Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 169

Vô Danh

18/04/2019

Giang Thần Hy đứng ở trước giá băng vệ sinh nhìn, hình như đang tìm thứ gì đó.

Loại chuyện đi mua băng vệ sinh này, thường thì đàn ông không biết làm, cho nên khi có một người đàn ông đứng trước giá băng vệ sinh thì sẽ rất thu hút sự chú ý của người khác, huống hồ đây còn lại là một người đàn ông khiến cho người khác không thể lờ đi.

Anh dường như không tìm được nhãn hiệu mà anh cần tìm, thế là liền hỏi người bán hàng ở bên cạnh xem có nhãn hàng mà anh đang tìm không, người bán hàng là một người phụ nữ trung niên, thấy GIang Thần Hy hỏi bà, bà liền nói: “Nhãn hàng nay bên chúng tôi không có, nhưng có cái này cũng khá tốt.”

Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Được, cảm ơn.”

Sau đó Giang Thần Hy ugn dung lấy vài gói rồi xoay người bước tới một quầy hàng khác mua một gió đường đỏ, trước khi ra khỏi nhà anh đã nhìn qua chiếc giá ở trong nhà, xác định là không có túi đồ mà anh đã mua, vừa nãy anh đã nhìn thấy dáng vẻ ôm bụng đau đớn của Tô Lê.

Anh không biết trước đây Tô Lê có phải là người có triệu chứng đau bụng khi đến kinh kì hay không, nhưng từ sau khi sảy thai, điều này đã gây tổn hại rất lớn đến cơ thể người phụ nữ.

Lúc thanh toán anh tiện thể mua thêm một bao thuốc.

Lúc ra khỏi cửa anh lấy một điếu thuốc rồi hít một hơi, sau đó mới xách túi đồ bước lên xe.

Anh ung dung lái xe, anh đặt túi băng vệ sinh ở trên ghế lái phụ, quả thực đã mua hơi nhiều, có điều anh thấy trong nhà vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, như vậy sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay.

Về đến nhà, anh bỏ túi băng vệ sinh vào trong nhà vệ sinh.

Tô Lê nhìn thấy một túi to như vậy không nhịn được bật cười nói: “Giang thiếu, anh mua nhiều như vậy là để gói bánh bao ăn sao?”

Giang Thần Hy đứng trước mặt cô, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, lạnh nhạt nói: “Tôi đi nấu chút canh đường đỏ cho em.”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, hơi lặng người đi.

Anh không nói gì, bèn lập tức đi nấu canh.

Anh thái một ít gừng, một ít táo tàu rồi bật lửa nhỏ đun âm ỉ.

Đúng lúc này, điện thoại cuar anh reo lên, anh rút điện thoại từ trong túi quần ra xem, là Giang Tiểu Ngữ.

Trước đây Giang Tiểu Ngữ vẫn muốn tự tử, rồi một ngày cuối cùng cũng chọc tức tới Giang Thần Hy, sau khi nói với cô vài câu nói gay gắt xong, cô ta dường như cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, cô ta đeo chiếc chân giả, bắt đầu đi lại từ đầu.

Hiện tại cô ta đã hoàn toàn thích ứng với cái chân giả rồi, cô ta chuyển từ viện điều dưỡng về nhà của Lục Tử Thần.

Mặc dù trước giờ Lục gia rất hài lòng với cô con dâu này, nhưng lúc đó đã vì lợi ích chung của hai nhà Giang – Lục mà miễn cưỡng chấp nhận Giang Tiểu Ngữ, cũng may cô cũng hiểu chuyện nên vẫn duy trì được quan hệ tốt đẹp cho đến nay.

Lục Tử Thần trước giờ đối xử không tệ với cô, thực ra hôn nhân vì lợi ích cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Vả lại ban đầu Giang Thần Hy có phản đối, nhưng Giang Tiểu Ngữ lại rất thích Lục Tử Thần.

“Thần Hy, làm sao bây giờ, trong nhà mất điện rồi, em không nhìn thấy gì cả.” Giang Tiểu Ngữ hoảng hốt nói trong điện thoại.

Giang Thần Hy chau mày lại nói: “Người hầu trong nhà đâu? Có lẽ là do bị nhảy điện rồi.”

Giang Tiểu Ngữ nói: “Em thấy bọn họ suốt ngày chăm sóc em, em thấy em cũng chẳng làm sao cả, nên cho bọn họ trở về nghỉ ngơi một ngày, nhưng không ngờ lại mất điện, Thần Hy, anh mau tới đây được không? Em sợ.”

Hoàn toàn không cần nghĩ cũng biết Lục Tử Thần trước đây rất ít khi về nhà, Giang Thần Hy lo hai người hầu không đủ nên đã đặc biệt tìm thêm hai người nữa, bốn người thay phiên nhau chăm sóc cho cô.

Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Được, anh biết rồi.”



“Vậy, vậy em đợi anh tới.” Giang Tiểu Ngữ lo sợ nói.

“Anh đang nấu gì vậy?” Tô Lê bước xuống lầu liền ngửi thấy một mùi gừng nồng nặc, nên chau mày lại qua đó xem thử.

GIang Thần Hy thấy Tô Lê bước tới, lạnh nhạt nói: “Được rồi, tắt máy trước đã, chân em không tiện, đừng chạy lung tung.” Dứt lời anh liền ngắt máy rồi nhìn Tô Lê nói: “Canh gừng cho thêm một ít táo tàu để bổ máu.”

Tô Lê nghe xong không nhin được bật cười nói: “Giang thiếu, thật không nhìn ra, anh biết thật nhiều thứ, vừa biết tết tóc cho em, vừa biết phân loại băng vệ sinh ban ngày và ban đêm, thậm chí ngay cả canh gừng này cũng biết nấu. Ngay cả Trần Miễn cũng chỉ biết pha cho em một cốc nước đường đỏ. Lẽ nào lúc rảnh rỗi Giang thiếu sẽ đi nghiên cứu mấy thứ này sao?”

Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói thêm gì, lạnh nhạt nói: “Quan tâm vợ của mình, đây đều là những việc nên làm. Được rồi, chắc cũng được rồi, uống rồi cơ thể sẽ thoải mái hơn một chút.”

Tô Lê bưng bát lên uống vài ngụm, mùi gừng đúng là khiến cho cơ thể trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Giang Thần Hy ngắm nhìn Tô Lê chậm rãi uống từng ngụm.

Uống xong cả mặt Tô Lê đều đỏ bừng lên, Tô Lê lười biếng đứng dựa người vào bên đó, Giang Thần Hy ôm lấy cô từ phía sau, giữ lấy eo của cô, dùng tay xoa nhẹ bụng của cô.

Từ sau khi sảy thai, triệu chứng đau bụng kinh của cô ngày một nghiêm trọng, trước đây cô đều nằm trong chăn một mình chịu đựng.

Trước giờ chưa từng được thoải mái như vậy ngủ thiếp đi……

Ti vi trong phòng khách đang mở, Giang Thần Hy theo thói quen mở kênh kinh tế, Tô Lê nghe không hiểu nên ngồi nghịch điện thoại.

Hai người không nói chuyện với nhau quá nhiều, Giang Thần Hy cũng đang bận rộn với đống công việc bộn bề trong tay.

Điện thoại ở bên cạnh vang lên một lần nữa.

Giang Thần Hy đưa tay ra nói với Tô Lê: “Đưa máy điện thoại cho tôi,”

Tô Lê đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại, quả nhiên là Giang Tiểu Ngữ.

“Thần Hy, anh đang ở đâu? Tại sao anh vẫn chưa tới, ở đây đen sì sì, em rất sợ.”

Tô Lê gối đầu lên chân của Giang Thần Hy, có thể nghe được rõ ràng âm thanh khóc khóc mếu mếu ở trong điện thoại.

“Sao vậy, Jenny vẫn chưa mang theo người qua bên đó sao?” Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.

“Jenny?” Giang Tiểu Ngữ nghe xong lặng người đi.”

Có lẽ Tô Lê cũng biết, Jenny chính là thư kí được trả lương cao nhất trong phòng thư kí của anh.

“Thần Hy, sao anh không tới? Em rất muốn anh qua đây với em……anh rất bận sao?” Giang Tiểu Ngữ hỏi.

Vừa dứt lời, thì chú chó mà Tô Lê nuôi liền mừng rỡ chơi đồ chơi của nó, vui vẻ kêu lên hai tiếng, rồi đem đồ chơi qua đó, rồi nhìn Giang Thần Hy sủa lên hai tiếng.

“Con trai, đừng làm phiền bố làm việc.” Tô Lê đưa tay ra vuốt ve đầu chú chó.

Đầu dây bên kia bỗng òa lên khóc, còn chú chó lại nhảy lên sô pha, nhìn Giang Thần Hy đang nghe điện thoại lại tiếp tục kêu lên hai tiếng, dường như đang trách cứ anh không để ý tới nó.

Giang Thần Hy lạnh nhạt nói với Giang Tiểu Ngữ: “Được rồi, Jenny làm việc rất nghiêm chỉnh, cô ấy sẽ tìm người tới giúp em giải quyết ổn thỏa. Còn nữa, sau này đừng có tùy tiện cho người làm nghỉ việc, nếu như em cảm thấy bọn họ chăm sóc em không được tốt, vậy thì anh sẽ tìm thêm vài người khác được không?”

“Thần Hy, em chỉ muốn gặp anh, tại sao anh không quan tâm tới em? Thần Hy, em ngoài chị gái ra thì chỉ có mình anh, Tử Thần căn bản không trở về nhà gặp em, em biết anh ấy không dám mở lời nói hủy bỏ hôn ước với em, Thần Hy……” Giang Tiểu Ngữ nức nở.



Giang Thần Hy đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của chú chó, chau mày nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa, có thời gian anh sẽ tới thăm em. Được rồi, anh đã cho người đi gọi người hầu trở về rồi, không cần lo lắng nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, chăm sóc tốt cho bản thân.”

Dứt lời, anh bèn cúp điện thoại.

Chú chó nhỏ thấy anh cúp điện thoại liền đặt hai chân trước lên chân của anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Lê ngồi bên cạnh trêu đùa anh: “Giang thiếu, con trai đang trách anh không để ý tới nó đấy.”

Giang Thần Hy đành phải vuốt ve đầu nó, rồi lấy một ít đồ ăn cho nó ăn nói: “Bình thường cũng đâu thấy nó đối xử thân thiết với anh như vậy, là cố ý sao?”

Đúng là chủ nào chó nấy.

Chú chó này giống y như cô chủ của nó, xấu xa y như nhau.

Tô Lê nhìn anh hỏi: “Tiểu Ngữ làm sao vậy? Cứ khóc khóc mếu mếu mãi, anh chắc chắn không cần đi xem thử chứ?”

Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Không sao, cô ấy chỉ là muốn tìm một cái cớ để gọi anh qua đó, đây đã không còn là chuyện lần một lần hai rồi. Cơ thể của cô ấy đã không có gì đáng ngại nữa rồi, vả lại tôi cũng không thể lúc nào cũng có thể tới bên cô ấy.”

Rất nhanh, vị thư kí Jenny của anh đã gọi điện tới: "Tổng tài, bên phía tiểu thư không có vấn đề gì cả, đường điện cũng đã được kiểm tra cẩn thận theo yêu cầu của anh rồi, không có vấn đề gì cả. Còn có..."

Jenny hơi do dự một lát rồi nói: "Lúc chúng tôi đến, điện bên phía tiểu thư đã được bật sáng rồi."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: "Được, tôi biết rồi, cô vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng thưa tổng tài."

Sau đó Giang Thần Hy liền cúp máy. Tô Lê rót một ly nước mang tới, vừa uống vừa lạnh nhạt nói: "Câu chuyện sói tới rồi mà thầy giáo kể, chẳng lẽ cô ta không biết sao?"

Giang Thần Hy nhìn cô lạnh nhạt nói: "Nếu cô ấy mà thông minh được như em thì tốt rồi." Tô Lê híp mắt lại cười nói: "Bởi vậy mới nói Giang thiếu không hiểu phụ nữ, anh cảm thấy Giang tiểu thư không thông minh, nhưng em lạ cảm thấy cô ấy vô cùng thông minh.”

“Ồ?” Giang Thần Hy hơi chau mày lại nhìn cô, ánh một lộ ra chút ý cười nói: “Tại sao vậy?”

Tô Lê híp mặt lại cười nói: “Chuyện sói tới rồi cô ấy nói hết lần này tới lần khác, nhưng cô ấy vẫn nói y như cũ, kẽ nào cô ấy không biết anh sớm đã nhận ra cô ấy nói dối rồi sao? Hết lần này tới lần khác, cô ấy biết anh không quan tâm tới cô ấy nhưng sẽ không bỏ mặc cô nên cô ấy mới nhỏ nhen như vậy.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cuối cùng cười khỉnh một tiếng, đưa tay ra vuốt ve mặt cô lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đối xử nhỏ nhen với cô ấy như vậy đâu.”

Thực ra vấn đề giữa hai người bọn họ nằm ở Giang Tiểu Ngữ, mà không, là nằm ở Lạc Nhan, đã từng xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn.

Mặc dù đã vơi đi rất nhiều tình cảm, nhưng có rất nhiều trách nhiệm vẫn không thể mất đi. Bởi vì Lạc Nhan, cho nên tình cảm của Giang Thần Hy đối với Giang Tiểu Ngữ rất phức tạp.

Cho dù không phải vì Lạc Nhan, Giang Tiểu Ngữ cũng được coi như là em gái của anh.

Nể tình Lạc Nhan, anh càng không thể không chăm sóc cô.

Tô Lê cũng không phải là người nhỏ nhen, cô cũng không thể đi so đo với một người đã chết.

Nhưng không biết tại sao, dường như luôn có một sợi dây vô hình gắn kết hai người bọn họ, ba …không, bốn người, thậm chí là nhiều hơn……

Tô Lê nghĩ tới đây, mỉm cười than nhẹ một tiếng, có lúc, cô thực sự là đã suy nghĩ quá nhiều và quá phức tạp rồi?

Chư

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook