Chương 103: Cứu mạng, biến thành mèo! 9
Hoa Sinh Tương
09/11/2019
Edit: Xanh Lá
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Dạ Khuynh Nhan lại càng làm nổi bật điệu bộ khó coi của Dạ Khuynh Tuyết, nhưng cô ta lại như hoàn toàn không biết, ngược lại còn hùng hổ doạ người, chỉ thiếu điều bắt người ta quỳ xuống.
Dựa theo hướng đi của thế giới ban đầu, lúc này Mặc Diệc hẳn sẽ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là Đường Khanh ngẩng đầu nhìn người nào đó vẫn đang thờ ơ, dự cảm không may lại lần nữa bùng cháy.
Mặc Diệc hiện giờ có tiểu gia hỏa trong ngực, trong mắt sao còn chứa được những người khác, cho nên đối với chuyện xảy ra bên kia, đương nhiên là thờ ơ, nhưng thấy tiểu gia hỏa trong ngực ngẩng đầu, hắn lập tức đáp lại, vừa vuốt lông cho cô, vừa tươi cười khẽ nói: “Đường Đường, sao lại nhìn ta như vậy?”
Mặc Diệc làm người lạnh nhạt, hiện giờ vừa nở nụ cười, kết hợp với âu phục màu đen cấm dục trên người, tức khắc khiến người ta có cảm giác yêu nghiệt, mê hoặc cô mèo nào đó đến lóa mắt, thiếu chút nữa liền quên chính sự.
“Meo.”
Tiếng kêu mềm mại truyền đến, người nghe nào đó tâm tình rất tốt, chỉ là khi tiểu gia hỏa dời ánh mắt sang phía khác, hắn lập tức nhíu mày, trong mắt tiểu gia hỏa có hắn là được, còn những người khác hẳn nên bị làm ngơ hết thảy mới đúng.
“Meo ô!”
Nhìn hắn không dao động, Đường Khanh cảm thấy mình sẽ phải nhọc tâm. Đây chính là lần đầu tiên gặp mặt nữ chính đó, sẽ không phải cứ hỏng bét như vậy đi?
Mắt thấy Mặc Diệc không có nửa điểm hứng thú với tiệc mừng thọ mà chuẩn bị rời đi, không còn cách nào, cô chỉ có thể quyết tâm hành động, trực tiếp nhảy từ trong ngực hắn ra ngoài, một đường chạy vội tới trước mặt Dạ Khuynh Nhan.
Dạ Khuynh Tuyết đột nhiên bị người khác làm đổ rượu vang đỏ lên người, tâm tình đã tệ đến cực điểm, hiện tjai lại gặp con mèo này, thù mới hận cũ dồn lại thiếu chút nữa thiêu đốt lý trí cô ta. Cũng may, ánh mắt đã quét đến Mặc Diệc đang đi về phía này, cô ta cố nhịn chán ghét trong lòng, muốn duỗi tay bế mèo trắng nhỏ này lên.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đụng tới Đường Khanh, Đường Khanh đã được một đôi tay mềm mại ôm lên.
Chỉ nghe Dạ Khuynh Nhan đột nhiên mở miệng, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cô ta, “Chị, không cẩn thận làm đổ rượu vang đỏ lên người chị là em không đúng, em có thể xin lỗi chị. Nhưng con mèo này cũng không chọc gì chị cả, mong chị giơ cao đánh khẽ.”
Sắc mặt Dạ Khuynh Tuyết có chút vặn vẹo, như lại nghĩ đến cảnh tượng lần trước cô ta khó khăn lắm mới vào được văn phòng Mặc Diệc lại bị người ta tống cổ ra, tức khắc sắc mặt có chút dữ tợn, “Dạ Khuynh Nhan, đưa mèo cho tao.”
“Trước nay chị đều ghét mèo, vẫn không đưa thì hơn.”
Dạ Khuynh Nhan đẹp người lại tốt bụng, năm đó cũng từng cứu một con mèo lưu lạc đáng thương trở về, chỉ là còn chưa đợi nó hoàn toàn khỏe lại, đã bị người chị gái vẫn tự xưng “sợ mèo” này giết chết, cho nên lần này dù thế nào cô ấy cũng không chịu đưa mèo trắng nhỏ trong tay cho cô ta.
Dạ Khuynh Tuyết vốn muốn mượn cơ hội lần này cải thiện cái nhìn của Mặc Diệc đối với cô ta, kết quả bàn tính như ý này lại bị Dạ Khuynh Nhan hủy không còn một mảnh, tức khắc giận điên, tiến lên tát cô ấy một cái.
Dạ Khuynh Nhan không nghĩ tới cô ta sẽ đánh người trước mặt mọi người, liên ngây ra tại chỗ, nhưng Đường Khanh lại phản ứng cực nhanh, cô ta còn chưa kịp thả tay xuống, cô đã xông lên cào cho cô ta một phát.
Móng vuốt cực kỳ sắc bén, lần này trực tiếp khiến đôi tay trắng nõn của Dạ Khuynh Tuyết máu tươi chảy ròng.
“Cái đồ tiểu súc sinh đáng chết này!” Ngụy trang lúc trước dỡ xuống toàn bộ, Dạ Khuynh Tuyết lập tức hiện nguyên hình, chỉ là còn chưa đợi cô ta làm ra bất luận hành động nào, Mặc Diệc liền đi tới trước mặt cô ta.
Đường Khanh mắt thấy cốt truyện đi đúng hướng, tức khắc tâm tình rất tốt, nhưng Dạ Khuynh Nhan lại không nghĩ tới mình thế mà lại có ngày được một con mèo báo thù cho. Mang lòng cảm kích, cô duỗi tay gãi gãi lông xù dưới cổ Đường Khanh, nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Cô mèo nào đó tâm tình rất tốt, lại được nhân loại mát xa, liền trực tiếp thoải mái nheo hai tròng mắt, hết sức hưởng thụ.
Mặc Diệc vừa tới đây liền thấy vật nhỏ không lương tâm nhà mình thế mà lại nằm trong ngực người khác, còn lộ ra dáng vẻ hưởng thụ như vậy nữa. Hắn tức khắc ghen tuông quá độ, tức không chịu nổi.
“Vị tiểu thư này, mèo trong tay ngài là của Boss nhà tôi, xin hãy trả lại.” Trần Sinh tay mắt lanh lẹ, trước khi Boss phát hỏa liền bảo người ta trả mèo về.
Dạ Khuynh Nhan không biết người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt này là ai, nhưng nghe đối phương nói như vậy, cô ấy vẫn ngoan ngoãn trả mèo về. Mà lúc này, cô ấy đột nhiên nghe được chị gái mình mở miệng, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra chị gái trước nay ghét mèo của mình, vừa rồi cũng không phải muốn gây thương tổn cho mèo, mà là muốn lợi dụng nó, đáng tiếc việc này lại bị cô ấy làm hỏng.
“Mặc Diệc, anh nhìn mèo của anh xem, nó còn cào em bị thương nữa, anh đừng chiều nó quá, vạn nhất ngày nào đó nó lại làm anh bị thương thì sao.” Dạ Khuynh Tuyết đưa cái tay bị thương đến trước mặt Mặc Diệc nhằm tranh thủ đồng tình, nhưng đối phương lại cực kỳ lãnh đạm.
“Trần Sinh, đợi lát nữa đưa cho Dạ tiểu thư một trăm vạn tiền thuốc men.” Nói xong, Mặc Diệc liền ngay cả ánh mắt cũng không cho nữ chính, cứ như vậy ôm Đường Khanh rời đi.
Dạ Khuynh Tuyết đâu muốn tiền, Dạ gia tuy không bằng Mặc gia, nhưng cũng còn chưa tới mức thiếu tiền. Thấy hắn lạnh nhạt vô tình với mình như vậy, cô ta lại càng hận Đường Khanh hơn.
Đường Khanh căn bản không biết mình đã kéo thêm giá trị cừu hận, lúc này còn đang hỗn độn trong gió. Đợi đến lúc trở lại trên xe, cô mới hồi thần gõ gõ hệ thống, “Hệ thống, nam chính không ra bài theo lẽ thường!”
“Ồ, nam chính trong tay ngươi có mấy ai ra bài theo lẽ thường chứ.” Hệ thống đã chết lặng với loại chuyện này, điều duy nhất có thể an ủi hắn chính là, ký chủ lần này xuyên thành thân mèo, hẳn mình sẽ không bị nhốt trong phòng tối nữa.
“Vậy cốt truyện còn tiến triển thế nào? Lộ tuyến ban đầu của nữ chính đâu? Thế giới này còn chơi tiếp thế nào đây chứ?”
Đối mặt với ba câu hỏi này, hệ thống cực kỳ bình tĩnh. Hắn đã dò hỏi tổng bộ rồi, hướng đi của thế giới lệch lạc cũng không sao, chỉ cần thu phục để nam chính không hắc hóa nữa là được, cho nên hiện tại hắn cực kỳ bình tĩnh, “Trước kia không phải ngươi hoàn thành rất trôi chảy à, tiếp tục là được.” Nói xong, còn không quên giả vờ đáng yêu nói: “Thống ca ca tin tưởng ngươi nha ~”
Đường Khanh:……
Cái hệ thống rách này nói đơn giản thật, lộ tuyến của nữ chính đã bị đứt, vậy mọi việc liền dồn hết lên đầu cô, trước mắt cô vẫn chỉ là một con mèo, muốn hoàn thành nhiệm vụ, xem ra phải tăng nhanh tốc độ tu hành. Cũng may, nam chính trong thế giới này tuy nói làm người có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn ở trong phạm vi bình thường, cũng không có nửa điểm hắc hóa. Nếu không xảy ra vấn đề, chỉ cần duy trì hiện trạng, lại phá huỷ ổ thuốc phiện kia là được.
Nhưng chuyện này nhìn như đơn giản, lúc hành động lại cực kỳ khó khăn, thế giới này linh khí ít ỏi, muốn nhanh chóng tu hành ngoại trừ mua đan dược từ tên “gian thương” hệ thống này, căn bản không còn cách nào khác.
Một tay giao ra điểm tích lũy, một tay lấy đan dược.
Cảm nhận được linh khí tràn đầy trong cơ thể, Đường Khanh buồn bã nói: “Ta phát hiện một việc.”
“Chuyện gì?” Lại kiếm được hai mươi điểm tích lũy, hệ thống tâm tình rất tốt.
“Các ngươi chính là gian thương! Ta cực cực khổ khổ kiếm điểm tích lũy, cuối cùng vẫn rơi vào túi tiền các ngươi, quả thực chính là làm không công còn gì!”
Hệ thống có chút chột dạ, muốn tìm một ký chủ chịu tiếp nhận nam chính hắc hóa là rất khó khăn, hơn nữa mặc dù tìm được, ký chủ có điểm hoàn thành nhiệm vụ cao như cô cũng không nhiều lắm, nếu không “moi điểm” từ cô nhiều một chút, thì sao khiến cô làm thêm mấy thế giới được.
Đương nhiên, ngoài mặt hệ thống vẫn cực kỳ chân thành, “Khanh Khanh, nói cũng không thể nói như vậy, muốn đi lối tắt, sẽ luôn phải trả giá cao một chút nha, hơn nữa, ta cũng cho ngươi giá hữu nghị rồi, ngươi nhìn xem, đan dược này vốn có giá 30 điểm đấy.”
“Được rồi, câm miệng đi.”
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Dạ Khuynh Nhan lại càng làm nổi bật điệu bộ khó coi của Dạ Khuynh Tuyết, nhưng cô ta lại như hoàn toàn không biết, ngược lại còn hùng hổ doạ người, chỉ thiếu điều bắt người ta quỳ xuống.
Dựa theo hướng đi của thế giới ban đầu, lúc này Mặc Diệc hẳn sẽ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là Đường Khanh ngẩng đầu nhìn người nào đó vẫn đang thờ ơ, dự cảm không may lại lần nữa bùng cháy.
Mặc Diệc hiện giờ có tiểu gia hỏa trong ngực, trong mắt sao còn chứa được những người khác, cho nên đối với chuyện xảy ra bên kia, đương nhiên là thờ ơ, nhưng thấy tiểu gia hỏa trong ngực ngẩng đầu, hắn lập tức đáp lại, vừa vuốt lông cho cô, vừa tươi cười khẽ nói: “Đường Đường, sao lại nhìn ta như vậy?”
Mặc Diệc làm người lạnh nhạt, hiện giờ vừa nở nụ cười, kết hợp với âu phục màu đen cấm dục trên người, tức khắc khiến người ta có cảm giác yêu nghiệt, mê hoặc cô mèo nào đó đến lóa mắt, thiếu chút nữa liền quên chính sự.
“Meo.”
Tiếng kêu mềm mại truyền đến, người nghe nào đó tâm tình rất tốt, chỉ là khi tiểu gia hỏa dời ánh mắt sang phía khác, hắn lập tức nhíu mày, trong mắt tiểu gia hỏa có hắn là được, còn những người khác hẳn nên bị làm ngơ hết thảy mới đúng.
“Meo ô!”
Nhìn hắn không dao động, Đường Khanh cảm thấy mình sẽ phải nhọc tâm. Đây chính là lần đầu tiên gặp mặt nữ chính đó, sẽ không phải cứ hỏng bét như vậy đi?
Mắt thấy Mặc Diệc không có nửa điểm hứng thú với tiệc mừng thọ mà chuẩn bị rời đi, không còn cách nào, cô chỉ có thể quyết tâm hành động, trực tiếp nhảy từ trong ngực hắn ra ngoài, một đường chạy vội tới trước mặt Dạ Khuynh Nhan.
Dạ Khuynh Tuyết đột nhiên bị người khác làm đổ rượu vang đỏ lên người, tâm tình đã tệ đến cực điểm, hiện tjai lại gặp con mèo này, thù mới hận cũ dồn lại thiếu chút nữa thiêu đốt lý trí cô ta. Cũng may, ánh mắt đã quét đến Mặc Diệc đang đi về phía này, cô ta cố nhịn chán ghét trong lòng, muốn duỗi tay bế mèo trắng nhỏ này lên.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đụng tới Đường Khanh, Đường Khanh đã được một đôi tay mềm mại ôm lên.
Chỉ nghe Dạ Khuynh Nhan đột nhiên mở miệng, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cô ta, “Chị, không cẩn thận làm đổ rượu vang đỏ lên người chị là em không đúng, em có thể xin lỗi chị. Nhưng con mèo này cũng không chọc gì chị cả, mong chị giơ cao đánh khẽ.”
Sắc mặt Dạ Khuynh Tuyết có chút vặn vẹo, như lại nghĩ đến cảnh tượng lần trước cô ta khó khăn lắm mới vào được văn phòng Mặc Diệc lại bị người ta tống cổ ra, tức khắc sắc mặt có chút dữ tợn, “Dạ Khuynh Nhan, đưa mèo cho tao.”
“Trước nay chị đều ghét mèo, vẫn không đưa thì hơn.”
Dạ Khuynh Nhan đẹp người lại tốt bụng, năm đó cũng từng cứu một con mèo lưu lạc đáng thương trở về, chỉ là còn chưa đợi nó hoàn toàn khỏe lại, đã bị người chị gái vẫn tự xưng “sợ mèo” này giết chết, cho nên lần này dù thế nào cô ấy cũng không chịu đưa mèo trắng nhỏ trong tay cho cô ta.
Dạ Khuynh Tuyết vốn muốn mượn cơ hội lần này cải thiện cái nhìn của Mặc Diệc đối với cô ta, kết quả bàn tính như ý này lại bị Dạ Khuynh Nhan hủy không còn một mảnh, tức khắc giận điên, tiến lên tát cô ấy một cái.
Dạ Khuynh Nhan không nghĩ tới cô ta sẽ đánh người trước mặt mọi người, liên ngây ra tại chỗ, nhưng Đường Khanh lại phản ứng cực nhanh, cô ta còn chưa kịp thả tay xuống, cô đã xông lên cào cho cô ta một phát.
Móng vuốt cực kỳ sắc bén, lần này trực tiếp khiến đôi tay trắng nõn của Dạ Khuynh Tuyết máu tươi chảy ròng.
“Cái đồ tiểu súc sinh đáng chết này!” Ngụy trang lúc trước dỡ xuống toàn bộ, Dạ Khuynh Tuyết lập tức hiện nguyên hình, chỉ là còn chưa đợi cô ta làm ra bất luận hành động nào, Mặc Diệc liền đi tới trước mặt cô ta.
Đường Khanh mắt thấy cốt truyện đi đúng hướng, tức khắc tâm tình rất tốt, nhưng Dạ Khuynh Nhan lại không nghĩ tới mình thế mà lại có ngày được một con mèo báo thù cho. Mang lòng cảm kích, cô duỗi tay gãi gãi lông xù dưới cổ Đường Khanh, nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Cô mèo nào đó tâm tình rất tốt, lại được nhân loại mát xa, liền trực tiếp thoải mái nheo hai tròng mắt, hết sức hưởng thụ.
Mặc Diệc vừa tới đây liền thấy vật nhỏ không lương tâm nhà mình thế mà lại nằm trong ngực người khác, còn lộ ra dáng vẻ hưởng thụ như vậy nữa. Hắn tức khắc ghen tuông quá độ, tức không chịu nổi.
“Vị tiểu thư này, mèo trong tay ngài là của Boss nhà tôi, xin hãy trả lại.” Trần Sinh tay mắt lanh lẹ, trước khi Boss phát hỏa liền bảo người ta trả mèo về.
Dạ Khuynh Nhan không biết người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt này là ai, nhưng nghe đối phương nói như vậy, cô ấy vẫn ngoan ngoãn trả mèo về. Mà lúc này, cô ấy đột nhiên nghe được chị gái mình mở miệng, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra chị gái trước nay ghét mèo của mình, vừa rồi cũng không phải muốn gây thương tổn cho mèo, mà là muốn lợi dụng nó, đáng tiếc việc này lại bị cô ấy làm hỏng.
“Mặc Diệc, anh nhìn mèo của anh xem, nó còn cào em bị thương nữa, anh đừng chiều nó quá, vạn nhất ngày nào đó nó lại làm anh bị thương thì sao.” Dạ Khuynh Tuyết đưa cái tay bị thương đến trước mặt Mặc Diệc nhằm tranh thủ đồng tình, nhưng đối phương lại cực kỳ lãnh đạm.
“Trần Sinh, đợi lát nữa đưa cho Dạ tiểu thư một trăm vạn tiền thuốc men.” Nói xong, Mặc Diệc liền ngay cả ánh mắt cũng không cho nữ chính, cứ như vậy ôm Đường Khanh rời đi.
Dạ Khuynh Tuyết đâu muốn tiền, Dạ gia tuy không bằng Mặc gia, nhưng cũng còn chưa tới mức thiếu tiền. Thấy hắn lạnh nhạt vô tình với mình như vậy, cô ta lại càng hận Đường Khanh hơn.
Đường Khanh căn bản không biết mình đã kéo thêm giá trị cừu hận, lúc này còn đang hỗn độn trong gió. Đợi đến lúc trở lại trên xe, cô mới hồi thần gõ gõ hệ thống, “Hệ thống, nam chính không ra bài theo lẽ thường!”
“Ồ, nam chính trong tay ngươi có mấy ai ra bài theo lẽ thường chứ.” Hệ thống đã chết lặng với loại chuyện này, điều duy nhất có thể an ủi hắn chính là, ký chủ lần này xuyên thành thân mèo, hẳn mình sẽ không bị nhốt trong phòng tối nữa.
“Vậy cốt truyện còn tiến triển thế nào? Lộ tuyến ban đầu của nữ chính đâu? Thế giới này còn chơi tiếp thế nào đây chứ?”
Đối mặt với ba câu hỏi này, hệ thống cực kỳ bình tĩnh. Hắn đã dò hỏi tổng bộ rồi, hướng đi của thế giới lệch lạc cũng không sao, chỉ cần thu phục để nam chính không hắc hóa nữa là được, cho nên hiện tại hắn cực kỳ bình tĩnh, “Trước kia không phải ngươi hoàn thành rất trôi chảy à, tiếp tục là được.” Nói xong, còn không quên giả vờ đáng yêu nói: “Thống ca ca tin tưởng ngươi nha ~”
Đường Khanh:……
Cái hệ thống rách này nói đơn giản thật, lộ tuyến của nữ chính đã bị đứt, vậy mọi việc liền dồn hết lên đầu cô, trước mắt cô vẫn chỉ là một con mèo, muốn hoàn thành nhiệm vụ, xem ra phải tăng nhanh tốc độ tu hành. Cũng may, nam chính trong thế giới này tuy nói làm người có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn ở trong phạm vi bình thường, cũng không có nửa điểm hắc hóa. Nếu không xảy ra vấn đề, chỉ cần duy trì hiện trạng, lại phá huỷ ổ thuốc phiện kia là được.
Nhưng chuyện này nhìn như đơn giản, lúc hành động lại cực kỳ khó khăn, thế giới này linh khí ít ỏi, muốn nhanh chóng tu hành ngoại trừ mua đan dược từ tên “gian thương” hệ thống này, căn bản không còn cách nào khác.
Một tay giao ra điểm tích lũy, một tay lấy đan dược.
Cảm nhận được linh khí tràn đầy trong cơ thể, Đường Khanh buồn bã nói: “Ta phát hiện một việc.”
“Chuyện gì?” Lại kiếm được hai mươi điểm tích lũy, hệ thống tâm tình rất tốt.
“Các ngươi chính là gian thương! Ta cực cực khổ khổ kiếm điểm tích lũy, cuối cùng vẫn rơi vào túi tiền các ngươi, quả thực chính là làm không công còn gì!”
Hệ thống có chút chột dạ, muốn tìm một ký chủ chịu tiếp nhận nam chính hắc hóa là rất khó khăn, hơn nữa mặc dù tìm được, ký chủ có điểm hoàn thành nhiệm vụ cao như cô cũng không nhiều lắm, nếu không “moi điểm” từ cô nhiều một chút, thì sao khiến cô làm thêm mấy thế giới được.
Đương nhiên, ngoài mặt hệ thống vẫn cực kỳ chân thành, “Khanh Khanh, nói cũng không thể nói như vậy, muốn đi lối tắt, sẽ luôn phải trả giá cao một chút nha, hơn nữa, ta cũng cho ngươi giá hữu nghị rồi, ngươi nhìn xem, đan dược này vốn có giá 30 điểm đấy.”
“Được rồi, câm miệng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.