Chương 7: Tạm thời ở chung
Hồ Kiều Kiều
09/04/2020
Từ Nhất Bạch từ từ hạ mắt xuống, muốn mượn cơ hội che đậy ý cười trong mắt.
“Tôi đói rồi.” Từ Nhất Bạch nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy Từ Nhất Bạch hơi cúi đầu, Nguyễn Thanh cho rằng anh vẫn còn buồn. Đang nghĩ làm thế nào để an ủi anh, lúc nghiêng đầu lại thoáng nhìn thấy đôi tai nhỏ nhắn của anh hiện ra vệt đỏ ửng, mỉm cười.
“Được.” Tay phải của Nguyễn Thanh đưa thìa lên, đưa đến bên miệng của anh, “mở miệng.”
Đôi môi mỏng của Từ Nhất Bạch hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhẹ nhấp một ngụm. Quai hàm đưa xuống hai lần, sau đó vang lên tiếng yết hầu chuyển động “ừng ực” nuốt xuống.
Nguyễn Thanh có chút thấp thỏm không yên hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Rất ngon.
Trong lòng nghĩ, nhưng người nào đó đã quen với việc miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo mặt không đỏ hơi thở không hổn hển nói: “Cũng được.”
Cũng được?
Vậy chính là bình thường. Lẽ nào hôm nay cho muối nhiều rồi? Hay là nấu chưa đến, sớm biết như vậy thì nấu lâu hơn một tý rồi.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Thanh lại lén lút đưa mắt lên nhìn Từ Nhất Bạch. Do độ ẩm của hàm lượng nước trong cháo, đôi môi vốn khô khan nhợt nhạt của Từ Nhất Bạch dần hồng hào lại. Đôi môi mỏng gợi cảm của anh lúc ngậm thìa cứ như thế lao vào trong tâm trí của Nguyễn Thanh, đôi môi mỏng gợi cảm đó như đang phát ra lời mời gọi thông thường đối với Nguyễn Thanh. Dù sao anh bây giờ nhìn cũng không thấy, cô lén lút nếm một miếng cũng không thể bị phát hiện được, trong lòng an ủi bản thân như thế, đại não đã làm ra chỉ thị thành thật.
Tay phải Nguyễn Thanh nhẹ đưa thìa lên, lặng lẽ đút đến bên miệng mình, hớp một ngụm nhỏ.
Môi vừa chạm vào mép thìa, gương mặt thanh tú của Nguyễn Thanh liền ửng hồng. Trong òng cô cố chấp an ủi bản thân: mình không phải bị mê hoặc, cô chỉ nếm thử mùi vị, đây chỉ là lòng hiếu kì của một đầu bếp mà thôi.
Từ Nhất Bạch tuy mắt nhìn không thấy, nhưng mà nhiều năm trở lại đây, sự thiếu hụt của thị giác khiến cho thính giác của anh nhạy bén khác thường.
Nguyễn Thanh vừa tự cho rằng không có tiếng động, trong tai của Từ Nhất Bạch sớm đã phóng to lên vô số lần. Trong đầu anh bây giờ toàn trống rỗng, chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại.
Cô ấy đang dùng thìa mà mình đã ăn qua?
Cô ấy đang dùng thìa mà mình đã ăn qua?!
Cô ấy đang dùng thìa mà mình đã ăn qua!
Ban đầu chỉ muốn đùa giỡn cô gái này, ai biết được cô lại hành động không giống lẽ thường. Từ Nhất Bạch vì sốt cao nên trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn hơi ửng hồng, trong chốc lát lại hồng lên một cách triệt để.
Hai con người đang nghĩ về nhau điều đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình. Trong thời khắc này, trong phòng rất yên tĩnh. Hai người điều không mở miệng, trong phòng ngủ nhỏ im lặng lan ra một sự hiểu ngầm, đặc biệt ấm áp.
Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân “lộc cộc lộc cộc lộc cộc”, Trầm Mặc ăn xong bữa ăn dinh dưỡng vui vẻ chạy như bay, nó lè đầu lưỡi hướng phòng ngủ chạy lại một cách đầy sức sống.
Nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Thanh ngồi ở mép giường , nó chạy nhanh một cách phấn khởi , lúc chạy đến bên cạnh Nguyễn Thanh mới nhìn thấy chủ nhân của mình ngồi dựa vào giường. Trầm Mặc ngẩn ra một lát, không biết vì sao trong đầu nó lại cho rằng mình không thể xen vào bầu không khí giữa hai người này.
Không cần quan tâm nhiều như thế, nhiệm vụ đầu tiên là phải thu hút sự chú ý của nữ chủ nhân: “Gâu gâu!”
Nghe thấy tiếng gọi của Trầm Mặc, Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch đồng thời hoàn hồn trở lại, cùng nhìn về phía Trầm Mặc. Trầm Mặc nhìn thấy hai người cuối cùng cũng chú ý đến mình rồi, quay tròn cái đuôi một cách phấn khởi.
Nghe thấy tiếng “lách tách lách tách” dồn dập, Từ Nhất Bạch liền biết được Trầm Mặc đang làm trò vớ vẩn.
“Trầm Mặc, lại đây.” Từ Nhất Bạch đúng lúc lên tiếng ngăn chặn Trầm Mặc tiếp tục làm trò vớ vẩn, đưa tay sờ đầu của nó, “trở về chỗ ngủ đi, tao không sao rồi.”
Trầm Mặc chớp chớp mắt, nghe lời quay lưng chạy đến chỗ ngủ của mình.
Phòng ngủ lần nữa trở nên yên tĩnh.
“Cháo hơi nguội rồi, tôi múc một bát khác lại.” Nguyễn Thanh bưng bát cháo vội đi theo Trầm Mặc ra ngoài.
Từ Nhất Bạch ngẩn ra một lúc, sau đó chọn một tư thế dựa khác thoải mái hơn, khóe miệng căng ra, mỉm cười.
Bưng bát cháo nóng quay trở lại phòng ngủ, lần này hai người điều không nói chuyện, ngầm phối hợp hai ba lần thì ăn hết cháo. Nguyễn Thanh cầm bát không đến nhà bếp, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, đặt gạo và thức ăn còn thừa vào chỗ ngay ngắn, tắt đèn đi đến phòng khách, Nguyễn Thanh rót một cốc nước ấm để ở đầu giường trong phòng ngủ, lại kéo ngăn tủ lấy thuốc mà bác sĩ kê đơn ra.
Tay trái kéo tay của Từ Nhất Bạch qua, đem thuốc ở trong tay đổ vào tay của Từ Nhất Bạch, nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc bác sĩ kê đơn, uống nhanh đi.”
Từ Nhất Bạch nhìn viên thuốc trong tay, chau mày. Như là đang nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: “Đưa cốc cho tôi đi, cũng rất muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi, tôi không sao rồi.”
Trong lòng Nguyễn Thanh nghĩ chưa đến hai giây: “Không cần, đợi anh uống thuốc xong tôi lấy cốc đặt lên trên tủ.
Từ Nhất Bạch bị nghẹn, cố gắng ngẩng đầu nuốt thuốc xuống. Sát lại gần nước mà Nguyễn Thanh đưa đến bên môi, theo tay cô đưa uống một ngụm, nuốt thuốc xuống.
“Thực ra, biểu cảm của anh không cần phải khó mà uống được như thế, tôi cảm thấy tôi chăm sóc người khác cũng rất là thành thạo,” sải bước ra trước của phòng ngủ, Nguyễn Thanh quay đầu lại nói với Từ Nhất Bạch vẫn còn đang chau mày.
Lần nữa lấy một cốc nước sôi đặt lên trên đầu tủ, Nguyễn Thanh dặn dò: “Nước rất nóng, để nguội một tý rồi uống.”
“Được rồi, cám ơn nhiều.” Từ Nhất Bạch nằm ở trên giường, nhẹ giọng nói cám ơn.
“Vậy tôi đi đây, tạm biệt.” Tắt đèn trước khi ra khỏi cửa, căn phòng trong chúc lát trở nên tối tăm, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu trên cửa sổ.
“Tạm biệt.” Ngừng một lát, Từ Nhất Bạch gọi Nguyễn Thanh, “Nguyễn Thanh.”
“Hả? Sao vậy?” Nguyễn Thanh quay đầu lại.
“Cháo, rất ngon.” Từ Nhất Bạch nói xong liền nằm xuống, hai tay kéo chăn che đi đôi tai đang chuyển hồng của mình.
“Tôi biết.” Nguyễn Thanh đắc ý nói, cô lén lút nếm một ít thì phát hiện ra, hưa hưa.
Ôi chao, hỏng bét, để lộ rồi.
“À, ý tôi là lúc nấu đã nếm thử rồi.” Thật nguy hiểm, may mà cô lanh trí, chắc là không bị anh ấy phát hiện.
“Ừ, tôi cũng biết.” Từ Nhất Bạch kéo chăn xuống, nhẹ cười phụ họa theo.
Tôi biết cô lén nếm thử một ít cháo, cháo của tôi.
Không hiểu được hàm ý sâu sắc của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh trong lòng vẫn đang cổ vũ sự lanh lợi của mình cầm chìa khóa đóng cửa trở về nhà mình một cách vui vẻ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Nhất Bạch nằm trên giường mở miệng thăm dò: “Nguyễn Thanh?”
Không có người trả lời, xem ra thật sự đi rồi.
Từ Nhất Bạch nghĩ vậy vội vàng vén chăn lên, nghiêng người kéo ngăn tủ ra, đưa tay ra tìm kiếm ở trong tủ. Sau đó một viên kẹo được gói lấp lánh nằm trong tay anh, bóc vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng. Lông mày chau lại của anh cuối cùng cũng dãn ra, một đôi mắt đào lấp lanh phát sáng.
Hazz, cuối cùng ăn được kẹo rồi, bác sĩ nào kê đơn, cũng quá đắng rồi.
Nguyễn Thanh về đến nhà, đang đổi giày. Lúc ngẩng đầu phát hiện chìa khóa để ở trên tủ giày nhiều hơn một chùm, là chìa khóa nhà Từ Nhất Bạch.
Ngày mai trả lại cho anh ấy vậy.
Dựa vào bồn rửa mặt đánh răng, mạch suy nghĩ của Nguyễn Thanh dần trôi xa.
Từ Nhất Bạch lúc bình thường vui vẻ đều có thể bị ngã, bây giờ cơ thể ốm yếu thế này há chẳng phải càng dễ ngã. Tục ngữ nói tiễn Phật tiễn đến phương Tây, cứu người cứu đến cuối cùng. Cô không thể bỏ mặc như thế được, anh tự sinh tự diệt, dù sao thì thân hình như Lâm muội muội* của cô lại thêm hai mắt nhìn không thấy của anh, bản thân chắc chắn rất an toàn, lát nữa vẫn là ôm chăn mỏng qua bên đó trông chừng anh ấy cũng được.
*Lâm muội muội: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
Vả lại, hì hì, thực ra bộ điệu bệnh nhân đẹp trai như anh cũng rất là bổ mắt, có cơ hội chắc chắn phải xem là hòa vốn.
Đánh răng xong, Nguyễn Thanh ôm chăn nhỏ của mình, cầm đồ vệ sinh cá nhân và chìa khóa lên, chạy đến cánh cửa đối diện. Mở cửa ra, Nguyễn Thanh ngại ngùng bước vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trầm Mặc đang ngủ ngẩng đầu lên. Một người một chó đối mặt, Nguyễn Thanh đặt ngón trỏ lên miệng nhỏ giọng nói: “Xuỵt.”
Mà Trầm Mặc nhìn thấy là nữ chủ nhân quay lại, lại vùi đầu tiếp tục ngủ.
Nguyễn Thanh đem chăn đặt lên trên sô pha, nhẹ nhàng bước từng bước đến trước giường của Từ Nhất Bạch. Những ánh trăng tràn qua cửa sổ vào phòng, Từ Nhất Bạch ngủ say trầm ổn trên giường. Đưa tay lay nhẹ cánh tay của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh thấp thỏm không yên đứng ở trước giường.
“Ê a” Từ Nhất Bạch bị lay tỉnh rên rỉ một tiếng, âm thanh mang theo chút nũng nịu và bất mãn.
“Từ Nhất Bạch, là tôi.” Hai tay căng thẳng của Nguyễn Thanh không biết để thế nào, đành phải đưa ra phía sau lưng của mình.
“Sao vậy?” Giọng nói khàn khàn vọng lại trong phòng ngủ yên tĩnh.
Từ Nhất Bạch bị đánh thức chớp mắt liền biết là cô gái đi rồi trở lại, vì mũi mình ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về cô, giống như con người cô, sạch sẽ ấm áp. Khiến lòng anh không kiềm chế được mà yêu thích, muốn lại gần.
“Ừ…… Tôi về nhà chợt nghĩ đến lời hôm nay bác sĩ nói. Ông ấy nói mấy ngày này nhất định phải trông chừng anh, đến khi nào anh khỏe hẳn mới thôi.” Biết Từ Nhất Bạch nhìn không thấy, cho dù bản thân mặt đỏ như bánh nướng, Nguyễn Thanh vẫn bình tĩnh mà nói dối. Nhưng cô lại mảy may không phát hiện hô hấp của mình có hơi dồn dập, còn cảm thấy bản thân rất cừ, diễn xuất đạt điểm tối đa
“Ừ…… Từ Nhất Bạch làm bộ điệu trầm tư, giống như đang suy nghĩ.
“Thật đó, không tin ngày mai anh hỏi vị bác sĩ đó đi, ông ấy tận miệng nói.” Hừm, ngày mai nói không chừng ông ấy quên rồi, đích thực không được, cô cũng có thể nói mình nhớ nhầm mà.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch khảng định một tiếng, thể hiện bản thân tin tưởng, “Tôi cũng cảm thấy tôi cần cô giúp đỡ, vậy phiền cô rồi.”
“Xem nào, tôi nói anh nhất định cần tôi giúp đỡ mà.” Nếu như sau người Nguyễn Thanh có đuôi, chắc chắn không chịu được mà uốn éo, “vậy tôi ở phòng khách, có gì anh cứ gọi tôi, tôi lập tức xuất hiện trước mặt anh.”
“Được.” Giọng nói Từ Nhất Bạch mang theo ý cười, lông mày cong cong. Cô gái nhỏ nói những lời son sắt như vậy, dường như quên đi bản thân có thể ngồi dậy. Từ Nhất Bạch nhịn không được muốn cười, lại sợ cô gái nhỏ xấu hổ, đành phải cưỡng chế lại.
Nguyễn Thanh nhấn cơ thể đang nửa chống đỡ của Từ Nhất Bạch nằm lại lên trên giường, đem chăn đắp lại kỹ cho anh. Bước đi về phía sô pha trong phòng khách một cách nhanh nhẹn, cởi giày ra nằm lên, vùi vào trong chăn, khóe miệng mang theo ý cười đi vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ, Từ Nhất Bạch nằm thẳng trên giường, ngực hơi nhấp nhô, gương mặt mang theo ý cười khi ngủ.
Một đêm an giấc.
8 giờ sáng hôm sau, Nguyễn Thanh nằm trên ghế sô pha vẫn còn đang mơ thấy mộng đẹp bỗng nhiên cảm thấy ngực bị thứ gì đó đè lên. Cô lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, có chút hổn hển.
Mở mắt ra một cách khó khăn, cái đầu to của chú chó chắn ở trước mắt, hai con mắt đen láy nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
“Trầm Mặc, mày nặng chết được, mau xuống đi.” Nguyễn Thanh vung tay đẩy đầu của chú chó.
Trầm Mặc cảm thấy mình bị nữ chủ nhân ruồng bỏ, cúi đầu “ăng ẳng~” nức nở một tiếng, tủi thân nhảy xuống, cuộn người nằm bò ra trên nền hờn dỗi.
Nguyễn Thanh vén chăn ra ngồi dậy, mang giày vào, gấp chăn lại đặt lên trên sô pha.
Đến nhà vệ sinh rửa mặt xong đi ra ngoài, từ trong tủ lạnh lấy cháo còn thừa hôm qua ra, lại lấy thêm một cái trứng. Sau mười mấy phút, bữa sáng dinh dưỡng đã làm xong.
Trước tiên múc cho Trầm Mặc một bát súp thịt rau nóng tối hôm qua nấu, còn bóc thêm một cái trứng cho vào bên trong. Chuẩn bị cho mình và Từ Nhất Bạch là cháo nấu tối hôm qua, kèm với dưa cải mà mẹ mình làm.
Sau khi sắp thức ăn lên bàn, Nguyễn Thanh chùi chùi tay đi vào phòng ngủ.
Từ Nhất Bạch vẫn chưa dậy, mặt trời sáng sớm mùa hè xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, hàng lông mi dài mà đen của anh phản chiếu trên khuôn mặt trắng trẻo, lộ ra sự mê người khác thường.
Nguyễn Thanh lén lút bưng miệng cười, rón ra rón rén dựa vào đầu giường. Cô khom lưng, tay phải nhổ ra một sợi tóc xõa xuống trên vai, đưa sợi tóc sát gần lại mũi của Từ Nhất Bạch, nhẹ gãi.
Cảm giác mũi mình hơi ngứa, Từ Nhất Bạch đưa tay lên quẹt quẹt mũi. Nguyễn Thanh lập tức lấy sợi tóc ra, tay trái vội bưng miệng cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn thấy Từ Nhất Bạch bỏ tay xuống, Nguyễn Thanh đưa sợi tóc lại gần mũi anh lần nữa.
Mũi Từ Nhất Bạch ngứa có chút không kiềm chế được, hắt xì nhẹ một cái.
Nguyễn Thanh vội vàng nằm sấp trên nền, đợi một lúc không nghe thấy âm thanh, cô lén lút đứng thẳng dậy. Nhìn thấy Từ Nhất Bạch vẫn chưa tỉnh ngủ, Nguyễn Thanh quyết định lần này phải tăng thêm độ mạnh, cô cầm sợi tóc tìm một chỗ khác để tấn công.
Vậy mà tay cô vừa đến gần tai của anh, thì có chuyện đột nhiên xảy ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Lông vàng ngốc đang nằm cuộn tròn trên nền hờn dỗi: Tôi giận rồi (nhanh đến dỗ tôi!) [○?`Д?? ○]
Từ Nhất Bạch: Em yêu, muốn hôn anh thì trực tiếp đến đây nào (≧?≦)?
Nguyễn Thanh: Em chỉ là nếm thử cháo.
Từ Nhất Bạch: …… Anh là cháo (????)
Từ Nhất Bạch: Xin hưởng thụ.
Nguyễn Thanh: …… Không cần thể diện!
Chú chó nào đó bị coi thường: Tôi đang giận! (cho tôi một cái hôn thì không giận nữa)
Từ Nhất Bạch: Em yêu, đút cháo cho em ăn (づ ̄3 ̄)づ (đã đóng cửa tắt đèn)
Trầm Mặc bị ép ăn một bát thức ăn lớn: ┭┮﹏┭┮ xin chủ nhân mới bao dưỡng, xin thu nạp.
“Tôi đói rồi.” Từ Nhất Bạch nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy Từ Nhất Bạch hơi cúi đầu, Nguyễn Thanh cho rằng anh vẫn còn buồn. Đang nghĩ làm thế nào để an ủi anh, lúc nghiêng đầu lại thoáng nhìn thấy đôi tai nhỏ nhắn của anh hiện ra vệt đỏ ửng, mỉm cười.
“Được.” Tay phải của Nguyễn Thanh đưa thìa lên, đưa đến bên miệng của anh, “mở miệng.”
Đôi môi mỏng của Từ Nhất Bạch hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhẹ nhấp một ngụm. Quai hàm đưa xuống hai lần, sau đó vang lên tiếng yết hầu chuyển động “ừng ực” nuốt xuống.
Nguyễn Thanh có chút thấp thỏm không yên hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Rất ngon.
Trong lòng nghĩ, nhưng người nào đó đã quen với việc miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo mặt không đỏ hơi thở không hổn hển nói: “Cũng được.”
Cũng được?
Vậy chính là bình thường. Lẽ nào hôm nay cho muối nhiều rồi? Hay là nấu chưa đến, sớm biết như vậy thì nấu lâu hơn một tý rồi.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Thanh lại lén lút đưa mắt lên nhìn Từ Nhất Bạch. Do độ ẩm của hàm lượng nước trong cháo, đôi môi vốn khô khan nhợt nhạt của Từ Nhất Bạch dần hồng hào lại. Đôi môi mỏng gợi cảm của anh lúc ngậm thìa cứ như thế lao vào trong tâm trí của Nguyễn Thanh, đôi môi mỏng gợi cảm đó như đang phát ra lời mời gọi thông thường đối với Nguyễn Thanh. Dù sao anh bây giờ nhìn cũng không thấy, cô lén lút nếm một miếng cũng không thể bị phát hiện được, trong lòng an ủi bản thân như thế, đại não đã làm ra chỉ thị thành thật.
Tay phải Nguyễn Thanh nhẹ đưa thìa lên, lặng lẽ đút đến bên miệng mình, hớp một ngụm nhỏ.
Môi vừa chạm vào mép thìa, gương mặt thanh tú của Nguyễn Thanh liền ửng hồng. Trong òng cô cố chấp an ủi bản thân: mình không phải bị mê hoặc, cô chỉ nếm thử mùi vị, đây chỉ là lòng hiếu kì của một đầu bếp mà thôi.
Từ Nhất Bạch tuy mắt nhìn không thấy, nhưng mà nhiều năm trở lại đây, sự thiếu hụt của thị giác khiến cho thính giác của anh nhạy bén khác thường.
Nguyễn Thanh vừa tự cho rằng không có tiếng động, trong tai của Từ Nhất Bạch sớm đã phóng to lên vô số lần. Trong đầu anh bây giờ toàn trống rỗng, chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại.
Cô ấy đang dùng thìa mà mình đã ăn qua?
Cô ấy đang dùng thìa mà mình đã ăn qua?!
Cô ấy đang dùng thìa mà mình đã ăn qua!
Ban đầu chỉ muốn đùa giỡn cô gái này, ai biết được cô lại hành động không giống lẽ thường. Từ Nhất Bạch vì sốt cao nên trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn hơi ửng hồng, trong chốc lát lại hồng lên một cách triệt để.
Hai con người đang nghĩ về nhau điều đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình. Trong thời khắc này, trong phòng rất yên tĩnh. Hai người điều không mở miệng, trong phòng ngủ nhỏ im lặng lan ra một sự hiểu ngầm, đặc biệt ấm áp.
Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân “lộc cộc lộc cộc lộc cộc”, Trầm Mặc ăn xong bữa ăn dinh dưỡng vui vẻ chạy như bay, nó lè đầu lưỡi hướng phòng ngủ chạy lại một cách đầy sức sống.
Nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Thanh ngồi ở mép giường , nó chạy nhanh một cách phấn khởi , lúc chạy đến bên cạnh Nguyễn Thanh mới nhìn thấy chủ nhân của mình ngồi dựa vào giường. Trầm Mặc ngẩn ra một lát, không biết vì sao trong đầu nó lại cho rằng mình không thể xen vào bầu không khí giữa hai người này.
Không cần quan tâm nhiều như thế, nhiệm vụ đầu tiên là phải thu hút sự chú ý của nữ chủ nhân: “Gâu gâu!”
Nghe thấy tiếng gọi của Trầm Mặc, Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch đồng thời hoàn hồn trở lại, cùng nhìn về phía Trầm Mặc. Trầm Mặc nhìn thấy hai người cuối cùng cũng chú ý đến mình rồi, quay tròn cái đuôi một cách phấn khởi.
Nghe thấy tiếng “lách tách lách tách” dồn dập, Từ Nhất Bạch liền biết được Trầm Mặc đang làm trò vớ vẩn.
“Trầm Mặc, lại đây.” Từ Nhất Bạch đúng lúc lên tiếng ngăn chặn Trầm Mặc tiếp tục làm trò vớ vẩn, đưa tay sờ đầu của nó, “trở về chỗ ngủ đi, tao không sao rồi.”
Trầm Mặc chớp chớp mắt, nghe lời quay lưng chạy đến chỗ ngủ của mình.
Phòng ngủ lần nữa trở nên yên tĩnh.
“Cháo hơi nguội rồi, tôi múc một bát khác lại.” Nguyễn Thanh bưng bát cháo vội đi theo Trầm Mặc ra ngoài.
Từ Nhất Bạch ngẩn ra một lúc, sau đó chọn một tư thế dựa khác thoải mái hơn, khóe miệng căng ra, mỉm cười.
Bưng bát cháo nóng quay trở lại phòng ngủ, lần này hai người điều không nói chuyện, ngầm phối hợp hai ba lần thì ăn hết cháo. Nguyễn Thanh cầm bát không đến nhà bếp, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, đặt gạo và thức ăn còn thừa vào chỗ ngay ngắn, tắt đèn đi đến phòng khách, Nguyễn Thanh rót một cốc nước ấm để ở đầu giường trong phòng ngủ, lại kéo ngăn tủ lấy thuốc mà bác sĩ kê đơn ra.
Tay trái kéo tay của Từ Nhất Bạch qua, đem thuốc ở trong tay đổ vào tay của Từ Nhất Bạch, nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc bác sĩ kê đơn, uống nhanh đi.”
Từ Nhất Bạch nhìn viên thuốc trong tay, chau mày. Như là đang nghĩ đến điều gì đó, mở miệng nói: “Đưa cốc cho tôi đi, cũng rất muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi, tôi không sao rồi.”
Trong lòng Nguyễn Thanh nghĩ chưa đến hai giây: “Không cần, đợi anh uống thuốc xong tôi lấy cốc đặt lên trên tủ.
Từ Nhất Bạch bị nghẹn, cố gắng ngẩng đầu nuốt thuốc xuống. Sát lại gần nước mà Nguyễn Thanh đưa đến bên môi, theo tay cô đưa uống một ngụm, nuốt thuốc xuống.
“Thực ra, biểu cảm của anh không cần phải khó mà uống được như thế, tôi cảm thấy tôi chăm sóc người khác cũng rất là thành thạo,” sải bước ra trước của phòng ngủ, Nguyễn Thanh quay đầu lại nói với Từ Nhất Bạch vẫn còn đang chau mày.
Lần nữa lấy một cốc nước sôi đặt lên trên đầu tủ, Nguyễn Thanh dặn dò: “Nước rất nóng, để nguội một tý rồi uống.”
“Được rồi, cám ơn nhiều.” Từ Nhất Bạch nằm ở trên giường, nhẹ giọng nói cám ơn.
“Vậy tôi đi đây, tạm biệt.” Tắt đèn trước khi ra khỏi cửa, căn phòng trong chúc lát trở nên tối tăm, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu trên cửa sổ.
“Tạm biệt.” Ngừng một lát, Từ Nhất Bạch gọi Nguyễn Thanh, “Nguyễn Thanh.”
“Hả? Sao vậy?” Nguyễn Thanh quay đầu lại.
“Cháo, rất ngon.” Từ Nhất Bạch nói xong liền nằm xuống, hai tay kéo chăn che đi đôi tai đang chuyển hồng của mình.
“Tôi biết.” Nguyễn Thanh đắc ý nói, cô lén lút nếm một ít thì phát hiện ra, hưa hưa.
Ôi chao, hỏng bét, để lộ rồi.
“À, ý tôi là lúc nấu đã nếm thử rồi.” Thật nguy hiểm, may mà cô lanh trí, chắc là không bị anh ấy phát hiện.
“Ừ, tôi cũng biết.” Từ Nhất Bạch kéo chăn xuống, nhẹ cười phụ họa theo.
Tôi biết cô lén nếm thử một ít cháo, cháo của tôi.
Không hiểu được hàm ý sâu sắc của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh trong lòng vẫn đang cổ vũ sự lanh lợi của mình cầm chìa khóa đóng cửa trở về nhà mình một cách vui vẻ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Nhất Bạch nằm trên giường mở miệng thăm dò: “Nguyễn Thanh?”
Không có người trả lời, xem ra thật sự đi rồi.
Từ Nhất Bạch nghĩ vậy vội vàng vén chăn lên, nghiêng người kéo ngăn tủ ra, đưa tay ra tìm kiếm ở trong tủ. Sau đó một viên kẹo được gói lấp lánh nằm trong tay anh, bóc vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng. Lông mày chau lại của anh cuối cùng cũng dãn ra, một đôi mắt đào lấp lanh phát sáng.
Hazz, cuối cùng ăn được kẹo rồi, bác sĩ nào kê đơn, cũng quá đắng rồi.
Nguyễn Thanh về đến nhà, đang đổi giày. Lúc ngẩng đầu phát hiện chìa khóa để ở trên tủ giày nhiều hơn một chùm, là chìa khóa nhà Từ Nhất Bạch.
Ngày mai trả lại cho anh ấy vậy.
Dựa vào bồn rửa mặt đánh răng, mạch suy nghĩ của Nguyễn Thanh dần trôi xa.
Từ Nhất Bạch lúc bình thường vui vẻ đều có thể bị ngã, bây giờ cơ thể ốm yếu thế này há chẳng phải càng dễ ngã. Tục ngữ nói tiễn Phật tiễn đến phương Tây, cứu người cứu đến cuối cùng. Cô không thể bỏ mặc như thế được, anh tự sinh tự diệt, dù sao thì thân hình như Lâm muội muội* của cô lại thêm hai mắt nhìn không thấy của anh, bản thân chắc chắn rất an toàn, lát nữa vẫn là ôm chăn mỏng qua bên đó trông chừng anh ấy cũng được.
*Lâm muội muội: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
Vả lại, hì hì, thực ra bộ điệu bệnh nhân đẹp trai như anh cũng rất là bổ mắt, có cơ hội chắc chắn phải xem là hòa vốn.
Đánh răng xong, Nguyễn Thanh ôm chăn nhỏ của mình, cầm đồ vệ sinh cá nhân và chìa khóa lên, chạy đến cánh cửa đối diện. Mở cửa ra, Nguyễn Thanh ngại ngùng bước vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trầm Mặc đang ngủ ngẩng đầu lên. Một người một chó đối mặt, Nguyễn Thanh đặt ngón trỏ lên miệng nhỏ giọng nói: “Xuỵt.”
Mà Trầm Mặc nhìn thấy là nữ chủ nhân quay lại, lại vùi đầu tiếp tục ngủ.
Nguyễn Thanh đem chăn đặt lên trên sô pha, nhẹ nhàng bước từng bước đến trước giường của Từ Nhất Bạch. Những ánh trăng tràn qua cửa sổ vào phòng, Từ Nhất Bạch ngủ say trầm ổn trên giường. Đưa tay lay nhẹ cánh tay của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh thấp thỏm không yên đứng ở trước giường.
“Ê a” Từ Nhất Bạch bị lay tỉnh rên rỉ một tiếng, âm thanh mang theo chút nũng nịu và bất mãn.
“Từ Nhất Bạch, là tôi.” Hai tay căng thẳng của Nguyễn Thanh không biết để thế nào, đành phải đưa ra phía sau lưng của mình.
“Sao vậy?” Giọng nói khàn khàn vọng lại trong phòng ngủ yên tĩnh.
Từ Nhất Bạch bị đánh thức chớp mắt liền biết là cô gái đi rồi trở lại, vì mũi mình ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về cô, giống như con người cô, sạch sẽ ấm áp. Khiến lòng anh không kiềm chế được mà yêu thích, muốn lại gần.
“Ừ…… Tôi về nhà chợt nghĩ đến lời hôm nay bác sĩ nói. Ông ấy nói mấy ngày này nhất định phải trông chừng anh, đến khi nào anh khỏe hẳn mới thôi.” Biết Từ Nhất Bạch nhìn không thấy, cho dù bản thân mặt đỏ như bánh nướng, Nguyễn Thanh vẫn bình tĩnh mà nói dối. Nhưng cô lại mảy may không phát hiện hô hấp của mình có hơi dồn dập, còn cảm thấy bản thân rất cừ, diễn xuất đạt điểm tối đa
“Ừ…… Từ Nhất Bạch làm bộ điệu trầm tư, giống như đang suy nghĩ.
“Thật đó, không tin ngày mai anh hỏi vị bác sĩ đó đi, ông ấy tận miệng nói.” Hừm, ngày mai nói không chừng ông ấy quên rồi, đích thực không được, cô cũng có thể nói mình nhớ nhầm mà.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch khảng định một tiếng, thể hiện bản thân tin tưởng, “Tôi cũng cảm thấy tôi cần cô giúp đỡ, vậy phiền cô rồi.”
“Xem nào, tôi nói anh nhất định cần tôi giúp đỡ mà.” Nếu như sau người Nguyễn Thanh có đuôi, chắc chắn không chịu được mà uốn éo, “vậy tôi ở phòng khách, có gì anh cứ gọi tôi, tôi lập tức xuất hiện trước mặt anh.”
“Được.” Giọng nói Từ Nhất Bạch mang theo ý cười, lông mày cong cong. Cô gái nhỏ nói những lời son sắt như vậy, dường như quên đi bản thân có thể ngồi dậy. Từ Nhất Bạch nhịn không được muốn cười, lại sợ cô gái nhỏ xấu hổ, đành phải cưỡng chế lại.
Nguyễn Thanh nhấn cơ thể đang nửa chống đỡ của Từ Nhất Bạch nằm lại lên trên giường, đem chăn đắp lại kỹ cho anh. Bước đi về phía sô pha trong phòng khách một cách nhanh nhẹn, cởi giày ra nằm lên, vùi vào trong chăn, khóe miệng mang theo ý cười đi vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ, Từ Nhất Bạch nằm thẳng trên giường, ngực hơi nhấp nhô, gương mặt mang theo ý cười khi ngủ.
Một đêm an giấc.
8 giờ sáng hôm sau, Nguyễn Thanh nằm trên ghế sô pha vẫn còn đang mơ thấy mộng đẹp bỗng nhiên cảm thấy ngực bị thứ gì đó đè lên. Cô lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, có chút hổn hển.
Mở mắt ra một cách khó khăn, cái đầu to của chú chó chắn ở trước mắt, hai con mắt đen láy nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
“Trầm Mặc, mày nặng chết được, mau xuống đi.” Nguyễn Thanh vung tay đẩy đầu của chú chó.
Trầm Mặc cảm thấy mình bị nữ chủ nhân ruồng bỏ, cúi đầu “ăng ẳng~” nức nở một tiếng, tủi thân nhảy xuống, cuộn người nằm bò ra trên nền hờn dỗi.
Nguyễn Thanh vén chăn ra ngồi dậy, mang giày vào, gấp chăn lại đặt lên trên sô pha.
Đến nhà vệ sinh rửa mặt xong đi ra ngoài, từ trong tủ lạnh lấy cháo còn thừa hôm qua ra, lại lấy thêm một cái trứng. Sau mười mấy phút, bữa sáng dinh dưỡng đã làm xong.
Trước tiên múc cho Trầm Mặc một bát súp thịt rau nóng tối hôm qua nấu, còn bóc thêm một cái trứng cho vào bên trong. Chuẩn bị cho mình và Từ Nhất Bạch là cháo nấu tối hôm qua, kèm với dưa cải mà mẹ mình làm.
Sau khi sắp thức ăn lên bàn, Nguyễn Thanh chùi chùi tay đi vào phòng ngủ.
Từ Nhất Bạch vẫn chưa dậy, mặt trời sáng sớm mùa hè xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, hàng lông mi dài mà đen của anh phản chiếu trên khuôn mặt trắng trẻo, lộ ra sự mê người khác thường.
Nguyễn Thanh lén lút bưng miệng cười, rón ra rón rén dựa vào đầu giường. Cô khom lưng, tay phải nhổ ra một sợi tóc xõa xuống trên vai, đưa sợi tóc sát gần lại mũi của Từ Nhất Bạch, nhẹ gãi.
Cảm giác mũi mình hơi ngứa, Từ Nhất Bạch đưa tay lên quẹt quẹt mũi. Nguyễn Thanh lập tức lấy sợi tóc ra, tay trái vội bưng miệng cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn thấy Từ Nhất Bạch bỏ tay xuống, Nguyễn Thanh đưa sợi tóc lại gần mũi anh lần nữa.
Mũi Từ Nhất Bạch ngứa có chút không kiềm chế được, hắt xì nhẹ một cái.
Nguyễn Thanh vội vàng nằm sấp trên nền, đợi một lúc không nghe thấy âm thanh, cô lén lút đứng thẳng dậy. Nhìn thấy Từ Nhất Bạch vẫn chưa tỉnh ngủ, Nguyễn Thanh quyết định lần này phải tăng thêm độ mạnh, cô cầm sợi tóc tìm một chỗ khác để tấn công.
Vậy mà tay cô vừa đến gần tai của anh, thì có chuyện đột nhiên xảy ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Lông vàng ngốc đang nằm cuộn tròn trên nền hờn dỗi: Tôi giận rồi (nhanh đến dỗ tôi!) [○?`Д?? ○]
Từ Nhất Bạch: Em yêu, muốn hôn anh thì trực tiếp đến đây nào (≧?≦)?
Nguyễn Thanh: Em chỉ là nếm thử cháo.
Từ Nhất Bạch: …… Anh là cháo (????)
Từ Nhất Bạch: Xin hưởng thụ.
Nguyễn Thanh: …… Không cần thể diện!
Chú chó nào đó bị coi thường: Tôi đang giận! (cho tôi một cái hôn thì không giận nữa)
Từ Nhất Bạch: Em yêu, đút cháo cho em ăn (づ ̄3 ̄)づ (đã đóng cửa tắt đèn)
Trầm Mặc bị ép ăn một bát thức ăn lớn: ┭┮﹏┭┮ xin chủ nhân mới bao dưỡng, xin thu nạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.