Chương 29: Bạn thân đến thăm
Hồ Kiều Kiều
20/04/2020
Nửa đêm, Nguyễn Thanh cảm thấy có hơi khó chịu, ở trong lòng Từ Nhất Bạch trằn trọc tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Lúc cô trở mình Từ Nhất Bạch liền mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, anh cho rằng cô gặp ác mộng, liền nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Vậy mà, cô vẫn khó chịu, sau đó thậm chí còn rên rỉ trong mơ.
Từ Nhất Bạch nhận thấy có gì đó không đúng, liền nhổm dậy vỗ nhẹ vào mặt cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại ... ...”
Nguyễn Thanh chau mày từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, ngay sau đó lờ mờ nước mắt ôm lấy anh, nũng nịu nghẹn ngào: “U u u~ Bạch Bạch~ Em khó chịu~”
Từ Nhất Bạch liền ôm chặt cô, lo lắng dỗ dành: “Ngoan nào, nói cho anh, khó chịu chỗ nào.”
Gương mặt nhỏ có hơi nhợt nhạt của cô trong chốc lát đỏ ửng, rụt rè và ngượng nghịu: “Bụng, đau bụng ... ...”
“Đau bụng?” Từ Nhất Bạch chau mày nhắc lại lần nữa, sau đó ngờ vực hỏi: “Em muốn đi vệ sinh sao?”
Không hiểu phong tình!
Nguyễn Thanh thở gấp, cắn một cái lên tai anh.
Từ Nhất Bạch chịu đau, biết mình đoán sai, đành phải dỗ dành cô xin tha thứ: “Nhuyễn Nhuyễn anh thật sự không biết, em nói cho anh nghe đi.”
Cô buông tai anh ra, nhỏ tiếng nói: “Con gái mỗi tháng đều có kinh nguyệt một lần.”
Nghe thấy, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo của Từ Nhất Bạch liền đỏ lên, nói lắp: “Vậy, vậy phải làm sao? Anh không am hiểu chuyện này lắm, chỉ là nghe tivi nhắc đến mấy lần.”
“Bây giờ, em cần băng vệ sinh.”
“Được, anh lập tức ra ngoài mua.” Từ Nhất Bạch nói xong liền đứng dậy, Nguyễn Thanh kéo tay anh, hờn dỗi nói: “Ở nhà em có, trong ngăn kéo nhỏ ở tủ quần áo trong phòng ngủ, anh đi lấy giúp em nhé.”
“Được.” Anh vội vội vàng vàng đi về phía nhà cô.
Vì không quen thuộc lắm, lại thêm anh có hơi hoảng hốt, lúc đến phòng ngủ đã bị va mấy lần.
Bị đau khi va phải anh cũng không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ cô gái nhỏ của anh đau rất khó chịu, anh phải nhanh chóng trở về ở bên cô.
Mò quanh tủ quần áo, cuối cùng mò thấy được tay cầm của ngăn kéo. Sau khi kéo ra liền đưa tay tìm kiếm, thu được là từng miếng từng miếng vải mềm như bông, anh nhẹ nhàng lôi ra một cái, mò từng chút một để phân biệt.
Dần dần, khuôn mặt ngờ vực của anh nhuộm lên màu hồng, vội vàng đem miếng vải trên tay ném vào ngăn kéo.
Lúc nãy cái đó là, là ... ... quần lót của Nguyễn Thanh?
Ngồi xổm ở trên đất để bình tĩnh lại, anh mới lần nữa đưa tay tìm kiếm, lần này dịch sang bên cạnh một chút.
Qủa nhiên, vẫn còn một ngăn kéo khác.
Trở về phòng ngủ, Từ Nhất Bạch đưa băng vệ sinh cho Nguyễn Thanh liền quay lưng đi ra ngoài, một chút cũng không dừng lại.
Nguyễn Thanh hiếu kỳ nhìn bóng lưng trốn chạy của anh, đầu phủ một lớp sương mù.
Nhân lúc Nguyễn Thanh vào nhà vệ sinh, Từ Nhất Bạch tìm kiếm ở trên mạng cách để giảm bớt khó chịu trong thời kì kinh nguyệt.
Nước đường đỏ? Chiều nay hình như Nhuyễn Nhuyễn mua đường đỏ ... ... cho nên cô chính là cố ý mua?
Anh vừa nghĩ, vừa cầm ly khuấy một ly nước đường đỏ, bưng vào phòng ngủ đặt lên tủ.
Đưa tay mò trên giường, không có người.
Nhuyễn Nhuyễn ở trong nhà vệ sinh rất lâu rồi, sao vẫn chưa ra?
Anh chau mày, đi đến nhà vệ sinh gõ cửa: “Nhuyễn Nhuyễn?”
Nguyễn Thanh ôm bụng ngồi trên bồn vệ sinh, cô chính là cảm thấy như thế thì không khó chịu lắm, cho nên không muốn ra ngoài.
Đang khó chịu thì nghe thấy Từ Nhất Bạch ở bên ngoài gọi mình, cô liền trả lời: “Em không sao, chuẩn bị ra ngoài.”
Từ Nhất Bạch đợi ở bên ngoài nghe thấy tiếng mở cửa liền đi lên phía trước, ôm chầm lấy cô, Nguyễn Thanh yếu ớt cuộn tròn thành một cục, dựa vào ngực anh mặc cho anh ôm mình trở về giường.
Từ Nhất Bạch ngồi ở bên cạnh cô, đỡ cô dựa vào ngực mình, bọc chăn lại. Sau đó anh một tay cầm ly đưa đến bên miệng cô, từng chút từng chút đút cho cô uống.
Sau khi đút xong anh mới cởi giày lên giường, ôm cô nằm xuống.
Nguyễn Thanh uống nước đường đỏ nóng thoải mái hơn một chút, nằm ở trong lòng anh hiểu kì hỏi anh: “Anh sao lại nghĩ đến việc khuấy nước đường đỏ cho em vậy?”
“Lên mạng tìm.”
“Còn tìm thấy gì không?”
Anh không trả lời, chỉ là đem bàn tay nóng phủ lên trên cái bụng mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa.
Ồ, còn xoa bụng. Nguyễn Thanh vui vẻ nghĩ thầm.
Bàn tay nóng xoa bụng cô, quả thực dễ chịu hơn rất nhiều.
“Em muốn hôn.” Nguyễn Thanh nằm trong lòng anh nũng nịu nói.
Nghe thấy thế, tay xoa bụng của Từ Nhất Bạch ngừng lại một lát, đầu từ từ tiến sát lại gần hôn môi cô, sau đó tiếp tục xoa bụng.
Thấy cô không còn khó chịu như lúc nãy nữa, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Anh xoa cho em, em nhanh ngủ đi.”
Nguyễn Thanh bĩu môi, nũng nịu: “Em muốn nghe kể chuyện mới ngủ được.”
Từ Nhất Bạch yên lặng nửa ngày, từ tốn hỏi: “Tây Du Kí, được không?”
“Đều được, em chỉ là muốn nghe anh kể chuyện.” Cô gật gật đầu.
“Đỉnh núi Hoa Qủa Sơn ven biển phía đông Ngạo Lai Quốc của Trung Quốc có một tảng đá lớn. Một ngày, núi đá vỡ tung dữ dội, kinh thiên động địa, hóa thành một con khỉ đá, tên là Mỹ Hầu Vương ... ...”
Từ Nhất Bạch giọng nói trầm thấp từ tốn kể, Nguyễn Thanh nhắm mắt cười vùi vào trong lòng anh, cứ nghe cứ nghe rồi ngủ thiếp đi.
Anh nghe thấy tiếng hô hấp dần kéo dài của cô gái nhỏ trong lòng, từ từ thu lại giọng nói, cũng nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Tuy đã ngủ rồi, nhưng tay anh vẫn luôn xoa với biên độ nhỏ như cũ, không biết qua bao lâu sau mới dần dần ngừng lại.
Màn đêm thật đẹp, hai người ôm nhau ngủ.
Nguyễn Thanh tối qua ngủ không ngon như thường lệ, cô ở trong mộng luôn hừ hừ hai tiếng, cho nên sáng hôm nay đồng hồ sinh học của cô vẫn ngủ say như vậy.
Từ Nhất Bạch tuy ngủ rất ngon, nhưng anh lại thức dậy sớm, sau đó cẩn thận rời khỏi giường, đem Trầm Mặc ra ngoài.
Đi cùng Trầm Mặc vào hiệu thuốc dưới lầu của tiểu khu.
“Xin hỏi anh cần gì?” Người bán hàng nữ chào hỏi.
“Khụ khụ ... ... con gái hành kinh dùng gì tốt?” Từ Nhất Bạch không thoải mái ho hai tiếng, gương mặt anh tuấn ửng đỏ hỏi.
Người bán hàng nữ và hai người đồng nghiệp khác nháy mắt nhìn nhau lén cười, sau đó mới cầm ra một hộp: “Cái này thì được.”
Từ Nhất Bạch cầm hộp thuốc tiếp tục hỏi: “Cô ấy có bệnh về dạ dày, cái này có hại cho dạ dày không?”
Người bán hàng nghĩ một lát, lại đưa cho anh một hộp thuốc: “Vậy dùng cái này đi.”
“Cái này, có tác dụng phụ gì không?”
“Cái này có trẻ sơ sinh đều có thể dùng, sau 24 tiếng liền hết, một tháng một viên hoàn toàn không có tác dụng phụ.”
“Được, gói lại giúp tôi.”
Thanh toán xong anh xách thuốc đi vào một tiệm bán thức ăn sáng, mua hai tô cháo và một hộp bánh bao chay.
Sau khi đặt chân vào tiểu khu quen thuộc, anh mò điện thoại ra gọi điện thoại cho Tô Hữu.
Rất nhanh liền bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói không rõ ràng đang ngậm thức ăn của Tô Hữu: “Từ thiếu gia, hiếm thấy quá, từ lúc yêu đương bao lâu rồi không tìm tôi.
“Trưa, tối hôm nay và ngày mai đều mang đến cho tôi chút canh tẩm bổ, bổ khí huyết. Thức ăn trưa và tối anh cũng luôn tiện mang đến luôn.”
“Cậu không phải có cơm tình yêu à, còn ăn cơm hộp gì nữa?” Tô Hữu nuốt thức ăn xuống khó hiểu hỏi.
Hỏi xong lại nghĩ đến một câu mình nói lúc trước, trêu đùa anh: “Hai yô, canh tẩm bổ, tư âm bổ thận? Xem ra ngày tháng của cậu trải qua cũng rất tốt.
“Bổ khí huyết, cho Nhuyễn Nhuyễn.” Từ Nhất Bạch vốn không muốn phản ứng, nhưng lại sợ anh ấy mua nhầm canh tẩm bổ, đành phải nói thêm một câu.
“Nguyễn tiểu thư sao rồi?” Nghe thấy Nguyễn Thanh phải tẩm bổ khí huyết, Tô Hữu thu lại nụ cười xấu, nghiêm túc nói.
“Cậu không cần biết.” Từ Nhất Bạch trả lời, “tôi tắt máy đây, buổi trưa nhớ mang canh tẩm bổ và cơm trưa qua.”
“Ai ai ai, tôi sao lại không cần biết? Vậy cậu tìm người khác mua đi!” Tô Hữu vội lớn tiếng kháng nghị.
Chưa nghe thấy trả lời, anh hoài nghi nhìn về phía điện thoại, Từ Nhất Bạch sớm đã tắt máy.
“Từ Nhất Bạch, cụ nhà cậu … … a a a đau quá!” Tô Hữu phát hiện điện thoại bị ngắt, coi thức ăn trong miệng như là Từ Nhất Bạch ra sức nhai, cuối cùng cắn phải lưỡi của mình, anh bưng miệng kêu lên
Mở cửa ra, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Từ Nhất Bạch bưng cháo vào phòng ngủ, đặt lên trên tủ.
Anh ngồi bên giường, ôm luôn cả người lẫn chăn vào lòng: “Nhuyễn Nhuyễn, tỉnh lại, chúng ta ăn rồi lại ngủ.”
Nguyễn Thanh bất mãn hừ hừ hai tiếng, núng nịu nói: “Em không muốn dậy, lưng em đau.”
“Con sâu lười biếng, mang cháo đến cho em, nhanh ăn đi.” Từ Nhất Bạch một tay bưng cháo đưa đến cho cô.
Nguyễn Thanh dựa vào lòng anh cười, ngẩng đầu hôn vào cằm anh: “Anh thật đảm đang.”
Nhận lấy cháo, cô ăn từng thìa từng thìa.
Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào cười, gãi mũi cô: “Trêu chọc anh?”
Cô đảo mắt, hừ, bây giờ cô khó chịu, anh không dám làm gì cô.
Ăn xong, Từ Nhất Bạch lấy thuốc giảm đau ra đưa cho cô: “Uống đi, thuốc giảm đau.”
“Anh mua sao?” Cô có hơi ngạc nhiên nhận lấy thuốc ngậm vào, sau đó uống nước.
“Ừ, không có tác dụng phụ.”
“Bạch Bạch anh thật tốt.” Nguyễn Thanh ôm eo anh nũng nịu.
“Nằm xuống đi.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn lại cho cô.
“Em muốn anh ở cạnh em.”
“Được.”
Cô gái nhỏ của anh đang nũng nịu với anh, anh thực sự đau lòng, không chút do dự liền đáp ứng, ngay sau đó hai người lại ôm nhau ngủ.
Buổi trưa, Tô Hữu xách đồ ăn trưa và canh tẩm bổ đến nhà Từ Nhất Bạch.
Gõ cửa một hồi, đợi đến khi anh mở cửa.
“Làm gì thế, lâu như vậy mới mở cửa.” Anh vừa đi vào vừa nói.
“Ngủ.”
“Ừ, bộ điệu đích xác như là mới ngủ dậy.” Tô Hữu nhìn anh trả lời.
“Canh và cơm đều nóng, đều để trên bàn cho cậu rồi, tôi đi trước đây.” Anh thật không muốn làm bóng đèn, càng không muốn cho chó ăn.
“Ừ, không tiễn.”
“Cậu từ trước đến nay chưa từng tiễn!” Tô Hữu gào lên nhanh như chớp đóng cửa lại rời đi.
Nguyễn Thanh trong phòng ngủ khoác áo ra ngoài: “Tô Hữu đi rồi?”
“Ừ, có hẹn với người đẹp.”
“Ồ.” Cô gật gật đầu, ngồi bên bàn ăn, “ài, có canh gà ác.”
“Đặc biệt chọn cho em, phải uống hết.” Từ Nhất Bạch cũng ngồi xuống chuẩn bị ăn, nghe thấy tiếng nũng nịu của cô liền trực tiếp ra lệnh.
“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Ăn cơm xong, Từ Nhất Bạch phải đến phòng sách đánh chữ, anh bảo Nguyễn Thanh trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Nguyễn Thanh nằm một đêm lại thêm một buổi sáng, không ngủ được nữa, hơn nữa sau khi uống thuốc giảm đau đã thoải mái hơn nhiều, cô không muốn lại nằm trên giường.
“Bạch Bạch, em thật sự không sao rồi, anh cho em vào phòng sách đi.”
Nguyễn Thanh ôm tay anh nũng nịu.
“Anh lên mạng kiểm tra rồi, mấy ngày này ngồi dễ bị đau lưng, em vẫn là đi nằm đi.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô, dỗ cô trở về phòng ngủ.
“Em bây giờ hết đau rồi, em ở phòng sách một lát, nếu như mệt em liền về phòng ngủ, có được không~”
Từ Nhất Bạch chịu không nổi nhất chính là cô nũng nịu, đành phải nghe theo cô: “Thôi được, về phòng lấy chăn đắp lên bụng, nếu mệt thì về lại phòng ngủ.”
“Ừ ừ, em biết.” Cô vui vẻ không ngừng gật đầu, chạy về phòng lấy cái chăn nhỏ đắp bụng.
“Lach cạch lạch cạch lạch cạch.”
Từ Nhất Bạch đang chuyên tâm đánh chữ, trong hai con ngươi mê người đó ngập tràn ánh sáng.
Nguyễn Thanh vốn ngồi trên thảm dựa vào bàn giở sách, bất giác bị tầm nhìn của anh thu hút, cô nhìn anh chăm chú đến xuất thần.
Bộ điệu hết sức chăm chú của Bạch Bạch rất đẹp trai, hai tay đánh chữ rất đẹp, trái tim của cô đang đập nhanh thình thịch, như là trống đánh.
Ánh nhìn nóng bỏng như vậy Từ Nhất Bạch tập trung cách mấy cũng không thể xem thường, hai tay đánh chữ của anh từ từ dừng lại, quay đầu đón nhận ánh mắt của cô.
“Nhuyễn Nhuyễn, tuy anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được.”
Nguyễn Thanh đang xuất thần bị anh gọi cho tỉnh lại, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa của anh, khiến cô chốc lát liền đỏ mặt.
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, nhỏ tiếng nói: “Em, em không có ý.”
Ai bảo anh đẹp trai như thế, cô cũng không muốn mất mặt đâu.
Bầu không khí trong phòng hơi mập mờ, Nguyễn Thanh có chút không chịu được, con gái trong thời kì hành kinh rất dễ cảm động, cô có hơi lo lắng vạn nhất hai người không kiểm soát được thì không tốt.
Cô cắn môi dưới nói: “Em ... ... em cảm thấy lưng có hơi đau, em về phòng nằm một lát.”
Từ Nhất Bạch không trả lời, vẫn bộ điệu như cũ, đến khi cô bắt đầu căng thẳng, anh mới nhẹ nhàng trả lời: “Đi đi.”
Nguyễn Thanh nuốt nước bọt, ôm chăn chạy về phòng.
Mà Từ Nhất Bạch lại cong môi, không biết làm thế nào cười: “Qủy nhát gan.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Thành thật khai báo, anh làm gì với quần lót của em!
Từ Nhất Bạch: Chào hỏi với nó ... ...
Nguyễn Thanh: Lưu manh ╭(╯^╰)╮
Từ Nhất Bạch: Sớm muộn phải gặp mặt, cứ xem như là diễn tập trước.
Nguyễn Thanh: ... ... Không muốn để ý đến anh.
Từ Nhất Bạch: Thưa mẹ, khi nào mới đến giai đoạn mới.
Tác giả: Cái này phải xem mẹ lúc nào vui ha ha ha ha ha (lăn qua lăn lại xin được thu nhận, bình luận, giới thiệu~)
Lúc cô trở mình Từ Nhất Bạch liền mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, anh cho rằng cô gặp ác mộng, liền nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Vậy mà, cô vẫn khó chịu, sau đó thậm chí còn rên rỉ trong mơ.
Từ Nhất Bạch nhận thấy có gì đó không đúng, liền nhổm dậy vỗ nhẹ vào mặt cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại ... ...”
Nguyễn Thanh chau mày từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, ngay sau đó lờ mờ nước mắt ôm lấy anh, nũng nịu nghẹn ngào: “U u u~ Bạch Bạch~ Em khó chịu~”
Từ Nhất Bạch liền ôm chặt cô, lo lắng dỗ dành: “Ngoan nào, nói cho anh, khó chịu chỗ nào.”
Gương mặt nhỏ có hơi nhợt nhạt của cô trong chốc lát đỏ ửng, rụt rè và ngượng nghịu: “Bụng, đau bụng ... ...”
“Đau bụng?” Từ Nhất Bạch chau mày nhắc lại lần nữa, sau đó ngờ vực hỏi: “Em muốn đi vệ sinh sao?”
Không hiểu phong tình!
Nguyễn Thanh thở gấp, cắn một cái lên tai anh.
Từ Nhất Bạch chịu đau, biết mình đoán sai, đành phải dỗ dành cô xin tha thứ: “Nhuyễn Nhuyễn anh thật sự không biết, em nói cho anh nghe đi.”
Cô buông tai anh ra, nhỏ tiếng nói: “Con gái mỗi tháng đều có kinh nguyệt một lần.”
Nghe thấy, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo của Từ Nhất Bạch liền đỏ lên, nói lắp: “Vậy, vậy phải làm sao? Anh không am hiểu chuyện này lắm, chỉ là nghe tivi nhắc đến mấy lần.”
“Bây giờ, em cần băng vệ sinh.”
“Được, anh lập tức ra ngoài mua.” Từ Nhất Bạch nói xong liền đứng dậy, Nguyễn Thanh kéo tay anh, hờn dỗi nói: “Ở nhà em có, trong ngăn kéo nhỏ ở tủ quần áo trong phòng ngủ, anh đi lấy giúp em nhé.”
“Được.” Anh vội vội vàng vàng đi về phía nhà cô.
Vì không quen thuộc lắm, lại thêm anh có hơi hoảng hốt, lúc đến phòng ngủ đã bị va mấy lần.
Bị đau khi va phải anh cũng không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ cô gái nhỏ của anh đau rất khó chịu, anh phải nhanh chóng trở về ở bên cô.
Mò quanh tủ quần áo, cuối cùng mò thấy được tay cầm của ngăn kéo. Sau khi kéo ra liền đưa tay tìm kiếm, thu được là từng miếng từng miếng vải mềm như bông, anh nhẹ nhàng lôi ra một cái, mò từng chút một để phân biệt.
Dần dần, khuôn mặt ngờ vực của anh nhuộm lên màu hồng, vội vàng đem miếng vải trên tay ném vào ngăn kéo.
Lúc nãy cái đó là, là ... ... quần lót của Nguyễn Thanh?
Ngồi xổm ở trên đất để bình tĩnh lại, anh mới lần nữa đưa tay tìm kiếm, lần này dịch sang bên cạnh một chút.
Qủa nhiên, vẫn còn một ngăn kéo khác.
Trở về phòng ngủ, Từ Nhất Bạch đưa băng vệ sinh cho Nguyễn Thanh liền quay lưng đi ra ngoài, một chút cũng không dừng lại.
Nguyễn Thanh hiếu kỳ nhìn bóng lưng trốn chạy của anh, đầu phủ một lớp sương mù.
Nhân lúc Nguyễn Thanh vào nhà vệ sinh, Từ Nhất Bạch tìm kiếm ở trên mạng cách để giảm bớt khó chịu trong thời kì kinh nguyệt.
Nước đường đỏ? Chiều nay hình như Nhuyễn Nhuyễn mua đường đỏ ... ... cho nên cô chính là cố ý mua?
Anh vừa nghĩ, vừa cầm ly khuấy một ly nước đường đỏ, bưng vào phòng ngủ đặt lên tủ.
Đưa tay mò trên giường, không có người.
Nhuyễn Nhuyễn ở trong nhà vệ sinh rất lâu rồi, sao vẫn chưa ra?
Anh chau mày, đi đến nhà vệ sinh gõ cửa: “Nhuyễn Nhuyễn?”
Nguyễn Thanh ôm bụng ngồi trên bồn vệ sinh, cô chính là cảm thấy như thế thì không khó chịu lắm, cho nên không muốn ra ngoài.
Đang khó chịu thì nghe thấy Từ Nhất Bạch ở bên ngoài gọi mình, cô liền trả lời: “Em không sao, chuẩn bị ra ngoài.”
Từ Nhất Bạch đợi ở bên ngoài nghe thấy tiếng mở cửa liền đi lên phía trước, ôm chầm lấy cô, Nguyễn Thanh yếu ớt cuộn tròn thành một cục, dựa vào ngực anh mặc cho anh ôm mình trở về giường.
Từ Nhất Bạch ngồi ở bên cạnh cô, đỡ cô dựa vào ngực mình, bọc chăn lại. Sau đó anh một tay cầm ly đưa đến bên miệng cô, từng chút từng chút đút cho cô uống.
Sau khi đút xong anh mới cởi giày lên giường, ôm cô nằm xuống.
Nguyễn Thanh uống nước đường đỏ nóng thoải mái hơn một chút, nằm ở trong lòng anh hiểu kì hỏi anh: “Anh sao lại nghĩ đến việc khuấy nước đường đỏ cho em vậy?”
“Lên mạng tìm.”
“Còn tìm thấy gì không?”
Anh không trả lời, chỉ là đem bàn tay nóng phủ lên trên cái bụng mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa.
Ồ, còn xoa bụng. Nguyễn Thanh vui vẻ nghĩ thầm.
Bàn tay nóng xoa bụng cô, quả thực dễ chịu hơn rất nhiều.
“Em muốn hôn.” Nguyễn Thanh nằm trong lòng anh nũng nịu nói.
Nghe thấy thế, tay xoa bụng của Từ Nhất Bạch ngừng lại một lát, đầu từ từ tiến sát lại gần hôn môi cô, sau đó tiếp tục xoa bụng.
Thấy cô không còn khó chịu như lúc nãy nữa, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Anh xoa cho em, em nhanh ngủ đi.”
Nguyễn Thanh bĩu môi, nũng nịu: “Em muốn nghe kể chuyện mới ngủ được.”
Từ Nhất Bạch yên lặng nửa ngày, từ tốn hỏi: “Tây Du Kí, được không?”
“Đều được, em chỉ là muốn nghe anh kể chuyện.” Cô gật gật đầu.
“Đỉnh núi Hoa Qủa Sơn ven biển phía đông Ngạo Lai Quốc của Trung Quốc có một tảng đá lớn. Một ngày, núi đá vỡ tung dữ dội, kinh thiên động địa, hóa thành một con khỉ đá, tên là Mỹ Hầu Vương ... ...”
Từ Nhất Bạch giọng nói trầm thấp từ tốn kể, Nguyễn Thanh nhắm mắt cười vùi vào trong lòng anh, cứ nghe cứ nghe rồi ngủ thiếp đi.
Anh nghe thấy tiếng hô hấp dần kéo dài của cô gái nhỏ trong lòng, từ từ thu lại giọng nói, cũng nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Tuy đã ngủ rồi, nhưng tay anh vẫn luôn xoa với biên độ nhỏ như cũ, không biết qua bao lâu sau mới dần dần ngừng lại.
Màn đêm thật đẹp, hai người ôm nhau ngủ.
Nguyễn Thanh tối qua ngủ không ngon như thường lệ, cô ở trong mộng luôn hừ hừ hai tiếng, cho nên sáng hôm nay đồng hồ sinh học của cô vẫn ngủ say như vậy.
Từ Nhất Bạch tuy ngủ rất ngon, nhưng anh lại thức dậy sớm, sau đó cẩn thận rời khỏi giường, đem Trầm Mặc ra ngoài.
Đi cùng Trầm Mặc vào hiệu thuốc dưới lầu của tiểu khu.
“Xin hỏi anh cần gì?” Người bán hàng nữ chào hỏi.
“Khụ khụ ... ... con gái hành kinh dùng gì tốt?” Từ Nhất Bạch không thoải mái ho hai tiếng, gương mặt anh tuấn ửng đỏ hỏi.
Người bán hàng nữ và hai người đồng nghiệp khác nháy mắt nhìn nhau lén cười, sau đó mới cầm ra một hộp: “Cái này thì được.”
Từ Nhất Bạch cầm hộp thuốc tiếp tục hỏi: “Cô ấy có bệnh về dạ dày, cái này có hại cho dạ dày không?”
Người bán hàng nghĩ một lát, lại đưa cho anh một hộp thuốc: “Vậy dùng cái này đi.”
“Cái này, có tác dụng phụ gì không?”
“Cái này có trẻ sơ sinh đều có thể dùng, sau 24 tiếng liền hết, một tháng một viên hoàn toàn không có tác dụng phụ.”
“Được, gói lại giúp tôi.”
Thanh toán xong anh xách thuốc đi vào một tiệm bán thức ăn sáng, mua hai tô cháo và một hộp bánh bao chay.
Sau khi đặt chân vào tiểu khu quen thuộc, anh mò điện thoại ra gọi điện thoại cho Tô Hữu.
Rất nhanh liền bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói không rõ ràng đang ngậm thức ăn của Tô Hữu: “Từ thiếu gia, hiếm thấy quá, từ lúc yêu đương bao lâu rồi không tìm tôi.
“Trưa, tối hôm nay và ngày mai đều mang đến cho tôi chút canh tẩm bổ, bổ khí huyết. Thức ăn trưa và tối anh cũng luôn tiện mang đến luôn.”
“Cậu không phải có cơm tình yêu à, còn ăn cơm hộp gì nữa?” Tô Hữu nuốt thức ăn xuống khó hiểu hỏi.
Hỏi xong lại nghĩ đến một câu mình nói lúc trước, trêu đùa anh: “Hai yô, canh tẩm bổ, tư âm bổ thận? Xem ra ngày tháng của cậu trải qua cũng rất tốt.
“Bổ khí huyết, cho Nhuyễn Nhuyễn.” Từ Nhất Bạch vốn không muốn phản ứng, nhưng lại sợ anh ấy mua nhầm canh tẩm bổ, đành phải nói thêm một câu.
“Nguyễn tiểu thư sao rồi?” Nghe thấy Nguyễn Thanh phải tẩm bổ khí huyết, Tô Hữu thu lại nụ cười xấu, nghiêm túc nói.
“Cậu không cần biết.” Từ Nhất Bạch trả lời, “tôi tắt máy đây, buổi trưa nhớ mang canh tẩm bổ và cơm trưa qua.”
“Ai ai ai, tôi sao lại không cần biết? Vậy cậu tìm người khác mua đi!” Tô Hữu vội lớn tiếng kháng nghị.
Chưa nghe thấy trả lời, anh hoài nghi nhìn về phía điện thoại, Từ Nhất Bạch sớm đã tắt máy.
“Từ Nhất Bạch, cụ nhà cậu … … a a a đau quá!” Tô Hữu phát hiện điện thoại bị ngắt, coi thức ăn trong miệng như là Từ Nhất Bạch ra sức nhai, cuối cùng cắn phải lưỡi của mình, anh bưng miệng kêu lên
Mở cửa ra, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Từ Nhất Bạch bưng cháo vào phòng ngủ, đặt lên trên tủ.
Anh ngồi bên giường, ôm luôn cả người lẫn chăn vào lòng: “Nhuyễn Nhuyễn, tỉnh lại, chúng ta ăn rồi lại ngủ.”
Nguyễn Thanh bất mãn hừ hừ hai tiếng, núng nịu nói: “Em không muốn dậy, lưng em đau.”
“Con sâu lười biếng, mang cháo đến cho em, nhanh ăn đi.” Từ Nhất Bạch một tay bưng cháo đưa đến cho cô.
Nguyễn Thanh dựa vào lòng anh cười, ngẩng đầu hôn vào cằm anh: “Anh thật đảm đang.”
Nhận lấy cháo, cô ăn từng thìa từng thìa.
Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào cười, gãi mũi cô: “Trêu chọc anh?”
Cô đảo mắt, hừ, bây giờ cô khó chịu, anh không dám làm gì cô.
Ăn xong, Từ Nhất Bạch lấy thuốc giảm đau ra đưa cho cô: “Uống đi, thuốc giảm đau.”
“Anh mua sao?” Cô có hơi ngạc nhiên nhận lấy thuốc ngậm vào, sau đó uống nước.
“Ừ, không có tác dụng phụ.”
“Bạch Bạch anh thật tốt.” Nguyễn Thanh ôm eo anh nũng nịu.
“Nằm xuống đi.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn lại cho cô.
“Em muốn anh ở cạnh em.”
“Được.”
Cô gái nhỏ của anh đang nũng nịu với anh, anh thực sự đau lòng, không chút do dự liền đáp ứng, ngay sau đó hai người lại ôm nhau ngủ.
Buổi trưa, Tô Hữu xách đồ ăn trưa và canh tẩm bổ đến nhà Từ Nhất Bạch.
Gõ cửa một hồi, đợi đến khi anh mở cửa.
“Làm gì thế, lâu như vậy mới mở cửa.” Anh vừa đi vào vừa nói.
“Ngủ.”
“Ừ, bộ điệu đích xác như là mới ngủ dậy.” Tô Hữu nhìn anh trả lời.
“Canh và cơm đều nóng, đều để trên bàn cho cậu rồi, tôi đi trước đây.” Anh thật không muốn làm bóng đèn, càng không muốn cho chó ăn.
“Ừ, không tiễn.”
“Cậu từ trước đến nay chưa từng tiễn!” Tô Hữu gào lên nhanh như chớp đóng cửa lại rời đi.
Nguyễn Thanh trong phòng ngủ khoác áo ra ngoài: “Tô Hữu đi rồi?”
“Ừ, có hẹn với người đẹp.”
“Ồ.” Cô gật gật đầu, ngồi bên bàn ăn, “ài, có canh gà ác.”
“Đặc biệt chọn cho em, phải uống hết.” Từ Nhất Bạch cũng ngồi xuống chuẩn bị ăn, nghe thấy tiếng nũng nịu của cô liền trực tiếp ra lệnh.
“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Ăn cơm xong, Từ Nhất Bạch phải đến phòng sách đánh chữ, anh bảo Nguyễn Thanh trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Nguyễn Thanh nằm một đêm lại thêm một buổi sáng, không ngủ được nữa, hơn nữa sau khi uống thuốc giảm đau đã thoải mái hơn nhiều, cô không muốn lại nằm trên giường.
“Bạch Bạch, em thật sự không sao rồi, anh cho em vào phòng sách đi.”
Nguyễn Thanh ôm tay anh nũng nịu.
“Anh lên mạng kiểm tra rồi, mấy ngày này ngồi dễ bị đau lưng, em vẫn là đi nằm đi.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô, dỗ cô trở về phòng ngủ.
“Em bây giờ hết đau rồi, em ở phòng sách một lát, nếu như mệt em liền về phòng ngủ, có được không~”
Từ Nhất Bạch chịu không nổi nhất chính là cô nũng nịu, đành phải nghe theo cô: “Thôi được, về phòng lấy chăn đắp lên bụng, nếu mệt thì về lại phòng ngủ.”
“Ừ ừ, em biết.” Cô vui vẻ không ngừng gật đầu, chạy về phòng lấy cái chăn nhỏ đắp bụng.
“Lach cạch lạch cạch lạch cạch.”
Từ Nhất Bạch đang chuyên tâm đánh chữ, trong hai con ngươi mê người đó ngập tràn ánh sáng.
Nguyễn Thanh vốn ngồi trên thảm dựa vào bàn giở sách, bất giác bị tầm nhìn của anh thu hút, cô nhìn anh chăm chú đến xuất thần.
Bộ điệu hết sức chăm chú của Bạch Bạch rất đẹp trai, hai tay đánh chữ rất đẹp, trái tim của cô đang đập nhanh thình thịch, như là trống đánh.
Ánh nhìn nóng bỏng như vậy Từ Nhất Bạch tập trung cách mấy cũng không thể xem thường, hai tay đánh chữ của anh từ từ dừng lại, quay đầu đón nhận ánh mắt của cô.
“Nhuyễn Nhuyễn, tuy anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được.”
Nguyễn Thanh đang xuất thần bị anh gọi cho tỉnh lại, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa của anh, khiến cô chốc lát liền đỏ mặt.
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, nhỏ tiếng nói: “Em, em không có ý.”
Ai bảo anh đẹp trai như thế, cô cũng không muốn mất mặt đâu.
Bầu không khí trong phòng hơi mập mờ, Nguyễn Thanh có chút không chịu được, con gái trong thời kì hành kinh rất dễ cảm động, cô có hơi lo lắng vạn nhất hai người không kiểm soát được thì không tốt.
Cô cắn môi dưới nói: “Em ... ... em cảm thấy lưng có hơi đau, em về phòng nằm một lát.”
Từ Nhất Bạch không trả lời, vẫn bộ điệu như cũ, đến khi cô bắt đầu căng thẳng, anh mới nhẹ nhàng trả lời: “Đi đi.”
Nguyễn Thanh nuốt nước bọt, ôm chăn chạy về phòng.
Mà Từ Nhất Bạch lại cong môi, không biết làm thế nào cười: “Qủy nhát gan.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Thành thật khai báo, anh làm gì với quần lót của em!
Từ Nhất Bạch: Chào hỏi với nó ... ...
Nguyễn Thanh: Lưu manh ╭(╯^╰)╮
Từ Nhất Bạch: Sớm muộn phải gặp mặt, cứ xem như là diễn tập trước.
Nguyễn Thanh: ... ... Không muốn để ý đến anh.
Từ Nhất Bạch: Thưa mẹ, khi nào mới đến giai đoạn mới.
Tác giả: Cái này phải xem mẹ lúc nào vui ha ha ha ha ha (lăn qua lăn lại xin được thu nhận, bình luận, giới thiệu~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.