Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Chương 75
Mộc Yêu
29/04/2014
Editor: Sendyle
"Đúng là có cảm giác đói." Đường Chá sờ sờ bụng mình.
Lâm Khả Nhi bưng tô cháo trên bàn, vụng về đút cho Đường Chá: "Anh Chá cần phải ăn nhiều, hạnh phúc của tiểu Khả Nhi phụ thuộc vào anh đó."
Có được sự phục vụ của Lâm Khả Nhi, mặt Đường Chá cảm động.
Từ trong tô cháo có mùi rất lạ khó ngửi khiến Đường Chá che lỗ mũi: "Cháo gì thế, sao lại khó ăn thế?"
"Là thuốc tráng dương nấu cùng gạo thành cháo, có thể tăng cường sự chịu đựng của đàn ông." Lâm Khả Nhi hướng về phía Đường Chá nháy mắt mấy cái, mặt hư tính.
Vừa nghe lời nói tiểu Khả Nhi, tất cả thức ăn trong miệng Đường Chá đều phun ra. Anh mới vừa bị người ta hạ dược hại thành bộ dạng thê thảm bây giờ tiểu Khả Nhi lại cấp cho anh thuốc tráng dương.
“Hôn mê”
"Lừa gạt anh, tùy tiện nói anh sẽ tin." Lâm Khả Nhi lắc đầu, từ biệt bộ dáng tiểu đại nhân nhìn Đường Chá.
Đường Chá bất đắc dĩ thở dài, cưng chiều xoa đầu Lâm Khả Nhi : "Tiểu Khả Nhi, làm thế nào bây giờ? Anh Chá không muốn rời bỏ em."
"Vậy thì tìm sợi dây, đem anh buộc ở bên cạnh Khả Nhi." Lâm Khả Nhi ý xấu nháy mắt.
Đường Chá nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khả Nhi, đem môi mình chặn lên đôi môi má lúm đồng tiền, thoáng cười.
Nhìn y tá bôi thuốc cho Đường Chá, trên cổ tay anh khắp nơi đều vết thương, làm tim cô đau nhói, đôi mắt tràn đầy nước mắt, cô đột nhiên phát hiện mình so trước kia yêu anh Chá hơn, thật yêu thật yêu.
Đột nhiên cảm thấy Anh Chá thật vĩ đại, người phụ nữ xinh đẹp như vậy anh thà cố nén khó chịu trong lòng chứ nhất quyết không chịu đụng vào cô ta. Nhớ lúc vừa mới đưa tới bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra hết một loạt nói với cô, anh ấy trúng xuân dược rất lợi hại , nếu không phải Khả Nhi truyền máu kịp thời, đem thuốc bỏ ra hơn phân nửa, nếu không sinh mệnh anh sẽ phải bị uy hiếp.
Sau khi y tá khi rời đi, Lâm Khả Nhi nhào vào trong ngực Đường Chá , bất mãn đấm ngực của anh: "Đứa ngốc, đứa ngốc! Anh Chá chính là đứa ngốc! Bị người phụ nữ kia bỏ thuốc, không chịu nổi sao anh không trực tiếp lên ...! Tại sao có thể lấy sinh mệnh chính mình làm trò đùa? Anh không nghĩ tiểu Khả Nhi thấy anh như vậy sẽ rất đau lòng sao?"
Đường Chá nâng lên tay không bị thương nhẹ vuốt đầu Lâm Khả Nhi, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm, giọng nói trầm đầy dịu dàng, cưng chiều: "Nếu như Anh Chá thật lên người phụ nữ kia, nước mắt tiểu Khả Nhi sẽ nhiều hơn. Anh Chá làm thế nào để em chịu tổn thương."
"Anh Chá, có phải anh từ lâu đã yêu tiểu Khả Nhi? Bằng không khi tiểu Khả Nhi bỏ thuốc anh, anh lại cam tâm tình nguyện cùng với Khả Nhi?" khuôn mặt Lâm Khả Nhi đầy chờ mong nhìn Đường Chá.
Anh Chá rốt cuộc phải có bao nhiêu nghị lực, mới có thể chịu đựng được thuốc kia, không để cho mình đụng vào người phụ nữ khác. Anh Chá quả thật làm cho cô rất đau lòng.
Vì sự kiên trì của Anh Chá, cô nhất định sẽ yêu anh nhiều hơn nữa, trân trọng và lo lắng cho anh.
Trong đầu hiện ra chuyện lần trước Anh Chá cùng với cô cuồng nhiệt cả đêm, Lâm Khả Nhi lộ vẻ kích động. Anh Chá thà chết cũng không muốn đụng người phụ nữ diễm lệ như hoa kia, thế nhưng chịu cùng cô triền miên một ngày một đêm. Có thể chăng từ đáy lòng anh đã sớm yêu Khả Nhi?
Nghe được lời nói Lâm Khả Nhi, trên mặt Đường Chá thoáng qua vẻ ngượng ngùng. Anh chưa từng nghiêm túc nghĩ tới tình cảm của mình đối với tiểu Khả Nhi, nhưng ngay từ sau khi bọn họ nhiệt tình triền miên, tim của anh cũng đã bị cô dẫn dắt.
Đường Chá ôm sát thân thể Lâm Khả Nhi, nhắm mắt lại trầm mê nói: "Tiểu Khả Nhi cùng người khác không giống nhau."
"Anh Chá không thành thực, nói yêu Khả Nhi khó khăn như vậy sao?" Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp nũng nịu.
Thật là mong chờ nghe Anh Chá gật đầu thừa nhận, nếu được vậy cô sẽ cảm thấy rất tự hào, thì ra vừa mới bắt đầu không phải là cô một mình yêu đơn phương.
"Chuyện này" Đường Chá bị tiểu Khả Nhi làm khó làm ra vẻ ngại ngùng, nhưng ngực của anh lại kích động, tựa hồ đang cố nén cười.
Đột nhiên Lâm Khả Nhi giang đôi tay đem gương mặt tuấn tú Đường Chá đang uốn éo, để cho hai mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, bá đạo nói: "Anh Chá sớm đã yêu tiểu Khả Nhi. Nói mau!"
"Nào có ai vội vã bắt người khác tỏ tình như vậy?" nơi cổ họng Đường Chá tràn ra một tiếng cười khẽ , bất đắc dĩ lắc đầu.
"Khả Nhi muốn thế! Bởi vì tiểu Khả Nhi không giống với những người khác." Lâm Khả Nhi bá đạo hạ xuống nụ hôn chạm khẽ môi Đường Chá, sau đó cười mi hoặc nói, "Nói mau, Anh Chá sớm đã yêu tiểu Khả Nhi."
Đường Chá giang bàn tay, đem Lâm Khả Nhi đang cầm gương mặt tuấn tú của mình, cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp, môi đặt xuống nụ hôn chạm khẽ: "Tiểu Khả Nhi, nói hay không nói thật ra thì không có gì quan trọng, tình yêu anh đối với Khả Nhi sẽ không thay đổi. Anh cũng không biết tình cảm anh dành cho tiểu Khả Nhi bắt đầu từ lúc nào, có lẽ đã sớm ở trong lòng Anh Chá nảy mầm từ rất lâu."
Nghe được tự bạch Đường Chá , Lâm Khả Nhi không nhịn được kích động cười khúc khích, cô bá đạo nhìn gương mặt tinh xảo của Đường Chá tròng mắt đen lộ vẻ thâm tình nói: "Không chỉ nảy mầm, còn phải nở hoa, kết quả, càng ngày càng tràn đầy!"
Đường Chá xoa xoa mái tóc của cô, trầm thấp cười: "Tuân lệnh! Tất cả đều nghe theo tiểu Khả Nhi ."
Đột nhiên Lâm Khả Nhi lại gần thân thể Đường Chá, dí dỏm chớp chớp mắt đẹp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói: "Anh Chá, chúng ta hiện tại liền khiến nó nở hoa thôi."
Mặt của Đường Chá lập tức hống hồng, anh nhẹ nhàng gõ đầu Lâm Khả Nhi một cái: "Đứa nhỏ tinh nghịch, em bây giờ chỉ là tiểu cô nương, nụ hoa cũng không có, muốn lái hoa, chờ em lớn lên hãy nói!"
"Cái gì tiểu cô nương? Tiểu Khả Nhi đã sớm là một nụ hoa hé nở rồi..., chỉ chờ Anh Chá tới hái." Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị.
Anh Chá cũng sớm đã đem cô hái qua, chẳng những hái rất nhiều, còn hái rất vui, anh tại sao còn có thể nói cô là một tiểu cô nương?
Cô đã sớm tâm niệm phải làm người phụ nữ của Anh Chá!
"Anh Chá còn đang rất mệt mỏi, muốn đợi đến khi Khả Nhi lớn lên chút nữa. Tóm lại, không cho tiểu Khả Nhi nữa suy nghĩ lung tung." Đường Chá ra lệnh.
Vừa nghĩ tới tiểu Khả Nhi là người phụ nữ của anh, Khả Nhi còn quá nhỏ, Đường Chá cảm thấy mình nếu đối với tiểu Khả Nhi mới vừa 16 tuổi xuống tay có phải quá tàn nhẫn. Anh cố gắng nhẫn nhịn, muốn đợi cô lớn lên, thế nhưng chờ đợi thật làm người ta khó chịu.
Lời nói của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi suy nghĩ, không khỏi khó chịu, cô nói: "Cái người phụ nữ chết tiệt kia, làm hại Anh Chá thiếu nữa gặp nguy hiểm. Nếu để Khả Nhi gặp, quyết không tha cô ta! Khả Nhi muốn tìm 18 người đàn ông hành hạ cô."
"Đúng là có cảm giác đói." Đường Chá sờ sờ bụng mình.
Lâm Khả Nhi bưng tô cháo trên bàn, vụng về đút cho Đường Chá: "Anh Chá cần phải ăn nhiều, hạnh phúc của tiểu Khả Nhi phụ thuộc vào anh đó."
Có được sự phục vụ của Lâm Khả Nhi, mặt Đường Chá cảm động.
Từ trong tô cháo có mùi rất lạ khó ngửi khiến Đường Chá che lỗ mũi: "Cháo gì thế, sao lại khó ăn thế?"
"Là thuốc tráng dương nấu cùng gạo thành cháo, có thể tăng cường sự chịu đựng của đàn ông." Lâm Khả Nhi hướng về phía Đường Chá nháy mắt mấy cái, mặt hư tính.
Vừa nghe lời nói tiểu Khả Nhi, tất cả thức ăn trong miệng Đường Chá đều phun ra. Anh mới vừa bị người ta hạ dược hại thành bộ dạng thê thảm bây giờ tiểu Khả Nhi lại cấp cho anh thuốc tráng dương.
“Hôn mê”
"Lừa gạt anh, tùy tiện nói anh sẽ tin." Lâm Khả Nhi lắc đầu, từ biệt bộ dáng tiểu đại nhân nhìn Đường Chá.
Đường Chá bất đắc dĩ thở dài, cưng chiều xoa đầu Lâm Khả Nhi : "Tiểu Khả Nhi, làm thế nào bây giờ? Anh Chá không muốn rời bỏ em."
"Vậy thì tìm sợi dây, đem anh buộc ở bên cạnh Khả Nhi." Lâm Khả Nhi ý xấu nháy mắt.
Đường Chá nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khả Nhi, đem môi mình chặn lên đôi môi má lúm đồng tiền, thoáng cười.
Nhìn y tá bôi thuốc cho Đường Chá, trên cổ tay anh khắp nơi đều vết thương, làm tim cô đau nhói, đôi mắt tràn đầy nước mắt, cô đột nhiên phát hiện mình so trước kia yêu anh Chá hơn, thật yêu thật yêu.
Đột nhiên cảm thấy Anh Chá thật vĩ đại, người phụ nữ xinh đẹp như vậy anh thà cố nén khó chịu trong lòng chứ nhất quyết không chịu đụng vào cô ta. Nhớ lúc vừa mới đưa tới bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra hết một loạt nói với cô, anh ấy trúng xuân dược rất lợi hại , nếu không phải Khả Nhi truyền máu kịp thời, đem thuốc bỏ ra hơn phân nửa, nếu không sinh mệnh anh sẽ phải bị uy hiếp.
Sau khi y tá khi rời đi, Lâm Khả Nhi nhào vào trong ngực Đường Chá , bất mãn đấm ngực của anh: "Đứa ngốc, đứa ngốc! Anh Chá chính là đứa ngốc! Bị người phụ nữ kia bỏ thuốc, không chịu nổi sao anh không trực tiếp lên ...! Tại sao có thể lấy sinh mệnh chính mình làm trò đùa? Anh không nghĩ tiểu Khả Nhi thấy anh như vậy sẽ rất đau lòng sao?"
Đường Chá nâng lên tay không bị thương nhẹ vuốt đầu Lâm Khả Nhi, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm, giọng nói trầm đầy dịu dàng, cưng chiều: "Nếu như Anh Chá thật lên người phụ nữ kia, nước mắt tiểu Khả Nhi sẽ nhiều hơn. Anh Chá làm thế nào để em chịu tổn thương."
"Anh Chá, có phải anh từ lâu đã yêu tiểu Khả Nhi? Bằng không khi tiểu Khả Nhi bỏ thuốc anh, anh lại cam tâm tình nguyện cùng với Khả Nhi?" khuôn mặt Lâm Khả Nhi đầy chờ mong nhìn Đường Chá.
Anh Chá rốt cuộc phải có bao nhiêu nghị lực, mới có thể chịu đựng được thuốc kia, không để cho mình đụng vào người phụ nữ khác. Anh Chá quả thật làm cho cô rất đau lòng.
Vì sự kiên trì của Anh Chá, cô nhất định sẽ yêu anh nhiều hơn nữa, trân trọng và lo lắng cho anh.
Trong đầu hiện ra chuyện lần trước Anh Chá cùng với cô cuồng nhiệt cả đêm, Lâm Khả Nhi lộ vẻ kích động. Anh Chá thà chết cũng không muốn đụng người phụ nữ diễm lệ như hoa kia, thế nhưng chịu cùng cô triền miên một ngày một đêm. Có thể chăng từ đáy lòng anh đã sớm yêu Khả Nhi?
Nghe được lời nói Lâm Khả Nhi, trên mặt Đường Chá thoáng qua vẻ ngượng ngùng. Anh chưa từng nghiêm túc nghĩ tới tình cảm của mình đối với tiểu Khả Nhi, nhưng ngay từ sau khi bọn họ nhiệt tình triền miên, tim của anh cũng đã bị cô dẫn dắt.
Đường Chá ôm sát thân thể Lâm Khả Nhi, nhắm mắt lại trầm mê nói: "Tiểu Khả Nhi cùng người khác không giống nhau."
"Anh Chá không thành thực, nói yêu Khả Nhi khó khăn như vậy sao?" Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp nũng nịu.
Thật là mong chờ nghe Anh Chá gật đầu thừa nhận, nếu được vậy cô sẽ cảm thấy rất tự hào, thì ra vừa mới bắt đầu không phải là cô một mình yêu đơn phương.
"Chuyện này" Đường Chá bị tiểu Khả Nhi làm khó làm ra vẻ ngại ngùng, nhưng ngực của anh lại kích động, tựa hồ đang cố nén cười.
Đột nhiên Lâm Khả Nhi giang đôi tay đem gương mặt tuấn tú Đường Chá đang uốn éo, để cho hai mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, bá đạo nói: "Anh Chá sớm đã yêu tiểu Khả Nhi. Nói mau!"
"Nào có ai vội vã bắt người khác tỏ tình như vậy?" nơi cổ họng Đường Chá tràn ra một tiếng cười khẽ , bất đắc dĩ lắc đầu.
"Khả Nhi muốn thế! Bởi vì tiểu Khả Nhi không giống với những người khác." Lâm Khả Nhi bá đạo hạ xuống nụ hôn chạm khẽ môi Đường Chá, sau đó cười mi hoặc nói, "Nói mau, Anh Chá sớm đã yêu tiểu Khả Nhi."
Đường Chá giang bàn tay, đem Lâm Khả Nhi đang cầm gương mặt tuấn tú của mình, cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp, môi đặt xuống nụ hôn chạm khẽ: "Tiểu Khả Nhi, nói hay không nói thật ra thì không có gì quan trọng, tình yêu anh đối với Khả Nhi sẽ không thay đổi. Anh cũng không biết tình cảm anh dành cho tiểu Khả Nhi bắt đầu từ lúc nào, có lẽ đã sớm ở trong lòng Anh Chá nảy mầm từ rất lâu."
Nghe được tự bạch Đường Chá , Lâm Khả Nhi không nhịn được kích động cười khúc khích, cô bá đạo nhìn gương mặt tinh xảo của Đường Chá tròng mắt đen lộ vẻ thâm tình nói: "Không chỉ nảy mầm, còn phải nở hoa, kết quả, càng ngày càng tràn đầy!"
Đường Chá xoa xoa mái tóc của cô, trầm thấp cười: "Tuân lệnh! Tất cả đều nghe theo tiểu Khả Nhi ."
Đột nhiên Lâm Khả Nhi lại gần thân thể Đường Chá, dí dỏm chớp chớp mắt đẹp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói: "Anh Chá, chúng ta hiện tại liền khiến nó nở hoa thôi."
Mặt của Đường Chá lập tức hống hồng, anh nhẹ nhàng gõ đầu Lâm Khả Nhi một cái: "Đứa nhỏ tinh nghịch, em bây giờ chỉ là tiểu cô nương, nụ hoa cũng không có, muốn lái hoa, chờ em lớn lên hãy nói!"
"Cái gì tiểu cô nương? Tiểu Khả Nhi đã sớm là một nụ hoa hé nở rồi..., chỉ chờ Anh Chá tới hái." Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị.
Anh Chá cũng sớm đã đem cô hái qua, chẳng những hái rất nhiều, còn hái rất vui, anh tại sao còn có thể nói cô là một tiểu cô nương?
Cô đã sớm tâm niệm phải làm người phụ nữ của Anh Chá!
"Anh Chá còn đang rất mệt mỏi, muốn đợi đến khi Khả Nhi lớn lên chút nữa. Tóm lại, không cho tiểu Khả Nhi nữa suy nghĩ lung tung." Đường Chá ra lệnh.
Vừa nghĩ tới tiểu Khả Nhi là người phụ nữ của anh, Khả Nhi còn quá nhỏ, Đường Chá cảm thấy mình nếu đối với tiểu Khả Nhi mới vừa 16 tuổi xuống tay có phải quá tàn nhẫn. Anh cố gắng nhẫn nhịn, muốn đợi cô lớn lên, thế nhưng chờ đợi thật làm người ta khó chịu.
Lời nói của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi suy nghĩ, không khỏi khó chịu, cô nói: "Cái người phụ nữ chết tiệt kia, làm hại Anh Chá thiếu nữa gặp nguy hiểm. Nếu để Khả Nhi gặp, quyết không tha cô ta! Khả Nhi muốn tìm 18 người đàn ông hành hạ cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.