Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Chương 79
Mộc Yêu
29/04/2014
Editor: Fedfan
Sáng hôm sau, Lâm Khả Nhi cùng Lưu Vân Thiên đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, cùng Tổng Thống nước B tiến hành bàn bạc cho tới trưa, nhưng không đạt được kết quả mong muốn. Tổng thống nước B này hình như rất quyết tâm, một chút cũng không bằng lòng nhượng bộ.
Lúc ra khỏi văn phòng, Lưu Vân Thiên lo âu nói với Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, muốn nắm bắt vị tổng thống nước B này sợ rằng không dễ dàng. Chúng ta chuyến này sợ là phải kết thúc trong thất bại."
Lâm Khả Nhi nở nụ cười nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái với Lưu Vân Thiên: "Vậy cũng không nhất định nha. Anh Vân Thiên, đi theo em."
Cô hướng Lưu Vân Thiên ngoắc ngoắc tay, rồi ngồi vào xe taxi.
Thấy Lưu Vân Thiên không động đậy, cô vội gọi anh: "Anh Vân Thiên, nhanh lên một chút! Em dẫn anh đi tham quan."
"Đi tham quan?" Lưu Vân Thiên thật sự không nhìn ra trong hồ lô của Lâm Khả Nhi bán thuốc gì, chỉ đành phải đi theo cô lên xe.
Ngồi trên taxi, Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nói với tài xế: "Chú tài xế, làm ơn chở chúng cháu đến quảng trường Hoa Thạc tham quan một chút."
Tài xế gật đầu một cái, cười nói: "Cô rất quen thuộc với đất nước chúng tôi, lại biết quảng trường Hoa Thạc. Đây chính là niềm tự hào của người dân nước tôi."
"Từng theo bạn bè đi thăm quan rồi." Lâm Khả Nhi đắc ý cười.
Lưu Vân Thiên khó hiểu theo sát Lâm Khả Nhi dạo qua một vòng ở quảng trường Hoa Thạc, thưởng thức khối kiến trúc hùng vĩ này. Mặc dù quảng trường Hoa Thạc xác thực rất đẹp, rất đồ sộ, nhưng nó cùng với nhiệm vụ của chuyến đi này có quan hệ gì đây?
Thật sự không hiểu nổi Lâm Khả Nhi.
Sau khi đi dạo một lát, Lâm Khả Nhi đi tới chỗ ít người gọi điện thoại: "Alo, chú Ngõa Luân Nặc, chú bên kia sao rồi? Đều đã sắp xếp ổn rồi chứ? Quá tuyệt vời! Chú Ngõa Luân Nặc, cháu yêu chú!"
Lâm Khả Nhi hướng về phía ống nói gửi đi vài nụ hôn gió liên tiếp.
Lưu Vân Thiên chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lâm Khả Nhi vui mừng kêu to, lại nghe không hiểu cô rốt cuộc đang làm gì.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khả Nhi kéo tay Lưu Vân Thiên, vừa hưng phấn chạy chậm, vừa nói: "Anh Vân Thiên, đi mau, chậm thì diễn không được kịch hay đâu."
Lưu Vân Thiên bị động theo sát phía sau Lâm Khả Nhi, bị cô kéo đi.
Bọn họ đi vào một khách sạn lớn năm sao, Lâm Khả Nhi lôi kéo anh trực tiếp đi tới gian phòng nằm ở lầu trên cùng.
Khi hai người đi vào trong phòng, thế nhưng lại thấy tổng thống nước B ngồi ở trong đó, mà ngồi bên cạnh ông ta là một người nước ngoài cả người tản ra sức quyến rũ mê người.
"Chú Ngõa Luân Nặc, rất xin lỗi để chú chờ lâu." Lâm Khả Nhi hưng phấn ngồi xuống bên cạnh Ngõa Luân Nặc.
"Tổng thống, ngài không phải muốn trông thấy ân nhân cứu mạng là vị nào sao? Tôi mời người đó tới đây cho ngài đấy." Ngõa Luân Nặc cười nói.
"Là Lưu tiên sinh sao?", Tổng thống nước B kinh ngạc nhìn Lưu Vân Thiên, người đàn ông nho nhã kia thế nhưng lại là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Nghe được lời nói của Ngõa Luân Nặc cùng với tổng thống nước B, Lưu Vân Thiên không hiểu ra sao. Mà Lâm Khả Nhi đang che miệng cười trộm.
"Tổng thống tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Ân nhân cứu mạng của ngài không phải Lưu tiên sinh, mà là con gái bạn tốt của tôi, Lâm Khả Nhi." Ngõa Luân Nặc đỡ Lâm Khả Nhi đến trước mặt ông ta.
"Cái gì? Vậy mà lại là cô ấy sao?" Tổng thống nước B kinh ngạc há hốc mồm, nhìn Lâm Khả Nhi.
"Tổng thống tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt.
Tổng thống nước B nghĩ đến tình cảnh sáng nay cùng Lâm Khả Nhi tan rã trong không vui, không khỏi lúng túng một hồi.
Ông ta có chút chột dạ nhìn Ngõa Luân Nặc một chút, lại thấy anh vẻ mặt cưng chiều ôm vai Lâm Khả Nhi, giống như vô cùng thân mật, trên trán ông ta mồ hôi hột bắt đầu càng lúc càng nhiều.
Xem ra Đường thị có lão đại Mafia Ý làm chỗ dựa, mình cũng không thể đắc tội, nhưng lời mà Bắc Dã Thương của Hắc Ám Đế Vương nói cũng không thể không nghe, đây thật là khiến ông rơi vào tình thế khó xử.
"Lâm tiểu thư, không ngờ cô lại là ân nhân cứu mạng của tôi. Vẫn hi vọng cô thứ lỗi nhiều." Tổng thống nước B mặt nịnh hót nói.
Bộ dáng thấp hèn kia của hắn khiến trong lòng Lâm Khả Nhi không khỏi khinh miệt hừ lạnh. Tên đàn ông nhát gan sợ phiền phức như vậy mà cũng có thể làm tổng thống một nước sao?
"Khả Nhi vì chú Chá mới cứu ngài tổng thống, ngài nói sự hợp tác của chúng ta có phải có thể cân nhắc một chút hay không?" Lâm Khả Nhi trực tiếp nói vào vấn đề, muốn ép tổng thống nước B đổi ý.
Tổng thống nước B móc khăn tay ra, sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói: "Lâm tiểu thư, không phải là tôi không muốn cùng Đường thị hợp tác, thật sự là có người cản trở, tôi nếu như không nghe, hắn ta sẽ muốn cái mạng nhỏ của tôi a!"
"Hừ! Sẽ không phải là Bắc Dã Thương chứ?", Lâm Khả Nhi bất mãn hừ lạnh, "Ngài tổng thống, lần trước Khả Nhi cứu ngài từ trong tay hắn, nếu ngài nghe lời hắn nói, không phải là đang giúp đỡ kẻ thù của mình sao? Vậy tôi chẳng phải là cứu ông vô ích rồi sao?"
"Lâm tiểu thư đừng nóng giận, tôi cũng muốn có một phương pháp tốt đẹp song toàn, vừa có thể hợp tác với Đường thị, lại không bị Bắc Dã Thương uy hiếp. Phải biết rằng Bắc Dã Thương chính là tổng giám đốc tập đoàn CHD, người ta gọi là Hắc Ám Đế Vương, là nhân vật có thể hô phong hoán vũ." Tổng thống nước B khiếp đảm nói.
Ngõa Luân Nặc khinh thường nhìn ông ta: "Bắc Dã Thương chẳng lẽ có thể lợi hại hơn so với tôi? Có tôi Ngõa Luân Nặc, lão đại Mafia Ý bảo vệ, ông cho rằng Bắc Dã Thương sẽ được như ý?"
Tổng thống nước B vội lắc đầu, cười mỉa nói: "Sẽ không. Sẽ không. Ai mà không biết Ngõa Luân Nặc tiên sinh là nhân vật rất giỏi."
"Vậy thì không cần phải sợ Bắc Dã Thương, tôi sẽ phái người bảo vệ ông, mà ông, không được phép thất tín với Đường thị nữa." Ngõa Luân Nặc móc ra một cái bật lửa bằng bạch kim khảm kim cương, vừa đóng mở cái bật lửa, vừa tà mị nói ra.
"Nhưng…" Tổng thống nước B vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh lẽo đủ để chết rét kia của Bắc Dã Thương, thì không khỏi run rẩy.
"Ngài tổng thống, tôi nếu có thể phái người bảo vệ ngài, thì cũng có khả năng tiêu diệt ngài giống Bắc Dã Thương." Không chiếm được câu trả lời chắc chắn của tổng thống nước B, đôi mắt màu xanh dương của Ngõa Luân Nặc giống như hai thanh kiếm sắc bén bắn về phía ông ta.
Ngõa Luân Nặc giọng điệu cứng rắn nói xong, Lâm Khả Nhi đột nhiên từ bên hông móc ra một khẩu súng lục màu vàng kim tinh xảo chĩa lên vùng thái dương của tổng thống nước B, cô ngây thơ cười ngọt ngào nói: "Ngài tổng thống, nếu ngài không thu hồi cái chỉ thị bội ước kia, đạn của tiểu Khả Nhi có thể không phải dùng để cứu ngài, mà là dùng để giết chính ngài!"
Tổng thống nước B bị khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay Lâm Khả Nhi hù ngã, thoáng cái trượt chân xuống dưới gầm bàn.
Sáng hôm sau, Lâm Khả Nhi cùng Lưu Vân Thiên đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, cùng Tổng Thống nước B tiến hành bàn bạc cho tới trưa, nhưng không đạt được kết quả mong muốn. Tổng thống nước B này hình như rất quyết tâm, một chút cũng không bằng lòng nhượng bộ.
Lúc ra khỏi văn phòng, Lưu Vân Thiên lo âu nói với Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, muốn nắm bắt vị tổng thống nước B này sợ rằng không dễ dàng. Chúng ta chuyến này sợ là phải kết thúc trong thất bại."
Lâm Khả Nhi nở nụ cười nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái với Lưu Vân Thiên: "Vậy cũng không nhất định nha. Anh Vân Thiên, đi theo em."
Cô hướng Lưu Vân Thiên ngoắc ngoắc tay, rồi ngồi vào xe taxi.
Thấy Lưu Vân Thiên không động đậy, cô vội gọi anh: "Anh Vân Thiên, nhanh lên một chút! Em dẫn anh đi tham quan."
"Đi tham quan?" Lưu Vân Thiên thật sự không nhìn ra trong hồ lô của Lâm Khả Nhi bán thuốc gì, chỉ đành phải đi theo cô lên xe.
Ngồi trên taxi, Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nói với tài xế: "Chú tài xế, làm ơn chở chúng cháu đến quảng trường Hoa Thạc tham quan một chút."
Tài xế gật đầu một cái, cười nói: "Cô rất quen thuộc với đất nước chúng tôi, lại biết quảng trường Hoa Thạc. Đây chính là niềm tự hào của người dân nước tôi."
"Từng theo bạn bè đi thăm quan rồi." Lâm Khả Nhi đắc ý cười.
Lưu Vân Thiên khó hiểu theo sát Lâm Khả Nhi dạo qua một vòng ở quảng trường Hoa Thạc, thưởng thức khối kiến trúc hùng vĩ này. Mặc dù quảng trường Hoa Thạc xác thực rất đẹp, rất đồ sộ, nhưng nó cùng với nhiệm vụ của chuyến đi này có quan hệ gì đây?
Thật sự không hiểu nổi Lâm Khả Nhi.
Sau khi đi dạo một lát, Lâm Khả Nhi đi tới chỗ ít người gọi điện thoại: "Alo, chú Ngõa Luân Nặc, chú bên kia sao rồi? Đều đã sắp xếp ổn rồi chứ? Quá tuyệt vời! Chú Ngõa Luân Nặc, cháu yêu chú!"
Lâm Khả Nhi hướng về phía ống nói gửi đi vài nụ hôn gió liên tiếp.
Lưu Vân Thiên chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lâm Khả Nhi vui mừng kêu to, lại nghe không hiểu cô rốt cuộc đang làm gì.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khả Nhi kéo tay Lưu Vân Thiên, vừa hưng phấn chạy chậm, vừa nói: "Anh Vân Thiên, đi mau, chậm thì diễn không được kịch hay đâu."
Lưu Vân Thiên bị động theo sát phía sau Lâm Khả Nhi, bị cô kéo đi.
Bọn họ đi vào một khách sạn lớn năm sao, Lâm Khả Nhi lôi kéo anh trực tiếp đi tới gian phòng nằm ở lầu trên cùng.
Khi hai người đi vào trong phòng, thế nhưng lại thấy tổng thống nước B ngồi ở trong đó, mà ngồi bên cạnh ông ta là một người nước ngoài cả người tản ra sức quyến rũ mê người.
"Chú Ngõa Luân Nặc, rất xin lỗi để chú chờ lâu." Lâm Khả Nhi hưng phấn ngồi xuống bên cạnh Ngõa Luân Nặc.
"Tổng thống, ngài không phải muốn trông thấy ân nhân cứu mạng là vị nào sao? Tôi mời người đó tới đây cho ngài đấy." Ngõa Luân Nặc cười nói.
"Là Lưu tiên sinh sao?", Tổng thống nước B kinh ngạc nhìn Lưu Vân Thiên, người đàn ông nho nhã kia thế nhưng lại là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Nghe được lời nói của Ngõa Luân Nặc cùng với tổng thống nước B, Lưu Vân Thiên không hiểu ra sao. Mà Lâm Khả Nhi đang che miệng cười trộm.
"Tổng thống tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Ân nhân cứu mạng của ngài không phải Lưu tiên sinh, mà là con gái bạn tốt của tôi, Lâm Khả Nhi." Ngõa Luân Nặc đỡ Lâm Khả Nhi đến trước mặt ông ta.
"Cái gì? Vậy mà lại là cô ấy sao?" Tổng thống nước B kinh ngạc há hốc mồm, nhìn Lâm Khả Nhi.
"Tổng thống tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt.
Tổng thống nước B nghĩ đến tình cảnh sáng nay cùng Lâm Khả Nhi tan rã trong không vui, không khỏi lúng túng một hồi.
Ông ta có chút chột dạ nhìn Ngõa Luân Nặc một chút, lại thấy anh vẻ mặt cưng chiều ôm vai Lâm Khả Nhi, giống như vô cùng thân mật, trên trán ông ta mồ hôi hột bắt đầu càng lúc càng nhiều.
Xem ra Đường thị có lão đại Mafia Ý làm chỗ dựa, mình cũng không thể đắc tội, nhưng lời mà Bắc Dã Thương của Hắc Ám Đế Vương nói cũng không thể không nghe, đây thật là khiến ông rơi vào tình thế khó xử.
"Lâm tiểu thư, không ngờ cô lại là ân nhân cứu mạng của tôi. Vẫn hi vọng cô thứ lỗi nhiều." Tổng thống nước B mặt nịnh hót nói.
Bộ dáng thấp hèn kia của hắn khiến trong lòng Lâm Khả Nhi không khỏi khinh miệt hừ lạnh. Tên đàn ông nhát gan sợ phiền phức như vậy mà cũng có thể làm tổng thống một nước sao?
"Khả Nhi vì chú Chá mới cứu ngài tổng thống, ngài nói sự hợp tác của chúng ta có phải có thể cân nhắc một chút hay không?" Lâm Khả Nhi trực tiếp nói vào vấn đề, muốn ép tổng thống nước B đổi ý.
Tổng thống nước B móc khăn tay ra, sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói: "Lâm tiểu thư, không phải là tôi không muốn cùng Đường thị hợp tác, thật sự là có người cản trở, tôi nếu như không nghe, hắn ta sẽ muốn cái mạng nhỏ của tôi a!"
"Hừ! Sẽ không phải là Bắc Dã Thương chứ?", Lâm Khả Nhi bất mãn hừ lạnh, "Ngài tổng thống, lần trước Khả Nhi cứu ngài từ trong tay hắn, nếu ngài nghe lời hắn nói, không phải là đang giúp đỡ kẻ thù của mình sao? Vậy tôi chẳng phải là cứu ông vô ích rồi sao?"
"Lâm tiểu thư đừng nóng giận, tôi cũng muốn có một phương pháp tốt đẹp song toàn, vừa có thể hợp tác với Đường thị, lại không bị Bắc Dã Thương uy hiếp. Phải biết rằng Bắc Dã Thương chính là tổng giám đốc tập đoàn CHD, người ta gọi là Hắc Ám Đế Vương, là nhân vật có thể hô phong hoán vũ." Tổng thống nước B khiếp đảm nói.
Ngõa Luân Nặc khinh thường nhìn ông ta: "Bắc Dã Thương chẳng lẽ có thể lợi hại hơn so với tôi? Có tôi Ngõa Luân Nặc, lão đại Mafia Ý bảo vệ, ông cho rằng Bắc Dã Thương sẽ được như ý?"
Tổng thống nước B vội lắc đầu, cười mỉa nói: "Sẽ không. Sẽ không. Ai mà không biết Ngõa Luân Nặc tiên sinh là nhân vật rất giỏi."
"Vậy thì không cần phải sợ Bắc Dã Thương, tôi sẽ phái người bảo vệ ông, mà ông, không được phép thất tín với Đường thị nữa." Ngõa Luân Nặc móc ra một cái bật lửa bằng bạch kim khảm kim cương, vừa đóng mở cái bật lửa, vừa tà mị nói ra.
"Nhưng…" Tổng thống nước B vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh lẽo đủ để chết rét kia của Bắc Dã Thương, thì không khỏi run rẩy.
"Ngài tổng thống, tôi nếu có thể phái người bảo vệ ngài, thì cũng có khả năng tiêu diệt ngài giống Bắc Dã Thương." Không chiếm được câu trả lời chắc chắn của tổng thống nước B, đôi mắt màu xanh dương của Ngõa Luân Nặc giống như hai thanh kiếm sắc bén bắn về phía ông ta.
Ngõa Luân Nặc giọng điệu cứng rắn nói xong, Lâm Khả Nhi đột nhiên từ bên hông móc ra một khẩu súng lục màu vàng kim tinh xảo chĩa lên vùng thái dương của tổng thống nước B, cô ngây thơ cười ngọt ngào nói: "Ngài tổng thống, nếu ngài không thu hồi cái chỉ thị bội ước kia, đạn của tiểu Khả Nhi có thể không phải dùng để cứu ngài, mà là dùng để giết chính ngài!"
Tổng thống nước B bị khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay Lâm Khả Nhi hù ngã, thoáng cái trượt chân xuống dưới gầm bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.