Chương 3: Chia tay một cách không vui vẻ
Hồ Kiều Kiều
08/04/2020
“Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”
Căn phòng yên tĩnh khác thường, tiếng chó sủa nôn nao chớp mắt phá vỡ màn đêm.
Nguyễn Thanh vội vàng vén chăn ra, mang dép vào đi nhanh về phía cửa ra vào, từ mắt mèo nhìn ra ngoài dò xét một lát, sau khi xác định không có người ngoài mới lấy chìa khóa và đèn pin ở trên tủ để giày mở cửa ra.
Trong hành lang không có gì khác thường, bóng đèn Led không hư, nhưng mà lúc nãy thực sự nghe thấy âm thanh rất lớn, rõ ràng có tiếng chó kêu, chẳng nhẽ nhà người đàn ông ấy xảy ra chuyện?
Nghĩ như thế liền đi đến trước cửa nhà bọn họ, Nguyễn Thanh giơ tay gõ cửa “cốc cốc cốc”
“Gâu gâu! Gâu! Gâu!” Trả lời cô đầu tiên là tiếng sủa hùng hồn của chú chó, sau đó Nguyễn Thanh liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn lại gần.
“Lộc cộc” một tiếng, khóa cửa mở ra, liền sau đó cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng chiếu vào căn phòng. Tư thế cao và thẳng của người đàn ông đột nhiên phóng vào trong con ngươi của Nguyễn Thanh, phía sau là thân ảnh được kéo dài bởi ánh sáng.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông, bất ngờ mang nét dịu dàng.
Người đàn ông hơi cúi đầu, “có chuyện xảy ra?” anh nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút khàn khàn vang lên trong hành lang.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu vừa vặn đối diện với mắt của anh ta, bóng tối trong con ngươi yếu ớt được ánh đèn buông xuống vài điểm sáng, giống như là đốm sáng nhỏ ở trên biển. Nguyễn Thanh bị hai con ngươi nhìn chăm chú, mặt hơi ửng hồng. Ánh mắt thâm tình nhìn cô như vậy, khiến cho cổ họng cô cứng lại như là cây kẹo bông ngọt ngào, cơ hồ nói không thành lời.
Lúc Nguyễn Thanh bị đôi đồng tử đó làm cho mê hoặc, mày kiếm đầy khí khái của Từ Nhất Bạch khẽ chau lại, sao lại không trả lời anh.
Cẳng chân của Nguyễn Thanh bị thân thể lông lá ấm áp cọ xát vào, cô ngay lập tức hoàn hồn.
Cô ngồi xổm xuống sờ đầu của chú chó, thuận theo tai vuốt xuống lưng của nó: “Xin chào, tôi là hàng xóm ở cửa nhà đối diện, tên là Nguyễn Thanh. Tôi nghe thấy tiếng động nghĩ rằng chỗ anh xảy ra chuyện gì, cho nên mới đến hỏi anh.”
Nguyễn Thanh vân vê đôi tai mềm mại của chú chó, trong đầu lại tràn ngập đôi mắt đẹp của người đàn ông, có chút không tập trung trả lời.
Ồ, Nguyễn Thanh, tên rất hay.
“Xảy ra chuyện gì sao?” không thấy người đàn ông nói chuyện, Nguyễn Thanh cho rằng thực sự xảy ra chuyện, lập tức đứng dậy tiến hai bước về phía trước.
Đến gần như vậy, cô mới phát hiện người đàn ông thực sự rất cao, nói không chừng hơn cả mét tám, chiều cao một mét bảy của mình ở trước mặt anh ta chỉ vừa mới đến ngang ngực.
Lúc Nguyễn Thanh truy hỏi, trên gương mặt anh tuấn của Từ Nhất Bạch để lộ ra chút xấu hổ, mày kiếm của anh căng thẳng chau lại, có chút phiền muộn bối rối, trong đôi mắt nhanh chóng lướt qua vẻ ngại ngùng.
“Khụ” đặt tay lên miệng nhẹ ho một tiếng, tầm mắt Từ Nhất Bạch nhẹ buông xuống, suy nghĩ chốc lát nhìn về phía Nguyễn Thanh trả lời một cách điềm tĩnh: “Không có gì, cái ly không cẩn thận rơi xuống đất bị vỡ.”
“Ồ, không có chuyện gì thì tốt.” Nguyễn Thanh thuận theo lời của anh ta nói.
“Từ Nhất Bạch”
“Sao?” Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta một cách ngờ vực.
Từ Nhất Bạch nghe thấy giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ của cô, trong mắt thoáng qua ý cười, sau đó nói thêm vào: “Tên của tôi.”
“Ồ”
Từ Nhất Bạch…… Nguyễn Thanh ngẩng lên liếc nhìn người đàn ông, thật sự thích hợp với anh ấy.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, Nguyễn Thanh cảm thấy bầu không khí lại lần nữa trở nên không tự nhiên.
“Vậy anh cẩn thận chút, nhặt thủy tinh đừng dùng tay, có chổi để quét thì tốt……” bầu không khí có chút khác thường, Nguyễn Thanh căng thẳng, lòng bàn tay lại bắt đầu chảy mồ hôi, miệng của cô không tự giác mở ra, nói dông dài hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não.
Xong rồi, từ nhỏ đã như thế, lúc căng thẳng thì không kiềm chế được lời nói. Cho nên bây giờ lại như vậy, phải nói cho xong sao, hay là trực tiếp chào tạm biệt? Anh ta có nghĩ rằng mình đối với đàn ông lạ đều quan tâm không chút e dè như thế? Chắc không đâu, cô chỉ là đang quan tâm đến hàng xóm, đúng, chỉ là quan tâm hàng xóm thôi mà.
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đến sau cùng chỉ có cô biết mình đang nói gì.
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc”
Bầu không khí đang căng thẳng, chú chó nhỏ khoan khoái chạy lại, trong miệng ngậm một miếng xương màu hồng, trực tiếp ngồi xổm ở dưới chân Nguyễn Thanh, chớp mắt ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Thanh đang lo lắng, lập tức thuận thế cũng ngồi xổm xuống, hai tay cầm tai đang rủ xuống vân vê.
Chú chó nhỏ thật tốt, đến vừa đúng lúc, thật ngoan.
Nó chớp mắt hai lần, đưa một móng vuốt nhỏ của mình lên, Nguyễn Thanh thấy vậy đưa tay phải của mình ra một cách phối hợp, “chó nhỏ, mày muốn bắt tay với chị sao?”
Giọng nói vừa mới hạ xuống, lòng bàn tay phải của cô có một miếng bánh quy hình cục xương màu hồng, ngẩng đầu liếc nhìn Từ Nhất Bạch, lại cúi đầu đối diện với chú chó nhỏ.
Chú chó nghiêng đầu về bên phải, đôi mắt đen sì vừa vặn đối mặt với cô liền nhìn sang phía bên cạnh, sau đó quay lại nhìn cô. Ánh mắt này khiến Nguyễn Thanh không hiểu vì sao lại muốn cười, bộ dạng vừa thấp thỏm lo lắng lại vừa mong muốn được khen ngợi nhìn thế nào cũng không giống vị chủ nhân lạnh lùng cao quí của nó.
“Đây là cho tao phải không, nhưng mà cục xương màu hồng này là gì?” tay trái vuốt vuốt đầu của chú chó, câu trước là nói với nó, nửa câu sau thì ngẩng đầu nhìn Từ Nhất Bạch.
“Thức ăn của chó” giọng nói của anh ta trầm thấp êm tai, vô tình để lộ chút buồn cười, “có thể ăn” nếu như không để bụng đến nước bọt của nó.
“Há” lần nữa đối diện với chú chó, Nguyễn Thanh duỗi tay ra ôm đầu của nó vào trong lòng. Cảm nhận được sự vui vẻ của cô, nó cũng ngẩng đầu lên một cách phấn khởi dựa lên bả vai của cô ra sức cọ.
Lần nữa đứng dậy, Nguyễn Thanh cuối cùng có thể bình tĩnh nhìn Từ Nhất Bạch: “Lần sau nên cẩn thận chút, không làm phiền anh nữa.” Nói sau quay lưng bước hai bước về phía nhà mình, lại quay đầu nhìn thẳng vào chú chó, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc “Rất cám ơn món quà, cám ơn mày.
“Cám ơn” chân trước vừa đặt vào cửa nhà liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cám ơn “Sau này sẽ hết sức cẩn thận, không để làm phiền cô lúc nửa đêm.”
“Không sao cả” đóng của lại, Nguyễn Thanh dựa lưng vào tường, đến khi cửa nhà đối diện truyền đến âm thanh đóng cửa, tâm trạng treo trên không trung của cô mới từ từ rơi xuống.
Đặt chìa khóa, đèn pin và thức ăn của chó lên trên tủ để giày, toàn thân Nguyễn Thanh nhanh nhẹn chui vào trong túi ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô lại hiện ra đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, bên tai nhớ lại hai chữ “cám ơn”, cô im lặng lẩm bẩm: “Từ Nhất Bạch……”
Càng nghĩ mặt của cô càng nóng, cô cố gắng ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, nhưng ba chữ “Từ Nhất Bạch” lại như là khắc vào trong đầu, càng khống chế bản thân thì lại càng không kiềm chế được mà nghĩ đến.
Sau cùng, cô quấn chăn lại, ở trên giường lăn lộn đến lúc chóng mặt mới từ từ bình tình lại, không lâu sau từ trong túi ngủ dần dần truyền đến tiếng thở quen thuộc.
Sáu giờ sáng, tiếng chuông báo đúng giờ reo lên.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa rơi lả tả trên tấm chăn, Nguyễn Thanh từ trong túi ngủ bò ra, mò lấy điện thoại ở dưới gối ra xem tin tức một lát, sau đó ra ngoài chạy bộ.
Chạy bộ xong về nhà ăn một bữa sáng đơn giản, thay áo quần xách túi và máy tính đi đến công ty.
Buổi tối hơn 11 giờ, Nguyễn Thanh kéo tấm thân mệt mỏi về đến nhà: “À, cuối cùng về đến nhà rồi, mệt chết đi được, đau đầu quá…”
Nhanh chóng tắm rửa súc miệng rối ném mình lên trên giường, chớp mắt Nguyễn Thanh liền ngủ.
Cô vừa mới đi vào giấc ngủ không lâu thì bị âm thanh liên tiếp ”Leng keng leng keng” làm cho tỉnh giấc.
“Ách……” Nguyễn Thanh chau mày gõ gõ vào cái đầu đang phát đau, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Trong sự mơ hồ, ý thức của cô ngày càng trở nên mờ nhạt, tay gõ vào đầu cũng từ từ ngừng lại động tác, chỉ có đầu mày còn hơi nhăn, tiếng thở nhẹ và nông ngày càng kéo dài.
“Ầm”
Nguyễn Thanh bỗng nhiên mở to mắt, tâm trạng có chút bực dọc.
Huyệt thái dương của cô vẫn còn đau, mí mắt trên dưới cũng đang đánh nhau, trong lòng thầm nói “quá tam ba bận” Nguyễn Thanh lại mơ mơ hồ hồ ngủ, ai biết được, nửa tỉnh nửa mê lại vang lên âm thânh “thình thịch……ầm”
Nửa đêm không ngủ, anh ta rốt cuộc đang làm gì chứ!
Nguyễn Thanh cảm thấy không tài nào chịu đựng nổi, cho dù Từ Nhất Bạch anh ta đẹp trai, giọng nói lại êm tai cũng không quan trọng hơn việc ngủ nghỉ.
Cô mang dép vào đi nhanh về phía cửa đối diện, giơ tay lên gõ cửa dồn dập: “cốc cốc cốc cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Tiếng bước chân quen thuộc gần kề, tư thế thẳng tắp giống với đêm qua của Từ Nhất Bạch dần dần hiện rõ sau cánh cửa, lông vàng cũng từ trong khe hở chen ra ngoài vây lấy chân của Nguyễn Thanh cọ trái cọ phải, nịnh nọt như thế đối với tâm trạng phiền muộn hiện tại của Nguyễn Thanh mà nói cũng chỉ là mây trôi.
Từ Nhất Bạch có chút xấu hổ mở miệng, vẫn chưa kịp nói câu nào, Nguyễn Thanh liền cắt ngang : “Từ tiên sinh, xin anh xem xem hiện tại mấy giờ rồi, anh không ngủ cũng không có ai ép buộc anh, nhưng anh không thể khiến cho người khác cũng không ngủ theo. Anh mỗi đêm đều lên xuống mấy lần nói không chừng tôi cũng mắc bệnh tim rồi, xin anh có việc gì thì đợi ban ngày hãy làm có được không?”
Nguyễn Thanh ngừng giây lát, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng nói: “Với lại, nếu anh thực sự muốn làm vào ban đêm, xin anh mở đèn lên có được không? Chả trách đồ đạc nhiều lần rơi trên nền, không mở đèn đương nhiên xảy ra chuyện rồi. Anh cũng không đến mức trả không nổi tiền điện chứ? Nếu thực sự là như thế, vậy ngày mai tôi đi thanh toán giúp anh.” ,
Sau khi trút hết cơn giận, đầu óc Nguyễn Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo, trong lòng cô có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không được, hơn nữa nếu có thể rút lại cũng không rút, nếu không thì mặt mũi của mình để ở đâu.
Cô cố gắng ưỡn thẳng lưng nghiêm túc nhìn Từ Nhất Bạch, trong lòng không ngừng nói: không được chùn chân! Không được chùn chân! Không được chùn chân!
Từ Nhất Bạch không nói câu nào nhìn cô, đôi môi mỏng nhợt nhạt nhếch lên đặc biệt chói mắt. Không biết có phải là ảo giác hay không, Nguyễn Thanh hình như nhìn thấy trong ánh mắt anh ta thoáng qua chút lúng túng, mãi hồi lâu anh ta nói: “Thật có lỗi”
Nói xong anh ta ngừng lại một lát, cảm thấy dường như anh ta đang siết chặt nắm đấm, nói một cách đúng mực: “Đem lại sự bất tiện cho cô tôi rất xin lỗi, việc xảy ra là có nguyên nhân nhưng kì thực không tiện nói ra, tôi sẽ cố gắng xử lí việc này.”
Nghe thấy câu “xin lỗi” của Từ Nhất Bạch, tâm trạng Nguyễn Thanh càng thêm phần khó chịu, cô cũng biết những lời nói lúc nãy của mình thật có chút khiến cho người khác quẫn bách.
“Tôi......” tôi lúc nãy là lời nói trong lúc tức giận, anh đừng để bụng, tôi chỉ là vì hôm nay đi làm rất mệt, lại thêm đau đầu nên mới như thế.
“Trầm Mặc, về đây!” Từ Nhất Bạch đột nhiên ra lệnh.
Trầm Mặc cúi đầu nằm sấp bên cạnh chân của Nguyễn Thanh, mắt liếc về phía anh một cái sau đó nhanh chóng né tránh, sau cùng dưới khí thế mạnh mẽ của Từ Nhất Bạch nghẹn ngào một tiếng, từ từ di chuyển vào trong phòng.
Tiếp sau đó Từ Nhất Bạch giơ tay lên tiễn khách, giọng nói không cao, nhưng cực kỳ kiên định: “Mời về”
Thái độ của Từ Nhất Bạch khiến cho Nguyễn Thanh tức giận không thôi, lời xin lỗi nghẹn lại ở trong cổ họng, trong lòng ngoài sự xấu hổ còn có chút vui mừng: không nói ra thì tốt, không thì quá mất mặt.
“Tôi biết về, không cần anh mời!” oán giận nói một câu, Nguyễn Thanh trong lòng mới thoải mái một chút.
Nguyễn Thanh quay lưng ra sức bước, cảm thấy rất có khí thế, đến mức Từ Nhất Bạch có nhìn thế nào cũng không liên quan đến cô, tóm lại bây giờ hai người đều không vui vẻ mà tạm biệt.
Nằm ở trên giường, dùng tay chọc vào tai của gấu bông, Nguyễn Thanh vỗ vỗ mặt, thở hổn hển nói nhỏ: “nếu không phải là mặt đẹp trai một chút, bề ngoài cao một chút, giọng nói dễ nghe một chút, thì có thể đối xử như thế với phụ nữa sao? Nói chuyện khiến người khác tức giận như thế, đẹp trai thì thế nào, giọng nói hay thì thế nào!”
“Không phải nói con gái đẹp có đặc quyền , gạc người......”
“Tôi lại không phải là cố ý.”
“Cẩn thận mắt!”
Nói một câu cô lại trằn trọc một lát, sau khi nói dông nói dài hồi lâu, tâm trạng Nguyễn Thanh cuối cùng cũng vui vẻ thoải mái, vừa lòng thỏa ý chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: anh ức hiếp em (╥╯^╰╥)
Từ Nhất Bạch: anh không có
Nguyễn Thanh: anh ức hiếp, Trầm Mặc cũng bị anh đuổi đi rồi.
Từ Nhất Bạch: anh là, đố kị
Nguyễn Thanh: vậy anh cười một cái.
Từ Nhất Bạch: ...... hôn một cái rồi cười
Nguyễn Thanh: (づ ̄3 ̄)づ
Từ Nhất Bạch: khưa. (Ừ, đây là nụ cười mà Từ Nhất Bạch nghĩ)
Nguyễn Thanh:……
Lông vàng bị ép đi lấy thức ăn: đến đây, thưởng thức đồ ăn
Căn phòng yên tĩnh khác thường, tiếng chó sủa nôn nao chớp mắt phá vỡ màn đêm.
Nguyễn Thanh vội vàng vén chăn ra, mang dép vào đi nhanh về phía cửa ra vào, từ mắt mèo nhìn ra ngoài dò xét một lát, sau khi xác định không có người ngoài mới lấy chìa khóa và đèn pin ở trên tủ để giày mở cửa ra.
Trong hành lang không có gì khác thường, bóng đèn Led không hư, nhưng mà lúc nãy thực sự nghe thấy âm thanh rất lớn, rõ ràng có tiếng chó kêu, chẳng nhẽ nhà người đàn ông ấy xảy ra chuyện?
Nghĩ như thế liền đi đến trước cửa nhà bọn họ, Nguyễn Thanh giơ tay gõ cửa “cốc cốc cốc”
“Gâu gâu! Gâu! Gâu!” Trả lời cô đầu tiên là tiếng sủa hùng hồn của chú chó, sau đó Nguyễn Thanh liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn lại gần.
“Lộc cộc” một tiếng, khóa cửa mở ra, liền sau đó cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng chiếu vào căn phòng. Tư thế cao và thẳng của người đàn ông đột nhiên phóng vào trong con ngươi của Nguyễn Thanh, phía sau là thân ảnh được kéo dài bởi ánh sáng.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông, bất ngờ mang nét dịu dàng.
Người đàn ông hơi cúi đầu, “có chuyện xảy ra?” anh nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút khàn khàn vang lên trong hành lang.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu vừa vặn đối diện với mắt của anh ta, bóng tối trong con ngươi yếu ớt được ánh đèn buông xuống vài điểm sáng, giống như là đốm sáng nhỏ ở trên biển. Nguyễn Thanh bị hai con ngươi nhìn chăm chú, mặt hơi ửng hồng. Ánh mắt thâm tình nhìn cô như vậy, khiến cho cổ họng cô cứng lại như là cây kẹo bông ngọt ngào, cơ hồ nói không thành lời.
Lúc Nguyễn Thanh bị đôi đồng tử đó làm cho mê hoặc, mày kiếm đầy khí khái của Từ Nhất Bạch khẽ chau lại, sao lại không trả lời anh.
Cẳng chân của Nguyễn Thanh bị thân thể lông lá ấm áp cọ xát vào, cô ngay lập tức hoàn hồn.
Cô ngồi xổm xuống sờ đầu của chú chó, thuận theo tai vuốt xuống lưng của nó: “Xin chào, tôi là hàng xóm ở cửa nhà đối diện, tên là Nguyễn Thanh. Tôi nghe thấy tiếng động nghĩ rằng chỗ anh xảy ra chuyện gì, cho nên mới đến hỏi anh.”
Nguyễn Thanh vân vê đôi tai mềm mại của chú chó, trong đầu lại tràn ngập đôi mắt đẹp của người đàn ông, có chút không tập trung trả lời.
Ồ, Nguyễn Thanh, tên rất hay.
“Xảy ra chuyện gì sao?” không thấy người đàn ông nói chuyện, Nguyễn Thanh cho rằng thực sự xảy ra chuyện, lập tức đứng dậy tiến hai bước về phía trước.
Đến gần như vậy, cô mới phát hiện người đàn ông thực sự rất cao, nói không chừng hơn cả mét tám, chiều cao một mét bảy của mình ở trước mặt anh ta chỉ vừa mới đến ngang ngực.
Lúc Nguyễn Thanh truy hỏi, trên gương mặt anh tuấn của Từ Nhất Bạch để lộ ra chút xấu hổ, mày kiếm của anh căng thẳng chau lại, có chút phiền muộn bối rối, trong đôi mắt nhanh chóng lướt qua vẻ ngại ngùng.
“Khụ” đặt tay lên miệng nhẹ ho một tiếng, tầm mắt Từ Nhất Bạch nhẹ buông xuống, suy nghĩ chốc lát nhìn về phía Nguyễn Thanh trả lời một cách điềm tĩnh: “Không có gì, cái ly không cẩn thận rơi xuống đất bị vỡ.”
“Ồ, không có chuyện gì thì tốt.” Nguyễn Thanh thuận theo lời của anh ta nói.
“Từ Nhất Bạch”
“Sao?” Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta một cách ngờ vực.
Từ Nhất Bạch nghe thấy giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ của cô, trong mắt thoáng qua ý cười, sau đó nói thêm vào: “Tên của tôi.”
“Ồ”
Từ Nhất Bạch…… Nguyễn Thanh ngẩng lên liếc nhìn người đàn ông, thật sự thích hợp với anh ấy.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, Nguyễn Thanh cảm thấy bầu không khí lại lần nữa trở nên không tự nhiên.
“Vậy anh cẩn thận chút, nhặt thủy tinh đừng dùng tay, có chổi để quét thì tốt……” bầu không khí có chút khác thường, Nguyễn Thanh căng thẳng, lòng bàn tay lại bắt đầu chảy mồ hôi, miệng của cô không tự giác mở ra, nói dông dài hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não.
Xong rồi, từ nhỏ đã như thế, lúc căng thẳng thì không kiềm chế được lời nói. Cho nên bây giờ lại như vậy, phải nói cho xong sao, hay là trực tiếp chào tạm biệt? Anh ta có nghĩ rằng mình đối với đàn ông lạ đều quan tâm không chút e dè như thế? Chắc không đâu, cô chỉ là đang quan tâm đến hàng xóm, đúng, chỉ là quan tâm hàng xóm thôi mà.
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đến sau cùng chỉ có cô biết mình đang nói gì.
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc”
Bầu không khí đang căng thẳng, chú chó nhỏ khoan khoái chạy lại, trong miệng ngậm một miếng xương màu hồng, trực tiếp ngồi xổm ở dưới chân Nguyễn Thanh, chớp mắt ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Thanh đang lo lắng, lập tức thuận thế cũng ngồi xổm xuống, hai tay cầm tai đang rủ xuống vân vê.
Chú chó nhỏ thật tốt, đến vừa đúng lúc, thật ngoan.
Nó chớp mắt hai lần, đưa một móng vuốt nhỏ của mình lên, Nguyễn Thanh thấy vậy đưa tay phải của mình ra một cách phối hợp, “chó nhỏ, mày muốn bắt tay với chị sao?”
Giọng nói vừa mới hạ xuống, lòng bàn tay phải của cô có một miếng bánh quy hình cục xương màu hồng, ngẩng đầu liếc nhìn Từ Nhất Bạch, lại cúi đầu đối diện với chú chó nhỏ.
Chú chó nghiêng đầu về bên phải, đôi mắt đen sì vừa vặn đối mặt với cô liền nhìn sang phía bên cạnh, sau đó quay lại nhìn cô. Ánh mắt này khiến Nguyễn Thanh không hiểu vì sao lại muốn cười, bộ dạng vừa thấp thỏm lo lắng lại vừa mong muốn được khen ngợi nhìn thế nào cũng không giống vị chủ nhân lạnh lùng cao quí của nó.
“Đây là cho tao phải không, nhưng mà cục xương màu hồng này là gì?” tay trái vuốt vuốt đầu của chú chó, câu trước là nói với nó, nửa câu sau thì ngẩng đầu nhìn Từ Nhất Bạch.
“Thức ăn của chó” giọng nói của anh ta trầm thấp êm tai, vô tình để lộ chút buồn cười, “có thể ăn” nếu như không để bụng đến nước bọt của nó.
“Há” lần nữa đối diện với chú chó, Nguyễn Thanh duỗi tay ra ôm đầu của nó vào trong lòng. Cảm nhận được sự vui vẻ của cô, nó cũng ngẩng đầu lên một cách phấn khởi dựa lên bả vai của cô ra sức cọ.
Lần nữa đứng dậy, Nguyễn Thanh cuối cùng có thể bình tĩnh nhìn Từ Nhất Bạch: “Lần sau nên cẩn thận chút, không làm phiền anh nữa.” Nói sau quay lưng bước hai bước về phía nhà mình, lại quay đầu nhìn thẳng vào chú chó, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc “Rất cám ơn món quà, cám ơn mày.
“Cám ơn” chân trước vừa đặt vào cửa nhà liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cám ơn “Sau này sẽ hết sức cẩn thận, không để làm phiền cô lúc nửa đêm.”
“Không sao cả” đóng của lại, Nguyễn Thanh dựa lưng vào tường, đến khi cửa nhà đối diện truyền đến âm thanh đóng cửa, tâm trạng treo trên không trung của cô mới từ từ rơi xuống.
Đặt chìa khóa, đèn pin và thức ăn của chó lên trên tủ để giày, toàn thân Nguyễn Thanh nhanh nhẹn chui vào trong túi ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô lại hiện ra đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, bên tai nhớ lại hai chữ “cám ơn”, cô im lặng lẩm bẩm: “Từ Nhất Bạch……”
Càng nghĩ mặt của cô càng nóng, cô cố gắng ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, nhưng ba chữ “Từ Nhất Bạch” lại như là khắc vào trong đầu, càng khống chế bản thân thì lại càng không kiềm chế được mà nghĩ đến.
Sau cùng, cô quấn chăn lại, ở trên giường lăn lộn đến lúc chóng mặt mới từ từ bình tình lại, không lâu sau từ trong túi ngủ dần dần truyền đến tiếng thở quen thuộc.
Sáu giờ sáng, tiếng chuông báo đúng giờ reo lên.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa rơi lả tả trên tấm chăn, Nguyễn Thanh từ trong túi ngủ bò ra, mò lấy điện thoại ở dưới gối ra xem tin tức một lát, sau đó ra ngoài chạy bộ.
Chạy bộ xong về nhà ăn một bữa sáng đơn giản, thay áo quần xách túi và máy tính đi đến công ty.
Buổi tối hơn 11 giờ, Nguyễn Thanh kéo tấm thân mệt mỏi về đến nhà: “À, cuối cùng về đến nhà rồi, mệt chết đi được, đau đầu quá…”
Nhanh chóng tắm rửa súc miệng rối ném mình lên trên giường, chớp mắt Nguyễn Thanh liền ngủ.
Cô vừa mới đi vào giấc ngủ không lâu thì bị âm thanh liên tiếp ”Leng keng leng keng” làm cho tỉnh giấc.
“Ách……” Nguyễn Thanh chau mày gõ gõ vào cái đầu đang phát đau, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Trong sự mơ hồ, ý thức của cô ngày càng trở nên mờ nhạt, tay gõ vào đầu cũng từ từ ngừng lại động tác, chỉ có đầu mày còn hơi nhăn, tiếng thở nhẹ và nông ngày càng kéo dài.
“Ầm”
Nguyễn Thanh bỗng nhiên mở to mắt, tâm trạng có chút bực dọc.
Huyệt thái dương của cô vẫn còn đau, mí mắt trên dưới cũng đang đánh nhau, trong lòng thầm nói “quá tam ba bận” Nguyễn Thanh lại mơ mơ hồ hồ ngủ, ai biết được, nửa tỉnh nửa mê lại vang lên âm thânh “thình thịch……ầm”
Nửa đêm không ngủ, anh ta rốt cuộc đang làm gì chứ!
Nguyễn Thanh cảm thấy không tài nào chịu đựng nổi, cho dù Từ Nhất Bạch anh ta đẹp trai, giọng nói lại êm tai cũng không quan trọng hơn việc ngủ nghỉ.
Cô mang dép vào đi nhanh về phía cửa đối diện, giơ tay lên gõ cửa dồn dập: “cốc cốc cốc cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Tiếng bước chân quen thuộc gần kề, tư thế thẳng tắp giống với đêm qua của Từ Nhất Bạch dần dần hiện rõ sau cánh cửa, lông vàng cũng từ trong khe hở chen ra ngoài vây lấy chân của Nguyễn Thanh cọ trái cọ phải, nịnh nọt như thế đối với tâm trạng phiền muộn hiện tại của Nguyễn Thanh mà nói cũng chỉ là mây trôi.
Từ Nhất Bạch có chút xấu hổ mở miệng, vẫn chưa kịp nói câu nào, Nguyễn Thanh liền cắt ngang : “Từ tiên sinh, xin anh xem xem hiện tại mấy giờ rồi, anh không ngủ cũng không có ai ép buộc anh, nhưng anh không thể khiến cho người khác cũng không ngủ theo. Anh mỗi đêm đều lên xuống mấy lần nói không chừng tôi cũng mắc bệnh tim rồi, xin anh có việc gì thì đợi ban ngày hãy làm có được không?”
Nguyễn Thanh ngừng giây lát, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng nói: “Với lại, nếu anh thực sự muốn làm vào ban đêm, xin anh mở đèn lên có được không? Chả trách đồ đạc nhiều lần rơi trên nền, không mở đèn đương nhiên xảy ra chuyện rồi. Anh cũng không đến mức trả không nổi tiền điện chứ? Nếu thực sự là như thế, vậy ngày mai tôi đi thanh toán giúp anh.” ,
Sau khi trút hết cơn giận, đầu óc Nguyễn Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo, trong lòng cô có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không được, hơn nữa nếu có thể rút lại cũng không rút, nếu không thì mặt mũi của mình để ở đâu.
Cô cố gắng ưỡn thẳng lưng nghiêm túc nhìn Từ Nhất Bạch, trong lòng không ngừng nói: không được chùn chân! Không được chùn chân! Không được chùn chân!
Từ Nhất Bạch không nói câu nào nhìn cô, đôi môi mỏng nhợt nhạt nhếch lên đặc biệt chói mắt. Không biết có phải là ảo giác hay không, Nguyễn Thanh hình như nhìn thấy trong ánh mắt anh ta thoáng qua chút lúng túng, mãi hồi lâu anh ta nói: “Thật có lỗi”
Nói xong anh ta ngừng lại một lát, cảm thấy dường như anh ta đang siết chặt nắm đấm, nói một cách đúng mực: “Đem lại sự bất tiện cho cô tôi rất xin lỗi, việc xảy ra là có nguyên nhân nhưng kì thực không tiện nói ra, tôi sẽ cố gắng xử lí việc này.”
Nghe thấy câu “xin lỗi” của Từ Nhất Bạch, tâm trạng Nguyễn Thanh càng thêm phần khó chịu, cô cũng biết những lời nói lúc nãy của mình thật có chút khiến cho người khác quẫn bách.
“Tôi......” tôi lúc nãy là lời nói trong lúc tức giận, anh đừng để bụng, tôi chỉ là vì hôm nay đi làm rất mệt, lại thêm đau đầu nên mới như thế.
“Trầm Mặc, về đây!” Từ Nhất Bạch đột nhiên ra lệnh.
Trầm Mặc cúi đầu nằm sấp bên cạnh chân của Nguyễn Thanh, mắt liếc về phía anh một cái sau đó nhanh chóng né tránh, sau cùng dưới khí thế mạnh mẽ của Từ Nhất Bạch nghẹn ngào một tiếng, từ từ di chuyển vào trong phòng.
Tiếp sau đó Từ Nhất Bạch giơ tay lên tiễn khách, giọng nói không cao, nhưng cực kỳ kiên định: “Mời về”
Thái độ của Từ Nhất Bạch khiến cho Nguyễn Thanh tức giận không thôi, lời xin lỗi nghẹn lại ở trong cổ họng, trong lòng ngoài sự xấu hổ còn có chút vui mừng: không nói ra thì tốt, không thì quá mất mặt.
“Tôi biết về, không cần anh mời!” oán giận nói một câu, Nguyễn Thanh trong lòng mới thoải mái một chút.
Nguyễn Thanh quay lưng ra sức bước, cảm thấy rất có khí thế, đến mức Từ Nhất Bạch có nhìn thế nào cũng không liên quan đến cô, tóm lại bây giờ hai người đều không vui vẻ mà tạm biệt.
Nằm ở trên giường, dùng tay chọc vào tai của gấu bông, Nguyễn Thanh vỗ vỗ mặt, thở hổn hển nói nhỏ: “nếu không phải là mặt đẹp trai một chút, bề ngoài cao một chút, giọng nói dễ nghe một chút, thì có thể đối xử như thế với phụ nữa sao? Nói chuyện khiến người khác tức giận như thế, đẹp trai thì thế nào, giọng nói hay thì thế nào!”
“Không phải nói con gái đẹp có đặc quyền , gạc người......”
“Tôi lại không phải là cố ý.”
“Cẩn thận mắt!”
Nói một câu cô lại trằn trọc một lát, sau khi nói dông nói dài hồi lâu, tâm trạng Nguyễn Thanh cuối cùng cũng vui vẻ thoải mái, vừa lòng thỏa ý chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: anh ức hiếp em (╥╯^╰╥)
Từ Nhất Bạch: anh không có
Nguyễn Thanh: anh ức hiếp, Trầm Mặc cũng bị anh đuổi đi rồi.
Từ Nhất Bạch: anh là, đố kị
Nguyễn Thanh: vậy anh cười một cái.
Từ Nhất Bạch: ...... hôn một cái rồi cười
Nguyễn Thanh: (づ ̄3 ̄)づ
Từ Nhất Bạch: khưa. (Ừ, đây là nụ cười mà Từ Nhất Bạch nghĩ)
Nguyễn Thanh:……
Lông vàng bị ép đi lấy thức ăn: đến đây, thưởng thức đồ ăn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.