Chương 21: Ngọt ngào
Hồ Kiều Kiều
11/04/2020
Khoảng 4 giờ sáng, có một số cú đêm thức khuya vẫn còn đang lướt weibo, nói chuyện weixin QQ
Đột nhiên, lần lượt nhảy ra những dòng tin tức mới nhất – Chấn động! Người siêu thần bí đại thần Trầm Mặc tỏ tình!
dân mạng nhìn thấy đều bị sốc, kêu gọi bạn bè lan rộng. Không lâu sau fans của Trầm Mặc ở trong nhóm lần lượt xôn xao lên.
Náo động trong nhóm xong, những người này lại lần lượt chạy đến weibo của hội fans Trầm Mặc, weibo Tô Hữu quản lí của Trầm Mặc, weibo cá nhân của Trầm Mặc để lại bình luận.
Chỉ cần là tất cả những weibo có thể chứng minh tính xác thực của tin tức thì mấy thanh niên ấy đều chạy đến làm ầm ĩ một lượt.
Các trang lớn trên weibo sớm đã sôi nổi phát tán những tin tức làm tăng thêm độ hot, #Mặc Thần tỏ tình#, #Mặc Thần ra chương mới#, #Nữ sinh được Mặc Thần tỏ tình#, #Cô gái may mắn cứu rỗi dải ngân hà# những chủ đề liền lần lượt chiếm vị trí đầu bảng, thậm chí còn có ưu thế trong bảng xếp hạng.
Tuy nói người hâm mộ đa phần đều là người lý trí, nhưng cũng có một bộ phận không lí trí như thế này.
Họ đọc được tin tức liền thức suốt đêm chăm chỉ làm việc trên các trang weibo, tất cả đều để lại những phản bác như là “tôi không tin, chắc chắn là giả”, “hình ảnh chắc chắn là photoshop”, “lại dùng thủ đoạn”, “xin tha cho Trầm Mặc nhà tôi”, “đừng có lợi dụng độ hot của Mặc Thần”.
Cho dù họ có tẩy não bản thân thế nào, dưới những lời bình luận của họ rất nhanh được bạn bè trên mạng có lòng tốt kèm thêm một liên kết chương mới ra nhất trong tiểu thuyết của Mặc Thần.
Trên weibo dang sôi sùng sục, mà hai người có liên quan thì ở nơi đâu?
Người con gái may mắn được cả thể giới ngưỡng mộ vẫn đang cuộn mình trong chăn mơ mộng đẹp, người đàn ông gây ra trận náo động trên toàn trang mạng lúc này tâm trạng đang vui vẻ lướt điện thoại, đã bắt đầu tưởng tượng ngày mai mình ôm người đẹp về.
Tối qua ngủ ngon một đêm, Nguyễn Thanh sáng hôm nay ngủ đến khi tự mình tỉnh giấc.
Cô từ trên đầu giường mò lấy điện thoại, nhìn đã qua 9 giờ, cô liền vội vàng khoác áo khoác lên chạy đến nhà bên cạnh gõ cửa, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch vẫn đang còn ngái ngủ như mình.
Nguyễn Thanh ngầm vui mừng trong lòng, miệng vẫn thấp thỏm hỏi anh: “Em hôm nay ngủ quá giấc, anh vẫn chưa ăn sáng phải không?”
“Vẫn chưa.” Giọng nói của anh còn mang theo chút buồn ngủ, có chút khàn giọng mê người.
“Vậy em đi nấu ăn, rất nhanh liền xong.” Nguyễn Thanh vào nhà, đem điện thoại và chìa khóa đặt ở trên tủ.
Từ Nhất Bạch theo sau Nguyễn Thanh đi vào nhà bếp, kéo tay ôm cô vào trong lòng, hai tay nâng cái đầu nhỏ của cô lên, miệng đối miệng trực tiếp “chụt” một cái.
Nguyễn Thanh đánh vào ngực anh, giận dỗi nói: “Em vẫn chưa đánh răng.”
“Ngọt.”
Ánh mắt cưng chiều của anh nhìn cô, giống như một đứa trẻ ăn kẹo, Nguyễn Thanh không kiềm được hờn dỗi trừng anh một cái.
Cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh đã suồng sã như thế, đồng ý rồi thì sao đây.
Nguyễn Thanh đẩy anh ra, cầm một cái nồi sắt nhỏ lấy nước.
Từ Nhất Bạch từ sau lưng dính sát vào, ôm eo cô: “Làm gì đấy, anh giúp em.”
“Mì sợi, vậy anh đem xà lách và hành lá rửa sạch đi.” Đã muốn giúp đỡ, vậy cô không khách sáo nữa.
“Được.” Anh dịu dàng đáp ứng, lúc rời đi còn đánh úp đôi tai mềm mại của cô.
Đáng ghét!
Nguyễn Thanh trừng anh một cái, đem nước trên tay mình bắn về phía anh. Thấy anh bị mất cảnh giác bị vẩy nước đầy mặt, ngẩn ra bên cạnh bồn nước, cô vui vẻ cười lên “khanh khách.”
Bên tai là tiếng cười yêu kiều của cô gái nhỏ, giọt nước lạnh ngắt rơi trên mặt anh vẫn có độ ấm. Từ Nhất Bạch bỗng hoàn hồn trở lại, trong lòng có chút mới lạ, lại có chút ấm áp.
Mặt trời mùa hè xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà bếp, trong ánh sáng chói mắt chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn và người con gái nhỏ xinh vui vẻ phổ thành một bài ca cuộc sống.
Ăn cơm xong, hai người vai kề vai đi vào phòng sách.
Nguyễn Thanh vẫn ngồi trên thảm trải sàn như thường lệ, chống tay lên bàn tiếp tục đọc sách, còn Từ Nhất Bạch ngồi trước máy tính bắt đầu đánh chữ.
Như là vô tình nhắc đến, Từ Nhất Bạch vừa đánh chữ vừa nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh nghe Tô Hữu nói, tối qua Mặc Thần tỏ tình trên mạng.”
“Thật sao? Em không biết việc này.” Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn về phía anh, “mấy hôm nay đều đang đọc những cuốn sách này, em đã rất lâu không vào weibo rồi, cũng mấy ngày không đọc chương mới rồi.”
“Chắc là thật, em biết anh và Mặc Thần cùng một công ty mà.” Từ Nhất Bạch ung dung trả lời.
Nói đến đây, Nguyễn Thanh liền nhớ lại lần đó bị Từ Nhất Bạch trêu chọc.
Hôm đó học xong cô liền đến phòng đọc sách, nhìn thấy anh cả ngày đều ngồi trước máy tính đánh chữ. Cô không kìm nổi lòng hiếu kì, cuối cùng hỏi anh: “Anh một ngày từ sáng đến tối đánh chữ gì vậy?”
Từ Nhất Bạch nghe thấy nhìn về phía cô bằng ánh mắt kín đáo, từ tốn nói: “Viết tiểu thuyết kiếm tiền, mua quà tặng cho em.”
Không cần mặt mũi.
Cô nâng hai tay lên bưng lấy hai má đang nóng bừng, hỏi đến cùng: “Vậy anh ở công ty nào vậy?”
“Cùng một công ty với Mặc Thần của em.” Anh trêu đùa nói.
“Mặc Thần của em gì … …” Nguyễn Thanh nói lầm bầm, sau đó mới tỉnh ngộ: “Chả trách anh có nhiều sách kí tên giới hạn của anh ấy!”
Từ Nhất Bạch không tỏ rõ ý kiến.
Nguyễn Thanh tiếp tục nói: “Vậy anh gặp anh ấy chưa, nghe nói anh ấy rất thần bí ... ...”
Vẫn chưa nói xong liền nhìn thấy hai con ngươi tĩnh mịch của anh chìn cô chăm chú.
“Xin lỗi nhé … … Em không cố ý.” Cô cắn cắn môi dưới, ngượng nghịu xin lỗi.
Từ Nhất Bạch nhìn cô một cái, yên lặng không nói. Sau nửa ngày mới từ tốn nói: “Đơn giản như vậy?”
“Cái gì?”
Nguyễn Thanh đang cúi đầu vì xấu hổ ngẩng lên nhìn về phía anh, chỉ thấy anh duỗi ngón tay thon dài ra đặt lên miệng mình: “Cái này.”
Gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô càng thêm tươi đẹp, đưa mắt lên nhìn anh, cắn môi dưới đứng dậy đi qua. Đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu anh nâng lên, hít sâu một hơi, nhắm mắt chu miệng đưa sát lại gần.
Nhẹ nhàng một chút.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Thanh hai má trở nên đỏ ửng, mạch suy nghĩ cũng dần bay xa, vẫn là Từ Nhất Bạch gọi hai tiếng cô mới trở lại bình thường.
“À à … … vậy em lên weibo xem thử.” Cô không tập trung đăng nhập vào weibo.
Vừa đăng nhập, những tin tức và tin nhắn ùn ùn kéo đến chiếm cứ màn hình.
Tùy ý chọn một dòng đọc --
[4 giờ sáng hôm nay, người siêu thần bí đại thần Trầm Mặc ra thêm một chương tiểu thuyết. Phía dưới chương mới nhất, Trầm Mặc lại hiếm khi phát biểu “tác giả có lời muốn nói”. Ở phần này, đại thần Trầm Mặc phát biểu tuyên bố theo đuổi đối với người con gái mình thích. Việc này là thật hay là cường điệu chúng ta tạm thời không biết, người quản lí của Trầm Mặc tạm thời không liên lạc được. Nếu như đây là thật, như thế thì rốt cuộc là thần thánh phương nào bắt được trái tim của đại thần Trầm Mặc đây? Mà cô gái may mắn này rốt cuộc có đồng ý sự theo đuổi của đại thần Trầm Mặc hay không? Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi đưa tin.]
Phía dưới còn kèm theo ảnh chụp màn hình và link của trang mạng, Nguyễn Thanh mở link ra.
Cô vừa đợi tải, vừa liếc nhìn Từ Nhất Bạch phía sau máy tính, giả vờ ngưỡng mộ nói: “Ai, cô gái này thật là hạnh phúc, lại có thể khiến cho Mặc Thần thần bí vì cô ấy mà đại náo weibo, em có lẽ chỉ có thể làm hàng xóm thôi.”
Từ Nhất Bạch phía sau máy tính không biết làm sao cười một cái, nghe thấy giọng nói kì quái của cô gái nhỏ, thật sự muốn véo khuôn mặt nhỏ bé của cô, hơn nữa còn muốn dùng miệng chặn lại lời oán trách của cô.
Oán giận Từ Nhất Bạch xong, cô liền trực tiếp lướt đến phần tác giả có lời muốn nói liền nhìn thấy hai chữ lớn “Nhuyễn Nhuyễn”. Cô không thể tin được vừa đọc vừa gọi Từ Nhất Bạch.
“Từ, Từ Nhất Bạch, anh … … anh nhanh đến xem, sao người con gái Trầm Mặc thích cũng tên là Nhuyễn Nhuyễn … …”
Nguyễn Thanh căng thẳng, nói lắp, đầu cũng bị kẹp rồi, trong lòng lờ mờ có một dự đoán lớn mật.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Anh dịu dàng gọi tên cô, Nguyễn Thanh từ từ ngẩng đầu.
Ngay sau đó, mắt của cô trừng lớn, kinh ngạc dùng tay bịt miệng, sợ bản thân kêu thành tiếng.
Từ Nhất Bạch quỳ một gối xuống trước mặt cô, trên tay cầm hộp đựng nhẫn mở ra.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh năm nay 25 tuổi, nếu lấy giới hạn là 100 tuổi, anh đã trải qua ¼ cuộc đời rồi. 25 năm này là sự u tối, là sự kinh khủng, anh ngày ngày đêm đêm hỏi ông trời vì sao anh lại sinh ra trên thế giới này. Sau khi gặp được em anh đã biết, anh là vì em mà tồn tại.”
Từ Nhất Bạch đưa một tay khác ra kéo lấy tay cô dán lên tim anh, tiếp tục nói.
“Trái tim này bị em mở ra rồi, nó cảm nhận được sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Nó hi vọng có thể cùng với mặt trời cùng nhau chung sống đến già, nó không muốn lại bị nhốt vào trong căn phòng tối tăm nữa. Nhuyễn Nhuyễn, anh đem ¾ cuộc đời còn lại giao cho em, em bằng lòng không?”
Khuôn mặt hoa lê của Nguyễn Thanh mang theo mưa rơi, xuyên qua nước mắt nhìn thấy khuôn mặt điển trai xen lẫn thấp thỏm và chờ mong. Cô cũng không kiềm chế được, trực tiếp sà vào trong lòng của anh, nhẹ gật đầu: “Em bằng lòng, em bằng lòng. Nhưng mà em rất tham lam, em không chỉ muốn ¾ cuộc đời anh, em còn muốn anh đời đời kiếp kiếp.”
“Được.”
Từ Nhất Bạch xoa gáy cô gái ở trong lòng, nhẹ nhàng cười.
Hai người đeo nhẫn cho nhau, Từ Nhất Bạch đan mười ngón tay chặt vào nhau đưa lên trịnh trọng hôn.
Ôm nhau ngồi trên thảm, Nguyễn Thanh nhìn nhẫn trên tay, hỏi: “Anh sao lại có thể chuẩn bị nhẫn, người ta đều là cầu hôn mới chuẩn bị mà.”
“Anh muốn đem em trói chặt lại ngay bây giờ.”
Nguyễn Thanh lầm bầm hai tiếng, lại hỏi anh: “Vậy anh sao lại không nói sớm với em, anh chính là Trầm mặc?”
“A … … có thể nghe tỏ tình nhiều hơn vài lần.” Anh suy nghĩ một lát, trêu đùa cô.
“Mất mặt chết đi được.”
Cô nhổm người đưa tay đánh vào ngực anh, oán trách.
“Anh thích.”
Anh ấn chặt tay cô hướng về phía ngực mình, thâm tình nói.
Nguyễn Thanh mày cong cong, cười ngọt ngào, cô rút tay lại lần nữa vùi vào lòng anh: “Nhưng mà trận chiến này cũng quá lớn rồi, trên mạng đều đang đoán có phải là cường điệu không đấy.”
“Vậy em cho anh một cái tên.” Từ Nhất Bạch vùi trong tóc cô, ngửi sâu.
“Cho thế nào?” Nguyễn Thanh ngờ vực nói.
“Weibo.” Từ Nhất Bạch vân vê tai cô, nhẹ giọng nói.
“Vậy … … cũng cần anh đăng weibo @em, không thì người khác cho rằng em tự mình đa tình đấy.” Nguyễn Thanh vỗ vỗ mặt, làm nũng đưa ra yêu cầu.
“Được.” Từ Nhất Bạch cầm lấy điện thoại đăng nhập weibo, “em tên là gì, anh theo dõi em đã.”
Ừ? Theo dõi cô, vậy cô không phải trở thành người duy nhất mà anh theo dõi sao?
“Nguyễn Thanh Thanh.” Nguyễn Thanh mặt mày rạng rỡ trả lời.
Thấy anh sau khi theo dõi mình liền nhấn vào bàn phím chuẩn bị viết bài weibo, Nguyễn Thanh vội vàng ngăn anh lại.
“Khoan đã,” cô một tay lấy điện thoại qua, một tay cầm lấy tay của anh, “chụp một bức ảnh đã.”
Chụp ảnh xong, Nguyễn Thanh quay trở lại weibo, sau khi đem ảnh thêm vào thì trả lại cho anh: “Này, anh viết đi.”
Từ Nhất Bạch nhận lấy điện thoại đang chuẩn bị soạn bài, liền cảm thấy cô gái nhỏ đưa đầu sát lại gần nhìn về màn hình.
Anh duỗi tay đẩy đầu cô ra: “Lát nữa xem, bây giờ xem không có cảm giác.”
“Được rồi.” Cô vỗ vỗ quai hàm, quay đầu đi.
Nguyễn Thanh cầm điện thoại của mình lên, nhấn vào weibo của Trầm Mặc, không ngừng lướt.
Giây tiếp theo, một dòng tin weibo mới xuất hiện đầu trang.
Trầm Mặc V: Một lời ước hẹn, đời đời bên nhau. Nữ chính của tôi, Nhuyễn Nhuyễn @Nguyễn Thanh Thanh V
[Hình ảnh]
ảnh là mười ngón tay đan chặt của hai người, hai bàn tay một lớn một nhỏ còn đeo một chiếc nhẫn tinh xảo.
Những giọt nước mắt lấp đầy viền mắt, chóp mũi cô có chút đỏ. Không kịp nghĩ nhiều, Nguyễn Thanh liền đăng weibo.
Nguyễn Thanh Thanh V: Cuộc sống quá ngắn, đời đời bên nhau. Trái tim em nghe thấy anh đang gọi em, nam chính của em @Trầm Mặc V.
Hai người qua qua lại lại, chưa đến một phút ngắn ngủi liền khiến cho weibo đang yên tĩnh nổi lên sóng to gió lớn.
Tiểu kiêu ngạo: Cảm thấy đây là giả xin like.
Tiểu Lê Oa: Chắc chắn là cường điệu, chắc chắn là vậy
Ông già có trái tim thiếu nữ: Tôi tìm đến tường của nữ chính, cô ấy là một tác giả nhỏ. Cho nên, có tác phẩm mới sắp ra sao?
Tôi là ông nội của bạn: Chúc mừng Mặc Thần! Hôm nay nhiều hơn một chương!
Bát Gia ở Pari: Mặc Thần OS: Hôm nay vui vẻ viết thêm 10 chương!
Tô Hữu quản lí của Trầm Mặc V: Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà. Tôi chỉ muốn nói: Mời ăn cơm!
Mơ mộng ban ngày: Nguyễn Thanh Thanh là ai?
Bong bóng biết cười: Thanh nữ thần của tôi cuối cùng cũng yêu rồi, còn với Mặc Thần mà tôi thích nhất, thật hạnh phúc~
……
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Cuối cùng cũng rước được cô dâu về nhà rồi.
Nguyễn Thanh: Sai, chỉ bước vào nửa chân, còn nửa chân ở nhà em đấy.
Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn đừng vội, anh lập tức đem em ôm vào nhà anh (*////▽////*)q
Nguyễn Thanh: …… Em một chút cũng không vội.
Chú chó ngốc vui vẻ: Ông chủ đã theo đuổi được vợ rồi, vợ của tôi cũng không còn xa.
Từ Nhất Bạch: Bóng dáng vẫn chưa xuất hiện, quá sớm rồi.
Chú chó ngốc: hình ảnh JGP
Tác giả: Mong được giới thiệu, mong được thu nhận, mong được phiếu bầu~ phí xuất hiện của vợ Trầm Mặc vẫn chưa gom đủ!
Đột nhiên, lần lượt nhảy ra những dòng tin tức mới nhất – Chấn động! Người siêu thần bí đại thần Trầm Mặc tỏ tình!
dân mạng nhìn thấy đều bị sốc, kêu gọi bạn bè lan rộng. Không lâu sau fans của Trầm Mặc ở trong nhóm lần lượt xôn xao lên.
Náo động trong nhóm xong, những người này lại lần lượt chạy đến weibo của hội fans Trầm Mặc, weibo Tô Hữu quản lí của Trầm Mặc, weibo cá nhân của Trầm Mặc để lại bình luận.
Chỉ cần là tất cả những weibo có thể chứng minh tính xác thực của tin tức thì mấy thanh niên ấy đều chạy đến làm ầm ĩ một lượt.
Các trang lớn trên weibo sớm đã sôi nổi phát tán những tin tức làm tăng thêm độ hot, #Mặc Thần tỏ tình#, #Mặc Thần ra chương mới#, #Nữ sinh được Mặc Thần tỏ tình#, #Cô gái may mắn cứu rỗi dải ngân hà# những chủ đề liền lần lượt chiếm vị trí đầu bảng, thậm chí còn có ưu thế trong bảng xếp hạng.
Tuy nói người hâm mộ đa phần đều là người lý trí, nhưng cũng có một bộ phận không lí trí như thế này.
Họ đọc được tin tức liền thức suốt đêm chăm chỉ làm việc trên các trang weibo, tất cả đều để lại những phản bác như là “tôi không tin, chắc chắn là giả”, “hình ảnh chắc chắn là photoshop”, “lại dùng thủ đoạn”, “xin tha cho Trầm Mặc nhà tôi”, “đừng có lợi dụng độ hot của Mặc Thần”.
Cho dù họ có tẩy não bản thân thế nào, dưới những lời bình luận của họ rất nhanh được bạn bè trên mạng có lòng tốt kèm thêm một liên kết chương mới ra nhất trong tiểu thuyết của Mặc Thần.
Trên weibo dang sôi sùng sục, mà hai người có liên quan thì ở nơi đâu?
Người con gái may mắn được cả thể giới ngưỡng mộ vẫn đang cuộn mình trong chăn mơ mộng đẹp, người đàn ông gây ra trận náo động trên toàn trang mạng lúc này tâm trạng đang vui vẻ lướt điện thoại, đã bắt đầu tưởng tượng ngày mai mình ôm người đẹp về.
Tối qua ngủ ngon một đêm, Nguyễn Thanh sáng hôm nay ngủ đến khi tự mình tỉnh giấc.
Cô từ trên đầu giường mò lấy điện thoại, nhìn đã qua 9 giờ, cô liền vội vàng khoác áo khoác lên chạy đến nhà bên cạnh gõ cửa, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch vẫn đang còn ngái ngủ như mình.
Nguyễn Thanh ngầm vui mừng trong lòng, miệng vẫn thấp thỏm hỏi anh: “Em hôm nay ngủ quá giấc, anh vẫn chưa ăn sáng phải không?”
“Vẫn chưa.” Giọng nói của anh còn mang theo chút buồn ngủ, có chút khàn giọng mê người.
“Vậy em đi nấu ăn, rất nhanh liền xong.” Nguyễn Thanh vào nhà, đem điện thoại và chìa khóa đặt ở trên tủ.
Từ Nhất Bạch theo sau Nguyễn Thanh đi vào nhà bếp, kéo tay ôm cô vào trong lòng, hai tay nâng cái đầu nhỏ của cô lên, miệng đối miệng trực tiếp “chụt” một cái.
Nguyễn Thanh đánh vào ngực anh, giận dỗi nói: “Em vẫn chưa đánh răng.”
“Ngọt.”
Ánh mắt cưng chiều của anh nhìn cô, giống như một đứa trẻ ăn kẹo, Nguyễn Thanh không kiềm được hờn dỗi trừng anh một cái.
Cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh đã suồng sã như thế, đồng ý rồi thì sao đây.
Nguyễn Thanh đẩy anh ra, cầm một cái nồi sắt nhỏ lấy nước.
Từ Nhất Bạch từ sau lưng dính sát vào, ôm eo cô: “Làm gì đấy, anh giúp em.”
“Mì sợi, vậy anh đem xà lách và hành lá rửa sạch đi.” Đã muốn giúp đỡ, vậy cô không khách sáo nữa.
“Được.” Anh dịu dàng đáp ứng, lúc rời đi còn đánh úp đôi tai mềm mại của cô.
Đáng ghét!
Nguyễn Thanh trừng anh một cái, đem nước trên tay mình bắn về phía anh. Thấy anh bị mất cảnh giác bị vẩy nước đầy mặt, ngẩn ra bên cạnh bồn nước, cô vui vẻ cười lên “khanh khách.”
Bên tai là tiếng cười yêu kiều của cô gái nhỏ, giọt nước lạnh ngắt rơi trên mặt anh vẫn có độ ấm. Từ Nhất Bạch bỗng hoàn hồn trở lại, trong lòng có chút mới lạ, lại có chút ấm áp.
Mặt trời mùa hè xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà bếp, trong ánh sáng chói mắt chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn và người con gái nhỏ xinh vui vẻ phổ thành một bài ca cuộc sống.
Ăn cơm xong, hai người vai kề vai đi vào phòng sách.
Nguyễn Thanh vẫn ngồi trên thảm trải sàn như thường lệ, chống tay lên bàn tiếp tục đọc sách, còn Từ Nhất Bạch ngồi trước máy tính bắt đầu đánh chữ.
Như là vô tình nhắc đến, Từ Nhất Bạch vừa đánh chữ vừa nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh nghe Tô Hữu nói, tối qua Mặc Thần tỏ tình trên mạng.”
“Thật sao? Em không biết việc này.” Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn về phía anh, “mấy hôm nay đều đang đọc những cuốn sách này, em đã rất lâu không vào weibo rồi, cũng mấy ngày không đọc chương mới rồi.”
“Chắc là thật, em biết anh và Mặc Thần cùng một công ty mà.” Từ Nhất Bạch ung dung trả lời.
Nói đến đây, Nguyễn Thanh liền nhớ lại lần đó bị Từ Nhất Bạch trêu chọc.
Hôm đó học xong cô liền đến phòng đọc sách, nhìn thấy anh cả ngày đều ngồi trước máy tính đánh chữ. Cô không kìm nổi lòng hiếu kì, cuối cùng hỏi anh: “Anh một ngày từ sáng đến tối đánh chữ gì vậy?”
Từ Nhất Bạch nghe thấy nhìn về phía cô bằng ánh mắt kín đáo, từ tốn nói: “Viết tiểu thuyết kiếm tiền, mua quà tặng cho em.”
Không cần mặt mũi.
Cô nâng hai tay lên bưng lấy hai má đang nóng bừng, hỏi đến cùng: “Vậy anh ở công ty nào vậy?”
“Cùng một công ty với Mặc Thần của em.” Anh trêu đùa nói.
“Mặc Thần của em gì … …” Nguyễn Thanh nói lầm bầm, sau đó mới tỉnh ngộ: “Chả trách anh có nhiều sách kí tên giới hạn của anh ấy!”
Từ Nhất Bạch không tỏ rõ ý kiến.
Nguyễn Thanh tiếp tục nói: “Vậy anh gặp anh ấy chưa, nghe nói anh ấy rất thần bí ... ...”
Vẫn chưa nói xong liền nhìn thấy hai con ngươi tĩnh mịch của anh chìn cô chăm chú.
“Xin lỗi nhé … … Em không cố ý.” Cô cắn cắn môi dưới, ngượng nghịu xin lỗi.
Từ Nhất Bạch nhìn cô một cái, yên lặng không nói. Sau nửa ngày mới từ tốn nói: “Đơn giản như vậy?”
“Cái gì?”
Nguyễn Thanh đang cúi đầu vì xấu hổ ngẩng lên nhìn về phía anh, chỉ thấy anh duỗi ngón tay thon dài ra đặt lên miệng mình: “Cái này.”
Gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô càng thêm tươi đẹp, đưa mắt lên nhìn anh, cắn môi dưới đứng dậy đi qua. Đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu anh nâng lên, hít sâu một hơi, nhắm mắt chu miệng đưa sát lại gần.
Nhẹ nhàng một chút.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Thanh hai má trở nên đỏ ửng, mạch suy nghĩ cũng dần bay xa, vẫn là Từ Nhất Bạch gọi hai tiếng cô mới trở lại bình thường.
“À à … … vậy em lên weibo xem thử.” Cô không tập trung đăng nhập vào weibo.
Vừa đăng nhập, những tin tức và tin nhắn ùn ùn kéo đến chiếm cứ màn hình.
Tùy ý chọn một dòng đọc --
[4 giờ sáng hôm nay, người siêu thần bí đại thần Trầm Mặc ra thêm một chương tiểu thuyết. Phía dưới chương mới nhất, Trầm Mặc lại hiếm khi phát biểu “tác giả có lời muốn nói”. Ở phần này, đại thần Trầm Mặc phát biểu tuyên bố theo đuổi đối với người con gái mình thích. Việc này là thật hay là cường điệu chúng ta tạm thời không biết, người quản lí của Trầm Mặc tạm thời không liên lạc được. Nếu như đây là thật, như thế thì rốt cuộc là thần thánh phương nào bắt được trái tim của đại thần Trầm Mặc đây? Mà cô gái may mắn này rốt cuộc có đồng ý sự theo đuổi của đại thần Trầm Mặc hay không? Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi đưa tin.]
Phía dưới còn kèm theo ảnh chụp màn hình và link của trang mạng, Nguyễn Thanh mở link ra.
Cô vừa đợi tải, vừa liếc nhìn Từ Nhất Bạch phía sau máy tính, giả vờ ngưỡng mộ nói: “Ai, cô gái này thật là hạnh phúc, lại có thể khiến cho Mặc Thần thần bí vì cô ấy mà đại náo weibo, em có lẽ chỉ có thể làm hàng xóm thôi.”
Từ Nhất Bạch phía sau máy tính không biết làm sao cười một cái, nghe thấy giọng nói kì quái của cô gái nhỏ, thật sự muốn véo khuôn mặt nhỏ bé của cô, hơn nữa còn muốn dùng miệng chặn lại lời oán trách của cô.
Oán giận Từ Nhất Bạch xong, cô liền trực tiếp lướt đến phần tác giả có lời muốn nói liền nhìn thấy hai chữ lớn “Nhuyễn Nhuyễn”. Cô không thể tin được vừa đọc vừa gọi Từ Nhất Bạch.
“Từ, Từ Nhất Bạch, anh … … anh nhanh đến xem, sao người con gái Trầm Mặc thích cũng tên là Nhuyễn Nhuyễn … …”
Nguyễn Thanh căng thẳng, nói lắp, đầu cũng bị kẹp rồi, trong lòng lờ mờ có một dự đoán lớn mật.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Anh dịu dàng gọi tên cô, Nguyễn Thanh từ từ ngẩng đầu.
Ngay sau đó, mắt của cô trừng lớn, kinh ngạc dùng tay bịt miệng, sợ bản thân kêu thành tiếng.
Từ Nhất Bạch quỳ một gối xuống trước mặt cô, trên tay cầm hộp đựng nhẫn mở ra.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh năm nay 25 tuổi, nếu lấy giới hạn là 100 tuổi, anh đã trải qua ¼ cuộc đời rồi. 25 năm này là sự u tối, là sự kinh khủng, anh ngày ngày đêm đêm hỏi ông trời vì sao anh lại sinh ra trên thế giới này. Sau khi gặp được em anh đã biết, anh là vì em mà tồn tại.”
Từ Nhất Bạch đưa một tay khác ra kéo lấy tay cô dán lên tim anh, tiếp tục nói.
“Trái tim này bị em mở ra rồi, nó cảm nhận được sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Nó hi vọng có thể cùng với mặt trời cùng nhau chung sống đến già, nó không muốn lại bị nhốt vào trong căn phòng tối tăm nữa. Nhuyễn Nhuyễn, anh đem ¾ cuộc đời còn lại giao cho em, em bằng lòng không?”
Khuôn mặt hoa lê của Nguyễn Thanh mang theo mưa rơi, xuyên qua nước mắt nhìn thấy khuôn mặt điển trai xen lẫn thấp thỏm và chờ mong. Cô cũng không kiềm chế được, trực tiếp sà vào trong lòng của anh, nhẹ gật đầu: “Em bằng lòng, em bằng lòng. Nhưng mà em rất tham lam, em không chỉ muốn ¾ cuộc đời anh, em còn muốn anh đời đời kiếp kiếp.”
“Được.”
Từ Nhất Bạch xoa gáy cô gái ở trong lòng, nhẹ nhàng cười.
Hai người đeo nhẫn cho nhau, Từ Nhất Bạch đan mười ngón tay chặt vào nhau đưa lên trịnh trọng hôn.
Ôm nhau ngồi trên thảm, Nguyễn Thanh nhìn nhẫn trên tay, hỏi: “Anh sao lại có thể chuẩn bị nhẫn, người ta đều là cầu hôn mới chuẩn bị mà.”
“Anh muốn đem em trói chặt lại ngay bây giờ.”
Nguyễn Thanh lầm bầm hai tiếng, lại hỏi anh: “Vậy anh sao lại không nói sớm với em, anh chính là Trầm mặc?”
“A … … có thể nghe tỏ tình nhiều hơn vài lần.” Anh suy nghĩ một lát, trêu đùa cô.
“Mất mặt chết đi được.”
Cô nhổm người đưa tay đánh vào ngực anh, oán trách.
“Anh thích.”
Anh ấn chặt tay cô hướng về phía ngực mình, thâm tình nói.
Nguyễn Thanh mày cong cong, cười ngọt ngào, cô rút tay lại lần nữa vùi vào lòng anh: “Nhưng mà trận chiến này cũng quá lớn rồi, trên mạng đều đang đoán có phải là cường điệu không đấy.”
“Vậy em cho anh một cái tên.” Từ Nhất Bạch vùi trong tóc cô, ngửi sâu.
“Cho thế nào?” Nguyễn Thanh ngờ vực nói.
“Weibo.” Từ Nhất Bạch vân vê tai cô, nhẹ giọng nói.
“Vậy … … cũng cần anh đăng weibo @em, không thì người khác cho rằng em tự mình đa tình đấy.” Nguyễn Thanh vỗ vỗ mặt, làm nũng đưa ra yêu cầu.
“Được.” Từ Nhất Bạch cầm lấy điện thoại đăng nhập weibo, “em tên là gì, anh theo dõi em đã.”
Ừ? Theo dõi cô, vậy cô không phải trở thành người duy nhất mà anh theo dõi sao?
“Nguyễn Thanh Thanh.” Nguyễn Thanh mặt mày rạng rỡ trả lời.
Thấy anh sau khi theo dõi mình liền nhấn vào bàn phím chuẩn bị viết bài weibo, Nguyễn Thanh vội vàng ngăn anh lại.
“Khoan đã,” cô một tay lấy điện thoại qua, một tay cầm lấy tay của anh, “chụp một bức ảnh đã.”
Chụp ảnh xong, Nguyễn Thanh quay trở lại weibo, sau khi đem ảnh thêm vào thì trả lại cho anh: “Này, anh viết đi.”
Từ Nhất Bạch nhận lấy điện thoại đang chuẩn bị soạn bài, liền cảm thấy cô gái nhỏ đưa đầu sát lại gần nhìn về màn hình.
Anh duỗi tay đẩy đầu cô ra: “Lát nữa xem, bây giờ xem không có cảm giác.”
“Được rồi.” Cô vỗ vỗ quai hàm, quay đầu đi.
Nguyễn Thanh cầm điện thoại của mình lên, nhấn vào weibo của Trầm Mặc, không ngừng lướt.
Giây tiếp theo, một dòng tin weibo mới xuất hiện đầu trang.
Trầm Mặc V: Một lời ước hẹn, đời đời bên nhau. Nữ chính của tôi, Nhuyễn Nhuyễn @Nguyễn Thanh Thanh V
[Hình ảnh]
ảnh là mười ngón tay đan chặt của hai người, hai bàn tay một lớn một nhỏ còn đeo một chiếc nhẫn tinh xảo.
Những giọt nước mắt lấp đầy viền mắt, chóp mũi cô có chút đỏ. Không kịp nghĩ nhiều, Nguyễn Thanh liền đăng weibo.
Nguyễn Thanh Thanh V: Cuộc sống quá ngắn, đời đời bên nhau. Trái tim em nghe thấy anh đang gọi em, nam chính của em @Trầm Mặc V.
Hai người qua qua lại lại, chưa đến một phút ngắn ngủi liền khiến cho weibo đang yên tĩnh nổi lên sóng to gió lớn.
Tiểu kiêu ngạo: Cảm thấy đây là giả xin like.
Tiểu Lê Oa: Chắc chắn là cường điệu, chắc chắn là vậy
Ông già có trái tim thiếu nữ: Tôi tìm đến tường của nữ chính, cô ấy là một tác giả nhỏ. Cho nên, có tác phẩm mới sắp ra sao?
Tôi là ông nội của bạn: Chúc mừng Mặc Thần! Hôm nay nhiều hơn một chương!
Bát Gia ở Pari: Mặc Thần OS: Hôm nay vui vẻ viết thêm 10 chương!
Tô Hữu quản lí của Trầm Mặc V: Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà. Tôi chỉ muốn nói: Mời ăn cơm!
Mơ mộng ban ngày: Nguyễn Thanh Thanh là ai?
Bong bóng biết cười: Thanh nữ thần của tôi cuối cùng cũng yêu rồi, còn với Mặc Thần mà tôi thích nhất, thật hạnh phúc~
……
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Cuối cùng cũng rước được cô dâu về nhà rồi.
Nguyễn Thanh: Sai, chỉ bước vào nửa chân, còn nửa chân ở nhà em đấy.
Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn đừng vội, anh lập tức đem em ôm vào nhà anh (*////▽////*)q
Nguyễn Thanh: …… Em một chút cũng không vội.
Chú chó ngốc vui vẻ: Ông chủ đã theo đuổi được vợ rồi, vợ của tôi cũng không còn xa.
Từ Nhất Bạch: Bóng dáng vẫn chưa xuất hiện, quá sớm rồi.
Chú chó ngốc: hình ảnh JGP
Tác giả: Mong được giới thiệu, mong được thu nhận, mong được phiếu bầu~ phí xuất hiện của vợ Trầm Mặc vẫn chưa gom đủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.