Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Chương 127
Mộc Yêu
29/04/2014
Cha muốn chỉnh cô sao? Cũng không nhìn xem cô là Khả Nhi của ai. Cô chính là một thể tống hợp các ưu điểm của cha và mẹ nha. Cô cũng biết cha yêu mẹ yêu đến mức dấm chua nào cũng ăn, buổi tối nhất định phải ôm mẹ mới ngủ được, làm sao có thể cho cô cơ hội làm bóng đèn chứ ?
Chỉ thấy mặt của Lâm Vũ Mặc đều tối lại, anh ta giơ quả đấm quát Đường Chá: "Đường Chá, không được khi dễ ta bảo bối nha tôi!"
Gào xong, liền chạy thật nhanh xuống lầu, tìm bà xã của mình thân thiết.
Lâm Khả Nhi che miệng cười duyên, người cha cuồng ngạo không ai bì nổi này của cô chỉ cần vừa gặp phải mẹ liền mất đi tác phong tiêu sái ngang ngạnh, biến thành một ông chồng ghen chuẩn mực đáng thương.
"Đứa nhỏ tinh nghịch!" Đường Chá cưng chiều nhéo nhẹ lỗ mũi Lâm Khả Nhi, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn đắm chìm.
"Ai bảo cha muốn tới quấy rối." Lâm Khả Nhi ngẩng cái cằm xinh xắn lên thật cao, bá đạo nói.
"Cho nên em liền tóm lấy nhược điểm yêu vợ như mạng của ba em mà kiên quyết tận dụng?" Đường Chá không khỏi bật cười. Vật nhỏ này, thật là nghịch ngợm đến độ làm cho người ta phát điên. Tin rằng Lâm Vũ Mặc không có cách nào nắm tiểu Khả Nhi trong tay, chỉ có thể mặc cho cô áp bức.
Sau khi chinh phục được ông bà nội và cha mẹ, Lâm Khả Nhi cuối cùng cũng thành công dắt tay vị hôn phu đi vào sân bay.
Thời điểm bọn họ chờ đăng kí, cô nghe được cha quan tâm hỏi mẹ: "Tiểu Phong, chúng ta cùng Bắc Dã hợp tác lúc nào thì tiến hành hai bên gặp gỡ?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Phong lộ ra nụ cười tự tin: "Ngay trong mấy ngày này, tin rằng thông qua lần hợp tác này, chúng ta có thể làm công ty lớn mạnh lọt vào top 10 thế giới."
"Bà xã, không cần vất vả như vậy, anh thấy đau lòng." Lâm Vũ Mặc đau lòng nói.
Tần Phong vẻ mặt hạnh phúc dựa vào ngực chồng: "Chuyện gì cũng đều do anh một tay làm xong mới giao tới tay em, em chỉ động thủ ký tên thôi, có gì vất vả chứ?"
"Lòng anh thương em a! Sao nỡ để em bôn ba khắp nơi?" Lâm Vũ Mặc cười ôm lấy Tần Phong.
"Mọi người đều nói Tần Phong em thủ đoạn cao siêu, lại không biết còn có một mãnh hổ ẩn sau lưng, nếu không phải là anh, tổng giám đốc em đây cũng sẽ không chơi vui như vậy." Tần Phong dí dỏm mà cười.
"Lâm tiên sinh, Phong, chúng tôi đi đây." Đường Chá nghe được âm thanh thúc giục lên máy bay truyền tới, lễ phép cùng Lâm Vũ Mặc bắt tay.
"Chúc thuận buồm xuôi gió." Lâm Vũ Mặc vòng tay ôm bả vai Tần Phong, cùng Đường Chá trịnh trọng bắt tay.
"Đường Chá, Khả Nhi liền giao cho anh, anh nhất định phải bảo vệ con bé thật tốt." Tần Phong không yên tâm dặn dò. Mặc dù Khả Nhi của cô không sợ trời không sợ đất, nhưng tình cảm của con bé rất nhạy cảm, cô sợ Khả Nhi bị tổn thương, cho dù chỉ là một chút xíu cũng không được.
"Anh biết rồi, Phong, bữa tiệc đính hôn một tháng sau, anh sẽ phái chuyên cơ tới đón mọi người." Đường Chá thành khẩn gật đầu với sự bảo hộ của Phong.
"Sẽ không phiền hà, tự chúng tôi thuê máy bay đi được rồi." Tần Phong cười nhạt, vì Đường Chá chu đáo mà cảm động.
Cô tin tưởng lựa chọn của Khả Nhi, Đường Chá đích thực là người đàn ông tốt hiếm có. Ban đầu nếu như không phải trời xui đất khiến, duyên phận giữa cô cùng Đường Chá sẽ không bị chặt đứt. Chỉ là, cũng muốn cảm ơn Đường lão tiên sinh, nếu không phải ông ấy ngăn trở, cô cũng không thể gặp được Lâm Vũ Mặc, gặp được hạnh phúc cả đời của cô.
Hi vọng Khả Nhi không chọn sai, cũng có thể có được hạnh phúc cả đời. Mà cô đối với Đường Chá có lòng tin, tin tưởng anh có thể bảo vệ tốt bảo bối của cô.
"Mẹ!" Một khắc cuối cùng trước khi lên máy bay, Lâm Khả Nhi cảm động nhào vào trong ngực Tần Phong, lưu luyến nói: "Mẹ, tiểu Khả Nhi sẽ rất nhớ người."
"Chỉ biết nhớ mami của con, vậy cha thì sao?" Lâm Vũ Mặc bá đạo vỗ nhẹ cái ót của Khả Nhi, bất mãn kháng nghị.
"Còn có em nữa!" Lâm Ngạo Phong cũng chống nạnh, chui vào trước mặt Lâm Khả Nhi, tràn đầy ngạo khí nói.
Lâm Khả Nhi khom người, dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của Phong, tràn đầy thương yêu cưng chiều nói: "Cha mẹ chị đều sẽ nhớ, chính là không nhớ em, ai bảo em bình thường luôn tranh giành với chị."
"Ai bảo chị luôn nói mẹ thiên vị, em liền để cho bọn họ thiên vị cho chị xem." Lâm Ngạo Phong ngẩng cao đầu, ngạo mạn nói.
"Tiểu ác ma!" Lâm Khả Nhi giang hai cánh tay, liền hướng Lâm Ngạo Phong đánh tới.
Lúc ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, cô cắn răng nói: "Nhất định phải nhớ chị, mỗi ngày nhớ, lúc nào cũng nhớ, nếu như để chị phát hiện em có một ngày không nhớ chị... chị sẽ về đánh cái mông nhỏ của em!"
Lâm Ngạo Phong ôm chặt Lâm Khả Nhi, trong mắt ngấn nước: "Chị mới phải nhớ em, mỗi ngày nhớ, lúc nào cũng nhớ, nếu như để em phát hiện chị có một ngày không nhớ em... em liền chạy tới Canada tìm chú Chá đánh chị!"
Lâm Khả Nhi một tay đem Lâm Ngạo Phong ném trên mặt đất, giơ quả đấm rống to: "Tiểu ác ma, em bắt chước chị!"
"Không được đánh em!" Lâm Ngạo Phong chạy nhanh chuồn ra sau lưng Lâm Vũ Mặc, dùng đôi mắt to đen tuyền nhìn Lâm Khả Nhi, trong mắt một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại tràn đầy hài hước.
"Tiểu Khả Nhi, đi thôi. Cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại. Chỉ cần có thời gian rảnh, anh nhất định sẽ dẫn em trở lại." Đường Chá ôm chắc bả vai Lâm Khả Nhi, cười nhẹ nói.
Lâm Khả Nhi lúc này mới lưu luyến cùng Đường Chá rời đi.
Thời gian trở lại Canada, ngoại trừ ngọt ngào như mật, căn bản không có bất kì từ nào có thể hình dung. Hai người đã đính ước cả đời, ngoại trừ đi làm cùng học tập, mỗi ngày đều dính vào một chỗ.
Không biết có phải gần đây công việc của Đường Chá quá dễ dàng hay không, ngày ngày tự mình tới trường học đón cô, làm hại cô ở trường học lập tức nổi tiếng. Mọi người đều biết cô có bạn trai giàu có, anh tuấn, sức quyến rũ thành thục. Nhưng cũng có những lời không dễ nghe, những lời đồn đại nói cô được tổng giám đốc Đường thị bao dưỡng…
Bọn bà tám này, dám nói cô là người tình của anh Chá! Cô mới không phải! Cô chính là vợ chưa cưới của anh Chá nha!
Ngày hôm sau, trang đầu của các trang web lớn đều xuất hiện tin tức cô cùng Đường Chá sắp đính hôn. Thấy tin tức trên mạng, Lâm Khả Nhi hả hê cười lạnh, đây chính là kết quả cố gắng một ngày của cô. Cô lấy tư thế hacker xâm nhập các trang web lớn, đem tin tức mình viết xong truyền đi, lập tức gây nên một trận náo loạn. Cả trường học đều sôi trào, vì mẩu tin tức này mà kinh ngạc không thôi.
Nhất là đám sinh viên nữ, rất nhiều người say đắm Đường Chá đều ghen tỵ nhìn cô chằm chằm, giống như đang nói, cô có gì tốt, Đường tổng giám đốc thế nhưng lại coi trọng Tiểu Bất Điểm này. Thật không biết ánh mắt anh ta có phải có tật hay không nữa.
Lâm Khả Nhi trừng mắt nhìn bọn họ, cô giơ lên ngón tay đeo nhẫn kim cương xinh đẹp, hướng họ khoe khoang.
Tức giận đi! Tốt nhất là tức chết các người!
Lâm Khả Nhi cô chính là người thừa kế hợp pháp thứ nhất của tập đoàn Lâm thị trong Top 50 thế giới, làm sao có thể làm người tình chứ? Cô chính là phải làm chính thất đấy!
Chỉ thấy mặt của Lâm Vũ Mặc đều tối lại, anh ta giơ quả đấm quát Đường Chá: "Đường Chá, không được khi dễ ta bảo bối nha tôi!"
Gào xong, liền chạy thật nhanh xuống lầu, tìm bà xã của mình thân thiết.
Lâm Khả Nhi che miệng cười duyên, người cha cuồng ngạo không ai bì nổi này của cô chỉ cần vừa gặp phải mẹ liền mất đi tác phong tiêu sái ngang ngạnh, biến thành một ông chồng ghen chuẩn mực đáng thương.
"Đứa nhỏ tinh nghịch!" Đường Chá cưng chiều nhéo nhẹ lỗ mũi Lâm Khả Nhi, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn đắm chìm.
"Ai bảo cha muốn tới quấy rối." Lâm Khả Nhi ngẩng cái cằm xinh xắn lên thật cao, bá đạo nói.
"Cho nên em liền tóm lấy nhược điểm yêu vợ như mạng của ba em mà kiên quyết tận dụng?" Đường Chá không khỏi bật cười. Vật nhỏ này, thật là nghịch ngợm đến độ làm cho người ta phát điên. Tin rằng Lâm Vũ Mặc không có cách nào nắm tiểu Khả Nhi trong tay, chỉ có thể mặc cho cô áp bức.
Sau khi chinh phục được ông bà nội và cha mẹ, Lâm Khả Nhi cuối cùng cũng thành công dắt tay vị hôn phu đi vào sân bay.
Thời điểm bọn họ chờ đăng kí, cô nghe được cha quan tâm hỏi mẹ: "Tiểu Phong, chúng ta cùng Bắc Dã hợp tác lúc nào thì tiến hành hai bên gặp gỡ?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Phong lộ ra nụ cười tự tin: "Ngay trong mấy ngày này, tin rằng thông qua lần hợp tác này, chúng ta có thể làm công ty lớn mạnh lọt vào top 10 thế giới."
"Bà xã, không cần vất vả như vậy, anh thấy đau lòng." Lâm Vũ Mặc đau lòng nói.
Tần Phong vẻ mặt hạnh phúc dựa vào ngực chồng: "Chuyện gì cũng đều do anh một tay làm xong mới giao tới tay em, em chỉ động thủ ký tên thôi, có gì vất vả chứ?"
"Lòng anh thương em a! Sao nỡ để em bôn ba khắp nơi?" Lâm Vũ Mặc cười ôm lấy Tần Phong.
"Mọi người đều nói Tần Phong em thủ đoạn cao siêu, lại không biết còn có một mãnh hổ ẩn sau lưng, nếu không phải là anh, tổng giám đốc em đây cũng sẽ không chơi vui như vậy." Tần Phong dí dỏm mà cười.
"Lâm tiên sinh, Phong, chúng tôi đi đây." Đường Chá nghe được âm thanh thúc giục lên máy bay truyền tới, lễ phép cùng Lâm Vũ Mặc bắt tay.
"Chúc thuận buồm xuôi gió." Lâm Vũ Mặc vòng tay ôm bả vai Tần Phong, cùng Đường Chá trịnh trọng bắt tay.
"Đường Chá, Khả Nhi liền giao cho anh, anh nhất định phải bảo vệ con bé thật tốt." Tần Phong không yên tâm dặn dò. Mặc dù Khả Nhi của cô không sợ trời không sợ đất, nhưng tình cảm của con bé rất nhạy cảm, cô sợ Khả Nhi bị tổn thương, cho dù chỉ là một chút xíu cũng không được.
"Anh biết rồi, Phong, bữa tiệc đính hôn một tháng sau, anh sẽ phái chuyên cơ tới đón mọi người." Đường Chá thành khẩn gật đầu với sự bảo hộ của Phong.
"Sẽ không phiền hà, tự chúng tôi thuê máy bay đi được rồi." Tần Phong cười nhạt, vì Đường Chá chu đáo mà cảm động.
Cô tin tưởng lựa chọn của Khả Nhi, Đường Chá đích thực là người đàn ông tốt hiếm có. Ban đầu nếu như không phải trời xui đất khiến, duyên phận giữa cô cùng Đường Chá sẽ không bị chặt đứt. Chỉ là, cũng muốn cảm ơn Đường lão tiên sinh, nếu không phải ông ấy ngăn trở, cô cũng không thể gặp được Lâm Vũ Mặc, gặp được hạnh phúc cả đời của cô.
Hi vọng Khả Nhi không chọn sai, cũng có thể có được hạnh phúc cả đời. Mà cô đối với Đường Chá có lòng tin, tin tưởng anh có thể bảo vệ tốt bảo bối của cô.
"Mẹ!" Một khắc cuối cùng trước khi lên máy bay, Lâm Khả Nhi cảm động nhào vào trong ngực Tần Phong, lưu luyến nói: "Mẹ, tiểu Khả Nhi sẽ rất nhớ người."
"Chỉ biết nhớ mami của con, vậy cha thì sao?" Lâm Vũ Mặc bá đạo vỗ nhẹ cái ót của Khả Nhi, bất mãn kháng nghị.
"Còn có em nữa!" Lâm Ngạo Phong cũng chống nạnh, chui vào trước mặt Lâm Khả Nhi, tràn đầy ngạo khí nói.
Lâm Khả Nhi khom người, dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của Phong, tràn đầy thương yêu cưng chiều nói: "Cha mẹ chị đều sẽ nhớ, chính là không nhớ em, ai bảo em bình thường luôn tranh giành với chị."
"Ai bảo chị luôn nói mẹ thiên vị, em liền để cho bọn họ thiên vị cho chị xem." Lâm Ngạo Phong ngẩng cao đầu, ngạo mạn nói.
"Tiểu ác ma!" Lâm Khả Nhi giang hai cánh tay, liền hướng Lâm Ngạo Phong đánh tới.
Lúc ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, cô cắn răng nói: "Nhất định phải nhớ chị, mỗi ngày nhớ, lúc nào cũng nhớ, nếu như để chị phát hiện em có một ngày không nhớ chị... chị sẽ về đánh cái mông nhỏ của em!"
Lâm Ngạo Phong ôm chặt Lâm Khả Nhi, trong mắt ngấn nước: "Chị mới phải nhớ em, mỗi ngày nhớ, lúc nào cũng nhớ, nếu như để em phát hiện chị có một ngày không nhớ em... em liền chạy tới Canada tìm chú Chá đánh chị!"
Lâm Khả Nhi một tay đem Lâm Ngạo Phong ném trên mặt đất, giơ quả đấm rống to: "Tiểu ác ma, em bắt chước chị!"
"Không được đánh em!" Lâm Ngạo Phong chạy nhanh chuồn ra sau lưng Lâm Vũ Mặc, dùng đôi mắt to đen tuyền nhìn Lâm Khả Nhi, trong mắt một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại tràn đầy hài hước.
"Tiểu Khả Nhi, đi thôi. Cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại. Chỉ cần có thời gian rảnh, anh nhất định sẽ dẫn em trở lại." Đường Chá ôm chắc bả vai Lâm Khả Nhi, cười nhẹ nói.
Lâm Khả Nhi lúc này mới lưu luyến cùng Đường Chá rời đi.
Thời gian trở lại Canada, ngoại trừ ngọt ngào như mật, căn bản không có bất kì từ nào có thể hình dung. Hai người đã đính ước cả đời, ngoại trừ đi làm cùng học tập, mỗi ngày đều dính vào một chỗ.
Không biết có phải gần đây công việc của Đường Chá quá dễ dàng hay không, ngày ngày tự mình tới trường học đón cô, làm hại cô ở trường học lập tức nổi tiếng. Mọi người đều biết cô có bạn trai giàu có, anh tuấn, sức quyến rũ thành thục. Nhưng cũng có những lời không dễ nghe, những lời đồn đại nói cô được tổng giám đốc Đường thị bao dưỡng…
Bọn bà tám này, dám nói cô là người tình của anh Chá! Cô mới không phải! Cô chính là vợ chưa cưới của anh Chá nha!
Ngày hôm sau, trang đầu của các trang web lớn đều xuất hiện tin tức cô cùng Đường Chá sắp đính hôn. Thấy tin tức trên mạng, Lâm Khả Nhi hả hê cười lạnh, đây chính là kết quả cố gắng một ngày của cô. Cô lấy tư thế hacker xâm nhập các trang web lớn, đem tin tức mình viết xong truyền đi, lập tức gây nên một trận náo loạn. Cả trường học đều sôi trào, vì mẩu tin tức này mà kinh ngạc không thôi.
Nhất là đám sinh viên nữ, rất nhiều người say đắm Đường Chá đều ghen tỵ nhìn cô chằm chằm, giống như đang nói, cô có gì tốt, Đường tổng giám đốc thế nhưng lại coi trọng Tiểu Bất Điểm này. Thật không biết ánh mắt anh ta có phải có tật hay không nữa.
Lâm Khả Nhi trừng mắt nhìn bọn họ, cô giơ lên ngón tay đeo nhẫn kim cương xinh đẹp, hướng họ khoe khoang.
Tức giận đi! Tốt nhất là tức chết các người!
Lâm Khả Nhi cô chính là người thừa kế hợp pháp thứ nhất của tập đoàn Lâm thị trong Top 50 thế giới, làm sao có thể làm người tình chứ? Cô chính là phải làm chính thất đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.