Chinh Phục Nam Chính, Dễ Hay Khó?
Chương 15
Nhạn Tử
29/04/2016
“Phong, anh đừng hút
thuốc, như vậy không tốt cho anh” Hạ Nghi từ đằng sau ôm chầm lấy Phong
Trạch Nhất nở một nụ cười mãn nguyện, thật thông minh khi rủ Phong Trạch Nhất đi cùng, như vậy càng gia tăng sự chán ghét của anh dành cho Hạ
Thiên mà thôi.
Tuy không biết vì sao Hạ Thiên lại cùng lúc dính dáng tới hai đại boss của trường nhưng cô-Lý Hạ Nghi tuyệt đối không để chuyện vượt quá tầm kiểm soát, đến lúc hồ ly phải xuất chiêu rồi. Hạ Nghi nhẹ giọng làm ra vẻ uất ức
“Phong em xin lỗi, anh đừng giận, em không nghĩ chị lại nói thế với anh. Em thay mặt chị xin lỗi anh” nói xong còn cúi đầu thật thấp tỏ vẻ đáng thương
Phong Trạch Nhất quay lại nhìn Hạ NGHi, anh thở dài vuốt tóc cô ta
“Ngốc. Anh không trách em, anh thương em còn không kịp. Sau này đừng nhắc cái tên đó trước mặt anh nữa, cô ta không xứng”
“Nhưng mà…”
“Hạ Nghi em có biết anh yêu em vì cái gì không? Đó là vì sự ngây thơ, thuần khiết của em, em là thiên sứ khác hẳn với người chị ác ma kia. Nên lần cuối cùng, đừng bao giờ nhắc đến cô ta hay xin xỏ bất kì điều gì trước mặt anh, nếu không anh sẽ giận” Phong Trạch Nhất chân thành nói, với anh Hạ NGhi quan trọng hơn bất kì ai, cô ấy là thiên sứ của lòng anh
Hạ Nghi cúi đầu thỏ thẻ
“Vâng, em sẽ không nhắc nữa,, em cũng yêu anh, Phong”
Hai người ôm nhau ở một góc khuất hành lang của bệnh viện không biết rằng hình ảnh đó đập vào mắt của một người đau đớn đến cỡ nào. Đơn Thiên Phát ôm ngực, nhìn hình ảnh trước mặt, anh quay đầu bước đi. Anh đã sai rồi sao, thì ra cô đã có người mình thích.
Vậy mà anh lại không biết, lại vô tư nhường cô cho thăng bạn chí cốt của mình, cuộc đời thật trớ trêu. Đến lúc anh phải từ bỏ chấp niệm này rồi, không nên kéo mình vào bể khổ nữa. “Hạ Nghi anh chúc em hạnh phúc” Đơn Thiên Phát nói từ sâu trong đáy lòng, mỉm cười đau đớn
Khi Đơn Thiên Phát quay về phòng bệnh Hạ Thiên một lần nữa, trong phòng lúc này chỉ còn mình Hạ Thiên đang đọc sách với gương mặt rất đăm chiêu, nhìn vô cùng căng thẳng. Anh bước tới gần, lấy lại vẻ mặt sang chói trong tích tắc khẽ hắng giọng
“Cô đọc gì vậy”
Hạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt, cô quay mặt chỗ khác mà không thèm nhìn anh thêm một giây. Đơn Thiên Phát cảm thấy khó chịu, hất cằm lên mặt
“Cô coi tôi là không khí sao, thái độ đó là gì đây, muốn tôi xin lỗi chứ gì. Ừ thì tôi xin lỗi đấy, là tôi sai, vậy được chưa”
“Có ai đi xin lỗi mà có thái độ như anh không? Còn nữa, lần này coi như huề nhau, tôi không mong sẽ có lần sau, coi như không ai nợ ai”
“Thật vô vị” “Rầm” Đơn Thiên Phát bực tức bỏ ra ngoài, biết thế lúc nãy không nên vào làm gì, đúng là tự chuốc phiền phức. Anh đứng trước phòng Hạ Thiên làm mặt quỷ, múa mai đủ thể loại, đúng lúc này vài cô y tá đi ngang qua thấy cảnh tượng như vậy liền che mặt cười trộm. Ý thức được mình đang được chú ý, anh mặt lạnh trở lại xoay người bỏ đi
…………………………………………………………………………………………………………..
“Tiểu Thiên, con ăn nhiều vào đi, con ốm đi rồi” ông Lý vừa nói vừa gắp đồ ăn vào chén Hạ Thiên chẳng mấy chốc chén cô đã đầy. Hạ Thiên đơ mặt ra mấy giây, cô chỉ bị ngất thôi mà, ông Lý khoa trương quá. Hơn nữa buổi chiều còn phái cả đội vệ sỹ đến bệnh viện hộ tống cô về nhà nữa, nghĩ lại thật nhớ đến kiếp trước, khi cô xuất hiện cũng hoành tráng như vậy.
Tuy chỉ là đứa con bị thất lạc trong dân gian nhiều năm làm đủ nghề để kiếm sống, trải qua bao sóng gió cuộc đời nhưng cô may mắn được Phụ Hoàng nhận lại, đưa về hoàng cung sắc phong công chúa và cưng chiều hết mực. Nhưng hạnh phúc thật ngắn ngủi
Đang trong vòng hồi tưởng về quá khứ, ông Lý lên tiếng lần nữa kéo cô về thực tại
“Ba mua lại cho con điện thoại mới rồi này, con mất điện thoại lâu sao không xin ba mua lại”
Bà Diệp và Hạ Nghi ngồi một bên cắm cúi ăn nhưng vẫn luôn quan sát tình hình, thấy vậy liền không vui ra mặt. Bà Diệp lên tiếng
“Đã là cái điện thoại thứ 5 rồi đấy. Ông đừng chiều Tiểu Thiên quá, ông xem Tiểu Nghi chỉ xài có một cái từ trước đến giờ thôi”
Ông Lý khó xử nhìn Hạ Nghi, trước giờ ông có hơi thiên vị Hạ Thiên đôi chút, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy có lỗi với Hạ Nghi. Thấy ông Lý khó xử, Hạ Thiên cầm điện thoại lên quan sát một vòng, khóe môi cong lên
“Thì ra đây gọi là điện thoại. Đẹp thật. Cảm ơn ba, nếu Hạ Nghi thích thì mẹ Diệp cũng mua cho em được mà, không cần thiết phải nói vậy. Con no rồi, con xin phép”
Xong Hạ Thiên đi thẳng lên lầu, tối nay có việc phải làm rồi
Tuy không biết vì sao Hạ Thiên lại cùng lúc dính dáng tới hai đại boss của trường nhưng cô-Lý Hạ Nghi tuyệt đối không để chuyện vượt quá tầm kiểm soát, đến lúc hồ ly phải xuất chiêu rồi. Hạ Nghi nhẹ giọng làm ra vẻ uất ức
“Phong em xin lỗi, anh đừng giận, em không nghĩ chị lại nói thế với anh. Em thay mặt chị xin lỗi anh” nói xong còn cúi đầu thật thấp tỏ vẻ đáng thương
Phong Trạch Nhất quay lại nhìn Hạ NGHi, anh thở dài vuốt tóc cô ta
“Ngốc. Anh không trách em, anh thương em còn không kịp. Sau này đừng nhắc cái tên đó trước mặt anh nữa, cô ta không xứng”
“Nhưng mà…”
“Hạ Nghi em có biết anh yêu em vì cái gì không? Đó là vì sự ngây thơ, thuần khiết của em, em là thiên sứ khác hẳn với người chị ác ma kia. Nên lần cuối cùng, đừng bao giờ nhắc đến cô ta hay xin xỏ bất kì điều gì trước mặt anh, nếu không anh sẽ giận” Phong Trạch Nhất chân thành nói, với anh Hạ NGhi quan trọng hơn bất kì ai, cô ấy là thiên sứ của lòng anh
Hạ Nghi cúi đầu thỏ thẻ
“Vâng, em sẽ không nhắc nữa,, em cũng yêu anh, Phong”
Hai người ôm nhau ở một góc khuất hành lang của bệnh viện không biết rằng hình ảnh đó đập vào mắt của một người đau đớn đến cỡ nào. Đơn Thiên Phát ôm ngực, nhìn hình ảnh trước mặt, anh quay đầu bước đi. Anh đã sai rồi sao, thì ra cô đã có người mình thích.
Vậy mà anh lại không biết, lại vô tư nhường cô cho thăng bạn chí cốt của mình, cuộc đời thật trớ trêu. Đến lúc anh phải từ bỏ chấp niệm này rồi, không nên kéo mình vào bể khổ nữa. “Hạ Nghi anh chúc em hạnh phúc” Đơn Thiên Phát nói từ sâu trong đáy lòng, mỉm cười đau đớn
Khi Đơn Thiên Phát quay về phòng bệnh Hạ Thiên một lần nữa, trong phòng lúc này chỉ còn mình Hạ Thiên đang đọc sách với gương mặt rất đăm chiêu, nhìn vô cùng căng thẳng. Anh bước tới gần, lấy lại vẻ mặt sang chói trong tích tắc khẽ hắng giọng
“Cô đọc gì vậy”
Hạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt, cô quay mặt chỗ khác mà không thèm nhìn anh thêm một giây. Đơn Thiên Phát cảm thấy khó chịu, hất cằm lên mặt
“Cô coi tôi là không khí sao, thái độ đó là gì đây, muốn tôi xin lỗi chứ gì. Ừ thì tôi xin lỗi đấy, là tôi sai, vậy được chưa”
“Có ai đi xin lỗi mà có thái độ như anh không? Còn nữa, lần này coi như huề nhau, tôi không mong sẽ có lần sau, coi như không ai nợ ai”
“Thật vô vị” “Rầm” Đơn Thiên Phát bực tức bỏ ra ngoài, biết thế lúc nãy không nên vào làm gì, đúng là tự chuốc phiền phức. Anh đứng trước phòng Hạ Thiên làm mặt quỷ, múa mai đủ thể loại, đúng lúc này vài cô y tá đi ngang qua thấy cảnh tượng như vậy liền che mặt cười trộm. Ý thức được mình đang được chú ý, anh mặt lạnh trở lại xoay người bỏ đi
…………………………………………………………………………………………………………..
“Tiểu Thiên, con ăn nhiều vào đi, con ốm đi rồi” ông Lý vừa nói vừa gắp đồ ăn vào chén Hạ Thiên chẳng mấy chốc chén cô đã đầy. Hạ Thiên đơ mặt ra mấy giây, cô chỉ bị ngất thôi mà, ông Lý khoa trương quá. Hơn nữa buổi chiều còn phái cả đội vệ sỹ đến bệnh viện hộ tống cô về nhà nữa, nghĩ lại thật nhớ đến kiếp trước, khi cô xuất hiện cũng hoành tráng như vậy.
Tuy chỉ là đứa con bị thất lạc trong dân gian nhiều năm làm đủ nghề để kiếm sống, trải qua bao sóng gió cuộc đời nhưng cô may mắn được Phụ Hoàng nhận lại, đưa về hoàng cung sắc phong công chúa và cưng chiều hết mực. Nhưng hạnh phúc thật ngắn ngủi
Đang trong vòng hồi tưởng về quá khứ, ông Lý lên tiếng lần nữa kéo cô về thực tại
“Ba mua lại cho con điện thoại mới rồi này, con mất điện thoại lâu sao không xin ba mua lại”
Bà Diệp và Hạ Nghi ngồi một bên cắm cúi ăn nhưng vẫn luôn quan sát tình hình, thấy vậy liền không vui ra mặt. Bà Diệp lên tiếng
“Đã là cái điện thoại thứ 5 rồi đấy. Ông đừng chiều Tiểu Thiên quá, ông xem Tiểu Nghi chỉ xài có một cái từ trước đến giờ thôi”
Ông Lý khó xử nhìn Hạ Nghi, trước giờ ông có hơi thiên vị Hạ Thiên đôi chút, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy có lỗi với Hạ Nghi. Thấy ông Lý khó xử, Hạ Thiên cầm điện thoại lên quan sát một vòng, khóe môi cong lên
“Thì ra đây gọi là điện thoại. Đẹp thật. Cảm ơn ba, nếu Hạ Nghi thích thì mẹ Diệp cũng mua cho em được mà, không cần thiết phải nói vậy. Con no rồi, con xin phép”
Xong Hạ Thiên đi thẳng lên lầu, tối nay có việc phải làm rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.