Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Chương 5
Cherry
30/12/2015
Mấy ngày nay, bọn nó lao đầu vào việc học để chuẩn bị cho kì thì giữa học kì. Nhỏ quyết rồi, là phải làm lại từ đầu cho ông Phong ở "suối vàng" được yên lòng. Nhỏ sẽ cố gắng từ học sinh yếu trở thành học sinh Trung Bình rồi từ học sinh TB sẽ tiến lên trở thành học sinh khá và cuối cùng là thi vô một trường đại học kinh tế để gây dựng lại cty cho ba mình hoặc không thì cũng sẽ kinh doanh một thứ gì đó chẳng hạnTừ sau vụ điều tra ở ngôi biệt thự Máu với thằng Chuyên, mọi giả thiết của nhỏ đã đi vào ngõ cụt vì không biết được hung khí giấu ở đâu cho nên nhỏ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng và mất dần ý chí.
Mà cũng xin nói luôn, "tình bạn tuyệt đẹp" giữa nhỏ và người bạn cùng bàn: Thần Hy không có chuyển biến tốt đẹp. 4 tuần, thời gian nói chuyện với nhau tính luôn cả lần nhỏ độc thoại thì chưa đến 15p. Đa số đều là do nhỏ nói, Thần Hy chỉ nói với nhỏ duy nhất 3 câu. 3 câu của cậu ta, thứ nhất "đừng nói nữa!", thứ 2 là "Im lặng đi!" và thứ 3 là "đọc bằng mắt thôi!" Nhìn chung thì số con chữ và về mặt ngữ pháp thì có vẻ khác nhau nhưng về ý nghĩa thì đều có chung là muốn nhỏ im miệng. Nhỏ thấy chả có gì ngạc nhiên ở đây cả ấy vậy mà khi kể cho nhóm bạn nhỏ nghe thì bọn nó làm ầm ĩ lên như chuyện kinh thiên động địa lắm không bằng, hàng loạt câu hỏi đại loại như "hắn nói chuyện với mày thật à?", "giọng hắn ra sao? Hay không?", "hắn còn nói gì nữa không? Mày sướng thật nghe được tiếng của "con hến" luôn cơ đấy!" (Ý nghĩa của câu này bắt nguồn từ câu "câm như hến" í mà, ý nói Thần Hy không hề nói chuyện nay lại nghe được tiếng ấy!) và hàng vạn câu hỏi khác cứ lảm nhảm bên tai nhỏ. Làm như nhỏ nhoi lắm không bằng, nói nhiều đến nỗi một tên câm như hắn mà phải lên tiếng nhỏ im miệng vì không chịu nỗi sự ồn ào mà nhỏ "ban" cho! (quá đúng rồi còn gì!^^)
…
- Nè, cậu học bài hết chưa? Tớ còn câu 5 của bài 6 với câu 1 của bài 10 là hết rồi!_ Thùy Chi huýt vào hông nhỏ hỏi. Chả là nhỏ được sắp thi cùng phòng với Thùy Chi, nó ngồi ngay sau nhỏ 1 bàn.
- Chưa học gì cả đêm qua bận lên mạng bằng 3g đến tận khuya ngủ quên lúc nào không hay tỉnh dậy thì tài khoản sạch tiền, bài vở thì chưa học nên giờ đang tranh thủ "nhét" nhiêu được thì "nhét" đây!_ Nhỏ ũ rũ nói
"Reng… reng… reng…"_ Tiếng chuông reo inh ỏi, trên loa phát thanh giọng ông hiệu trưởng đều đều thông báo sắp đến giờ thi. Học sinh đế giỏ sách, balo ở ngoài chỉ cầm theo vài cây viết vào phòng thi. Nhỏ thì chưa học được thêm chữ nào, chỉ nhớ sơ sơ mà không biết đề có giống những gì nhỏ học không?
Tất cả học sinh đã yên vị vào chỗ, nhỏ cũng vậy mặt dù tâm trạng đang rối bời. Nếu là lúc trước nhỏ sẽ tung tăng vô lo vô ưu đến thi và vô lo vô ưu nhận vài cái điểm 1, 2 từ bài thi của mình, nhưng bây giờ nhỏ đã thay đổi cho nên việc nhận điểm thấp như vậy là không thể!
Bà cô gác thi lần lượt phát đề ra rồi đếm giờ. Nhỏ cầm cái đề trên tay mà nước mắt không khỏi khóc ròng, hậu quả thì biết rồi ha đó chính là nhỏ đã bị tủ đè! Chiếc kim đồng hồ xoay lần lượt từng vòng, nhìn xung quanh ai cũng đang hí hoáy ghi ghi chép chép có đứa thỉnh thoảng thì vò đầu bứt tai cố nhớ ra kiến thức đã học, còn nhỏ thì mãi ngắm nghía mấy chú kiến bé xinh đang nói chuyện với nhau và cố tập trung để hiểu ngôn ngữ của chúng. Đang thi môn sinh học cơ mà nghiên cứu côn trùng có gì là sai?
Nhỏ nhìn lên chiếc đồng hồ chỉ còn mỗi 30p, rồi lại nhìn xuống tờ giấy của nhỏ. Ngoài chữ "bài làm" được viết kiểu cách, hoành tráng ra thì tờ giấy hoàn toàn trắng phao. "Mấy em chữ ơi xin đừng bỏ chị!"
Thùy Chi thu xếp viết bút vào chiếc hộp viết màu hồng của nó xong xuôi, nó đem bài làm lên nộp sẵn tiện quăng một cục giấy được vo tròn lên bàn nhỏ. Chả là con Chi nó quan sát từ nãy đến giờ, nó thấy nhỏ không hề làm bài có lẽ là do không thuộc nên nó đã viết toàn bộ bài làm của mình vào tờ giấy nháp rồi nhân lúc nộp bài quăng cho nhỏ. Còn nhỏ thì khi thấy cục giấy như nhận được vàng, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô, nhanh tay chộp lấy vuốt thẳng nó ra rồi chép lia lịa vào bài làm đến quên trời quên đất.
"Còn câu này nữa thôi là chụy sẽ được tự do ra về, kakaka!"_ Nhỏ nghĩ bụng đắc thắng, định bụng sau khi thi xong chắc chắn phải mua một món quà đáp lễ cô bạn Thùy Chi dễ thương dễ mến, đáng yêu này. Nhưng đời không như là mơ… Một ngón trỏ thon dài có móng được sơn màu đen gõ gõ lên bàn. Nhỏ ngẩng mặt lên không ai khác ngoài ba cô gác thi. Và cái hậu quả phải nhận là…
- Thân em lo chưa xong mà bày đặt giúp bạn à? Em biết em làm có đúng không?_ Bà cô mắng Thùy Chi, tội cho cô bạn chỉ biết cúi gầm mặt hai tay vân vê vạt áo
- Còn em nữa, thi mà không học bài à?_ Chửi mắng Thùy Chi hả hê xong bả quay sang tiếp chuyện với nhỏ.
- Thưa cô đều là do em chứ không phải bạn ấy đâu ạ, cô đừng trừ điểm tội bạn ấy, có gì mình em chịu được rồi!_ Nhỏ lên tiếng nói đỡ cho Thùy Chi
- đến giờ phút này mà còn bao che cho nhau được à? Khỏi nói nhiều, hai em sẽ bị đánh dấu bài coi như điểm 0 trong đợt thi kiểm tra sinh học này coi như cảnh cáo.
Bọn nó quay lưng đi ra khỏi văn phòng, nhỏ khẽ lay lay tay Thùy Chi nói lí nhí
- Xin lỗi, tớ không cố ý lôi cậu vô chuyện này
- Không sao đâu, chỉ là thi giữa học kì thôi có thể gỡ mà…_ Chi cười dịu dàng
- Nếu gỡ thì điểm số của cậu vẫn không cao lắm, nếu lần thi sau cậu thi được 10đ thì cũng phải chia ra thì chỉ còn 5đ thôi…
- Tớ đã nói là không sao đâu mà, lâu lâu được cái điểm 0 cho biết mùi vị, cũng thú vị phết!
- Nói cứ như đang mỉa mai tớ
- Ơ tớ không có ý đó đâu cậu đừng hiểu lầm!_ Thùy Chi cuống quít giải thích
- Ba mẹ cậu không la à?_ Nhỏ thắc mắc
- Họ đâu có bị bệnh thành tích đâu mà lo!_ Thùy Chi cười dịu dàng trong veo như một viên ngọc. Nhỏ cảm động đến rưng rưng nước mắt, vội ôm chầm cô bạn vĩ đại trước mặt mình
- Cậu thật tốt bụng mà… hic hic…
- Nè làm gì mà khóc dữ vậy, nước mắt nước mũi tèm lem ra áo tớ rồi đây này!_ Thùy Chi nói đùa. Nhỏ gạt nước mắt, sụt sùi nói
- Sau này cậu muốn tớ làm gì tớ sẽ sẵn sàng giúp cậu bằng mọi cách!
- Hứa nhé?_ Thùy Chi giơ ngón út lên, nhỏ móc ngón út mình vào coi như nghi thức hứa đã hoàn thành
- Hey! Thi sao rồi?_ Bảo Bình từ đâu phóng lại vỗ vai nhỏ cái bộp
- Xui xẻo hết mức, mày ạ!_ Nhỏ rầu rĩ đáp lại
- Hả? Có chuyện gì sao?_ Bảo Bình tò mò. Thùy Chi nắm lấy tay nhỏ, nháy mắt ý nói "bí mật này là của riêng tụi mình", nhỏ mỉm cười đáp lại
- Thằng Hùng với thằng Chuyên đấu?
- Tụi nó đi phía sau kìa, vừa nhắc đã tớ rồi!
- Kiếm tụi tao có việc gì không?_ Bọn nó đồng thanh trên tay là một đống bánh lẫn 2 chay sting
- Ăn gì lắm thế?_ Bảo Bình chau mày hỏi
- đã gọi là Hùng béo rồi cơ mà!_ Thằng Chuyên chọc ghẹo
- Ăn để lấy sức còn thi thêm vài môn khác nữa chi mậy!_ Hùng giải thích
- Vậy đi bồi bổ không? Tao bao!_ Nhỏ nói
- Thật sao? Vậy thì phải tranh thủ ăn uống hả hê rôi!_ Bọn nó đồng thanh
- Đừng tưởng bở, một đứa chỉ được ăn 10k thôi!
- Cái gì? Mỗi đứa có 10k sao đủ mày keo thế?_ Thằng Hùng than
- Còn đòi gì nữa? Mỗi đứa 10k, 5 đứa cũng hết 50k rồi, tiền đâu mà bao mấy bây ăn nhiều được! Vậy giờ có ăn không thì bảo
- Dĩ nhiên rồi!_ Bọn nó đồng thanh, nhỏ biết ngay câu trả lời sẽ là thế mà.
…
----
Chiều…
Sau khi rời khỏi quán ăn, bọn nó ai về nhà nấy. Tạm biệt con Bình xong nhỏ cũng đi về nhà. Nhưng thay vì nằm ì xuống giường đánh một giấc ngon lành đến sáng hôm sau hoặc đọc đi đọc lại số truyện tranh cũ thì hôm nay nhỏ quyết định thay đồ, đi lang thang đâu đó.
Nhỏ bước ra khỏi nhà tắm, mặc một chiếc quần short jeans rách, áo croptop màu đen có dòng chữ tiếng anh dài màu trắng. Với tay lấy mắt kính tròn có gọng da beo đeo lên mắt, quải một chiếc túi da nâu bóng nhỏ tung tăng bước xuống nhà. Nhìn trang phục của nhỏ thì có vẻ khá đơn giản nhưng nếu là người sành mua sắm thì sẽ biết được giá tiền thực sự của nó. Đừng thắc mắc vì sao nhỏ sở hữu những món đồ không hề rẻ như vậy, nhỏ cũng từng là một cô tiểu thư con nhà giàu cơ mà.
Nhỏ vừa đặt chân ra đường thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Người thì ghen tị, người thì ngưỡng mộ người thì xoi mói, mỗi người một kiểu nhưng nhỏ mặc kệ muốn nghĩ sao thì nghĩ chả quan tâm.
Nhỏ băng qua đường sau khi đứng chờ những chiếc xe kia dừng lại chờ đèn đỏ mất cả buổi, nhỏ chen vào dòng người hối hả. Mỗi người đều có sự bận rộn riêng của mình, không ai đợi ai. Nhỏ va phải một người đi đường, cái cảm giác vừa quen vừa lạ y hệt hôm bữa lùa về trong tâm trí nhỏ. Cái cảm giác này nhỏ chẳng thể lẫn vào đâu được. Nhỏ quay mặt lại, thật may người đó chưa hòa vào dòng người. Đó là một chàng trai cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá sọc carô với chiếc quần jean cũ xỉn màu đơn giản mà đẹp lạ lùng, mái tóc màu nâu hạt dẻ bồng bềnh trong gió.
Bất giác nhỏ nắm lấy tay cậu ta rồi chợt bừng tỉnh buông thỏng bàn tay ra, khó hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Cậu ta quay lại, trên gương mặt tuấn tú kia khẽ nhăn lại rồi dãn ra chưa đầy 3s. Nhỏ thoáng ngạc nhiên, rồi không lấy gì làm lạ bởi vì từ xưa đến nay nhỏ có trực giác khá tốt. cậu ta không ai khác ngoài Thần Hy.
Thần Hy xoay gót chân băng qua lộ, còn nhỏ thì mãi ngây ngốc ở đó. Nếu xét về diện mạo thì cậu chẳng có gì để mà chê được cả, mọi đường nét đều hoàn hảo như được đúc từ một cái khuôn, khiến cho người đối diện bất giác bị mê hoặc. Trai đẹp thì nhỏ thấy nhiều rồi, ca sĩ, diễn viên, hay một hot boy đình đám nào đó. Tuy nhiên cậu lại khác, lạ thường mà hấp dẫn. nếu cậu không quá kì lạ, không quá lạnh lùng, không quá bí ẩn thì chắc nhỏ sẽ bị say nắng cậu mất thôi!
"Tin… tin…"_ Tiếng còi xe vang lên từ một chiếc ô tô trước mặt nhỏ, à không, không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc
- Này, có tránh ra cho người khác đi không hả?_ Người đàn ông lú đầu ra khỏi cửa kính, bực mình quát tháo. Nhỏ bừng tỉnh, rối rít
- Dạ… cháu xin lỗi, cháu đi ngay đây!
Nhỏ chạy nhanh sang đường, vòng qua một tiệm cafe. Nhỏ thở hồng hộc, rồi chợt khẽ mỉm cười cũng may là nhỏ không mất dấu cậu, bằng chứng là cái dáng vẻ cao cao quen thuộc đang đi từng bước bình thản ở phía trước. Xem ra cậu với nhỏ cũng khá là có duyên. Nhỏ chạy lại, dùng hết sức nhảy cẫng lên vỗ vào vai cậu
- Hey, đi đâu vậy? Đi dạo hả? Đi cùng ha!
-…
Mặc dù cậu không trả lời nhưng nhỏ vẫn đi theo, nhỏ quen với việc này rồi.
Trên vỉa hè, một nam một nữ. Nam lạnh lùng, mắt vô hồn nhìn đâu đó tưởng chừng xa xăm, nữ loi nhoi miệng nói không ngớt nhiều lúc còn giơ tay lên múa phụ họa.
Nhỏ cứ lủi thủi theo sau cậu, nhỏ không biết có phải là cậu đang đi dạo không hay là đang tìm kiếm một thứ gì đó, chỉ biết là đường dẫn đến đâu cậu đi đến đó và nhỏ cũng lết theo sau. Hình như cậu không để ý đến sự có mặt của nhỏ lắm, nhiều lúc nhỏ dừng lại để nhìn ngắm một chậu bông be bé trong một cửa tiệm hay mua một thứ đồ ăn vặt nào đó hoặc đơn giản hơn là buột dây giày, cậu vẫn cứ bước đi bỏ nhỏ lại phía sau. Một cảm giác vừa buồn cười lại vừa lạ lẵm. Cứ như là đang… hẹn hò ấy!
- Tưởng ai, hóa ra là Thần Hy!_ Một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca cất lên từ một cô gái vừa bước ra khỏi một cửa hàng bán quần áo cao cấp, bên cạnh còn có một cô gái khác đi theo cùng. Thoạt nhìn cô gái trông khá xinh: đôi mắt bồ câu đen láy, bờ môi gợi cảm mọng nước được tô một ít son lòng màu cam, chiếc mái ngố góp phần làm cho khuôn mặt tròn của cô gái càng trở nên baby hơn, mái tóc màu nâu đỏ dài ngang ngực được uốn lọn ở phía đuôi. Cô gái mang một đôi giày sneaker màu hồng "ton sur ton" với một chiếc áo đầm hạ eo màu hồng phấn và chiếc túi xách quải chéo hồng đậm hiệu chanel đắt đỏ. Chiếc đầm này nhỏ từng thấy trong một cửa hiệu bán đồ cao cấp ở Pháp, nó được một nhà thiết kế nổi tiếng tạo nên với số lương không nhiều, nhưng vì không có hứng thú với đầm váy chứ nếu không nhỏ cũng đã "ẵm" một em như thế này về nhà rồi. Xem ra gia đình cô gái cũng khá giả có thể được coi như "cô chiêu".
- Có bạn gái rồi cơ à? Làm tôi tưởng cậu bị bệnh gì đó chứ?_ Cô gái mỉa mai, xem ra không phải là một người hiền lành gì
- Một "bông hồng lai" sao? Xem ra mắt thẩm mĩ của cậu cũng không đến nỗi tệ!_ Cô gái khom người xuống nhìn vào đôi mắt màu xám tro long lanh của nhỏ
- Nhưng mà nghe nói người nước ngoài họ "sung" lắm, cũng khá "thoải mái" vậy chắc cho nên cũng "lên giường" nhiều lần rồi chứ gì?
"Cái bà cô này đang nói gì thế hả? Cái gì mà "sung", rồi "thoái mái" rồi lại "lên giường" gì cơ chứ? Đang muốn chọc cho mình điên tiết lên đây mà, được rồi dám xúc phạm mình thì mình cũng chả nể mặt làm gì!"_ Nhỏ sôi sục trong bụng, thế nào cũng phải tìm ra câu gì đó để troll lại bả.
- Chị là chị Bích phải không?_ Nhỏ hỏi
- Vậy mà mày cũng hỏi nữa à? Cả chị Ngọc Bích đây mà mày cũng không biết nữa sao?_ Nhỏ chỉ mới hé miệng một câu thôi là đã bị cô gái đứng cạnh mắng cho té tát
- Đừng trách em nó, ăn ngủ cùng một người "bất bình thường" thế kia thì bị "lú" cũng phải thôi._ Ngọc Bích cười nhẹ mà đầy khinh bỉ
- Thì ra là chị Bích, em nghe danh chị nhiều rồi bây giờ mới gặp mặt, thật là vinh hạnh!_ Nhỏ mỉm cười như kiểu gặp được thần tượng. - Người ta nói chị xinh đẹp, học giỏi… ỷ vào nhà mình có quyền có thế cho nên bắt nạt người khác. Vì thấy một cô gái xinh đẹp hơn mình, học giỏi hơn mình, tính nết hiền lành dễ thương hơn mình, sợ cướp mất bạn trai của mình cho nên chị đã đẩy người ta từ lớp học giỏi xuống lớp cá biệt nhằm cách biệt ra khỏi bạn trai mình, dù sao nếu nghĩ lại thì chị chỉ có một chữ "sợ"!_ Nhỏ nói vẫn cái giọng điệu như kể lể những "điều hay điều tốt" về idol của mình
- Mày… rác rưởi!_ Lần này là đến Ngọc Bích nổi giận, trông cô bạn hơi bị "khủng khiếp". Nhỏ nhếch môi cười, chỉ chờ có mỗi câu này thôi
- Em nghe nói lúc trước chị từng "tấn công" Thần Hy nhưng chuốc lấy thất bại thảm hại. Bây giờ em là bạn gái Thần Hy, mà chị chửi em là rác rưởi. Vậy mà Thần Hy lại chọn em, phải như em là người đến trước chị không nói, đằng này em lại đến sau chị, mà chị vẫn không được Thần Hy chọn. Thế chẳng phải chị đã thua rác rưởi như em sao? Thấp kém hơn rác rưởi là gì nhỉ? Em chả thể tưởng tượng được!
- Mày…_ Ngọc Bích cứng họng, giơ tay đánh nhỏ nhưng đã bị nhỏ chụp lại
- Nè bà chị, tôi đây không xinh đẹp bằng chị, không học giỏi như chị cũng không giàu có bằng chị nhưng việc đánh nhau này chưa chắc là chị đã hơn tôi. Trước khi muốn đánh người khác chị cần biết rõ người khác ra sao, tôi biết là không có hay ho gì nhưng mà hạnh kiểm của tôi bị hạ xuống một phần là do đánh nhau gây sự trong trường. Nếu chị muốn, tôi cũng có thể xé nát cái đầm mấy ngàn đô chị mặc trên người, giữa thanh thiên bạch nhật thế này đấy, chấp luôn cả "con chó" mà đang đi theo chị!_ Nhỏ nói bằng giọng lạnh như băng mà đủ làm người khác phải e dè sơ hãi.
Ngọc Bích hất tay nhỏ ra, giận dữ nhưng không làm gì đuợc, cô gái bên cạnh còn tức hơn nhưng Ngọc Bích đã không dám làm gì nhỏ thì cô gái ấy dám hó hé gì
- Tao chả thèm đôi co với thứ như mày, cái đồ bệnh hoạn lầm lầm lì lì như nó (chỉ Thần Hy) tao cũng đéo thèm, chị đây rộng lượng "vứt" nó cho cưng đó!_ Ngọc Bích bước lên chiếc xe hơi bóng loáng bên cạnh, chạy vút đi. Nhỏ mỉm cười đắc thắng, quay sang người bên cạnh như một khúc gỗ
- Nói giúp mày mà chả thấy mày nói đỡ cho tao một chút nào!
-…
- Chọc bà chị ấy tức lên làm mình cũng sướng điên lên!_ Nhỏ vươn vai nhảy cẫng lên. - Mà Thần Hy mình đẹp trai thông minh thế này thì làm sao lại bệnh hoạn được, nhỉ?_ Nhỏ nghiêng đầu mỉm cười cực dễ thương, nói cho có chứ không mong cậu ta trả lời
Bầu trời tắt nắng, từng cơn gió thổi bay những chiếc lá khô, tung bay cả mấy sợi tóc thừa lại của nhỏ. 2 từ để diễn tả lúc này thôi. Bình yên…
Mà cũng xin nói luôn, "tình bạn tuyệt đẹp" giữa nhỏ và người bạn cùng bàn: Thần Hy không có chuyển biến tốt đẹp. 4 tuần, thời gian nói chuyện với nhau tính luôn cả lần nhỏ độc thoại thì chưa đến 15p. Đa số đều là do nhỏ nói, Thần Hy chỉ nói với nhỏ duy nhất 3 câu. 3 câu của cậu ta, thứ nhất "đừng nói nữa!", thứ 2 là "Im lặng đi!" và thứ 3 là "đọc bằng mắt thôi!" Nhìn chung thì số con chữ và về mặt ngữ pháp thì có vẻ khác nhau nhưng về ý nghĩa thì đều có chung là muốn nhỏ im miệng. Nhỏ thấy chả có gì ngạc nhiên ở đây cả ấy vậy mà khi kể cho nhóm bạn nhỏ nghe thì bọn nó làm ầm ĩ lên như chuyện kinh thiên động địa lắm không bằng, hàng loạt câu hỏi đại loại như "hắn nói chuyện với mày thật à?", "giọng hắn ra sao? Hay không?", "hắn còn nói gì nữa không? Mày sướng thật nghe được tiếng của "con hến" luôn cơ đấy!" (Ý nghĩa của câu này bắt nguồn từ câu "câm như hến" í mà, ý nói Thần Hy không hề nói chuyện nay lại nghe được tiếng ấy!) và hàng vạn câu hỏi khác cứ lảm nhảm bên tai nhỏ. Làm như nhỏ nhoi lắm không bằng, nói nhiều đến nỗi một tên câm như hắn mà phải lên tiếng nhỏ im miệng vì không chịu nỗi sự ồn ào mà nhỏ "ban" cho! (quá đúng rồi còn gì!^^)
…
- Nè, cậu học bài hết chưa? Tớ còn câu 5 của bài 6 với câu 1 của bài 10 là hết rồi!_ Thùy Chi huýt vào hông nhỏ hỏi. Chả là nhỏ được sắp thi cùng phòng với Thùy Chi, nó ngồi ngay sau nhỏ 1 bàn.
- Chưa học gì cả đêm qua bận lên mạng bằng 3g đến tận khuya ngủ quên lúc nào không hay tỉnh dậy thì tài khoản sạch tiền, bài vở thì chưa học nên giờ đang tranh thủ "nhét" nhiêu được thì "nhét" đây!_ Nhỏ ũ rũ nói
"Reng… reng… reng…"_ Tiếng chuông reo inh ỏi, trên loa phát thanh giọng ông hiệu trưởng đều đều thông báo sắp đến giờ thi. Học sinh đế giỏ sách, balo ở ngoài chỉ cầm theo vài cây viết vào phòng thi. Nhỏ thì chưa học được thêm chữ nào, chỉ nhớ sơ sơ mà không biết đề có giống những gì nhỏ học không?
Tất cả học sinh đã yên vị vào chỗ, nhỏ cũng vậy mặt dù tâm trạng đang rối bời. Nếu là lúc trước nhỏ sẽ tung tăng vô lo vô ưu đến thi và vô lo vô ưu nhận vài cái điểm 1, 2 từ bài thi của mình, nhưng bây giờ nhỏ đã thay đổi cho nên việc nhận điểm thấp như vậy là không thể!
Bà cô gác thi lần lượt phát đề ra rồi đếm giờ. Nhỏ cầm cái đề trên tay mà nước mắt không khỏi khóc ròng, hậu quả thì biết rồi ha đó chính là nhỏ đã bị tủ đè! Chiếc kim đồng hồ xoay lần lượt từng vòng, nhìn xung quanh ai cũng đang hí hoáy ghi ghi chép chép có đứa thỉnh thoảng thì vò đầu bứt tai cố nhớ ra kiến thức đã học, còn nhỏ thì mãi ngắm nghía mấy chú kiến bé xinh đang nói chuyện với nhau và cố tập trung để hiểu ngôn ngữ của chúng. Đang thi môn sinh học cơ mà nghiên cứu côn trùng có gì là sai?
Nhỏ nhìn lên chiếc đồng hồ chỉ còn mỗi 30p, rồi lại nhìn xuống tờ giấy của nhỏ. Ngoài chữ "bài làm" được viết kiểu cách, hoành tráng ra thì tờ giấy hoàn toàn trắng phao. "Mấy em chữ ơi xin đừng bỏ chị!"
Thùy Chi thu xếp viết bút vào chiếc hộp viết màu hồng của nó xong xuôi, nó đem bài làm lên nộp sẵn tiện quăng một cục giấy được vo tròn lên bàn nhỏ. Chả là con Chi nó quan sát từ nãy đến giờ, nó thấy nhỏ không hề làm bài có lẽ là do không thuộc nên nó đã viết toàn bộ bài làm của mình vào tờ giấy nháp rồi nhân lúc nộp bài quăng cho nhỏ. Còn nhỏ thì khi thấy cục giấy như nhận được vàng, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô, nhanh tay chộp lấy vuốt thẳng nó ra rồi chép lia lịa vào bài làm đến quên trời quên đất.
"Còn câu này nữa thôi là chụy sẽ được tự do ra về, kakaka!"_ Nhỏ nghĩ bụng đắc thắng, định bụng sau khi thi xong chắc chắn phải mua một món quà đáp lễ cô bạn Thùy Chi dễ thương dễ mến, đáng yêu này. Nhưng đời không như là mơ… Một ngón trỏ thon dài có móng được sơn màu đen gõ gõ lên bàn. Nhỏ ngẩng mặt lên không ai khác ngoài ba cô gác thi. Và cái hậu quả phải nhận là…
- Thân em lo chưa xong mà bày đặt giúp bạn à? Em biết em làm có đúng không?_ Bà cô mắng Thùy Chi, tội cho cô bạn chỉ biết cúi gầm mặt hai tay vân vê vạt áo
- Còn em nữa, thi mà không học bài à?_ Chửi mắng Thùy Chi hả hê xong bả quay sang tiếp chuyện với nhỏ.
- Thưa cô đều là do em chứ không phải bạn ấy đâu ạ, cô đừng trừ điểm tội bạn ấy, có gì mình em chịu được rồi!_ Nhỏ lên tiếng nói đỡ cho Thùy Chi
- đến giờ phút này mà còn bao che cho nhau được à? Khỏi nói nhiều, hai em sẽ bị đánh dấu bài coi như điểm 0 trong đợt thi kiểm tra sinh học này coi như cảnh cáo.
Bọn nó quay lưng đi ra khỏi văn phòng, nhỏ khẽ lay lay tay Thùy Chi nói lí nhí
- Xin lỗi, tớ không cố ý lôi cậu vô chuyện này
- Không sao đâu, chỉ là thi giữa học kì thôi có thể gỡ mà…_ Chi cười dịu dàng
- Nếu gỡ thì điểm số của cậu vẫn không cao lắm, nếu lần thi sau cậu thi được 10đ thì cũng phải chia ra thì chỉ còn 5đ thôi…
- Tớ đã nói là không sao đâu mà, lâu lâu được cái điểm 0 cho biết mùi vị, cũng thú vị phết!
- Nói cứ như đang mỉa mai tớ
- Ơ tớ không có ý đó đâu cậu đừng hiểu lầm!_ Thùy Chi cuống quít giải thích
- Ba mẹ cậu không la à?_ Nhỏ thắc mắc
- Họ đâu có bị bệnh thành tích đâu mà lo!_ Thùy Chi cười dịu dàng trong veo như một viên ngọc. Nhỏ cảm động đến rưng rưng nước mắt, vội ôm chầm cô bạn vĩ đại trước mặt mình
- Cậu thật tốt bụng mà… hic hic…
- Nè làm gì mà khóc dữ vậy, nước mắt nước mũi tèm lem ra áo tớ rồi đây này!_ Thùy Chi nói đùa. Nhỏ gạt nước mắt, sụt sùi nói
- Sau này cậu muốn tớ làm gì tớ sẽ sẵn sàng giúp cậu bằng mọi cách!
- Hứa nhé?_ Thùy Chi giơ ngón út lên, nhỏ móc ngón út mình vào coi như nghi thức hứa đã hoàn thành
- Hey! Thi sao rồi?_ Bảo Bình từ đâu phóng lại vỗ vai nhỏ cái bộp
- Xui xẻo hết mức, mày ạ!_ Nhỏ rầu rĩ đáp lại
- Hả? Có chuyện gì sao?_ Bảo Bình tò mò. Thùy Chi nắm lấy tay nhỏ, nháy mắt ý nói "bí mật này là của riêng tụi mình", nhỏ mỉm cười đáp lại
- Thằng Hùng với thằng Chuyên đấu?
- Tụi nó đi phía sau kìa, vừa nhắc đã tớ rồi!
- Kiếm tụi tao có việc gì không?_ Bọn nó đồng thanh trên tay là một đống bánh lẫn 2 chay sting
- Ăn gì lắm thế?_ Bảo Bình chau mày hỏi
- đã gọi là Hùng béo rồi cơ mà!_ Thằng Chuyên chọc ghẹo
- Ăn để lấy sức còn thi thêm vài môn khác nữa chi mậy!_ Hùng giải thích
- Vậy đi bồi bổ không? Tao bao!_ Nhỏ nói
- Thật sao? Vậy thì phải tranh thủ ăn uống hả hê rôi!_ Bọn nó đồng thanh
- Đừng tưởng bở, một đứa chỉ được ăn 10k thôi!
- Cái gì? Mỗi đứa có 10k sao đủ mày keo thế?_ Thằng Hùng than
- Còn đòi gì nữa? Mỗi đứa 10k, 5 đứa cũng hết 50k rồi, tiền đâu mà bao mấy bây ăn nhiều được! Vậy giờ có ăn không thì bảo
- Dĩ nhiên rồi!_ Bọn nó đồng thanh, nhỏ biết ngay câu trả lời sẽ là thế mà.
…
----
Chiều…
Sau khi rời khỏi quán ăn, bọn nó ai về nhà nấy. Tạm biệt con Bình xong nhỏ cũng đi về nhà. Nhưng thay vì nằm ì xuống giường đánh một giấc ngon lành đến sáng hôm sau hoặc đọc đi đọc lại số truyện tranh cũ thì hôm nay nhỏ quyết định thay đồ, đi lang thang đâu đó.
Nhỏ bước ra khỏi nhà tắm, mặc một chiếc quần short jeans rách, áo croptop màu đen có dòng chữ tiếng anh dài màu trắng. Với tay lấy mắt kính tròn có gọng da beo đeo lên mắt, quải một chiếc túi da nâu bóng nhỏ tung tăng bước xuống nhà. Nhìn trang phục của nhỏ thì có vẻ khá đơn giản nhưng nếu là người sành mua sắm thì sẽ biết được giá tiền thực sự của nó. Đừng thắc mắc vì sao nhỏ sở hữu những món đồ không hề rẻ như vậy, nhỏ cũng từng là một cô tiểu thư con nhà giàu cơ mà.
Nhỏ vừa đặt chân ra đường thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Người thì ghen tị, người thì ngưỡng mộ người thì xoi mói, mỗi người một kiểu nhưng nhỏ mặc kệ muốn nghĩ sao thì nghĩ chả quan tâm.
Nhỏ băng qua đường sau khi đứng chờ những chiếc xe kia dừng lại chờ đèn đỏ mất cả buổi, nhỏ chen vào dòng người hối hả. Mỗi người đều có sự bận rộn riêng của mình, không ai đợi ai. Nhỏ va phải một người đi đường, cái cảm giác vừa quen vừa lạ y hệt hôm bữa lùa về trong tâm trí nhỏ. Cái cảm giác này nhỏ chẳng thể lẫn vào đâu được. Nhỏ quay mặt lại, thật may người đó chưa hòa vào dòng người. Đó là một chàng trai cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá sọc carô với chiếc quần jean cũ xỉn màu đơn giản mà đẹp lạ lùng, mái tóc màu nâu hạt dẻ bồng bềnh trong gió.
Bất giác nhỏ nắm lấy tay cậu ta rồi chợt bừng tỉnh buông thỏng bàn tay ra, khó hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Cậu ta quay lại, trên gương mặt tuấn tú kia khẽ nhăn lại rồi dãn ra chưa đầy 3s. Nhỏ thoáng ngạc nhiên, rồi không lấy gì làm lạ bởi vì từ xưa đến nay nhỏ có trực giác khá tốt. cậu ta không ai khác ngoài Thần Hy.
Thần Hy xoay gót chân băng qua lộ, còn nhỏ thì mãi ngây ngốc ở đó. Nếu xét về diện mạo thì cậu chẳng có gì để mà chê được cả, mọi đường nét đều hoàn hảo như được đúc từ một cái khuôn, khiến cho người đối diện bất giác bị mê hoặc. Trai đẹp thì nhỏ thấy nhiều rồi, ca sĩ, diễn viên, hay một hot boy đình đám nào đó. Tuy nhiên cậu lại khác, lạ thường mà hấp dẫn. nếu cậu không quá kì lạ, không quá lạnh lùng, không quá bí ẩn thì chắc nhỏ sẽ bị say nắng cậu mất thôi!
"Tin… tin…"_ Tiếng còi xe vang lên từ một chiếc ô tô trước mặt nhỏ, à không, không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc
- Này, có tránh ra cho người khác đi không hả?_ Người đàn ông lú đầu ra khỏi cửa kính, bực mình quát tháo. Nhỏ bừng tỉnh, rối rít
- Dạ… cháu xin lỗi, cháu đi ngay đây!
Nhỏ chạy nhanh sang đường, vòng qua một tiệm cafe. Nhỏ thở hồng hộc, rồi chợt khẽ mỉm cười cũng may là nhỏ không mất dấu cậu, bằng chứng là cái dáng vẻ cao cao quen thuộc đang đi từng bước bình thản ở phía trước. Xem ra cậu với nhỏ cũng khá là có duyên. Nhỏ chạy lại, dùng hết sức nhảy cẫng lên vỗ vào vai cậu
- Hey, đi đâu vậy? Đi dạo hả? Đi cùng ha!
-…
Mặc dù cậu không trả lời nhưng nhỏ vẫn đi theo, nhỏ quen với việc này rồi.
Trên vỉa hè, một nam một nữ. Nam lạnh lùng, mắt vô hồn nhìn đâu đó tưởng chừng xa xăm, nữ loi nhoi miệng nói không ngớt nhiều lúc còn giơ tay lên múa phụ họa.
Nhỏ cứ lủi thủi theo sau cậu, nhỏ không biết có phải là cậu đang đi dạo không hay là đang tìm kiếm một thứ gì đó, chỉ biết là đường dẫn đến đâu cậu đi đến đó và nhỏ cũng lết theo sau. Hình như cậu không để ý đến sự có mặt của nhỏ lắm, nhiều lúc nhỏ dừng lại để nhìn ngắm một chậu bông be bé trong một cửa tiệm hay mua một thứ đồ ăn vặt nào đó hoặc đơn giản hơn là buột dây giày, cậu vẫn cứ bước đi bỏ nhỏ lại phía sau. Một cảm giác vừa buồn cười lại vừa lạ lẵm. Cứ như là đang… hẹn hò ấy!
- Tưởng ai, hóa ra là Thần Hy!_ Một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca cất lên từ một cô gái vừa bước ra khỏi một cửa hàng bán quần áo cao cấp, bên cạnh còn có một cô gái khác đi theo cùng. Thoạt nhìn cô gái trông khá xinh: đôi mắt bồ câu đen láy, bờ môi gợi cảm mọng nước được tô một ít son lòng màu cam, chiếc mái ngố góp phần làm cho khuôn mặt tròn của cô gái càng trở nên baby hơn, mái tóc màu nâu đỏ dài ngang ngực được uốn lọn ở phía đuôi. Cô gái mang một đôi giày sneaker màu hồng "ton sur ton" với một chiếc áo đầm hạ eo màu hồng phấn và chiếc túi xách quải chéo hồng đậm hiệu chanel đắt đỏ. Chiếc đầm này nhỏ từng thấy trong một cửa hiệu bán đồ cao cấp ở Pháp, nó được một nhà thiết kế nổi tiếng tạo nên với số lương không nhiều, nhưng vì không có hứng thú với đầm váy chứ nếu không nhỏ cũng đã "ẵm" một em như thế này về nhà rồi. Xem ra gia đình cô gái cũng khá giả có thể được coi như "cô chiêu".
- Có bạn gái rồi cơ à? Làm tôi tưởng cậu bị bệnh gì đó chứ?_ Cô gái mỉa mai, xem ra không phải là một người hiền lành gì
- Một "bông hồng lai" sao? Xem ra mắt thẩm mĩ của cậu cũng không đến nỗi tệ!_ Cô gái khom người xuống nhìn vào đôi mắt màu xám tro long lanh của nhỏ
- Nhưng mà nghe nói người nước ngoài họ "sung" lắm, cũng khá "thoải mái" vậy chắc cho nên cũng "lên giường" nhiều lần rồi chứ gì?
"Cái bà cô này đang nói gì thế hả? Cái gì mà "sung", rồi "thoái mái" rồi lại "lên giường" gì cơ chứ? Đang muốn chọc cho mình điên tiết lên đây mà, được rồi dám xúc phạm mình thì mình cũng chả nể mặt làm gì!"_ Nhỏ sôi sục trong bụng, thế nào cũng phải tìm ra câu gì đó để troll lại bả.
- Chị là chị Bích phải không?_ Nhỏ hỏi
- Vậy mà mày cũng hỏi nữa à? Cả chị Ngọc Bích đây mà mày cũng không biết nữa sao?_ Nhỏ chỉ mới hé miệng một câu thôi là đã bị cô gái đứng cạnh mắng cho té tát
- Đừng trách em nó, ăn ngủ cùng một người "bất bình thường" thế kia thì bị "lú" cũng phải thôi._ Ngọc Bích cười nhẹ mà đầy khinh bỉ
- Thì ra là chị Bích, em nghe danh chị nhiều rồi bây giờ mới gặp mặt, thật là vinh hạnh!_ Nhỏ mỉm cười như kiểu gặp được thần tượng. - Người ta nói chị xinh đẹp, học giỏi… ỷ vào nhà mình có quyền có thế cho nên bắt nạt người khác. Vì thấy một cô gái xinh đẹp hơn mình, học giỏi hơn mình, tính nết hiền lành dễ thương hơn mình, sợ cướp mất bạn trai của mình cho nên chị đã đẩy người ta từ lớp học giỏi xuống lớp cá biệt nhằm cách biệt ra khỏi bạn trai mình, dù sao nếu nghĩ lại thì chị chỉ có một chữ "sợ"!_ Nhỏ nói vẫn cái giọng điệu như kể lể những "điều hay điều tốt" về idol của mình
- Mày… rác rưởi!_ Lần này là đến Ngọc Bích nổi giận, trông cô bạn hơi bị "khủng khiếp". Nhỏ nhếch môi cười, chỉ chờ có mỗi câu này thôi
- Em nghe nói lúc trước chị từng "tấn công" Thần Hy nhưng chuốc lấy thất bại thảm hại. Bây giờ em là bạn gái Thần Hy, mà chị chửi em là rác rưởi. Vậy mà Thần Hy lại chọn em, phải như em là người đến trước chị không nói, đằng này em lại đến sau chị, mà chị vẫn không được Thần Hy chọn. Thế chẳng phải chị đã thua rác rưởi như em sao? Thấp kém hơn rác rưởi là gì nhỉ? Em chả thể tưởng tượng được!
- Mày…_ Ngọc Bích cứng họng, giơ tay đánh nhỏ nhưng đã bị nhỏ chụp lại
- Nè bà chị, tôi đây không xinh đẹp bằng chị, không học giỏi như chị cũng không giàu có bằng chị nhưng việc đánh nhau này chưa chắc là chị đã hơn tôi. Trước khi muốn đánh người khác chị cần biết rõ người khác ra sao, tôi biết là không có hay ho gì nhưng mà hạnh kiểm của tôi bị hạ xuống một phần là do đánh nhau gây sự trong trường. Nếu chị muốn, tôi cũng có thể xé nát cái đầm mấy ngàn đô chị mặc trên người, giữa thanh thiên bạch nhật thế này đấy, chấp luôn cả "con chó" mà đang đi theo chị!_ Nhỏ nói bằng giọng lạnh như băng mà đủ làm người khác phải e dè sơ hãi.
Ngọc Bích hất tay nhỏ ra, giận dữ nhưng không làm gì đuợc, cô gái bên cạnh còn tức hơn nhưng Ngọc Bích đã không dám làm gì nhỏ thì cô gái ấy dám hó hé gì
- Tao chả thèm đôi co với thứ như mày, cái đồ bệnh hoạn lầm lầm lì lì như nó (chỉ Thần Hy) tao cũng đéo thèm, chị đây rộng lượng "vứt" nó cho cưng đó!_ Ngọc Bích bước lên chiếc xe hơi bóng loáng bên cạnh, chạy vút đi. Nhỏ mỉm cười đắc thắng, quay sang người bên cạnh như một khúc gỗ
- Nói giúp mày mà chả thấy mày nói đỡ cho tao một chút nào!
-…
- Chọc bà chị ấy tức lên làm mình cũng sướng điên lên!_ Nhỏ vươn vai nhảy cẫng lên. - Mà Thần Hy mình đẹp trai thông minh thế này thì làm sao lại bệnh hoạn được, nhỉ?_ Nhỏ nghiêng đầu mỉm cười cực dễ thương, nói cho có chứ không mong cậu ta trả lời
Bầu trời tắt nắng, từng cơn gió thổi bay những chiếc lá khô, tung bay cả mấy sợi tóc thừa lại của nhỏ. 2 từ để diễn tả lúc này thôi. Bình yên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.