Chương 47: Truyền Thừa Nhân Hoàng
Ma Quân
01/11/2021
Lúc này thiếu niên thu lấy Dục Vọng Thụ cũng xuất hiện, đứng vào đám
đông, Mạc Vân lúc này cũng xuất hiện, nhìn thấy Lý Thái Huyền đang ngồi
nghỉ ngơi đi lại gần ngồi xuống nói.
"Chàng có bị làm sao không?".
Lý Thái Huyền nghe tiếng nói nhìn bên cạnh xuất hiện là Mạc Vân thì vui mừng ôm lấy nàng nói.
"Ta đã đi tìm nàng nhưng, mãi không tìm được".
"Đây là nam nhân ngươi nói sao, ta thấy chẳng có gì đặc biệt cả".
Linh hồn trong thức hải Mạc Vân truyền âm nói, Mạc Vân không để tâm đến lời nói linh hồn vẫn đang trong niềm vui đoàn tụ với Lý Thái Huyền.
"Nếu đã không có ai nữa, vậy thì cùng nhau đi chung với nhau để hỗ trợ".
Lão già chống gậy lên tiếng, đám người gật đầu cùng nhau xuất phát, đi một hồi trước mặt đám người xuất hiện một cánh cửa lớn trên đó có bí văn cổ, lão già nhìn xuất bí văn trau mài nói.
"Ở đây có ai là trận pháp sư không".
Đám người nhìn nhau lắc đầu, lão già thở dài quay người định rời đi thì có tiếng nói.
"Ta có thể giải được trận pháp này".
Cả đám người nhìn lại lại thì thấy thiếu niên đang đi tới thì thở dài nói.
"Thiếu niên không nên cuồng vọng, nếu không phá được trận ngược lại sẽ bị phản hệ mà chết, ngươi còn trẻ không nên liều mạng".
Thiếu niên không để ý đến ai cả đi lên chỗ cánh cửa, Lý Thái Huyền quan sát thiếu niên này có điều kỳ lạ nhất thời không biết là gì.
"Hắn có thể là đại năng chuyển sinh".
Linh hồn truyền âm cho Mạc Vân.
"đại năng chuyển sinh?".
Mạc Vân không biết hỏi, linh hồn giải thích nói.
"Ngươi tu đến Nguyên Anh sẽ có một thứ gọi là Thần Hồn, thứ có thể giúp người khác chuyển sinh, đoạt xá, đúc lại thân thể".
Mạc Vân gật đầu quay qua nói với Lý Thái Huyền, cậu biết được thì gật đầu tiếp tục quan sát, thiếu niên đứng trước cửa đang tiến hành giải trận pháp qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì, cả đám người thở dài quay người thì.
Cạnh cạnh cạnh, cánh cửa mở ra đám người nhìn lại thiếu niên bằng ánh mắt khăn phục, lão già chống gậy hướng thiếu niên hỏi.
"Cậu thiếu niên ngươi tên gì?".
"Tạ hạ Dương Trần"
Thiếu niên trả lời, lão già gật đầu nói.
"Hậu sinh khả úy".
Dương Trần cười nghĩ trận pháp cỏn con này làm sao làm khó bổn đế, đám người tiến vào khu cắt giữa truyền thừa.
Cảm đám người đi vào một hành lang xung xung quanh có những bức tượng của những vị nhân hoàng các đời cả đám người tiến về trước một bức tượng của nhân hoàng đời đầu, một linh hồn xuất hiện nói.
"Lại 500 năm trôi qua, các ngươi để tay vào bia mộ đi, ai là người được chọn bia mộ sẽ sáng lên".
Một bia mộ xuất hiện có hình thù kỳ lạ, lão già chống gậy tiến lên trước để ta vào bia mộ sau một hồi không có gì xảy ra, lão già thất vọng rời đi.
Lần lượt từng người thử nhưng thất bại mà rời đi, Lý Thái Huyền từ tháp gọi ra Tạ Băng Băng và Kỳ Ngọc Lan, lần lượt ba người đi lên không sáng chỉ còn Tạ Băng Băng và Dương Trần.
Tạ Băng Băng đi lên đặt tay lên bia mộ lúc này bia mộ phát sáng lên, cô bắt đầu nhận truyền thừa của nhân hoàng tu vi tăng lên từ Nguyên Anh Viên Mãn lên Hóa Thần Trung Kỳ nhảy hai đại cảnh giới, Dương Trần nhìn Tạ Băng Băng thu được truyền thừa thì mặt đen lại nhìn đám người Lý Thái Huyền bằng ánh mắt sát khí, hắn không ngờ được một con nhóc như Tạ Băng Băng nhận được truyền thừa nhân hoàng.
Hắn muốn lên cuối cùng để tạo điểm nhấn tạo nhiều mối quan hệ để giúp mình phát triển không ngờ lại bị Tạ Băng Băng cướp mất, hắn không ngu mà manh động tu vi hắn hiện tại chỉ là Nguyên Anh Viên Mãn nên chọn khôn mà rời đi.
Lý Thái Huyền quay lại nhìn Dương Trần rời đi cậu đi theo, một đại năng chuyển sinh đã có sát ý với mình thì chỉ có giết nếu để pháp triển là tai họa.
"Không cần giúp phu quân ngươi à".
Linh hồn hướng Mạc Vân truyền âm nói.
"Không cần ta tin tưởng hắn".
Mạc Vân luôn có niềm tin với Lý Thái Huyền.
"Đi theo ta lâu như vậy ngươi còn chưa ra sao".
Dương Trần biết có người đi sau nên khéo hắn vào nơi vắng người, hắn là đại năng chuyển sinh làm sao sợ mấy con chuột nhắt ở hạ giới này.
Lý Thái Huyền bước ra trên tay cần theo thanh Triệt Mệnh lao tới Dương Trần.
"Ảo Ảnh Thương - Thương Quét".
"Không có võ đức, Tinh Thần Chỉ".
Dương Trần nào ngờ tên này không nói một lời mà đã đánh rồi, một chỉ một thương giao nhau tạo ra địa chấn khiến khung cảnh bị thổi tung.
BÙM, cả hai lùi ra xa quan sát nhau, Dương Trần lấy ra thanh kiếm cầm trên tay, cả hai lao vào nhau ăn miếng trả miếng.
"Ảo Ảnh Thương - Thương Quét".
"Kinh Trạch".
"Bá Vương Quyền".
"Tinh Quyền Sát".
"Lang Viêm Pháp Tướng".
"La Sát Pháp Tướng".
"Tàng Phong Cước".
"Địa Chấn Pháp".
Cả hai lui ra xa nhìn nhau, trong cả hai chỉ cần một người sai một bước là mất cả mạng.
Đúng là đại năng chuyển sinh Lý Thái Huyền nhìn Dương Trần nghĩ thầm.
Tên khốn thật mạnh, không nghĩ tới hạ giới có nhân tài như vậy, nếu đã đối địch chỉ có thể giết thôi Dương Trần nhìn Lý Thái Huyền nghĩ rồi đưa ra nhận định.
Cả hai tiếp tục lao vào nhau đánh bán sống, bán chết, lúc này Lý Thái Huyền để lộ sơ hở Dương Trần thấy vậy một kiếm tới.
"Kinh Long".
Một kiếm đâm thẳng vào chỗ sơ hở của Lý Thái Huyền khiến cậu văng ra xa, Dương Trần đi lại nhìn cậu cười.
"Tạm biệt".
"Ngươi không nên chạm vào hắn".
Tiếng nói làm Dương Trần dừng lại quan sát xung quanh, một mỹ nhân xuất hiện bên cạnh Lý Thái Huyền với máy tóc màu trắng, mặc lấy y phục màu tím bó sát người để để lộ ra thân hình tuyệt mỹ, mỹ nhân này là Lý Tử Kỳ.
Dương Trần biến sắc chạy đây là ý nghĩ của cậu trong lúc này tu vi trên lệ quá cao cho dù đại năng cũng chết.
"Chạy đi đâu, tên chuột nhắt kia".
Lý Tử Kỳ tung chưởng tới Dương Trần, hắn lấy ra một tấm dịch tin phù bóp nát nói.
"Ta nhớ các ngươi rồi, sớm muộn ta cũng tính sổ với các ngươi".
Lý Tử Kỳ nhìn lại Lý Thái Huyền nói.
"Thảm hại, sao ta lại ký khế ước với tên như ngươi vậy".
Lý Thái Huyền cười khổ, cậu tự tin có thể giết chết Dương Trần không ngờ vẫn chịu thiệt.
"Ta mới khôi phục một xíu, thu ta vào lại pháp bảo nhanh".
Lý Thái Huyền thu lấy Lý Tử Kỳ vào Liên Hoa, cậu ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi sau trận chiến với Dương Trần, một lúc sau ba người Mạc Vân, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng tìm đến cậu thì thấy cậu thân thể đầy thảm trạng, y phục rách nhiều lỗ, thân thể đầy vết thương, Mạc Vân lại gần lấy tay lung lay vai cậu lên tiếng gọi.
"Thái Huyền, Thái Huyền".
Mạc Vân hoảng hốt bắt lấy kinh mạch thì thở phào nhẹ nhõm nói.
"Kiệt sức do dùng nhiều linh khí thôi, không có gì đáng ngại".
"Chúng ta là sao đem hắn về".
Kỳ Ngọc Lan nói, rồi ba người nhìn nhau hiểu ý gật đầu.
"Hắn ăn gì nặng dữ vậy, Mạc Vân tỷ".
"Hai người hỏi ta, ta hỏi ai".
"Tỷ không phải là nữ nhân hắn à".
"Ta là nữ nhân hắn, mà làm sao biết hắn ăn gì nặng như vậy".
Ba người Mạc Vân, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng vừa khiên Lý Thái Huyền vừa nói chuyện, phía Dương Trần hắn dùng dịch tin phù đến một nơi cách chỗ Lý Thái Huyền không xa tìm một động phủ, lấy ra viên đan dược ăn vào, ngồi nghỉ ngơi.
"Không ngờ một đại năng như ta lại bị một tiểu tử hạ giới đánh thảm như vậy, sớm muộn ta cũng đòi lại món nợ này".
Dương Trần từ nhẫn trữ vật lấy ra một góc cổ thụ hình thù kỳ lạ là Dục Vọng Thụ, hắn hái từ quả Dục Vọng Quả xuống, lấy ra một lò luyện đan và một số dược liệu để luyện chế đan dược.
"Lửa đến".
Một số ngọn lửa bay đến tay Dương Trần, cậu đưa ngọn lửa vào luyện đan, điều chỉnh nhiệt độ lần lượt cho dược liệu vào.
"Huyết Linh Chi, Thanh Tâm Quả, Bạch Linh Thảo, Dung Linh Thảo, Dục Vọng Quả".
Dương Trần điều chỉnh ngọn lửa để dung hòa các loại dược liệu vào nhau, một canh giờ sau.
"Đan thành".
Tất cả dược liệu hòa vào nhau tạo thành một viên đan dược bay đến tay Dương Trần, hắn cười nói.
"Canh Linh Đan, phẩm chất hoàn mỹ không hổ là ta".
Canh Linh Đan tăng khả năng hấp thụ linh khí cho tu sĩ dưới Nguyên Anh, nhưng Dục Vọng Quả lại khan hiếm nên ít người chế tạo được Canh Linh Đan, Canh Linh Đan tác dụng phục kiến người ăn vào sinh ra ảo giác phá được thì dễ không phá được thì sinh ra tâm ma.
"Bọn ngốc hạ giới làm sao biết được Thanh Tâm Quả có thể loại bỏ tác dụng phụ của Dục Vọng Quả".
Dương Trần nói trong khinh bỉ, rồi ăn vào Canh Linh Đan tu luyện.
Sáng hôm sau, Lý Thái Huyền tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ cậu ngồi dậy quan sát xung quanh, bước xuống giường tiến đến bàn ngồi xuống rót lấy một chén nước uống vào.
Cạch, Ba thân ảnh bước vào là Mạc Vân, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng, ba người nhìn thấy Lý Thái Huyền đang ngồi uống nước, ba người đi lại ngồi xuống, Mạc Vân lên tiếng nói.
"Tên Dương Trần, chàng để hắn thoát à".
"Ta ném bị hắn giết chết may mà có Lý Tử Kỳ cứu ta một mạng".
Lý Thái Huyền lên tiếng giải thích, Mạc Vân nghe đến cái tên Lý Tử Kỳ thì chau mài nhìn cậu, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng thì biết rồi nên giữ im lặng, Lý Thái Huyền thấy Mạc Vân nhìn mình thì cười nói.
"Ta và nàng ta ký khế ước bình đẳng nếu một trong hai chết người kia sẽ chết theo".
Mạc Vân gật đầu nói.
"Thiếp muốn gặp nàng ta".
Lý Thái Huyền gật đầu, ta vẫy một cái Lý Tử Kỳ xuất hiện bên người, cô giận dữ nắm lấy cổ Lý Thái Huyền hét.
"Ngươi gọi lão nương ra làm gì, ngươi có biết lão nương đang tắm không".
Lý Tử Kỳ đang ở trong Liên Hoa tu luyện xong thì, đi xuống hồ tắm cô phát hiện nó có thể thanh trừ tâm ma khiến cô vông cùng thích, đang tính coi hiệu quả ra sao lại bị Lý Thái Huyền gọi ra ngoài.
"Chàng có bị làm sao không?".
Lý Thái Huyền nghe tiếng nói nhìn bên cạnh xuất hiện là Mạc Vân thì vui mừng ôm lấy nàng nói.
"Ta đã đi tìm nàng nhưng, mãi không tìm được".
"Đây là nam nhân ngươi nói sao, ta thấy chẳng có gì đặc biệt cả".
Linh hồn trong thức hải Mạc Vân truyền âm nói, Mạc Vân không để tâm đến lời nói linh hồn vẫn đang trong niềm vui đoàn tụ với Lý Thái Huyền.
"Nếu đã không có ai nữa, vậy thì cùng nhau đi chung với nhau để hỗ trợ".
Lão già chống gậy lên tiếng, đám người gật đầu cùng nhau xuất phát, đi một hồi trước mặt đám người xuất hiện một cánh cửa lớn trên đó có bí văn cổ, lão già nhìn xuất bí văn trau mài nói.
"Ở đây có ai là trận pháp sư không".
Đám người nhìn nhau lắc đầu, lão già thở dài quay người định rời đi thì có tiếng nói.
"Ta có thể giải được trận pháp này".
Cả đám người nhìn lại lại thì thấy thiếu niên đang đi tới thì thở dài nói.
"Thiếu niên không nên cuồng vọng, nếu không phá được trận ngược lại sẽ bị phản hệ mà chết, ngươi còn trẻ không nên liều mạng".
Thiếu niên không để ý đến ai cả đi lên chỗ cánh cửa, Lý Thái Huyền quan sát thiếu niên này có điều kỳ lạ nhất thời không biết là gì.
"Hắn có thể là đại năng chuyển sinh".
Linh hồn truyền âm cho Mạc Vân.
"đại năng chuyển sinh?".
Mạc Vân không biết hỏi, linh hồn giải thích nói.
"Ngươi tu đến Nguyên Anh sẽ có một thứ gọi là Thần Hồn, thứ có thể giúp người khác chuyển sinh, đoạt xá, đúc lại thân thể".
Mạc Vân gật đầu quay qua nói với Lý Thái Huyền, cậu biết được thì gật đầu tiếp tục quan sát, thiếu niên đứng trước cửa đang tiến hành giải trận pháp qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì, cả đám người thở dài quay người thì.
Cạnh cạnh cạnh, cánh cửa mở ra đám người nhìn lại thiếu niên bằng ánh mắt khăn phục, lão già chống gậy hướng thiếu niên hỏi.
"Cậu thiếu niên ngươi tên gì?".
"Tạ hạ Dương Trần"
Thiếu niên trả lời, lão già gật đầu nói.
"Hậu sinh khả úy".
Dương Trần cười nghĩ trận pháp cỏn con này làm sao làm khó bổn đế, đám người tiến vào khu cắt giữa truyền thừa.
Cảm đám người đi vào một hành lang xung xung quanh có những bức tượng của những vị nhân hoàng các đời cả đám người tiến về trước một bức tượng của nhân hoàng đời đầu, một linh hồn xuất hiện nói.
"Lại 500 năm trôi qua, các ngươi để tay vào bia mộ đi, ai là người được chọn bia mộ sẽ sáng lên".
Một bia mộ xuất hiện có hình thù kỳ lạ, lão già chống gậy tiến lên trước để ta vào bia mộ sau một hồi không có gì xảy ra, lão già thất vọng rời đi.
Lần lượt từng người thử nhưng thất bại mà rời đi, Lý Thái Huyền từ tháp gọi ra Tạ Băng Băng và Kỳ Ngọc Lan, lần lượt ba người đi lên không sáng chỉ còn Tạ Băng Băng và Dương Trần.
Tạ Băng Băng đi lên đặt tay lên bia mộ lúc này bia mộ phát sáng lên, cô bắt đầu nhận truyền thừa của nhân hoàng tu vi tăng lên từ Nguyên Anh Viên Mãn lên Hóa Thần Trung Kỳ nhảy hai đại cảnh giới, Dương Trần nhìn Tạ Băng Băng thu được truyền thừa thì mặt đen lại nhìn đám người Lý Thái Huyền bằng ánh mắt sát khí, hắn không ngờ được một con nhóc như Tạ Băng Băng nhận được truyền thừa nhân hoàng.
Hắn muốn lên cuối cùng để tạo điểm nhấn tạo nhiều mối quan hệ để giúp mình phát triển không ngờ lại bị Tạ Băng Băng cướp mất, hắn không ngu mà manh động tu vi hắn hiện tại chỉ là Nguyên Anh Viên Mãn nên chọn khôn mà rời đi.
Lý Thái Huyền quay lại nhìn Dương Trần rời đi cậu đi theo, một đại năng chuyển sinh đã có sát ý với mình thì chỉ có giết nếu để pháp triển là tai họa.
"Không cần giúp phu quân ngươi à".
Linh hồn hướng Mạc Vân truyền âm nói.
"Không cần ta tin tưởng hắn".
Mạc Vân luôn có niềm tin với Lý Thái Huyền.
"Đi theo ta lâu như vậy ngươi còn chưa ra sao".
Dương Trần biết có người đi sau nên khéo hắn vào nơi vắng người, hắn là đại năng chuyển sinh làm sao sợ mấy con chuột nhắt ở hạ giới này.
Lý Thái Huyền bước ra trên tay cần theo thanh Triệt Mệnh lao tới Dương Trần.
"Ảo Ảnh Thương - Thương Quét".
"Không có võ đức, Tinh Thần Chỉ".
Dương Trần nào ngờ tên này không nói một lời mà đã đánh rồi, một chỉ một thương giao nhau tạo ra địa chấn khiến khung cảnh bị thổi tung.
BÙM, cả hai lùi ra xa quan sát nhau, Dương Trần lấy ra thanh kiếm cầm trên tay, cả hai lao vào nhau ăn miếng trả miếng.
"Ảo Ảnh Thương - Thương Quét".
"Kinh Trạch".
"Bá Vương Quyền".
"Tinh Quyền Sát".
"Lang Viêm Pháp Tướng".
"La Sát Pháp Tướng".
"Tàng Phong Cước".
"Địa Chấn Pháp".
Cả hai lui ra xa nhìn nhau, trong cả hai chỉ cần một người sai một bước là mất cả mạng.
Đúng là đại năng chuyển sinh Lý Thái Huyền nhìn Dương Trần nghĩ thầm.
Tên khốn thật mạnh, không nghĩ tới hạ giới có nhân tài như vậy, nếu đã đối địch chỉ có thể giết thôi Dương Trần nhìn Lý Thái Huyền nghĩ rồi đưa ra nhận định.
Cả hai tiếp tục lao vào nhau đánh bán sống, bán chết, lúc này Lý Thái Huyền để lộ sơ hở Dương Trần thấy vậy một kiếm tới.
"Kinh Long".
Một kiếm đâm thẳng vào chỗ sơ hở của Lý Thái Huyền khiến cậu văng ra xa, Dương Trần đi lại nhìn cậu cười.
"Tạm biệt".
"Ngươi không nên chạm vào hắn".
Tiếng nói làm Dương Trần dừng lại quan sát xung quanh, một mỹ nhân xuất hiện bên cạnh Lý Thái Huyền với máy tóc màu trắng, mặc lấy y phục màu tím bó sát người để để lộ ra thân hình tuyệt mỹ, mỹ nhân này là Lý Tử Kỳ.
Dương Trần biến sắc chạy đây là ý nghĩ của cậu trong lúc này tu vi trên lệ quá cao cho dù đại năng cũng chết.
"Chạy đi đâu, tên chuột nhắt kia".
Lý Tử Kỳ tung chưởng tới Dương Trần, hắn lấy ra một tấm dịch tin phù bóp nát nói.
"Ta nhớ các ngươi rồi, sớm muộn ta cũng tính sổ với các ngươi".
Lý Tử Kỳ nhìn lại Lý Thái Huyền nói.
"Thảm hại, sao ta lại ký khế ước với tên như ngươi vậy".
Lý Thái Huyền cười khổ, cậu tự tin có thể giết chết Dương Trần không ngờ vẫn chịu thiệt.
"Ta mới khôi phục một xíu, thu ta vào lại pháp bảo nhanh".
Lý Thái Huyền thu lấy Lý Tử Kỳ vào Liên Hoa, cậu ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi sau trận chiến với Dương Trần, một lúc sau ba người Mạc Vân, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng tìm đến cậu thì thấy cậu thân thể đầy thảm trạng, y phục rách nhiều lỗ, thân thể đầy vết thương, Mạc Vân lại gần lấy tay lung lay vai cậu lên tiếng gọi.
"Thái Huyền, Thái Huyền".
Mạc Vân hoảng hốt bắt lấy kinh mạch thì thở phào nhẹ nhõm nói.
"Kiệt sức do dùng nhiều linh khí thôi, không có gì đáng ngại".
"Chúng ta là sao đem hắn về".
Kỳ Ngọc Lan nói, rồi ba người nhìn nhau hiểu ý gật đầu.
"Hắn ăn gì nặng dữ vậy, Mạc Vân tỷ".
"Hai người hỏi ta, ta hỏi ai".
"Tỷ không phải là nữ nhân hắn à".
"Ta là nữ nhân hắn, mà làm sao biết hắn ăn gì nặng như vậy".
Ba người Mạc Vân, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng vừa khiên Lý Thái Huyền vừa nói chuyện, phía Dương Trần hắn dùng dịch tin phù đến một nơi cách chỗ Lý Thái Huyền không xa tìm một động phủ, lấy ra viên đan dược ăn vào, ngồi nghỉ ngơi.
"Không ngờ một đại năng như ta lại bị một tiểu tử hạ giới đánh thảm như vậy, sớm muộn ta cũng đòi lại món nợ này".
Dương Trần từ nhẫn trữ vật lấy ra một góc cổ thụ hình thù kỳ lạ là Dục Vọng Thụ, hắn hái từ quả Dục Vọng Quả xuống, lấy ra một lò luyện đan và một số dược liệu để luyện chế đan dược.
"Lửa đến".
Một số ngọn lửa bay đến tay Dương Trần, cậu đưa ngọn lửa vào luyện đan, điều chỉnh nhiệt độ lần lượt cho dược liệu vào.
"Huyết Linh Chi, Thanh Tâm Quả, Bạch Linh Thảo, Dung Linh Thảo, Dục Vọng Quả".
Dương Trần điều chỉnh ngọn lửa để dung hòa các loại dược liệu vào nhau, một canh giờ sau.
"Đan thành".
Tất cả dược liệu hòa vào nhau tạo thành một viên đan dược bay đến tay Dương Trần, hắn cười nói.
"Canh Linh Đan, phẩm chất hoàn mỹ không hổ là ta".
Canh Linh Đan tăng khả năng hấp thụ linh khí cho tu sĩ dưới Nguyên Anh, nhưng Dục Vọng Quả lại khan hiếm nên ít người chế tạo được Canh Linh Đan, Canh Linh Đan tác dụng phục kiến người ăn vào sinh ra ảo giác phá được thì dễ không phá được thì sinh ra tâm ma.
"Bọn ngốc hạ giới làm sao biết được Thanh Tâm Quả có thể loại bỏ tác dụng phụ của Dục Vọng Quả".
Dương Trần nói trong khinh bỉ, rồi ăn vào Canh Linh Đan tu luyện.
Sáng hôm sau, Lý Thái Huyền tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ cậu ngồi dậy quan sát xung quanh, bước xuống giường tiến đến bàn ngồi xuống rót lấy một chén nước uống vào.
Cạch, Ba thân ảnh bước vào là Mạc Vân, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng, ba người nhìn thấy Lý Thái Huyền đang ngồi uống nước, ba người đi lại ngồi xuống, Mạc Vân lên tiếng nói.
"Tên Dương Trần, chàng để hắn thoát à".
"Ta ném bị hắn giết chết may mà có Lý Tử Kỳ cứu ta một mạng".
Lý Thái Huyền lên tiếng giải thích, Mạc Vân nghe đến cái tên Lý Tử Kỳ thì chau mài nhìn cậu, Kỳ Ngọc Lan và Tạ Băng Băng thì biết rồi nên giữ im lặng, Lý Thái Huyền thấy Mạc Vân nhìn mình thì cười nói.
"Ta và nàng ta ký khế ước bình đẳng nếu một trong hai chết người kia sẽ chết theo".
Mạc Vân gật đầu nói.
"Thiếp muốn gặp nàng ta".
Lý Thái Huyền gật đầu, ta vẫy một cái Lý Tử Kỳ xuất hiện bên người, cô giận dữ nắm lấy cổ Lý Thái Huyền hét.
"Ngươi gọi lão nương ra làm gì, ngươi có biết lão nương đang tắm không".
Lý Tử Kỳ đang ở trong Liên Hoa tu luyện xong thì, đi xuống hồ tắm cô phát hiện nó có thể thanh trừ tâm ma khiến cô vông cùng thích, đang tính coi hiệu quả ra sao lại bị Lý Thái Huyền gọi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.