Chương 69: Trầm Cảm
Huỳnh Thiên Kỳy
08/04/2022
Đã bốn tháng trôi qua, Tiểu Yên bây giờ rất đáng yêu. Cô bé như phiên bản thu nhỏ của Khuất Vân Di. Từ đôi mắt to tròn, sóng mũi cao đến cái miệng chúm chím và đặc biệt giống nhau về độ bám Doãn Đình Nghiêm.
Khuất Vân Di cũng đã lấy lại vóc dáng thời chưa có con, cô chỉ hơi tròn có da có thịt hơn lúc trước mà thôi. Nhưng điều làm cô buồn và căng thẳng đó chính là những vết rạn trên bụng. Cô đã dùng rất nhiều thuốc nhưng chỉ làm mờ đi một chút mà không hết hẵn.
Tiểu Yên sẽ không chịu ngủ và khóc thét lên nếu buổi tối không có Doãn Đình Nghiêm. Ban ngày thì ai bế hay ru ngủ cũng chịu nhưng buổi tối thì phải có anh mới chịu ngủ. Vì mấy hôm nay tập đoàn phải đấu thầu các dự án lớn nên anh rất bận và về khuya.
Khuất Vân Di thì muốn bị trầm cảm sau sinh khi mấy hôm nay cứ dỗ tiểu Yên nhưng cô bé thì lại không nín.
" Tiểu Yên, con có nín không? "
* Oe oe oe *
Khuất Vân Di hét lên, đã gần 9 giờ tối mà tiểu Yên cứ khóc mãi không chịu ngủ. Cô đã dỗ gần 3 tiếng, cho bú sữa các kiểu nhưng vẫn không làm cho tiểu Yên nín khóc.
Khuất Vân Di nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh. Cô biết tiểu Yên chỉ mới bốn tháng tuổi thì làm gì hiểu cô nói cái gì, nếu cô cứ la hét lên thì chỉ làm cho tiểu Yên khóc lớn lên thôi. Nhưng cô hiện tại rất khó chịu, cô cần được la hét để giải tỏa tâm lí.
" Mẹ thương, một lát nữa ba sẽ về. Nín đi nào "
Khuất Vân D bế tiểu Yên đi vòng vòng trong phòng. Sinh con đã khó, nuôi con còn khó hơn.
* Oe Oe Oe *
*Oe Oe Oe *
Cơn nóng giận của Khuất Vân Di bùng lên, cô bế tiểu Yên đặt lên giường.
" Con khóc đi, khóc cho đã đi "
Đúng lúc này Doãn Đình Nghiêm mở cửa đi vào. Anh rất khó chịu khi Khuất Vân Di la hét với tiểu Yên.
" Em la hét gì vậy? Dỗ không được thì gọi bà vú dỗ "
Doãn Đình Nghiêm cởi áo vest quăng xuống sofa rồi đi lại bế tiểu Yên lên.
" Aa ngoan ngoan. Ba về rồi mà, sao lại nhõng nhẽo như vậy "
" Bà vú dỗ chắc nín. Mệt quá, con anh thì anh dỗ đi "
Khuất Vân Di bực tức đi lại giường nằm xuống. Cô cũng tự trách mình vì tại sao cô làm mẹ nhưng lại không dỗ được con. Nhiều lúc cô bị căng thẳng đến mức bị tắt sữa phải để tiểu Yên bú sữa công thức. Lúc đó cô lại tự trách nhiều hơn khi mình làm mẹ mà lại không có sữa cho con bú. Cũng may lúc đó Doãn Đình Nghiêm đã ở bên cạnh an ủi, chia sẽ và giúp cô làm thông sữa.
Tiểu Yên cảm nhận được mùi hương của Doãn Đình Nghiêm mà nín khóc, dụi vào lòng ngực của anh ngủ ngon lành. Điều đó làm cho Khuất Vân Di càng tức điên lên. Tại sao cô dỗ cả buổi tối không nín, anh dỗ một chút thì lại nín và ngủ ngay.
Doãn Đình Nghiêm bế tiểu Yên đặt trong nôi rồi đi vào phòng tắm. Anh vẫn chưa ăn tối và tắm rửa gì cả.
Doãn Đình Nghiêm sau hơn 30 phút ở trong phòng tắm thì bước ra với bộ đồ thể thao thoải mái. Tay thì cầm khăn lau tóc.
Doãn Đình Nghiêm đi xuống phòng bếp để ăn chút gì đó. Cả ngày làm việc liên tục, đi về nhà thì chăm tiểu Yên nên anh không có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Khuất Vân Di nằm trên giường khó chịu. Cô biết mình hình như đã bị trầm cảm sau sinh. Nhưng cô không biết phải giải tỏa với ai, như thế nào khi Doãn Đình Nghiêm cứ đi làm cả ngày. Đi về nhà thì mệt mỏi, còn chăm tiểu Yên nên cô cũng không nỡ chia sẽ với anh, sợ anh lo lắng.
Đã bốn tháng nhưng Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng lại vì tiểu Yên quá quậy.
Doãn Đình Nghiêm ăn xong thì đi lên phòng, anh đi lại giường nằm xuống nghỉ ngơi mà chẳng quan tâm gì cô.
Khuất Vân Di thấy Doãn Đình Nghiêm như vậy mà tức điên lên. Anh là đang giận cô vì cô khi nãy la hét với tiểu Yên sao?.
Tiểu Yên ngủ được một chút thì khóc é lên vì đói. Khuất Vân Di đi lại bế lên để cho bú sữa. Từ chiều đến giờ không chịu bú nên đói là phải.
Oe Oe Oe
Tiểu Yên không chịu bú mà cứ khóc rồi quơ tay chân lung tung.
" Bây giờ con có bú không? "
Khuất Vân Di đã đưa đầu ti vào miệng cho tiểu Yên bú nhưng cô bé lại không chịu mà cứ khóc thét lên.
* Oe oe oe*
Khuất Vân Di tức đến muốn khóc. Tại sao tiểu Yên lại khó nuôi như vậy.
Doãn Đình Nghiêm nhíu mày đi lại bế tiểu từ tay của Khuất Vân Di. Anh dỗ hơn 10 phút thì tiểu Yên nín khóc rồi đưa lại cho cô cho bú sữa.
Khuất Vân Di nhận lấy tiểu Yên rồi cho bú, phải như thế này thì tiểu Yên mới chịu.
Tiểu Yên được bú no thì lăn ra ngủ, Khuất Vân Di nhẹ nhàng bế đặt trong nôi.
Doãn Đình Nghiêm đi lại ôm lấy Khuất Vân Di từ phía sau. Anh biết cô rất mệt khi cả ngày phải chăm tiểu Yên.
" Vợ, con hơi khó nên em cố gắng một chút "
" Ừm "
" Sao vậy? Lại giận anh à? "
" Không có "
" Anh xin lỗi vì khi nãy khó chịu với em. Nhưng con còn nhỏ, em la hét lên chỉ làm cho con khóc nhiều hơn chứ không nín được "
" Em biết rồi "
Doãn Đình Nghiêm hôn xuống bã vai mịn màng của Khuất Vân Di rồi ôm cô đi lại giường nằm xuống.
" Ngủ đi " anh hôn lên trán cô
" Vâng "
Khuất Vân Di ôm chặt lấy eo của Doãn Đình Nghiêm nhắm mắt ngủ. Cả hai vì mệt mỏi nên cũng nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm
Khuất Vân Di cũng đã lấy lại vóc dáng thời chưa có con, cô chỉ hơi tròn có da có thịt hơn lúc trước mà thôi. Nhưng điều làm cô buồn và căng thẳng đó chính là những vết rạn trên bụng. Cô đã dùng rất nhiều thuốc nhưng chỉ làm mờ đi một chút mà không hết hẵn.
Tiểu Yên sẽ không chịu ngủ và khóc thét lên nếu buổi tối không có Doãn Đình Nghiêm. Ban ngày thì ai bế hay ru ngủ cũng chịu nhưng buổi tối thì phải có anh mới chịu ngủ. Vì mấy hôm nay tập đoàn phải đấu thầu các dự án lớn nên anh rất bận và về khuya.
Khuất Vân Di thì muốn bị trầm cảm sau sinh khi mấy hôm nay cứ dỗ tiểu Yên nhưng cô bé thì lại không nín.
" Tiểu Yên, con có nín không? "
* Oe oe oe *
Khuất Vân Di hét lên, đã gần 9 giờ tối mà tiểu Yên cứ khóc mãi không chịu ngủ. Cô đã dỗ gần 3 tiếng, cho bú sữa các kiểu nhưng vẫn không làm cho tiểu Yên nín khóc.
Khuất Vân Di nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh. Cô biết tiểu Yên chỉ mới bốn tháng tuổi thì làm gì hiểu cô nói cái gì, nếu cô cứ la hét lên thì chỉ làm cho tiểu Yên khóc lớn lên thôi. Nhưng cô hiện tại rất khó chịu, cô cần được la hét để giải tỏa tâm lí.
" Mẹ thương, một lát nữa ba sẽ về. Nín đi nào "
Khuất Vân D bế tiểu Yên đi vòng vòng trong phòng. Sinh con đã khó, nuôi con còn khó hơn.
* Oe Oe Oe *
*Oe Oe Oe *
Cơn nóng giận của Khuất Vân Di bùng lên, cô bế tiểu Yên đặt lên giường.
" Con khóc đi, khóc cho đã đi "
Đúng lúc này Doãn Đình Nghiêm mở cửa đi vào. Anh rất khó chịu khi Khuất Vân Di la hét với tiểu Yên.
" Em la hét gì vậy? Dỗ không được thì gọi bà vú dỗ "
Doãn Đình Nghiêm cởi áo vest quăng xuống sofa rồi đi lại bế tiểu Yên lên.
" Aa ngoan ngoan. Ba về rồi mà, sao lại nhõng nhẽo như vậy "
" Bà vú dỗ chắc nín. Mệt quá, con anh thì anh dỗ đi "
Khuất Vân Di bực tức đi lại giường nằm xuống. Cô cũng tự trách mình vì tại sao cô làm mẹ nhưng lại không dỗ được con. Nhiều lúc cô bị căng thẳng đến mức bị tắt sữa phải để tiểu Yên bú sữa công thức. Lúc đó cô lại tự trách nhiều hơn khi mình làm mẹ mà lại không có sữa cho con bú. Cũng may lúc đó Doãn Đình Nghiêm đã ở bên cạnh an ủi, chia sẽ và giúp cô làm thông sữa.
Tiểu Yên cảm nhận được mùi hương của Doãn Đình Nghiêm mà nín khóc, dụi vào lòng ngực của anh ngủ ngon lành. Điều đó làm cho Khuất Vân Di càng tức điên lên. Tại sao cô dỗ cả buổi tối không nín, anh dỗ một chút thì lại nín và ngủ ngay.
Doãn Đình Nghiêm bế tiểu Yên đặt trong nôi rồi đi vào phòng tắm. Anh vẫn chưa ăn tối và tắm rửa gì cả.
Doãn Đình Nghiêm sau hơn 30 phút ở trong phòng tắm thì bước ra với bộ đồ thể thao thoải mái. Tay thì cầm khăn lau tóc.
Doãn Đình Nghiêm đi xuống phòng bếp để ăn chút gì đó. Cả ngày làm việc liên tục, đi về nhà thì chăm tiểu Yên nên anh không có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Khuất Vân Di nằm trên giường khó chịu. Cô biết mình hình như đã bị trầm cảm sau sinh. Nhưng cô không biết phải giải tỏa với ai, như thế nào khi Doãn Đình Nghiêm cứ đi làm cả ngày. Đi về nhà thì mệt mỏi, còn chăm tiểu Yên nên cô cũng không nỡ chia sẽ với anh, sợ anh lo lắng.
Đã bốn tháng nhưng Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng lại vì tiểu Yên quá quậy.
Doãn Đình Nghiêm ăn xong thì đi lên phòng, anh đi lại giường nằm xuống nghỉ ngơi mà chẳng quan tâm gì cô.
Khuất Vân Di thấy Doãn Đình Nghiêm như vậy mà tức điên lên. Anh là đang giận cô vì cô khi nãy la hét với tiểu Yên sao?.
Tiểu Yên ngủ được một chút thì khóc é lên vì đói. Khuất Vân Di đi lại bế lên để cho bú sữa. Từ chiều đến giờ không chịu bú nên đói là phải.
Oe Oe Oe
Tiểu Yên không chịu bú mà cứ khóc rồi quơ tay chân lung tung.
" Bây giờ con có bú không? "
Khuất Vân Di đã đưa đầu ti vào miệng cho tiểu Yên bú nhưng cô bé lại không chịu mà cứ khóc thét lên.
* Oe oe oe*
Khuất Vân Di tức đến muốn khóc. Tại sao tiểu Yên lại khó nuôi như vậy.
Doãn Đình Nghiêm nhíu mày đi lại bế tiểu từ tay của Khuất Vân Di. Anh dỗ hơn 10 phút thì tiểu Yên nín khóc rồi đưa lại cho cô cho bú sữa.
Khuất Vân Di nhận lấy tiểu Yên rồi cho bú, phải như thế này thì tiểu Yên mới chịu.
Tiểu Yên được bú no thì lăn ra ngủ, Khuất Vân Di nhẹ nhàng bế đặt trong nôi.
Doãn Đình Nghiêm đi lại ôm lấy Khuất Vân Di từ phía sau. Anh biết cô rất mệt khi cả ngày phải chăm tiểu Yên.
" Vợ, con hơi khó nên em cố gắng một chút "
" Ừm "
" Sao vậy? Lại giận anh à? "
" Không có "
" Anh xin lỗi vì khi nãy khó chịu với em. Nhưng con còn nhỏ, em la hét lên chỉ làm cho con khóc nhiều hơn chứ không nín được "
" Em biết rồi "
Doãn Đình Nghiêm hôn xuống bã vai mịn màng của Khuất Vân Di rồi ôm cô đi lại giường nằm xuống.
" Ngủ đi " anh hôn lên trán cô
" Vâng "
Khuất Vân Di ôm chặt lấy eo của Doãn Đình Nghiêm nhắm mắt ngủ. Cả hai vì mệt mỏi nên cũng nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.