Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Chương 118
Mộc Yêu
29/04/2014
Không phải anh ham mê nữ sắc, người phụ nữ khác, anh chính là một chút ý nghĩ đụng chạm cũng không có, nếu không phải tiểu Khả Nhi, anh mới khinh thường ấy chứ. Thân thể của anh chỉ nhận thức tiểu Khả Nhi, anh điên cuồng nhớ cô. Ngay cả lúc họp, trong đầu anh cũng tràn đầy hình ảnh của cô, thiếu chút nữa không còn lòng dạ nào làm việc.
Tiểu Khả Nhi mê người này thiếu chút nữa phá hết sự tỉnh táo và bình tĩnh mà anh giữ vững mấy chục năm. Anh phát hiện mình càng ngày càng không giống chính mình, trở nên giống như một thằng nhóc mới yêu, trong lòng tràn đầy yêu say đắm điên cuồng, lo được lo mất, một ngày không gặp như cách ba năm. Mới một buổi sáng không thấy, liền giống như đã cách một mùa vậy. (Anh trúng độc quá nặng rùi...)
"Đây là phúc khí của tiểu Khả Nhi." Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào ngây thơ, trên gương mặt tuấn mỹ của Đường Chá in lại một nụ hôn khẽ.
Đường Chá đột nhiên buộc chặt bàn tay, đem Lâm Khả Nhi ôm sát vào người hơn nữa.
"Không cần trêu chọc anh nữa." Đường Chá gầm nhẹ, mãnh liệt khống chế thân thể của mình.
Mới vừa rồi anh quá mạnh mẽ, làm tiểu Khả Nhi mệt muốn chết rồi, anh cũng không muốn khiến tiểu Khả Nhi ngay cả bước đi cũng không được.
"Người ta nào có?" Lâm Khả Nhi vô tội nháy đôi thủy mâu tràn đầy linh khí.
"Còn nói không? Đáng đánh!" Đường Chá ra vẻ muốn đánh mông của tiểu Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi nén cười, đem mông nhỏ nhếch lên, dẩu môi nói: "Anh đánh đi, đánh xong anh cũng đừng hối hận."
Bàn tay của Đường Chá nhẹ nhàng rơi vào trên người Lâm Khả Nhi, căn bản một chút hơi sức cũng không có, chẳng những không giống đang đánh, ngược lại giống như là đang xoa bóp hơn.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, đem anh ăn vào gắt gao, cũng biết anh không nỡ đánh em." Đường Chá xoa xoa gương mặt phấn nộn của Lâm Khả Nhi, cưng chiều nói.
"Ai bảo anh Chá yêu em như vậy nha!" Lâm Khả Nhi cười hì hì le lưỡi, bộ dáng ngây thơ kia đáng yêu đến mức khiến Đường Chá thật muốn đem cô nhào nặn, tiến vào trong thân thể cô.
"Vâng! Anh yêu em! Chẳng những yêu em, càng yêu cơ thể của em hơn." Đường Chá mập mờ nháy mắt với Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bởi vì lời nói của Đường Chá mà đỏ bừng hai gò má, cô xấu hổ vùi vào trong ngực anh, không thuận theo nói: "Anh Chá thật là xấu. Khả Nhi không để ý tới anh nữa."
"Em bỏ được sao?" Đường Chá ngậm vành tai của Lâm Khả Nhi, lúc thì hút mạnh, lúc lại khẽ mút.
Lâm Khả Nhi chợt cảm thấy trong cơ thể dâng lên một cỗ nóng ran, cô run rẩy vòng chắc hông của Đường Chá, mặc cho nhiệt tình của anh chiếm lấy cô.
"Ai bảo anh vừa thấy mặt đã ăn thịt người, tiểu Khả Nhi về sau không bao giờ tới tìm anh nữa." Lâm Khả Nhi ai oán nũng nịu.
"Em không bỏ được." Đường Chá bình tĩnh cười tà, che lại cái miệng nhỏ nhắn đang oán trách.
Cuộc sống ngọt ngào luôn giống như vậy, kể từ sau khi anh Chá thổ lộ tình cảm, Lâm Khả Nhi cảm thấy mình giống như sống trong một hũ mật, từ trong ra ngoài đều ngọt ngào.
Cách vài ngày, cô sẽ tới công ty thăm anh, thuận tiện cùng Liêu Phàm và Lưu Vân Thiên ăn cơm. Quan hệ của bốn người bọn họ giống như càng ngày càng hòa hợp, nhất là cô cùng Liêu Phàm đã sớm trở thành bạn tốt không cần nói cũng hiểu nhau.
Lúc này, bọn họ lại cùng nhau đến một nhà hàng Ý ăn cơm, bốn người bọn họ xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của người ngoại quốc. Nhất là trên người cô cùng Liêu Phàm đều có vẻ đẹp Đông Phương đặc biệt, khiến rất nhiều đàn ông ghé mắt.
Lâm Khả Nhi cười khẽ nháy mắt với Lưu Vân Thiên: "Anh Vân Thiên, anh xem chị Liêu Phàm quyến rũ bao nhiêu, những tên đàn ông kia đều nhìn mãi á. Anh phải yêu thương chị Liêu Phàm thật tốt, bằng không chị ấy sẽ bị người khác cướp đi á."
Lưu Vân Thiên nhàn nhạt cười nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng của Liêu Phàm, bình tĩnh nói: "Anh tin tưởng Liêu Phàm."
Một câu nói thật đơn giản, khiến Liêu Phàm trong lòng tràn đầy cảm động, cô lập tức hồng hồng hốc mắt.
"Anh Chá, không ngờ tình cảm giữa anh Vân Thiên cùng chị Liêu Phàm đã sớm trở nên sâu đậm như vậy. Thật làm cho người ta hâm mộ." Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào uống vào một hớp kem nước dâu tây.
Đường Chá dùng khăn giấy giúp cô lau khóe miệng dính bơ, vừa cưng chiều nói: "Lâm tiểu thư dịu dàng mỹ lệ, có thể có được cô ấy là may mắn của Vân Thiên."
Lâm Khả Nhi chui vào trong ngực Đường Chá, níu lấy vạt áo của anh cười đùa: "Anh Chá, có được em có phải cũng là phúc khí của anh hay không?"
"Em cứ nói đi?" Đường Chá xoa nhẹ hai gò má của Lâm Khả Nhi, nở nụ cười hạnh phúc hỏi ngược lại.
"Đáp án đương nhiên là khẳng định, Khả Nhi là hạnh phúc của anh Chá." Lâm Khả Nhi kiêu ngạo nói.
Đường Chá dù chưa thừa nhận, nhưng ý cười trong mắt anh lại biểu lộ tâm tình của anh. Khả Nhi là hạnh phúc của anh, chỉ có ở cùng với cô thì anh mới có thể quên đi phiền não của công việc, cô ngọt ngào khiến anh si mê.
"Khả Nhi, em nói sai rồi." Liêu Phàm đột nhiên nở nụ cười dịu dàng mở miệng, khuôn mặt phớt hồng của cô lộ ra một loại rực rỡ nhu mỹ.
"Cái gì?" Lâm Khả Nhi không hiểu há to cái miệng nhỏ nhắn, hỏi Liêu Phàm.
"Em không cần hâm mộ chị, bởi vì tổng giám đốc đối với em cưng chiều toàn thế giới cũng không tìm được mấy người, chị mới phải hâm mộ em chứ." Khuôn mặt Liêu Phàm bởi vì nụ cười mà lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, nhìn qua xinh đẹp tựa như một mỹ nữ từ trong tranh bước ra, tràn đầy phong vận tao nhã. Mà váy chiffon mềm mại trên người cô càng làm cho cô trông giống như một tiểu tiên nữ, cả người tản ra vẻ đẹp Phương Đông mê người.
"Chị này, chị đẹp như vậy, ngay cả Khả Nhi cũng không nhịn được nhìn chị chằm chằm, huống chi là anh Vân Thiên? Anh ấy còn không nâng niu chị trong lòng bàn tay mà thương yêu à?" Lâm Khả Nhi cười nói.
Vẻ đẹp của Liêu Phàm là loại nét đẹp không dính khói bụi trần gian, xinh đẹp tinh khiết tĩnh lặng, xinh đẹp mềm mại đáng yêu. Chỉ cần là đàn ông, không có mấy người có thể thoát được sức quyến rũ của chị ấy. Tin rằng anh Vân Thiên nhất định sẽ bị phần xinh đẹp này mê hoặc.
Nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương? Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, Liêu Phàm cảm thấy lòng mình một hồi đau nhói, tay của cô thiếu chút nữa cầm không chắc dao nĩa. Thật ra thì tất cả đều là chính mình đang nhiệt tình theo đuổi anh, mà anh chỉ là vô điều kiện tiếp nhận mà thôi.
Kể từ lúc trở thành người phụ nữ của anh, cô liền danh chính ngôn thuận trở thành nữ chủ nhân của căn hộ kia. Mặc dù mỗi ngày cùng anh chen chúc trên chiếc giường lớn, mặc dù mỗi đêm Lưu Vân Thiên đều sẽ cùng cô triền miên, nhưng cô lại không nhận thức được tình yêu trong lòng Vân Thiên, cô cảm thấy lòng của Vân Thiên cùng cô cách nhau xa thật là xa, xa tới độ cô không chạm tới được tim của anh.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, Lưu Vân Thiên sẽ ngắm sao ngoài cửa sổ ngẩn người. Anh cho là cô đã ngủ thiếp đi, cho nên mới không chút kiêng kỵ thở dài, một tiếng thở dài kia níu chặt lòng của cô, làm cho cô rất khó chịu.
Đoán không ra lòng của Vân Thiên, cô chỉ có thể nhân lúc cô độc một mình mới dám lộ ra nỗi bi thương của mình.
Cố gắng khống chế nụ cười nhạt dịu dàng trên mặt, Liêu Phàm cố tình hạnh phúc nói: "Hai người chúng tôi chính là pháo đài không người nào có thể phá vỡ. Em với tổng giám đốc cũng vậy a, hơn nữa so với bọn chị còn kiên cố hơn."
"Nói rất tuyệt á! Chúng ta chính là nhóm bốn người kiên cố không thể phá vỡ!" Lâm Khả Nhi khoa trương gật đầu một cái, khuôn mặt tươi cười hài hước của cô khiến Đường Chá nhìn thấy mà như si như cuồng. Không để ý có Liêu Phàm cùng Lưu Vân Thiên ở bên cạnh, anh nặng nề hôn xuống đôi môi hồng xinh đẹp của cô.
"Đáng ghét, không nhìn thấy chị Liêu Phàm đang nhìn chúng ta sao?" Lâm Khả Nhi đỏ mặt trách nhẹ.
Đường Chá đắc ý cười to: "Sợ cái gì? Em là bà xã của anh."
Nghe được lời nói của Đường Chá, Lâm Khả Nhi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Mặc dù bốn người trên mặt đều treo nụ cười hạnh phúc, nhưng có một người trong lòng lại đang khổ sở, người kia chính là Lưu Vân Thiên. Mặc dù cùng Liêu Phàm ở chung một chỗ, nhưng sâu trong nội tâm của anh, tình yêu đối với Khả Nhi chẳng những không giảm bớt, ngược lại cùng cô tiếp xúc càng lâu thì tình yêu càng nhiều. Anh sắp thoát không ra vũng bùn tình cảm này, anh cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Không biết từ lúc nào, anh mới có thể thoát ra khỏi tình cảm si mê với Lâm Khả Nhi.
Tiểu Khả Nhi mê người này thiếu chút nữa phá hết sự tỉnh táo và bình tĩnh mà anh giữ vững mấy chục năm. Anh phát hiện mình càng ngày càng không giống chính mình, trở nên giống như một thằng nhóc mới yêu, trong lòng tràn đầy yêu say đắm điên cuồng, lo được lo mất, một ngày không gặp như cách ba năm. Mới một buổi sáng không thấy, liền giống như đã cách một mùa vậy. (Anh trúng độc quá nặng rùi...)
"Đây là phúc khí của tiểu Khả Nhi." Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào ngây thơ, trên gương mặt tuấn mỹ của Đường Chá in lại một nụ hôn khẽ.
Đường Chá đột nhiên buộc chặt bàn tay, đem Lâm Khả Nhi ôm sát vào người hơn nữa.
"Không cần trêu chọc anh nữa." Đường Chá gầm nhẹ, mãnh liệt khống chế thân thể của mình.
Mới vừa rồi anh quá mạnh mẽ, làm tiểu Khả Nhi mệt muốn chết rồi, anh cũng không muốn khiến tiểu Khả Nhi ngay cả bước đi cũng không được.
"Người ta nào có?" Lâm Khả Nhi vô tội nháy đôi thủy mâu tràn đầy linh khí.
"Còn nói không? Đáng đánh!" Đường Chá ra vẻ muốn đánh mông của tiểu Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi nén cười, đem mông nhỏ nhếch lên, dẩu môi nói: "Anh đánh đi, đánh xong anh cũng đừng hối hận."
Bàn tay của Đường Chá nhẹ nhàng rơi vào trên người Lâm Khả Nhi, căn bản một chút hơi sức cũng không có, chẳng những không giống đang đánh, ngược lại giống như là đang xoa bóp hơn.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, đem anh ăn vào gắt gao, cũng biết anh không nỡ đánh em." Đường Chá xoa xoa gương mặt phấn nộn của Lâm Khả Nhi, cưng chiều nói.
"Ai bảo anh Chá yêu em như vậy nha!" Lâm Khả Nhi cười hì hì le lưỡi, bộ dáng ngây thơ kia đáng yêu đến mức khiến Đường Chá thật muốn đem cô nhào nặn, tiến vào trong thân thể cô.
"Vâng! Anh yêu em! Chẳng những yêu em, càng yêu cơ thể của em hơn." Đường Chá mập mờ nháy mắt với Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bởi vì lời nói của Đường Chá mà đỏ bừng hai gò má, cô xấu hổ vùi vào trong ngực anh, không thuận theo nói: "Anh Chá thật là xấu. Khả Nhi không để ý tới anh nữa."
"Em bỏ được sao?" Đường Chá ngậm vành tai của Lâm Khả Nhi, lúc thì hút mạnh, lúc lại khẽ mút.
Lâm Khả Nhi chợt cảm thấy trong cơ thể dâng lên một cỗ nóng ran, cô run rẩy vòng chắc hông của Đường Chá, mặc cho nhiệt tình của anh chiếm lấy cô.
"Ai bảo anh vừa thấy mặt đã ăn thịt người, tiểu Khả Nhi về sau không bao giờ tới tìm anh nữa." Lâm Khả Nhi ai oán nũng nịu.
"Em không bỏ được." Đường Chá bình tĩnh cười tà, che lại cái miệng nhỏ nhắn đang oán trách.
Cuộc sống ngọt ngào luôn giống như vậy, kể từ sau khi anh Chá thổ lộ tình cảm, Lâm Khả Nhi cảm thấy mình giống như sống trong một hũ mật, từ trong ra ngoài đều ngọt ngào.
Cách vài ngày, cô sẽ tới công ty thăm anh, thuận tiện cùng Liêu Phàm và Lưu Vân Thiên ăn cơm. Quan hệ của bốn người bọn họ giống như càng ngày càng hòa hợp, nhất là cô cùng Liêu Phàm đã sớm trở thành bạn tốt không cần nói cũng hiểu nhau.
Lúc này, bọn họ lại cùng nhau đến một nhà hàng Ý ăn cơm, bốn người bọn họ xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của người ngoại quốc. Nhất là trên người cô cùng Liêu Phàm đều có vẻ đẹp Đông Phương đặc biệt, khiến rất nhiều đàn ông ghé mắt.
Lâm Khả Nhi cười khẽ nháy mắt với Lưu Vân Thiên: "Anh Vân Thiên, anh xem chị Liêu Phàm quyến rũ bao nhiêu, những tên đàn ông kia đều nhìn mãi á. Anh phải yêu thương chị Liêu Phàm thật tốt, bằng không chị ấy sẽ bị người khác cướp đi á."
Lưu Vân Thiên nhàn nhạt cười nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng của Liêu Phàm, bình tĩnh nói: "Anh tin tưởng Liêu Phàm."
Một câu nói thật đơn giản, khiến Liêu Phàm trong lòng tràn đầy cảm động, cô lập tức hồng hồng hốc mắt.
"Anh Chá, không ngờ tình cảm giữa anh Vân Thiên cùng chị Liêu Phàm đã sớm trở nên sâu đậm như vậy. Thật làm cho người ta hâm mộ." Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào uống vào một hớp kem nước dâu tây.
Đường Chá dùng khăn giấy giúp cô lau khóe miệng dính bơ, vừa cưng chiều nói: "Lâm tiểu thư dịu dàng mỹ lệ, có thể có được cô ấy là may mắn của Vân Thiên."
Lâm Khả Nhi chui vào trong ngực Đường Chá, níu lấy vạt áo của anh cười đùa: "Anh Chá, có được em có phải cũng là phúc khí của anh hay không?"
"Em cứ nói đi?" Đường Chá xoa nhẹ hai gò má của Lâm Khả Nhi, nở nụ cười hạnh phúc hỏi ngược lại.
"Đáp án đương nhiên là khẳng định, Khả Nhi là hạnh phúc của anh Chá." Lâm Khả Nhi kiêu ngạo nói.
Đường Chá dù chưa thừa nhận, nhưng ý cười trong mắt anh lại biểu lộ tâm tình của anh. Khả Nhi là hạnh phúc của anh, chỉ có ở cùng với cô thì anh mới có thể quên đi phiền não của công việc, cô ngọt ngào khiến anh si mê.
"Khả Nhi, em nói sai rồi." Liêu Phàm đột nhiên nở nụ cười dịu dàng mở miệng, khuôn mặt phớt hồng của cô lộ ra một loại rực rỡ nhu mỹ.
"Cái gì?" Lâm Khả Nhi không hiểu há to cái miệng nhỏ nhắn, hỏi Liêu Phàm.
"Em không cần hâm mộ chị, bởi vì tổng giám đốc đối với em cưng chiều toàn thế giới cũng không tìm được mấy người, chị mới phải hâm mộ em chứ." Khuôn mặt Liêu Phàm bởi vì nụ cười mà lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, nhìn qua xinh đẹp tựa như một mỹ nữ từ trong tranh bước ra, tràn đầy phong vận tao nhã. Mà váy chiffon mềm mại trên người cô càng làm cho cô trông giống như một tiểu tiên nữ, cả người tản ra vẻ đẹp Phương Đông mê người.
"Chị này, chị đẹp như vậy, ngay cả Khả Nhi cũng không nhịn được nhìn chị chằm chằm, huống chi là anh Vân Thiên? Anh ấy còn không nâng niu chị trong lòng bàn tay mà thương yêu à?" Lâm Khả Nhi cười nói.
Vẻ đẹp của Liêu Phàm là loại nét đẹp không dính khói bụi trần gian, xinh đẹp tinh khiết tĩnh lặng, xinh đẹp mềm mại đáng yêu. Chỉ cần là đàn ông, không có mấy người có thể thoát được sức quyến rũ của chị ấy. Tin rằng anh Vân Thiên nhất định sẽ bị phần xinh đẹp này mê hoặc.
Nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương? Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, Liêu Phàm cảm thấy lòng mình một hồi đau nhói, tay của cô thiếu chút nữa cầm không chắc dao nĩa. Thật ra thì tất cả đều là chính mình đang nhiệt tình theo đuổi anh, mà anh chỉ là vô điều kiện tiếp nhận mà thôi.
Kể từ lúc trở thành người phụ nữ của anh, cô liền danh chính ngôn thuận trở thành nữ chủ nhân của căn hộ kia. Mặc dù mỗi ngày cùng anh chen chúc trên chiếc giường lớn, mặc dù mỗi đêm Lưu Vân Thiên đều sẽ cùng cô triền miên, nhưng cô lại không nhận thức được tình yêu trong lòng Vân Thiên, cô cảm thấy lòng của Vân Thiên cùng cô cách nhau xa thật là xa, xa tới độ cô không chạm tới được tim của anh.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, Lưu Vân Thiên sẽ ngắm sao ngoài cửa sổ ngẩn người. Anh cho là cô đã ngủ thiếp đi, cho nên mới không chút kiêng kỵ thở dài, một tiếng thở dài kia níu chặt lòng của cô, làm cho cô rất khó chịu.
Đoán không ra lòng của Vân Thiên, cô chỉ có thể nhân lúc cô độc một mình mới dám lộ ra nỗi bi thương của mình.
Cố gắng khống chế nụ cười nhạt dịu dàng trên mặt, Liêu Phàm cố tình hạnh phúc nói: "Hai người chúng tôi chính là pháo đài không người nào có thể phá vỡ. Em với tổng giám đốc cũng vậy a, hơn nữa so với bọn chị còn kiên cố hơn."
"Nói rất tuyệt á! Chúng ta chính là nhóm bốn người kiên cố không thể phá vỡ!" Lâm Khả Nhi khoa trương gật đầu một cái, khuôn mặt tươi cười hài hước của cô khiến Đường Chá nhìn thấy mà như si như cuồng. Không để ý có Liêu Phàm cùng Lưu Vân Thiên ở bên cạnh, anh nặng nề hôn xuống đôi môi hồng xinh đẹp của cô.
"Đáng ghét, không nhìn thấy chị Liêu Phàm đang nhìn chúng ta sao?" Lâm Khả Nhi đỏ mặt trách nhẹ.
Đường Chá đắc ý cười to: "Sợ cái gì? Em là bà xã của anh."
Nghe được lời nói của Đường Chá, Lâm Khả Nhi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Mặc dù bốn người trên mặt đều treo nụ cười hạnh phúc, nhưng có một người trong lòng lại đang khổ sở, người kia chính là Lưu Vân Thiên. Mặc dù cùng Liêu Phàm ở chung một chỗ, nhưng sâu trong nội tâm của anh, tình yêu đối với Khả Nhi chẳng những không giảm bớt, ngược lại cùng cô tiếp xúc càng lâu thì tình yêu càng nhiều. Anh sắp thoát không ra vũng bùn tình cảm này, anh cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Không biết từ lúc nào, anh mới có thể thoát ra khỏi tình cảm si mê với Lâm Khả Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.