Chương 11: Từ đại cặn bã
Hồ Kiều Kiều
09/04/2020
Thức dậy thì trời đã sáng.
Nguyễn Thanh ngồi dậy choàng áo khoác mỏng để trên tay vịn sô pha.
Nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng khách, đã qua 8 giờ rồi. Hôm qua Trầm Mặc ở bên ngoài chơi đùa, chơi đến mệt rã rời, cho nên bây giờ vẫn đang còn ngủ.
Trong phòng ngủ lờ mờ có tiếng nước chảy, Từ Nhất Bạch có lẽ dậy rồi.
Vừa nghĩ, Nguyễn Thanh vừa đi đến nhà bếp. Mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có một túi mì sợi nhỏ và một ít rau, buổi sáng nên làm canh mì sợi, thêm vào hai quả trứng gà, Trầm Mặc chỉ có thể lại ăn thức ăn dành cho chó.
Tranh thủ lúc nấu mì, thêm vào trong bát của Trầm Mặc một ít thức ăn dành cho chó, về lại nhà bếp đem mì đã nấu xong bưng đến trên bàn.
Nguyễn Thanh đang chuẩn bị cởi tạp dề ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch từ phòng ngủ đi ra.
Trong đầu bỗng chốc lóe lên nụ hôn kịch liệt tối qua, Nguyễn Thanh giống như con tôm luộc chín, đỏ từ đầu đến chân. Cô ho nhẹ một tiếng, mắt không dám nhìn thẳng vào Từ Nhất Bạch, chỉ cúi đầu chậm chạp tháo tạp dề ra: “Ra rồi? Đúng lúc có thể ăn sáng, chỗ ngồi giống hôm qua.” Cởi tạp dề ra vắt lên lưng ghế bên cạnh, Nguyễn Thanh cúi đầu tiếp tục nói: “Đúng rồi, bữa sáng hôm nay là mì sợi, bởi vì bên trong tủ lạnh hết thức ăn rồi.”
Nói xong ngồi đối diện Từ Nhất Bạch, tay căng thẳng có hơi cứng đờ. Cô nổ lực thử chuyển động mấy lần, cuối cùng run rẩy cầm đũa ăn mì.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Ừ? Sao lại cảm thấy bầu không khí ăn cơm có chút không giống với hôm qua, là vì …… nguyên nhân sau khi hôn sao? Thật không nghĩ đến anh cũng là một người ngại ngùng như vậy ……
Nguyễn Thanh trong lòng một mình lén lút nghĩ ngợi lung tung, lông mày cong cong, trong miệng đang ngậm mì lén lút cười.
Cảm nhận được Từ Nhất Bạch nhìn qua, cô liền dừng lại nụ cười. Đồng thời đưa tay trái lên ngăn lại ánh mắt không nén nổi tình cảm nhìn Từ Nhất Bạch của mình, giả vờ ăn mì.
Cứ im lặng như thế một hồi, Nguyễn Thanh cảm thấy bầu không khí có hơi ngượng ngập, cứ im lặng không nói như thế chỉ khiến cô nghĩ càng nhiều. Cho nên cô ngẩng khuôn mặt ửng hồng nhìn về phía anh, tùy ý tìm một chủ đề nói: “Ừ, cái đó, vì không có thức ăn, cho nên lát nữa cần phải đi siêu thị mua.”
“Ừ.”
“Vậy, anh có cần đi chung với tôi không?” Nguyễn Thanh trong lòng thấp thỏm, trong mắt chứa đựng sự mong đợi nhìn Từ Nhất Bạch hỏi.
“Không.”
Cũng đúng, anh chắc chắn không đi siêu thị, siêu thị ở ngoài tiểu khu không cho phép Trầm Mặc vào.
“Vậy anh thích ăn món gì? Cô nghĩ rồi lại hỏi.
“Không cần quan tâm đến tôi.” Từ Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh nói.
“Cái gì?” Nguyễn Thanh theo bản năng buột miệng nói ra.
Nguyễn Thanh nhìn Từ Nhất Bạch phía đối diện bỏ đũa xuống, từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy lau miệng: “Tôi đã khỏe rồi, em không cần phải tiếp tục chăm sóc tôi.”
Cho nên …… chính là lướt qua nhau, cơm cũng không thể cùng nhau ăn?
“Ồ.” Nguyễn Thanh hơi thất vọng. Cô cũng biết một cô gái không có danh phận vào ở trong nhà con trai là không tốt, nhưng cũng không cần phải nói với cô một cách lạnh lùng như vậy. Hơn nữa đã hôn cô rồi cũng nên chịu trách nhiệm với cô, sau đó thổ lộ muốn cô làm bạn gái của anh sao? Quan trọng nhất là, cô vốn cũng muốn chăm sóc anh mà thôi, chỉ là xảy ra quá nhiều việc không đoán trước được, sau đó việc đơn giản trở thành không đơn giản.
Gỉa vờ quang minh chính đại, nụ hôn tối qua rõ ràng triền miên như thế.
Nghe ra được ngữ khí của cô gái nhỏ có chút đau lòng, trong đầu Từ Nhất Bạch đột nhiên lóe lên cảnh cô gọn gàng ngồi trên ghế nhìn anh một cách đáng thương.
Anh có chút không đành lòng: “Bộ sách hôm qua, tặng cho em coi như là quà cám ơn.”
“Thật sao?” Nguyễn Thanh kinh ngạc hỏi.
Xem nào xem nào, quả nhiên bắt đầu dùng đồ mà cô thích để theo đuổi cô. Nguyễn Thanh xoay tròn mắt, mặt mày hớn hở nghĩ ngợi.
“Ừ.” Nói xong Từ Nhất Bạch mặt không chút cảm xúc đi đến phòng sách.
Nhưng mà anh lại không biết, trong cái nhìn của Nguyễn Thanh cảm thấy bóng lưng rời đi của anh có một loại cảm giác chạy trốn. Nguyễn Thanh đứng dậy đem bát cầm đến bồn rửa chén trong nhà bếp để rửa, sau đó trở về phòng khách ôm cái chăn đã xếp sẵn chuẩn bị về nhà.
Vừa mới mở cửa ra, Nguyễn Thanh liền bị dọa cho giật nảy mình.
Một người đàn ông đứng ở cửa, tay trái xách một cái túi siêu thị rất to, tay phải giơ lên như là đang muốn gõ cửa.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?” Nguyễn Thanh hỏi.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô một cái, từ từ chuyển ánh mắt nhìn cái chăn cô ôm trong lòng. Sau đó lại lùi một bước về phía sau nhìn vào số nhà, gương mặt cổ quái nhìn cô: “Đây là …… là số nhà 1102 mà? Cô là … không … cô không phải là chủ nhân?”
“Tôi không phải.” Nguyễn Thanh trừng hai mắt một cách vô tội nhìn anh ta, “Anh tìm Từ Nhất Bạch sao?”
“Đúng vậy, phiền cô giúp tôi gọi cậu ấy, cám ơn.”
“Đợi một lát.” Nguyễn Thanh quay đầu nhìn về phía phòng sách gọi: “Từ Nhất Bạch, có người tìm.”
“Để anh ấy đến phòng sách.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Từ Nhất Bạch truyền đến.
“Anh nghe thấy rồi, anh ấy bảo anh đến phòng sách.” Nguyễn Thanh nghiêng người để anh ta vào, sau khi đi ra khỏi cửa quay đầu nói với người đàn ông: “Đừng đóng cửa, tôi đi đến nhà đối diện bỏ chăn xuống liền qua lại.”
“Được.” Ánh mắt người đàn ông tiễn Nguyễn Thanh vào đến nhà đối diện, sau đó khép cửa lại đi đến phòng sách.
Trong phòng sách.
Từ Nhất Bạch ngồi trên ghế sô pha, tay áo sơ mi xắn lên đến khủy tay, hai tay trắng trẻo thon dài nhảy múa ở trên bàn phím như đàn một bản nhạc tươi đẹp.
“Tôi vào rồi, Nhất Bạch.” Người đàn ông đứng ở cửa thư phòng nói.
“Ừ.” Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Nhất Bạch mắt nhìn vào máy tính trả lời.
“Đồ đạc đều dựa vào thói quen lúc trước của cậu chuẩn bị đầy đủ rồi, cậu xem còn cần thêm đồ gì nữa không?” Anh ta nhẹ giọng hỏi một câu, ngữ khí có phần quen thuộc và tùy ý.
“Không cần.”
“Bản thảo gửi đến hòm thư của tôi hôm qua tôi đã xem rồi, chỉnh sửa một số lỗi nhỏ. Nếu cậu cảm thấy không cần phải chỉnh sửa, lát nữa tôi liền gửi đi.” Người đàn ông nói đến đây, ngữ khí lại trở nên nghiêm túc.
“Gửi đi.” Từ Nhất Bạch do dự một hồi đáp, sau đó tiếp tục nhìn về phía bàn phím máy tính.
Người đàn ông ngập ngừng một hồi, nét mặt chính trực, lấy hết can đảm chuẩn bị hỏi về cô gái ôm chăn lúc nảy, Nguyễn Thanh trở về rồi. Nguyễn Thanh đi thẳng về về sách, nhìn thấy người đàn ông liền cười, lại nhìn Từ Nhất Bạch: “Từ Nhất Bạch, sách … … tôi thực sự cầm đi?”
“Ở trên bàn, tự mình lấy.”
Nguyễn Thanh đi đến trước bàn, ôm sách chuẩn bị về nhà. Cô vừa đi đến cửa phòng sách, người đàn ông lạ mặt lại đưa tay ra ngăn cô lại, cười nhìn về phía Từ Nhất Bạch: “Nhất Bạch, không giới thiệu một lát sao?”
“Anh không có miệng sao?” Từ Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lạnh lùng hỏi ngược lại người đàn ông.
Mặt người đàn ông trầm xuống: “… …” tính toán mối hận với anh.
Nguyễn Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy gương mặt lạnh như lúc này của Từ Nhất Bạch liền cười, chỉ là kiêng dè người đàn ông nên không cười ra tiếng.
“Chào cô, tôi là Tô Hữu, là … …” Người đàn ông nhìn thẳng Nguyễn Thanh, ánh mắt nghiêm chỉnh tư giới thiệu mình.
“Bảo mẫu.” Ba chữ người quản lí còn hai chữ chưa nói ra, Từ Nhất Bạch đã cắt ngang.
Từ Nhất Bạch nói xong hai chữ này liền tiếp tục im lặng đánh chữ, không mảy may quan tâm đến hai người trong phòng.
Bảo mẫu? Đường đường là người quản lí vàng thế nào lại biến thành bảo mẫu rồi? Còn là một bảo mẫu nam!
Nguyễn Thanh cũng bị làm cho kinh hoàng, Từ Nhất Bạch, nếu Tô Hữu là bảo mẫu, vậy anh là gì? Trẻ nhỏ sao?
“Tôi không phải là bảo mẫu, tôi là … …” Tô Hữu là một người đàn ông, mới không muốn bị một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp như vậy cho rằng mình và Từ Nhất Bạch có quan hệ bí mật gì không thể nói ra, anh xấu hổ và giận dữ lớn tiếng chứng minh cho bản thân.
“Không phải sao?” Bên đó, Từ Nhất Bạch dừng tay đánh chữ lại, giơ tay phải lên, ngón trỏ gõ gõ trên màn hình máy tính.
“A a a … tôi là, tôi là, tôi chính là bảo mẫu.” Tô Hữu chau mày kêu lên, rất có khí khái thừa nhận. Nhưng mà sau khi thừa nhận vẫn không cam tâm nhìn Nguyễn Thanh, bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt tuyển.”
Nguyễn Thanh có hơi hiếu kì là cái gì khiến cho Tô Hữu bại trận, nhưng mà lưng màn hình máy tính đối diện với cô, cô không nhìn thấy được.
Thất vọng quay đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt mong đợi của Tô Hữu.
Mình nên giới thiệu bản thân thế nào, nói là hàng xóm thì đã làm chuyện xấu hổ rồi, nói bạn gái thì Từ Nhất Bạch cũng chưa có thừa nhận gì cả. Con gái … … vẫn nên dè dặt một tý, đại khái.
“Tôi là … …”
“Hàng xóm.”
Nguyễn Thanh nói được nửa câu cũng bị cắt ngang, tuy bản thân đã chuẩn bị nói là hàng xóm, nhưng nghe thấy anh nói sao lại bực bội như thế chứ?
Hàng xóm? Hàng xóm sao lại như thế?
Tối qua không biết là ai ôm chặt cô gọi Nguyễn Nguyễn, hôm nay liền trở mặt biến thành hàng xóm? Quả nhiên đàn ông đều cùng một đức hạnh,* lúc chưa có được thì như màu trắng của ánh trăng ngoài cửa sổ, màu đỏ trong tim, ngọt ngào đáng yêu như thế, lúc có được rồi thì là hàng xóm sát vách, màu trắng của gạo và màu đỏ của máu muỗi.
* Có nguồn gốc từ tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” của tác giả Trương Ái Linh, con ngừơi đều có một sự tham lam, luôn cảm thấy chưa có được mới là tốt nhất, có được rồi thì không biết quý trọng.
Từ Nhất Bạch, anh là một đại ngốc.
“Đúng, tôi là hàng xóm sát vách, tôi tên là Nguyễn Thanh. Hôm trước anh ấy phát sốt cho nên tôi mới ở đây ngủ trên ghế sô pha hai đêm, chúng tôi là quan hệ hàng xóm bình thường. Hơ hơ, xã hội hài hòa phải yêu thương hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau.” Nguyễn Thanh nghiến răng cười nói với Tô Hữu, đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “sô pha” và “quan hệ hàng xóm”, “anh xem, tôi đây không phải còn có thù lao lớn sao.” Nói xong, Nguyễn Thanh còn vỗ vỗ sách đang ôm ở trước ngực.
“Anh Tô, các anh chắc là có việc cần bàn bạc. Tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.” Nguyễn Thanh cười nói xong liền ôm sách tao nhã đi ra khỏi cửa.
Đóng lại cửa trong nháy mắt, trên mặt Nguyễn Thanh liền cười không nổi.
Từ Nhất Bạch giỏi thật, anh thật sự rất giỏi! Hừm, hàng xóm thì hàng xóm, bổn tiểu thư cứ xem như là bị chó cắn một miếng. Không phải cậy mình đẹp trai một tý, giọng nói êm tai một tý, ức hiếp cô chưa từng yêu đương lần nào, còn dùng mắt để tranh thủ lòng đồng cảm của cô. Trên mạng nói đúng, đời người phụ nữ ai không gặp qua mấy tên đàn ông cặn bã.
Mà ở trong phòng sách phía bên này, Tô Hữu luôn nhìn bóng lưng Nguyễn Thanh thở hồng hộc rời đi. Đến lúc tiếng đóng cửa vang lên, anh mới quay người lại dè dặt hỏi: “Nhất Bạch, cậu ức hiếp một cô gái nhỏ làm gì?”
“Có sao?” Từ Nhất Bạch chau mày, nghĩ kĩ lại, “không có mà.”
“Không có sao? Vậy tại sao lúc cô ấy rời đi như là rất giận vậy?” Tô Hữu nhìn biểu cảm của Từ Nhất Bạch không giống giả vờ, nhưng Nguyễn Thanh thật sự là thở hồng hộc rời đi mà, “Nhất Bạch, cậu thật sự không làm việc gì quá giới hạn với người ta?”
Việc quá giới hạn?
Cũng có, anh ôm rồi sờ rồi cũng hôn rồi, còn hôn những hai lần.
Nghĩ vậy, tai của Từ Nhất Bạch chuyển sang màu đỏ trong giây lát, gương mặt tuấn tú cũng từ từ ửng đỏ.
Gương mặt băng sơn vạn năm của Từ Nhất Bạch lại ửng hồng, chuyện lạ thiên cổ, vậy đây không phải chứng minh … …
“Từ Nhất Bạch, cậu cầm thú, cậu lại có thể làm ra việc không bằng cầm thú đối với cô gái nhỏ! Tô Hữu vô cùng đau lòng dựa trên khung cửa, lên án một cách kịch liệt, “với lại cậu còn không muốn chịu trách nhiệm, cậu là đồ đàn ông cặn bã!”
“Hợp tác với cậu nhiều năm như vậy, tôi mới biết được bộ mặt thật của cậu! Cổ nhân thật không phụ tôi, lâu ngày mới nhìn thấy được tâm địa của con người.”
“Anh không hiểu.” Từ Nhất bạch chau mày, thấp giọng nói.
“Tôi sao lại không hiểu, cậu nói rõ ràng cho tôi, tôi không thể mặc kệ cậu gây tổn hại con gái nhà người ta lại còn không muốn chịu trách nhiệm như vậy!” Tô Hữu đi vào phòng sách, vòng đến mép bàn sách. Tự mình đưa tay đem sách trên bàn dọn dẹp, dành ra một khoảng trống ngồi xuống, sau đó biểu cảm trên mặt tràn đầy hứng thú nhìn Từ Nhất Bạch.
Ừ! Đúng vậy, lí do tại sao anh trách móc Từ Nhất Bạch, kì thực chính là vì nghe thấy tin đồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Đàn ông thối, anh đợi đấy!
Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn, đừng giận, anh yêu em, em nghe anh giải thích với Tô Hữu! (Trong tiếng Trung, từ Nhuyễn và Nguyễn cùng một âm đọc)
Nguyễn Thanh: … …
Nguyễn Thanh: Đều là giả dối, anh chính là đàn ông cặn bã ┭┮﹏┭┮
Từ Nhất Bạch: Anh! Oan uổng! Ah!
Nguyễn Thanh: Sau này không cho phép anh đứng gần em trong vòng một
mét, suy cho cùng chúng ta chỉ là hàng! xóm!
Từ Nhất Bạch: Em là vợ anh (*╯3╰)
Nguyễn Thanh: Xí, lời tỏ tình cũng không có, thế nào lại trở thành vợ anh, không cần thể diện!
Từ Nhất Bạch: Em đợi đấy! Nói cho em về một tình yêu có một không hai.
Chú chó nào đó không xuất hiện ở chương này: Lăn qua lăn lại xin được giới thiệu, xin được thu nhận, xin phiếu bầu ~ Tôi muốn hối lộ tác giả thêm trò chơi.
Nguyễn Thanh ngồi dậy choàng áo khoác mỏng để trên tay vịn sô pha.
Nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng khách, đã qua 8 giờ rồi. Hôm qua Trầm Mặc ở bên ngoài chơi đùa, chơi đến mệt rã rời, cho nên bây giờ vẫn đang còn ngủ.
Trong phòng ngủ lờ mờ có tiếng nước chảy, Từ Nhất Bạch có lẽ dậy rồi.
Vừa nghĩ, Nguyễn Thanh vừa đi đến nhà bếp. Mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có một túi mì sợi nhỏ và một ít rau, buổi sáng nên làm canh mì sợi, thêm vào hai quả trứng gà, Trầm Mặc chỉ có thể lại ăn thức ăn dành cho chó.
Tranh thủ lúc nấu mì, thêm vào trong bát của Trầm Mặc một ít thức ăn dành cho chó, về lại nhà bếp đem mì đã nấu xong bưng đến trên bàn.
Nguyễn Thanh đang chuẩn bị cởi tạp dề ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch từ phòng ngủ đi ra.
Trong đầu bỗng chốc lóe lên nụ hôn kịch liệt tối qua, Nguyễn Thanh giống như con tôm luộc chín, đỏ từ đầu đến chân. Cô ho nhẹ một tiếng, mắt không dám nhìn thẳng vào Từ Nhất Bạch, chỉ cúi đầu chậm chạp tháo tạp dề ra: “Ra rồi? Đúng lúc có thể ăn sáng, chỗ ngồi giống hôm qua.” Cởi tạp dề ra vắt lên lưng ghế bên cạnh, Nguyễn Thanh cúi đầu tiếp tục nói: “Đúng rồi, bữa sáng hôm nay là mì sợi, bởi vì bên trong tủ lạnh hết thức ăn rồi.”
Nói xong ngồi đối diện Từ Nhất Bạch, tay căng thẳng có hơi cứng đờ. Cô nổ lực thử chuyển động mấy lần, cuối cùng run rẩy cầm đũa ăn mì.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Ừ? Sao lại cảm thấy bầu không khí ăn cơm có chút không giống với hôm qua, là vì …… nguyên nhân sau khi hôn sao? Thật không nghĩ đến anh cũng là một người ngại ngùng như vậy ……
Nguyễn Thanh trong lòng một mình lén lút nghĩ ngợi lung tung, lông mày cong cong, trong miệng đang ngậm mì lén lút cười.
Cảm nhận được Từ Nhất Bạch nhìn qua, cô liền dừng lại nụ cười. Đồng thời đưa tay trái lên ngăn lại ánh mắt không nén nổi tình cảm nhìn Từ Nhất Bạch của mình, giả vờ ăn mì.
Cứ im lặng như thế một hồi, Nguyễn Thanh cảm thấy bầu không khí có hơi ngượng ngập, cứ im lặng không nói như thế chỉ khiến cô nghĩ càng nhiều. Cho nên cô ngẩng khuôn mặt ửng hồng nhìn về phía anh, tùy ý tìm một chủ đề nói: “Ừ, cái đó, vì không có thức ăn, cho nên lát nữa cần phải đi siêu thị mua.”
“Ừ.”
“Vậy, anh có cần đi chung với tôi không?” Nguyễn Thanh trong lòng thấp thỏm, trong mắt chứa đựng sự mong đợi nhìn Từ Nhất Bạch hỏi.
“Không.”
Cũng đúng, anh chắc chắn không đi siêu thị, siêu thị ở ngoài tiểu khu không cho phép Trầm Mặc vào.
“Vậy anh thích ăn món gì? Cô nghĩ rồi lại hỏi.
“Không cần quan tâm đến tôi.” Từ Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh nói.
“Cái gì?” Nguyễn Thanh theo bản năng buột miệng nói ra.
Nguyễn Thanh nhìn Từ Nhất Bạch phía đối diện bỏ đũa xuống, từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy lau miệng: “Tôi đã khỏe rồi, em không cần phải tiếp tục chăm sóc tôi.”
Cho nên …… chính là lướt qua nhau, cơm cũng không thể cùng nhau ăn?
“Ồ.” Nguyễn Thanh hơi thất vọng. Cô cũng biết một cô gái không có danh phận vào ở trong nhà con trai là không tốt, nhưng cũng không cần phải nói với cô một cách lạnh lùng như vậy. Hơn nữa đã hôn cô rồi cũng nên chịu trách nhiệm với cô, sau đó thổ lộ muốn cô làm bạn gái của anh sao? Quan trọng nhất là, cô vốn cũng muốn chăm sóc anh mà thôi, chỉ là xảy ra quá nhiều việc không đoán trước được, sau đó việc đơn giản trở thành không đơn giản.
Gỉa vờ quang minh chính đại, nụ hôn tối qua rõ ràng triền miên như thế.
Nghe ra được ngữ khí của cô gái nhỏ có chút đau lòng, trong đầu Từ Nhất Bạch đột nhiên lóe lên cảnh cô gọn gàng ngồi trên ghế nhìn anh một cách đáng thương.
Anh có chút không đành lòng: “Bộ sách hôm qua, tặng cho em coi như là quà cám ơn.”
“Thật sao?” Nguyễn Thanh kinh ngạc hỏi.
Xem nào xem nào, quả nhiên bắt đầu dùng đồ mà cô thích để theo đuổi cô. Nguyễn Thanh xoay tròn mắt, mặt mày hớn hở nghĩ ngợi.
“Ừ.” Nói xong Từ Nhất Bạch mặt không chút cảm xúc đi đến phòng sách.
Nhưng mà anh lại không biết, trong cái nhìn của Nguyễn Thanh cảm thấy bóng lưng rời đi của anh có một loại cảm giác chạy trốn. Nguyễn Thanh đứng dậy đem bát cầm đến bồn rửa chén trong nhà bếp để rửa, sau đó trở về phòng khách ôm cái chăn đã xếp sẵn chuẩn bị về nhà.
Vừa mới mở cửa ra, Nguyễn Thanh liền bị dọa cho giật nảy mình.
Một người đàn ông đứng ở cửa, tay trái xách một cái túi siêu thị rất to, tay phải giơ lên như là đang muốn gõ cửa.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?” Nguyễn Thanh hỏi.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô một cái, từ từ chuyển ánh mắt nhìn cái chăn cô ôm trong lòng. Sau đó lại lùi một bước về phía sau nhìn vào số nhà, gương mặt cổ quái nhìn cô: “Đây là …… là số nhà 1102 mà? Cô là … không … cô không phải là chủ nhân?”
“Tôi không phải.” Nguyễn Thanh trừng hai mắt một cách vô tội nhìn anh ta, “Anh tìm Từ Nhất Bạch sao?”
“Đúng vậy, phiền cô giúp tôi gọi cậu ấy, cám ơn.”
“Đợi một lát.” Nguyễn Thanh quay đầu nhìn về phía phòng sách gọi: “Từ Nhất Bạch, có người tìm.”
“Để anh ấy đến phòng sách.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Từ Nhất Bạch truyền đến.
“Anh nghe thấy rồi, anh ấy bảo anh đến phòng sách.” Nguyễn Thanh nghiêng người để anh ta vào, sau khi đi ra khỏi cửa quay đầu nói với người đàn ông: “Đừng đóng cửa, tôi đi đến nhà đối diện bỏ chăn xuống liền qua lại.”
“Được.” Ánh mắt người đàn ông tiễn Nguyễn Thanh vào đến nhà đối diện, sau đó khép cửa lại đi đến phòng sách.
Trong phòng sách.
Từ Nhất Bạch ngồi trên ghế sô pha, tay áo sơ mi xắn lên đến khủy tay, hai tay trắng trẻo thon dài nhảy múa ở trên bàn phím như đàn một bản nhạc tươi đẹp.
“Tôi vào rồi, Nhất Bạch.” Người đàn ông đứng ở cửa thư phòng nói.
“Ừ.” Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Nhất Bạch mắt nhìn vào máy tính trả lời.
“Đồ đạc đều dựa vào thói quen lúc trước của cậu chuẩn bị đầy đủ rồi, cậu xem còn cần thêm đồ gì nữa không?” Anh ta nhẹ giọng hỏi một câu, ngữ khí có phần quen thuộc và tùy ý.
“Không cần.”
“Bản thảo gửi đến hòm thư của tôi hôm qua tôi đã xem rồi, chỉnh sửa một số lỗi nhỏ. Nếu cậu cảm thấy không cần phải chỉnh sửa, lát nữa tôi liền gửi đi.” Người đàn ông nói đến đây, ngữ khí lại trở nên nghiêm túc.
“Gửi đi.” Từ Nhất Bạch do dự một hồi đáp, sau đó tiếp tục nhìn về phía bàn phím máy tính.
Người đàn ông ngập ngừng một hồi, nét mặt chính trực, lấy hết can đảm chuẩn bị hỏi về cô gái ôm chăn lúc nảy, Nguyễn Thanh trở về rồi. Nguyễn Thanh đi thẳng về về sách, nhìn thấy người đàn ông liền cười, lại nhìn Từ Nhất Bạch: “Từ Nhất Bạch, sách … … tôi thực sự cầm đi?”
“Ở trên bàn, tự mình lấy.”
Nguyễn Thanh đi đến trước bàn, ôm sách chuẩn bị về nhà. Cô vừa đi đến cửa phòng sách, người đàn ông lạ mặt lại đưa tay ra ngăn cô lại, cười nhìn về phía Từ Nhất Bạch: “Nhất Bạch, không giới thiệu một lát sao?”
“Anh không có miệng sao?” Từ Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lạnh lùng hỏi ngược lại người đàn ông.
Mặt người đàn ông trầm xuống: “… …” tính toán mối hận với anh.
Nguyễn Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy gương mặt lạnh như lúc này của Từ Nhất Bạch liền cười, chỉ là kiêng dè người đàn ông nên không cười ra tiếng.
“Chào cô, tôi là Tô Hữu, là … …” Người đàn ông nhìn thẳng Nguyễn Thanh, ánh mắt nghiêm chỉnh tư giới thiệu mình.
“Bảo mẫu.” Ba chữ người quản lí còn hai chữ chưa nói ra, Từ Nhất Bạch đã cắt ngang.
Từ Nhất Bạch nói xong hai chữ này liền tiếp tục im lặng đánh chữ, không mảy may quan tâm đến hai người trong phòng.
Bảo mẫu? Đường đường là người quản lí vàng thế nào lại biến thành bảo mẫu rồi? Còn là một bảo mẫu nam!
Nguyễn Thanh cũng bị làm cho kinh hoàng, Từ Nhất Bạch, nếu Tô Hữu là bảo mẫu, vậy anh là gì? Trẻ nhỏ sao?
“Tôi không phải là bảo mẫu, tôi là … …” Tô Hữu là một người đàn ông, mới không muốn bị một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp như vậy cho rằng mình và Từ Nhất Bạch có quan hệ bí mật gì không thể nói ra, anh xấu hổ và giận dữ lớn tiếng chứng minh cho bản thân.
“Không phải sao?” Bên đó, Từ Nhất Bạch dừng tay đánh chữ lại, giơ tay phải lên, ngón trỏ gõ gõ trên màn hình máy tính.
“A a a … tôi là, tôi là, tôi chính là bảo mẫu.” Tô Hữu chau mày kêu lên, rất có khí khái thừa nhận. Nhưng mà sau khi thừa nhận vẫn không cam tâm nhìn Nguyễn Thanh, bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt tuyển.”
Nguyễn Thanh có hơi hiếu kì là cái gì khiến cho Tô Hữu bại trận, nhưng mà lưng màn hình máy tính đối diện với cô, cô không nhìn thấy được.
Thất vọng quay đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt mong đợi của Tô Hữu.
Mình nên giới thiệu bản thân thế nào, nói là hàng xóm thì đã làm chuyện xấu hổ rồi, nói bạn gái thì Từ Nhất Bạch cũng chưa có thừa nhận gì cả. Con gái … … vẫn nên dè dặt một tý, đại khái.
“Tôi là … …”
“Hàng xóm.”
Nguyễn Thanh nói được nửa câu cũng bị cắt ngang, tuy bản thân đã chuẩn bị nói là hàng xóm, nhưng nghe thấy anh nói sao lại bực bội như thế chứ?
Hàng xóm? Hàng xóm sao lại như thế?
Tối qua không biết là ai ôm chặt cô gọi Nguyễn Nguyễn, hôm nay liền trở mặt biến thành hàng xóm? Quả nhiên đàn ông đều cùng một đức hạnh,* lúc chưa có được thì như màu trắng của ánh trăng ngoài cửa sổ, màu đỏ trong tim, ngọt ngào đáng yêu như thế, lúc có được rồi thì là hàng xóm sát vách, màu trắng của gạo và màu đỏ của máu muỗi.
* Có nguồn gốc từ tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” của tác giả Trương Ái Linh, con ngừơi đều có một sự tham lam, luôn cảm thấy chưa có được mới là tốt nhất, có được rồi thì không biết quý trọng.
Từ Nhất Bạch, anh là một đại ngốc.
“Đúng, tôi là hàng xóm sát vách, tôi tên là Nguyễn Thanh. Hôm trước anh ấy phát sốt cho nên tôi mới ở đây ngủ trên ghế sô pha hai đêm, chúng tôi là quan hệ hàng xóm bình thường. Hơ hơ, xã hội hài hòa phải yêu thương hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau.” Nguyễn Thanh nghiến răng cười nói với Tô Hữu, đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “sô pha” và “quan hệ hàng xóm”, “anh xem, tôi đây không phải còn có thù lao lớn sao.” Nói xong, Nguyễn Thanh còn vỗ vỗ sách đang ôm ở trước ngực.
“Anh Tô, các anh chắc là có việc cần bàn bạc. Tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.” Nguyễn Thanh cười nói xong liền ôm sách tao nhã đi ra khỏi cửa.
Đóng lại cửa trong nháy mắt, trên mặt Nguyễn Thanh liền cười không nổi.
Từ Nhất Bạch giỏi thật, anh thật sự rất giỏi! Hừm, hàng xóm thì hàng xóm, bổn tiểu thư cứ xem như là bị chó cắn một miếng. Không phải cậy mình đẹp trai một tý, giọng nói êm tai một tý, ức hiếp cô chưa từng yêu đương lần nào, còn dùng mắt để tranh thủ lòng đồng cảm của cô. Trên mạng nói đúng, đời người phụ nữ ai không gặp qua mấy tên đàn ông cặn bã.
Mà ở trong phòng sách phía bên này, Tô Hữu luôn nhìn bóng lưng Nguyễn Thanh thở hồng hộc rời đi. Đến lúc tiếng đóng cửa vang lên, anh mới quay người lại dè dặt hỏi: “Nhất Bạch, cậu ức hiếp một cô gái nhỏ làm gì?”
“Có sao?” Từ Nhất Bạch chau mày, nghĩ kĩ lại, “không có mà.”
“Không có sao? Vậy tại sao lúc cô ấy rời đi như là rất giận vậy?” Tô Hữu nhìn biểu cảm của Từ Nhất Bạch không giống giả vờ, nhưng Nguyễn Thanh thật sự là thở hồng hộc rời đi mà, “Nhất Bạch, cậu thật sự không làm việc gì quá giới hạn với người ta?”
Việc quá giới hạn?
Cũng có, anh ôm rồi sờ rồi cũng hôn rồi, còn hôn những hai lần.
Nghĩ vậy, tai của Từ Nhất Bạch chuyển sang màu đỏ trong giây lát, gương mặt tuấn tú cũng từ từ ửng đỏ.
Gương mặt băng sơn vạn năm của Từ Nhất Bạch lại ửng hồng, chuyện lạ thiên cổ, vậy đây không phải chứng minh … …
“Từ Nhất Bạch, cậu cầm thú, cậu lại có thể làm ra việc không bằng cầm thú đối với cô gái nhỏ! Tô Hữu vô cùng đau lòng dựa trên khung cửa, lên án một cách kịch liệt, “với lại cậu còn không muốn chịu trách nhiệm, cậu là đồ đàn ông cặn bã!”
“Hợp tác với cậu nhiều năm như vậy, tôi mới biết được bộ mặt thật của cậu! Cổ nhân thật không phụ tôi, lâu ngày mới nhìn thấy được tâm địa của con người.”
“Anh không hiểu.” Từ Nhất bạch chau mày, thấp giọng nói.
“Tôi sao lại không hiểu, cậu nói rõ ràng cho tôi, tôi không thể mặc kệ cậu gây tổn hại con gái nhà người ta lại còn không muốn chịu trách nhiệm như vậy!” Tô Hữu đi vào phòng sách, vòng đến mép bàn sách. Tự mình đưa tay đem sách trên bàn dọn dẹp, dành ra một khoảng trống ngồi xuống, sau đó biểu cảm trên mặt tràn đầy hứng thú nhìn Từ Nhất Bạch.
Ừ! Đúng vậy, lí do tại sao anh trách móc Từ Nhất Bạch, kì thực chính là vì nghe thấy tin đồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Nguyễn Thanh: Đàn ông thối, anh đợi đấy!
Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn, đừng giận, anh yêu em, em nghe anh giải thích với Tô Hữu! (Trong tiếng Trung, từ Nhuyễn và Nguyễn cùng một âm đọc)
Nguyễn Thanh: … …
Nguyễn Thanh: Đều là giả dối, anh chính là đàn ông cặn bã ┭┮﹏┭┮
Từ Nhất Bạch: Anh! Oan uổng! Ah!
Nguyễn Thanh: Sau này không cho phép anh đứng gần em trong vòng một
mét, suy cho cùng chúng ta chỉ là hàng! xóm!
Từ Nhất Bạch: Em là vợ anh (*╯3╰)
Nguyễn Thanh: Xí, lời tỏ tình cũng không có, thế nào lại trở thành vợ anh, không cần thể diện!
Từ Nhất Bạch: Em đợi đấy! Nói cho em về một tình yêu có một không hai.
Chú chó nào đó không xuất hiện ở chương này: Lăn qua lăn lại xin được giới thiệu, xin được thu nhận, xin phiếu bầu ~ Tôi muốn hối lộ tác giả thêm trò chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.