Chương 144: Tế phẩm 5
Hoa Sinh Tương
09/11/2019
Edit: Xanh Lá
Cổ tuy bị hút máu, nhưng kỳ thật cô cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là có chút tê. Chẳng qua trong mộ địa này, thêm một vị nam chính không biết là người sống hay người chết, Đường Khanh cảm thấy dù mình cũng là người từng thấy qua tình cảnh lớn, nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo, run lên bần bật.
Rốt cuộc, quỷ mới biết nam chính này liệu có đột nhiên hối hận, sau đó ăn tươi nuốt sống cô hay không.
Cô hít hít mũi, cảm thấy mình cần phải giải thích đôi lời: “Vị …… Quân tiên sinh này, tôi chỉ là người của đội khảo cổ tới khảo sát, tuy không biết vì sao lại khiến ngài hiểu lầm, nhưng tôi quả thật không phải tế……”
Cô còn chưa nói xong chữ cuối cùng, từ mộ thất sụp đổ bên kia đã đột nhiên lao tới một vị xà nữ toàn thân cháy đen, ánh mắt cô ta dữ tợn, nhìn người hại mình thê thảm như thế lại nguyên vẹn không tổn hao gì, cô ta nhe răng trợn mắt, “Ta muốn ăn ngươi!”
Vụ nổ lớn như vậy cũng không nổ chết được cô ta, quả nhiên đúng như cô ta nói, lôi phù không có tác dụng gì với cô ta cả.
Đường Khanh nhìn xà nữ đột nhiên lao tới, lập tức sợ đến độ co rụt người lại phía sau nam chính. Nhưng nam chính lại nhẹ nhàng xách cô ra, không chút để ý nói: “Nếu không phải tế phẩm của ta, ta cũng cần cứu ngươi làm gì cả.”
Nhìn dáng vẻ hắn để mặc cô cho xà nữ xử trí, Đường Khanh cũng trợn tròn mắt lên. Đây ‘con mèo nhà nó’ là cái loại nam chính máu lạnh gì!
Quân Lẫm nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, nhàn nhạt hỏi: “Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có phải tế phẩm của ta hay không?”
Cái gì gọi là uy hiếp! Chính là đây!
Chỉ là, đối mặt với uy hiếp trần trụi như vậy, cô lại không cách nào phản kháng. Rốt cuộc phản kháng liền chết ngay, không phản kháng nói không chừng còn có đường sống, cuối cùng cô rưng rưng thừa nhận, “Đúng vậy, là tế phẩm của ngài.”
Quân Lẫm nghe đáp án như vậy, khóe môi tái nhợt khẽ cong lên, dường như rất vừa lòng với câu trả lời này.
“Ngươi là thứ gì, thức thời thì mau cút ngay!” Xà nữ tuy sắp tức điên, nhưng nguy hiểm thì vẫn có thể cảm nhận được, khí tức của người trước mắt này thật sự rất giống khí tức của vị ở sâu bên trong mộ địa kia, chỉ là vị kia rõ ràng còn đang ngủ say, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Nghĩ vậy, cô ta may mắn nghĩ, nói không chừng chỉ là khí tức giống nhau chứ không phải cùng một người, hơn nữa máu tươi của đối phương thật sự quá mê người, muốn từ bỏ, căn bản không có khả năng.
Xà nữ còn muốn nhân cơ hội ăn Đường Khanh, nhưng cô ta còn chưa kịp hành động, một luồng sát khí cường đại liền ập tới. Tiếp sau đó, cô ta chỉ có thể trừng lớn hai mắt, chết vẫn không nhắm mắt được.
Quân Lẫm từ đầu đến cuối đều không thèm cho xà nữ một ánh mắt, sau khi giơ tay giết cô ta, liền bày ra hàm răng sáng quắc với tế phẩm của mình.
“Ta đói bụng.”
Đường Khanh lại lần nữa há hốc miệng, nhìn hàm răng trắng như tuyết kia, run run rẩy rẩy nói: “Không, không phải mới ăn rồi sao?”
Quân Lẫm chỉ chỉ xà nữ đã cứng đờ, mặt không đổi sắc nói: “Đói.”
Đường Khanh trợn mắt há hốc miệng nhìn hắn, lại nhìn nhìn xà nữ đã chết đến không thể chết thêm, dù thế nào cũng không tin giết một xà nữ có thể khiến hắn lần nữa bị đói. Nhưng nhìn ánh mắt chấp nhất kia của hắn, cô cảm thấy cho dù mình mở miệng cự tuyệt, đối phương cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
“Có thể hút ít một chút không?”
Nhìn thiếu nữ trước mắt biểu lộ dáng vẻ hết sức đáng thương, hắn đột nhiên hơi híp mắt lại, tiếp theo nở một nụ cười tà ác, “Không thể.” Nói xong, hắn lại lần nữa cúi đầu.
Đường Khanh cảm thụ được cảm giác quái dị trên cổ, nội tâm cực kỳ muốn khóc, “Hu hu hu, hệ thống, liệu có khả năng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành ta đã bị hút thành thây khô không?”
Hệ thống vừa định nói sẽ không, liền lại nghe cô nói: “Ngươi nói xem nếu ta trở về tìm một bệnh viện trực tiếp thay máu, liệu hắn có thể từ bỏ tế phẩm như ta không nhỉ?”
Hệ thống bị ý tưởng này của cô làm cho chấn kinh rồi, cuối cùng ngơ ngác nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Đường Khanh rất nhanh đã được buông ra, chẳng qua khi cô nhìn răng nanh dính máu kia chậm rãi thu hồi, chỉ cảm thấy hoa mắt từng trận.
Quân Lẫm dùng đầu lưỡi liếm liếm răng nanh của mình, dường như đang hưởng thụ dư vị của máu, “Tuy ngươi nhát gan vô dụng, làm tế phẩm cũng cực kỳ không đủ tư cách, nhưng ta vẫn miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
Đường Khanh rất muốn nói lão nhân gia ngài không cần chịu thiệt thòi đâu, nhưng nghĩ đến mộ địa cực kỳ nguy hiểm này, cô vẫn ngoan ngoãn thu lại ý tưởng trong lòng.
Lúc trước nữ chính có thể bình an rời khỏi mộ địa, cũng đều nhờ có hắn.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên nhớ tới nữ chính đã bị cô quên mất kia, tức khắc nói: “Mộc Cận!”
Quân Lẫm khẽ nhíu mày, không vui nói: “Ta không thích trong miệng tế phẩm của ta còn nhắc đến những người khác.”
“Đây không phải những người khác, đây là……” Đường Khanh rất muốn nói đây là tình nhân định mệnh của ngài nha, nhưng nhìn đôi mắt càng thêm âm trầm của đối phương, cô tức khắc ngậm miệng.
Ánh mắt Quân Lẫm âm u, nhìn cô gằn từng chữ: “Đây chính là những người khác.”
Đường Khanh rụt rụt cổ, thôi được rồi, ngươi là nam chính, ngươi nói gì thì chính là cái đó đi.
“Quân Lẫm, mộ địa này ngài có thể ra ngoài chứ?”
“Có thể.”
“Vậy…… Chúng ta khi nào thì ra ngoài đây?”
Quân Lẫm đột nhiên nhếch môi cười, “Không vội, đồ của ta còn chưa lấy được, sao có thể rời đi sớm như thế.” Nói xong, hắn liền xoay người đi về một hướng khác.
Đường Khanh không khỏi cảm thấy cổ phát lạnh, nhìn dáng vẻ kia của hắn, cũng không biết là ai bị hắn “nhớ thương”, thật tội nghiệp mà.
“Còn đứng ở kia, muốn ta ôm ngươi hả?” Hắn quay đầu lại nhìn tế phẩm vẫn đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm nói.
Đường Khanh vừa định nói mình có thể đi, lại thấy hắn đột nhiên bước tới, tiếp theo cô dại ra nhìn hắn bế mình lên, đồng thời còn cực kỳ ghét bỏ nói: “Chậc, đúng là vô dụng.”
Rốt cuộc cũng là người ngủ say ngàn năm, rõ ràng có thể nói có thể động, nhưng nhiệt độ trên người lại lạnh đến mức khiến người ta run lên.
“Quân Lẫm, tôi có thể tự mình đi.”
Đây mẹ nó lại không phải mùa hè, ôm còn có thể làm mát, đây chính là mộ địa âm lãnh nha. Đường Khanh lúc này chỉ cảm thấy mình bị một khối băng ôm lấy, lạnh đến mức cô quả thực muốn rơi lệ.
“Ngươi chắc sao?”
“Chắc chắn.” Vừa mới nói xong, còn chưa đợi cô có nửa điểm chuẩn bị, một loại cảm giác không trọng lực nháy mắt khiến cô hét lên, “A a a!!”
Đường Khanh dù thế nào cũng không nghĩ tới gia hỏa này đáp ứng buông cô ra, thế mà lại là trực tiếp buông tay!
Mắt thấy cô sắp ngã trên đất, một đôi tay lạnh băng đột nhiên ôm lấy cô, chợt mở miệng, “Còn muốn tự mình đi không?”
Đường Khanh kinh hồn khiếp đảm ôm lấy cổ hắn, cảm giác rơi tự do thình lình xảy đến thực sự một chút cũng không ổn nha, cô vừa lắc đầu vừa nói: “Không muốn nữa không muốn nữa.”
Quân Lẫm nhìn thiếu nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc trong ngực, khẽ nhếch môi, không hề mở miệng.
Mộ địa âm lãnh tối tăm, chẳng qua cũng không biết có phải vì có nam chính bên cạnh hay không, mà cảm giác sợ hãi lúc trước đã nhỏ đi không ít, chẳng qua cảm giác sợ hãi tuy nhỏ hơn một tẹo, nhưng thay vào đo lại là cảm giác quái dị khi bị người bế lên. Vì phân tán lực chú ý của mình, cô nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu thế?”
“Tìm đồ vật của ta.”
“Vậy ngài biết đồ vật của ngài ở đâu sao?”
“Có thể cảm ứng được.”
Đường Khanh cho rằng hắn đánh rơi thứ gì ở mộ địa, rốt cuộc hắn đã ngủ say trong mộ ngàn năm, nói không chừng có thứ gì bên cạnh cũng được chôn cùng, nào biết đâu “đồ vật” mà hắn nói lại là một con người, mà người này cô còn quen biết.
Nhìn ông lão tóc bạc chật vật không chịu nổi ngồi dựa vào vách mộ, cô ngạc nhiên nói: “Giáo sư Lâu?”
Cổ tuy bị hút máu, nhưng kỳ thật cô cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là có chút tê. Chẳng qua trong mộ địa này, thêm một vị nam chính không biết là người sống hay người chết, Đường Khanh cảm thấy dù mình cũng là người từng thấy qua tình cảnh lớn, nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo, run lên bần bật.
Rốt cuộc, quỷ mới biết nam chính này liệu có đột nhiên hối hận, sau đó ăn tươi nuốt sống cô hay không.
Cô hít hít mũi, cảm thấy mình cần phải giải thích đôi lời: “Vị …… Quân tiên sinh này, tôi chỉ là người của đội khảo cổ tới khảo sát, tuy không biết vì sao lại khiến ngài hiểu lầm, nhưng tôi quả thật không phải tế……”
Cô còn chưa nói xong chữ cuối cùng, từ mộ thất sụp đổ bên kia đã đột nhiên lao tới một vị xà nữ toàn thân cháy đen, ánh mắt cô ta dữ tợn, nhìn người hại mình thê thảm như thế lại nguyên vẹn không tổn hao gì, cô ta nhe răng trợn mắt, “Ta muốn ăn ngươi!”
Vụ nổ lớn như vậy cũng không nổ chết được cô ta, quả nhiên đúng như cô ta nói, lôi phù không có tác dụng gì với cô ta cả.
Đường Khanh nhìn xà nữ đột nhiên lao tới, lập tức sợ đến độ co rụt người lại phía sau nam chính. Nhưng nam chính lại nhẹ nhàng xách cô ra, không chút để ý nói: “Nếu không phải tế phẩm của ta, ta cũng cần cứu ngươi làm gì cả.”
Nhìn dáng vẻ hắn để mặc cô cho xà nữ xử trí, Đường Khanh cũng trợn tròn mắt lên. Đây ‘con mèo nhà nó’ là cái loại nam chính máu lạnh gì!
Quân Lẫm nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, nhàn nhạt hỏi: “Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có phải tế phẩm của ta hay không?”
Cái gì gọi là uy hiếp! Chính là đây!
Chỉ là, đối mặt với uy hiếp trần trụi như vậy, cô lại không cách nào phản kháng. Rốt cuộc phản kháng liền chết ngay, không phản kháng nói không chừng còn có đường sống, cuối cùng cô rưng rưng thừa nhận, “Đúng vậy, là tế phẩm của ngài.”
Quân Lẫm nghe đáp án như vậy, khóe môi tái nhợt khẽ cong lên, dường như rất vừa lòng với câu trả lời này.
“Ngươi là thứ gì, thức thời thì mau cút ngay!” Xà nữ tuy sắp tức điên, nhưng nguy hiểm thì vẫn có thể cảm nhận được, khí tức của người trước mắt này thật sự rất giống khí tức của vị ở sâu bên trong mộ địa kia, chỉ là vị kia rõ ràng còn đang ngủ say, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Nghĩ vậy, cô ta may mắn nghĩ, nói không chừng chỉ là khí tức giống nhau chứ không phải cùng một người, hơn nữa máu tươi của đối phương thật sự quá mê người, muốn từ bỏ, căn bản không có khả năng.
Xà nữ còn muốn nhân cơ hội ăn Đường Khanh, nhưng cô ta còn chưa kịp hành động, một luồng sát khí cường đại liền ập tới. Tiếp sau đó, cô ta chỉ có thể trừng lớn hai mắt, chết vẫn không nhắm mắt được.
Quân Lẫm từ đầu đến cuối đều không thèm cho xà nữ một ánh mắt, sau khi giơ tay giết cô ta, liền bày ra hàm răng sáng quắc với tế phẩm của mình.
“Ta đói bụng.”
Đường Khanh lại lần nữa há hốc miệng, nhìn hàm răng trắng như tuyết kia, run run rẩy rẩy nói: “Không, không phải mới ăn rồi sao?”
Quân Lẫm chỉ chỉ xà nữ đã cứng đờ, mặt không đổi sắc nói: “Đói.”
Đường Khanh trợn mắt há hốc miệng nhìn hắn, lại nhìn nhìn xà nữ đã chết đến không thể chết thêm, dù thế nào cũng không tin giết một xà nữ có thể khiến hắn lần nữa bị đói. Nhưng nhìn ánh mắt chấp nhất kia của hắn, cô cảm thấy cho dù mình mở miệng cự tuyệt, đối phương cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
“Có thể hút ít một chút không?”
Nhìn thiếu nữ trước mắt biểu lộ dáng vẻ hết sức đáng thương, hắn đột nhiên hơi híp mắt lại, tiếp theo nở một nụ cười tà ác, “Không thể.” Nói xong, hắn lại lần nữa cúi đầu.
Đường Khanh cảm thụ được cảm giác quái dị trên cổ, nội tâm cực kỳ muốn khóc, “Hu hu hu, hệ thống, liệu có khả năng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành ta đã bị hút thành thây khô không?”
Hệ thống vừa định nói sẽ không, liền lại nghe cô nói: “Ngươi nói xem nếu ta trở về tìm một bệnh viện trực tiếp thay máu, liệu hắn có thể từ bỏ tế phẩm như ta không nhỉ?”
Hệ thống bị ý tưởng này của cô làm cho chấn kinh rồi, cuối cùng ngơ ngác nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Đường Khanh rất nhanh đã được buông ra, chẳng qua khi cô nhìn răng nanh dính máu kia chậm rãi thu hồi, chỉ cảm thấy hoa mắt từng trận.
Quân Lẫm dùng đầu lưỡi liếm liếm răng nanh của mình, dường như đang hưởng thụ dư vị của máu, “Tuy ngươi nhát gan vô dụng, làm tế phẩm cũng cực kỳ không đủ tư cách, nhưng ta vẫn miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
Đường Khanh rất muốn nói lão nhân gia ngài không cần chịu thiệt thòi đâu, nhưng nghĩ đến mộ địa cực kỳ nguy hiểm này, cô vẫn ngoan ngoãn thu lại ý tưởng trong lòng.
Lúc trước nữ chính có thể bình an rời khỏi mộ địa, cũng đều nhờ có hắn.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên nhớ tới nữ chính đã bị cô quên mất kia, tức khắc nói: “Mộc Cận!”
Quân Lẫm khẽ nhíu mày, không vui nói: “Ta không thích trong miệng tế phẩm của ta còn nhắc đến những người khác.”
“Đây không phải những người khác, đây là……” Đường Khanh rất muốn nói đây là tình nhân định mệnh của ngài nha, nhưng nhìn đôi mắt càng thêm âm trầm của đối phương, cô tức khắc ngậm miệng.
Ánh mắt Quân Lẫm âm u, nhìn cô gằn từng chữ: “Đây chính là những người khác.”
Đường Khanh rụt rụt cổ, thôi được rồi, ngươi là nam chính, ngươi nói gì thì chính là cái đó đi.
“Quân Lẫm, mộ địa này ngài có thể ra ngoài chứ?”
“Có thể.”
“Vậy…… Chúng ta khi nào thì ra ngoài đây?”
Quân Lẫm đột nhiên nhếch môi cười, “Không vội, đồ của ta còn chưa lấy được, sao có thể rời đi sớm như thế.” Nói xong, hắn liền xoay người đi về một hướng khác.
Đường Khanh không khỏi cảm thấy cổ phát lạnh, nhìn dáng vẻ kia của hắn, cũng không biết là ai bị hắn “nhớ thương”, thật tội nghiệp mà.
“Còn đứng ở kia, muốn ta ôm ngươi hả?” Hắn quay đầu lại nhìn tế phẩm vẫn đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm nói.
Đường Khanh vừa định nói mình có thể đi, lại thấy hắn đột nhiên bước tới, tiếp theo cô dại ra nhìn hắn bế mình lên, đồng thời còn cực kỳ ghét bỏ nói: “Chậc, đúng là vô dụng.”
Rốt cuộc cũng là người ngủ say ngàn năm, rõ ràng có thể nói có thể động, nhưng nhiệt độ trên người lại lạnh đến mức khiến người ta run lên.
“Quân Lẫm, tôi có thể tự mình đi.”
Đây mẹ nó lại không phải mùa hè, ôm còn có thể làm mát, đây chính là mộ địa âm lãnh nha. Đường Khanh lúc này chỉ cảm thấy mình bị một khối băng ôm lấy, lạnh đến mức cô quả thực muốn rơi lệ.
“Ngươi chắc sao?”
“Chắc chắn.” Vừa mới nói xong, còn chưa đợi cô có nửa điểm chuẩn bị, một loại cảm giác không trọng lực nháy mắt khiến cô hét lên, “A a a!!”
Đường Khanh dù thế nào cũng không nghĩ tới gia hỏa này đáp ứng buông cô ra, thế mà lại là trực tiếp buông tay!
Mắt thấy cô sắp ngã trên đất, một đôi tay lạnh băng đột nhiên ôm lấy cô, chợt mở miệng, “Còn muốn tự mình đi không?”
Đường Khanh kinh hồn khiếp đảm ôm lấy cổ hắn, cảm giác rơi tự do thình lình xảy đến thực sự một chút cũng không ổn nha, cô vừa lắc đầu vừa nói: “Không muốn nữa không muốn nữa.”
Quân Lẫm nhìn thiếu nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc trong ngực, khẽ nhếch môi, không hề mở miệng.
Mộ địa âm lãnh tối tăm, chẳng qua cũng không biết có phải vì có nam chính bên cạnh hay không, mà cảm giác sợ hãi lúc trước đã nhỏ đi không ít, chẳng qua cảm giác sợ hãi tuy nhỏ hơn một tẹo, nhưng thay vào đo lại là cảm giác quái dị khi bị người bế lên. Vì phân tán lực chú ý của mình, cô nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu thế?”
“Tìm đồ vật của ta.”
“Vậy ngài biết đồ vật của ngài ở đâu sao?”
“Có thể cảm ứng được.”
Đường Khanh cho rằng hắn đánh rơi thứ gì ở mộ địa, rốt cuộc hắn đã ngủ say trong mộ ngàn năm, nói không chừng có thứ gì bên cạnh cũng được chôn cùng, nào biết đâu “đồ vật” mà hắn nói lại là một con người, mà người này cô còn quen biết.
Nhìn ông lão tóc bạc chật vật không chịu nổi ngồi dựa vào vách mộ, cô ngạc nhiên nói: “Giáo sư Lâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.