Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Chương 26: Hôn Trán
Cherry
08/01/2016
20h… Hôm nay là ngày lớp nhỏ được ra sân
khấu để diễn kịch. Ánh đèn, tiếng nhạc tiếng hò hét của bọn học sinh
khiến cho sân khấu trường nhộn nhịp khác hẳn mọi ngày. Sau khi chị phụ
trách sửa sang lại phông nền sân khấu, nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tay lướt điện thoại và chẳng thèm buồn đi tìm lớp mình ở đâu. Do lớp
nhỏ là lớp a14 nên sẽ được sắp xếp diễn cuối cùng, từ đây đến lúc đó vẫn còn khá lâu.
- Nhật Hạ? Nhật Hạ?_ Tiếng con Bình tìm nhỏ trong đám đông, trên tay là trang phục của hoàng hậu
- Tao đây._ Nhỏ giơ tay lên thông báo cho sự hiện diện của mình
- Nhật Hạ, sao lại ngồi ở đây, lớp mình tập trung bên kia cơ mà…_ Bảo Bình chưa kịp trách móc hết câu thì bị nhỏ làm cho ngạc nhiên vô độ. - Nhật Hạ, mày đấy ư?
- Chứ ai?_ Nhỏ chau mày nhìn
- Sao lại cắt tóc thế này?_ Bảo Bình cầm mái tóc được cắt ngắn hơn vai một chút của nhỏ, có phần hơi xù như được bấm tóc.
- Tại thích._ Nhỏ đáp
- Người ta nói con gái thường cắt tóc khi trải qua chuyện buồn. Bộ mày có chuyện gì à?_ Bảo Bình lo lắng hỏi.
- Còn tao thì ngược lại._ Nhỏ cười toe, xong đứng dậy vươn vai trước bộ mặt đần thối của con Bình. - Là chính mình thật là sung sướng mà!
- Hết nhuộm tóc đen rồi quay sang cắt tóc, bộ mày nhuộm đỏ lại hay gì vậy?
- Không, tao mất mấy tiếng để phục hồi màu tóc nguyên thủy đó. Đi nhuộm màu tươi hơn.
- Rãnh rỗi không có chuyện gì để làm à? Nhuộm đen chưa được mấy tuần mà đã…
- Kệ tao! Sao không lo cho đám kịch của mày đi, ngồi nói nhảm với tao làm cái gì?
- À... mà... thằng Thần Hy nó bị cái gì á mậy...
Bảo Bình dắt nhỏ đến chỗ lớp đang tập hợp
- Mày thấy chưa, "hoàng tử" mà mặt mày bầm dập thế kia!_ Con Bình chỉ tay về phía cậu. - Lũ fan mà tưởng là do tập dợt nên mới ra nông nỗi này thì cả đám tụi nó cũng đi khủng bố người đạo diễn "tài năng" như tao!_ Bảo Bình rầu rĩ nói. Nhỏ không màng quan tâm, tự dưng lòng muốn tới hỏi han quan tâm cậu
- Mặt mũi bị sao vậy? Gì mà bầm tím vậy nè?_ Nhỏ hỏi cậu, khuôn mặt cậu thoáng ngạc nhiên rồi cũng bình thản trả lời
- Té xe.
- Hồi nào?
- Hôm qua.
- Sao té?
- Không thấy đường, va vào cột điện.
- Chạy cũng giỏi, sao không té chết luôn đi!_ Nhỏ hỏi thăm xong, buông một câu trù ẻo rồi lướt đi thay đồ. Thật ra thì cũng có chút quan tâm.
...
21h30...
Mãi mới đến lúc lớp a14 diễn kịch. Vai diễn của nhỏ đầu tiên, nhỏ bước ra với cương vị là hoàng hậu cùng với Chuyên là đức vua, trên tay là một con búp bê được bọc vải xung quanh hình nộm của em bé. Xong, nhỏ mỉm cười rồi từ từ lui vào cánh gà.
Cảnh sắp tới là khúc hoàng tử cứu công chúa khỏi tay bọn xấu, phía trên sân khấu cậu nhịp nhàng đỡ lấy Thùy Chi. Trông họ đẹp đôi quá!
Nhỏ lặng lẽ rời khỏi nơi ồn ào đó, chẳng còn tâm trạng ở lại để xem thêm gì. Sự thực là khi cậu và Thùy Chi nắm lấy tay nhau, nhỏ có phần khó chịu. Nhưng chẳng phải đó là điều nhỏ muốn sao? Thật khó hiểu!
"Ting"_ Chiếc điện thoại kêu lên, nhỏ mở khóa là tin nhắn của An Nam với nội dung là: "Gặp anh ở quán Love, trên đảo". Nhỏ có phần ngạc nhiên, vào giờ này mà anh vẫn còn ở đây chắc là có việc quan trọng với lại nhỏ đang rãnh rỗi. Dù sao, khi chia tay không còn tình cảm thì làm bạn vẫn tốt hơn!
...
- Em có thể làm ơn kêu thằng Hy đừng xen vào cuộc sống của anh có được không?_ An Nam nói trong khó chịu, tay nhấc ly cafe đen nóng đang bốc khói ngây ngút lên nhấp một ngụm
- Sao anh nói vậy?_ Nhỏ thắc mắc
- Hôm trước, nó đánh anh bầm mặt, ngày nào cũng lẽo đẽo theo anh làm phiền, hôm nay còn đến cty anh gây khó dễ.
- Hả? Chả nhẽ Thần Hy lên thành phố?
- Anh không biết vì sao nó đến được chỗ anh, nhưng anh không thích thế. Nó bảo anh hãy buông tha gì đó cho em. Nó lập dị, giống em vậy.
- Anh ăn nói kì cục gì kì cục vậy hả?_ Nhỏ tức tối
- Chả phải sao?_ An Nam nhún vai nói
- sao anh không chịu suy nghĩ, không chịu động não vậy hả?_ Nhỏ ức chế nói
- Em nói vậy là ý gì?_ An Nam bắt đầu tức giận
- Trong con mắt của anh, anh thấy bọn tôi lập dị bởi những thứ trang phục kì hoặc, tính tình khác biệt. Vậy tại sao anh không nghĩ, trong con mắt của chúng tôi, anh cũng lập dị bởi những thứ xa hoa đó vậy?_ Nhỏ nói một tràng, xong lao ra khỏi quán.
Nhỏ chạy thật nhanh, theo quán tính. Bây giờ nhỏ đã hiểu tại sao khi ở bên An Nam nhỏ luôn cảm thấy gì đó rất khó chịu, không thoải mái. Vì nhỏ đã có một người bạn thân là cậu. Một người chẳng cần hỏi thăm nhưng vẫn thấy rõ sự thay đổi đến từng milimet của nhỏ, người luôn bên nhỏ, người chấp nhận những thói quen quá đỗi "khác thường" và cậu chấp nhận làm theo như là một sở thích. Nhưng... bây giờ cậu không còn có thể ở bên nhỏ được nữa rồi, cậu có Thùy Chi - một người luôn dịu dàng chăm chút cho cậu, luôn quan tâm cậu, luôn đứng sau ủng hộ cậu và... là người có tình yêu chân thành với cậu. Còn nhỏ, ngoài ương bướng lì lợm làm phiền cậu ra thì chẳng có tích sự gì cả!
Nhỏ chạy mãi, chạy mãi đến khi chân mỏi nhừ thì nhìn lại, xung quanh ngoài bóng đen bủa vây ra thì không còn thấy thứ gì khác. Nhỏ không sợ bóng tối, nhưng khi ở một mình ngoài đường vào đêm khuya thế này thì không thể tránh cảm giác sợ hãi tột độ. Nhỏ bật khóc, tay giữ lấy không cho lên tiếng, nước mắt chảy ra như suối, chân đi thật nhanh mong sao bước ra khỏi con đường tối om thế này.
- Nhật Hạ, mày ở đâu?
Đó là tiếng của cậu, phải rồi là tiếng của cậu. Nhỏ rối rít gọi tên cậu.
Chỉ khi có một bàn tay đủ ấm để kéo nhỏ ra khỏi bóng tối, nhỏ mới đủ bình tĩnh để nín khóc.
Đến một con đường bớt hiu hắt hơn, nơi có những ánh đèn vàng vọt thì cậu mới lôi nhỏ ra trước mặt mà nói chuyện cho "ra ngô ra khoai"
- Tại sao lúc nào ở bên tao mày cũng hùm hùm hổ hổ như con cọp bị dại vậy, còn đối với hắn tội tình gì mà mày phải khóc, hả?
-..._ Nhỏ không đáp, mặt cúi gầm
- Sao không trả lời? Hắn nói gì mày à? Sao không tát cho nó vài bộp tay đầy uy lực khi mày tát tao đi.
- Hức... hức...
- sao... sao hôm nay mày mít ướt thế? Tao nói gì sai à?_ Thấy nhỏ thút thít cậu có phần bối rối không biết xử lí làm sao.
- Đồ ngốc! Tao khóc vì tao cảm động thôi!_ Nhỏ rưng rưng nói, nhảy cẫng lên người cậu mà ôm chầm lấy. Cậu khẽ mất thăng bằng, chân lùi ra sau vài bước, mặt đỏ lên như quả cà chua, hai tay tự dưng như bị đông cứng không biết nên làm gì, chỉ biết lấp bấp
- Mày... mày...
- mặt đỏ kìa, đáng yêu phết!_ Nhỏ cười khanh khách, tay chỉ vào khuôn mặt đỏ ửng của cậu trông rất dễ thương
- X... xàm xí, ai lại bảo con trai đáng yêu cơ chứ!_ Cậu xua xua tay
- Ơ, không được sao? Đáng yêu thì đáng yêu thôi chứ biết nói sao?_ Nhỏ thành thật nói. - Mày là con nít thì tao hôn mày lâu rồi._ Nhỏ nói. Nếu có thể quay ngược thời gian, ngàn vạn lần nhỏ sẽ không phát ngôn một cách "ngông cuồng" như vậy rồi
- Thế à? Ý mày là muốn hôn tao sao?_ Mặt cậu cực kì gian tà
- C... cái gì? Mày điên à?_ Nhỏ hét lên
- Hay ya, xạo quá đi a~. Rõ ràng là mày muốn hôn tao mà còn bày đặt "giá như tao là con nít" đồ nữa._ Cậu bình thản nói
- Khùng hả mày? Điên vừa thôi, cho người ta điên với chứ!_ Nhỏ nói
- Vậy giờ tao sẽ chia sẻ cái điên này cho mày!_ Chưa kịp để nhỏ ú ớ là cậu cúi xuống hôn lên trán nhỏ một cái nhẹ. Nụ hôn lướt qua trán nhỏ trong vài giây như gió thổi qua mà cũng đầy ngọt ngào.
Bặc... bặc... bặc. Mọi dây thần kinh của nhỏ đều bị đứt trong vòng vài giây. Nhỏ chính thức bị đơ.
- Mặt đỏ kìa, đáng yêu phết!_ Cậu cười toe, điệu bộ y hệt nhỏ lúc nãy. - Bây giờ có về không, tao về trước nhé!_ Cậu vẫy tay chào nhỏ.
Tới khi cậu đã bước cách xa nhỏ chừng vài mét thì bộ não nhỏ mới hoạt động trở lại. Nhỏ từ từ sờ tay lên trán, khuôn mặt đỏ bừng lên và...
- AAAAAAAAAAA... THẦN HY CHÓ ĐIÊN AI CHO MÀY HÔN TAO HẢ?????????_ Nhỏ hét lên, chân giậm bình bịch
- Ơ, thế lúc nãy mày ôm tao thì mày có được "cấp giấy phép" chưa hả?_ Cậu nhún vai nhìn nhỏ, khuôn mặt kiểu như là "không thể làm gì khác".
- Cái gì? Thần Hy, mày có đứng lại ngay cho tao không thì bảo.... Hy....
- Nhật Hạ? Nhật Hạ?_ Tiếng con Bình tìm nhỏ trong đám đông, trên tay là trang phục của hoàng hậu
- Tao đây._ Nhỏ giơ tay lên thông báo cho sự hiện diện của mình
- Nhật Hạ, sao lại ngồi ở đây, lớp mình tập trung bên kia cơ mà…_ Bảo Bình chưa kịp trách móc hết câu thì bị nhỏ làm cho ngạc nhiên vô độ. - Nhật Hạ, mày đấy ư?
- Chứ ai?_ Nhỏ chau mày nhìn
- Sao lại cắt tóc thế này?_ Bảo Bình cầm mái tóc được cắt ngắn hơn vai một chút của nhỏ, có phần hơi xù như được bấm tóc.
- Tại thích._ Nhỏ đáp
- Người ta nói con gái thường cắt tóc khi trải qua chuyện buồn. Bộ mày có chuyện gì à?_ Bảo Bình lo lắng hỏi.
- Còn tao thì ngược lại._ Nhỏ cười toe, xong đứng dậy vươn vai trước bộ mặt đần thối của con Bình. - Là chính mình thật là sung sướng mà!
- Hết nhuộm tóc đen rồi quay sang cắt tóc, bộ mày nhuộm đỏ lại hay gì vậy?
- Không, tao mất mấy tiếng để phục hồi màu tóc nguyên thủy đó. Đi nhuộm màu tươi hơn.
- Rãnh rỗi không có chuyện gì để làm à? Nhuộm đen chưa được mấy tuần mà đã…
- Kệ tao! Sao không lo cho đám kịch của mày đi, ngồi nói nhảm với tao làm cái gì?
- À... mà... thằng Thần Hy nó bị cái gì á mậy...
Bảo Bình dắt nhỏ đến chỗ lớp đang tập hợp
- Mày thấy chưa, "hoàng tử" mà mặt mày bầm dập thế kia!_ Con Bình chỉ tay về phía cậu. - Lũ fan mà tưởng là do tập dợt nên mới ra nông nỗi này thì cả đám tụi nó cũng đi khủng bố người đạo diễn "tài năng" như tao!_ Bảo Bình rầu rĩ nói. Nhỏ không màng quan tâm, tự dưng lòng muốn tới hỏi han quan tâm cậu
- Mặt mũi bị sao vậy? Gì mà bầm tím vậy nè?_ Nhỏ hỏi cậu, khuôn mặt cậu thoáng ngạc nhiên rồi cũng bình thản trả lời
- Té xe.
- Hồi nào?
- Hôm qua.
- Sao té?
- Không thấy đường, va vào cột điện.
- Chạy cũng giỏi, sao không té chết luôn đi!_ Nhỏ hỏi thăm xong, buông một câu trù ẻo rồi lướt đi thay đồ. Thật ra thì cũng có chút quan tâm.
...
21h30...
Mãi mới đến lúc lớp a14 diễn kịch. Vai diễn của nhỏ đầu tiên, nhỏ bước ra với cương vị là hoàng hậu cùng với Chuyên là đức vua, trên tay là một con búp bê được bọc vải xung quanh hình nộm của em bé. Xong, nhỏ mỉm cười rồi từ từ lui vào cánh gà.
Cảnh sắp tới là khúc hoàng tử cứu công chúa khỏi tay bọn xấu, phía trên sân khấu cậu nhịp nhàng đỡ lấy Thùy Chi. Trông họ đẹp đôi quá!
Nhỏ lặng lẽ rời khỏi nơi ồn ào đó, chẳng còn tâm trạng ở lại để xem thêm gì. Sự thực là khi cậu và Thùy Chi nắm lấy tay nhau, nhỏ có phần khó chịu. Nhưng chẳng phải đó là điều nhỏ muốn sao? Thật khó hiểu!
"Ting"_ Chiếc điện thoại kêu lên, nhỏ mở khóa là tin nhắn của An Nam với nội dung là: "Gặp anh ở quán Love, trên đảo". Nhỏ có phần ngạc nhiên, vào giờ này mà anh vẫn còn ở đây chắc là có việc quan trọng với lại nhỏ đang rãnh rỗi. Dù sao, khi chia tay không còn tình cảm thì làm bạn vẫn tốt hơn!
...
- Em có thể làm ơn kêu thằng Hy đừng xen vào cuộc sống của anh có được không?_ An Nam nói trong khó chịu, tay nhấc ly cafe đen nóng đang bốc khói ngây ngút lên nhấp một ngụm
- Sao anh nói vậy?_ Nhỏ thắc mắc
- Hôm trước, nó đánh anh bầm mặt, ngày nào cũng lẽo đẽo theo anh làm phiền, hôm nay còn đến cty anh gây khó dễ.
- Hả? Chả nhẽ Thần Hy lên thành phố?
- Anh không biết vì sao nó đến được chỗ anh, nhưng anh không thích thế. Nó bảo anh hãy buông tha gì đó cho em. Nó lập dị, giống em vậy.
- Anh ăn nói kì cục gì kì cục vậy hả?_ Nhỏ tức tối
- Chả phải sao?_ An Nam nhún vai nói
- sao anh không chịu suy nghĩ, không chịu động não vậy hả?_ Nhỏ ức chế nói
- Em nói vậy là ý gì?_ An Nam bắt đầu tức giận
- Trong con mắt của anh, anh thấy bọn tôi lập dị bởi những thứ trang phục kì hoặc, tính tình khác biệt. Vậy tại sao anh không nghĩ, trong con mắt của chúng tôi, anh cũng lập dị bởi những thứ xa hoa đó vậy?_ Nhỏ nói một tràng, xong lao ra khỏi quán.
Nhỏ chạy thật nhanh, theo quán tính. Bây giờ nhỏ đã hiểu tại sao khi ở bên An Nam nhỏ luôn cảm thấy gì đó rất khó chịu, không thoải mái. Vì nhỏ đã có một người bạn thân là cậu. Một người chẳng cần hỏi thăm nhưng vẫn thấy rõ sự thay đổi đến từng milimet của nhỏ, người luôn bên nhỏ, người chấp nhận những thói quen quá đỗi "khác thường" và cậu chấp nhận làm theo như là một sở thích. Nhưng... bây giờ cậu không còn có thể ở bên nhỏ được nữa rồi, cậu có Thùy Chi - một người luôn dịu dàng chăm chút cho cậu, luôn quan tâm cậu, luôn đứng sau ủng hộ cậu và... là người có tình yêu chân thành với cậu. Còn nhỏ, ngoài ương bướng lì lợm làm phiền cậu ra thì chẳng có tích sự gì cả!
Nhỏ chạy mãi, chạy mãi đến khi chân mỏi nhừ thì nhìn lại, xung quanh ngoài bóng đen bủa vây ra thì không còn thấy thứ gì khác. Nhỏ không sợ bóng tối, nhưng khi ở một mình ngoài đường vào đêm khuya thế này thì không thể tránh cảm giác sợ hãi tột độ. Nhỏ bật khóc, tay giữ lấy không cho lên tiếng, nước mắt chảy ra như suối, chân đi thật nhanh mong sao bước ra khỏi con đường tối om thế này.
- Nhật Hạ, mày ở đâu?
Đó là tiếng của cậu, phải rồi là tiếng của cậu. Nhỏ rối rít gọi tên cậu.
Chỉ khi có một bàn tay đủ ấm để kéo nhỏ ra khỏi bóng tối, nhỏ mới đủ bình tĩnh để nín khóc.
Đến một con đường bớt hiu hắt hơn, nơi có những ánh đèn vàng vọt thì cậu mới lôi nhỏ ra trước mặt mà nói chuyện cho "ra ngô ra khoai"
- Tại sao lúc nào ở bên tao mày cũng hùm hùm hổ hổ như con cọp bị dại vậy, còn đối với hắn tội tình gì mà mày phải khóc, hả?
-..._ Nhỏ không đáp, mặt cúi gầm
- Sao không trả lời? Hắn nói gì mày à? Sao không tát cho nó vài bộp tay đầy uy lực khi mày tát tao đi.
- Hức... hức...
- sao... sao hôm nay mày mít ướt thế? Tao nói gì sai à?_ Thấy nhỏ thút thít cậu có phần bối rối không biết xử lí làm sao.
- Đồ ngốc! Tao khóc vì tao cảm động thôi!_ Nhỏ rưng rưng nói, nhảy cẫng lên người cậu mà ôm chầm lấy. Cậu khẽ mất thăng bằng, chân lùi ra sau vài bước, mặt đỏ lên như quả cà chua, hai tay tự dưng như bị đông cứng không biết nên làm gì, chỉ biết lấp bấp
- Mày... mày...
- mặt đỏ kìa, đáng yêu phết!_ Nhỏ cười khanh khách, tay chỉ vào khuôn mặt đỏ ửng của cậu trông rất dễ thương
- X... xàm xí, ai lại bảo con trai đáng yêu cơ chứ!_ Cậu xua xua tay
- Ơ, không được sao? Đáng yêu thì đáng yêu thôi chứ biết nói sao?_ Nhỏ thành thật nói. - Mày là con nít thì tao hôn mày lâu rồi._ Nhỏ nói. Nếu có thể quay ngược thời gian, ngàn vạn lần nhỏ sẽ không phát ngôn một cách "ngông cuồng" như vậy rồi
- Thế à? Ý mày là muốn hôn tao sao?_ Mặt cậu cực kì gian tà
- C... cái gì? Mày điên à?_ Nhỏ hét lên
- Hay ya, xạo quá đi a~. Rõ ràng là mày muốn hôn tao mà còn bày đặt "giá như tao là con nít" đồ nữa._ Cậu bình thản nói
- Khùng hả mày? Điên vừa thôi, cho người ta điên với chứ!_ Nhỏ nói
- Vậy giờ tao sẽ chia sẻ cái điên này cho mày!_ Chưa kịp để nhỏ ú ớ là cậu cúi xuống hôn lên trán nhỏ một cái nhẹ. Nụ hôn lướt qua trán nhỏ trong vài giây như gió thổi qua mà cũng đầy ngọt ngào.
Bặc... bặc... bặc. Mọi dây thần kinh của nhỏ đều bị đứt trong vòng vài giây. Nhỏ chính thức bị đơ.
- Mặt đỏ kìa, đáng yêu phết!_ Cậu cười toe, điệu bộ y hệt nhỏ lúc nãy. - Bây giờ có về không, tao về trước nhé!_ Cậu vẫy tay chào nhỏ.
Tới khi cậu đã bước cách xa nhỏ chừng vài mét thì bộ não nhỏ mới hoạt động trở lại. Nhỏ từ từ sờ tay lên trán, khuôn mặt đỏ bừng lên và...
- AAAAAAAAAAA... THẦN HY CHÓ ĐIÊN AI CHO MÀY HÔN TAO HẢ?????????_ Nhỏ hét lên, chân giậm bình bịch
- Ơ, thế lúc nãy mày ôm tao thì mày có được "cấp giấy phép" chưa hả?_ Cậu nhún vai nhìn nhỏ, khuôn mặt kiểu như là "không thể làm gì khác".
- Cái gì? Thần Hy, mày có đứng lại ngay cho tao không thì bảo.... Hy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.