên ngoài, mạng nhện phủ khắp nơi, bụi bặm bám đầy, nhưng nhỏ tin chắc nơi đây cũng từng là một nơi rất lộng lẫy không khác tòa lâu đài tráng lệ. Nhỏ móc chiếc điện thoại trong túi ra, bật đèn pin đi xung quanh
- Ảnh gia đình sao?_ Trên tay nhỏ giờ là một khung ảnh màu hồng nhạt bên trong là bức hình có 4 người gồm một người phụ nữ quý phái đứng cạnh một người đàn ông lịch thiệp cùng với một đứa nhóc có tóc màu nâu hạt dẻ chẳng giống ba mẹ nó một chút nào, bên trái là một người đàn ông khác trông cũng khá lịch lãm.
Bỗng, bị một cánh tay vỗ lên vai, khiến nhỏ giật nảy mình, xoay người lại mới biết không ai khác ngoài con Bình
- Họ đã từng là một gia đình đẹp._ Nó nói như hồi tưởng về thứ gì đó xen chút tiếc nuối
- Đã từng?
- Ừm, nhưng vì có bọn cướp thấy có của nên sinh lòng tham giết sạch cả gia đình họ không sót một ai… à không còn được đứa bé._ Nó nói giọng nói pha chút thương hại, ngón tay thon dài của nó chỉ vào bức hình
- thế bây giờ nó đâu rồi?
- Tao không biết nhưng...
- Ê hai đứa tụi bây định ở đó luôn à?_ tiếng thằng Hùng vang lên ở trên lầu, cắt ngang cuộc trò chuyện. Con Bình nắm tay lôi nhỏ đi, làm nhỏ đánh rơi khung ảnh xuống sàn.
- Tụi tao tới ngay!
Ngôi biệt thự đúng là rộng lớn thật, phòng nhiều vô số kể, hành lang thì dài cả mấy chục thước, nghĩ cũng tội mấy người osin khi dọn dẹp nhà cửa. Sau khi tham quan hết tất cả phòng, chỉ còn mỗi căn phòng cuối hình như nó cũng là căn phòng đối diện với căn phòng của nhỏ.
- Phòng cuối cùng đây!_ Thằng Chuyên thông báo với cả bọn. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo, là từ túi quần của con Bình
"- Alo?_ Nó bắt máy
- Đâu rồi, về nhà mau mẹ đã bảo là về trước 10h rồi mà, bây giờ mấy giờ rồi biết chưa hả?
- Mới 10h15 mà mẹ..._ Nó rên rỉ trong điện thoại
- về lẹ đi, cấm nói nhiều!
- Vâng"
- mẹ tao gọi rồi giờ sao bây?
- Về thôi chứ sao giờ.
Và đó là sự kết thúc của một ngày Haloween đầu tiên của nhỏ tại nơi ở mới này. Xem ra ở đây cũng còn nhiều điều thú vị lắm.
- Mày định ở đó thật à?_ Thằng Hung cứ lay nhỏ như thế khiến đầu óc nhỏ chao đảo chóng mặt
- Thì sao?_ Nhỏ khẽ chau mày khó chịu
- Mày không biết ở đó có ma à?_ Thằng Hùng gần như hét lên quay sang Bảo Bình nó trách - Bộ mày không nói rõ nguồn gốc của ngôi biệt thự đó à? Thường thì mày nhiều chuyện lắm mà!
- Tao có nói rồi nhưng nó đâu có nghe!_ Bảo Bình nhún vai
- Vớ vẩn! Toàn là ba lời đồn!_ Nhỏ gạt tay Hùng ra
- Không phải là đồn đâu, tụi tao đã tận mắt chứng kiến đó!_ Hùng nói với vẻ mặt nghiêm trọng
- Đêm hôm đó tao với thằng Hùng béo đi chơi khuya về thì đi ngang ngôi biệt thự đó, tự dưng thấy lạnh bất thường…_ Bảo Bình kể lại thì bị Chuyên ngắt ngang
- Thì đó là chuyện bình thường mà, đêm đến kéo theo nhiệt độ xuống thấp thôi.
- Còn vài con chim kêu quang quác nữa. Và trên cánh cửa sổ ở phòng trên xuất hiện vài ánh sáng lập lòe như đom đóm thằng Hùng bảo đó là Ma Trơi._ Bảo Bình kể tiếp
- Ma Trơi là một hiện tượng các hợp chất Photphor hình thành do vi khuẩn hoạt động sống dưới nền đất…_ Chuyên đẩy gọng kính lý giải hiện tượng theo góc nhìn của Khoa Học
- Nhưng nó chỉ hình thành dưới đất của phần mộ thôi mà… với lại ánh sáng đó đâu có màu xanh nhạt như ma trơi đâu!_ Bảo Bình cãi lại
- Chẳng nhẽ ở trong biệt thự đó có một ngôi mộ nào sao?_ Hùng tái mét mặt mày
- Là những đóm sáng màu đỏ sao? Lơ lửng giữa không trung như đang bay vậy phải không?_ Nhỏ nghiêng đầu hỏi
- Ơ… ờ… sao mày biết? Không lẽ mày thấy rồi à?
- Ừm đêm hôm qua. Tao còn nghĩ đó là do đèn laze của mấy đứa con nít nữa chứ!
- Ở đó làm gì có con nít nào đâu, con điên này!_ Hùng cốc vào đầu nhỏ một cái đau điếng. Bị đánh oan uổng nhỏ không thể nhịn được cũng đứng phắt dậy nhéo lấy tai của Hùng mà xoay mà xoắn, nó la oai oái xin tha
- Thế mày chả sợ à?_ Bảo Bình ngạc nhiên
- Không, có thể nó cũng là một hiện tượng khoa học nào đấy như lời thằng Chuyên nói.
- Ui trời hơi đâu mà mày tin mớ lý thuyết vớ vẩn không có đủ bằng chứng xác thực đó chứ!
- thế mày nghĩ cái chuyện có ma đồ này nọ của mày với thằng Hùng là không vớ vẩn à?_ Chuyên gào lên
- Dù sao thì nó cũng hay hơn của mày, khi nào mày giải đáp hết thắc mắc của tao đi rồi hẳn nói!_ Bảo Bình cũng gào lại chẳng kém.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học, khiến cho "cuộc chiến" giữa Khoa Học và Mê Tín được tạm dừng. Nhỏ thở dài mệt mỏi, khoác balo lên vai tiến về chỗ ngồi. Không biết tự bao giờ Thần Hy đã có mặt trong lớp, không một lời nói được phát ra từ miệng cậu ta, không ai thèm nói thì đến như một linh hồn chưa từng tồn tại vậy. Cậu cứ ngồi đó ánh mắt nhìn mông lung xa xăm ra phía bầu trời cao vời vợi kia, vẻ đẹp lãng tử này đúng là chết người thật, điển hình là tim nhỏ đập lạc nhịp rồi đây này.
- Xin chào!_ Nhỏ nhoẻn miệng cười. Thần Hy chả thèm đoáy hoày gì đến nhỏ, một cái liếc nhìn trả lời cũng không, thật khiến cho người khác dễ quê mà.
- Đẹp thì đẹp thật nhưng sao kiêu ngạo dữ vậy anh bạn?
Nhỏ nói không lớn lắm nhưng vẫn đủ để người ngồi cạnh có thể nghe trọn từng câu từng chữ.
- Học bài chưa?_ Thùy Chi từ bàn bên cạnh chồm tới hỏi nhỏ
- Học bài gì cơ?_ Nhỏ ngây ngốc
- Thì học bài kiểm tra Vật Lý, hôm qua cô có dặn rồi mà.
- Caí gì? Mới dặn hôm qua mà giờ kiểm tra à? Bà ta tưởng mình là thánh chắc!_ Nhỏ gần như hét lên bực tức
- Bài cũng không nhiều gộp lại thì chỉ cỡ 2 trang cộng thêm 4 điểm bài tập nữa.
- Thôi kệ, thêm một cái 0 nữa cũng chả sao!_ Nhỏ lầm bầm tự an ủi mình. Rồi chợt hình ảnh mẹ nhỏ ầng ậng nước mắt, dịu dàng nói với nhỏ lại hiện lên trong tâm trí:
"- con cố gắng học chăm ngoan nhé!
- Mẹ biết con học dở đó giờ mà...
- Mẹ biết con gái mẹ rất giỏi mà, con có thể làm ơn hoàn thành ý nguyện của ba con được không? Ba con không còn sống được nữa, ba đã căn dặn rằng con phải cố gắng học giỏi cơ mà…"_ Rồi bà òa khóc, đó là cuộc nói chuyện đầu tiên sau đám ma của ba nhỏ
- Nhưng mà… con lỡ không học bài rồi!_ Nhỏ thở dài nằm ườn ra bàn. Lớp học ồn ào như mọi ngày, có người thì tranh thủ dò lại bài trước khi cô Vật Lý vào lớp, có người thì chép "phao" lia lịa hay bàn tán gì đó xôn xao. Nhỏ bất giác quay sang nhìn người ngồi cạnh, một ý nghĩ điên rồ chạy xoẹt qua đầu nhỏ: "cậu ta học giỏi đến như vậy thì chắc cũng sẽ chỉ bài mình phần lý thuyết, chỉ cần năn nỉ chút thôi". Nhỏ đập đập bàn thu hút sự chú ý, Thần Hy quay sang nhìn nhỏ, cặp chân mày khẽ chau lại. Nhỏ chồm tới ghé sát khuôn mặt mình vào mặt cậu, dùng đôi mắt long lanh mà nài nỉ van xin
- Mày làm ơn có thể chỉ tao bài KT 1 tiết Lý này được không? Xin đấy, tao lỡ không học bài rồi!
Thoáng trên gương mặt tuấn tú đó có một chút ngượng ngùng nhẹ rồi vụt tắt. Cậu quay sang chỗ khác né tránh gương mặt nhỏ
- Nè, năn nỉ đấy! Chỉ xong rồi muốn gì cũng được! Hay là tao bao mày ăn nhé?_ Nhỏ nhoẻn miệng cười thân mật một cách giả tạo. Cậu cũng không đáp trả, khuôn mặt không một chút biểu cảm chẳng biết có chịu giúp không?
10p đầu giờ trôi qua nhanh chóng, bà cô bước vào lớp phát đề rồi bấm giờ. Nhỏ lướt mắt nhìn sơ trên đề, phần Bài tập có thể giải được coi như nắm chắc 4 điểm trong lòng bàn tay còn mỗi phần lý thuyết câu 1, câu 2 câu 3 và cả câu 4 nhỏ cũng chẳng biết làm. Nhỏ khép nép liếc sang Thần Hy, cậu đang làm bài một cách chăm chú, tờ giấy kiểm tra đươc đặt ở chính giữa bàn, khác với mọi hôm khi cậu viết bài. Cậu tuy không nói gì nhưng nhỏ vẫn có thể mường tượng ra rằng hình như cậu không có ý gì là không cho nhỏ chép, "nguời ta đã có lòng như vậy, tội tình gì mà phải phụ lòng người ta!"_ Nhỏ nghĩ bụng rồi hí hửng chép lia lịa vào không thèm mảy may đến chủ nhân của bài làm nhỏ đang chép
- 2 em kia, làm bài chung à?_ Tiếng bà cô vang lên giữa tiết học, nhỏ không biết là đang nói mình và Thần Hy cho nên vẫn thản nhiên chép mặc kệ trời đất có sập xuống. Đến khi ngẩng lên thì mấy chục con mắt đã dồn về phía mình
- Sao?_ Nhỏ ngây ngốc ra đó. Mặt bà cô hầm hầm tiến tới và kết quả là…
- Tôi đã dặn từ đầu là không được làm bài chung mà sao mấy em coi lời nói của tôi là gió thoảng ngang tay à?_ Bà cô nói, rồi khom người lấy ra cây viết bi mực đỏ đánh dấu x to đùng vào bài làm.
- Em ( chỉ Thần Hy) bị trừ 2 điểm vì tội cho bạn xem bài, còn em (chỉ nhỏ) bị trừ 1 điểm. Coi như đây là cảnh cáo!
Nhỏ cúi đầu tay vân vê vạt áo, lâu lâu lại liếc nhìn cậu bằng ánh mắt hối lỗi. "Tệ thật, đã người ta giúp mình mà lại để người ta bị trừ điểm gấp đôi mình!"
…
3 tiết trôi qua trong yên lặng đến lúc ra chơi thì nhỏ mới dám hé lời
- mày tha lỗi cho tao nhé? Lúc ấy tao không biết bả để ý mình! Tao xin lỗi!_ Nhỏ chấp hai tay lại như niệm phật, đầu cúi gầm miệng lí nhí. Cậu không trả lời, mặt không chút cam xúc làm nhỏ không biết cậu có chịu tha thứ cho nhỏ không
- Này, xin lỗi thật đấy!_ Nhỏ giật giật gấu áo của cậu.
- Nè!_ Nhỏ vỗ bàn một cái lớn
Bảo Bình lập tức lôi nhỏ ra khỏi lớp, không để nhỏ ú ớ thêm gì.
- Này mày đúng là ngoại lệ đấy từ trước tới giờ thằng cha Thần Hy có chỉ ai bao giờ!_ Bảo Bình làm ra vẻ quan trọng
- Tại tụi bây có ngồi gần hắn đâu, xem ra hơi bị ít nói nhưng không đến nỗi quá đáng ghét như tao nghĩ!
- Ít nói cái gì mà là không nói luôn ấy chứ!_ Chuyên nói
- Chả nhẽ nó bị câm hả bây?_ Thằng Hùng nghi hoặc
- Không đâu._ Thùy Chi nãy giờ im lặng mới lên tiếng giọng nó có vẻ buồn buồn lạ thường
- Sao mày chắc vậy? Nghe nó nói bao giờ rồi à?_ Thằng Hùng buâng quơ nói, nhưng không ngờ con Chi lại phản ứng hơi mạnh mẽ
- Làm gì có! Thôi tớ vào lớp đây!_ Rồi nó cũng đi khuất sau bóng cây bằng lăng
- Kì lạ quá!_ Chuyên lắc đầu…
…
----
20h30p…
Nhỏ đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cũ được trải nệm, đọc truyện lại những tập truyện Conan cũ mà nhỏ đã đọc qua. Cũng thú vị phết!
- Nhật Hạ, có bạn tìm cháu này._ Giọng ông cụ chủ nhà trọ
- Hả?_ Nhỏ ngạc nhiên, vào giờ này rồi còn ai kiếm nhỏ được cơ chứ
Nhỏ nhảy phóng xuống giường, lấy tay cào lại mái tóc rối thay cho việc chải đầu rồi phóng xuống gác. Tưởng ai thì ra là đám bạn của nhỏ, nhưng sao lại đến giờ này nhỉ?
- Tụi bây đến đây làm gì vậy?
- Hôm hay Halloween đến rủ mày đi chơi chứ làm gì?_ Bảo Bình trả lời
- Thùy Chi đâu?_ Nhỏ thắc mắc
- Nó mắc phụ mẹ bán cafe rồi, không đi được.
- Ờm vậy tụi bây đi đi, tao làm biếng quá!_ Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, từ chối cuộc đi chơi này
- Ơ sao vậy được tụi tao đã dũng cảm đến đây rủ mày đi chơi giờ lại từ chối là sao?_ Con Bình tiu nghỉu
- Hôm nay tao xui quá chả muốn đi đâu cả nằm ở nhà thì sướng hơn cả!
- Chán quá~~~_ Thằng Hùng than vãn, đặt cái mông của nó xuống ghế. Có ai mời nó ngồi đâu cơ chứ?
- Giờ làm gì đây bây?_ Con Bình hỏi
Chợt một ý tưởng xoẹt qua đầu nhỏ
- Đêm nay là Halloween mà phải không? Sao ta không làm trò gì đó ghê ghê đi!_ Nhỏ đề nghị
- Làm gì mới được chứ?
- Khám phá căn nhà ma chẳng hạn!
- Ở đâu?_ Thằng Hùng gót nước vào ly, hỏi lại buâng quơ như không mấy quan tâm
- Ngôi biệt thự đối diện kìa, quá hoàn hảo rồi!_ Nhỏ nhoẻn miệng cười. Thằng Chuyên với con Bình thì há hốc mồm trước lời nhỏ nói, còn thằng Hùng thì ho sù sụ do sặc nước. - Sao thế?_ Nhỏ nghiêng đầu thắc mắc
- Thôi bỏ qua cái ý nghĩ điên rồ của mày đi!_ Thằng Hùng bảo nhỏ
- Nó là nơi cấm địa, tốt nhất là không nên đến! Sợ lắm!_ Con Bình nói giọng pha chút sợ sệt
- Tại vì chúng ta sợ nên mới đi khám phá thử xem, biết đâu không đáng sợ như tụi bây nghĩ mà còn thú vị nữa thì sao?
- Phải đấy, sao không thử đi vào ngôi biệt thự ấy một lần, trên đời này làm gì có ma chứ!_ Chuyên ủng hộ ý kiến của nhỏ, lập tức 4 con mắt kia đổ dồn về phía 2 bọn nó như muốn nói rằng: "Không có ma thì tụi bây vào ấy một mình đi!"
Mãi một lúc lâu, sau khi con Bình ngẫm nghĩ rồi nó cũng quyết định
- Con Hạ nói cũng đúng sao không đi thử xem, thật ra tao cũng hơi tò mò
- Cái gì bây giờ mày cũng ủng hộ bọn nó à? Mày điên rồi!_ Hùng gần như hét toáng lên
- Mày là con trai mà sợ ma à? Chỉ được cái to con thôi sao?_ Bảo Bình nói bằng giọng khinh khỉnh
- Sợ cái đầu mày, đi thì đi ai sợ ma cơ chứ!_ Bị con Bình nói khích rốt cuộc thằng Hùng cũng đồng ý.
- Vậy để tao chuẩn bị đồ cái!
Nói là chuẩn bị chứ thực ra nhỏ chỉ mặc thêm cái quần thể dục để tránh rắn rết, mượn thêm cái đèn pin nữa là mọi "hành trang" đã hoàn tất, đã có thể lên đường.
Sau một hồi đùn đẩy, thằng Chuyên là người tuyên phong vì nó đã hùng hồn tuyên bố rằng làm gì có ma trên đời, còn nhỏ thì đã may mắn thoát nạn "lãnh đạo". Sau Chuyên là nhỏ và cuối cùng là thằng Hùng béo và con Bình, hai đứa nó lo sợ cứ dính lại như sam trông rất buồn cười.
Trời, khung cảnh thật nháo nhác! Bầu trời không có trăng, ánh đèn từ khu tập thể đối diện cũng bị ông cụ tắt đi, thứ ánh sáng duy nhất còn lại là từ chiếc đèn pin lập lòe mờ nhạt do không sạc đủ.
Bỗng một bóng đen vụt xuống... tiếp sau đó là tiếng hét thất thanh của con Bình, con mắt nó mở to hết cỡ chắc là đã đạt đến đỉnh điểm của sự sợ hãi và nó đã... hóa đá. Tiếng thét của con Bình dẫn đến thằng Hùng cũng muốn bất động theo, còn nhỏ thì được phen hú vía tim thi nhau đập loạn xạ.
- Trời ạ, Chỉ là con mèo thôi mà, bọn nhát chết!_ Thằng Chuyên kêu lên. Câu nói đã trấn an 2 đứa nó ghê lắm, 2 đứa lấy tay vuốt ngực để lấy lại sự bình tĩnh rồi lại lê bước tiến vào.
Chẳng mấy chốc trước mắt bọn nó là ngôi biệt thự Máu, tiếng kêu quang quác từ những loài chim không biết tên cùng không khí u ám đủ để con Bình và thằng Hùng rùng mình. Bọn nó im bặt không một tiếng động, chỉ còn lại âm thanh từ loài chim kì lạ. Nhỏ dẫm lên bãi cỏ theo sau Chuyên, cỏ vừa dày vừa cao dẫm lên nghe sột soạt. Chuyên dùng hết sức đẩy cánh cửa to đùng ra, bên trong hoang vu không kém bên ngoài, mạng nhện phủ khắp nơi, bụi bặm bám đầy, nhưng nhỏ tin chắc nơi đây cũng từng là một nơi rất lộng lẫy không khác tòa lâu đài tráng lệ. Nhỏ móc chiếc điện thoại trong túi ra, bật đèn pin đi xung quanh
- Ảnh gia đình sao?_ Trên tay nhỏ giờ là một khung ảnh màu hồng nhạt bên trong là bức hình có 4 người gồm một người phụ nữ quý phái đứng cạnh một người đàn ông lịch thiệp cùng với một đứa nhóc có tóc màu nâu hạt dẻ chẳng giống ba mẹ nó một chút nào, bên trái là một người đàn ông khác trông cũng khá lịch lãm.
Bỗng, bị một cánh tay vỗ lên vai, khiến nhỏ giật nảy mình, xoay người lại mới biết không ai khác ngoài con Bình
- Họ đã từng là một gia đình đẹp._ Nó nói như hồi tưởng về thứ gì đó xen chút tiếc nuối
- Đã từng?
- Ừm, nhưng vì có bọn cướp thấy có của nên sinh lòng tham giết sạch cả gia đình họ không sót một ai… à không còn được đứa bé._ Nó nói giọng nói pha chút thương hại, ngón tay thon dài của nó chỉ vào bức hình
- thế bây giờ nó đâu rồi?
- Tao không biết nhưng...
- Ê hai đứa tụi bây định ở đó luôn à?_ tiếng thằng Hùng vang lên ở trên lầu, cắt ngang cuộc trò chuyện. Con Bình nắm tay lôi nhỏ đi, làm nhỏ đánh rơi khung ảnh xuống sàn.
- Tụi tao tới ngay!
Ngôi biệt thự đúng là rộng lớn thật, phòng nhiều vô số kể, hành lang thì dài cả mấy chục thước, nghĩ cũng tội mấy người osin khi dọn dẹp nhà cửa. Sau khi tham quan hết tất cả phòng, chỉ còn mỗi căn phòng cuối hình như nó cũng là căn phòng đối diện với căn phòng của nhỏ.
- Phòng cuối cùng đây!_ Thằng Chuyên thông báo với cả bọn. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo, là từ túi quần của con Bình
"- Alo?_ Nó bắt máy
- Đâu rồi, về nhà mau mẹ đã bảo là về trước 10h rồi mà, bây giờ mấy giờ rồi biết chưa hả?
- Mới 10h15 mà mẹ..._ Nó rên rỉ trong điện thoại
- về lẹ đi, cấm nói nhiều!
- Vâng"
- mẹ tao gọi rồi giờ sao bây?
- Về thôi chứ sao giờ.
Và đó là sự kết thúc của một ngày Haloween đầu tiên của nhỏ tại nơi ở mới này. Xem ra ở đây cũng còn nhiều điều thú vị lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.