Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 174: Phu Nhân, Thượng Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà! 12

Hoa Sinh Tương

22/05/2021

Edit: Xanh Lá

Vượt ngoài ý muốn, nếu không có hệ thống nhắc nhở giá trị hắc hóa của đối phương tăng lên, Đường Khanh nhìn ánh mắt thanh lãnh của gia hỏa trước mắt này, quả thực không nhìn ra nửa điểm tức giận, ngay cả giọng nói cũng đều không khác gì ngày thường.

Chẳng qua Tần Thời lúc này nhìn như chưa hề tức giận lại khiến Lâm Nhược Vũ sợ tới mức tè ra quần. Nhìn hai chân đứng thẳng tắp của Tần Thời, hắn ta run run rẩy rẩy nói: “Anh…… chân của anh.”

“Dĩ nhiên là rất tốt.” Tần Thời tuy trả lời hắn, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi Đường Khanh.

Lâm Nhược Vũ vốn sợ Tần Thời, nếu không phải trước đó nghe cha mình nói chân của Tần Thời có khả năng tàn phế, hắn ta căn bản không dám trắng trợn mời Đường Khanh như vậy. Tuy cô đẹp, nhưng hắn vẫn biết đúng mực, vốn tưởng Tần Thời bị tàn phế căn bản không đủ sức làm gì, nên hắn ta mới tiết lộ nhiều bí mật như vậy, lại không biết Tần Thời đã khỏe lên. Trước mắt hối hận đã không kịp, hắn ta cố gắng trấn định, vừa muốn nói gì, lại bị Tần Thời dứt khoát đá văng ra ngoài cửa.

Vệ sĩ ngoài cửa đã nằm đầy đất, Lâm Nhược Vũ chịu đựng cơn đau trong ngực, nửa câu cũng không dám nhiều lời.

Người nên đi đều đi rồi, trong phòng bao to như vậy nhất thời chỉ còn lại hai người mà thôi.

Đường Khanh nhìn đôi mắt đen đậm của hắn, đây chính là biểu hiện hắn đang tức giận, cô nuốt nuốt nước miếng, “Cái đó, anh nghe tôi nói……”

“Nghe em nói cái gì?”

Nhìn hắn bước tới gần, cô không chút nghĩ ngợi mà lập tức nhấc chân, nhưng cô còn chưa kịp lui về sau nửa bước, vòng eo đã bị bàn tay to đột nhiên duỗi đến ôm lấy, ngay tại chỗ giam chặt người cô.

“Ninh Khê, sao lại không nghe lời như vậy chứ?”

Nhiều năm chinh chiến, bàn tay Tần Thời có chút thô ráp, mà bàn tay thô ráp kia lúc này lại đang ma xát đôi môi mình, loại cảm giác quái dị này khiến cô muốn chạy trốn. Chỉ là, cô vừa mới khẽ nhếch môi đỏ, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, trong miệng đã bị nhét dị vật vào.

“Ưm!”

Tần Thời nhìn chằm chằm đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của cô, ngay khoảnh khắc cô mở miệng, hắn không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nhét ngón trỏ vào, khàn khàn nói, “Hiện tại tôi không muốn nghe em nói chuyện.”

Cô không biết hiện tại mình đẹp đến mức nào, bởi vì uống chút rượu, nên khuôn mặt vốn trắng nõn mang theo ửng hồng, đôi mắt trước nay trong suốt giờ phút này đang nhìn mình với sương mù mông lung, dáng vẻ kia khiến người xem huyết mạch bành trướng.

Tần Thời trước nay đều không để mình chịu thiệt, khoảng thời gian trước vẫn luôn theo khuôn phép cũ chịu đựng không chạm vào cô là vì sợ cô bị dọa, hiện giờ xem ra không cần tiếp tục nhịn nữa. Nghĩ vậy, đôi mắt vốn đen nhánh lại càng thêm sậm màu……



Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, nếu Đường Khanh còn không hiểu tình hình này, vậy thì cô chính là khờ thật, chẳng qua trong miệng mình còn có ngón tay đang quấy rối, căn bản ngay cả nói cũng không nói được, mà thân thể còn bị “giam cầm” không cách nào nhúc nhích.

Hệ thống lần này thật ra lại rất bình tĩnh: “Ồ, xem ra ta sẽ phải chia lìa một lúc với ký chủ thân ái của chúng ta.”

Mà hệ thống vừa dứt lời, ngón tay trong miệng rốt cuộc cũng rút ra, chẳng qua đối phương lại rõ ràng không muốn nghe cô nhiều lời, trong nháy mắt gỡ tay xuống đó, hắn lại trực tiếp dùng môi mình lần nữa ngăn miệng cô.

Hơi thở nóng rực phả vào trên mặt, nụ hôn cực nóng khiến cô dần dần đắm chìm, nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng vải xé vang lên trong phòng bao, thoáng chốc, Đường Khanh tỉnh táo lại từ sự thất thần ngắn ngủi. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, cô rất nhanh liền giãy giụa.

Giãy giụa như vậy ở trước mặt Tần Thời căn bản không đáng kể, đến tận khi hắn nghe được giọng cô như khẩn cầu mà nói: “Đừng…… ít nhất cũng đừng ở chỗ này……”

Trong mơ hồ, Đường Khanh cảm nhận được đối phương rốt cuộc buông tha cho mình, chỉ là cũng không biết sao lại như vậy, rõ ràng đối phương đã buông tha mình, nhưng chính cô lại cảm thấy một cảm giác hư không bao phủ toàn thân, dưới loại cảm giác mãnh liệt này, cô thiếu chút nữa muốn đâm đầu vào ngực đối phương. Cố nén sự xung động này, cô cắn môi, rũ mắt nhìn quần áo rách nát trên người mình.

Trong nháy mắt Tần Thời buông cô ra, hắn lại biến thành Tần Thượng tướng sát phạt quyết đoán, dường như tất cả xúc động, nóng bỏng trước đó đều chưa từng tồn tại.

“Đi thôi.”

Nghe được giọng nói khàn khàn vang lên, Đường Khanh có chút luống cuống, cô như vậy, làm thế nào ra ngoài đây?

Cũng may, đối phương sớm đã nghĩ đến vấn đề này, sau khi nói xong câu kia, Tần Thời liền cởi áo khoác trên người xuống.

Dưới áo khoác to rộng, Đường Khanh trở nên nhỏ bé lạ thường.

Bên ngoài phòng bao vẫn cuồng hoan như cũ, dưới tình hình như vậy, căn bản không ai chú ý đến động tĩnh bên này. Cứ thế Tần Thời bọc cô vợ nhà mình lại, một đường về tới thiết bị bay.

Hộp đêm cách Tần gia không xa, chỉ mất nửa giờ, hai người đã về tới Tần phủ. Mắt thấy về đến nhà, Đường Khanh lại phát hiện mình căn bản không còn sức lực, tình huống trước mắt này đừng nói trở về phòng, mà căn bản ngay cả sức lực xuống xe cô cũng không có.

Như nhìn ra cô đang quẫn bách, Tần Thời lại lần nữa tới gần cô, “Không phải em không biết rượu của hộp đêm kia đều có hiệu quả giúp hưng phấn chứ.”

Nghe thế, Đường Khanh tức giận mắng trong lòng, cái gì gọi là lật thuyền trong mương, đây chính là thế!

Tận lực nhịn xuống cảm giác nóng cháy trong cơ thể, cô cắn răng hỏi: “Có, có cách giải không?”



Tần Thời cong khóe môi đẹp đẽ, tà tứ cười, “Dĩ nhiên là có.” Nói xong, không đợi cô mở miệng, hắn liền cúi đầu cắn lên vành tai cô, mờ ám mỉm cười nói, “Rượu này, tôi giúp em giải.”

Những nụ hôn dày đặc phủ từ giữa trán xuống phía dưới, một chớp mắt trước cô còn miễn cưỡng có ý thức, rất nhanh lại lần nữa trầm luân trong đó, không cách nào tự kềm chế được……

Một đêm không ngủ, Đường Khanh nhìn mặt trời tiến dần lên không trung, hơi nheo mắt lại, “Ánh mặt trời có chút chói mắt.” Nói xong, cô nhìn người đàn ông bên cạnh còn đang say ngủ, đỡ trán gọi hệ thống, “Hệ thống.”

“Ừm hửm?”

“Có thể nghĩ cách khiến hắn ngủ thêm một lúc nữa không?”

“Vì sao?”

Hệ thống khó hiểu, hai người này đều đã lăn trên giường, thôi được rồi, là lăn trên thiết bị bay, còn cần làm điều thừa chắc? Có tỉnh hay không cũng đều không khác mấy mà. Chuyện hôm qua ở phòng bao, cô cũng đều đã quay video lại, chỉ cần xem video đó, hắn sẽ biết cô làm hết thảy đều là vì hắn nha.

Chỉ cần tháo gỡ hiểu lầm này, cái khác đều dễ nói chuyện.

Nhưng Đường Khanh lại cho hệ thống một câu trả lời mang tính bùng nổ.

“Ta quyết định…… muốn ly hôn.”

“Cái gì?!”

Nghe giọng nói kinh ngạc của hệ thống, cô tỏ vẻ uất nghẹn, “Ở bên cạnh hắn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được cả, ngươi xem ngày hôm qua ta trước sau mới ra ngoài bao lâu chứ, chẳng qua mới ba tiếng đồng hồ, thế mà đã bị hắn bắt tại trận, về sau còn tìm đại Boss quân đoàn Bóng Tối thế nào được. Ngươi xem, ta đi rồi, hắn có thể xử lý Lâm gia, quân đoàn Bóng Tối có ta giải quyết, như vậy sẽ có thể rút ngắn thời gian hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ chỉ quấy rối ta thôi.”

Tuy cô nói rất có lý, chẳng qua hệ thống vẫn cạn lời: “Ngươi không sợ hắn sẽ hắc hóa?”

“Hắc hóa cái rắm, ta còn chưa hắc hóa đây này!” Nói đến đây, cô âm thầm cắn răng, chỉ một ly rượu như vậy lại có thể khiến cô gục ngã, quả thực mất hết mặt mũi thần y này của cô!

“Khiến hắn ngủ thêm một lúc cũng có thể, chẳng qua phải có điều kiện. Chúng ta làm hệ thống cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, tuy có thể giúp ngươi định vị tìm người, nhưng việc khác lại cần một chút điểm tích lũy.”

Nghe hệ thống dong dài lằng nhằng nói nửa ngày, Đường Khanh mặt đầy hắc tuyến nói: “Gian thương!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook